Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 300: Anh hùng chân chính

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ra khỏi cổng lớn vương phủ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên cánh cổng lớn đỏ
sẫm có ba chữ “Thành Vương Phủ” màu vàng sáng chói đập vào mắt. Hắn đối với
vương phủ tuyệt không có chút lưu luyến, chỉ là ký ức với An tỷ tỷ thì thuỷ
chung không thể nào quên được. Nhớ lại những giọt nước mắt ôn nhu của An tỷ tỷ
đêm qua, nhãn thần vũ mị mang theo chút buồn bã đến nao lòng ấy hiện ra trước
mắt. Hắn há miệng hét to một tiếng, trong lòng thực sự hoảng loạn: “Miêu trại
rốt cuộc là ở nơi nào đây?”

Nghĩ kĩ lại, An tỷ tỷ ở cùng Thành vương hai mươi năm mà vẫn có thể giữ gìn
được sự thanh bạch, phẩm hạnh như vậy thực là hiếm có. Trước đây An tỷ tỷ còn
có Bạch Liên giáo trong tay làm vốn liếng để cùng Thành vương nói chuyện, lão
cũng ko dám bức người, nhưng hôm nay Bạch Liên giáo bị mình tiêu diệt, An tỷ
tỷ trong tay không có gì để có thể cùng Thành vương cò kè mặc cả, chắc chắn sẽ
bị lão lấy an nguy của tộc nhân ra uy hiếp. Nói ra cũng có thể tính là mình đã
làm liên lụy An tỷ tỷ, món nợ này đúng là càng tính càng hồ đồ.

Nghĩ đến An Bích Như, hắn liền nhớ tới Tiên Nhi, nha đầu này làm Nghê Thường
công chúa rồi là không thấy tin tức gì nữa, cả lão công cũng không cần hay
sao? Nàng ấy cùng An tỷ tỷ có quan hệ thầy trò vô cùng thân mật, An tỷ tỷ phải
về Miêu trại nhất định sẽ tới từ biệt nàng, nàng nhất định sẽ biết Miêu trại
nằm tại nơi đâu.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lập tức sinh ra một tia phấn chấn, mau chóng chạy
về phía hoàng cung. Phủ đệ của Thành vương và hoàng cung đối diện nhau từ xa,
vừa đến trước hộ thành hà* thì thấy Từ Vị từ trong cung đi ra.

*Hộ thành hà: Con hào bao quanh thành để phòng vệ.

– Lão Từ, lão Từ, hoàng thượng có đó không?

Hắn hổn hển thở không ra hơi chạy tới lớn tiếng kêu, sự tình cấp bách, cũng
chẳng nghĩ nhiều mà trực tiếp kêu lão Từ luôn.

– Là Lâm tiểu huynh a.

Từ Vị cười nói:

– Sao ngươi lại ở chỗ này? Hôm qua ta nghe Chỉ nhi nói hoàng thượng ban
thưởng cho người một tòa phủ trạch. Vừa khéo lại gần phủ của lão hủ, ta cao
hứng chạy ngay đến phủ của ngươi nhưng lại không thấy người mà chỉ thấy Xảo
Xảo cô nương. Cô ấy cùng Chỉ nhi hai người bận rộn xắp xếp thu dọn chỉnh trang
cho phủ trạch của ngươi, ngươi tới xem qua chưa?

– Sao lão Từ ông lại nói nhiều câu vô nghĩa quá vậy?

Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay Từ Vị sốt ruột la lên:

– Từ lão ca à, ông đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa! Mau nói cho ta biết
hoàng hượng có ở đây hay không, ta muốn tiến cung gặp Nghê Thường công chúa.

Từ Vị lắc đầu:

– Lâm tiểu huynh ngươi tới thật không đúng lúc, hoàng thượng hôm nay đi Tướng
Quốc tự dâng hương rồi, vốn nói là hôm qua đi nhưng không hiểu sao sau đó lại
đổi lại.

“Hôm qua hoàng thượng ở trong phủ ta giáo huấn một trận, đương nhiên là không
thể đi rồi.” Nghe nói hoàng thượng không ở trong cung, nhất thời Lâm Vãn Vinh
trong lòng tràn đầy thất vọng. “Muốn tiến vào hoàng cung nội viện thì phải có
thị dụ của hoàng thượng, cực kì là phiền toái. Nếu lúc nào đó hoàng cung nội
viện là do nhà ta mở thì tốt quá rồi.”

Từ Vị nghe nói hắn muốn gặp Nghê Thường công chúa, cho rằng hắn lo lắng chuyện
kén phò mã ngày trước, liền vỗ vỗ vai hắn nói:

– Lâm tiểu huynh, sắp thành công mà thất bại cố nhiên là rất đáng tiếc, nhưng
nếu cố cưỡng cầu sẽ càng không tốt. Ngươi và Nghê Thường công chúa nếu có
duyên phận sớm muộn gì cũng sẽ được gặp lại nhau thôi mà.

Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, cưỡng cầu cái rắm ấy. Ta cùng Tiên Nhi trước mặt
An tỷ tỷ đã ba quỳ chín lạy hành chính lễ. Nàng ta là lão bà mà ta dùng vàng
thật bạc thật, bỏ ra giá thật để mua. Làm gì có chuyện lão công muốn gặp vợ
còn phải báo cáo cho cha vợ, lấy vợ là công chúa thật phiền toái.

Kỳ thực cho dù bây giờ tìm được Tiên Nhi rồi cũng sợ là chẳng được gì. An tỷ
tỷ thực sự muốn tránh mặt ta. Đêm qua đã giở thủ đoạn khiến ta mê man, lúc này
tất nhiên đã rời đi từ lâu, muốn đuổi theo cũng đã không còn kịp. Lâm Vãn Vinh
chỉ đành cười khổ lắc đầu. Đối với cá tính vừa bướng bỉnh lại vừa kiên định
của An Bích Như hắn rất hiểu rõ. An Bích Như xuất thân Miêu nữ, thân phận có
thể nói là ti tiện, nhưng lại là một trang quốc sắc thiên hương, sự mẫn cảm và
lòng kiêu ngạo khiến trải tim của nàng cũng giống như pha lê vậy, rất dễ dàng
bể nát. Chính mình đêm qua đã phạm vào một sai lầm ngu xuẩn đến mức không thể
ngu xuẩn hơn được nữa.

Miêu trại! Nhất định phải đi Miêu trại! Nhất định phải cướp được An tỷ tỷ trở
về! Hối hận cũng chỉ vô dụng, tán gái thì cứ bỏ ra cả ngày cũng được, dù sao
lão tử cũng thoải mái về thời gian. Niềm tin trong lòng hắn ngày càng kiên
định, tâm tình sáng sủa đứng lên. Nghĩ đến ngày An tỷ tỷ sẽ kinh ngạc mừng rỡ
khi nhìn thấy mình, hắn phảng phất như đã nhìn thấy cảnh tượng ả hồ li quyến
rũ đó sẽ chạy như bay vào lòng mình, hắn không nén nổi mắt sáng lên, miệng hắc
hắc cười vài tiếng, trên mặt nổi lên một tia cười dâm tiện quen thuộc.

Từ Vị nhìn nhãn thần ngây ngốc của Lâm Vãn Vinh, trong lòng thầm nghĩ: “Lâm
tiểu huynh này rốt cuộc đang nghĩ gì mà trong mắt có ánh lệ, nụ cười lại có
một vẻ dâm đãng chẳng thể miêu tả bằng lời. Kỳ nhân, đùng thật là một kỳ nhân
a!”

– Từ tiên sinh, đại quân của Lý Thái lão tướng quân khi nào thì xuất phát
vậy?

Tâm tình trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nhớ tới chuyện sáng nay Thành
Vương có nói qua với mình, Lâm Vãn Vinh liền hỏi thăm tình hình của Lý Thái.

– Lương thảo còn chưa chuẩn bị xong, đang được các nơi khác đưa đến, đại khái
còn khoảng hơn tháng nữa! Tiểu huynh tại sao lại đột nhiên hỏi tới việc này?

Từ Vị kì quái hỏi.

– Ta lo sẽ có người có ý đồ xấu với Lý lão tướng quân, ông nói ông ấy nhất
định phải tăng cường đề phòng, không những với người Đột Quyết mà còn cả những
nội gián nữa.

Lâm Vãn Vinh nhíu mày lại, nghiêm mặt nói. Lời của Thành Vương mơ mơ hồ hồ,
thủ đoạn sau lưng khẳng định sẽ không giống như lời lão nói, thực vô phương đề
phòng, chỉ có thể bảo Lý Thái tăng cường giới bị.

Từ Vị gật đầu cười nói:

– Cái này tất nhiên rồi, Lý lão tướng quân là trụ cột của Đại Hoa ta. Là định
hải thần châm trong quân, sớm đã thành cái gai trong mắt người Hồ. Ý đồ hành
thích ông ấy trước nay chưa từng ngưng lại, những năm nay chúng ta cũng đã
quen rồi. Lâm tiểu huynh, việc này sao ngươi không đích đến chỗ Lý lão tướng
quân mà nói rõ? Bây giờ ông ấy cũng là hàng xóm của ngươi rồi.

– Hàng xóm của ta?

Lâm Vãn Vinh vô cùng kinh ngạc, lập tức nhớ tới hôm qua thấy hai tòa phủ trạch
bên cạnh phủ trạch của mình, một cái là họ Từ, bên kia họ Lý. Thì ra nơi đó
đúng là phủ trạch của Lý Thái. Từ Vị và Lý Thái một văn một võ, chính là hai
cánh tay đắc lực, hai trụ cột của Đại Hoa. Phủ trạch mà lão hoàng đế ban cho
ta tấu xảo lại gần ngay phủ của nhị vị trọng thần, xem ra đúng là có thâm ý a.

– Chẳng phải chỉ là hàng xóm thôi sao? Từ gia ta và Lý gia đều hiềm nhân đinh
đơn bạc, duy chỉ có ngươi nhiều phu nhân, sau này chắc chắn sẽ có nhiều con
nhiều cháu, chúng ta cần phải qua lại nhiều nhiều a.

Từ Vị cười nói.

– Nhiều con nhiều cháu? Đa tạ, đa tạ!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, ôm quyền hướng về phía Từ Vị:

– Ta cũng chúc ông cây già nở tân hoa, để Tô tỷ tỷ sớm ngày làm mẫu thân a.

Khuôn mặt già của Từ Vị đỏ bừng lên, lại không nén nổi nở một nụ cười ha hả
sảng khoái. Con người sống tới già có thể gọi là phúc của đời người rồi, có
thể chứng minh năng lực toàn diện của một lão nam nhân thì lại càng là cái
phúc, tiểu tử Lâm Tam này mỗi lần nói chuyện đều làm cho người nghe thấy thoải
mái a.

Từ biệt Từ Vị, rồi lại quay về tòa phủ trạch mới của mình xem xem, thấy trước
song cửa sổ sáng bóng không có một hạt bụi, được quét dọn cực kì sạch sẽ,
nhưng Xảo Xảo lại không có trong phủ, xem ra chắc là đang ở cùng đại tiểu thư
và Tiêu phu nhân. Khi đang đi về phía phân hiệu của Tiêu gia, lại thấy một con
khoái mã đang vội vàng đuổi tới, Lý Thánh từ trên ngựa nhảy xuống nói:

– Lâm tướng quân, tìm thấy ngài rồi a!

Lâm Vãn Vinh hai mắt sáng ngời cười nói :

– Lý đại ca, có phải là có tin tức tốt không?

Lý Thánh gật đầu nói:

– Không phụ sự phó thác của tướng quân, loại pháo *** mà ngài cần, chúng tôi
đã chắp chắp vá vá, làm xong rồi ạ.

Nói đến pháo ***, Lý Thánh lại cố nén cười. Thông qua sự giải thích của Lâm
tướng quân bọn họ sớm đã hiểu được ý tứ của chữ ***. Theo cách nói của Lâm
tướng quân thì *** chính là hoan hảo… hoan hảo cuồng nhiệt.

Không nhắc đến việc này còn tốt, Lý Thánh nhắc tới, Lâm Vãn Vinh liền lập tức
nhớ đến mùi thuốc lá mà đêm qua hắn ngửi thấy trên người Triệu Khang Ninh lúc
ở gần y. Theo như lời Lộc Đông Tán nói, cái loại “Lạt Tị thảo*” này duy chỉ
Đột Quyết mới có, như vậy liệu có phải nó ám chỉ…

Bọn Lý Thánh làm ăn cũng nhanh thật, chuyện hôm qua mới phân phó mà hôm nay đã
làm xong rồi. Xem ra Thần Cơ doanh đích xác cũng có nhiều xảo thủ, sử dụng tốt
được Thần Cơ doanh, trên chiến trường sẽ có được một sự trợ giúp to lớn. Lâm
Vãn Vinh đối với điểm này cực kì tin tưởng:

– Lý đại ca, huynh hãy phái hai huynh đệ có thể tin được đem hai khẩu pháo
*** này bí mật đưa ra ngoài thành và giấu đi cho kĩ. Mẹ kiếp, lặng lẽ mà giấu
cái thứ đồ chơi này đi, ta còn phải coi nó như bảo bối để đem đi trêu đùa
người ta.

*Lạt Tị thảo: Cỏ cay mũi

Lý Thánh cười lên ha hả, nghe Lâm tướng quân nói chuyện thật là sảng khoái.
Lâm Vãn Vinh xua xua tay nói :

– Còn một việc nữa, huynh và Hồ đại ca khi nào rảnh thì hãy đến xem xem Hãn
Huyết bảo mã, xem nó có thể phối giống với ngựa của Đại Hoa ta, sinh ra một
vài con tiểu Hãn Huyết mã không? Chuyện này phải làm tốt đó, kỵ binh Đại Hoa
chúng ta cưỡi được ngựa tốt, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
Đương nhiên, nếu không phối giống được thì ta sẽ giữ lại cưỡi một mình thôi.

Lý Thánh còn đang cười to, nghe đến đó liền lộ vẻ tôn kính. Ai bảo Lâm tướng
quân chỉ biết du hí nhân gian, chỉ bằng hai câu này thì đã đủ để nói hắn là
một anh hùng chân chính. Thử nghĩ xem Hãn Huyết bảo mã trân quý biết nhường
nào, người khác thể nào cũng cất kĩ đi như cất vàng vậy. Duy chỉ có hắn dám
vung tay bỏ Hãn Huyết bảo mã ra, tinh thần này khí phách này, mấy ai có thể so
sánh được đây?

– Tôi đại biểu các huynh đệ trong kỵ doanh xin tạ ơn tướng quân.

Lý Thánh khom người một cái thật sâu, sau đó giơ ngón tay cái lên nói:

– Lâm tướng quân, người đúng là một hảo hán chân chính.

– Đừng nói tới hảo hán, có lúc cũng phải làm chút chuyện ngốc nghếch thì mới
thực tế.

Lâm Vãn Vinh cười nhạt, ý tứ trong lời nói chỉ có mình hắn hiểu được.

Trên đường vừa đi vừa nói chuyện, Lâm Vãn Vinh cùng Lý Thánh ước định địa điểm
bí bật giấu pháo *** ở ngoài thành, đến lúc đó bảo bọn Lộc Đông Tán trực tiếp
tới đó là được rồi, có lẽ mấy tên Đột Quyết này còn chưa từng bắn qua đại
pháo. Có cho chúng thêm một lá gan chúng cũng không dám nổ pháo trước mặt mọi
người, bằng vào thủ nghệ của bọn Lý Thánh thì hù dọa mấy tên người hồ là
chuyện nhỏ. Lâm Vãn Vinh đối với huynh đệ thủ hạ của mình cực kì tin tưởng.

Ung dung quay về, khi trở về đến phân hiệu của Tiêu gia sắc trời đã về chiều.
Còn tới gần đã thấy Xảo Xảo đang đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây, tựa như đang
tìm kiếm cái gì đó.

– Bảo bối yêu quý, ra ngoài nghênh đón lão công nhiệt tình như vậy sao?

Lâm Vãn Vinh cười to đi tới.

Xảo Xảo mặt đỏ bừng lên, vội vã kéo tay hắn:

– Đại ca, huynh đã về rồi, có một vị tiểu thư đang ở trong quán từ tối qua
đến giờ, nói là không nhìn thấy đại ca thì tuyệt không rời đi. Tám canh giờ
liền chưa ăn chưa uống, đã sắp ngất đi rồi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận