Sáng hôm sau rời khỏi giường, Lâm Vãn Vinh dắt Xảo Xảo ra ngoài. Vừa tới cửa
phòng liền gặp phải Đại tiểu thư. Gương mặt xinh xắn cùa Tiêu Ngọc Nhược có
chút tiều tụy, trong mắt như hằn cả tia máu, tựa hồ đêm qua không được ngủ
ngon.
-Đại tiểu thư, dậy sớm vậy!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, nắm bàn tay nhỏ của Xảo Xảo. Đêm hôm qua hắn mặc sức
uy phong, sáng sớm nay cây cột còn đang chia lên trời, hùng dũng vô địch. Nha
đầu Xảo Xảo lại vừa nhu thuận vừa quyến rũ, hai người ngư cá gặp nước, như
nước nuôi cá, tiêu đao khoái hoạt không kể xiết.
– Còn sớm sủa gì nữa, mặt trời đã lên tới ba cây sào rồi!
Đại tiểu thư lườm hắn một cái, hầm hừ:
– Ái chà, đã tới ba cây sào rồi ư? Thất lễ quá! Đại tiểu thư yên tâm, sau này
lên hai cây sào là ta rời giường!
Lâm Vãn Vinh trong lòng ngừa ngáy, mặt nổi lên nụ cười khó hiểu.
Đại tiểu thư không biết ý trong lời của Lâm Vãn Vinh, thấy hắn chớp chớp mắt
nhìn mình, nụ cười trên mặt quỷ dị, trong lòng hoảng hốt, gương mặt đỏ lên như
ánh mây hồng, vội cúi đầu xuống nói:
– Tốt nhất là mặt trời lên một cây sào là phải dậy ngay. Tên xấu xa nhà
người! Chưa từng thấy ai tra tấn người ta như vậy!
-Tiêu tiểu thư, đây là muội dậy muộn, liên lụy đại ca, tiểu thư đừng trách chàng.
Xảo Xảo mặt đỏ bừng, ngượng ngùng xin lỗi.
– Xảo xảo muội đừng bao che cho hắn, nếu không chỉ để cho hắn khi phụ thôi.
Thế nào, tối qua ngủ có ngon không?
Đại tiểu thư tựa như vô tình tựa như cố ý nhắc tới:
– Có, có…!
Xảo Xảo cúi đầu đáp, trên mặt sớm đã nhuộm tầng tầng phấn hồng.
“Mình làm sao lại hỏi tới mấy thứ này chứ!” Đại tiểu thư khẽ gắt một tiếng,
lén nhìn Lâm Tam một cái, thấy hắn mặt mang vẻ cười cợt đang dòm ngó mình, nhớ
tới âm thanh hỗn loạn đêm qua, nàng vội vàng quay đầu đi nói:
– Xảo Xảo muội muội, các ngươi muốn đi đâu thế này?
– Đại ca nói muốn dẫn muội đi xem nhà, Đại tiểu thư cùng đi với chúng ta nhé!
Xảo Xảo ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn đầy vẻ hưng phấn và chờ mong.
– Đi xem nhà ư!
Trong lòng Đại tiểu thư chợt dâng lên nỗi mất mác, khẽ nói:
– Các ngươi cứ đi đi. Ta còn việc phải làm, nương thân từ Kim Lăng mang đến
nghìn bình nước hoa. Hôm nay phải bắt đầu bán ra rồi, ta không thể bỏ đi được.
Thấy bộ dạng u oán của nàng, Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng lại:
– Bán nước hoa đã có bọn Tống tẩu trông coi là được rồi, còn cần gì nàng tự
ra tay chứ.
Hắn ma mãnh quét mắt khắp bốn phía, ghé tới bên tai Đại tiểu thư thì thầm:
– Nàng phải đi chọn phòng có một cái giường lớn, như vậy chúng ta mới không
sợ bị rớt xuống.
Tiêu Ngọc Nhược nghe vậy khẽ hứ một tiếng, giọng như không còn thể nhỏ hơn:
– Ai muốn ngủ cùng ngươi, ta ghét nhất tên xấu xa ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười to ba tiếng, Đại tiểu thư mặt đỏ tới tận mang tai, hung hăng
trừng mắt nhìn hắn, trong lòng bối rối vô cùng, chẳng kịp nhận ra đường đã vội
vàng chạy đi.
– Đại tiểu thư đến nhà bếp làm gì?
Xảo Xảo thấy Tiêu Ngọc Nhược bước đi vội vã, lấy làm kỳ quái hỏi.
– À, có thể là nàng ta gần đây đổi tính, muốn làm mẹ hiền dâu thảo rồi.
Lâm Vãn Vinh cười thầm nói nhỏ.
Xảo Xảo mỉm cười nhìn hắn, khẽ nói:
– Đại ca, nếu chàng đã cưới Nhị tiểu thư rồi lại cưới luôn Đại tiểu thư. Hai
nhà chúng ta hợp lại, mở tửu lâu bán nước hoa, vậy ở Kim Lăng không ai bì được
nữa.
– Đề nghị này rất có tính xây dựng, để ta suy nghĩ một chút. Có điều, tiểu
bảo bối, ta và Ngọc Sương còn thêm Đại tiểu thư có gian tình, lẽ nào nàng
không ghen sao?
Lâm Vãn Vinh vừa cười vửa hỏi:
– Cái gì mà gian tình, khó nghe chết đi được!
Xảo Xảo gắt giọng:
– Hai vị tiểu thư của Tiêu gia đều là phượng trong loài người, chỉ cần bọn họ
tốt với chàng. Thì có cưới cả bọn họ có làm sao? Còn về phần thiếp…
Trong mắt nàng hiện lên vẻ ảm đạm:
– Thiếp chỉ là cô gái quê nghèo khó, sao có thể sao với hai vị tiểu thư. Đại
ca, Xảo Xảo không cần gì cả, chỉ cầu cả đời này có thể theo hầu bên chàng là
đã mãn nguyện rồi.
– Tiểu nha đầu nàng, nói bừa cái gì đó. Luận về thông minh giỏi giang, nàng
so với ai cũng không kém. Nàng chính là lão bà tốt của ta, sau này cho dù Ngọc
Sương các nàng ấy có vào cùng một nhà, cũng phải gọi nàng là tỷ tỷ, hiểu chưa?
Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị nói.
Xảo Xảo đã long lanh nước mắt, khẽ vâng một tiếng nắm chặt lấy tay đại ca,
trong lòng hân hoan vô cùng. Vừa ra cửa đi được mấy bước, lại khéo gặp được
Tiêu phu nhân. Xảo Xảo cùng Tiêu phu nhân lên kinh, chăm sóc chiếu cố cho
nhau, tình cảm rất sâu đậm, vội vàng đi tới nắm tay Tiêu phu nhân:
– Phu nhân, con và đại ca sắp đi xem nhà, người đi cùng chúng con nhé!
Tiêu phu nhân đã thay váy dài, thoa phấn nhạt, mặt mày thanh tú, thành thục mà
quyến rũ, ung dung cao quý, nghe Xảo Xảo nói vậy khẽ mỉm cười, nói với Lâm Vãn
Vinh:
– Lâm Tam, hôm qua ta đã nghe Ngọc Nhược nói rồi, ngươi thật là có khả năng,
không chỉ thắng cả Cao Ly và người Hồ, làm cho Đại Hoa ta vẻ vang, ngay cả
hoàng thượng cũng coi trọng ngươi như thế, ban cho chức tước còn phong thưởng
ruộng đất, thật là đáng mừng!
– Đâu có đâu có, ta chỉ là một cái cây nhỏ, được tắm dưới ánh mặt trời và
những cơn mưa của phu nhân ban cho, phát triển vững chắc qua mỗi ngày đều là
công lao phu nhân khó nhọc bồi tài.
Lâm đại nhân mở miệng đã vỗ mông ngựa không chút ngượng ngùng.
Phu nhân mím môi khẽ cười:
– Ngươi ấy à, nói mà không sợ mỏi miệng, cái gì mà ánh mặt trời rồi còn mưa
nữa, làm như ta là quan thế âm cứu khổ cứu nạn không bằng.
– Không phải vậy sao, ánh sáng từ bi của phu nhân chiếu khắp chốn, rải mưa
khắp nơi, so với quan âm bồ tát còn dịu dàng mỹ lệ hơn mấy phần.
Lâm Vãn Vinh nịnh hót.
“Tên Lâm Tam này mà mở miệng ra, thì nói hắn có thể mê đảo nữ nhân khắp thiên
hạ cũng không khoa trương chút nào!” Mặt Tiêu phu nhân thoáng chuyển đỏ, mím
môi cười, bộ ngực đầy đặn khẽ nhấp nhô phật phồng, giống như một cành hoa rực
rỡ. Bà nhìn Xảo Xảo nói:
– Nếu Xảo Xảo đã thịnh tình mời, vậy ta nương nhờ vinh diệu của Lâm đại nhân,
đi xem xem căn nhà hùng vĩ mà hoàng thượng ban thưởng vậy! Có điều…
Tiêu phu nhân liền chuyển sang chủ đề khác:
– Lâm Tam, ngươi mặc dù làm quan, nhưng Tiêu gia ta và ngươi còn có giao kèo!
Ngươi không thể thất tín đâu đó!
Lâm Vãn Vinh xua tay chặn lời, cười lớn:
– Phu nhân nói lời xa lạ gì đó! Lâm Tam ta là người thế nào? Nhất ngôn cửu
đỉnh, nói ra là làm. Ra đường là phải nói tới nghĩa khí, thà thất thân chứ
không để thất tín… Hơn nữa, quan hệ giữa chúng ta là thế nào…? Chính là người
một nhà đó. Ở Tiêu gia làm một tên gia định nhỏ bé, mỗi ngày trái phải bầu bạn
với phu nhân tiểu thư, khoái hoạt như thần tiên, so với làm quan còn sương hơn
trăm lần!
“Cái gì mà ‘thà thất thân chứ không thất tín‘, gã này sao cái gì cũng nói ra
được?” Phu nhân ở một bên nghe hắn khoác lác, vừa sai Tứ Đức mang xe ngựa đến.
Xảo Xảo đỡ phu nhân vào trong thùng xe, Lâm Vãn Vinh theo sau họ, vừa mới đưa
tay vén rèm chuẩn bị tiến vào, đột nhiên nhớ ra: “Sương phòng của phu nhân, ta
không thể tùy tiện xông bừa vào được. Thôi thì ta cứ thường xuyên ghé thăm
khuê phòng của con gái phu nhân là được rồi.”
– Lâm Tam, sao ngươi không vào?
Tiêu phu nhân vén rèm xe lên hỏi.
– Thế này, không được tiện lắm! Ta là người rất hiểu lễ phép.
Lâm đại nhân mặt mang nụ cười giả dối, giả tình giả ý nói. Một tay đã vén rèm
lên, chuẩn bị chui vào bên trong.
Xoạt một tiếng, rèm xe hạ xuống, đập vào mũi Lâm đại nhân. Phu nhân ngồi bên
trong bật cười:
– Lâm Tam, ngươi đã làm lại bộ thị lang, còn có hiếu tâm như thế, thật là
hiếm có. Nếu đã như thế ta cũng không làm khó ngươi nữa. Tứ Đức, đi thôi…!
– Vâng thưa phu nhân!
Tứ Đức vung roi lên, xe ngựa lóc cóc lọc cọc đi về phía trước. Lâm đại nhân
hậm hực vuốt mũi: “Không cho ta vào cứ nói ra, còn cố ý giễu cợt ta. Chiêu này
thật là độc, mẹ của Đại tiểu thư, quả là so với Đại tiểu thư còn khó chơi
hơn!”
Lâm Vãn Vinh ngồi ở bên cạnh Tứ Đức, hai người rong xe đi tới. Căn nhà hoàng
đế ban cho, Lâm Vãn Vinh cũng chưa thấy qua, chỉ biết là được đặt ở Đông Trực
môn, quy mô không nhỏ. Hắn ở trong kinh thành đã nhiều ngày, nhưng còn chưa
dạo chơi kinh thành tử tế, hôm nay thừa lúc nhàn rỗi, cũng không vội vã đi, xe
ngựa cứ vậy chậm rãi du hành, coi như tản bộ trong kinh thành vậy.
Đi tới gần Đông Trực môn, Lâm Vãn Vinh cũng không quen đường, đang ngó nghiêng
bốn phía. Tứ Đức đã giữ lấy một ông già bên cạnh hỏi:
– Đại gia, xin hỏi ngài có biết phủ trạch của Lâm đại nhân ở đâu không?
– Lâm đại nhân?
Ông gia kia hỏi:
– Ồ Lâm đại nhân nào?
– Chính là Lâm Tam Lâm đại nhân mới nhận chức Lại bộ phó thị lang đó!
Tứ Đức mặt đầy vẻ sùng kính.
– Lại bộ phó thị lang?
Ông già cười khinh thường:
– Chu vi mấy dặm Đông Trực môn này, nếu không phải nơi ở của hoàng thân quốc
thích thì là thượng thư ngự sử, ngay cả học sĩ của Văn Hoa điện đến đây cũng
phải nhón chân mà đi. Một viên bộ phó thị lang, một chức quan nhỏ như hạt vừng
hạt đậu, ai mà biết hắn ở đâu? Ngươi đi tới Hoài Nhu, Thông Châu mà tìm kiếm,
không chừng còn có thể tìm được nó!
(Hoài Nhu, Thông Châu hai địa danh ở phía đông của Bắc Kinh.)
Tứ Đức vốn là tên mù đường, trong kinh thành càng mờ mịt, quay đầu lại hỏi:
– Tam ca, Hoài Nhu, Thông Châu đi như thế nào? Đại gia này nói nhà của huynh
ở bên đó!
Lâm Vãn Vinh gõ mạnh lên đầu hắn: “Tên tiểu tử này khi ở Kim Lăng nhanh nhẩu
là vậy, sao đến kinh thành biến thành thằng ngốc rồi? Lão già kia đang châm
chọc chúng ta, ngươi không nghe ra sao? Mẹ nó, tùy tiện tìm một ông già hỏi
đường, mà cũng há miệng cóc ra mạnh mồm thế! Bộ lại phó thị lang cũng coi là
quan nhỏ? Tốt xấu gì cũng là cấp phó quan cơ mà.”
Lâm Vãn Vinh thì đầu qua, không phục nói:
– Vị lão ca này, ngài nói thế nào ta không hiểu rõ? Lại bộ phó thị lang cũng
coi là quan nhỏ? Ta nghe nói bộ lại thị lang Đồng đại nhân cáo lão về quê, bộ
lại trừ một vị thượng thư Diệp đại nhân ra, chính là phó thị lang mà.
– Chỉ còn lại phó thị lang thôi à… còn lại mười bảy vị phó thị lang cơ.
Ông già kia cười nói:
– Đây còn là một bộ nho nhỏ đấy. Ở trong lục bộ, thị lang mỗi bộ kia chẳng
phải nhiều như lông trâu sao? tính ra cũng phải hơn một trăm rồi, còn có các
lão công khanh của tam các, học sĩ của lục điện, đại học sĩ, đông đúc tới mấy
trăm người. Một phó thị lạng nho nhỏ có đáng là gì? Nếu ngài muốn tìm vị Lâm
đại nhân kia, đoán chừng tới Thông Châu cũng chẳng tìm nổi, có khi phải tới
tận Thương Châu cơ.
“Mẹ nó, càng nói càng không tin được! Lão tử kém cỏi vậy sao, bị ngươi đưa từ
kinh thành tới tận Hà Bắc, hỏi thêm nữa không chừng còn bị đưa tới cả Mạc Hà.
Chỉ là hỏi đường thôi? Ngươi có cần đả kích vậy không?”
( Mạc Hà, cực bắc của Trung Quốc.)
Hắn đang buồn bực, lại nghe trong thùng xe vọng ra một tiếng phì cười, lập tức
dừng xe lại. Xuyên qua rèm xem, Lâm Vãn Vinh phảng phất nhìn thấy đôi môi anh
đào của Tiêu phu nhân đang cố nhịn cười, hắn không khỏi mặt đỏ bừng, cười khan
hai tiếng:
– Cái này… chúng ta cố tìm thêm một chút đi. Hiện giờ không được rồi, đêm nay
chúng ta nghe ngóng ở Thông Châu, sáng mai tiếp tục đến Thương Châu tìm vậy.
Lần này không chỉ có Tiêu phu nhân, ngay cả Xảo Xảo cũng khẽ cười ra tiếng. Ở
cùng với đại ca, đúng là vĩnh viễn vui vẻ thoải mái!
Tìm đường không được, phu nhân và Xảo Xảo cũng đành xuống xe ngựa, cùng Tứ Đức
và Lâm Tam hỏi đường. Tiêu phu nhân rời khỏi kinh thành nhiều năm, sớm thấy
cảnh vật còn mà người đã đâu mất, trong lòng cảm khái vô cùng. Trên đường cùng
Lâm Tam tìm kiếm, lại ôn lại ký ức thời thiếu nữ. Việc này trước đây quả là
chưa từng thấy, nên trên đường đi tràn đầy tiếng cười vui, càng thêm hứng
khởi.
Ông già kia cũng không nói dối, khu Đông Trực Môn này quả nhiên là hào phú như
mây, đầy những vương công quý tộc, thượng thư cáo lão. Nhà nhà đều có gia nô
chất đống, phủ viện phi phàm.
Thấy sắp đi qua Đông Trực Môn rồi, chỉ còn lại mấy căn nhà xưa cũ, phủ đệ vách
ngói đổ nát, nhưng vẫn không hề thấy hào trạch hùng vĩ của Lại bộ phó thị lang
Lâm đại nhân đâu, chưa nói Tứ Đức và Tiêu phu nhân, ngay chính Lâm đại nhân
cũng phát bực rồi.
“Cha vợ hoàng đế không phải giỡn mặt với ta chứ, nói cái gì mà ban cho một tòa
nhà ở ngoài Đông Trực Môn, chỗ đất rộng rãi, thích hợp nhiều người ở, làm sao
mà sắp đi tới cùng rồi còn chưa thấy phủ đệ của ta đâu!”
– Tam ca, Tam ca!
Đang lúc cảm thấy thất vọng lại nghe thấy Tứ Đức hưng phấn gọi to:
– Tam ca, huynh mau xem, thiên hạ đệ nhất… là thiên hạ đệ nhất!
Lâm Vãn Vinh quét mắt qua, tức giận gõ đầu hắn:
– Thiên hạ đệ nhất cái gì, bao nhiêu tuổi đầu rồi, ngay cả đếm cũng không
biết đếm, rõ ràng là năm chữ, thiên hạ đệ nhất đinh… chờ đã, thiên hạ đệ nhất
đinh… ồ…
Lâm Vãn Vinh kinh hãi hô lên:
– Cái này, chẳng lẽ chính là ‘hào trạch’ của ta sao? Mẹ nó thật là lớn a!
Tiêu Phu nhân và Xảo Xảo vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy gần cuối con đường
lớn có một chiếc cổng đỏ thắm, so với cửa nhà người bình thường thấp hơn hẹp
hơn, tường bên ngoài đã tróc ra lộ ra từng phiến đá xanh đá đỏ, đại bộ phận
ngói trên nóc nhà đã bị hư tổn, thảm hại vô cùng. Giữa khu Đông Trực Môn trù
phú hào trạch đầy rãy thế này, tòa nhà nhỏ đỏ nát này, đơn giản là khác biệt
giữa sâu bọ và phượng hoàng. Nếu không phải là trên cửa treo tấm biển có năm
chữ ‘thiên hạ đệ nhất đinh’ lấp lánh dưới ánh mặt trời thì chẳng ai nghĩ tới.
Nơi này thế nhưng lại là ‘hào trạch’ mà hoàng đế ban cho Lâm đại nhân!
Lâm Vãn Vinh ngửa đầu nhìn năm chữ vàng chỉ đành lắc đầu than thở: “Tốt xấu gì
cũng là chứ hoàng đế ban cho, đáng lẽ phải phóng lớn hơn một trăm lần để cho
người đời phải kính ngưỡng. Làm sao lại làm tấm biển bé tẹo thế này, ngay cả
bốn chữ ‘vượng tài cố cư’ trên cửa phủ Diệp đại nhân vừa mới đi qua cũng to
hơn nhiều lần… Thế này thành thế thống gì nữa, thành thể thống gì nữa đây! Vậy
đâu phải là thiên hạ đệ nhất, rõ ràng là thiên hạ đội sổ đệ nhất.
– Tam ca, chúng ta có vào hay không?
Tứ Đức thấy vẻ mặt u ám của Tam ca, so với sự hăng hái ngày thường khác biệt
một trời một vực, liền cẩn thận mở miệng hỏi, chỉ sở xui xẻo ***ng chạm tới Tam
ca.
– Vào! Đương nhiên là phải vào!
Lâm Vãn Vinh không hề do dự:
– Con không chê mẹ xấu, chó không hiềm nhà nghèo, nhà nghèo tuy rách nát cũng
có thể tránh gió che mưa. Hai vị phu nhân, chúng ta cùng về nhà nào!
Xảo Xảo cười ngọt ngào, vâng một tiếng, Tiêu phu nhân không khỏi lắc đầu: “Đứa
nhỏ này, bị đả kích đến nỗi hồ đồ rồi, bắt đầu nói năng lung tung.”
– Tam ca, chó không hiềm nhà nghèo, nói vậy chẳng phải huynh là chó à!
Tứ Đức hỏi ngớ ngẩn.
Tam cả nổi giận lôi đình:
– Ta không phải là chó, ngươi mới là chó, thế đã được chưa! Ngươi có vào hay
không?
Phu nhân che miệng cố nín cười: “Ở với Lâm Tam thêm được phút nào thì vui vẻ,
ấm áp thêm được phút đó, Ngọc Sương và Ngọc Nhược cùng theo hắn, cũng chẳng
phải là ấm ức gì!”
Lâm đại nhân tức giận phóng ngựa đi đầu, vừa mới đẩy cửa ra bước vào một bước,
bụi bẩn bám lâu ngày trên liền đập ngay mặt, xộc thẳng vào trong mũi hắn,
khiến cho mặt mũi Lâm đại nhân dính đầy bụi bặm.
– Khục… khục…
Lâm Vãn Vinh vội lùi lại một bước, bụi rơi vào mắt không mở ra được, vội đưa
tay áo lên lâu!
– Đừng!
Phu nhân đứng bên cạnh, thấy động tác của hắn vội khẽ hô lên, lấy khăn lụa
trong ngực ra, cẩn thận lau khóe mặt cho hắn.
– Phu nhân, con tới đây!
Xảo Xảo thấy thế vội vàng đi tới, nhận khăn lụa trong tay phu nhân, nhẹ nhàng
lau cho đại ca.
Lâm Vãn Vinh phì phì hai cái nhổ bụi trong miệng ra, miễn cưỡng mở mắt, hầm
hừ:
– Gặp quỷ rồi, ông hoàng đế này làm gì vậy, ban cho căn nhà rách này ta cũng
không nói gì, ông ta không biết kiếm người đến thu dọn quét lau một chút sao?
Lần sau gặp mặt nhất định phải nói chuyện tử tế mới được.
Phu nhân nghe được thầm lắc đầu: “Tiểu tử này đúng là tức giận đến hồ đồ rồi,
hoàng đế ban đãi thiên ân, sao có thể nói vậy với người.”
– Đại ca, đây là nhà của chúng ta, phải do chúng ta tự tay thu dọn mới có ý
nghĩa. Phu nhân, người nói có phải không?
Tiêu phu nhân cười nói:
– Điều này cũng đúng. Xảo Xảo tay chân khéo léo, tòa nhà này nó nhất định dọn
dẹp thỏa đáng, tới lúc đó, ta dẫn Ngọc Sương Ngọc Nhược tới ở cùng!
– Hoan nghênh, hoanh nghênh!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói:
– Hoan nghênh các vị ở lại lâu dài!
Thấy hắn mặt mày đầy bụi bặm, dáng vẻ quái dị, phu nhân cũng không nhịn được,
lại cứ mãi che miệng cười. Xảo Xảo tựa đầu vào vào đại ca, hạnh phúc ở trong
lòng hắn.
Từ chiếc cửa nhỏ đi vào, liền thấy một tòa nhà hai tầng, phía sau còn có một
chiếc cửa lớn đóng chặt. Lầu dưới có mấy gian phòng trống, trong phòng đồ đạc,
tranh ảnh, giấy mực thậm chí cả nôi trẻ con, không gì không có, hỗn loạn vô
cùng, thứ nào cũng đầy bụi đất, hình như đã lâu năm không có người vào ở.
– Mấy gian phòng này sao giống như nơi chứa đồ vặt vậy?
Xảo Xảo vốn tính tình tỉ mĩ, cẩn thận quan sát, đưa mắt quan sát bốn phía.
– Kệ nó chứa cái gì? Ở được là được!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Còn có lầu hai nữa, trên dưới mỗi cái có ba gian phòng, vào thời kia của ta
có thể gọi là nhà vườn của Tây rồi… Ồ, ở đây không có hoa viên, hơi khác một
chút!
– Thời kia của ngươi?
Phu nhân nhíu mày nói:
– Lâm Tam, ngươi nói vậy là có ý gì?
– Ồ, thì là cái thời đó… phu nhân không cần hiểu đâu! Chà, hai tầng lầu này
thật là cao, so với ta còn cao hơn!
Hắn liền cười vang chuyển đề tài.
– Nhà vườn của Tây ư?
Phu nhân lẩm nhẩm, mỉm cười lắc đầu: “ Gã Lâm Tam này vừa điên điên khung
khùng, lại thần thần bí bí, luôn luôn có chủ ý quái quỷ vô cùng, thật là có
chút thú vị!”
Tứ Đức đang sớ mó bốn phía, thấy trên cánh cửa lớn tích một lớp bụi dầy, hắn
cũng không ngại, dùng sức kéo một cái, nhưng cánh cửa lên kia không nhúc nhích
chút nào.
“Hự… “ Tứ Đức dồn lực vào đôi tay, bật hơi một cái, cánh cửa lớn kia từ từ mở
ra. Một tia nắng mặt trời từ bên kia cánh cửa sắt rọi qua, chiếu thẳng vào mặt
làm mắt Lâm Vãn Vinh hoa lên, không nhìn rõ cái gì.
– Oa, một khu vườn thật lớn!
Tứ Đức khẽ kêu lên kinh ngạc, đánh động ba người còn lại. Lâm Vãn Vinh là
người đầu tiên tỉnh tảo, vội tiến tới cửa sắt nhìn vào.
Đối diện với hắn là một hoa viên rộng lớn, chừng nửa sân bóng, bốn phía gạch
đỏ ngói xanh, tường rào cao cao, nhìn qua không thấy điểm cuối. Trong vườn hoa
đầy rẫy đài, đình, lầu, tạ… dưới cầu nước chảy lượn quanh, cái gì cũng có. Chỉ
là do nhiều năm không có người sửa sang, hoa sớm đã rơi rụng, cỏ dại um tùm,
chỉ có tiếng suối nước chảy róc rách, vang vọng vào trong lòng người.
– To quá… con mẹ nó to thật!
Mở một cánh cửa ra, không ngờ là nơi đẹp đẽ vậy, mọi người đều nhìn trợn mắt
há mồm, Lâm Vãn Vinh nhìn kỳ cảnh trước mắt mà lẩm bẩm.
Tiêu phu nhân kiến thức rộng rãi, đối với kết cấu bố cục phòng ốc đã nghiên
cứu nhiều, nhìn mấy cái mới nói:
– Lâm Tam, đây giống như một khu hậu hoa viên.
– Hậu hoa viên? Là sao?
Lâm Vãn Vinh nghi hoặc.
Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái đầy quyến rũ, khẽ cười:
– Ngươi bình thường thật là thông minh, làm sao tới lúc quan trọng lại chẳng
khai sáng chút nào vậy! Ngươi nhìn xem kia là cái gì?
Ngón tay ngọc thon nhỏ của bà chỉ tới phái trước, Lâm Vãn Vinh theo phương
hướng đó nhìn lên, thấy đối diện với khu hoa viên là một một lầu nhỏ ba tầu,
một cổng vòm thông từ trước ra sau, nhìn tiếp tới trước mơ hồ thấy còn rất
nhiều nhà lầu phòng ốc ẩn hiện trong ánh mặt trời.
– Ngươi nhìn thấy cái gì?
Phu nhân khẽ hỏi.
– Ngón tay… à, không phải, là nhà lầu!
Lâm Vãn Vinh thu ánh mắt từ trên ngón tay như ngọc của phu nhân lại, trong
lòng buồn bực: “Phu nhân ba mươi sáu tuổi rồi mà sao làn da vẫn còn trắng nõn
như thế, phải sánh được với cả Từ Trường Kim!”
– Ngươi ấy à, tâm tư không biết lạc tới đâu rồi?
Tiêu phu nhân đưa mắt liếc hắn, cười nói:
– Nếu ta đoán không sai, chúng ta vào nhầm cửa rồi.
– Vào nhầm cửa?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm:
– Không thể nào, ta thì thấy cái lỗ nào mà chẳng chui vào! Không thể có vấn
đề vào nhầm cửa!
Phu nhân không hiểu nghĩa bóng của hắn, kiên định lắc đầu:
– Chúng ta thế này là vào hậu hoa viên rồi.
– Hậu hoa viên?
Lần này Lâm Vãn Vinh nghe hiểu được rồi, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
– Phu nhân, ý của người là, nơi chúng ta vào là…
– Không sai!
Phu nhân cười nói:
– Đối diện với chúng ta là hậu hoa viên, trước mặt nhất định còn có nội
trạch, gian ngoài, sương phòng, tiền hoa viên, đây là một hào trạnh đúng
nghĩa, không ngờ rằng Lâm đại nhân ngài thông minh một đời, lại nhất thời hồ
đồ, lần đầu tiên vào nhà mà lại đi vào từ đằng sau, khách khách…
Phu nhân không nhịn được bật cười, Lâm Vãn Vinh cũng cười ha hả:
– Hậu môn ( cửa sau ) cũng hay a, vào hậu môn hương vị càng độc đáo! Mẹ nó,
ai làm cái tấm biển nhỏ vậy, lại còn treo ở ngay cửa sau, ngày mai phải bẩm rõ
với hoàng thượng, bổ cái thứ nhỏ bé này ra!
– Là ta bảo treo đó!
Một âm thanh rõ ràng từ ngoài cửa vang lên, uy nghiêm vô cùng.
– Ai?
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn ra ngoài, lập tức biến sắc:
– Người, người… Hoàng thượng?