Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 340: Tiên tử cũng phải chết?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Phía chân trời nổi lên dải trắng màu bạc, bây giờ gần canh năm, mưa gió đã nhỏ
dần, bốn phía trở nên tĩnh mịch, hai người lên tới đỉnh núi, ẩn mình sau tảng
đá rồi chăm chú quan sát phía đối diện.

Giữa nham động kia đột nhiên xuất hiện một bóng đen, thỉnh thoảng lại nhìn ra
phía ngoài thăm dò chung quanh, chiếc đầu lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ đang theo
dõi tình hình bên ngoài. Các tướng sĩ xung quanh đã sớm nhận được mệnh lệnh
của Hồ Bất Quy, sau khi lớn tiếng chửi mắng một trận rồi làm bộ không phát
hiện ra điều gì, hùng hổ rời đi và chỉ để lại vài thám báo ẩn gần đó, cẩn thận
quan sát nhất cử nhất động phía trước.

Tên kia nhìn quanh thăm dò một hồi, thấy chung quanh yên tĩnh không người gác,
đợi một lúc, rồi bỗng nhiên dụng lực ném một viên đá vào vách núi khiến nó vỡ
tan, một thanh âm nặng nề vọng lên trong sơn cốc tĩnh lặng, vang rền mãi không
dứt.

Đồ giảo hoạt! Lâm Văn Vinh thầm mắng một tiếng, uể oải xoay người giãn lưng
một chút, thoáng nhìn sang Ninh tiên tử đang nấp mình sau tảng đá, ánh mắt
chăm chú quan sát phía trước. Nàng ta đứng dựa vào tảng đá, người nghiêng ra
phía trước, mông hơi vểnh lên, thân thể mềm mại, đầy đặn tạo thành một hình
vòng cung tuyệt mỹ, nhìn thật mê người.

Lâm Văn Vinh cười hi hi, hạ giọng nói:

– Tỷ tỷ, tỷ không thể thả ta ra được sao? Ta thật sự là đang có việc gấp phải
đi trước, các lão bà ở nhà đang nằm trên giường ấm đệm êm chờ ta trở về!

Ninh Vũ Tích nghe thế thì ngọc thủ càng xiết mạnh, giữ chặt mạch môn ở cổ tay
hắn, mỉm cười nói:

– Chính ngươi bảo phải trợ giúp cho ta, ta không hề uy hiếp ngươi. Huống chi,
đây là việc của ngươi, ngươi mà không có mặt thì ta rất không yên lòng, nếu có
chuyện gì sơ suất xảy ra, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

Đi theo ta một thời gian dài, ngay cả vị tiên tử này cũng trở nên giảo hoạt
như thế, bắt chước thừa dịp uy hiếp ta. Lâm đại nhân tức tối thầm nhủ, vất vả
lắm mới dụ dỗ được Ninh tiên tử ra tay, nào ngờ tiên tử này cũng không phải
loại đèn cạn dầu, rốt cuộc phá vỡ quỷ kế của ta, muốn kéo lão tử đi chết cùng.
Không may, thật sự không may!

Trong lòng hắn lửa giận bùng bùng, mạch môn lại đang bị tiên tử chế trụ không
thể nhúc nhích. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, hắn
xoay bàn tay định tóm lấy bàn tay bé nhỏ, mềm mại không xương của Ninh Vũ
Tích. Bỗng Lâm Vãn Vinh kêu nhỏ một tiếng “Ôi chao”, rồi nhe răng trợn mắt, cổ
tay đứng yên ở trong không trung không thể động đậy. Trên khóe miệng Ninh Vũ
Tích chợt hiện lên nụ cười mỉm, khẽ gia tăng lực trên tay, mặc hắn giãy giụa
thế nào cũng không thể thoát ra.

Mẹ ơi, gặp phải khắc tinh rồi! Lâm đại nhân thở vắn than dài nói:

– Không công bằng, rất không công bằng, tại sao chỉ để cho tỷ được sờ tay của
ta, nhưng lại không cho ta sờ tay của tỷ như thế? Có còn thiên lý nữa không
đây?

– Dám nói thiên lý với ta sao? Da mặt ngươi dày như vậy, chưa từng thấy nói
thiên lý với ai.

Tiên tử khẽ cười, ánh mắt lướt qua không thèm nhìn hắn nữa.

Tên thám tử phía trước sau khi cố ý tạo tiếng động, đợi nửa ngày cũng không
thấy động tĩnh gì, y mới chắc rằng quan quân thật sự đã rút đi, lúc này mới
cảm thấy yên lòng, chầm chậm từ trong nham động ló đầu ra. Người hắn không
cao, da dẻ vàng vọt, thân hình gầy gò, hai mắt đảo quanh liên tục, nhất định
không phải là hạng người thành thật gì.

– Tiên tử tỷ tỷ, nàng đang nhìn cái gì vậy?

Lâm Văn Vinh tiến sát đến bên người nàng, nhìn vành tai trắng nõn mà trong
lòng ngứa ngáy, nhịn không được liền khẽ thổi một hơi bên tai nàng, miệng cười
hì hì hỏi.

Ninh Vũ Tích cả người run lên, hai gò má nổi lên một ráng mây đỏ hồng, quay
đầu lườm hắn, căm tức quát lên:

– Ngươi làm cái gì thế? Mau tránh xa ta ra một chút đi!

– Tiên tử tỷ tỷ, không phải ta không muốn tránh ra xa nàng một chút, nhưng
thật sự là nàng quá sức nhiệt tình, làm cho ta muốn rời đi mà không làm được.

Lâm Văn Vinh lắc lắc cổ tay đang bị nàng nắm chặt, ý bảo là do nàng lôi kéo,
trên mặt theo thói quen hiện lên một nụ cười gian xảo. Ninh tiên tử này mặc dù
cao cao tại thượng nhưng thân thể cũng mẫn cảm như các nữ tử bình thường mà
thôi, Lâm đại nhân ta sờ một cái là biết ngay.

Ninh Vũ Tích hừ một tiếng không thèm nói với hắn, ánh mắt chuyển lên phía trên
núi, tên kia kêu khẽ một tiếng ra hiệu, chỉ trong chốc lát, phía sau hắn liền
xuất hiện mấy người cầm nỏ trong tay, trên đó gắn đầy đoản tiễn, lóe lên u
quang lam sắc, vừa nhìn đã biết trên mũi tên có tẩm độc.

– Mấy tên tiểu tặc này cũng gian trá, ác độc giống như ngươi.

Ninh tiên tử nhíu mày, tựa hồ nhớ tới chuyện gì.

Lâm Tam cười hắc hắc, biết nàng nói đến lúc hai người hội ngộ trong rừng, hắn
đã lấy độc châm ra bắn vào nàng. Âm hiểm, quá sức âm hiểm! Bất quá nhân mệnh
là do trời định, nàng không được trách ta, hắn ra vẻ đoan chính nói:

– Quá khen, quá khen! Tiểu đệ chỉ là làm một ít việc nên làm mà thôi, so với
tiên tử tỷ tỷ đây thì còn lâu mới bằng được.

Mấy tên kia sau khi cẩn trọng quan sát bốn phía, líu ríu thương nghị một hồi
rồi tập trung thành đội hình, tay cầm nỏ độc canh giữ trước cửa động, cảnh
giác nhìn quanh. Tên gầy gò kia tay đặt trên tảng đá bên dưới, quay sang gật
gật đầu với mấy gã còn lại, hai chân dụng lực, tứ chi mở ra, giống như “ếch
nhảy qua nước” mà nhảy lên sườn núi.

Lâm Tam nhìn không chớp mắt, tiểu tử này muốn chết à, như vậy mà cũng dám nhảy
ư? Nhưng quái sự trên thế gian quả là nhiều vô kể, tên này sau khi nhảy lên,
không ngã xuống như hắn tưởng tượng mà ngược lại hai tay, hai chân giống như
có lực hút mạnh mẽ, dính chặt vào vách đá thẳng đứng không hề nhúc nhích, từ
xa nhìn lại tựa như một con cọp núi màu xám, hắn dừng lại một lát, rồi hai tay
đưa lên, hai chân dụng lực bám chặt lấy sườn núi, tay nắm lấy các tảng đá lồi
ra ngoài, từ từ bò tới phía khe đá, động tác nhẹ nhàng, linh hoạt như hầu tử.

Đây là công phu gì? Lâm Tam trợn mắt há mồm, nếu học được chiêu này, đi tham
gia đại hội leo núi, đảm bảo là thiên hạ đệ nhất không có đối thủ.

Ninh Vũ Tích kiến thức rộng rãi, đối với điều này cũng không quá ngạc nhiên,
nhìn Lâm Tam hoảng sợ như con tinh tinh, mỉm cười nói:

– Thế gian rộng lớn, chẳng điều kỳ lạ nào không có. Đã có kẻ kiến thức chất
đầy năm xe (1), có giai nhân nghiêng thành nghiêng nước, ắt cũng có cả người
biết giả tiếng gà gáy hay cải trang thành chó để trộm đạo (2), tinh thông đủ
thứ kỹ xảo. Vậy nên chớ có lấy làm lạ.

– Không kỳ quái, không kỳ quái! Cho dù hắn trông có như con cọp núi hay con
nhện đi nữa, một pháo bắn tới, cũng thành trò hề hết. Không biết bọn chúng có
bao nhiêu con cọp núi như vậy a?

Lâm Tam xoa xoa cằm, lau mồ hôi trên trán, định thần nói.

Ninh Vũ Tích cười thầm, lắc đầu nói:

– Ngươi yên tâm đi, kỹ xảo này rất khó tập luyện, trên thế gian có một người
học được đã là rất hiếm thấy rồi, làm sao có thể có nhiều người khác tinh
thông được chứ. Tên này nhất định là lên trước tiền trạm, sau đó thả dây thừng
xuống đón đồng bọn bên dưới lên tiếp ứng.

Trong khi hai người đang nói chuyện, “cọp núi” kia đã bò lên được đỉnh núi,
khẽ xoay người một cái, lộn vài vòng đáp xuống rồi nhanh chóng đứng dậy.

Lâm Tam lúc này mới nhìn rõ, bên hông tên này còn đeo một sợi dây thừng, chắc
là dùng để đảm bảo an toàn, phòng khi trượt chân rớt xuống thì có thể giữ chặt
được người, không ngờ ở niên đại này cũng đã có kiểu hành động như vậy, Lâm
Tâm đột nhiên cười ha hả, đối với Bích Hổ công thần kỳ này đã không còn sự tôn
sùng như trước nữa.

Tên kia sau khi leo đến đỉnh, tìm tòi xung quanh một hồi, không phát hiện được
điều gì khác thường mới chậm rãi cởi dây thừng trên lưng, tìm một gốc cây đại
thụ buộc chặt một đầu sợi dây. Hắn đứng trên vách đá, miệng phát ra ba tiếng
như chim kêu, từ trong động lấy ra một cái sọt vuông thật lớn, trên sọt buộc
đầu kia của sợi dây thừng, trong sọt đủ rộng để có thể chứa được một người.

Đúng như Ninh tiên tử đã dự đoán, tặc nhân tinh thông Bích Hổ công chỉ có một
người, những tên khác phải nhờ hắn kéo lên, hắn đang muốn tán dương mấy câu
thì nghe nàng khẽ quát một tiếng:

– Đi nào!!!

Vừa dứt lời, nàng đưa bàn tay nhỏ bé, ôn nhuyễn như ngọc giữ chặt lấy Lâm Tam,
thân hình phi lên, giống như chim yến bay lượn, vọt tới phía trước.

Giữa hai ngọn núi hoàn toàn là khoảng không cách xa nhau mấy trượng, gió thổi
vù vù làm y phục hai người tung bay. Ninh Vũ Tích chân không chạm đất, tựa như
phi hành trong không trung, chỉ cần hai bước đã dễ dàng đến được phía trên
vách đá.

Lâm Tam cúi đầu nhìn xuống, nhất thời sợ tới hồn phi phách tán, chỉ thấy dưới
chân mình là khoảng không, bên dưới nữa là vực sâu vạn trượng không thấy đáy,
hơi nước mù mịt từ từ bốc lên cao, chính mình như đạp không phi hành, tựa như
thần tiên đằng vân giá vũ.

– A…

Lâm Tam vừa muốn lên tiếng, thì một bàn tay ấm áp, mềm mại đã bịt lấy miệng
hắn, giọng nói Ninh tiên tử vang lên bên tai:

– Chớ có lên tiếng, tránh kinh động phỉ nhân.

Nhìn sang bên cạnh, Ninh tiên tử bạch y tung bay, chân đạp mây, tựa như Lăng
Ba Vi bộ, vượt qua khoảng cách mấy trượng đã tới được đỉnh vách núi kia.

Cha mẹ ơi, bay lên, ta bay lên! Cho tận đến lúc chân dẫm lên đỉnh núi, Lâm Tam
vẫn chưa hoàn hồn, không ngừng vuốt ngực, nguy hiểm như vậy cũng có thể chơi
đùa được sao, tiên tử ơi là tiên tử!

Động tác Ninh Vũ Tích hết sức mau lẹ, nhẹ nhàng, tựa như một trận gió mát thổi
qua mặt, căn bản không có ai có thể phát hiện ra. Tên “cọp núi” gầy teo kia
đang muốn cúi xuống đáp lời đồng bọn phía dưới núi, chợt thấy một làn gió nhẹ
lướt qua, thân thể chính mình đột nhiên không thể di chuyển, miệng không thể
nói, giống như một tòa tượng đá.

”Sao lại thế này?” Y trong lòng đang hoảng hốt thì bên tai chợt nghe thấy một
tiếng cười hì hì:

– Vị đại ca này, ngươi tạo dáng cũng đặc biệt nhỉ, tràn trề sức lực và tuyệt
đẹp!

Một người trẻ tuổi có làn da rám nắng khỏe mạnh, khuôn mặt tươi cười đang đứng
ở trước mặt, bên cạnh hắn là một nữ tử tuyệt mỹ, khí chất lãnh đạm, thanh
khiết, tựa như tiên nữ trên trời vừa hạ xuống phàm trần, làm người ta không
thể dời đi ánh mắt.

Thấy y si ngốc nhìn Ninh tiên tử không chớp mắt, Lâm Tam trong lòng giận dữ,
hung hăng đá vào mông y một cước, làm hắn như một tảng đá thẳng tắp té xuống.

– Tiên tử tỷ tỷ, nàng không sao chứ?

Lâm Tam ân cần hỏi. Ninh tiên tử nhướng mày, không hiểu ý hắn muốn nói gì. Lâm
Tam cười hắc hắc nói:

– Ta thấy tiểu tử này không biết kiêng kỵ nhìn trừng trừng nàng như thế, lo
lắng hắn có thể gây bất lợi cho nàng.

Ninh Vũ Tích hừ một tiếng, trừng mắt lườm hắn, ngươi lo lắng bất lợi cho ta,
nhưng ngươi hàng ngày đưa cái mặt trơ tráo, đáng chết kia nhìn ta, chẳng lẽ có
lợi cho ta sao?

– Thời gian khẩn cấp, tránh để cho đám người phía dưới sinh lòng nghi ngờ,
ngươi mau mau tra hỏi đi!

Ninh Vũ Tích bất đắc dĩ cười khổ nói.

Tên phỉ đồ nằm dưới đất chưa kịp nói gì, Lâm Tam đá một cước đá hắn, quát:

– Tiểu tử, cảnh cáo ngươi việc này, vị tiên tử tỷ tỷ này chỉ dành cho ta nhìn
lén mà thôi, không cho phép ngươi nhìn lén. Nếu ngươi còn dám liếc mắt, lão tử
mà bắt gặp sẽ cắt phăng tiểu kê kê (3) của ngươi, ném xuống sông Trường Giang
làm mồi cho ba ba.

Ninh Vũ Tích nghe được mặt đỏ đến tận mang tai, hận không được một cước đá hắn
xuống dưới núi, sao đến tận lúc này mà hắn vẫn còn có những tâm tư quỷ quái
như thế cơ chứ?

Tên kia chỉ ú ớ mấy tiếng nói không ra lời, Ninh tiên tử huy động song thủ,
cách không đảo qua cổ hắn, một cây ngân châm lóe sáng chợt xuất hiện trong
lòng bàn tay của nàng.

– Ngươi, ngươi là ai?

Tên này rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói được, chỉ là thanh âm nghèn nghẹn,
yếu ớt vô lực, trên mặt nổi đầy gân xanh, vô cùng thống khổ. Nếu không phải
Lâm Tam thính lực rất tốt, sợ rằng sẽ không nghe thấy y nói điều gì.

Lâm Tam nghi hoặc liếc nhìn tiên tử, Ninh Vũ Tích dửng dưng nói:

– Một châm này của ta đã cắt đứt gân mạch của hắn, chỉ cần hắn kêu lớn tiếng,
nhất định sẽ khiến cho lục phủ ngũ tạng đau đớn như muốn vỡ ra, nhìn hắn chắc
cũng không lớn gan như vậy, ngươi cứ từ từ mà hỏi.

Tên đó hiển nhiên không ngờ vị nữ tử đẹp như tiên kia lại có thủ đoạn như thế,
sắc mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi túa ra từng giọt.

Tiên tử tỷ tỷ còn có chiêu này cơ à? Muốn dọa chết ta mà, ta bị nàng đâm không
ít lần, nếu một ngày tâm tình không tốt, lão tử chẳng phải bất tri bất giác mà
trở nên như thế sao? Lâm Tam nghe được thì trong lòng run lên. Không dám nhìn
khuôn mặt mỹ lệ của nàng nữa mà quay sang cười cười nhìn tên kia, hòa ái nói:

– Ta là ai, sau này ngươi sẽ biết. Tuy vậy ngươi đừng quá sợ hãi, vị tiên tử
tỷ tỷ này chỉ là hù dọa ngươi mà thôi, một châm này sẽ không đế nỗi tê tâm
liệt phế đâu, chỉ là thất khiếu đổ máu chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả,
trở về nằm bảy, tám mươi năm là hồi phục ngay ấy mà.

Tên này kêu thất thanh, không nói được câu nào. Lâm Tam cười ha ha đểu cáng
mấy tiếng rồi hiền hòa nói tiếp:

– Ông trời có đức hiếu sinh, chỉ cần ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta,
ta nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi, con người của ta luôn luôn hướng
thiện, ngươi có thể nhận thấy phải không?

Y vội vàng gật đầu, xun xoe nói:

– Nhận ra, nhận ra chứ! Đại nhân thiên đình bão mãn (mặt tràn đầy khí chất
bất phàm), từ mi thiện mục, tương lai nhất định là đa thê đa thiếp, bách tử
thiên tôn (con đàn cháu đống), phú quý tràn trề!

Thanh âm rất nhỏ, tuyệt không dám lớn tiếng nói chuyện, hiển nhiên là e ngại
một châm của Ninh tiên tử kia.

Lâm Tam cười hắc hắc, chỉ vào đầu y nói:

– Ngươi hết sức thông minh, nhanh như vậy có thể nghĩ ra được thân phận của
ta. Không sai, ta là Lâm Tam, quan quân dưới chân núi là do ta dẫn đến, ngươi
tên là gì?

– Hóa ra đúng là Ngư Dược Long Môn Lâm đại nhân, tiểu nhân là Phan Thiểu, đã
nghe đại danh của ngài từ lâu.

Y nghe được tên của Lâm Tam thì kinh hãi nói.

– Phan Thiểu ư?

Lâm Tam sắc mặt tối sầm, cả giận quát:

– Trước mặt Tam ca ngươi cũng dám kêu là Phan Thiểu ư? Tiên tử tỷ tỷ, cho hắn
thêm một châm nữa, khiến hắn bán thân bất toại, toàn thân tê liệt, dương nuy
bất cử (bệnh liệt dương)!

Phan Thiểu sợ tới mức cả người run rẩy, vội khoát tay nói:

– Lâm đại nhân thứ lỗi, tiểu nhân tuyệt không dám chiếm tiện nghi của ngài,
tiểu nhân họ Phan, xuất thân trong kinh, lăn lộn bên ngoài nhiều năm, bài hành
tối ấu (là đứa con nhỏ nhất trong nhà), cha mẹ liền gọi là “Thiểu”, kêu là
Phan Thiểu!

Tên này với tên Cao Tù, Cao Thủ cũng có điểm tương đồng với nhau, Lâm Tam gật
đầu nói:

– Ta hỏi Phan Thiểu thế này nhé, ngươi đã xuất thân trong kinh, sao không ở
lại đó tiêu diêu khoái lạc, lại khổ cực chạy lên núi này làm gì vậy?

– Đi săn, tiểu nhân đến đây để đi săn!

Phan Thiểu nhãn thần xoay chuyển đáp ngay.

– Tiên tử tỷ tỷ, đả châm!

Lâm Tam mắt cũng không chớp nói luôn.

Ninh Vũ Tích giơ tay lên, trên cổ tay đồng thời xuất hiện hơn mười cây ngân
châm, làm bộ muốn bắn tới khiến Lâm Tam toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Phan
Thiểu cuống quýt kêu to:

– Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Tiểu nhân xin nói, bọn tiểu nhân đến
đây là chờ đại quân của ngài tiến vào.

– Chờ đại quân ta tiến vào để làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tòng quân hay sao?

Lâm Tam cười mà như không cười hỏi hắn.

– Không phải, không phải!

Phan Thiểu do dự một hồi, thấy Lâm Tam vừa sa sầm mặt, vội vàng mở miệng nói:

– Là có người bảo bọn tiểu nhân ngăn cản đại nhân ở đây, không cho các người
tiến lên phía trước.

– Muốn ngăn cản chúng ta sao? Là ai phái ngươi tới?

Lâm Tam nhướng mày hừ một tiếng hỏi.

Phan Thiểu vội đáp:

– Tiểu nhân cũng không rõ lắm, do tiểu nhân thông thạo chút ít công phu leo
trèo nên mới được coi trọng, họ mời đến gặp và hứa sẽ trọng thưởng nếu làm
việc cho bọn họ.

– Thật không?

Lâm Tam lạnh giọng cười nói:

– Không phải là do chủ tử trong vương phủ của ngươi đã dạy ngươi dối trá như
vậy chứ?

Nghe hắn nói ra câu này, sắc mặt Phan Thiểu đại biến, cả trán đẫm mồ hôi, lúng
túng cãi:

– Ngài, ngài không được nói bậy, tôi cùng với Thành Vương gia không có quan
hệ gì cả.

Lâm Tam cười lớn nói:

– Vương gia quả nhiên là hùng tài đại lược, ba ngàn thực khách, kỳ nhân dị sĩ
vô số, cả nhân tài tinh thông Bích Hổ công như ngươi cũng có thể tìm được, ta
làm sao có thể không bội phục được cơ chứ. Ta hỏi ngươi, ở phía dưới các ngươi
đã chôn không ít hỏa dược đúng không?

– Ngài… ngài làm sao biết được?

Phan Thiểu hết sức kinh hãi, giọng nói chợt lớn lên, ngay lập tức ngũ tạng lục
phủ nổi lên một trận đau nhức, nhớ tới lời của tiên tử, vội vàng hạ thấp giọng
nói xuống.

– Cá vượt long môn ta còn có thể làm được, thì trên thế gian này còn cái gì
ta không thể làm được cơ chứ?

Lâm Tam dõng dạc khoác lác, nét mặt tràn đầy vẻ tự tin, tựa hồ hết thảy mọi
chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn:

– Phan Thiểu này, ngươi đã không thật sự thành thật thì xem ra chỉ có thể cho
ngươi hưởng một châm xem cảm giác thế nào vậy.

Vị Lâm đại nhân này quả nhiên thần kỳ đúng như theo truyền thuyết, Phan Thiểu
không dám nhiều lời, quỳ rạp xuống mặt đất, dập đầu cầu xin:

– Không cần! Xin đại nhân cho tiểu nhân một cơ hội nữa, tiểu nhân sẽ bẩm báo
chi tiết rõ ràng, không dám giấu diếm!

Lâm Tam hừ một tiếng nói:

– Ngươi nói đi, trong lòng ngọn núi này rốt cuộc đã chôn bao nhiêu hỏa dược?

Phan Thiểu mồ hôi ròng ròng, thấp giọng nói:

– Trong động dưới kia, toàn bộ đều là hỏa dược, tiểu nhân cũng chưa được nhìn
qua, nhưng chỉ nghe bọn chúng nói là đủ để san bằng hai ngọn núi lớn.

San bằng hai ngọn núi lớn ư? Lâm Tam hít một ngụm lãnh khí, cha mẹ ơi, đám chó
con này muốn lấy mạng ta mà.

– Trong động kia có bao nhiêu người? Đầu lĩnh là ai?

Hắn thét to truy hỏi.

Phan Thiểu thành thật đáp:

– Trong động chôn đầy hỏa dược, có hơn hai mươi người trông coi, trong số đó
còn có bốn, năm tên Đông Doanh, đầu lĩnh tên là Vũ Thụ.

– Vũ Thụ?

Lâm Tam cả người chấn động hỏi:

– Người Đông Doanh? Có phải là Kế Cung Vũ Thụ không?

Thấy thần sắc Lâm Tam lộ vẻ tức giận, Phan Thiểu cẩn trọng gật đầu nói:

– Đúng là người Đông Doanh kiêu ngạo, hung thần ác sát. Ở Sơn Đông cướp đi
ngân lượng chính là chủ ý của bọn chúng, sau khi bạc bị ngài tìm được mang về,
Kế Cung Vũ Thụ chủ động khởi xướng, chôn hỏa dược mai phục tại nơi này, muốn
nhân cơ hội tiêu diệt Lâm đại nhân ngài luôn. Tiểu nhân biết được nhiều như
vậy là do nhận được mệnh lệnh của bọn chúng, lên đây quan sát tình hình xung
quanh.

Tên chết dẫm Kế Cung Vũ Thụ này chắc chắn là do lần trước trên triều đánh bại
hắn nên ghi hận trong lòng, vì thế mới tận lực bố trí để diệt trừ ta, con mẹ
nó chứ, trên đất Đại Hoa ta mà lại dám hoành hành ngang ngược như vậy. Lâm Tam
trong cơn giận dữ, hung hăng nói:

– Ngươi có cách nào gọi bọn chúng đi lên đây không?

Phan Thiểu vội vàng lắc đầu nói:

– Đại nhân, tiểu nhân chỉ vì biết ít công phu leo núi, có chút giá trị lợi
dụng nên bọn chúng mới giữ lại. Tên Vũ Thụ kia vô cùng giảo hoạt, ẩn núp trong
động, không đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt sẽ không bước ra ngoài nửa bước.

– Phan Thiểu, ngươi làm gì thế? Sao không kéo dây lên?

Bên dưới núi vọng lên một thanh âm bất mãn. Mấy tên tặc nhân này phái thám tử
đều là hai người một tổ, do Phan Thiểu có tuyệt kỹ trong người nên tất nhiên
sẽ được đi tiên phong.

Lâm Tam hừ lạnh, gật gật đâu ra hiệu với Phan Thiểu, y từ từ kéo dây thừng
lên. Chưa đến một khắc sau thì một thanh âm hùng hổ vọng lên, vừa mới lộ ra
một cái đầu người thì Ninh tiên tử phất nhẹ tay áo, tên này hự một tiếng rồi
không thấy động tĩnh gì nữa. Phan Thiểu thấy thế kinh hãi trong lòng, thầm
khen mình may mắn vừa rồi không có loạn động tay chân.

– Bây giờ làm sao?

Ninh Vũ Tích quay sang hỏi Lâm Tam.

Lâm Tam trầm mặc một lát, rồi đột nhiên kéo tay nàng hỏi:

– Tiên tử tỷ tỷ, nàng thật sự có nắm chắc làm chủ được tình thế không?

Ninh Vũ Tích khẽ lắc đầu đáp:

– Không nắm chắc lắm, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.

– Tốt, ta sẽ đợi tin thắng trận của nàng!

Lâm Tam oai phong lẫm liệt nói, vừa muốn xoay người đi xuống núi thì bị Ninh
tiên tử giữ chặt, lạnh giọng nói:

– Ngươi muốn chạy trốn? Chẳng lẽ đã quên ta vừa nói gì rồi sao?

– Sao có thể coi là trốn chạy được?

Lâm Tam cười hì hì nói:

– Ta chỉ là muốn về trước chuẩn bị tiệc rượu mừng công cho nàng mà thôi, ta
là người luôn luôn nhiệt tình mà, nàng cũng không phải không biết chứ.

– Không cần!

Tiên tử cười nói:

– Đây là chuyện của ngươi, ngươi muốn bỏ qua một bên cũng không được. Phỉ đồ
trong sơn động này thập phần giảo hoạt, sự cảnh giác rất cao, nếu một mình ta
đi xuống, dưới sự đề phòng của bọn chúng thì khó có thể hạ thủ, cần có một
người thu hút sự chú ý của bọn chúng mới được.

– Muốn ta đi thu hút sự chú ý của bọn chúng sao? Tỷ tỷ, nàng không phải nói
giỡn chứ, ta chỉ thành thục thu hút chú ý của tiểu cô nương thôi.

Lâm Tam vừa nói vừa lui về sau mấy bước, chỉ cần thấy tình hình bất lợi, là co
giò chuồn luôn.

Ninh Vũ Tích trong lòng buồn cười, không thèm để ý tới hắn nữa, quay sang lạnh
lùng nói với Phan Thiểu:

– Nói xuống dưới là không phát hiện điều gì khác thường, lập tức chuẩn bị
quay về!

Đợi Phan Thiểu nói xong, Ninh Vũ Tích khẽ phất tay đánh hắn ngất đi rồi quay
sang nói với Lâm Tam:

– Mau thay y phục của hắn vào!

Thay mận đổi đào đây mà, Lâm Tam nghe thấy liền hiểu ngay, xem ra Ninh tỷ tỷ
đã sớm có tính toán. Thấy nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích, Lâm Tam nhịn
không được tò mò hỏi:

– Tỷ tỷ, sao nàng không thay y phục của bọn hắn vào?

Ninh Vũ Tích hừ một tiếng đáp:

– Quần áo dơ bẩn như thế, sao có thể mặc được, khí chất của ngươi với bọn
chúng giống nhau, mặc là hợp nhất.

Khí chất giống nhau? Muốn mỉa mai ta à? Nàng cứ thừa cơ mỉa mai ta đi! Lâm Tam
cười hắc hắc, thấy y phục tên Phan Thiểu bừa bộn không chịu nổi, liền lột
trường sam của tên còn lại mặc trên người, thắt mấy nút lung tung trên đó.
Đúng như lời của Ninh tiên tử, khí chất của hắn so với phỉ nhân có phần còn
hơn, nên giả trang làm phỉ nhân thì hoàn toàn không cần đến hóa trang thêm
nữa.

Ninh Vũ Tích nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên bưng miệng cười, sẵng
giọng yêu kiều mắng:

– Quả nhiên là phỉ đồ!

Nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở giữa trời đông giá rét khiến cho trời đất
cũng mất đi màu sắc. Lâm Tam trong lòng ngây ngất, lẩm bẩm nói:

– Phỉ đồ thì sao, ta đang muốn giựt tiền với cướp sắc đây.

– Còn đứng đó làm gì vậy?

Ninh Vũ Tích tức giận lườm hắn, kéo chiếc sọt đến quát:

– Mau đến đây!

Lâm Tam hãi hùng khiếp vía, cả người run lẩy bẩy, cha mẹ ơi, không thể đùa
giỡn như vậy, ai biết phía dưới chôn bao nhiều thuốc nổ chứ.

—————

Chú thích:

(1) Chỉ học vấn uyên bác, xuất xứ từ “Trang Tử thiên hạ”.

(2) Nguyên bản: kê minh cẩu đạo, chỉ người thông thạo những kỹ xảo, tài lẻ.
Tích: Mạnh Thường Quân người nước Tề nuôi nhiều gia khách, có lần đi sứ sang
Tần, bị vua Tần giữ lại. Một gia khách giả làm chó ăn trộm áo hồ cừu dâng vua
Tần nên Mạnh Thường Quân được thả. Sau đó khi MTQ chạy tới biên giới, bị quân
đuổi theo sau, có người giả tiếng gà gáy, khiến cho toàn bộ gà đều gáy lên,
MTQ mới chạy thoát được.)

(3) Tiểu kê kê ở đây nghĩa là bộ phận sinh dục

– Tỷ tỷ, nàng không thể ôm ta một trăm cái được sao, ta có chút sợ hãi, cần
có sự cổ vũ của nàng!

Lâm Tam thanh âm run rẩy nói.

– Sợ cái gì chứ? Có ta cùng đi với ngươi!

Ninh Vũ Tích cau mày, thân hình bay lên, bạch sam phất phới trong gió giống
như tiên tử xuất trần.

Lâm Tam sắc tâm nổi lên, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại từ từ bước
vào trong chiếc giỏ, vừa mới vào trong đã thấy có gì đó không đúng, ôi chao,
chết ta rồi, đây đúng là mị thuật mà, so với An tỷ tỷ xem ra còn lợi hại hơn
vài phần a.

– Ra ngoài, ta muốn ra ngoài! Ta có chứng sợ độ cao!

Lâm Tam cuống quýt kêu to, nhưng đã quá muộn. Ninh tiên tử khẽ nâng tay lên,
buông sợi dây thừng ra, chiếc giỏ lập tức rơi nhanh xuống. Lâm Tam huy vũ ma
trảo định chộp lấy bàn tay mềm mại của tiên tử tỷ tỷ nhưng không kịp.

Báo ứng, báo ứng rồi! Lâm Tam trong lòng đau buồn, thường ngày đùa giỡn cô
nàng, hôm nay lại bị cô nàng trêu chọc lại, đến cả tay của nàng cũng chưa được
sờ đến, cứ như vậy lao xuống bán mạng, ta xin lỗi Thanh Tuyền, xin lỗi Ngưng
Nhi, xin lỗi Đại tiểu thư, xin lỗi Tiêu phu nhân!

Dây thừng kêu “phựt” một tiếng, từ từ hạ xuống, đảo mắt nhìn qua, bên dưới là
vực sâu vạn trượng, chiếc giỏ rung rinh khiến cho hắn hoa mày chóng mặt, đầu
óc choáng váng, tâm ý hoảng loạn, từng trận hàn phong quật lại làm cả người
hắn phát lạnh, phảng phất như nghe thấy tiếng gọi của tử thần.

Dây thừng vừa thả xuống, liền thu hút sự chú của đám người trong động, đột
nhiên có một cái đầu ló ra nhìn lên trên. Lâm Tam vội vàng kéo cổ áo lên che
nửa bên mặt.

– Trương lão tam, sao ngươi lại che mặt vậy?

Một tên phỉ đồ phía dưới kêu to hỏi.

Lâm Tam trong lòng cả kinh, vội vàng giả giọng đáp:

– Ngươi quản làm chó gì! Mẹ nó chứ, mưa to gió lớn thế này, lão tử trên kia
hớp gió Tây Bắc, còn ngươi bên dưới này lại ôm ấp đàn bà khoái hoạt như thế.

Một trận cười sằng sặc vọng đến, mấy tên ẩn thân ở ngoài động âm thầm tản ra,
Lâm Tam thả mông ngồi phịch xuống giỏ, lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên
nhìn, đập vào mắt đầu tiên chính là đôi hài thiêu hoa tinh xảo. Ninh tiên tử
bạch y như tiên nữ, thân hình như thanh yến, một tay giữ thừng, chân trượt lên
trên, từ từ hạ xuống theo Lâm Tam.

Diễn xiếc à, Lâm Tâm ngơ ngác sững sờ, Ninh Vũ Tích mỉm cười, đột nhiên phất
tay chỉ xuống phía dưới. Lâm Tam nhìn theo thì thấy chiếc giỏ đã hạ xuống phía
trên vách động, một cái đầu từ trong động nhô ra hỏi:

– Khẩu lệnh?

Lâm Tam cười hắc hắc, nhỏ giọng nói:

– Bạch nhật y sam tẫn, hoàng long nhập hoàn lưu (4), ngươi nghe hiểu không?

Tên gác cửa còn chưa kịp đáp lời thì cổ như bị ai bóp chặt, cả người lập tức
bất động. Lúc này Lâm Tam ở trong giỏ mới dám trở mình, thở hổn hển, cha mẹ
ơi, làm ta sợ muốn chết. Một làn u hương thoang thoảng bay qua, Ninh tiên tử
thân hình như chiếc lá khô từ từ hạ xuống, dừng ở bên người hắn, hừ nhẹ một
tiếng hỏi:

– Người vừa rồi nói cái gì thế?

– Một loại thơ rất hay, nếu nàng thích nghe nữa, ta còn có rất nhiều!

Lâm Tam ghé sát vào tai nàng, vừa cười vừa nói, hai người lúc này đang đứng
trước cửa động, bên trong là đám phỉ đổ, nên Lâm Tam căn bản là không sợ nàng
ta nổi khùng.

Biết tên này ti bỉ, hạ lưu, Ninh tiên tử quay đi không thèm để ý đến hắn nữa,
từ trong người tên gác cửa lấy ra một cây ngân châm, rồi thận trọng quan sát
phía trước mặt. Lối vào nham động tuy nhỏ nhưng lại dẫn vào một thạch thất
rộng khoảng mấy trượng, trong đó có bốn, năm tên phỉ đồ đang ngồi nhậu nhẹt,
lớn tiếng hát hò, quả thật rất khoái hạt. Nhìn vào phía sau của thạch thất thì
lại âm u, tĩnh lặng, không biết nham động này rốt cuộc là sâu bao nhiêu, nhưng
để chôn dấu trên ngàn cân thuốc nổ thì khẳng định không thành vấn đề, thật
không rõ làm sao đám phỉ đồ này lại có thể phát hiện ra địa điểm này.

– Tiên tử tỷ tỷ, ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, còn lại là đến
phần của nàng rồi, ta sẽ lại ở chỗ này chờ nàng!

Lâm Tam ghé vào tai nàng thì thầm.

Ninh Vũ Tích lườm hắn một cái, rồi đột nhiên nhẹ giọng cười dọa hắn:

– Ngươi đợi ở đây cũng không liên quan gì đến ta, nhưng chỉ sợ bất ngờ có phỉ
đồ lao ra mà thôi.

– Ối, hay là để tăng thêm tình cảm nồng ấm giữa hai bên, ta sẽ chịu thiệt một
chút, đi cùng với tỷ tỷ vậy, chúng ta sinh tử có nhau, mãi mãi không rời!

Lâm Tam vội vàng đổi giọng.

Ninh Vũ Tích mím môi cười nụ, gật đầu nói:

– Vậy ngươi theo sau ta, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được liều lĩnh ra vẻ anh
hùng!

Nàng bỏ đi như thế, ở phía sau lão tử không ra vẻ cẩu hùng cũng không được.
Lâm Tam nghiêm mặt gật đầu, bước theo sau Ninh tiên tử, từ từ tiến vào trong.

Phía trong thạch thất, bốn, năm tên phỉ đổ vốn đang ăn uống vô cùng cao hứng,
đột nhiên một tên trong đó tinh thần cảnh giác trỗi dậy, cất tiếng hỏi:

– Ấy, đã nửa ngày rồi mà sao không thấy Lý Đại Khuê và Trương lão tam vào đây
nhỉ?

– Mặc kệ bọn chúng, cứ để cho bọn chúng hớp gió Tây Bắc no nê đi!

Một tên phỉ đồ vừa cắn miếng đùi gà vừa cười nói.

Ninh Vũ Tích cổ tay khẽ rung lên, ngân châm như dài ra, mau lẹ bay đi. “Ối”
mấy tiếng kêu khẽ vang lên, bên trong thạch thất nhất thời chìm trong yên
lặng, hoàn toàn tương phản với tình hình huyên náo lúc trước. Động tĩnh này
thật ra nằm ngoài dự đoán, Ninh Vũ Tích nhíu mày, đối với tình hình trước mặt
thật không ngờ tới.

Lâm Tam thầm nhủ kinh ngạc, khác biệt lớn như vậy, nếu là kinh động mấy tên ở
bên trong, vài ngàn cân hỏa dược cùng nhau phát nổ, cha mẹ ơi, ta với tiên tử
tỷ tỷ phải xuống địa phủ làm đôi uyên ương rồi. Sắc mặt hắn trắng bệch, vội
vàng ngừng thở, Ninh tiên tử cũng dừng bước đứng yên nghe ngóng, bên trong
thạch thất hết sức tĩnh lặng, hai người dường như đều có thể nghe thấy tiếng
tim đập của chính mình.

Trầm mặc trong giây lát, không thấy điều gì khác lạ, Lâm Tam thở mạnh, liếc
mắt nhìn Ninh Vũ Tích bên cạnh, chỉ thấy tiên tử ánh mắt bình tĩnh, trên mặt
không có chút khẩn trương gì, chỉ có bàn tay nhỏ bé xiết chặt ngân châm phòng
khi có biến.

– Đừng sợ, có ta ở đây!

Lâm Tam vỗ vai nàng, ra vẻ oai phong lẫm liệt an ủi.

Câu nói này ngươi cũng có thể thốt ra được sao? Ninh tiên tử cố nén cười lườm
hắn một cái. Hai ngươi thận trọng tiếp tục đi tới phía trước tìm kiếm, xuyên
qua thạch thất thì đến một chỗ rẽ, hình như có giọng nói vọng đến, hai người
khẽ ngưng cước bộ, nấp ở vách động nhìn qua, nhất thời cùng ngây người ra.

Phía trước nham động này phân ra thành ngã ba đường, tại lối vào chất đống các
gói lớn cao bằng năm, sáu người cộng lại, thẳng tắp đến đỉnh động, tất cả các
con đường đều dài hun hút, không thấy điểm cuối, không biết là dài bao nhiêu,
trên mỗi con đường đều có mấy người canh gác. Các gói lớn kia đều bị nhuộm
thành màu đen, còn thấy thuốc súng lòi ra, trong động tràn ngập một mùi hăng
hắc.

Lâm Tam xoay lưng lại, tim đập thình thịch, nhịn không được hít một hơi thật
sâu. Hỏa dược, nơi này tất cả đều là hỏa dược, nếu như đều được đốt lên, từ
trong cái động chật hẹp này nổ mạnh ra ngoài, dư sức san bằng cả ngọn núi này
chứ đừng nói là mấy vạn nhân mã kia. Mẹ nó chứ! Đúng là quá khủng bố mà!

Ninh tiên tử mặc dù kiến thức sâu rộng, gặp loạn bất kinh nhưng trông thấy
đống hỏa dược như núi này thì không nhịn được mà chấn động trong lòng, thanh
âm có phần run rẩy, kéo tay áo Lâm Tam thảng thốt hỏi:

– Chúng ta phải làm sao bây giờ?

– Đừng sợ, có ta ở đây!

Lâm Tam cắn răng nói.

Lần này, Ninh tiên tử lại lặng im, trong lòng vô cùng sợ hãi, chỉ có câu nói
như đùa vui này của Lâm Tam mới có thể giúp nàng lấy lại tinh thần một chút.

– Ngươi xem, kia là cái gì?

Ninh tiên tử đột nhiên giữ chặt lấy hắn, chỉ vào mấy vật giống nhau được dựng
ở giữa đường, thảng thốt hỏi hắn.

Có một đồ vật như là một cây gỗ thô to lớn ở chính giữa được một cái giá gỗ
chống đỡ, hai bên tả hữu rất dài. Bên phải cố định một chiếc thùng nhỏ bằng
đồng chứa đầy dầu, một chiếc gậy to được buộc chặt xuyên suốt từ trong ra
ngoài chiếc thùng. Bên trái là một khối chì cùng với một chiếc chén nhỏ dùng
để thắp đèn, ngọn đèn còn chưa được thắp sáng. Trên mặt đất bên dưới đặt một
chiếc hộp giấy, rải đầy hỏa dược, được nối liền với đống hỏa dược kia. Dưới
đáy chiếc hộp còn ***c một lỗ lớn, thông với mặt đất, hỏa dược chảy vào, giống
như liên thông với bên ngoài.

– Đấy là thiết bị hẹn giờ.

Lâm Tam nhìn thoáng qua, nhanh chóng đã hiểu ra kết cấu trong đó:

– Khi bọn chúng lui đi, chỉ cần đốt sợi bấc bên trong chiếc thùng đồng ở bên
phải, rồi lại thắp ngọn đèn ở bên trái. Khi dầu ở bên phải cháy hết, tự nhiên
sẽ bị nghiêng xuống về bên trái, ngọn đèn dầu sẽ rơi xuống đống hỏa dược kia,
sẽ châm ngòi luôn cho hỏa dược.

Nghe hắn giải thích một hồi, Ninh Vũ Tích đã hiểu ra, có thể làm ra thiết bị
hẹn giờ tinh xảo như thế, mấy tên phỉ đồ này tất nhiên đã có chuẩn bị từ rất
lâu. Lâm Tam nhíu mày tự hỏi:

– Nhưng thật ra hỏa dược bên dưới chiếc lỗ kia thông đến nơi nào? Chẳng lẽ
bên ngoài còn có thiết bị gây nổ nữa sao?

Đang muốn tiến ra ngoài xem xét cẩn thận một phen thì Ninh Vũ Tích cau mày,
nhẹ kêu “hừ” một tiếng:

– Đừng nói nữa, có người đến!

Hai bên sườn đống hỏa dược như núi chỉ còn duy nhất một con đường nhỏ để đi
qua, đột nhiên có tiếng bước chân quèn quẹt vang lên, thủ vệ ở hai bên sườn
vội vàng tập trung tinh thần, hết sức cung kính.

– Bát dát!

Tiếng Đông Doanh truyền đến, có mấy tên oa nhân (chỉ người Đông Doanh thấp bé)
mặc y phục võ sĩ, bên hông đeo đao, từ trong động đi ra, chỉ vào mấy tên thủ
vệ Đại Hoa ở cửa, rít lên the thé một hồi.

Không tìm thấy bóng dáng Kế Cung Vũ Thụ trong đám người này, Lâm Tam nhướng
mày hỏi Ninh tiên tử:

– Bọn chúng nói cái gì thế?

Ninh Vũ Tích tinh thông tiếng Đông Doanh, khẽ cắn răng hừ một tiếng nói:

– Khinh người quá đáng, dám nhục mạ đồng bào Đại Hoa ta!

Có thể khiến cho một người luôn luôn điềm tĩnh như Ninh tiên tử tức giận như
vậy, không cần nói cũng biết mấy tên Đông Doanh này chửi rủa bọn thủ vệ thậm
tệ đến thế nào, Lâm Tam giơ ngón trỏ mắng chửi:

– Nô nhan ni tất (Hèn hạ bỉ ổi), con mẹ nó chứ, mấy tên tặc nhân này muốn sai
bảo người Đại Hoa ta sao? Ninh tỷ tỷ, chúng ta trước hết xử lý mấy tên cẩu tạp
chủng Đông Doanh, sau đó sẽ thu thập mấy tên Hoa gian kia!

Ý định này vô tình cũng hợp với suy nghĩ của Ninh tiên tử, lựa chọn đúng thời
cơ, Ninh Vũ Tích mười ngón khẽ mở ra, mấy cây ngân châm lao ra, xé gió mà đi,
nàng đồng thời cũng phi thân lao lên, huy vũ trường kiếm, thân hình như thiểm
điện phóng đến đám người kia. Lâm Tam cũng không cam chịu yếu thế, vung đao
lao đến chém mạnh vào cổ một tên oa nhân, hắn chưa kịp kêu tiếng nào, một đạo
mưa máu phọt lên cao, nhiễm đỏ gần nửa vách đá.

Ninh tiên tử phô diễn công phu, mấy cây ngân châm xuất ra, cây nào cũng trí
mạng. Đám oa nhân kia đã khơi dậy sát khí trong lòng nàng, nên hạ thủ không
chút lưu tình, mấy tên oa nhân đứng mũi chịu sào trong nháy mắt đã mất mạng.
Hai người hợp tác, nhất cổ tác khí (5), trong giây lát đã tiêu diệt hơn mười
tên, sạch sẽ không để lại chút dấu vết, một thanh âm nhỏ nào cũng không phát
ra.

Đợi cho địch nhân toàn bộ ngã xuống, Ninh tiên tử nhìn hai con đường trước
mặt, khẽ hỏi:

– Giờ làm sao?

– Tách ra đi thôi!

Lâm Tam tay cầm đao, máu tươi tí tách từ trên đao chảy xuống từng giọt, cả
người đằng đằng sát khí.

Ninh Vũ Tích kiên quyết lắc đầu:

– Không được! Không thể tách ra, chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ với
nhau!

– Thì ra tỷ tỷ đối với ta có tình cảm sâu nặng như thế, tiểu đệ dệ thật sự
cảm kích vô ngần!

Lâm Tam mặt như hoa nở tươi cười nói.

Ninh Vũ Tích không để ý tới lời trêu chọc của hắn, nghiêm mặt nói:

– Ta tưởng ngươi hiểu được ý của ta, nếu hai ngươi chúng ta tách ra, ta sẽ
không thể chiếu cố chu toàn cho ngươi. Bảo vệ an nguy của ngươi mới là chức
trách của ta, ngoài ra ta sẽ không nghe theo quyết định gì của ngươi, đến thời
điểm quan yếu, ta nhất định sẽ cưỡng chế ngươi rời khỏi nơi này, ngươi tự chọn
đi!

Đến thời điểm mấu chốt thì tiên tử tỷ tỷ này thật ra vô cùng cứng rắn, Lâm Tam
nhìn thoáng qua hai bên tả hữu, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Trong lòng hắn
tính toán, trên đường đi xuống đã trừ đi mười bảy, mười tám tên phỉ đồ, chỉ
còn ba tên, bao gồm cả tên Kế Cung Vũ Thụ kia, nhân cơ hội này nên ẩn nấp tại
đây.

Hai người theo thông đạo bên trái xâm nhập vào, đi được một lát, liền thấy
phía trước là một thạch thất bên trong đèn đuốc sáng rực. Ninh Vũ Tích hất đầu
ra hiệu với hắn, trên chiếc bàn trong thạch thất để mấy thanh đao, hai tên võ
sĩ bên cạnh đang ngáy khò khò.

Lâm Tam trong lòng thư thái, Ninh Vũ Tích lao lên, đảo mắt đã dễ dàng giải
quyết hai gã võ sĩ Đông Doanh này. Lâm Tam xoay thân thể bọn chúng lại nhìn
qua, đều không phải là gương mặt của Kế Cung Vũ Thụ, tính theo nhân số thì chỉ
còn thiếu hắn mà thôi.

– Vũ Thụ ở bên kia!

Lâm Tam hừ một tiếng nói, Ninh tiên tử không nói một lời, giữ chặt hắn bay
nhanh ra bên ngoài, vừa đến gần ngã ba đường liền nghe thấy tiếng hét lớn:

– Bát dát, có địch nhân xâm nhập, mọi người chết hết rồi!

– Không hay!

Lâm Tam kinh hãi, vội hộc tốc lao nhanh ra bên ngoài, thanh âm này hắn đã từng
nghe qua một lần, đúng là của Kế Cung Vũ Thụ.

Động tác của Ninh tiên tử so với hắn còn nhanh hơn, trong giây lát đã giống
như một làn khói xanh xẹt qua người hắn, nhanh chóng không thấy tung tích. Mới
vừa tới cửa, thì thấy một tên võ sĩ Đông Doanh mặt mũi dữ tợn, đang nhìn thi
thể của đồng bọn, mắt đỏ ngầu, hét lớn:

– Vì danh dự võ sĩ Đông Doanh, vì Thiên Hoàng bệ hạ vĩ đại, ta sẽ cùng các
ngươi đồng quy vu tận! Lâm Tam, ngươi đi chết đi!

Hắn ngửa mặt lên trời cười như điên dại, châm ngọn đèn dầu trong tay, định
nhằm hướng hỏa dược ném đến.

Ninh Vũ Tích vẫn còn cách hắn mấy bước xa, muốn ngăn cũng không kịp, thời khắc
tối hậu, nàng quát một tiếng, một thanh đoản kiếm thần tốc bắn ra, tựa như một
đạo lôi đình thiểm điện lao đến giữa ngực Vũ Thụ, lực công kích rất mạnh, đoản
kiếm đâm vào ngực mà lực đạo không giảm, kéo theo thân thể Vũ Thụ bay về sau
mấy thước đến tận cửa động mới ngừng lại. Kế Cung Vũ Thụ miệng phun một ngụm
máu tươi, ngã xuống nằm im không nhúc nhích.

Một kiếm kích trúng, ngọn đèn trong tay của hắn rơi xuống, Ninh tiên tử nhanh
như thiểm điện đuổi theo trước khi nó rơi xuống đất, vươn tay ra, bắt được
ngọn đèn khi nó còn cách đống hỏa dược trên mặt đất chỉ một vài thước, cả quá
trình vô cùng nguy hiểm, nếu không phải võ nghệ Ninh tiên tử cao cường thì hôm
nay ngọn núi này chính là mồ chôn của hai người bọn họ.

Lâm Tam cấp bách cuống quýt lao đến, nhìn thấy Ninh Vũ Tích đã bắt được ngọn
đèn, ngăn không cho châm ngòi đống hỏa dược. Hắn thả phịch mông xuống dưới
đất, thở hổn hển, hít lấy hít để, một lúc lâu sau mới dám mở mắt. Ninh tiên tử
dập tắt ngọn đèn trong tay, nhìn hắn nhẹ nhàng cười, rồi đưa chiếc đèn đến cho
hắn.

Lúc này hai người ở rất gần nhau, trên chóp mũi Ninh tiên tử nhỏ xuống từng
giọt mồ hôi trong suốt, dường như có một làn hương thơm truyền đến. Ngẫm lại
công phu Ninh tỷ tỷ cao như thế, đã sớm đạt đến thủy hỏa bất xâm, bây giờ lại
chảy mồ hôi như thế, chức trách hộ vệ này của nàng, quả thật đã làm hết sức
mình.

Lâm Tam đứng lên, tựa hồ như đã khôi phục vài phần lực đạo, tinh thần có chút
phấn chấn, hì hì cười nói:

– Tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ, chúng ta thân ái ôm một cái đi, nàng yên tâm, lần
này rất thuần khiết, thật sự thuần khiết!

Ninh Vũ Tích cười khúc khích nói:

– Ngươi vừa mới liền sẹo đã quên đau, đã muốn tác quái như thế rồi!

Chóp mũi nàng vẫn chảy ra giọt giọt mồ hôi, trên gương mặt mỹ lệ hiện lên một
màu đỏ nhàn nhạt, tình huống này xuất hiện trên người Ninh Vũ Tích, chính là
tuyệt vô cận hữu (có một không hai), rời xa được cái cảm giác cao cao tại
thượng lúc trước. Hình dáng thật sự của Ninh tiên tử lúc này đúng là rất giống
một nữ tử phàm trần, nhưng lại làm cho người ta một cảm giác vô cùng chân
thật, hết sức thân thiết.

Lâm Tam thở dài nói:

– Tiên tử tỷ tỷ, ta chính là thích vẻ mặt phía sau của nàng, có thể tiếp cận
nhân tâm, gợi nên cảm giác ấm áp.

Ninh Vũ Tích nghe thế sắc mặt lập tức biến đổi, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại,
rồi lại mở ra lần nữa, trong chốc lát đã khôi phục lại thần thái cổ tỉnh vô ba
(mặt nước không có sóng – vẻ mặt lạnh lùng), trong mắt băng lãnh không một gợn
sóng.

Lại biến về tiên tử rồi! Lâm Tam thấy thế thật sự là không thú vị, chỉ biết
lắc đầu cười khổ, chợt nhớ tới sự gian trá của Kế Cung Vũ Thụ, vội đảo ánh mắt
nhìn qua, thì thân hình Kế Cung Vũ Thụ vừa rồi còn nằm ở cửa động, nay đã
không thấy bóng dáng.

– Không thấy Vũ Thụ đâu!

Lâm Tam hét lớn một tiếng, Ninh tiên tử thất kinh, hai người chạy vội tới cửa
động, chỉ thấy vết máu rải rác theo xuống phía dưới vách đá.

Chẳng lẽ hắn ngã xuống dưới đó? Hai người liếc mắt nhìn nhau, khả năng này
không lớn.

– Mau nhìn!

Nhìn xuống phía dưới núi, chỉ thấy vết máu kia đang chầm chậm chảy xuôi, bên
dưới cửa động mấy trượng chính là Kế Cung Vũ Thụ cả người đẫm máu đang dựa vào
một khối đá, hỏa tập trong tay lòe lòe cháy sáng, cách đó không xa là một cái
thạch động nhỏ, một sợi dây to bằng cánh tay ló ra.

Lâm Tam trong đầu như có điện chạy ngang qua, hình ảnh thiết bị hẹn giờ dưới
thạch động hiện lên trước mắt.

– Không hay, đây là phương pháp thứ hai để kích nổ!

Lâm Tam thảng thốt hô to một tiếng.

Kế Cung Vũ Thụ máu me khắp người, cười dữ tợn, châm hỏa tập vào ngòi nổ, hét
to một tiếng:

– Thiên Hoàng bệ hạ vạn tuế!

Hắn sớm đã như đèn cạn dầu, hét xong câu này liền cạn lực mà tuyệt khí, thi
thể rơi xuống phía chân núi.

Ngòi nổ kia sau khi được châm, cháy phừng phừng, nhanh chóng đốt tới đống hỏa
dược bên trong động khẩu.

– Trở về đi!!!

Ninh Vũ Tích một cước đá vào người Lâm Tam, đưa thân thể hắn bay đi thật xa,
trong mắt nàng hiện lên một tia kiên định, nhìn Lâm Tam dịu dàng nói:

– Lâm Tam, ngươi nhớ kỹ, Ngọc Đức Tiên Phường ta không bao giờ thất tín với
người ta!

Lời này vừa nói ra, nàng nở nụ cười quyến rũ mê hồn, trường kiếm trong tay
rung lên, vận khí lực cả đời, thân như một đạo thiểm điện lao xuống vực sâu
vạn trượng.

– Thần tiên tỷ tỷ…

Lâm Tam kêu thảm một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng chạy tới cửa động.

Ngòi nổ kia cháy gần đến đám hỏa dược thì Ninh tiên tử lao thẳng xuống, kiếm
quang lóe lên cắt đứt ngòi nổ dập tắt ngọn lửa. Kiếm này tụ hội công lực cả
đời của nàng, làm sao còn đủ sức ngừng lại, thân hình tuyệt mỹ của nàng như
một đạo lưu tinh rực rỡ, lao xuống vực sâu vạn trượng.

– Không…!

Nhìn thân ảnh Ninh tiên tử dần dần tiêu thất, Lâm Tam hai tay bấu chặt nham
thạch, đầu ngón tay nứt ra chảy đẫm máu, hắn thét to một tiếng tê tâm liệt
phế, vang vọng khắp núi rừng.

Thân hình nàng sớm biến mất vô tung vô ảnh, Lâm Tam ngây ngốc như mất hồn ngồi
bệt dưới đất. Hắn cùng với nàng quen biết từ trước đến nay, trêu chọc thì
nhiều, nghiêm túc thì ít, ngay cả lần này vào núi tìm kiếm thuốc nổ cũng là
dùng thủ đoạn lừa gạt nàng hỗ trợ, nhưng không ngờ rằng lại có một kết cục như
này. Đây là một cảm giác khó có thể hình dung, một nữ tử như tiên, vì cứu mình
mà mất đi tính mạng, lời thề của nàng với hắn trước kia vốn chỉ coi là đùa vui
bình thường mà thôi, không nghĩ nàng lại nguyện ý hy sinh tính mạng của chính
mình để cứu hắn.

– Đại ca…!

– Lâm Tam…!

– Lâm tướng quân…!

Mấy tiếng quát to từ bốn phương tám hướng vọng đến, Lâm Tam ngẩng đầu nhìn
lại, chỉ thấy trên núi đối diện, Lạc Ngưng hai mắt đẫm lệ đang chạy phía
trước, Từ tiểu thư theo sau nàng, Hồ Bất Quy dẫn theo vô số binh sĩ như thủy
triều kéo đến.

Lâm Tâm đột nhiên nhảy dựng lên, hai mắt ngầu ***c, rống lớn:

– Hồ Bất Quy, ta lệnh cho ngươi lập tức dẫn nhân mã, xuống núi tìm kiếm tiên
tử tỷ tỷ cho ta! Sanh yếu kiến nhân, tử…. (Sống phải thấy người, chết …) á,
phì, câu này không tính, mặc kệ sinh tử, ta muốn tìm người sống! ngươi không
tìm thấy người thì mang đầu tới thay thế!

Hồ Bất Quy nghe được thì ngẩn người, đây là mệnh lệnh gì, nhưng thấy Lâm đại
nhân tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực, như muốn ăn thịt người, vội vàng ứng
thanh, an bài thủ hạ binh mã xuống núi tìm kiếm.

Đợi cho đem Lâm Tam từ trong thạch động đi lên, Ngưng nhi bổ nhào vào lòng
hắn, lớn tiếng khóc ròng nói:

– Đại ca, chàng sao lại ngu ngốc như thế, chàng làm thiếp sợ muốn chết!

Từ tiểu thư trong mắt phún hỏa (mắt đỏ rực muốn khóc), nước mắt trong suốt
ngân ngấn vòng quanh, giận dữ nói:

– Thân là thống soái ba quân lại bất chấp xông vào hiểm địa, ngươi, ngươi,
giản trực bổn đáo gia liễu.(thực là ngốc tới cực độ)

– Bổn tựu bổn điểm ba! (có ngốc thì ngốc vừa thôi chứ (ngốc ít thôi)

Hắn xiết chặt lấy Lạc Ngưng:

– Chỉ cần tiên tử tỷ tỷ có thể còn sống, ta cho dù có trở thành heo cũng đồng
ý!

– Đại ca, chàng nói tiên tử tỷ tỷ là ai thế? Bổn sự (bản lãnh) của nàng ta
rất lớn sao?

Lạc Ngưng khẽ lau nước mắt hỏi.

– Tiên tử tỷ tỷ hả, là một bảo tiêu xinh đẹp, bổn sự lớn hơn trời! Hôm nay
nếu không có nàng, đại ca cũng sẽ không thấy được nàng đâu. Từ nay về sau có
cơ hội, đại ca sẽ giới thiệu cho các nàng làm quen!

Lâm Tam cười đau khổ, cũng không biết là đang an ủi Lạc Ngưng hay an ủi chính
mình nữa.

– Bổn sự đã lớn như vậy, đại ca cũng không cần phải lo lắng quá!

Lạc Ngưng cười như hoa nở, an ủi hắn:

– Chưa từng nghe qua tiên tử phải chết mà!

– Ngưng nhi, nàng vừa nói cái gì?

Lâm Tam ngẩn người hỏi lại.

Lạc Ngưng yêu kiều điểm ngón tay vào trán hắn, ôn nhu nói:

– Ngốc đại ca, Ngưng nhi nói rằng, “Chưa từng nghe qua tiên tử phải chết mà!”

– Không sai!

Lâm Tam đấm mạnh vào không trung, đứng bật dậy mặt mày hớn hở, ôm lấy nữ tử
bên cạnh hôn liền hai cái, cười hi hi ha ha nói:

– Tiểu bảo bối nói quá đúng, chưa từng nghe qua tiên tử sẽ chết, cha mẹ ơi,
ta bị dọa đến hồ đồ rồi!

Nàng kia vừa sợ vừa giận, quyền như mưa đấm vào người hắn, thét to:

– Nàng ta chết hay không, ta không biết, nhưng hôm nay ngươi sẽ được chết
thật bi thảm đấy!

Thấy đại ca bị Từ tỷ tỷ đánh cho phải ôm đầu chạy trốn, Lạc Ngưng khẽ ngẩn
người, che cái miệng nhỏ, cười khúc khích, trong mắt xuân tình nồng đậm…

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận