An bài xong mọi chuyện, tâm trạng Lâm Vãn Vinh đã khá hơn nhiều, hắn nắm tay
Lạc Ngưng suốt dọc đường, kể chuyện cười “người lớn” cho nàng nghe, làm Lạc
tài nữ mặt phấn đỏ lựng, ngực nảy rung rinh, tim đập thình thịch liên hồi,
nhưng trong lòng lại nôn nao muốn thử xem sao.
Từ Chỉ Tình đứng cạnh hai người, ngôn từ dâm đãng của hắn thỉnh thoảng lại đập
vào tai khiến nàng kinh hồn táng đảm, sau rồi cũng quen dần chẳng còn cảm giác
gì. Lạc Ngưng bây giờ không còn quấn lấy nàng như hình với bóng giống ngày
xưa, với trách nhiệm của một người bạn chí cốt, Từ Chỉ Tình vẫn theo sát hai
người, trên đường chỉ đáp lời Ngưng nhi, đối với Lâm đại nhân thì hoàn toàn
phớt lơ. Sau mấy lần bị lờ khéo, Lâm đại nhân đành biết thân biết phận chả tự
rước vạ vào thân nữa.
Chặng thủy lộ sáu mươi dặm rất suôn sẻ, tới trưa đã đi hết. Lâm Vãn Vinh không
ngừng quan sát trên đường, sáu mươi dặm hồ bao la bát ngát, lau sậy thưa thớt,
rất thích hợp để tung lưới vét. Lòng nhẹ nhõm thêm vài phần, hắn dặn dò Lạc
Viễn dẫn vài ngư dân đi thả phao ở một số vị trí trong vòng sáu mươi dặm, rào
quanh phương vị ước lượng cách bờ sáu mươi dặm, đoạn lại phái binh mã ngày đêm
canh gác rồi mới an tâm.
– Đại ca, huynh muốn dùng lưới bắt cá để mò bạc thật à?
Nhìn các phao mốc được ngư dân thả xuống nước, Lạc Viễn hỏi với giọng hơi nghi
ngờ:
– Đệ nghĩ Từ tỷ tỷ nói có lý đấy, đáy thiếc của lưới đánh cá rất nhẹ, tuyệt
đối không thể chìm xuống đáy hồ được đâu.
Thấy Từ Chỉ Tình dỏng tai nghe lỏm, Lâm Vãn Vinh sao chịu để nàng như nguyện,
bèn cười ha ha vỗ vai gã nói:
– Sơn nhân tự có diệu kế. Tiểu Lạc, đại ca làm việc mà đệ còn không yên tâm
ư? Phải rồi, còn một chuyện, đợi lát nữa đệ hãy để lộ tin chúng ta đã tìm thấy
vị trí chôn ba lăm vạn lạng bạc trong hồ Vi Sơn rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ
vét bạc lên, he he.
– Đại ca, huynh hoài nghi gần đây vẫn còn tặc nhân à?
Lạc Ngưng thỏ thẻ hỏi.
– Tất nhiên.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Ngưng nhi, muội nghĩ xem, nếu muội là tặc nhân, sau khi chôn số bạc đó
xuống hồ, muội có thể yên tâm bỏ đi không?
– Không.
Lạc Ngưng lắc đầu:
– Muội nhất định sẽ phái nhân mã trông coi canh chừng xung quanh, một khi có
bất kỳ biến động nhỏ nào sẽ nghĩ cách chuyển vị trí đống bạc. A, muội hiểu
rồi. Đại ca, huynh đang chờ tặc nhân tự đâm đầu vào lưới chứ gì?
Lâm Vãn Vinh chỉ cười không trả lời, Từ Chỉ Tình kéo tay Lạc Ngưng giải thích:
– Chưa chắc đã tự đâm đầu vào lưới, nhưng sẽ không khỏi lộ sơ hở trong lúc
nóng vội. Đêm nay tiểu Viễn phải dẫn nhân mã tuần tra liên tục trên sáu mươi
dặm hồ này, đề cao cảnh giác, gặp nhân vật khả nghi nào phải lập tức khống
chế.
Lạc Viễn nhìn Lâm Vãn Vinh như muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Lâm Vãn Vinh gật
gật đầu, Lạc Viễn tức thì hưng phấn nói:
– Đại ca và Từ tỷ tỷ cứ yên chí lớn, đệ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đại
ca, đệ nghe Hồ tướng quân nói, chuyến đi Sơn Đông này hoàng thượng đã hạ ý
chỉ, các quan viên lớn nhỏ của Sơn Đông cùng binh mã lương thảo đều giao huynh
điều động. Huynh có thể điều cho đệ bốn năm vạn binh mã thủ hạ của huynh
không? Đệ nhất định sẽ bao vây sáu mươi dặm hồ này đến con kiến cũng chui
không lọt.
Lâm Vãn Vinh gõ đầu gã một cái, cười mắng:
– Tiểu tử ngươi ấm đầu à? Tưởng đây cũng giống mấy trò nặn bùn, chơi nhà chòi
hử? Mở miệng ra là đòi năm vạn người, ngươi lãnh đạo được không?
Từ Chỉ Tình và Lạc Ngưng cười khúc khích, Lạc Viễn ngượng ngập gãi đầu gãi
tai:
– Thế huynh cho đệ bao nhiêu nhân mã? Khó khăn lắm mới nhận được nhiệm vụ
lĩnh binh, người ít thì đệ chả làm.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Ăn một miếng cũng chẳng béo ngay được (ý nói việc gì cũng phải có quá
trình, không thể có chuyện một bước lên trời), trước kia đệ dẫn các huynh đệ
Hồng Hưng đi đánh chém còn tàm tạm. Nhưng hiện tại không phải dẫn dắt Hồng
Hưng, mà là lĩnh binh đánh trận, đâu phải trò đùa. Lát nữa về đệ hãy đi tìm Hồ
Bất Quy Hồ đại ca, mang năm nghìn nhân mã tuần tra sáu mươi dặm hồ này. Làm
tốt công việc đi, sau này cơ hội tự nhiên sẽ không thiếu phần đệ, ai bảo đệ là
em vợ của ta chứ, con người ta trước giờ rất hay bao che người nhà mà.
Lạc Ngưng nghe vậy thẹn thùng khôn xiết, liền véo mạnh vào eo hắn, Lạc Viễn
thì hưng phấn cực độ:
– Được, quyết định vậy đi. Lần này đệ lĩnh năm nghìn, lần sau sẽ lĩnh năm
vạn. Phải rồi, đệ nghe nói Lý Thái tướng quân sắp dẫn hai mươi vạn đại quân
xuất kích kháng Hồ. Đại ca, huynh nói với lão tướng quân xem có thể tính thêm
phần đệ không, đệ không yêu cầu nhiều, chỉ cần một vạn nhân mã là hả lòng hả
dạ rồi. Đệ đảm bảo sẽ chém lũ chó Hồ đó người ngựa ngã rạp, không bao giờ dám
khơi mào chiến tranh nữa.
Lạc Ngưng có vẻ khẩn trương, vội nháy mắt ra hiệu với Lâm Vãn Vinh. Lạc gia
chỉ có mình Lạc Viễn là người nối dõi, ra tiền tuyến kháng kích người Hồ nào
phải trò chơi, vạn nhất Lạc Viễn có tổn thương gì thì Lạc gia sẽ kết thúc ở
thế hệ này mất.
Lâm Vãn Vinh cười nhăn nhó, tiểu tử này hoành hành ở Kim Lăng quen rồi, dưỡng
thành tính cách không sợ trời không sợ đất, coi người Hồ như bùn đất dễ nhào
nặn chắc. Hắn đang định lên tiếng thì Từ Chỉ Tình đã cất lời:
– Tiểu Viễn, đệ nói với hắn những điều này thì có tác dụng gì? Con người hắn
tự tư tự lợi, chỉ nghĩ cho chút lợi ích nhỏ nhoi của bản thân, không đếm xỉa
đến đại nghĩa quốc gia dân tộc. Lý tướng quân đã mấy lần mời hắn lĩnh binh
tương trợ, kháng kích người Hồ, nhưng đều bị cự tuyệt. Ta thấy, nếu người Hồ
tiến đánh, thể nào hắn cũng sẽ là người bỏ chạy đầu tiên.
– Đại ca không phải hạng người đó!
Lạc Viễn mặt đỏ gay, gân cổ cãi:
– Huynh ấy có dũng khí, có mưu trí, không sợ quyền quý, nộ đấu Bạch Liên
giáo, ba lần giỡn tiểu vương gia, ở Kim Lăng người người đều hay, huynh ấy là
anh hùng chân chính.
– Vậy sao?
Từ Chỉ Tình dửng dưng:
– Đấy có lẽ là trước kia, nhưng giờ thì chưa chắc. Đến chiến trường hắn cũng
chẳng dám ra thì còn xưng anh hùng nỗi gì.
Nha đầu này tâm tư sâu xa thật, đến tận đây rồi mà vẫn không quên dùng phép
kích tướng. Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói:
– Tiểu Lạc, đại ca chả phải anh hùng gì cả, ta chỉ là kẻ sống không lý tưởng,
về việc ra tiền tuyến đánh trận, ta đích thực không hề muốn đi.
– Đại ca, tại sao chứ?
Lạc Viễn hớt hải:
– Thành Tế Ninh này là do huynh đánh hạ, Bạch Liên giáo cũng là huynh tiêu
diệt, sao bây giờ huynh lại không muốn đánh trận? Đánh thắng rồi sẽ được phong
hầu phong tướng, người đời ai cũng thèm nhỏ dãi ra kìa!
Lâm Vãn Vinh vỗ vai gã, cười nhạt ngâm:
Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ
Sinh dân hà kế nhạc tiều tô
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
(hsol dịch thơ:
Non nước giang sơn hóa chiến trường
Muôn dân sao sống cảnh an lương
Vua cao chớ nói phong hầu tước
Một tướng danh thành, vạn máu xương.)
Đánh trận, là có người bỏ mạng. Khi vô số sinh mạng gục ngã trước mắt, đệ sẽ
có cảm giác ngạt thở, ta không thích nhìn thấy tình cảnh đó. Những binh sĩ
chết trên chiến trường, họ đều do cha mẹ nuôi dưỡng, từng tấc da từng sợi tóc
đều bắt nguồn từ cha mẹ. Tính mạng mọi người đều như nhau, không ai rẻ mạt hơn
ai. Đánh trận đến lúc cuối, người chịu khổ vẫn là những bách tính bình dân hai
bàn tay trắng, quan lại cao quý vẫn hưởng thụ cuộc sống say sưa túy lúy của
họ.
Thệ tảo Đột Quyết bất cố thân
Ngũ thiên điêu cẩm táng Hồ trần
Khả liên vô dịnh hà biên cốt
Do thị thâm khuê mộng lý nhân!
(hsol dịch thơ:
Thề trừ Đột Quyết chẳng tiếc thân
Xứ Hồ chiến tử mấy ngàn quân
Thương thay xương trắng vùi sông lạ
Chốn ấy phòng khuê vẫn mộng thầm.)
– Khi đệ nghĩ tới biết bao thê tử đang trông ngóng trượng phu, hài tử đang
trông ngóng phụ thân, đệ sẽ căm thù chiến tranh đến tận xương tủy.
– Nhưng người Hồ tàn sát đồng bào ta, lăng nhục Đại Hoa ta, nếu không lĩnh
binh công kích, Đại Hoa ta há chẳng phải bên bờ diệt vong sao?
Lạc Viễn nửa hiểu nửa không, hỏi.
– Căm ghét chiến tranh, nhưng lại không thể không chiến, đời người là thế
đấy. Vẫn là câu nói cũ: Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười vỗ vai gã:
– Bây giờ đệ đã có thể lý giải tâm tư của đại ca chưa?
Từ Chỉ Tình khẽ thở dài, không nói thêm câu nào. Lạc Ngưng dựa sát vào người
đại ca, lòng tràn ngập nhu tình.
Lúc thuyền cập bờ trời đã sẩm tối, hồ Vi Sơn tắm mình trong ráng chiều, sóng
sánh lớp lớp, lấp lánh ánh vàng mỹ lệ.
Từ Chỉ Tình đột nhiên nói:
– Phải chăng còn sót một chuyện? Thời tiết ngày mai thế nào? Liệu có mưa
không? Nếu trời mưa, e rằng hành động sẽ không thuận lợi.
Nha đầu này quả là dốc nhiều tâm sức, chuyện gì cũng tính toán chu đáo. Lâm
Vãn Vinh gật đầu cười:
– Đa tạ Từ tiểu thư nhắc nhở, vừa nãy ta đã chú ý đến chuyện này rồi. Ngày
mai giống hôm nay, trời cao nắng đẹp, vạn dặm không mây, thời tiết tuyệt vời
không thể nào đẹp hơn.
Thấy hắn khẳng định như vậy, Từ Chỉ Tình cảm thấy rất thắc mắc, nhưng nàng và
Lâm đại nhân đang có ngăn cách nên không tiện hỏi trực tiếp. Lâm đại nhân liền
giải thích:
– Quê nhà ta có một câu ngạn ngữ: “Bình minh nắng mai, chờ nước đun trà,
hoàng hôn ráng chiều, ếch nhái chết khô.” Hôm nay ráng chiều quyến rũ mỹ lệ
dường này, chắc chắn ngày mai trời sẽ trong xanh.
– Ngạn ngữ tuy do nhiều đời tương truyền, tập hợp mà thành, nhưng không phải
mọi sự đều chính xác, thế nên phải có gì đáng tin cậy hơn mới được.
Từ tiểu thư lắc đầu, không đồng ý với phán đoán chỉ dựa vào ngạn ngữ của Lâm
đại nhân.
Từ tiểu thư này đúng là ương bướng, suốt ngày kèn cựa với ta, bỏ đi, bỏ đi, ta
dạy cô thêm một chiêu nữa vậy.
– Từ tiểu thư suy xét tỉ mỉ, tiểu sinh bội phục, bội phục. Có điều ta nói
ngày mai nắng trong, tuyệt đối không phải phun bừa, mà là có căn cứ đạo lý vạn
vật, từ đó suy luận ra. Bây giờ đang là lúc chiều tà, nếu Từ tiểu thư sinh
trưởng bên hồ Vi Sơn sẽ biết, lúc này cá sẽ nổi lên mặt nước. Nếu ngày mai có
mưa, không khí dưới nước sẽ loãng hơn, lũ cá sẽ cảm nhận thấy đầu tiên, cô sẽ
thấy cảnh tượng sóng gợn kín mặt hồ, lũ cá đua nhau ngoi lên hít thở không khí
. Vừa nãy ta đã quan sát, hiện tại không hề có cảnh tượng này, ngày mai trời
nắng là cái chắc. Thật ra dân gian có rất nhiều cách dự báo thời tiết, trừ
cách cá nổi mặt nước này, còn có kiến dời tổ trước mưa, quan sát vân tượng,
vân vân. Nếu Từ tiểu thư muốn, Lâm mỗ có thể mở lớp dạy học, chuyên giảng khóa
trình này, học phí chỉ cần năm lạng bạc.
Lâm đại nhân cười hi hi, tuy nói đùa mà có lý lẽ căn cứ, hệt như đúng rồi
khiến người ta không thể không tin.
Suốt dọc đường, Từ tiểu thư và Lâm đại nhân một hỏi một đáp đã thu hút sự chú
ý của tất cả mọi người. Từ tiểu thư học vấn uyên bác, suy xét chu đáo, bất kỳ
việc gì cũng có thể nói được căn nguyên, làm ai cũng phải bội phục sát đất.
Lâm đại nhân càng thần kỳ hơn, tựa như người sắt bất bại, chuyện gì cũng biết,
việc gì cũng có thể điểm ra rành mạch, trông thì có vẻ nói bừa nói phứa, thực
chất lại hàm chứa đạo lý, còn trội hơn cả Từ tiểu thư.
Đây chính là một bài học tự nhiên giáo dục sinh động, tri thức của Lâm đại
nhân đều tích lũy từ sinh hoạt thực tế, giảng giải rõ ràng mạch lạc, Lạc Ngưng
thấy rất mới mẻ hấp dẫn, lòng vô cùng thích thú, liền bám lấy cánh tay đại ca
ríu rít hỏi:
– Đại ca, huynh học ở đâu nhiều điều như vậy? Sao Ngưng nhi chưa bao giờ nghe
qua?
– Tự học thành tài, tự học thành tài.
Lâm đại nhân nói không chớp mắt:
– Ta ngày xem mây mù, đêm quan sát sao trời, khổ tu hai mươi năm mới có thành
tựu này. Chút vất vả nhọc nhằn đó nào đáng để người ngoài hay biết.
Từ Chỉ Tình nghe mà tức sôi ruột, đêm xem thiên tướng, tự học thành tài cái
nỗi gì, cặp mặt dâm của ngươi không phải soi ngực thì là soi mông người khác,
còn thời gian đâu mà ngắm sao? Nhất định toàn là người khác tổng kết rồi ngươi
hạ bút thành văn, còn dám nói khoác không biết ngượng mồm, đồ mặt trơ trán
bóng!
Trong lúc đang nói chuyện, bỗng thấy một người cưỡi ngựa phi tới. Hồ Bất Quy
nhảy xuống, cấp tốc bẩm báo:
– Tướng quân, ti chức đã phát động bà con ngư dân các xóm làng. Mọi người đều
rất cảm kích trước đại nghĩa của tướng quân nên đã tự tụ tập, trong ngày hôm
nay đã nối được hơn ba mươi chiếc lưới, đến đêm còn có thể làm thêm hơn ba
mươi chiếc nữa. Ba mươi vạn con cá bột cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, đang chuyển
đến ngay trong đêm, sáng mai là có.
Lâm Vãn Vinh hớn hở vỗ tay:
– Tốt, tốt lắm, Hồ đại ca vất vả rồi. Hiện tại vạn sự đều đủ, chỉ thiếu gió
đông, để xem ngày mai sẽ mò được con cá to nào đây.
Hồi phủ ăn cơm xong đã gần về đêm, Lâm Vãn Vinh và Ngưng nhi tân hôn mặn nồng,
đương nhiên khó mà xa rời. Nhớ đến sự nóng bỏng của Lạc tài nữ, Lâm đại nhân
lại bồn chồn bứt rứt, nhưng sợ Từ tiểu thư chiếm phòng Ngưng nhi giống đêm
qua, thế là hắn mặt dày mày dạn theo sau Lạc Ngưng, vòng tay ôm eo nàng cười
hỏi:
– Ngưng nhi ngoan, đêm nay xếp cho chồng nàng ngủ đâu nào?
Lạc Ngưng sao không biết chủ ý của hắn, người nàng mềm rũ, mặt nhuộm ráng
chiều, mắt đẹp lưu chuyển, phong vận quyến rũ khôn tả. Nàng e thẹn nói:
– Đại ca, chúng ta là phu thê, tất nhiên phải sống cùng giường, chết cùng
huyệt. Khuê phòng của Ngưng nhi, chính là tổ ấm nhỏ của đại ca.
Nha đầu này thật biết cách khiêu gợi. Lâm đại nhân đã nếm quen mùi, liền mò
mẫm sờ soạng bờ mông căng tròn của Lạc tài nữ, cảm giác trơn trượt như tắm sữa
bò, khuyến mại thêm một ánh mắt liếc xéo hực lửa, tư vị tiêu hồn khó tả thành
lời.
Hắn lẽo đẽo theo Ngưng nhi vào khuê phòng, ngửi thấy một hương vị quen thuộc,
nhớ tới diễm sự đêm qua, lập tức sinh lòng cảnh giác, ai mà biết được nha đầu
Từ Chỉ Tình có nấp ở chỗ tối chuẩn bị hạ độc thủ ngầm hay không?
Hắn nhìn quanh ngó quất, rồi lại lùng sục trước trước sau sau khắp phòng Ngưng
nhi một lượt, không phát hiện điều gì dị thường mới yên dạ. Thấy bộ dạng lấm
la lấm lét đó, Lạc tiểu thư rót một tách trà nóng đưa hắn, cười hỏi:
– Đại ca, huynh làm gì đấy?
– Ta ngắm khuê phòng của Ngưng nhi, ài, lần đầu tiên vào mà lại!
Hắn mở to mắt nói phét, mặt chẳng đỏ tẹo nào.
Lạc Ngưng cười e ấp, đặt tay vào tay hắn:
– Đại ca, sau này không được nói thế nữa, đây đúng là khuê phòng của Ngưng
nhi, nhưng cũng là nhà của đại ca, muội là thê tử của đại ca.
Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng, bàn tay đang chuẩn bị thám hiểm trên thân nàng,
Lạc Ngưng bỗng cản lại, dịu dàng nói:
– Đại ca, Ngưng nhi hỏi huynh một chuyện, huynh không được giấu muội.
– Giấu muội? Ta giấu muội làm gì? Muội đâu phải không biết, ta đây nổi tiếng
chính trực chân thành, không giỏi ăn nói, bắt một người chính trực như vậy nói
dối, chẳng bằng giết ta cho rồi.
Lâm đại nhân bừng bừng chính khí, nói năng hùng hồn.
– Muội không tin.
Ngưng nhi cười khanh khách:
– Hôm nay tại trước mặt nhiều người nên Ngưng nhi mới cố tình nói thế để giữ
thể diện cho tướng công, lúc đó nhìn thần sắc của Chỉ Tình tỷ tỷ, Ngưng nhi
ngượng chín người à!
– Nói sự thật cũng ngượng! Đúng là!
Lâm đại nhân vùi đầu dụi nhẹ vào bầu ngực to mềm của nàng:
– Ngưng nhi, muội chăm sóc chỗ này thế nào đấy, sao mẩy quá vậy?
Lạc Ngưng “xí” một tiếng, thẹn thùng xen lẫn tự hào, cảm thấy miệng hắn cách
qua lớp áo áp lên hạt đậu đỏ mơn mởn, toàn thân nàng không ngớt tê dại, thanh
âm run rẩy:
– Đại ca, đừng ghẹo Ngưng nhi, muội có điều muốn nói.
– Vừa làm vừa nói đi, thế mới hiệu suất cao, mài dao không lỡ việc bổ củi! (
Lãnh Huyết chú thích: Nếu dao cùn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và hiệu suất bổ củi,
ngược lại nếu mài dao trước khi làm, tuy tốn chút thời gian nhưng khi bắt tay
vào công việc sẽ đạt hiệu suất rất cao, còn nhanh hơn dùng dao cùn. Nghĩa bóng
của câu này là muốn làm tốt một công việc không nhất định phải lập tức làm
ngay, mà nếu trước đó lên kế hoạch, chứng minh khả năng thực hiện, sắp xếp các
công đoạn, chuẩn bị đầy đủ thì sẽ nâng cao hiệu suất làm việc.)
Lâm đại nhân nâng vòng eo mảnh dẻ của nàng, cây gậy nóng rẫy của hắn chạm vào
phần thịt mông, cảm giác được kẹp giữa hai cánh mông khiến hắn sung sướng rên
hừ hừ.
Lạc tiểu thư mới thành phụ nữ, thân thể vô cùng mẫn cảm, một tiếng “ư” buột ra
khỏi miệng, hơi thở thoáng chốc như bốc lửa:
– Đại ca, đừng ghẹo muội, ơ…., Ngưng nhi hỏi huynh một chuyện nghiêm túc,
ơ….., huynh và Chỉ Tình tỷ tỷ…..
Chuyện nghiêm túc? Còn có chuyện nghiêm túc hơn chuyện này sao? Lâm đại nhân
đang định làm chuyện còn “nghiêm túc” hơn, bỗng nghe Lạc tiểu thư nhắc đến Từ
Chỉ Tình, tức thì sững người:
– Ngưng nhi, Từ tiểu thư làm sao?
Thấy đại ca quy củ hơn tí ti, Lạc Ngưng thở phào một hơi, mặt hồng e lệ, khẽ
hỏi:
– Đại ca, phải chăng huynh đã làm gì có lỗi với Từ tỷ tỷ?
– Không có, tuyệt đối không có! Ta thề với trời, nếu ta làm gì có lỗi với Từ
tiểu thư, ta sẽ làm trâu làm ngựa để cô ấy cưỡi cả đời.
Đối mặt với vấn đề nguyên tắc phải trái, Lâm đại nhân tỏ ra trấn tĩnh phi
thường, trả lời lẫm liệt chính khí, phát một lời “thề độc” khủng khiếp. Thề
thốt xong xuôi, hắn chợt toét miệng cười hi hi, mặt mo vểnh lên:
– Ngưng nhi, sao muội hỏi câu này? Ta và Từ tiểu thư hoàn toàn trong sạch,
chưa bao giờ có bất kỳ quan hệ mờ ám nào, chúng ta thực sự còn trong sạch hơn
cả tuyết trắng.
Lạc Ngưng nhoẻn cười, ngón tay điểm vào mũi hắn:
– Đại ca, muội chỉ hỏi mỗi một câu, ai bắt huynh đáp nhiều thế đâu? Huynh và
Từ tỷ tỷ đều là người muội tín nhiệm nhất, sự trong sạch của hai người, không
ai hiểu rõ hơn muội cả.
Vã mồ hôi mất, lão tử phải cảm động hay cười hô hố đây? Ài, khó xử. Lâm đại
nhân muốn cười mà không dám, thần tình cực kỳ quái dị, nhưng trong mắt Lạc
Ngưng, đại ca dường như cảm động sắp khóc rồi.
Nàng vuốt ve gương mặt đại ca, thở dài:
– Đại ca, muội và Từ tỷ tỷ tuy cách nhau hơn chục tuổi nhưng tình như tỷ
muội, không gì không tâm sự với nhau. Năm xưa Ngưng nhi lên kinh thành xin
học, bọn muội ở cùng một phòng, Chỉ Tình tỷ tỷ luôn quan tâm săn sóc muội, đối
với muội, tỷ ấy vừa thầy vừa là tỷ tỷ. Những kỷ niệm đó Ngưng nhi đều khắc ghi
trong tim, không bao giờ dám quên. Giờ đây vì chuyện nhà muội, tỷ ấy cũng
không ngại đường xa vạn dặm tới giúp, đại ca, huynh nói xem Ngưng nhi phải báo
đáp tỷ ấy thế nào cho phải?
Báo đáp? Chẳng lẽ nàng muốn đem chồng nàng nhường cho cô ta? Này này, làm thế
không được đâu nhé, chồng nàng đâu phải người tùy tiện, chỉ được ngắm từ xa,
không được nghịch…Nếu nghịch, cũng chỉ có thể trong tay mỹ nữ!
– Điều này, Ngưng nhi, muội muốn báo đáp cô ấy thế nào? Lẽ nào bảo ta…Ài,
không được, ta sao nỡ bỏ muội?
Lâm đại nhân đau xót nói.
– Đại ca nghĩ đi đâu thế?
Lạc Ngưng mặt nhuốm sắc hồng nhạt, cười trách:
– Muội muốn bảo huynh sống hòa hợp với Chỉ Tình tỷ tỷ. Con người huynh thật
là, chỉ thích nói lăng nhăng.
– Vậy hả?
Lâm đại nhân cười khan vài tiếng:
– Làm ta sợ chết đi được, may mà cuối cùng vẫn giữ được tấm thân trong sạch.
Lạc Ngưng cười khanh khách, gõ nhẹ lên trán hắn:
– Huynh cứ ăn nói xằng bậy thế thảo nào Từ Chỉ Tình chẳng giận, hai người
đồng hành tới đây, chắc hẳn suốt chặng đường chưa từng được yên ổn.
– Công nhận Chỉ Tình tỷ tỷ đúng là một người khổ mệnh, gả cho người ta rồi,
chưa được gặp mặt lần nào đã thành quả phụ. Hơn mười năm nay chẳng biết tỷ ấy
sống thế nào nữa? Muội và Chỉ Tình tỷ tỷ làm bạn đã nhiều năm nhưng chưa từng
thấy tỷ ấy rơi lệ, chỉ riêng điểm này đã hơn Ngưng nhi gấp bội rồi.
Lạc Ngưng ánh mắt buồn bã, lau khóe mắt than:
– Tỷ ấy tính tình cao ngạo, học thức uyên bác, nhãn quang cao vợi, thế gian
chẳng có mấy nam tử xứng được với tỷ ấy. Nhưng một cô gái phải sống cô đơn hiu
quạnh suốt bao năm, trong lòng ắt chua xót đau khổ biết chừng nào, đại ca, nếu
huynh thương yêu Ngưng nhi thì đừng bực Chỉ Tình tỷ tỷ nữa nhé. Một đằng là
tướng công thân thiết nhất, một đằng là tỷ tỷ ơn sâu nghĩa nặng, Ngưng nhi ở
giữa khó xử lắm thay!
Thấy dáng vẻ tội nghiệp than vắn thở dài, mắt mờ ánh lệ của Lạc Ngưng, Lâm đại
nhân tình thương dâng trào, vội vàng ôm Lạc tiểu thư vào lòng:
– Ngưng nhi bé ngoan, đại ca không thiếu độ lượng thế đâu, muội yên tâm, ta
cam đoan sau này sẽ không làm khó cô ấy là được chứ gì. Nhưng muội cũng thấy
rồi đấy, Chỉ Tình tỷ tỷ của muội lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với ta, trong
khi ta luôn tươi cười nghênh đón cô ấy.
– Ừm!
Lạc Ngưng cười ngọt ngào, hôn lên má đại ca, nhẹ nhàng nói:
– Đại ca yên tâm, về phía Chỉ Tình tỷ tỷ muội sẽ cố gắng khuyên giải. Với tài
học của đại ca, ắt hẳn Chỉ Tình tỷ tỷ cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho
huynh đâu, muội chỉ lo giữa hai người có hiểu lầm gì đó thôi.
Thì hiểu nhầm chứ gì nữa? Chỉ tiếc là nha đầu đó không chịu tin. Lâm Vãn Vinh
cười ha ha, chậm rãi mơn trớn lưng, eo, tay chân nàng, ghé tai nàng hỏi:
– Ngưng nhi, việc này nói xong rồi chứ?
Lạc tiểu thư khẽ “ưm” một tiếng, vành tai nóng rực, đương nhiên nàng biết ý
của đại ca, nghĩ tới tình cảnh ân ái triền miên cùng đại ca, tim nàng như tan
chảy, vừa ngượng ngập vừa mong mỏi.
– Bé ngoan, còn nhớ những lời đại ca đã nói với muội trên thuyền hôm nay
không?
Mặt Lâm đại nhân vụt hiện nét cười dâm:
– Đêm nay chúng ta thay đổi tư thế cái nhỉ. Nó có tên là thế vào sau, yếu
quyết là mông nhổm lên, đầu gối chống vững, xọc vào như chớp giật, dùng hết
tốc lực, phải nói là phong nguyệt cực đỉnh, sảng khoái vô biên! Ài, chẳng biết
năm nào tháng nào mới được như ước nguyện đây?
Lạc Ngưng nghe mà liêu xiêu muốn đổ, mặt đỏ như vải điều, xấu hổ đấm hắn một
quyền:
– Đại ca, huynh chỉ biết ghẹo người ta thôi à? Sao không thấy huynh ghẹo Xảo
Xảo như thế?
– Bé ngoan, Xảo Xảo còn biết nhiều chiêu số hơn muội đấy. Muội quên rồi sao,
ngày đó trong khuê phòng của muội tại Kim Lăng, giá như muội không cố tình phá
bĩnh thì ta và Xảo Xảo đã cùng hưởng lạc thú thần tiên rồi, ài, trong phòng
Trương Tam giỡn Lý Tứ, trong phòng Lý Tứ vờn Vương Ngũ, mùi vị quả là tuyệt
vời.
Lâm đại nhân thổi một hơi vào tai nàng, buông lời lả lơi.
Nhắc đến chuyện ngày đó, trong lòng Lạc Ngưng lại xuất hiện một cảm giác khác
lạ. Cúi đầu tiếp đủ dũng khí, nàng run run nói:
– Kẻ xấu xa này, trong khuê phòng người ta mà lại đi đùa giỡn nữ tử khác,
muội không tha huynh đâu…Tướng công, chàng làm gì với Xảo Xảo thì hãy làm
thế với muội, cấm giấu giếm, Ngưng nhi không thể thua ai được!
Lâm đại nhân nghe mà mở cờ trong bụng:
– Hảo bảo bối, ta chỉ chờ có vậy, chúng ta sẽ tới kinh thành gặp Xảo Xảo,
muội và Xảo Xảo cố gắng rèn luyện, so tài trên giường, xem ai biết nhiều chiêu
số hơn, chỉ có thường xuyên giao lưu mới tiến bộ được. Loạn hoa tiệm dục mê
nhân nhãn, thiển thảo tài năng một mã đề. Thơ hay, thơ hay tuyệt!
(hsol dịch thơ:
Muôn hoa đua thắm say hồn mắt
Cỏ biếc giăng che dấu ngựa phi.
Tiền Đường Hồ Xuân Hành – Bạch Cư Dị)
Hắn càng nói càng hạ lưu, càng nói càng khó nghe, Lạc Ngưng xuân tâm xốn xang,
muốn mắng mà không nỡ, toàn thân sớm đã không còn sức lực, khẽ kêu một tiếng
rồi nhào vào lòng hắn, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên. Những lời ong mật
trong khuê phòng này tô điểm thêm cho tình yêu đôi lứa, cũng là một loại tình
thú. Lâm đại nhân am hiểu đạo lý trong đó, hỏa hầu khống chế tới mức lô hỏa
thuần thanh, thế gian không ai sánh bằng.
Lâm đại nhân mở vạt áo nàng, hai tay mò vào bên trong, xoa nắn từ trên xuống
dưới, ngực nở, eo thon, mông cong, cặp mông nóng bỏng vừa tiếp xúc lúc nãy sắp
sửa nếm ngón Long Trảo Thủ của hắn thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của
một nữ tử:
– Ngưng nhi, muội đã nghỉ chưa?
– Chỉ Tình tỷ tỷ đấy!
Lạc Ngưng hốt hoảng rời khỏi lòng đại ca ngồi thẳng dậy, vẫn không quên lườm
hắn một cái quyến rũ, khuôn mặt tán phát xuân tình nồng nàn.
Không phải chứ, tên lắp vào cung rồi mà nha đầu Từ Chỉ Tình kia còn đến làm
gì? Chơi ta hả?
Lạc Ngưng luống cuống đáp:
– Muội chưa ngủ, Chỉ Tình tỷ tỷ, tìm muội có chuyện gì à?
– Ngưng nhi, muội rảnh không? Tỷ muốn nói chuyện với muội, hay là đêm nay
chúng ta ngủ chung tâm sự nhé.
Thanh âm của Từ tiểu thư đượm chút mỏi mệt.
Lạc Ngưng bối rối nhìn đại ca, ánh mắt thoáng qua vẻ áy náy:
– Đại ca, Chỉ Tình tỷ tỷ muốn nói chuyện với muội, muội, muội phải làm thế
nào?
Làm thế nào? Còn thế nào được nữa? Chẳng lẽ bảo ta ngủ cùng chắc? Từ nha đầu
rõ ràng là cố ý! Lâm đại nhân căm hận nghiến răng kèn kẹt, nhưng thấy thần sắc
tiến thoái lưỡng nan của Ngưng nhi, hắn lại mềm lòng, gượng cười nói:
– Muội đi đi, ài, ta ngủ một mình quen rồi. Không biết năm nào tháng nào mới
được như ước nguyện đây?
Lạc Ngưng nắm tay hắn, nở nụ cười vũ mị, mặt đỏ hây hây, kề bền tai hắn nói
giọng lí nhí như cánh muỗi:
– Đại ca, nếu Xảo Xảo đồng ý, Ngưng nhi cũng đồng ý, nhưng chỉ được mình Xảo
Xảo thôi…
Nàng tông cửa xông ra như bay, xém chút nữa đâm cả vào Từ tiểu thư.
Lâm đại nhân ngẩn người, rồi phá lên cười sung sướng:
– Ngưng nhi, Ngưng nhi, không chỉ riêng Xảo Xảo, còn có đại tiểu thư, nhị
tiểu thư nữa, muội đồng ý không?
– Vô sỉ!
Thanh âm của Từ tiểu thư từ ngoài cửa vọng vào, chẳng hiểu nàng đã nghe thấy
những gì.
Cô phá hoại sinh hoạt vợ chồng của ta, tội to vô cùng, lại còn dám mắng ta vô
sỉ? Ta đ, ta đ, ta đ đ đ**! Lâm đại nhân giơ ngón tay giữa, hung hăng
chọc chọc chọc, cười rất hạ lưu.
Nghỉ trong khuê phòng Lạc Ngưng một đêm, chăn tơ tằm nhẵn mịn như làn da non
mềm của Ngưng nhi, mỗi tội nghĩ đến vịt đã nấu chín còn bị lấy mất, Lâm đại
nhân lại buồn phiền khôn nguôi, cả đêm ngủ không an giấc.
Canh tư hôm sau tỉnh dậy, bên phòng Từ Chỉ Tình và Lạc Ngưng không thấy động
tĩnh gì, hắn cũng không đánh thức hai nàng, một mình đi ra ngoài. Chưa tới bờ
hồ đã nghe thấy tiếng người ầm ĩ, hết sức náo nhiệt. Đến khi tới nơi nhìn rõ,
hắn tức thì trố mắt!