Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 317: Thần tiên tỷ tỷ, ta yêu nàng!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Bắt quỷ? Ninh Vũ Tích sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu ra, nghe nội dung hắn
cùng hai người kia thương lượng vừa rồi, hẳn là muốn đi truy bắt người Đông
Doanh.

– Ngươi muốn ta làm thông dịch cho ngươi sao?

Trữ Vũ Tích mỉm cười, tên này thật lắm mưu mô, rõ ràng là có việc muốn cầu
mình mà hết lần này tới lần khác làm ra bộ dạng như chẳng có chuyện gì.

– Điều này chính nàng bảo đấy nhé.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, vỗ tay nói:

– Tiên tử tỷ tỷ thật là thông minh, ta thấy nàng mày hiền mắt thiện, tương
lai nhất định là một bà mẹ tốt, còn ta thì sẽ là một người cha tốt.

Ninh tiên tử căn bản nghe không hiểu hắn đang nói gì, lạnh lùng lắc đầu:

– Giữa ta và ngươi đã có hiệp nghị, ta không quản lắm việc như vậy, ngươi nên
mời người thích hợp hơn đi.

‘Cộc, cộc’ hai tiếng khẽ vang lên, Đỗ Tu Nguyên ở bên ngoài gõ cửa nói:

– Lâm tướng quân, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngài phát lệnh.

– Ta ra ngay đây.

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng đáp, vừa nói xong, trước mắt hắn nhoáng lên, Ninh Vũ
Tích như một làn khói xanh phiêu diêu lướt đi, để lại trong mắt hắn một bóng
lưng ong vô cùng động lòng người.

– Sao lại chạy rồi?

Lâm Vãn Vinh ngơ ngác hồi lâu, tốt xấu gì cũng là kẻ chung đường, sao nàng nói
đi là đi thế? Nữ nhân đúng là không thể luận chuyện nghĩa khí gì a.

Lúc này thời gian gấp gáp, trước mắt việc bắt người Đông Doanh mới là quan
trọng. Hắn vội vã mở cửa, cùng Đỗ Tu Nguyên xuống lầu. Vừa rồi chỉ lo cùng
Ninh tiên tử nói chuyện, không lưu ý chỉ trong thời gian uống hết một chén trà
nhỏ mà con đường lớn vô cùng náo nhiệt ở thành Tây giờ đã trở nên thưa thớt
bóng người qua lại. Thấy điệu cười quỷ quái của Đỗ Tu Nguyên, Lâm Vãn Vinh
ngạc nhiên hỏi:

– Thế này là sao? Mọi người đâu hết rồi, ngươi làm thế nào mà đuổi được bọn
họ đi vậy?

Đỗ Tu Nguyên cười ha hả đáp:

– Mạt tướng đã giải quyết chuyện này rồi. Tôi chỉ an bài hai huynh đệ ở ngoài
cửa thành nhặt được hai lượng vàng “ai đó” đã chôn dưới đất, rồi đem tin tức
này lan truyền ra ngoài. Vì vậy mọi người bây giờ lũ lượt kéo nhau ra ngoài
thành xếp hàng tìm vận may hết cả.

– Làm người sao có thể gian trá như vậy? Đỗ đại ca ngươi phải học tập ta
thôi. Học tập sự thẳng thắn, chính trực của ta đó.

Lâm đại nhân lắc đầu thở dài, ra vẻ chán ghét cùng cực đối với cách làm của Đỗ
Tu Nguyên.

Đỗ Tu Nguyên hành sự thực không một điểm hàm hồ, chỉ trong một khoảng thời
gian ngắn đã tập hợp được cả ngàn nhân mã, vây chặt lấy tiểu viện nọ, ngay cả
ruồi cũng bay không lọt. Lâm Vãn Vinh đi đến nơi, nhìn vào cửa chính, lạnh
lùng hừ một tiếng:

– Đỗ đại ca, bên trong có động tĩnh gì chưa?

Đỗ Tu Nguyên lắc đầu:

– Một tiếng động cũng không. Bọn Đông Doanh này thực là có khả năng nhẫn nại.

– Do Đỗ đại ca ngươi không biết danh xưng của bọn chúng ở Đông Doanh rồi.
Người Đông Doanh gọi chúng là nhẫn giả, kỳ thực ý tứ nằm ở chữ “nhẫn”. (Nhẫn
giả chính là “ninja”. Chữ “nhẫn” ở đây nghĩa mở rộng chỉ khả năng nhẫn nại,
còn nghĩa chính [của từ shinobi – Nhật] là khả năng trốn, núp – theo lý giải
của độc giả lostintranslation – đa tạ :cute:).

Lâm Vãn Vinh cười hì hì vung tay lên. Mấy trăm hỏa tiễn thủ có tiếng của Thần
Cơ doanh tay cầm cung lớn, trên đầu tên đã được tẩm dầu hỏa đang cháy bừng
bừng, nhắm thẳng vào tiểu viện nọ.

– Địch nhân bên trong nghe đây. Các ngươi đã bị vây chặt, chống cự sẽ bị
trừng trị, nhận tội thì càng nghiêm trị. Hạn cho các ngươi trong vòng một tuần
trà phải ra đầu hàng, nếu không sẽ giết chết toàn bộ.

Lâm đại nhân bắt hai tay lên miệng làm loa, hướng về phía căn viện hô lớn.
Không có ai làm phiên dịch đúng là có chút khó khăn cho hắn, may mắn là hắn
biết vài câu tiếng Nhật thông dụng kiểu: Ôi ôi, chết mất chết mất, cô em – há
miệng ra nào!

Trong viện hoàn toàn yên ắng không tiếng động, một sự yên lặng chết chóc. Chỉ
có tiếng lửa cháy lách tách ở đầu những mũi tên tạo nên đám tàn lửa bay tán
loạn. Âm thanh này vang lên nghe chói tai lạ lùng.

– Lâm tướng quân, bây giờ phải làm sao?

Đỗ Tu Nguyên trầm giọng hỏi:

– Nên tiến vào chưa? Có cần lưu lại người sống không?

– Trước tiên hãy đốt bọn chúng đã, đốt không chết thì hẵng xông vào. Chỉ cần
lưu lại một người sống còn khả năng mở mồm nói chuyện là được rồi, đùi, chân,
tiểu kê kê (bộ phận sinh dục nam) gì gì có cháy cũng không sao cả.

Lâm đại nhân cười hăng hắc, nhẹ nhàng đáp, Đỗ Tu Nguyên nghe mà toát mồ hôi.
Hắn hướng về phía sau, phất tay, một đội cung tiễn thủ bước lên, giương cung
nhắm thẳng vào hướng căn viện chuẩn bị bắn ra. Chợt nghe trong viện vang lên
một tiếng huýt gió bén nhọn, hơn mười bóng hắc y nhân như một đàn châu chấu
bay thẳng lên trời, loan đao trong tay, theo tiếng huýt gió thê lương nhắm
thẳng mọi người đánh tới, khí thế lao đến cực kỳ dũng mãnh.

– Cung tiễn thủ, bắn…

Đỗ Tu Nguyên đã kinh qua nhiều trận chiến, đối với tình huống này rất thản
nhiên, không hề kinh hãi. Hiệu lệnh vừa phát ra, mấy trăm mũi tên như một trận
mưa đã bắn tới. Hơn mười hắc y nhân này nói về công phu chiến đấu đều là cường
giả, nhưng muốn so với đội quân dũng mãnh, đầy kinh nghiệm chiến đấu thì chẳng
khác gì lấy trứng chọi đá, còn chưa kêu gào được mấy tiếng liền bị mưa tên tán
loạn bao phủ, loan đao trong tay liều mạng ngăn cản được vài mũi thì đã bị tên
bắn xuyên người như con nhím. Có mấy kẻ vô cùng hung hãn, dù toàn thân đầy tên
nhưng vẫn liều mạng lao qua trận mưa tên, nhắm thẳng hướng Lâm Vãn Vinh lao
đến.

– Bộ doanh, thủ…

Đỗ Tu Nguyên hét lớn một tiếng, mấy trăm bộ binh kết lại thành trận, trường
mâu trong tay đồng thời vung lên, kết thành một bức tường vững chắc gió thổi
không lọt trước mặt Lâm Vãn Vinh và Đỗ Tu Nguyên. Mấy hắc y nhân nọ phá được
trận mưa tên thì đã như ngọn đèn sắp tắt, tấm thân kiệt lực lao thẳng vào
những ngọn trường mâu sắc bén, cả người trên dưới bị đâm thủng lỗ chỗ, các
binh sỹ chỉ vung mâu một cái đã ném những thi thể đó văng trở lại trong viện.

Một trận tiến đánh chém giết theo khẩu lệnh ngắn gọn của Đỗ Tu Nguyên, trong
một khoảng thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành, gọn gàng liền lạc, biểu hiện các
tố chất của một đội ngũ tinh nhuệ. Lâm Vãn Vinh thấy vậy rất an lòng, đội ngũ
này so với binh lính dũng mãnh của người Hồ cũng không kém bao nhiêu.

Hơn mười võ sỹ Đông Doanh chỉ la được một tiếng, trong nháy mắt đã bị tiêu
diệt sạch sẽ, Lâm Vãn Vinh xem xét xung quanh một lúc nhưng tất cả bọn chúng
đều đã chết hết, không còn ai có thể nói năng gì nữa.

– Đỗ đại ca, hôm qua ngươi đã đếm kỹ chưa? Trong trang viện đó có tất cả bao
nhiêu người?

Lâm đại nhân cau mày hỏi.

– Tổng cộng 15 người, ở đây chỉ có 12 thi thể.

Đỗ Tu Nguyên tràn đầy tự tin đáp, đứng trước gian nhà phùng mang mạnh miệng.

Lâm Vãn Vinh lúc này mới yên tâm, thầm nghĩ ta cứ lấy làm lạ tại sao Đỗ đại ca
thần sắc bình tĩnh như thế, thì ra đã nắm chắc bên trong còn có người chưa
chết. Đám võ sỹ Đông Doanh này thật xảo quyệt, nếu đêm qua Đỗ Tu Nguyên không
đếm kỹ số người thì hôm nay không chừng sẽ có mấy tên lọt lưới. Mà nếu như
vậy, 12 kẻ này chỉ là mồi nhử, những người cuối cùng còn lại nhất định là nhân
vật quan trọng.

– Sống, ta muốn những kẻ còn lại phải sống.

Lâm Vãn Vinh ra hiệu với Đỗ Tu Nguyên, khẽ nói.

Đỗ Tu Nguyên gật đầu, quay về phía sau vung tay. Mười mấy tên cung tiễn thủ
chậm rãi tiến lên, cung trên tay nhắm thẳng vào cửa sổ gian phòng. Những mũi
tên này có chút kỳ lạ, ngoại trừ mũi nhọn thì trên thân tên còn có một lớp túi
nhỏ mong mỏng chứa một loại phấn gì đó.

Đây là thứ gì vậy a? Ta còn chưa thấy qua! Nhìn thấu vẻ hiếu kỳ của Lâm đại
nhân, Đỗ Tu Nguyên cười nói:

– Lý Thánh đã nghĩ ra chủ ý này, hắn cũng là học từ Lâm đại nhân.

– Học từ ta? Ta còn không biết bắn tên nữa mà.

Lâm Vãn Vinh cười đáp.

Đỗ Tu Nguyên cười ha hả, quét mắt sang phía cung tiễn thủ, phát tay ra lệnh:

– Nhắm vào cửa sổ, bắn.

‘Phốc, phốc’ mấy tiếng nhẹ nhàng, mấy mũi tên xuyên qua cửa sổ bay thẳng vào
trong phòng, rơi xuống đất, cùng lúc làm vỡ toang những túi màu bạc, từng trận
sương khói màu trắng tỏa ra, tràn ngập trong phòng, bay cả ra ngoài.

– Mê dược!

Thứ phấn trắng này với Lâm đại nhân vô cùng quen thuộc, chính là một trong
những bảo bối tùy thân của hắn. Chiêu số như thế mà cũng nghĩ ra, Lý Thánh này
quả nhiên tài giỏi, Lâm đại nhân ha ha cười to, chẳng trách Đỗ đại ca nói là
học từ ta, thật không hề oan uổng a.

Đợi một lúc, khói mê dần tan, Đỗ Tu Nguyên rút kiếm vung lên:

– Các huynh đệ theo ta xông vào.

Mấy trăm quân binh ùn ùn tiến vào, chỉ nháy mắt đã khống chế hoàn toàn tiểu
viện. Lâm Vãn Vinh đi theo sau Đỗ Tu Nguyên thẳng vào trong nhà, chỉ thấy hai
hắc y nhân nằm dài trên đất không ngừng ho khan, rõ ràng là đã trúng thuốc mê
nhưng chưa hoàn toàn hôn mê.

Sớm đã có binh sỹ vượt lên trước, trói chặt hai kẻ này lại. Tính cả số người
chết trước sân tổng cộng chỉ có 14 người. Đỗ Tu Nguyên đem theo quân trước sau
lục soát kỹ một lần nhưng cuối cùng chẳng thấy bóng người nào nữa.

– Đỗ đại ca, ngươi không đếm nhầm chứ?

Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua hai võ sỹ Đông Doanh bị trói chặt, cười hỏi.

– Tuyệt đối không sai, có 15 người.

Đỗ Tu Nguyên nghiêm túc đáp:

– Còn một tên cầm đầu, đêm qua tôi nhìn rõ hắn thân hình gầy ốm nhưng hôm nay
thì không thấy.

Chính là kẻ dẫn đầu sao! Nghe Đỗ Tu Nguyên nói vậy, Lâm Vãn Vinh thầm tính
toán trong đầu, bọn người Đỗ đại ca trấn giữ ngoài cửa, bất luận kẻ nào cũng
không thể đi ra, theo lý thuyết thì hẳn hắn còn đang ở đây.

Bất luận kẻ nào cũng không thể đi ra? Chờ một chút, không phải lúc mình vừa
đến có một người đi ra sao, chẳng lẽ… Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh vào đùi:

– Ái chà, không hay rồi, là kế “di hoa tiếp mộc”, tên vương bát đản đó đã hóa
trang thành sư gia để bỏ chạy. Hứa Chấn, mau đi gọi Hứa Chấn.

– Cái gì “di hoa tiếp mộc”?

Đỗ Tu Nguyên đầu óc không suy nghĩ nhanh như Lâm đại nhân nên vẫn không hiểu
được ý hắn muốn nói gì.

– Bẩm tướng quân, phía trước tiểu viện phát hiện một thi thể.

Một binh sỹ vội vàng chạy lại bẩm báo. Đỗ Tu Nguyên sửng sốt liếc mắt nhìn Lâm
Vãn Vinh, Lâm tướng quân thở dài:

– Không cần xem nữa, người chết là sư gia thật, kẻ bỏ ra ngoài là sư gia giả.
Mẹ kiếp, đồ chó này thật là xảo quyệt, quá xảo quyệt.

– Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm sao?’ Đỗ Tu Nguyên có chút không cam
lòng hỏi, trấn giữ một ngày một đêm nhưng lại để kẻ cầm đầu quân địch trốn
thoát, sự chán nản trong lòng hắn có thể tưởng tượng ra được.

– Hắn muốn chạy thì có thể chạy thoát sao?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Đỗ đại ca, có Hứa Chấn đi theo hắn mà, mẹ kiếp, đúng là cờ quẫn lại hóa
nước hay. (ý là đang bí thế đi nước cờ ngớ ngẩn lại trúng thành thế cờ hay).

Đỗ Tu Nguyên tỉnh ngộ, có Hứa Chẩn đi theo hắn, sao hắn có thể trốn thoát
được. Lâm tướng quân thật là thần thông, lúc nào cũng có kế sách dự trù.

– Giết sư gia thật, cải trang làm sư gia, đồ chó này thật là ác độc.

Lâm Vãn Vinh hừ hừ hai tiếng, đi vài bước trong viện, trầm ngâm nói:

– Ngay cả người của mình cũng giết, như vậy chỉ có một cách giải thích, hắn
muốn đi gặp một kẻ vô cùng quan trọng, muốn mượn thân phận sư gia này để yểm
hộ cho mình.

– Cuối cùng ngươi cũng có một chút thông minh.

Từ ngoài cửa sổ truyền vào một tràng cười diễu cợt của nữ nhân, tiếp theo chỉ
nghe ‘phốc’ một tiếng, một bóng đen rơi thẳng vào trong viện, đúng là lão sư
gia giả mạo vừa đào tẩu.

– Tiên tử tỷ tỷ, ta yêu nàng!

Lâm đại nhân hưng phấn nhảy dựng lên.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận