Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 345: Tiểu pháo

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lộc Đông Tán mỉm cười nhìn Đỗ Tu Nguyên không nói một lời nào, trên mặt lộ rõ
vẻ khinh bỉ.

– Không tìm thấy à?

Lâm đại nhân hừ một tiếng:

– Con tiểu súc sinh này chạy nhanh thật! Nếu để ta tìm thấy thì nhất định cho
nó biết lễ độ. Ồ! Lộc huynh, vừa rồi chúng ta nói tới đâu nhỉ?

Lâm đại nhân cứ nhùng nhằng lôi kéo, nhưng Lộc Đông Tán nào có thời gian dây
dưa với hắn, đành vòng tay hành lễ:

– Lâm đại nhân, bây giờ cũng đã lục xoát cả xe rồi, con mèo Ba Tư kia rõ ràng
không phải do ta mang đi. Đại nhân có thể yên tâm chưa? Bì Già khả hãn đang
chờ đợi chúng ta mang tin tức giao hảo tốt lành với Đại Hoa trở về. Quân lệnh
bên người, Lộc Đông Tán không dám nấn ná ở lâu, xin Lâm Đại nhân mau chóng để
chúng ta lên đường.

– Lên đường?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

– Lộc huynh ở xa tới là khách, tiểu đệ cần tiếp đón chu đáo, huynh làm sao có
thể đi vội vã như vậy được? Đột Quyết và Đại Hoa ta cách nhau ngàn dặm, muốn
về cũng phải mất mười ngày nửa tháng, để ý chi chút thì gian ngắn ngủi chứ! Ta
còn có chút việc muốn nói với Lộc huynh đó.

Lộc Đông Tán ngẩn người ra, làm như lơ đãng nhìn ra đằng xa, rồi bình tĩnh
đáp:

– Lâm đại nhân còn có chuyện gì? Xin hãy nói thẳng!

Lâm Vãn Vinh phất tay, Đỗ Tu Nguyên hai tay đưa lên một thứ, Lâm Vãn Vinh cầm
lấy mân mê nói:

– Lộc huynh, huynh có nhận ra cái này không?

– Hỏa pháo?!

Lộc Đông Tán lộ vẻ kinh ngạc. Thì ra thứ Lâm Vãn Vinh cầm trong tay chính là
một mô hình thu nhỏ bằng gỗ của hỏa pháo, cỡ bằng bàn tay, vô cùng tinh xảo.

– Thứ đồ chơi này là do thợ khéo Đại Hoa ta chế ra, ngay cả mấy đứa nhỏ đều
rất yêu thích, ở đâu cũng có thể mua được.

Lâm Vãn Vinh mỉa mai thêm:

– Người Đột quyết các huynh cả năm cưỡi ngựa, bị đè ép nhiều nên chắc là hỏa
pháo trên người chỉ nhỏ chút như cái này…

– Đại nhân muốn tặng cái này cho ta sao?

Lộc Đông Tán nở nụ cười đắc ý: “Vị Lâm đại nhân này coi như còn có nhiệt tâm,
lúc đi còn nhớ tặng lễ vật cho ta.”

– À, thứ này quá lớn rồi, không hợp cho huynh dùng rồi, thôi để lại trong nhà
ta lấy may vậy! Tặng huynh cái này đi.

Lâm đại nhân lại vẫy tay, Đỗ Tu Nguyên cố nhịn cười lấy ra một món đồ nhỏ từ
lòng ngực, Lộc Đông Tán nhìn thấy tức thì ngớ người. Thứ này vẫn là một mô
hình hỏa pháo, nhưng chỉ nhỏ bằng ba phần mô hình kia, cỡ ngón cái, ống pháo
nhỏ tẹo, mỏng manh vô cùng, vừa nhìn biết ngay là hàng loại hai.

– Ừm, cái này cũng gần giống rồi đây.

Lâm đại nhân nhìn kỹ khẩu pháo nhỏ, lộ rõ vẻ hài lòng:

– Lộc huynh, đây là tiểu pháo do Đại Hoa ta đặc chế, tinh giản nhỏ gọn,
thường chuẩn bị riêng cho nhân sĩ ngoại phiên, số lượng làm ra có hạn, không
thể mua được ở bên ngoài, là vật sưu tầm rất có giá trị. Có câu ‘bảo kiếm tặng
anh hùng, tiểu pháo tặng Đột Quyết’. Bây giờ ta đem dâng tặng cho huynh, huynh
nhớ giữ gìn cẩn thận đó.

“Con mẹ nó, thứ đồ chơi rách nát này ngay cả trẻ con cũng chẳng cần, ngươi
cũng dám tặng cho ta? Trong khi ta dâng ngươi nào là lạt tị thảo, hãn huyết
bảo mã… toàn là những bảo bối ngàn vàng không đổi được!” Lộc Đông Tán khóc
không được, cười cũng chẳng xong, nhưng thấy Lâm đại nhân trịnh trọng vô cùng,
chỉ đành giả vờ vui vẻ nhận lấy, ‘cảm kích’ nói:

– Đa tạ Lâm đại nhân tặng hậu lễ như thế, xin hỏi bây giờ chúng ta có thể đi
chưa?

– Đi?! À, được rồi, được nhiên có thể rồi. Ấy, sao không thấy đặc sứ A Sử
Lặc? A huynh của quý quốc đâu? Ta cũng chuẩn bị cho huynh ấy một khẩu tiểu
pháo đây.

Lâm đại nhân cố biểu hiện lòng hiếu khách nhiệt thành.

Lộc Đông Tán vội lắc đầu:

– À, A Sử Lặc có việc quan trọng khác, nên đêm qua đã rời kinh rồi. Ý tốt của
đại nhân, Lộc Đông Tán xin thay mặt A Sử Lặc đa tạ.

Bụi mù ở phương xa bốc lên từng cơn, tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới, Lâm Vãn
Vinh mỉm cười thu khẩu pháo nhỏ lại:

– Vậy sao? Huynh ấy chạy còn nhanh hơn mèo Ba Tư của nhà ta… Ấy, kia chẳng
phải Hứa Chấn sao? Đỗ Tu Nguyên, đi tới xem xem chuyện gì, đừng có ngăn đường
của quốc sư Lộc Đông Tán, người ta đang vội lên đường đó.

Cát bụi mịt mù, mấy trăm kỵ binh đang vây quanh ba cỗ xe cùng mấy chục người
Đột Quyết, kẻ phóng ngựa đi ở đầu khí vũ hiên ngang, chính là Hứa Chấn. Lộc
Đông Tán nhìn mấy cỗ xe lớn kia tức thì biến sắc, vội đưa mắt ra dấu với chúng
kỵ sĩ hộ vệ bên người. Người Đột Quyết giơ cao loan đao lấp loáng dưới ánh
đuốc.

“Đoàng…! Đoàng…!” Đằng xa lóe lên ánh lửa rồi nổ hai tiếng lớn, chiến mã của
người Hồ kinh hãi hí vang, kỵ sĩ Đột Quyết vội gìm cương kẹp chặt bụng ngựa,
nhưng chiến mã ***g lộn cơ hồ muốn hất tung cả kỵ binh trên lưng, qua một hồi
lâu mới an tĩnh trở lại. Cả đám người Đột Quyết thảm hại vô cùng, đội hình
chiến đấu sớm đã bị rối loạn.

Đỗ Tu Nguyên hưng phấn:

– Lâm tướng quân, tướng sĩ của thần cơ doanh chúng ta đang điều khiển pháo ở
đằng trước đó. Hai phát pháo này bắn thật chuẩn.

– Vậy à?

Lâm Vãn Vinh bật cười:

– Bảo bọn họ bắn thêm mấy phát nữa để tiễn chân quốc sư Lộc Đông Tán, bọn họ
từ phương xa đến được đây thật không phải dễ.

Hứa Chấn phóng đến, nhảy xuống lưng ngựa, cũng không thèm lau bụi đất đầy mặt:

– Bẩm báo tướng quân, mạt tướng tuần tra hơn hai mươi dặm ở tiền phương phát
hiện tình huống khác thường, Đột …

– Ta kháng nghị, ta kháng nghị ….

Hứa Chấn lời còn chưa nói xong, một tràng tiếng Đại Hoa ngượng nghịu vọng lại,
trong ba cỗ xe bị áp giải kia có một kẻ đang gào thét ầm ĩ.

– Ngươi kêu gào cái gì?

Hai bách hộ thủ hạ của Hứa Chấn thúc ngựa tiến lên, vung roi quất lên lưng
ngựa của người Hồ kia, con ngựa hoảng sợ chồm tới, tung hai vó trước thẳng
đứng, tên Đột Quyết kia nắm bờm ngựa không chắc, ngã phịch xuống đất, binh sĩ
Đại Hoa vây quanh cười rộ lên. Sắc mặt Lộc Đông Tán đại biến, kỵ binh đột
quyết chung quanh hắn càng không nhẫn nại được, giơ mã đao lên muốn lao tới,
nhưng thấy ánh mắt của Lộc Đông Tán đã ra hiệu ngăn lại.

– Lâm đại nhân, ngài làm thế là có dụng ý gì?

Lộc Đông Tán không còn kìm nỗi lửa giận trong lòng, há miếng quát lớn, như sùi
cả bọt mép ra.

– Lời này của Lộc huynh là có ý gì?

Lâm đại nhân mở to hai mắt, vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác:

– Ta hình như có chọc gì đến huynh đâu.

Lộc Đông Tán hừm một tiếng:

– A Sử Lặc là đặc sứ của Đột Quyết chúng ta, nhận lệnh của Bì Già khả hãn tới
bái yết hoàng đế Đại Hoa. Cổ ngữ Đại Hoa có nói: ‘Hai nước giao chiến, không
chém sứ giả’, vì sao đại nhân lại vũ nhục A Sử Lặc như thế?

– A Sử Lặc?

Mắt Lâm Vãn Vinh còn to tròn ngạc nhiên hơn Lộc Đông Tán:

– Huynh nói người bị phía trước ngăn lại kia, chính là đặc sứ A Sử Lặc? Ái
chà, vậy đúng là vỗ lễ với khách quý rồi. Mấy ngày trước phỉ tặc Sơn Đông làm
loạn, ngay cả phụ cận kinh thành cũng bị liên lụy, hoàng thượng lệnh tăng
cường tuần tra, phát hiện người khả nghi đều bắt lại. Không ngờ rằng bắt phải
A Sử Lặc đại nhân. Có điều Lộc huynh… ta bị huynh làm cho hồ đồ rồi, huynh vừa
rồi có nói A huynh đêm qua đã rời khỏi kinh thành rồi, làm sao bây giờ lại
xuất hiện ở gần đây chứ?

– Điều này …

Lộc Đông Tán do dự một hồi, không biết phải giải thích như thế nào, Hứa Chân
bên cạnh cung kính thưa:

– Bẩm báo tướng quân, mạt trướng phụng mệnh tuần tra trong vòng năm mươi dặm
xung quanh kinh thành, phát hiện một đội nhân mã kéo theo ba cỗ xe lớn ở hai
mươi dặm phía trước, lén lén lút lút chạy đi, mạt tướng cảnh cáo ba lần, nhưng
bọn họ lại không hề chấp hành. Không còn cách nào khác, mạt tướng đành bắt bọn
họ mang về, xin tướng quân xử trí.

– Lâm đại nhân, ta kháng nghị, ta kháng nghị…

A Sử Lặc bò lăn trên mặt đất, mình mẩy bê bết bùn đất, bộ dạng thật khốn khổ:

– Ta là đặc sứ của Đột Quyết, không ngờ bị thủ hạ của ngươi đối đãi dã man
như thế, ta nhất định phải báo rõ với đại hãn, phát binh đánh…

– Ngươi nói cái gì?

Con mắt hơi nheo lại của Lâm đại nhân tức thì trợn ngược, lóe lên vẻ lạnh
lùng, A Sử Lặc nhìn thấy thầm kinh hãi, không dám nói thêm lời nào nữa.

– Lâm đại nhân, việc ngày hôm nay, Lộc Đông Tán nhất định trình bày với hoàng
đế bệ hạ của quý quốc, các ngài công nhiên phái binh vây bắt đặc sứ Đột Quyết,
thật là khinh người quá đáng. Sau khi ta về nước, nhất định theo sự thật bẩm
báo với Bì Già khả hãn.

Lộc Đông Tán là quốc sư Đột Quyết, luận về khả năng trấn định thì hơn A Sự Lặc
rất nhiều.

– Khinh người quá đáng? Lộc huynh, lời này phải để ta nói mới đúng.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

– Người Đột Quyết các ngươi tới Đại Hoa, hoàng đế cùng thần dân Đại Hoa chúng
ta dùng lễ đối đãi rất chân thành chu đáo, nhưng các ngươi đối với Đại Hoa ta
như thế nào?

– Lâm đại nhân, hai nước chúng ta tuy có tranh chấp, nhưng hành động tự tiện
bắt sứ tiết như thế này thì Đột Quyết ta cũng không làm. Ngài lớn gan làm
xằng, muốn gây thêm thù hằn cho hai nước, đưa đẩy vạn dân vào nước sôi lửa
bỏng, ngài không sợ thành tội nhân thiên cổ của Đại Hoa sao?

Nếu đã trở mặt rồi thì Lộc Đông Tán cũng chẳng cố kỵ nữa, dùng cứng đối cứng,
không chút nhún nhường.

– Tự bắt sứ tiết? Hãm dân vào cảnh nước sôi lửa bỏng? Tội danh to thật…!

Lâm Vãn Vinh cười vang:

– Lộc huynh à, không ngờ rằng người Đột Quyết các huynh cũng chụp cho ta cái
mũ lớn như thế, nhưng các người cũng thế thôi. Nhưng huynh nhìn kĩ mặt ta xem…
coi ta có sợ không? Nói một câu không dễ nghe, mấy thứ quỷ lông trắng, lông
xanh, lông đỏ… ta nhìn thấy nhiều, các ngươi vừa nhấc mông lên, ta đã biết các
ngươi sắp bài tiết ra thứ phân gì rồi.

Lâm đại nhân cười hắc hắc, nói lời ngang ngạnh vô lại khiến Lộc Đông Tán càng
lo sợ bối rối, hắn tuy là quốc sư Đột Quyết, nhưng đối diện với loại người Đại
Hoa đặc biệt này quả thật cũng vô kế khả thi, chỉ đành hậm hực nói:

– Đại Hoa đãi khách như thế, Đột Quyết ta xem như lĩnh giáo rồi.

Lâm đại nhân cười vang:

– Đạo đãi khách của Đại Hoa, người đời sẽ phán xét, không đến lượt bọn đạo
tặc làm xằng các ngươi bình luận.

Lộc Đông Tán còn chưa nói gì, A Sử Lặc ở bên kia đã lại kêu lớn:

– Dũng sĩ Đột Quyết ta chính là hùng ưng trên thảo nguyên sơn cốc, sao lại là
đạo tặc? Ngươi dám vũ nhục Đột Quyết hùng ưng dũng mãnh vô địch ư? Lâm Tam, ta
phải quyết đấu với ngươi.

– Quyết đấu?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Được, ta rất thích quyết đấu. Có điều trước đó, ta phải chứng minh một
việc, để dân chúng Đại Hoa xem coi, những người Đột Quyết hung hãn hống hách
các ngươi rốt cuộc là hùng ưng hay là đạo tặc? Hứa Chấn, Đỗ Tu Nguyên, tra
xét…

Đại Hoa vốn bị người Hồ bức hiếp quen rồi, trước giờ luôn có thái độ cam chịu,
hôm nay Lâm đại nhân xua đi nỗi tủi hổ ngày trước của Đại Hoa, thái độ vô cùng
cứng rắn, khiến đám huynh đệ thủ hạ kinh hỉ vô hạn. Dưới sự dẫn dắt của Lâm
đại nhân, được vũ nhục người Hồ một phen thì quả thực rạng rỡ cả tổ tông.
Không đợi Đỗ Tu Nguyên phân phó, mấy trăm binh sĩ Đại Hoa như lang như hổ lao
tới, lật tung ba cỗ xe lớn của A Sử Lặc lên.

Vô số vải vóc lụa là và cả lá trà bị hất tung. Bỗng nghe một tiếng “keng”, mũi
thương của một binh sĩ tựa như chọc phải vật cứng gì đó, Đỗ Tư Nguyên liền lộ
vẻ vui mừng, mấy binh sĩ lật cỗ xe lớn đó lên, tơ lụa bay tán loạn, một ống
pháo sắt đen xì nằm mờ mờ trên mặt đất.

Sắc mặt A Sử Lặc và Lộc Đông Tán đại biến, A Sử Lặc nắm chặt mã đao, vội đánh
mắt ra dấu với Lộc Đông Tán. Lộc Đông Tán nhìn binh sĩ Đại Hoa bốn phía như hổ
rình mồi, khẽ lắc đầu.

– Bẩm tướng quân, qua điều tra phát hiện được một khẩu hỏa pháo do Đại Hoa ta
tinh chế, cùng một cái giá đỡ và rất nhiều ngòi nổ.

Đỗ Tu Nguyên ưỡn cao ngực, hùng dũng bẩm báo.

“Đúng là ‘tinh chế’ ư?” Lâm Vãn Vinh cười thầm, đi tới phía trước chậm rãi
vuốt ve “pháo ***” đặc chế kia một hồi, hơi lạnh phả vào lòng bàn tay. Thứ
này mặc dù là một đống sắt vụn, cũng không thể để người Hồ cứ thế mà mang đi.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

– A huynh, những hùng ưng cao quý của thảo nguyên các ngươi đối đãi với chủ
nhân hiếu khách như thế sao? Hỏa pháo này các ngươi trộm về làm gì? Là muốn
nghiên cứu thấu triệt để mô phỏng chế tạo à? Tỳ Sương khả hãn gì đó của các
ngươi quả là có chút thông minh, coi như cũng biết nhìn hàng.

– Là Bì Già khả hãn, không phải là Tỳ Sương…

A Sử Lặc mấp máy phản bác, Lâm đại nhân ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn liền
câm nín chẳng dám nói tiếp câu nào nữa.

Lộc Đông Tán thầm thở dài: “Hỏa pháo của Đại Hoa là mối uy hiếp lớn nhất của
Đột Quyết. Hiện giờ hai nước lại sắp khai chiến đến nơi, mình phí hết tâm cơ
tính kế chu toàn, một lòng cầu được hỏa pháo tối tân nhất của Đại Hoa mang về
Đột Quyết, nhưng không ngờ hoàn toàn thua ở vào tay Lâm Tam. Gã Lâm Tam này
luận về phong cách thủ đoạn hành sự, thật không có chút gì giống như truyền
thống văn hóa của dân Đại Hoa, đúng là bại hoại trong bại hoại!”

– Đại nhân, ngài xem!

Vẻ mặt Hứa Chấn trịnh trọng, phân phó binh sẽ đẩy hai cỗ xe lớn kia đến, một
tiếng “ầm” lớn vang lên, hòm giấu trong xe vỡ ra, bột phấn màu đen rơi xuống
lả tả.

Dùng đầu ngón tay chấm chút bột phấn cẩn thận xem xét một phen, Lâm Vãn Vinh
cười lạnh:

– Lộc huynh, đây là cái gì?

– Lâm đại nhân cần gì biết rồi còn hỏi.

Lộc Đông Tán bình tĩnh trả lời, hắn vốn là quốc sư nên xử sự rất trầm tĩnh,
biết rằng bảo tồn thực lực mới là thượng sách, vừa rồi đề nghị của A Sử Lặc bị
hắn phủ quyết không hề do dự. “Với thủ đoạn của tên Lâm Tam này thì chỉ cần có
hơi phản kháng, là lưỡi đao sẽ đặt ngay trên cổ bọn ta.” Lộc Đông Tán tin chắc
như thế.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Lộc huynh thật là không quản gian khó, mấy trăm cân hỏa dược này không biết
các ngươi lấy được từ đâu, không ngờ phải xa xôi ngàn dặm chở về Đột Quyết.
Hảo nhân tình, hảo thủ đoạn…! Đúng rồi, Lộc huynh, nhưng hỏa dược này huynh
mua được từ đâu? Tiểu đệ cũng muốn kiếm chút để năm mới bắn pháo hoa chơi!

Lộc Đông Tán không chút hoang mang:

– Hỏa dược à, mua được ở chợ thôi. Như Lâm đại nhân đã nói, chúng ta cũng chỉ
là mang về một chút để bắn pháo hoa chơi.

Lâm Vãn Vinh ngửa đầu cười lớn:

– Bắn pháo hoa, hay lắm! Mấy ngày trước ở trên đường, tại hạ cũng thiếu chút
nữa bị người ta bắn pháo hoa, Lộc huynh cùng bọn chúng thích chơi một trò à!

Tên Lâm Tam này có lối tư duy kín đáo, lại phân tích vấn đề tỷ mỉ kỹ càng, một
câu nói hớ là có thể bị hắn chụp ngay yếu điểm, Lộc Đông Tán thầm kinh hãi,
vội ngậm miệng không nói năng gì nữa.

– Kỳ thực ngươi không nói ta cũng biết.

Lâm Văn Vinh khẽ cười:

– Mấy trăm cân thuốc nổ này chẳng phải là con số nhỏ nhoi gì, không có thủ
đoạn thông thiên thì sao mà có được. Lộc huynh, ta nói đúng không?

Biết có một số việc tất nhiên không giấu được Lâm Tam, Lộc Đông Tán cũng là kẻ
tính tình khoáng đạt, ha hả cười lớn:

– Lâm huynh, ta ngươi tuy lập trường đối lập, nhưng Lộc Đông Tán này xem ra
trong cả Đại Hoa, chỉ có một nhân vật làm ta kính phục bội phần chính là
ngươi. Những người khác nếu có một nửa cốt khí và trí tuệ của ngươi, Đại Hoa
đã không phải là Đại Hoa bây giờ nữa. Chỉ đáng tiếc, người Đại Hoa các ngươi
chỉ ham thích an lạc, không biết tiến thủ, lại có nhiều kẻ vì dục vọng cá nhân
mà bán rẻ cả tổ tông, thật làm người ta xấu hổ!

Để một người Hồ xem thường như thế, Lâm đại nhân không hề tức giận, chỉ là Lộc
Đông Tán nói nhằm ngay điểm chết của nước nhà. Đại Hoa tai họa rất nhiều, chịu
đựng lắm nỗi nhục, thật khiến người ta đau lòng, càng làm người ta phẫn nộ!
Các triều đại trước, Đại Hoa cái gì cũng thiếu, nhưng chưa từng thiếu Hoa
gian. Điều này rốt cuộc là vì sao?

– Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…?

Hồ Bất Quy khẽ gọi, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Vãn Vinh:

– Những người Hồ này, chúng ta phải xử trí như thế nào?

Bắt mấy người này không dễ, nhưng xử trí cũng không phải là đơn giản, đã không
thể giết lại không thể tha, thật là đau đầu, chẳng trách Lộc Đông Tán trở
thành tù phạm mà còn thong dong như thế, rõ ràng là nhắm chuẩn mạch môn. Tên
Lộc Đông Tán này không có kiểu hiếu chiến lỗ mãng như người Hồ bình thường,
cũng biết co biết duỗi, thật đúng là một nhân tài!

– Giải bọn họ tới quân trung, bẩm rõ với hai vị đại nhân Từ Vị, Lý Thái, xin
bọn họ báo cho hoàng thượng xử trí.

Lâm Vãn Vinh xua tay, vứt hòn đá nóng khó xử này qua cho lão Từ và Hoàng
Thượng.

– Buông ta ra, buông ta ra… ta tự đi được!

Mấy binh sĩ đẩy Lộc Đông Tán đi tới, Lộc Đông Tán giẫy dụa một trận, y phục
rối bời, ngay cả khẩu pháo nhỏ nắm trong tay cũng rơi trên đất.

– Buông hắn ra đi.

Lâm Vãn Vinh phất tay.

Lộc Đông Tán quay đầu nhìn hắn:

– Lâm đại nhân, hôm nay Lộc Đông Tán thua một trận. Có điều ngày sau hai nước
giao binh trên xa trường, Lộc Đông Tán tuyệt sẽ không thua tiếp về tay ngài.

Lâm Vãn Vinh xua tay, ý bảo chúng tướng dẫn mấy người Hồ đi, Đỗ Tu Nguyên đứng
ở bên cạnh hắn lấy làm kỳ quái hỏi:

– Tướng quân, ngài làm sao biết hành tung của A Sử Lặc?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:

– Điều này nói ra cũng đơn giản. Lộc Đông Tán không phải là kẻ tầm thường,
lại vô cùng quan tâm kỹ thuật hỏa pháo của Đại Hoa ta. Sau khi trăm phương
ngàn kế mượn đại pháo, dĩ nhiên phải bày trò để che mắt thiên hạ để mang đi.
Hắn biết rõ chúng ta sẽ phái người ngầm giám thị, liền cố ý làm ra vẻ vô cùng
ngu xuẩn, gây náo loạn ở kinh thành để cho mọi người không để ý tới mấy tên
ngốc đó. Mặt khác lại âm thầm sắp đặt thay đào đổi mận, tháo nhỏ hỏa pháo này
đưa về Đột Quyết. Vừa rồi chúng ta truy đến đây, chỉ thấy Lộc Đông Tán, không
nhìn thấy A Sử Lặc, huống hồ đội hình đoàn xe ngựa của hắn di chuyển chỉnh tề
như thế, không nhanh không chậm, tựa hồ cố ý cản đường đi. Còn nữa điểm trọng
yếu nhất, Đỗ Đại ca huynh đã nói, bọn chúng thu thập ít nhất bảy cỗ xe lớn,
nhưng Lộc Đông Tán dẫn theo chỉ có bốn cỗ, ba cỗ xe còn lại đi đâu rồi? Chỉ có
một khả năng, bọn họ chia binh hai đường, đây là con đường tất phải qua khi
tới phương bắc, ta liền phân phó Hứa Chân đem nhưng khinh trang tinh kỵ băng
đồng ruộng đi đường tắt truy cản phía trước, quả thật ta tìm được rồi.

Nghe Lâm tướng quân phân tích một phen, Đỗ Tu Nguyên như bừng tỉnh, trong lòng
càng thêm phần kính phục, khó có lời nào mà nói ra hết nỗi ngưỡng mộ. Lâm Vãn
Vinh ngồi xổm xuống, nhặt lên một thứ.

Đây là khẩu pháo nhỏ vừa rồi tặng cho Lộc Đông Tán, rơi xuống đất đã gẫy mất
giá đỡ, thấy Lâm đại nhân cẩn thận thổi lớp bụi cát trên khẩu pháo, Đỗ Tu
Nguyên không hiểu liền hỏi:

– Lâm tướng quân, có một khẩu pháo nhỏ như vậy, còn nhặt lên làm gì?

Lâm đại nhân cười hắc hắc:

– Pháo tuy nhỏ, nhưng vẫn còn hơn mấy con giun đất. Người Đột Quyết cần, song
người Đông Doanh càng trông đợi hơn. Giữ lại, giữ lại… lần tới đến Đông Doanh
tặng lễ!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận