Thế giới này so với thế giới của Lâm Vãn Vinh năm đó có sự khác biệt rất lớn.
Ở cái thế giới kia của Lhắn, nam nhân xỏ lỗ tai đeo khuyên tai là chuyện bình
thường có thể thấy ở khắp nơi.
Nhưng tại chỗ này, dân cư thuần phác, những kẻ làm chuyện kinh thế hải tục
vậy, có thể bị coi là yêu ma người người họp lại tru diệt.
Cho nên ở đây, tuyệt đối không có nam nhân dám xỏ lỗ tai, ngay cả những kẻ
nhân yêu cũng không có gan làm điều đó.
Tiểu nữ tên gọi là “Tiếu Thanh Hiên” này vừa rồi bực tức khiến vành tai đỏ
bừng lên, Lâm Vãn Vinh mới chú ý đến trên vành tai có hai cái lỗ mờ mờ, thảo
nào mà lại tuấn tú như thế, thì ra chân chính là một cô nương quốc sắc thiên
hương.
Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm kêu may mắn, xem ra thiên hướng tình cảm của mình
cũng rất bình thường thôi, bất quá tiểu nữ này không vì hắn nghèo đói mà quay
mặt bỏ đi, lại dám hạ mình kết giao, xem ra cũng có vài phần tuệ nhãn.
Vị Tây Thi Tiếu công tử bị Lâm Vãn Vinh một câu phát giác thân phận, lại còn
không hề e dè dùng hai từ “tiểu nữu” càng xúc phạm đến điểm cố kị của nàng,
những hảo cảm đối với Lâm Vãn Vinh trước kia nhất thời bị cuốn trôi sạch sẽ.
Nàng sắc mặt đỏ bừng, nhìn Lâm Vãn Vinh, trong mắt phun ra một cỗ nộ hỏa:
“Ngươi thật là đồ háo sắc vô sỉ.”
Lâm Vãn Vinh lúc trước nhìn vị Tiếu công tử cũng có điều không thuận mắt,
nhưng lại hiềm nghi y là sản phẩm của Thái Quốc, lúc này thì hoàn toàn lộ rõ
chân tướng.
Bây giờ nhìn lại, tiểu nữ tử này người cao dong dỏng, đùi ngọc căng căng,
không cần chạm tới cũng có thể cảm giác được độ đàn hồi nóng bỏng, mày liễu
mắt phượng, môi hồng răng trắng, tòan thân da thịt trắng muốt như ngọc, trong
cơn tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc hai má hồng hồng, lại càng tăng thêm
vài phần kiều mị sắc thái.
Luận dung mạo mà nói, nàng đúng là nữ tử xinh đẹp nhất y từng gặp, chỉ tiếc
theo suy đoán việc ngực bằng phẳng phi trường vừa rồi, trước ngực nàng nhất
định có cái gì đó buộc chặt, che dấu bộ phận nhấp nhô này, không nhìn thấy
được diện mạo thực sự, cũng có điều tiếc nuối.
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú ngực nàng không ngừng gật đầu rồi lại lắc đầu cảm
khái, trong mắt người ngoài y chuẩn xác là một gã sắc lang.
Tiếu Thanh Hiên sắc mặt tái nhợt, đột nhiên hét lớn : “Ta giết ngươi kẻ háo
sắc này.”
Một mũi phi tiễn từ trong tay nàng bay ra, một ánh vàng chớp động, mang theo
một cỗ chưởng phong mạnh mẽ hướng đến trước ngực Lâm Vãn Vinh đánh tới.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cực kì kinh hãi, mấy lượt trêu ngươi là cái gì đây? Võ
công ? Ma pháp?
Nhưng cũng không còn thời gian suy nghĩ nữa, tiểu nữ tử này động tác cực
nhanh, Lâm Vãn Vinh khi học đại học cũng được coi là phản ứng nhanh nhẹn, đánh
nhau thường một địch hai, nhưng dưới tay tiểu nữ tử này, như thể còn không kịp
tránh né.
Nhìn bàn tay trong chốc lát đánh tới ngực mình, Lâm Vãn Vinh chỉ nghĩ có một
điều, mạng ta xong rồi, nhưng là kết thúc trên tay một tuyệt đỉnh xinh đẹp
tiểu nữ.
Lâm Vãn Vinh trong lòng đột nhiên nhớ đến cha mẹ ở nhà, nếu không phải một
tháng trước công ty tổ chức chuyến du lịch Thái Sơn, hắn cũng sẽ không đến
đây, nếu không phải con ả ác độc kia cưỡng bách hắn phải khuân hầu hết hành lý
của mọi người, thì hắn cũng đã không trượt chân ngã xuồng, không bị rơi vào
cái không gian kỳ quái và đến được địa phương này, để đến nỗi giờ đây kết thúc
trên tay tiểu nữ này.
Lâm Vãn Vinh trong lòng đột nhiên phẩn uất cùng cực, đã đưa ta đến đây, vì sao
lại còn muốn ta kết thúc trên tay tiểu nữ tử kia nhanh vậy? Thế này rõ ràng là
ông trời cố tình tru diệt ta, ta không cam tâm.
Lâm Vãn Vinh bừng bừng ý chí chiến đấu, hung hăng nhìn tiểu nữ đang cầm nắm
vận mệnh của mình, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, hai tay đột nhiên hướng
về phía trước tay ôm chặt eo nàng, đúng lúc đó bàn tay của nàng cũng đánh tới
ngực y.
Cũng không biết có phải nhầm không, khi Lâm Vãn Vinh chạm tay vào eo nàng,
trong chốc lát mắt nàng lộ ra một tia không đành lòng, lực đạo công đến cũng
giảm đi vài phần.
Đã giảm đi một chút, nhưng cũng khiến cho ngực gã chịu đựng một cơn đau nhức,
cả người giống như bị đánh tan nát, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Vãn Vinh cũng không cố gắng hơn được nữa, hai mắt đỏ ngầu, hai tay như
chiếc kìm sắt xiết chặt eo nàng, một cảm giác mềm mại khiến tâm thần Lâm Vãn
Vinh rung động, nhưng lúc này tính mạng đang nằm trong tay kẻ khác, những cảm
giác đó lập tức biến sạch, Lâm Vãn Vinh hung hăng ghì chặt nàng, không để nàng
đánh phát chưởng tiếp theo, hai chân đạp mạnh bắn về phía sau.
Hai người vốn đang sát gần hồ, Tiếu Thanh Hiên trong lúc không kịp phản ứng,
hơn nữa nàng căn bản không có dự liệu Lâm Vãn Vinh đột nhiên có hành động như
vậy, để Lâm Vãn Vinh ôm chặt eo nàng, nàng sắc mặt đỏ bừng nổi dận quát lớn:”
Đồ vô sỉ, ta giết ngươi!”
Đây là lần thứ hai nàng mắng Lâm Vãn Vinh vô sỉ, lúc này đây nàng thực sự động
sát khí, chưởng phong so với lần trước mãnh liệt hơn nhiều, căn bản hạ thủ bất
lưu tình.
Lâm Vãn Vinh cả người đau nhức, trong lòng cố duy trì sự tỉnh táo, sớm đã đoán
trước tiểu nữ này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, lập tức ôm chặt eo nàng, khiến
nàng không thể vận lực.
Hay người sát kề nhau, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng xoa nhẹ vào nách nàng một cái.
Với kinh nghiệm của y, cái chiêu thức này từ nhỏ đến lớn áp dụng thì đúng là
trăm lượt không sai, mặc kệ là đại hiệp cao thủ hay là hoàng đế cao quý, khi
gặp phải chiêu thức ấy đều bó tay chịu thua.
Không ngoài dự liệu, quả nhiên lợi hại nha đầu này cả người run lên căng
thẳng, vội vàng ức chế ý cười, lực đạo đang tụ tập trên tay hòan toàn phát tán
đi.
Có cơ hội trời cho y phải giữ chặt không rời, phải dùng ba từ này để nói về
Lâm Vãn Vinh lúc này.
Lâm Vãn Vinh liều chết ôm chặt người nàng, không cho nàng dẫy dụa được chút
nào, chân đạp mạnh một cái, hai người từ trên bờ rơi xuống mặt nước.
Nước bắn tung lên, đồng thời Tiếu Thanh Hiên hét lên một tiếng hoảng sợ.
Trên bờ gã tuấn tú thư đồng không lường được là tiểu thư trong nháy mắt có thể
bị người khác kiềm chế, không kịp cứu viện, nhìn thấy Tiếu Thanh Hiên rơi
xuống nước, vội vàng hô to một tiếng “tiểu thư”, thần thái vô cùng bi thống,
có thể khiến “kinh thiên địa khấp quỷ thần”.
Chỉ tiếc là Lâm Vãn Vinh sớm đã sớm biết là tiểu bì nương rất lợi hại, quyết
không buông tay, ngược lại còn ôm chặt eo nàng, ôm chặt nàng trong ngực, càng
lúc càng chặt.
Lúc này nếu hắn không may mắn chiếm được chút tiện nghi, thì lúc tiểu nữ kia
tấn công, thiếu chút nữa thì mất mạng trong tay nàng, mẹ nó chứ ở dưới nước,
ta chính là kẻ bất tử đó tiểu nữu kia.
Lâm Vãn Vinh trên mặt có chút dữ tợn, liều mạng ôm tiểu nữ kia, hai người vừa
rơi xuống đáy nước, mặc dù nàng có dẫy dụa thế nào, Lâm Vãn Vinh tuyệt không
nương tay.
Tiểu nữu này không hiểu là dạng gì đây, lực đạo rất mạnh, người Lâm Vãn Vinh
bị nàng cấu véo tím tái vài chỗ, Lâm Vãn Vinh cố gắng chịu đau, một tiếng
không kêu.
Ở thời đại của Lâm Vãn Vinh, những nữ nhân biết bơi cũng đã rất ít, không nói
đến cái thì đại coi trọng lễ giáo nặng nền hơn tính mạng. Tại đây, đàn bà biết
bơi tuyệt đối chỉ có vài người đặc biệt.
Quả nhiên không ngòai dự kiến, Tiếu Thanh Hiên này được giáo dục rất tốt, đối
với thủy tính quả nhiên không biết chút nào, còn Lâm Vãn Vinh vốn sinh ra ở
một thôn nhỏ bên bờ sông Hán, bơi lội dưới nước linh hoạt như cá, tiểu nữ xinh
đẹp này làm sao là đối thủ của kẻ được tôn là giao long dưới nước như hắn.
Lâm Vãn Vinh xiết chặt người nàng, không cho nàng có một chút động đậy, hai
thân thể như dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Tiếu Thanh Hiên liều mạng dãy dụa, lúc đầu khí lực còn mạnh, tuy nhiên trong
chốc lát, nàng vùng vẫy ngày càng yếu dần, cũng uống không ít nước hồ.
Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ, hắn tủy tính thành thạo, lập tức mở mắt ra,
chỉ thấy cái khăn trên đầu của Tiếu Thanh Hiên rơi ra, cái mái tóc dài tung ra
trong nước, giầy và vớ không biết mất tung ra từ khi nào, một đôi chân nhỏ
nhắn như một vưu vật thiên nhiên không ngừng dãy dụa trong làm nước, chiếc áo
dài cũng qua đó mà bật tung, lộ ra một cái đai mầu trắng quấn quanh ngực.
Lâm Vãn Vinh cả người vẫn đang đau nhức, hắn bị tiểu nữ kia đánh bại, thiếu
chút nữa thì cả mạng cũng không còn, trong lòng thật sự phiền não, giờ lúc này
giữ chặt một hai không nghỉ, ra sức lôi kéo đai ngực của nàng.
Tiếu Thanh Hiên hiển nhiên biết được động tác của hắn, nàng hoảng sợ há cái
miệng nhỏ nhắn hô hoán, làm nước hồ ộc vào mồm.
Nước hồ trong vắt, Lâm Vãn VInh chăm chú nhìn kỹ, thấy trước ngực hiện giờ
không còn vật cản, hai ngọn núi nhỏ từ từ nhô ra, hai quả bồ đào nho nhỏ đang
thở nhè nhẹ, vô cùng hấp dẫn, theo nhận xét của Lâm Vãn Vinh, cái này tuyệt
đối là thượng phẩm cấp bậc, thậm chí, so với của hoa hậu thế giới cũng không
hơn nhiều.
Lâm Vãn Vinh cũng không lạ lùng gì, nhưng khi nhìn thấy thật lớn nhũ phong
này, không nhịn được hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, mẹ ơi, sao mà lớn
vậy, thế mà tiểu nữ này nỡ quấn chặt đến nỗi biến thành bằng phẳng như phi
trường, thực sự xuống tay được, nếu đổi thành lão tử, thì tuỵệt đối cũng không
xuống tay được mất.
Tiếu Thanh Hiên đã uống một lượng nước lớn, lại bị Lâm Vãn Vinh cởi bỏ áo
ngực, càng lo lắng hơn nữa, tâm ý hoảng loạn, không ngừng dẫy dụa, lại thêm
không biết bơi, bị nước ập vào mồm, sắc mặt đã dần tái nhợt.
Nàng trên mặt tràn đầy hoảng sợ, liều mạng mở miệng nhìn Lâm Vãn Vinh cố gắng
nói mà không được, ánh mắt thực lay động lòng người.
Tiểu nữ này thực sự là một tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng khi xuống tay thì lại
không có chút điểm mỹ nhân nào, lúc trước nói chuyện vui vẻ, chỉ một câu không
hợp ý lập tức xuống tay tàn nhẫn, Lâm Vãn Vinh tuyệt sẽ không trúng mỹ nhân
kế.
Nói thật, sau khi đến thế giới này, Lâm Vãn Vinh trong lòng đau khổ không lời
tả hết, so với với bản chất văn nhân hoàn toàn trước kia, Lâm Vãn Vinh dường
như đã phóng túng hơn nhiều, vốn bản tính hắn có vài phần buông thả, cuối cùng
cũng biết chính mình rốt cục không còn đường lui, cho nên cũng không muốn kìm
chế bản thân, nên mọi sự đều buông thả không e ngại điều gì.
Nhưng hắn cũng có quy tắc của chính mình, tuyệt không bao giờ thừa dịp người
gặp nạn, đặc biệt là mỹ nữ gặp nạn mà chiếm tiện nghi.
Đối với tiểu nữ này, Lâm Vãn Vinh lúc đầu chỉ định trêu đùa một lúc mà thôi,
người xinh đẹp như thế, Lâm Vãn Vinh sẽ không để nàng bị hủy trong tay mình.
Nhìn ánh mắt tiểu nữ kia ngày càng vô lực, cựa quậy ngày càng yếu ớt, Lâm Vãn
Vinh khoa tay trước mặt nàng làm ra vẻ một hung thần ác sát hình giáng.
Tiểu nữu kia vội vàng ôm lấy thân thể, trên mặt lộ vẻ kinh sợ, nàng đại khái
hiểu được, ở dưới nước, Lâm Vãn Vinh mới thực sự là chúa tể.
Lâm Vãn Vinh dùng ánh mắt hung tợn ý nói nàng không được cử động, rồi lấy cái
đai ngực kia chậm rãi quấn quanh ngực nàng, che đi vẻ đẹp của nàng.
Cảm giác được ngực mình đã được che đậy, tiểu nữ tử kia vẻ mặt đã khá hơn, lại
thấy người mình đang được nâng lên, thì ra Lâm Vãn Vinh đã lặn xuống dưới
nàng, dùng bả vai nâng nàng lên trên.
Tuy đang ở dưới nước, Lâm Vãn Vinh vẫn có thể cảm thấy sự ấm ấm mềm mại, chỉ
tiếc bây giờ không phải là lúc hưởng thụ, Lâm Vãn Vinh phải đưa nàng lên mặt
nước, sau đó chính mình lặn trong nước trốn đi.
Tiểu nữ tử này là củ khoai nóng, Lâm Vãn Vinh tạm thời không thể ăn nổi, chỉ
muốn chạy ngay lập tức.
Tiếu Thanh Hiên dường như không hiểu dụng ý của hắn, chỉ nghĩ hắn muốn khinh
bạc mình, không nhịn được thần sắc lo lắng, không ngừng vặn vẹo, chống lại
động tác của Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh kệ nàng vặn vẹo, chân đạp mạnh, đưa thân thể nàng mạnh mẽ đi lên.
Đầu nàng lộ ra trên mặt nước, Lâm Vãn Vinh đột nhiên thấy trên vai truyền đến
một trận đau nhức, có cảm giác cái gì đó đâm vào, máu tươi phút chốc phun ra.
Tiếu Thanh Hiên lên đến mặt hồ, đầu tiên hít thở một hơi, vẻ mặt vẫn chưa hoàn
hồn, đột nhiên nghe từ xa truyền đến tiếng khóc rống từ xa ” Tiểu thư “.
Xa xa nha hoàn thân thiết của nàng, vẫn trong bộ dạng giả nam trang đang đứng
trên một chiếc tiểu thuyền, lao đến nơi này.
Lâm Vãn Vinh lập tức chìm xuống, động tác cực nhanh. Nha hoàn của Tiếu Thanh
Hiên từ xa tới gần, lúc nhìn thấy chủ nhân và gã háo sắc lại chìm xuống, sự sợ
hãi của nha hoàn kia có thể tưởng tượng ra được.
Tiếu Thanh Hiên liên tục thở được mấy hơi, lúc này mới chú ý, vì dẫy dụa một
phen vị trí của nàng giờ đã cách bờ hồ khoảng hơn mười trượng.
Tiếu Thanh Hiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi, tại mặt hồ xung
quanh thìn thoáng qua, nghiến răng nói: “Ngươi đến nhanh lên.”
Mặt nước bình tĩnh, không ai trả lời.
Tiếu Thanh Hiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, hướng về mặt nước lớn
tiếng nói: “Lâm Vãn Vinh ngươi mau đến đây, đến mau lên.”
Nàng hét lên vài tiêng nhưng không ai trả lời, mặt hồ vẫn bình ổn, không thấy
động tĩnh gì.
Nàng vẻ mặt có chút bất an, rồi lại ép mình bình tĩnh trở lại, hét lên: ” Lâm
Vãn Vinh, ngươi mau đến đây, ta vừa rồi không biết là ngươi muốn cứu ta, ngươi
đến ngay đây, mũi tên của ta có độc đấy, ngươi không ra đây, ngươi sẽ chết
đấy.”
Mặt hồ vẫn yên lặng, chỉ có một vài con chim nước bị kinh động bay lên.
Tiếu Thanh Hiên cẩn thận tìm trên mặt nước, nhưng không hề phát hiện ra gã khả
ác kia, nhưng thật ra có một mầu đỏ đang loang lổ trên mặt hồ. Tiếu Thanh Hiên
cắn cắn môi, một tiếng không kêu, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái
gì.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi không sao đúng không?”, nha hoàn tiến gần sát Tiếu
Thanh Hiên đưa nàng lên thuyền, lại choàng lên người nàng một chiếc áo khoác,
dừng khóc nói.
Tiếu Thanh Hiên mái tóc ướt sũng, quần áo đầy nước hồ cứ dính sát vào người,
lộ ra đường cong tuyệt mỹ trên người, ngay cả hai ngực không còn bị che lấp
nguy nga đứng dậy. Tuyệt đối đúng là khuôn mặt thiên sứ, thân hình ma quỷ mà.
Tiếu Thanh Hiên cắn môi đến đỏ hồng, trầm giọng hạ lệnh: “Tú Hà, ngươi hạ lệnh
lập tức phải các thủy trung cao thủ tìm kiếm Lâm công…. gã háo sắc, mặc kệ
mất bao nhiêu thời gian, mất bao nhiêu lực lượng, nhất định phải tìm ra hắn,
sống thấy người chết thấy xác.”
Thấy Tú Hà khó hiểu nhìn mình, tựa hồ như không biết vì sao còn muốn cứu gã
háo sắc khả ác kia. Tiếu Thanh Hiên trên mặt hiện ra một thần sắc khó hiểu,
tiếp theo xoa xoa hai tay, trên mặt lộ ra một tia tức giận: ” Ta không thể dễ
dàng bỏ qua cho hắn như vậy, tìm gã đi, sau đó ta muốn chính tay ta, chính tay
ta giết chết hắn”.
Nàng nói xong câu cuối cùng, rồi thở mạnh vài lượt, rồi quay đầu không nói,
ánh mắt trở nên ngây ngốc, thẩm hỏi không biết hắn đang ở nơi đâu.
Lâm Vãn Vinh từ dưới nước hít một hơi dài lặn đi thật xa, len lén đến chỗ đám
cỏ nước đổi hơi. Những hô hoán của Tiếu Thanh Hiên hắn một câu cũng không nghe
thấy, mà cho dù có nghe thấy hắn cũng tuyệt đối không lộ mặt. Nói giỡn chứ,
tất cả đều là bị nàng ta hại thành như vậy, đi ra để người ăn thịt à.
Trong ***g ngực đột nhiên có một trận đau đớn, đầu vai bị tiểu tiễn đâm vào,
đau đến tận tim.
Tiểu nữ này, thật là độc ác, lão tử có ý tốt mà không được đền đáp, Lâm Vãn
Vinh phẫn nộ mắng. Hắn biết, Tiếu Thanh Hiên khi đó đả thương hắn tất cả đều
là cố ý, nàng tưởng Lâm Vãn Vinh chiếm tiện nghi nàng, nên đã tặng một kích,
dù sao với tiểu nữu cao ngạo tự phụ như nàng, luôn coi mình là hoàng kim trân
quý, đó là tuyệt đối không được chạm đến.
Mẹ ơi, thì ra tiểu nữ tử này vốn vẫn không tuyệt tình, trong tay vẫn nắm lợi
khí, xem ra thực sự nàng không phải thật tình muốn giết mình, nếu không chỉ
dựa vào cái ám khí trong tay nàng, cĩng có thể lấy tính mạng mình. Lâm Vãn
Vinh thầm kêu may mắn trong lòng.
Nhưng cuối cùng vì sao nàng lại hạ thủ mình như thế, chẳng lẽ là lúc đó động
tác của ta đúng là sắc lang à, tiểu nữu này đối với ta có chút nhẫn tâm mà?
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Vãn Vinh có một chút đau đớn, con nhỏ mặt dầy kia,
bản tài tử đẹp trai như thế mà giống sắc lang à? Lão tử còn nghĩ lúc đó ngươi
phải cảm thấy là rất an toàn chứ.
Toàn thân cơ hồ đã hết sạch khí lực, Lâm Vãn Vinh cũng không biết là mình đã
làm thế nào để bò được lên bờ, ẩn mình trong một bụi cỏ không ngừng thở lấy
hơi .
Vai trái có một cây tiểu tiễn mầu vàng cắm sâu vào da thịt chừng một tấc, vết
thương đã ngừng chẩy máu, nhìn qua, rõ ràng da thịt chỗ đó đã tím đen, mặc dù
Lâm Vãn Vinh đối với y học không hiểu biết gì nhiều, cũng có thể biết là đã
trúng độc rồi.
Tiểu nữ này thế mà lại hạ dùng độc tiễn với ta, Lâm Vãn Vinh trong lòng cực kỳ
tức giận, không biết cái loại độc này có hại được cái mạng nhỏ của ta không?
Lúc này trong hồ có nhiều chiếc thuyền đi đến, trên đó phần lớn là cá đại hãn
to lớn mặc võ phục, bọn họ không ngừng hét lớn tìm tòi cái gì đó trong lòng
hồ.
Lâm Vãn Vinh biết đây đích thực là người do Tiếu Thanh Hiên phái đi tìm mình,
không nghĩ được nha đầu kia lại ti bỉ báo thù như thế, nếu biết vậy tại lòng
hồ đã không buông tha cho nàng rồi.