– Có việc không hay?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt, mở miệng hỏi lại:
– Băng hà à?
Từ Vị tức giận đến xém chút té xỉu, tiểu tử này không nói điều dễ nghe được
sao? Thực sự là cái gì cũng dám nói ra được! Lão lắc đầu cười khổ:
– Lâm tiểu huynh, những lời này không thể phát ngôn lung tung, bị chém đầu
đó! Tóm lại ngươi đừng hỏi, mau đi theo ta thôi.
Hai người vừa ra cửa, bên ngoài đã sớm có xe ngựa chờ sẵn, Từ Vị một lời cũng
không hé miệng, kéo hắn lên xe, thần sắc nghiêm túc vô cùng, vừa nhìn liền
biết có chuyện đại sự.
Hoàng đế xảy ra việc không may, lão Từ gấp gáp lôi ta đi làm gì? Lâm Vãn Vinh
mấy lần mở miệng hỏi nhưng Từ Vị cũng chỉ lắc đầu không đáp, thần tình trầm
trọng. Xe ngựa phóng nhanh, hướng ra phía ngoài thành, Lâm Vãn Vinh vén rèm xe
nhìn một chút, con đường này trước đây đã đi qua, là hướng đi về phía chùa
Tướng Quốc. Nhớ tới sáng nay Từ Vị đã nhắc tới, lão hoàng đế đến Tướng Quốc tự
thắp hương, chẳng lẽ là lão gặp chuyện ở Tướng Quốc tự? Lão hoàng đế này không
thể chết được, lão là cha của Tiên Nhi, tức là cha vợ ta, nếu mà lão chết thì
Thành Vương sẽ chiếm quyền, Lâm đại nhân ta sẽ khó chơi a.
Trong lòng hắn hồ tư loạn tưởng một hồi, xe ngựa đã đến chân núi phía dưới
Tướng Quốc tự, hôm nay Tướng Quốc tự không giống trước kia, dọc đường binh sĩ
đứng dày đặc, ba bước một nhóm, năm bước một trạm gác, mỗi người đều khôi giáp
sẵn sàng, đao thương tề chỉnh, lộ ra một cỗ sát khí mạnh mẽ. Càng gần đến cổng
chùa Tướng Quốc, thủ vệ lại càng sâm nghiêm hơn, vô số binh sĩ thần sắc căng
thẳng, cảnh giác quan sát từng người đi qua.
Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo tay áo Từ Vị:
– Từ đại nhân, hoàng thượng rốt cục xảy ra chuyện gì vậy, ngài mau nói cho ta
nghe đi, ta thấy tình thế này hình như không tốt lắm a.
Từ Vị nhìn xung quanh một chút, thấy đã đến trước chùa Tướng Quốc, lúc này mới
vô cùng trịnh trọng lên tiếng:
– Lâm tiểu huynh, ngươi phải đáp ứng ta, những chuyện hôm này chứng kiến
tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, chẳng những là ngươi mà cả ta
cũng khó bảo toàn cái đầu. Thậm chí cả Đại Hoa ta sợ cũng sẽ lâm vào một
trường nội chiến a!
Tiết lộ con khỉ á, ta ngay cả thấy còn chưa thấy được gì, muốn tiết cũng tiết
không được. Thấy vẻ mặt Từ Vị chưa từng nghiêm túc như vậy bao giờ, không
tưởng được sự việc nghiêm trọng đến thế, hắn chỉ đành gật đầu:
– Từ tiên sinh, ông còn chưa tin ta sao. Con người ta vốn là thành tín có
tiếng, những việc hôm nay nhìn thấy tuyệt sẽ không bao giờ lộ ra ngoài.
Từ Vị vẻ mặt tái nhợt, thần tình tiều tụy, bùi ngùi thở dài:
– Lâm tiểu huynh, hoàng thượng bị hành thích!
Bị hành thích?! Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay lão Từ:
– Điều này sao có thể được? Lão gia tử mấy hôm trước còn nói với ta là thủ vệ
xung quanh lão vô cùng nghiêm mật, chu đáo, bảo ta không nên lo lắng, làm sao
hôm nay lại bị hành thích? Lão Từ, ông không nên đùa với ta a.
Từ Vị cười khổ đáp:
– Lúc này là lúc nào đây, sao ta còn dám đem chuyện như vậy đùa với ngươi.
Sáng hôm nay, hoàng thượng đang thắp hương trong chùa Tướng Quốc thì gặp phải
hơn mười tên tử sĩ đột nhiên tập kích. Bọn chúng trốn trong bụng tượng Phật,
đợi đến lúc hoàng thượng tế bái là lúc thị vệ lơi lỏng bảo vệ, đột nhiên bị
tập kích, hoàng thượng người …
Từ Vị hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói không nên lời.
Hoàng thượng người … người đã chết à?!?
Lâm Vãn Vinh thì thào, vẻ mặt không thể tin được, hồn xác cũng trở nên lạnh
lẽo. Lão hoàng đế đã chết?! Lão làm sao lại có thể như vậy được? Ngày hôm qua
còn đang một bên uy hiếp, một bên dạy bảo ta, làm sao hôm nay lại đã không
còn? Ta còn chưa danh chính ngôn thuận lên làm phò mã mà, thật là không có
thiên lý gì cả.
Từ Vị thấy hắn thần tình ngây ngốc, vội vàng vỗ vỗ bả vai hắn:
– Tiểu huynh đừng sợ, bây giờ tình huống còn chưa rõ ràng. Hoàng thượng sống
hay chết ta còn chưa rõ lắm.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy trong lòng run lên, vội ngẩng đầu nhìn Từ Vị:
– Từ đại nhân, ông đùa ta phải không? Là ông bảo ta tới, như thế nào mà hoàng
thượng ngay cả sống hay chết cũng không rõ? Bọn thích khách đột nhiên chui ra
từ bụng tượng Phật trong khi lão gia tử bên người không có mấy tên thị vệ, như
vậy còn không phải là dữ nhiều lành ít à?
– Cụ thể tình hình thế nào ta cũng chưa rõ ràng lắm, ta cùng với Lý Thái đều
là phụng khẩu dụ của Cao công công. Lý Thái điều tập binh mã, phong tỏa kinh
thành, ta liền mời tiểu huynh đến đây. Tất cả các ngự y đã tới, nhìn sắc mặt
của Cao công công, tình hình của Hoàng thượng sợ là…
Từ Vị dừng một chút, không nói tiếp nữa, ý tứ của lời nói lại biểu lộ rằng
không thể nghi ngờ được.
Lâm Vãn Vinh khẩn trương nắm chặt bàn tay, trong lòng có chút tư vị không nói
nên lời. Hắn cùng với lão hoàng đế tiếp xúc chưa lâu, lão hoàng đế dùng uy bức
dọa cùng lợi lộc đưa ra dụ dỗ hắn, thủ đoạn không biết bao nhiêu, vậy mà hết
lần này đến lần khác hắn với lão nhân này tuyệt không sinh ra ý hận, ngay cả
đối với chính mình hắn cũng cảm giác kỳ quái. Một lão hoàng đế như ngọn nến
sắp tàn, người ngoài trông vào yếu nhược vô năng như thế, không thể đứng
thẳng, so ra còn kém xa Thành Vương về mặt phong lưu, nhưng tất cả đều chỉ là
vẻ ngoài, nói về khả năng ẩn nhẫn cùng kiên nghị, cho dù có mười Thành Vương
cũng chưa là đối thủ của lão hoàng đế. Ai là bậc kiêu hùng chân chính, hai
mươi năm trước thảy đã sáng tỏ, chỉ có vài người là không nhìn ra mà thôi.
Lâm Vãn Vinh tâm trạng đang cảm khái, đã thấy phía trước một vị lão tướng quân
tóc bạc như mây bước tới, lưng đeo bảo kiếm, thân mang khôi giáp thật uy vũ
hùng tráng, chính là Thượng tướng quân Lý Thái.
– Lão tướng quân, thế nào rồi?
Từ Vị vội vàng tiến lên nghênh đón, hỏi ngay.
Lý Thái thần sắc nghiêm trọng, lắc đầu:
– Toàn bộ các ngự y đều đã ở bên trong, ngoại nhân ai cũng không cho vào, vẫn
chưa có tin tức truyền ra, ta cũng không biết hoàng thượng rốt cục ra sao rồi
nữa.
Từ Vị nhìn sang Lâm Vãn Vinh, ngoại nhân không không cho phép đi vào, vậy Lâm
Tam tới làm gì?
– Lão tướng quân, tình hình kinh thành thế nào, có phát hiện biến động lạ nào
không?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên mở miệng hỏi, thần sắc vô cùng trịnh trọng.
– Lúc lão phu nhận được tin tức liền điều binh phong tỏa các cửa thành, chỉ
cho vào, không cho ra, trước mắt tin tức tạm thời bị phong bế, trong kinh
thành cũng chưa phát hiện dị động gì. Lâm Tam, ngươi có ý gì, nói nhanh xem.
Lý Thái trầm giọng hỏi. Gia tộc họ Lý đa số đều nằm trong quân đội, trung quân
ái quốc, trong quân uy vọng cực cao, chỉ cần có Lý Thái tọa trấn, kinh thành
chắc chắn sẽ không bị đại loạn, điểm này Lâm Vãn Vinh có chút yên tâm.
Lâm Vãn Vinh chậm rãi bước hai bước, cau mày nói:
– Lúc này sứ thần ba nước Đột Quyết, Cao Ly, Đông Doanh đều ở kinh thành,
trong kinh thế lực hỗn tạp, hoàng thượng lại đột nhiên bị ám sát, giữa những
việc này có gì liên quan không?
Từ Vị cùng Lý Thái nghe được đồng thời cả kinh, Lâm Tam nói rất đúng, giữa ba
nước này, Đột Quyết cùng Đại Hoa đang chuẩn bị đánh nhau, Đông Doanh đối với
Đại Hoa cũng có sự thèm khát, thậm chỉ cả Cao Ly yếu nhược cũng gần một năm
nay trở nên không phục tùng, nếu như bọn họ liên thủ đối phó Đại Hoa, phái ra
thích khách ám sát hoàng thượng, cũng không phải là không có khả năng đó.
– Ta lập tức phái người giám sát bọn họ.
Lý Thái vội vàng nói, đang muốn xoay người đi thì lại nghe Lâm Vãn Vinh hô:
– Lý lão tướng quân xin đợi một lát.
Lý Thái dừng lại, liếc nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh trầm ngâm:
– Có phải là bọn họ làm hay không, trước mắt chưa thể khẳng định được. Bất
quá nếu bọn thích khách này đã động thủ thì chắc chắn không phải là phàm nhân,
các huynh đệ dưới tay lão tướng quân đối với việc chém giết trên chiến trường
là hảo hán, nhưng đối với những việc như thế này sợ là hơi khó khăn đó. Theo ý
ta, chi bằng ôm cây đợi thỏ, chờ bọn họ tự mình lộ ra chân tướng thôi.
-Ôm cây đợi thỏ?
Từ Vị nghe thế cảm thấy kỳ quái, hỏi lại:
– Thế nào là ôm cây đợi thỏ?
– Từ tiên sinh hãy suy nghĩ một chút, ông và Lý lão tướng quân chính là hai
cánh tay tả hữu của Hoàng thượng, đến ngay cả hai ông cũng không biết hoàng
thượng sống chết ra sao, người khác có thể biết được không?
Lâm Vãn Vinh trầm giọng nói.
– Ta và Lý tướng quân không biết rõ ràng lắm, người ngoài lại càng không có
khả năng.
Từ Vị gật đầu:
– Lâm tiểu huynh, ngươi có ý nghĩ gì mau nói nghe xem.
– Hai ông đều muốn biết an nguy của hoàng thượng, nhưng có người so với hai
vị còn gấp hơn nữa. Chỉ cần nhị vị phong tỏa tin tức, mỗi ngày cứ thưởng trà,
uống rượu như lệ thường, không quá vài ngày sau, sẽ có kẻ lộ mặt ra thôi.
Từ Vị cùng Lý Thái liếc mắt nhìn nhau, Lâm Tam quả thật nói rất có đạo lý, hao
tâm khổ tứ đi tìm thích khách giữa biển rộng, sao bằng để cho bọn chúng tự
thân phải lộ nguyên hình ra.
– Lâm Tam, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Lý Thái hỏi:
– Lão phu nếu phong tỏa cửa thành quá lâu, chỉ sợ khiến cho tin đồn bậy bạ rộ
lên, lúc đó ngược lại đối chúng ta lại càng bất lợi hơn.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
– Lý lão tướng quân, nếu ông tin tưởng lời ta nói, hãy triệt bỏ toàn bộ quân
lính đang canh giữ cửa thành. Bọn phản tặc đã đến để ám sát, tự nhiên là đã có
chuẩn bị chu toàn, phong tỏa cửa thành chẳng những là vô bổ, ngược lại còn tạo
ra sự khủng hoảng không cần thiết. Ta đề nghị chỉ giữ lại một số binh lực xung
quanh chùa Tướng Quốc, các lộ binh mã còn lại đều triệt tẩu, mặt khác âm thầm
phái nhân thủ tinh nhuệ hộ vệ xung quanh ngự phòng của hoàng thượng, đảm bảo
tuyệt đối an toàn. Mọi việc cứ để y nguyên như vậy, Lý tướng quân tiếp tục
luyện binh, Từ đại nhân xử lý các công việc triều chính, hai vị cứ làm như
bình thường, coi như không có bất kỳ chuyện gì phát sinh cả.
Từ Vị vỗ tay một cái bảo:
– Hay, kế này gọi là “Dục cầm cố túng” (Bắt không bằng thả). Lão tướng quân,
ý ngài thế nào?
Lý Thái gật đầu:
– Tốt, quyết định như vậy đi. Lâm Tam, ta để lại mấy vạn quan binh đóng quân
sau núi, bọn họ đều thuộc quyền chỉ huy của ngươi, đây là ấn tín.
Lý Thái nói xong, liền cầm một ấn tín nhỏ đưa vào tay hắn, Lâm Vãn Vinh đang
muốn chối từ đã thấy Lý Thái mắt hổ trừng lên:
– Hảo nam nhân cầm mâu vàng ngựa sắt, tắm máu nơi sa trường, ngươi cứ như đàn
bà thế này, sao làm được đại sự đây?
Lão đầu tử này, thật là quá hăng hái a! Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành mỉm cười,
tiếp nhận ấn tín trong tay, Lý Thải trên mặt lộ ra nét cười, sải bước chân hổ
bước đi.
Từ Vị gật đầu, nghiêm mặt nói:
– Lâm tiểu huynh, lão tướng quân thật lòng coi trọng ngươi, ngày sau chống
lại người Hồ, hi vọng ngươi có thể khiến cho Đại Hoa bớt lo âu.
– Làm sao biết được là có bớt lo âu được không.
Lâm Vãn Vinh cười khổ:
– Chính vẫn còn chuyện trước mắt phải làm gì đây. Hoàng thượng sinh tử chưa
rõ, chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ đợi ở chỗ này?
Từ Vị lắc lắc đầu, ý bảo lão cũng không có biện pháp. Nhìn mớ tóc bạc của lão
phất phơ trong gió, Lâm Vãn Vinh trong lòng không khỏi mỉm cười, may mắn có
lão Từ cùng Lý Thái đều là bậc lương đống trong triều Đại Hoa, nếu như tất cả
đều gian thương lười biếng như ta, có thể là Đại Hoa đã thê thảm rồi.
– Lâm đại nhân, Lâm đại nhân…
Một tiếng kêu the thé đầy lo lắng vang lên bên tai hắn:
– Hoàng thượng cho vời ngài đến!