Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 297: Chọc cười giai nhân

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tô Mộ Bạch trầm ngâm một hồi mới mở miệng đáp:

– Người gặp chó điên, người tự nhiên không thể sợ chó, phải một cước đá văng
nó đi mới được.

– Thật dũng mãnh, quả nhiên không hổ danh là trạng nguyên lang!

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên tán dương:

– Tô trạng nguyên nói rất đúng, khi trên đường mà gặp phải chó điên không
được sợ hãi, phải dũng cảm đấu với nó, nhiều lắm sẽ có ba kết cục… Trạng
nguyên huynh, thỉnh huynh giải thích cho mọi người rõ hơn.

– Ba kết cục chỉ đơn giản là: ta thắng, nó thắng hoặc lưỡng bại câu thương.

Tô Mộ Bạch trầm giọng đáp. Thấy Lâm Tam cười quỷ dị, trong lòng hắn mơ hồ dấy
lên cảm giác bất an. “Vừa rồi mới chửi ngầm Lâm Tam, chả lên gã này hiểu ra
được hàm nghĩa bên trong? Với sự xảo trá của Lâm Tam, hắn ắt sẽ báo thù, chẳng
lẽ trong lời vừa rồi có ngầm chứa cái bẫy gì đó sao?”

– Rất hay, rất hay!

Lâm Vãn Vinh vỗ tay:

– Trả lời toàn diện và sâu sắc như thế, xem ra trạng nguyên huynh nhất định
cùng chó đấu với nhau rồi, phân tích ra ba loại kết quả rất nhanh: thứ nhất là
huynh thua, ngay cả chó huynh cũng không bằng. Thứ hai là đánh ngang sức,
huynh ngang với chó… Thứ ba là huynh thắng, chúc mừng chúc mừng, cuối cùng
huynh cũng hơn được chó!!!

– Ngươi…

Tô Mộ Bạch biến sắc, nhìn thấy Lâm Tam đang mỉm cười mà không cất nỗi tiếng
nào. “Lời cũng do mình tự nói, có điều là Lâm Tam thay đổi cách nói mà thôi,
việc mình lo lắng cuối cùng thành sự thật rồi, câu nào mà qua cửa miệng Lâm
Tam cũng lập tức biến thành ý khác.”

Mọi người trong sảnh nghe được cười ầm ĩ: “Tên Lâm Tam này đúng là xỏ lá, ngay
cả Tô trạng nguyên cũng chửi được, còn chửi có học vấn như thế, bội phục, bội
phục…! Cô gái đang trầm mặc bất động kia cũng khẽ liếc Lâm Tam, trong mắt lộ
ra ý cười, miệng cũng khẽ “ừm” một tiếng.

Yến Đạo Kỳ ngồi ở bên người Lâm Tam nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý nàng, nghe
được tiếng cười khẽ đó. Lập tức há hốc, kinh ngạc kêu lên:

– Nàng cười rồi, nàng cười rồi!

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại tò mò hỏi:

– Yến huynh, huynh nói ai cười rồi?

– Là nàng, là nàng, là vị tiểu thư này cười…

Yến Đạo Kỳ cực kỳ kích động, tựa như như là chính hắn làm cho vị tiểu thư này
cười lên vậy. Mọi người vừa nghe tiểu thư cười rồi, lập tức dời sự chú ý khỏi
hai người Lâm, Tô.

– Cười!? Làm gì có!

Diệp thượng thư bụng phệ lắc đầu:

– Yến học sĩ, chẳng lẽ ngài nghe nhầm rồi? Bổn quan rất gần giai nhân nhưng
cũng chẳng thấy nàng mở miệng, huống chi là tiếng cười

– Đúng đấy, đúng đấy, nhất định là ngài nghe nhầm rồi!

Chúng nhân cùng nhao nhao phản đối, hầu hết đều có chút tâm lý đố kỵ của nam
nhân.

Mở miệng nói đều là các vị đại quan nhất phẩm. Không phải là thượng thư thì là
đại học sĩ, Yến Kỳ Đạo mặc dù cũng vào hàng thứ hai trong các đại quan, nhưng
cũng không dám ngược gió đối nghịch với bao nhiêu vị đại nhân như vậy. Chỉ
đành cười ngượng

“ Tên Yến Đạo Kỷ này cũng có chút nghĩa khí!” Lâm Vãn Vinh thầm lắc đầu, chậm
rãi bước tới bên vị nữ tử kia, cười hì hì:

– Vị tiểu thư này, ta là thợ săn, nàng là hồ ly. Ta là nước sôi, nàng là lá
trà. Ta là xe ngựa, nàng là người đánh xe. Ta là ngân phiếu, nàng là bạc…

Mọi người nghe được đều hồ đồ: “Lâm đại nhân đưa là mấy cái so sánh này là có
ý gì, quá mập mờ.” Nữ tử kia cũng nhìn hắn khẽ hỏi:

– Vậy là ý gì?

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện, giọng nói trong trẻo như châu
rơi chậu ngọc, làm người liên tưởng vô hạn.

– Chẳng phải đơn giản sao? Nếu như nàng là hồ ly, ta là thợ săn, ta nhất định
sẽ truy đuổi nàng. Nếu như nàng là lá trà, ta là nước sôi, ta nhất định sẽ
ngâm nàng. Nếu như ta là xe ngựa, nàng là người đánh xe, nàng nhất định sẽ
(đánh xe) lấy ta. Nếu như ta là ngân phiếu, nàng là bạc, như vậy, ta nhất
định, nhất định sẽ (đổi ra ) lấy
* nàng.

Lâm đại nhân nhìn nàng cười hắc hắc, gương mặt đầy vẻ dâm đãng hạ tiện không
kể xiết.

Lâm Tam chơi chữ đồng âm đa nghĩa:

  • nguyên bản là驾và 嫁: đều đọc là ‘jià’. Nhưng驾 ( đánh xe ngựa ), 嫁 ( lấy chồng)

**取 và 娶: đều đọc là qŭ nhưng 1 chữ nghĩa là ‘đổi ra’ và chữ kia nghĩa là ‘lấy vợ’

“Phì…” Một tiếng cười khẽ bật ra lọt vào màng nhĩ tất cả mọi người, ai ai cũng
nghe thấy rõ ràng rành mạch. “Cười rồi, cười rồi, tiểu thư đúng là đã cười
rồi!

“Vô sỉ, quá vô sỉ!” Đám nam nhân trong sảnh tức tới mức thất khiếu xịt khói.
“Lâm đại nhất rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không, làm sao có thể nói ra lời
không cần thể diện như vậy, một nam nhi mà nói những lời này ngay trước mặt
mọi người thì còn ra thể thống gì nữa.

– Da mặt dày tới mức thế này kia à!

Giai nhân khẽ trách móc, âm thanh vừa đủ chỉ để hai người nghe.

– Như nhau… như nhau thôi!

Lâm đại nhân ngoác cái miệng rộng cười hắc hắc dâm đãng.

Trong mắt Thành Vương thoáng có một chút đau xót, lập tức trở lại vẻ kiên
định, vỗ tay nói:

– Tốt lắm, tốt lắm, chúc mừng Lâm đại nhân, chúc mừng Lâm đại nhân! Cuối cùng
cũng chiếm được mỹ nhân!

– Xấu hổ quá! Chỉ là may mắn mà thôi!

Lâm đại nhân chắp tay cung kính cảm tạ bốn phía, khiêm tốn nói, trong khi đám
nam nhân kia đang thầm hận thấu tim.

– Xuân tiêu ngắn ngủi, một khắc ngàn vàng, xin mời Lâm đại nhân đi hưởng thụ!

Thành Vương cười lớn, nữ tử che mặt kia xấu hổ khẽ kêu lên, cất bước chạy vào
bên trong.

– Thật sự được hưởng thụ sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn Thành Vương hồ nghi:

– Mọi người ở đây chịu khổ, một mình ta đi hưởng thụ, hình như có chút không
ổn!

Thành Vương cười:

– Lâm đại nhân cứ yên tâm đi, các vị đồng liêu cũng đều có giai nhân khác bồi
tiếp, ngài cứ việc đi đi.

– Ài, tinh thần vì cộng đồng luôn là khuyết điểm của ta!

Lâm đại nhân cười hì hì, liền đi vào sương phòng bên trong. Sớm đã có tùy tùng
đợi ở cửa, cung kinh nghênh đón hắn:

– Đại nhân, xin mời đi bên này …

Gã tùy tùng kia dẫn hắn tới một sương phòng sáng sủa chỉnh tề, cười ám muội:

– Đại nhân, tiểu thư đã đợi ngài ở bên trong rồi.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, đẩy cửa đi vào, thấy hai cây nên đỏ sáng rực,
vị tiểu thư vừa ở ngoài kia đang ngồi ở bên giường, yên lặng chờ đợi.

Két một tiếng, cửa phòng được tùy tùng kia đóng lại. Trái tim Lâm Vãn Vinh
nhảy dựng lên: “Đùa hay thật đây!?” Hắn đi tới, ngồi bên vị tiểu thư, mỉm cười
chào hỏi:

– Xin hỏi quý tính tiểu thư là gì?

Tiểu thư nhìn hắn quyến rũ, cúi đầu thẹn thùng trả lời:

– Nô gia họ An.

Lâm đại nhân kéo khăn lụa trên mặt nàng xuống, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn
diễm lệ động lòng người, hắn sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

– An tỷ…

” Suỵt…” An tiểu thư giơ ngón tay lên đặt trên môi, đôi mắt đẹp liếc ra bên
ngoài, ngăn cản hắn lại, miệng ừm một tiếng, vô cùng kiểu mỵ nói:

– Công tử, chàng xấu quá, sờ chỗ đó của người ta…

Lâm đại nhân ngẩn ra: “Đâu có, ta còn chưa động thủ cơ mà, nàng làm sao đã mở
miệng kêu rồi, mấy lời này nếu truyền ra ngoài, Lâm Tam ca ta làm sao còn mặt
mũi để có thể gặp người khác nữa chứ!”

– Tiểu thư, ta còn chưa…

Lâm đại nhân vội bào chữa.

– Còn chưa cởi y phục sao? Ngài đừng gấp, để nô gia cở giúp ngài.

An tiểu thư làm nũng, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa, vung tay áo lên dập tắt
đèn trong phòng, lôi kéo y phục của mình mấy cái, phát ra âm thanh ‘xoàn xoạt’
nhưng tiếng quần áo chạm nhau, đồng thời duyên dáng hờn dỗi kêu lên:

– Đại nhân, sao ngài lại gấp như vậy, gấp tới mức làm nến tắt cả rồi, nô gia
còn chưa hầu hạ ngài thay y phục mà.

“Thế này là sao?” Lâm đại nhân nghi hoặc, nhưng cảm thấy một mùi u hương nhàn
nhạt nữ tử lan truyền vào trong mũi, một thân thể đầy đặn thành thục từ từ ép
sát vào mình, hơi thở nóng bỏng, An tiểu thư ôm chặt lấy người hắn, nói nhỏ
đến nỗi dường như không thể nghe thấy:

– Ôm chặt ta…

“Có muốn cự tuyệt yêu cầu này cũng quá khó!” Lâm đại nhân mừng rỡ, vòng tay
qua ôm lấy bờ eo thon thả của An tiểu thư, cảm giác trên tay thật mềm mại trơn
láng giống như chạm vào tơ lụa vừa mới dệt xong.

Cả người An tiểu thư run lên, rúc vào lòng hắn, dịu dàng nói:

– Việc gấp đành phải ứng biến, người không được làm hỏng việc, phải nghĩ đến
Tiên Nhi…

Lúc này hai người dựa vào nhau rất sát, cơ thể mềm mại thơm mát của An tiểu
thư dính sát vào lòng ngực của hắn, mỗi câu nói lại phả từng hơi thở nóng
bóng, tiểu phúc nóng ấm phong mãn và cặp đùi mịn màng như ngọc khép chặt cò
vào hắn như có như không. Lâm đại nhân cảm thấy một luồng hơi hừng hực từ bên
dưới lan lên, dương khí cả người như vạn mã ***g lên, tiểu đệ dưới thân chống
thẳng lên trời, dính sát vào tiểu phúc của An tiểu thư.

An tiểu thư thành thục quyến rũ, sở học càng thông rộng, đương nhiên biết thứ
nỏng bỏng kia là cái gì, sắc mặt nóng lên như lửa thiêu, không nhịn được hưng
hăng nhéo lên tay hắn:

– Xấu chết đi, người coi ta là Tiên Nhi hay sao? Cho rằng ta dễ bị lừa gạt
như nó sao?

Thấy khuôn mặt đỏ như lửa của An tiểu thư chỉ gần trong gang tấc, Lâm Vãn Vinh
khẽ than:

– Sư phó tỷ tỷ, đây không phải do ta nguyện ý, mà là tỷ câu dẫn ta.

– Không được gọi ta là sư phó tỷ tỷ.

An Bích Như khẽ gắt một tiếng, thẹn thùng nghiêng mặt qua:

– Việc hôm nay chỉ là ứng biến, vạn lần đừng coi là thật, càng không thể nói
với Tiên Nhi, nếu không, ta không tha cho ngươi.

Ánh mắt nàng lại khẽ hướng ra bên ngoài, ghé sát vào bên tai hắn thì thầm:

– Chỉ có phép diễn trò, không được coi là thật, bên ngoài có người nghe lén.

Ánh mắt nàng phiêu đãng, chậm rãi cọ sát thân thể lên người hắn, phong nhũ ép
sát vào ngực hắn, trơn mịn như mỡ đông. Lưỡi sen An Bích Như phát ra mùi thơm
ngát, miệng thơm khẽ hé, phát ra từng tràng âm thanh tiêu hồn phệ cốt:

– A, đại nhân, ngài chậm lại một chút… nô gia sắp bị ngài làm tê liệt rồi…

“Kêu dâm đãng như vậy, quả thực muốn mạng ta à!” Lâm đại nhân nghe được mồm
miệng khô khốc, tâm hỏa từng trận bốc lên, giữa hai người càng lúc nàng nóng
bỏng, Lâm đại nhân khổ sở:

– Tỷ tỷ, xin tỷ kêu thuần khiết một chút được hay không? Tỷ thế này chẳng
phải cố ý câu dẫn ta chứ?

– Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao?

An Bích Như nhìn hắn cười duyên dáng:

– Là Thành Vương đưa ra một điều kiện to lớn, để ta nhất định phải câu dẫn
ngươi thành công. Người ta không kêu mấy cái để kẻ bên ngoài nghe, làm sao có
thể khiến cho chúng biết đã câu dẫn thành công chứ?

“Thành Vương phái An tỷ tỷ tới câu dẫn ta! Ta ngất, phái thánh mẫu của Bạch
Liên giáo câu dẫn tao, lão tử đủ cấp bậc, việc này rõ ràng là muốn ly gián
quan hệ của ta và lão hoàng đế, chiêu này của Thành Vương thật tuyệt!” Chỉ
đáng tiếc người tính không bằng thần tính, Thành Vương ác hơn, cũng không biết
lão hoàng đế còn độc hơn hắn, sớm đã ngầm tra xét ra quan hệ giữa An Bích Như
và Lâm Tam.

Lâm Vãn Vinh nghĩ vậy càng ngứa ngáy trong lòng, chậm rãi vuốt ve bộ ngực căng
tròn của An tỷ tỷ, lơ đễnh nói:

– Câu dẫn ta, tỷ tỷ, trước đây tỷ cũng câu dẫn người khác như thế này sao?

An Bích Như lập tức cứng đờ người, ánh mắt trong phút chốc trở lên lạnh giá
thấu xương, thân thể đang hừng hực như lửa tức thì hóa thành một khối băng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận