Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 315: Ngoạn thuật và Nhẫn thuật

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hôm qua, Lý Thái trước khi đi đã giao cho Lâm Vãn Vinh một vạn tinh binh, lúc
này đang đóng tại chân núi của Tướng Quốc tự. Lý Thái biết Đỗ Tu Nguyên là
người một tay Lâm Vãn Vinh đề bạt lên, ở Sơn Đông tấn công Bạch Liên giáo cũng
từng lập chiến công hiển hách, sau đó được đặc biệt lưu giữ để Lâm Vãn Vinh
sai phái. Vào sáng qua, Lâm đại nhân đương nhiên còn có thể cười nhạo lão đầu
Lý Thái làm việc thừa thãi, chỉ đến lúc này mới có thể thấy Đại Hoa Thượng
tướng quân xử sự thật độc đáo và lão luyện.

Hắn vội vã chạy đến chân núi dưới Tướng Quốc tự, còn chưa tới gần doanh
trướng, chợt nghe một thanh âm kinh ngạc kêu lên:

– Lâm tướng quân? Đây chẳng phải là Lâm tướng quân sao? Các huynh đệ, Lâm
tướng quân đã trở về, Lâm tướng quân đã trở về.

Lâm Vãn Vinh phóng mắt nhìn lại thấy vài khuôn mặt hơi quen quen, nhớ mang
máng họ là binh lính dưới quyền mình lúc ở Trừ Châu, là tân binh do Đỗ Tu
Nguyên mang đến từ Hàng Châu, giờ đây ai nấy đều có vẻ oai phong dũng mãnh,
rất giống với quân lính mạnh mẽ phương Bắc rồi.

Đám thủ hạ này của Đỗ Tu Nguyên ngày đó tham gia vào trận huyết chiến với Bạch
Liên giáo bên hồ Vi Sơn, mấy ngày trước trong cuộc diễn binh tại giáo trường,
chứng kiến Lâm đại nhân đại triển thần uy, dễ dàng đánh bại Tô Mộ Bạch, mỗi
người đều tự mắt nhìn thấy. Vừa nghe Lâm tướng quân trở về, tất cả vội vây lấy
hỏi thăm. Lâm Vãn Vinh cười hì hì, cùng mọi người trò chuyện. Hứa Chấn từ
doanh trướng vội vàng chạy đến, lớn tiếng hô:

– Lâm tướng quân, ngài đã quay lại rồi.

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu cười nói:

– Hứa Chấn, hôm qua ngươi có nhận được tin ta nhờ người chuyển đến không?

– Nhận được, nhận được.

Hứa Chấn cuống quít gật đầu, lại có vẻ không hiểu hỏi:

– Tướng quân, ngài kiếm đâu ra một tiểu hài tử để đưa tin vậy? Bộ dạng tiểu
hài tử này chỉ chừng 4-5 tuổi, nếu không phải Đỗ đại ca nhận ra bút tích của
ngài, chúng ta đã sớm đá đít nó ra ngoài rồi.

Tiểu hài tử? Lâm Vãn Vinh nghi hoặc liếc mắt nhìn Hứa Chấn:

– Tiểu tử ngươi không phải là bị hoa mắt chứ? Rõ ràng là một đại mỹ nữ quốc
sắc thiên hương, ở đâu ra tiểu hài tử?

– Không phải đâu!

Hứa Chẩn cuống quít lắc đầu:

– Không chỉ có tôi, trong doanh có rất nhiều huynh đệ cùng nhìn thấy, chẳng
hề thấy mỹ nữ, chỉ có một tiểu hài tử 4-5 tuổi mà thôi.

Không lẽ là con tư sinh (con hoang) của thần tiên tỷ tỷ? Trên mặt Lâm đại nhân
nở nụ cười dâm ác, xấu xa. Mặc kệ là ai đưa tin, chỉ cần tin kịp lúc tới tay
Đỗ Tu Nguyên là được rồi:

– Chuyện ta phân phó cho các ngươi, có làm tốt không?

Hứa Chấn liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng trả lời:

– Lúc đầu nhận được tin nọ, chúng tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng Đỗ đại ca
bảo Lâm tướng quân làm việc luôn luôn thần bí khó lường, chúng ta thà tin là
có chứ đừng tin là không, nên tôi dẫn ba ngàn huynh đệ ra hậu sơn, theo sự chỉ
dẫn của thông tin mà tìm kiếm, lại cố ý làm như không cẩn thận để lại một
khuyết khẩu (lỗ hổng, khe hở) nho nhỏ.

– Bởi vậy, có người lợi dụng khuyết khẩu đó lén lút chuồn ra ngoài.

Lâm Vãn Vinh vười hăng hắc, trên mặt có vài phần đắc ý.

Hứa Chấn mặt mày tươi cười nói:

– Chuyện đó là đương nhiên, bắt người không dễ, chẳng lẽ muốn thả bọn chúng
đi lại không đơn giản sao? Đêm qua, nhân lúc trời tối đen như mực, bọn chúng
thần không biết quỷ không hay từ trong vòng vây của chúng ta lẻn ra ngoài. Đỗ
đại ca dẫn theo vài huynh đệ tinh anh, bí mặt bám theo phía sau bọn họ rồi.

Đỗ Tu Nguyên là người tinh minh lão luyện, làm việc khiến người khác rất yên
tâm. Lâm Vãn Vinh gật đầu, bên này hoàng đế bị thích sát, bên kia quân lương
bị cướp. Nếu nói ha chuyện này không có liên quan, đánh chết ta cũng không
tin. Chỉ cần nhắm vào đám người Đông Doanh, bám theo không rời, ta không tin
là chẳng tìm ra manh mối.

– Tướng quân, người mà chúng ta để cho chạy thoát rốt cuộc là ai?

Hứa Chấn thắc mắc hỏi, hắn chưa từng gặp mặt qua người Đông Doanh, đương nhiên
không biết chúng là thần thánh phương nào.

– Là một đám tiểu tặc có mưu đồ với Đại Hoa ta.

Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:

– Đỗ đại ca bây giờ đang ở đâu? Ngươi dẫn ta đi gặp.

Hứa Chấn vui vẻ đáp ứng, điều ra hai con tuấn mã trong doanh, hai người lên
yên nhanh chóng lao đi, thẳng hướng vào thành. Lâm Vãn Vinh nhíu mày, chẳng lẽ
đám người Đông Doanh ẩn trốn trong thành? Bọn chúng thực là tinh thông đường
lối binh pháp a.

Khoái mã vào thành, đưa Lâm Vãn Vinh và Hứa Chấn mải miết hướng đến những khu
dân cư đông đúc ở phía Tây thành mà đi, hai bên đường tửu lâu, hàng quán chen
chúc, người đi tấp nập, tiếng chào mời, rao bán đua nhau vang lên không ngớt,
thực sự là một cảnh tượng náo nhiệt, phồn vinh vô cùng.

– Chính là ở đây.

Hứa Chấn đột nhiên dừng bước, chỉ vào một tòa nhà phía trước, khẽ nói.

Theo hướng tay hắn nhìn tới, phía trước có một loạt tiểu viện nhà dân, Hứa
Chẩn chỉ chính là một căn nhà ở giữa, lầu gác không cao, câu đối Tết vẫn treo
trên xà nhà, hai cánh cửa lớn đóng chặt, không nghe được thanh âm bên trong.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy người đi đường hối hả qua lại,
không có gì bất thường. Nếu người Đông Doanh thực sự trốn ở tiểu viện này,
theo lý mà nói thì nhất định bên ngoài phải lưu lại vài tên canh gác cảnh
giới. Chẳng biết Đỗ Tu Nguyên ẩn thân ở nơi nào?

– Tướng quân chúng ta lên lầu uống vài chén đi.

Hứa Chấn cười hì hì, chỉ vào một tòa tửu lâu gần bên. Tòa tửu lâu này cao
khoảng 4-5 tầng, đối diện với tiểu viện nọ, buôn bán rất thịnh vượng. Trong
đầu Lâm Vãn Vinh lóe lên một ý nghĩ, thì ra Đỗ Tu Nguyên ở đây.

Hai người đi lên lầu, Hứa Chẩn không muốn phục vụ đến hỏi han nên trực tiếp
thẳng tới một gian phòng riêng, khẽ gõ cửa, Đỗ Tu Nguyên lập tức mở cửa, vui
vẻ nói:

– Lâm tướng quân, ngài đến rồi sao?

– Khổ cực cho ngươi rồi Đỗ đại ca.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, ba người vào trong, chỉ thấy căn phòng này bày biện
thật đơn giản nhưng cửa sổ lại hướng đúng về phía tiểu viện kia.

– Thế nào rồi, Đỗ đại ca?

Thấy trong tiểu viện hoàn toàn yên lặng không một bóng người, Lâm Vãn Vinh
nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.

– Đêm qua chúng tôi thay đổi trang phục, theo dõi bọn họ đến đây, đã thấy bọn
họ vào trong viện. Các huynh đệ luân phiên theo dõi ở cửa trước nhưng không
thấy bọn họ đi ra. Tôi đã hỏi thăm qua, tiểu viện kia mới đổi chủ được mấy
ngày, chủ nhân cũ đã về Sơn Tây dưỡng lão.

Đỗ Tu Nguyên đem tình hình đại khái kể lại hết một lượt. Hắn là người cẩn
thận, chưa phát hiện người của đối phương cảnh giới xung quanh, nên ngay cả
chỗ quan sát trên tửu lâu này hắn cũng không ngừng thay người đổi phòng, tuyệt
không dám đả thảo kinh xà (đập rắn động cỏ).

– Có người trong viện gặp bọn họ hay có ai ở ngoài đến tìm bọn họ không?

Lâm Vãn Vinh vội hỏi.

Đỗ Tu Nguyên lắc đầu:

– Cũng không thấy. Lúc đám người đó tiến vào, bên trong yên lặng như tờ, một
chút động tĩnh cũng không có.

– Có thấy khói bếp không? Hay thấy bọn chúng đi nhà xí?

Đỗ Tu Nguyên vội vàng lắc đầu, Lâm Vãn Vinh nhịn không được nhướng mày, tình
huống này so với dự kiến của hắn thật khác xa. Mẹ kiếp, chẳng lẽ đám Đông
Doanh này là người gỗ hay sao mà không cần ăn uống, cứ trốn mãi trong phòng?

– Lâm tướng quân, rốt cuộc bọn người này là ai? Đêm qua khi chúng tôi theo
dõi bọn chúng thấy chúng bày thế trận nghiêm chỉnh, tính cảnh giác rất cao,
thoạt nhìn tựa như đã trải qua kinh nghiệm chiến trận rồi.

Đỗ Tu Nguyên đem thắc mắc trong lòng nói ra, Hứa Chấn cũng nhìn Lâm tướng quân
chằm chằm, điều này hắn đã sớm hỏi qua nhưng Lâm tướng quân cứ vòng vo chưa
chịu trả lời.

Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:

– Chúng là người Đông Doanh.

– Người Đông Doanh?

Đỗ Tu Nguyên cùng Hứa Chấn đồng thời chấn động:

– Bọn chúng đến Đại Hoa ta làm gì?

– Ta cũng không biết. Có thể bọn họ có mục đích rất cao thượng là truyền bá
văn hóa, hỗ trợ lẫn nhau, không chừng là chuẩn bị đến triều đình Đại Hoa bái
kiến.

Lâm tướng quân châm biếm cười đáp.

– Đám oa nhân (người lùn – người Nhật) cùng Đại Hoa chúng ta hỗ trợ lẫn nhau
sao? Lâm tướng quân nói đùa rồi. Miếng đất nhỏ như hạt đậu xanh bọn chúng,
ngay cả tạp lương ngũ cốc cũng không dồi dào, bằng vào gì mà muốn cùng Đại Hoa
chúng ta hỗ trợ lẫn nhau?

Đỗ Tu Nguyên lắc đầu, hừ một tiếng:

– Tôi có mấy vị bằng hữu thân thiết làm thủy sư (hải quân) ở Mã Vĩ (cảng của
Phúc Kiến), Phúc Châu (thủ phủ tỉnh Phúc Kiến). Theo lời kể của họ, giặc cướp
Đông Doanh thường xuyên xâm phạm biên cảnh duyên hải phía Đông Nam của chúng
ta, giết người cướp của đốt phá khắp nơi, không tội ác nào không làm, mối họa
oa khấu (cướp biển Nhật), xem ra cũng nguy hiểm không kém người Hồ ở phương
Bắc, nếu xử lý không ổn thỏa chỉ sợ hậu họa vô cùng.

Đỗ đại ca quả không hổ là người tinh thông binh thư, xem xét độc đáo, nhìn xa
nghĩ sâu, Đông Doanh là xứ đảo quốc, tài nguyên ít ỏi, thiên tai không ngừng,
hướng đến lục địa mà phát triển là ảo mộng vĩnh viễn không thể dập tắt của bọn
chúng. Mắt Lâm Vãn Vinh sáng lên liếc nhìn Đỗ Tu Nguyên, nghiêm mặt bảo:

– Đỗ đại ca, ngươi nghe ta một câu, cho người báo tin với vị bằng hữu làm
thủy sư, nếu oa khấu tới thì nhất định phải đánh thật dữ dội, không nên nói
chuyện nhân nghĩa đạo đức gì, triệt để chém giết, một tên cũng không tha, nhất
định phải đánh cho bọn chúng thấy uy phong, sỹ khí của Đại Hoa ta.

– Hay!

Đỗ Tu Nguyên vỗ tay một cái, lớn tiếng nói:

– Ngày mai tôi nhất định sẽ gửi gấp cho Thích hiền đệ một phong thư, chỉ cần
oa khấu trở lại xâm phạm, hắn nhất định phải đối đầu đánh trả, vì uy phong
ngàn đời của Đại Hoa chúng ta.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, Hứa Chấn liếc mắt nhìn tiểu viện đối diện, lo lắng cất
lời:

– Tôi nghe nói người Đông Doanh xảo trá tham lam, bọn chúng trốn ở đây lâu
như vậy mà không đi ra, không chừng đã đào địa đạo để trốn chạy rồi.

– Khả năng này không lớn.

Lâm Vãn Vinh trầm mặc một lúc, lắc đầu:

– Vừa rồi Đỗ đại ca đã nói, tiểu viện này mới được chuyển giao, cho dù muốn
đào địa đạo cũng không thể hoàn thành được trong vòng mấy ngày ngắn ngủi. Hơn
nữa nơi đây là chốn chợ búa ồn ào, lắm người nhiều mắt, cấu trúc của tiểu viện
này là tứ hợp viện (nhà quây thành hình vuông), nếu đào rất dễ bị phát hiện.
Người Đông Doanh đến kinh thành bất quá chỉ có thời gian mấy ngày, quyết không
có khả năng chuẩn bị mọi việc chu toàn như vậy được.

– Vậy giờ chúng ta phải làm gì?

Hứa Chẩn gấp gáp hỏi.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Đông Doanh có một pháp môn gọi là Nhẫn thuật, từ cái tên đã nói lên ý
nghĩa, quan trọng nhất là phải nhẫn nại. Mấy ngày đêm không ăn, không uống,
không ngủ, bất động đối với bọn họ mà nói không là cái gì hết. Lúc này có lẽ
bọn chúng đang quan sát động tĩnh bên ngoài, một khi phát hiện có gì dị thường
sẽ lập tức vỗ đít bỏ đi.

Hứa Chấn gật đầu nhỏ giọng:

– Nhẫn thuật? Vậy chúng ta cũng nhẫn.

Chúng ta cũng nhẫn nhưng có ăn, có uống, có vui, có chơi, tính ra cũng hơi
khác biệt. Lâm tướng quân cười nói:

– Pháp môn này của ta gọi là Ngoạn thuật (thuật ngắm chơi), chuyên dùng để
khắc chế Nhẫn thuật.

Hứa Chấn cười ha hả, ánh mắt rơi vào nơi cách cửa đối diện, sửng sốt một chút,
tức thì vừa mừng vừa sợ thấp giọng nói:

– Tướng quân, có người đến.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận