“Dữ khanh hoa nhất đóa
Thục trung lưỡng đỗ quyên…”
Từ Trường Kim lẩm nhẩm, trên mặt nổi lên từng áng mây hồng, cánh tay nhỏ run
lên, muốn nhận lấy cành hoa kia, nhưng lại có chút do dự không rõ.
“Ta sao lại không nghĩ tới chứ, đây vừa là hoa vừa là thơ, nữ tử nào có thể
không động lòng?” Triệu Khang Ninh thầm ảo não không thôi, mặc dù hắn xem
thường những hành vi Lâm Tam vẫn làm, nhưng thấy biểu hiện của Lâm Tam ngày
hôm nay, mặc dù hắn tự nhận phong lưu lỗi lạc, tiêu sái vô song, cũng không
thể không thừa nhận, luận về thủ đoạn tán gái, mình và Lâm Tam căn bản không
cùng một đẳng cấp.
– Đại… đại nhân!
Từ Trường Kim mặt đỏ lựng, khẽ cắn môi, bàn tay bé nhỏ như tuyết trắng xòe ra
lại nắm lại, nắm lại rồi xòe ra, tâm tư giống như thủy triều dào dạt:
– Ngài, ngài nói thật sao, Kim Đạt Lai này, ngài thật sự muốn tặng ta?
– A, chỉ là nhất thời cảm thán mà thôi
Lâm Vãn Vinh khẽ than một tiếng:
– Vốn hoa Đỗ Quyên này tặng nàng cũng chẳng sao, chỉ là tiểu thi này lại
không thể tặng nàng, để tránh hiểu lầm, ta thu lại vậy.
Hắn như không hề để ý, lấy hoa Đỗ Quyên như lửa đỏ khẽ phẩy một cái trên tay
Từ Trường Kim, chẳng ngờ là thực sự thu trở lại.
Triệu Khang Ninh nhìn thấy mừng rỡ: “Tên Lâm Tam này chỉ là thích khoe khoang,
tựa hồ không có tâm tư gì với Từ Trường Kim”, hắn vội vã mở miệng:
– Đúng thế, đúng thế, nương tử trong nhà ngươi đã có mấy người rồi, khi không
đừng tặng hoa cho tiểu thư khác, sẽ hỏng danh dự của người ta.
Từ Trường Kim cúi đầu xuống, nước mắt lưng tròng, nàng kiên cường quay đầu đi,
không để người khác nhìn thấy, nhẹ nhàng nói:
– Đa tạ đại nhân giảng cố sự Đỗ Quyên nước Thục cho ta, Trường Kim tự biết
thân như bồ liễu, khó bì với Kim Đạt Lai mỹ lệ. Có điều điển cố Đỗ Quyên khóc
ra máu này, Trường Kim vĩnh viễn ghi nhớ trong tim, đa tạ ngài!
Nàng khom người xuống, vái một cái thật sâu, cung kính vô cùng.
– Đâu có, đâu có.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đỡ nàng lên:
– Nhân sinh như bụi mờ, đông cũng chỉ có ba mươi năm, tây cũng chỉ có ba mươi
năm, trong lòng có Đỗ Quyên, nhân sinh tự có Thiền Quyên, cũng là không quá tệ
rồi.
(Thiền quyên: chỉ vật, sự vật đẹp đẽ )
Triệu Khang Ninh ở bên cạnh nghe được hộc máu: “Tên Lâm Tam này vừa rồi còn
đang ngâm dâm thi không ra gì, sao chớp mắt một cái, đã giảng giải về những
thiện ý như vậy rồi? Con người sao có thể vô sỉ thế nhỉ.”
Từ Trường Kim lau nước mắt, khẽ gật đầu, ánh mắt dừng ở cành hoa trên tay hắn,
lại trở nên buồn bã.
Triệu Khang Ninh vội đưa bó Ánh Sơn Hồng lớn trong tay đưa lên tay tiểu cung
nữ:
– Từ tiểu thư, tên Lâm Tam này ra người rất không nghiêm chỉnh, nàng đừng để
ý đến hắn. Cố sự Thục đế và hoàng hậu kia, ta cũng rất cảm động. Nàng xem, hoa
Đỗ Quyên ở chỗ ta, đều là vì nàng mà hái. Nàng có thích hay không? Từ tiểu
thư, Từ tiểu thư…
Tâm trí Từ Trường Kim cũng không biết đã tới đâu, nghe hắn gọi mấy câu, lúc
này mới tỉnh lại, mặt hiện lên vẻ hối lỗi:
– Tiểu vương gia, ngài nói gì?
“Đều là do tên Lâm Tam này gây nên, làm Từ cung nữ thất hồn lạc phách như
thế!” Triệu Khang Ninh bực tức không nói nên lời, nhưng mặt lại làm bộ không
để ý, cười tiêu sái:
– Tiểu vương nói, hoa Đỗ Quyên mỹ lệ này, đều là đặc biệt vì tiểu thư nàng mà
hái, không biết tiểu thư có thích không?
Từ Trường Kim “ừm” một tiếng, ánh mắt trộm liếc qua Lâm Vãn Vinh, gương mặt đỏ
bừng kia lại có chút buồn bã, khẽ đáp:
– Đa tạ ý tốt của tiểu vương gia, hoa Đỗ Quyên này rất đẹp, chỉ là hoa cũng
như người, vĩnh viễn chỉ có một đóa trúng ý nhất thôi.
Khi lời nàng vừa buông ra, Lâm đại nhân đã đi xa rồi, tựa hồ ngay cả tiếng
lòng của nàng cũng không nghe thấy.
Hai lần tặng hoa không xong, mặt Triệu Khang Ninh chợt trắng chợt đỏ, lại
không thể phát tác, chỉ đành thầm hừ một tiếng, ngượng ngùng thu lại Ánh Sơn
Hồng tươi đẹp như lửa kia. Thấy Lâm Tam đi xa rồi, qua góc quanh, ngay cả cái
bóng cũng không thấy nữa, Từ Trường Kim cắn chặt răng ngà, nhìn tới ngẩn ngơ,
nơi đây sắc xuân tràn ngập, nhưng trong mắt nàng đã không còn một chút mỹ lệ
nào nữa.
Triệu Khang Ninh chợt mừng rỡ vung tay lên, chỉ hồ nước phía trước:
– Từ tiểu thư mau xem, phía trước là xuân trì có tiếng trong kinh thành. Nơi
này nổi tiếng nhất là dương liễu, mỗi năm giữa tháng hai và tháng ba, hai bên
bờ dương liễu cùng đâm chồi, tranh nhau báo xuân, tạo nên kỳ quan tuyệt đẹp.
Chúng ta cùng tới ngắm cảnh được không?
Từ Trường Kim sớm đã không còn hứng thú nữa, khẽ lắc đầu:
– Tiểu vương gia, Cao Ly ta sự tình quá khẩn cấp, Trường Kim không thể trì
hoãn ở đây thêm nữa. Không biết chuyện hôm qua nói với ngài, ngài thấy thế
nào? Đã bẩm báo với Thành Vương điện hạ hay chưa?
– Điều này à.
Triệu Khang Ninh mặt lộ vẻ khó khăn, lắc đầu:
– Từ tiểu thư có điều không biêt, vốn Cao Ly và Đại Hoa ta liền kề nhau, nếu
Đại Hoa ta xuất binh tương trợ Cao Ly cũng là lý đương nhiên, phụ hoàng ta ở
trước mặt hoàng thường vì Cao Ly nói mấy câu tốt đẹp. Chỉ là, có người cố ý
cản trở bên trong, cản trở Đại Hoa chúng ta phái binh tới Cao Ly. Người này
rất được hoàng thượng sủng ái, ta muốn giúp nàng, nhất thời cũng không có cách
nào!
– Tiểu vương gia, ngài nói vị đại nhân nào?
Từ Trường Kim nhíu mày, chớp đôi mắt to.
Triệu Khang Ninh cười lạnh:
– Nói tới vị đại nhân này, nàng cũng không xa lạ, chính là vị vừa rồi ngâm
dâm thi, làm mấy trò kỳ dị, Lâm Tam Lâm đại nhân. Hắn đề xuất ra lý luận cái
gì một nước hai chế độ, cố ý cản trở giao hảo hai nước, thật là cực kỳ đáng
giận. Ta và phụ vương mặc dù tích cực dàn xếp, thế nhưng tên Lâm Tam này mồm
miệng sắc bén, hoàng thượng rất là sủng ái tin tưởng hắn, chúng ta nhất thời
chưa nghĩ ra cách gì!
Từ Trường Kim thở dài, khó xử:
– Chẳng lẽ không còn biện pháp mềm dẻo nào khác sao? Điều kiện một nước hai
chế độ kia quả thực quá hà khắc, vương thượng rất khó đáp ứng.
– Từ tiểu thư không nên gấp.
Triệu Khang Ninh cười tiêu sái, vỗ lên vai nàng:
– Nàng và tiểu vương là bằng hữu thân thiết như thế, ta có lý gì không giúp
nàng chứ?
Nghe hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘thân thiết’, Từ Trường Kim cắn răng, không hề
đáp lại. Gần vị tiểu cung nữ này, thấy da thịt nàng óng ánh mềm mại như bánh
kem, tiểu vương gia nhìn tới si mê, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng:
– Từ tiểu thư, phong cảnh phía trước rất đẹp, chúng ta cùng đi du lãm một
phen nhé.
Từ Trường Kim kinh hãi, vội lách ra hai bước, tránh khỏi tay hắn, cúi đầu:
– Cao Ly nguy trong sớm chiều, Trường Kim thật sự không còn lòng du lãm, mong
tiểu vương gia thứ lỗi.
“Cao Ly nguy trong sớm chiều!” Thấy nàng hết lần này tới lần khác cự tuyệt
mình, ngay cả tượng đất cũng không chịu nổi, Triệu Khang Ninh nóng ra mặt, khẽ
hừ một tiếng:
– Từ tiểu thư cuối cùng còn nhớ tới việc này. Nhìn khắp thiên hạ, có thể nói
giúp các người, cũng chỉ có phụ vương ta thôi. Chỉ là nàng không phối hợp như
thế, bảo tiểu vương giúp nàng như thế nào?
-Phối hợp, phối hợp thế nào?
Từ Trường Kim cả kinh:
– Xin tiểu vương gia chỉ rõ, Trường Kim phải làm thế nào, tiểu vương gia mới
có thể trợ giúp Cao Ly chúng ta.
– Điều này kỳ thực cũng không khó.
Triệu Khang Ninh cười hắc hắc, đưa tay nắm lấy nàng:
– Từ tiểu thư quốc sắc thiên hương như thế, chỉ cần hai nước chúng ta kết
thành duyên Tần Tấn, chẳng phải là trăm việc cũng xong sao. Tâm tư của tại hạ
đối với tiểu thư là tấm lòng chân thành, tiểu thư nhận thấy rồi đấy.
Từ Trường Kim đỏ mặt lên, vội lùi hai bước, cúi đầu cung kính:
– Tiểu vương quá khen rồi, Trường Kim chỉ là một cung nữ nhỏ bé của Cao Ly,
sao xứng với long chủng hoàng thai như vương gia?
– Cung nữ nhỏ bé?
Triệu Khang Ninh cười lạnh:
– Trước mặt tiểu vương gia còn cần khách khí thế nào? Một cung nữ nhỏ bé có
thể ở lại Đại Hoa ta lâu như thế, còn ở giữa Đại Hoa và Cao Ly xâu kim luồn
chỉ, dẫn đường dựng cầu? Thân phận kia của nàng, khinh ta không biết sao…
“Xoạt”, một tiếng động nhỏ vang lên, trong bụi cỏ bên cạnh không biết có gì
chấn động, Triệu Khang Ninh lạnh lùng quát:
– Kẻ nào?
Trong bụi rậm liền yên tĩnh trở lại, một lát sau, hai con vịt trời kêu ‘quác
quác’ từ trong rừng bay ra, lao thẳng tới xuân trì phía trước. Triệu Khang
Ninh thở dài một hơi, nói tiếp:
– Từ tiểu thư. Nếu nàng đã nói là cung nữ, vậy cứ xem là bản vương coi trọng
cung nữ nàng. Chỉ cần nàng theo bản vương rồi, vậy Cao Ly và Đại Hoa ta thành
thân gia, việc xuất binh tương trợ, ta và phụ vương vì thế mà ra sức, đảm bảo
Cao Ly các ngươi vạn đời bình an.
Sắc mặt Từ Trường Kim trắng bệnh, bàn tay nhỏ nắm chặt. Đôi môi đỏ thắm tự như
muốn cắn tới bật máu. Triệu Khang Ninh trong lòng thống khoái, phảng phất sự
uất ức phải chịu từ Lâm Tam, gỡ lại trên người tiểu cung nữ này, cười hắc hắc
hai tiếng:
– Từ tiểu thư, tiểu vương đối với nàng chân thành, tin rằng nàng cũng có thể
cảm nhận thông suốt. Ta cũng nói đên đây là hết, đi đâu theo đâu, xin tiểu thư
tự cân nhắc mà làm. Có điều có một điểm, tiểu vương vẫn phải đề tỉnh nàng, Cao
Lệ sợ là không kéo dài được mấy ngày, mỗi khắc trậm trễ của nàng, đồng bào của
nàng sẽ phải tử thương vô số. Tiểu vương sẽ ở phủ đợi tin tốt của nàng.
Triệu Khang Ninh đắc ý ha hả cười lớn, phất tay áo rời đi. Từ Trường Kim mím
chặt khóe miệng, lòng giá băng, nước mắt từng giọt nhỏ xuống, chậm rãi đi về
phía trước. Bên bờ xuân trì, gió nhẹ mơn man, sóng biếc lăn tăn, liễu rủ đâm
chồi non, đầu cành xanh tươi mon mởn, trông thật thích mắt.
Từ Trường Kim đứng sững bên bờ xuân trì, nhìn núi sông mông lung đằng xa, mưa
xuân như khói, lòng nàng đau sót, bàn chân nhỏ giậm một cái, muốn nhảy về phía
trước.
– Ấy, không được, không được !
Ở bên thình lình một bóng người lao ra, ôm chặt lấy thân hình mềm mại của
nàng, hai bàn tay lớn như vô ý chụp ở trước ngực nàng:
– Từ tiểu thư, có gì cứ từ từ nói, nàng sao lại nghĩ không thông thế chứ? Ấy,
trên người nàng mang hai cái bánh bao thật lớn đó…!
– Buông ta ra!
Từ Trường Kim kinh hãi, vội giãy người ra:
– Đại nhân, buông ta ra, xin ngài mau mau buông ta ra!
– Có chuyện gì từ từ nói, nhảy sông để làm gì chứ, nhảy sông còn mang bánh
bao theo làm gì.
Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy nàng, Từ Trường Kim kêu một một tiếng, cả mặt đỏ
bừng:
– Đại nhân, ta không phải là muốn nhảy sông, ngài hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi…
– Hiểu lầm?
Lâm Vãn Vinh làm bộ không hiểu nhìn nàng:
– Không phải chứ! Rõ ràng là hai cái bánh bao sắp gây nên huyết án, bằng vào
nhãn quang cứu người vô số của ta mà xem, nàng nhất dịnh xúc động muốn nhảy
sông, nếu không, nàng ôm chặt ta như thế làm gì?
Từ Trường Kim vừa thẹn vừa giận không thôi: “Rõ ràng là ngươi ôm chặt ta, sao
lại qui cho ta chứ?”
– Đại nhân, ta chỉ muốn ngắt một cành dương liễu, không phải là muốn nhảy
sông!
Từ Trường Kim thẹn vô cùng, cúi đầu thỏ thẻ:
– Xin ngài mau buông ta ra!
– Ngắt dương liễu?
Lâm Vãn Vinh ngượng ngùng cười hai tiếng, nắn một cái trên bánh bao, hậm hực
thu hai tay lại, đành nói vu vơ:
– Vừa có hoa lại vừa có liễu, Từ tiểu thư nàng phải cẩn thận đó, cái bệnh hoa
liễu không dễ trị đâu.
Nghe hắn nói không chút kiêng kị, tiểu cung nữ nào chịu nỗi đùa bỡn như thế,
khẽ gắt một tiếng, vội quay đầu đi, đưa bàn tay nhỏ xinh xinh ra ngắt một cành
dương liễu non, để trên mũi khẽ ngửi, rồi lại từ từ cúi đầu xuống, dịu dàng
hỏi:
– Đại nhân, ngài ở đây làm gì?
– Ta đến hái hoa thôi.
Lâm Vãn Vinh vẫy vẫy cành hoa trong tay:
– Vẫn chưa hết hứng, sao có thể tay không trở về.
Từ Trường Kim nhìn hoa trong tay hắn, đột nhiên phì cười:
– Đại nhân, ngài thật đúng là một người hái hoa tận lực, Đỗ Quyên mỹ lệ như
thế, không ngờ bị ngài ngược đãi thành ra thế này.
– Hả?
Lâm Vãn Vinh liếc mắt qua cành Đỗ Quyên trên tay. Chỉ thấy cánh hoa sớm đã
rụng đi đằng nào, trên cành dính đầy cỏ xanh bùn đất, đâu còn có hình dáng như
lửa đỏ tươi đẹp.
-À, lão công của hoa Đỗ Quyên gọi nàng ta đấy, cho nên nàng ta rời nhà đi rồi, có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Hắn cười hắc hắc hai tiếng, bịa chuyện lung tung.
Từ Trường Kim lắc đầu cười khẽ, thấy trên người hắn dính đầy bùn cỏ, cũng
không biết từ đâu lăn ra. Nhớ tới hình dáng vừa rồi khi hắn ngâm thơ, trong
lòng nàng vừa ấm áp lại cảm động, khẽ phủi đi bùn cỏ trên người hắn, nhẹ nhàng
nói:
– Đại nhân, ngài làm sao vậy, vùi dập áo quần thành thế này.
Lâm Vãn Vinh phất phất tay, không hề để ý:
– À, vừa rồi vào trong bụi cỏ bắt vịt thôi. Ấy, sao không nhìn thấy tiểu
vương gia, hai người không phải thành đôi thành cặp, cùng du ngoạn ngắm cảnh
sao? Hắn làm sao vứt nàng lại chạy trước rồi. Không chấp nhận được, không chấp
nhận được!
Trường Kim nhìn hắn lắc đầu, chậm rãi bước tới bên hồ, nhìn dung nhan kiều
diễm trong nước, nước mắt mơ hồ nổi lên, nhất thời không nói ra lời. Gió xuân
trên cành liễu lất phất qua mái tóc dài của nàng, trong cơn vi vu lạnh lẽo, cô
tiểu cung nữ từ dị quốc tới này tựa như cành liễu mềm yếu không chịu nổi gió
mưa, vô cùng đáng thương.
– Đại nhân, ngài có phải cảm thấy ta rất thê thảm hay không?
Mắt Từ Trường Kim như nước mùa xuân, sương khói mờ mờ, nhìn hắn một cái, lặng
lẽ mở miệng hỏi.
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, vấn đề này thật là không dễ trả lời. Nói tới
dung mạo, Từ Trường Kim không phải là tuyệt sắc nhất, nàng hơn được ở chỗ khí
chất ôn nhu điềm tĩnh của nữ nhân Cao Ly truyền thống. Một cô gái nhỏ, một
mình ở dị quốc tha hương cầu xin giúp đỡ, tư vị này, quả thật khó có thể chịu
được.
– Sao có thể chứ?
Lâm Vãn Vinh bật cười:
– Nàng trông xinh đẹp, học vấn lại giỏi, lại còn biết nấu dược thiên, đáng
thương chỗ nào?
Từ Trường Kim khẽ lắc đầu, hai mắt chăm chú nhìn hắn:
– Đại nhân, cho dù là ngài nói dối, Trường Kim cũng cảm kích. Bọn họ đều nói
là ngài giả dối xảo trá, hung ác tham lam, ta lại cảm thấy ngài so với tất cả
mọi người còn chính trực hơn, bởi vì ngài là một kẻ chân tiểu nhân, ngài khi
phụ ta, cũng khi phụ quang minh chính đại, dũng cảm ngoan cường, so với những
kẻ ngụy quân tử còn hơn mười lần trăm lần. Ta ghét sự giả dối của người khác,
nhưng ta thích sự dũng cảm cùa ngài.
Từ Trường Kim mặt mũi đỏ bừng, nhưng lại níu chặt vào hắn, đôi mắt to mỹ lệ
long lanh, khiến lòng người rung động.
Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng: “Con mẹ nó, ta nhầm chăng? Trường Kim muội
khen ta, bị ta khi phụ còn muốn cảm tạ ta, cái thế giới này đúng là quá điên
khùng rồi!Chuyện đời thật quá phức tạp!” Lâm Vãn Vinh lắc đầu cảm thán:
– Nhiều khi, bỏ đi những lời nói dối là thật, còn lại đều là giả, nàng cũng
không thể quá tin ta.
“Bỏ đi những lời nói dối là thật, còn lại đều là giả.” Từ Trường Kim lẩm bẩm
tự nói, nước mắt trào ra, bật khóc mà vẫn cung kính:
– Vãn Vinh ca, xin lỗi, xin huynh thứ lỗi cho muội. Muội không thể nói chuyện
với huynh thêm, bởi vì, muội sợ mình và huynh nói thêm một câu, sẽ không còn
muốn về Cao Lynữa.
– Nàng muốn về Cao Ly?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi lắp bắp, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển: “Đại
Trường Kim muốn đi rồi? Chẳng lẽ Thành Vương đã đáp ứng nàng gì đó?”
Từ Trường Kim lau khóe mắt, cười ảm đạm:
– Muội vốn chẳng phải là người Đại Hoa, phải trở về cố hương của muội, cũng
là chuyện sớm muộn. Lòng có Đỗ Quyên, nhưng nhân sinh không Thiền Quyên,
Trường Kim kiếp này cũng không biết phiêu bạt tới đâu mới là điểm cuối.
– Chẳng lẽ Cao Ly các nàng, thật sự muốn cùng Đông Doanh huyết chiến tới
cùng? Nhưng đây chính là một con đường cùng.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu: “tên Cao Ly vương gì đó kia đúng là muốn quyết làm Vương
Bát ăn gang ăn thép, vậy thật không dễ làm!”
– Nếu không huyết chiến, vậy còn có biện pháp gì?
Từ Trường Kim lộ vẻ bi thương:
– Người Đông Doanh hung tàn bạo liệt, Đại Hoa lại không chịu ra tay giúp đỡ,
Cao Ly muội chỉ có làm ngọc nát, tuyệt không để Oa nhân đắc thế.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:
– Từ tiểu thư, lý do ta đã sớm nói với nàng rồi. Nếu là việc giữa hai người
chúng ta, ta tự nhiên không đừng bên nhìn, liều hết mạng già cũng phải cứu
nàng. Chỉ là đây là chuyện giữa hai quốc gia, chỉ có lợi ích không có tình
nghĩa, tính mạng của con dân Đại Hoa, nếu không đổi được đền đáp, cho dù ta
đồng ý, bách tính thiên hạ cũng không đáp ứng. Nàng nói xem, chẳng phải là đạo
lý này ư!
Tiểu cung nữ khẽ gật đầu, bẻ dương liễu, nhẹ nhàng lắc lư, nhìn tới xuất thần,
gò mà đỏ lựng:
– Vãn Vinh ca, huynh nói không sai, đây không phải là huynh sai, muội trước
nay không hề trách huynh, ngược lại, muội kính trọng huynh tận đáy lòng,
ngưỡng mộ huynh bởi vì huynh là một người chính trực thành thật.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
–
Từ tiểu thư, vốn ta không muốn thảo luận, nhưng nàng đã nhắc tới rồi, ta xen
vào một câu vậy. Cao Lệ các nàng, có phải đang đàm phán điều kiện với Đông
Doanh?
Từ Trường Kim biến đổi mãnh liệt:
– Đại nhân, ngài, sao ngài biết được?
– Cùng Đông Doanh giảng hòa? Cùng lột da với hổ?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh lùng:
– Từ tiểu thư, nàng đừng để ý làm sao ta biết. Ta hỏi nàng câu nữa, nếu nàng
là người Đông Doanh, Cao Ly phải đưa ra điều kiện nào mới làm nàng lui binh?
– Điều này…
Từ Trường Kim trầm ngâm một lúc, chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ đành than:
– Trừ phi Cao Ly cắt đất, nếu không, ta không thể lui binh. Nhưng trừ như vậy
ra, Vãn Vĩnh ca, bọn muội còn có biện pháp gì?
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trịnh trọng, tâm tư Trường Kim muội này không hề đơn
giản, nói tới mức này rồi, nàng lại tuyệt không nhắc tới việc hướng tới Đại
Hoa cầu viện, xem ra là còn đang do dự.
– Đúng vậy, chẳng còn cách nào nữa.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Sáng sớm hôm nay, hoàng thượng tuyên triệu ta vào cung, thương thảo một
việc. Ta sắp thành lập đạo quân mới ở đông bắc, trực tiếp điều tới phương bắc
phụ cận núi A Nhĩ Thái ( Altai), hiệp trợ Lý Thái chống lại Đột Quyết…
– Cái gì?
Từ Trường Kim chấn động, nắm chặt tay hắn, lo lắng:
– Sao lại như vậy? Đạo quân mới của đông bắc, vốn là phải hiệp trợ Cao Ly ta
chốn lại Oa nhân, nếu điều tới núi A Nhĩ Thái, Cao Ly chúng ta phải làm sao?
Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Việc này nàng không nên hỏi ta, phải đi hỏi vương thượng của nàng. Đại Hoa
ta chịu đủ cái khổ của người Hồ, trong lúc vạn phần cấp bách lưu lại một nhánh
quân muốn giúp đỡ Cao Ly nàng chống lại quân xâm lược, chỉ là vương thượng của
nàng lại lưỡng lự nhu nhược, do dự bất quyết, binh lực Đại Hoa ta rất thiếu,
lại chờ lâu không thấy tin tức của các nàng tới, chỉ đành trước tiên đưa đạo
quân này lên phía bắc! Về chuyện của Cao Ly, ài, chúng ta thật sự không còn
lòng dạ để ý tới nữa!
– Đại nhân, không thể!
Tiểu cung nữ lo thật rồi:
– Vương thượng không phải là lưỡng lự, chỉ là…
– Chỉ là cái gì?
Lâm Vãn Vinh khẽ than:
– Đã tới thời khắc này rồi, các nàng còn do dự gì chứ? Nhìn khắp thiên hạ, có
thể bảo toàn cho Cao Ly, trừ Đại Hoa ta còn có thể có ai?
Từ Trường Kim đột nhiên che mặt khóc ròng:
– Vãn Vinh ca, là huynh đang ép muội. Muội không thể làm thiên cổ tội nhân
của Cao Ly!
Bờ vai thơm của Từ Trường Kim rung lên bật bật, bầu ngực phập phồng, nước mắt
cuồn cuộn rơi xuống, thê thảm vô cùng.
“Không thể mềm lòng!” Lâm Vãn Vinh nghiêng đầu đi, bất đắc dĩ mở miệng:
– Đứng ở vị trí của ta, điều nên làm nhất định phải làm, thế nào cũng chạy
không được. Ai mới là thiên cổ tội nhân, cũng phải đợi tới khi Cao Ly nàng
diệt vong, những lão già ngu xuẩn đó mới minh bạch! Ài, trọng trách nặng như
thế, sao có thể đặt lên tay một mình tiểu cô nương, nàng ở lại Đại Hoa, chịu
hết những ánh mắt coi thường, thật tội cho nàng!
Thấy hắn mặt đầy vẻ chí thành, Từ Trường Kim khóc như mưa, lắc đầu:
– Đại nhân, điều này không thể trách người khác là ta tự nguyện ở lại. Bởi
vì, bởi vì…
– Bởi vì sao?
Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:
– Thế nào cũng sẽ không phải bởi vì ta chứ?
Từ Trường Kim nước mắt như mưa rời, nghẹn ngào:
– Đại nhân, ngài có thể đáp ứng một thỉnh cầu nho nhỏ của Trường Kim hay
không? Xin lỗi, xin ngài nhất định phải đáp ứng ta!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Trường Kim đỏ bừng, như hoa đào gặp mưa, tràn
đầy kỳ vọng nhìn mình, Lâm Vãn Vinh cảnh giác:
-Thỉnh cầu gì? Chớ nên nhắc tới yêu cầu quá phận nhé, ta luôn luôn rất giữ trinh tiết đó!
Từ Trường Kim lau đi nước mắt trên mặt, tai đỏ bừng lên, cúi đầu xuống, âm
thanh nhỏ tới cơ hồ nghe không thấy:
– Đại nhân, ngài có thể ôm Trường Kim một lát hay không?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc, lùi về sau một bước:
– Từ tiểu thư, ta là một liệt nam trinh khiết, tuyệt không làm ra chuyện trái
bản tính… ấy, ấy, nàng làm gì, đừng ôm chặt như thế, cưỡng gian chính là tội
hình sự, đừng sờ ngực ta…
Từ Trường Kim ôm chặt lấy hắn, nước mắt như nước đổ khỏi chậu, ướt đẫm ngực áo
hắn:
– Đại nhân, thực xin lỗi, Trường Kim không cách nào ngăn mình thích ngài, làm
ngài thêm phiền toái rồi!