– Lâm đại nhân đã đáp được đề này rồi. A Sử Lạc đại nhân , ngài có ý kiến gì
không?
A Sử Lạc lắc đầu nhận thua, tiểu cung nữ Thúy Vân mỉm cười rồi nói tiếp:
– Lâm đại nhân đã trả lời cả ba đề, vương tử Cao Ly cùng sứ thần Đột Quyết
đều trả lời được một. Đề cuối cùng này không cần so tài, cũng biết người thắng
cuộc là ai.
– Phải so, phải so chứ…
Lộc Đông Tán cao giọng:
-Lâm đại nhân tài hoa vô song, chúng ta cũng muốn xem ngài làm sao phá giải được bốn đề mục của Nghê Thường công chúa, nếu giải được cả đề mục cuối thì bọn tại hạ quả thật tâm phục khẩu phục. Lâm đại nhân, ngài hãy đồng ý đi?
“Lộc Đông Tán này thân là người Đột Quyết nhưng lại có phong độ phóng khoáng,
nếu không có việc hai nước đối địch, cũng có thể cùng hắn kết giao.” Lâm Vãn
Vinh cười nói:
– Cái này, Lộc huynh… người khen lầm tiểu đệ rồi. Công chúa đưa ra mấy đề mục
này, ta chỉ là ngẫu nhiên đáp được thôi.
– Đại nhân, thành khẩn mời ngài giải luôn một đề cuối này đi
Từ cung nữ ủ dột nói:
– Chứng kiến kì nhân kì hành* điều này đều là sự mong đợi của tất cả chúng ta
.
(*kì nhân kì hành : kì nhân thực hiện được những kì tích)
Thấy nhiều người khác cũng vẻ mặt háo hức đang nhìn mình, không tiếp tục là
không xong, Lâm Vãn Vinh đành phải cười khổ nhìn Thúy Vân:
– Cung nữ tỷ tỷ, vậy đưa ra đề cuối cùng đi.
Thúy Vân mỉm cười:
– Công chúa chọn phò mã lần này, ba đề trước đều là những đề mục nan giải tự
xa xưa, duy chỉ đề cuối là do công chúa tự mình ra đề. Hơn nữa công chúa cũng
chưa hẳn sẽ ra đề, chỉ khi nàng ấy hài lòng về câu trả lời cùng sự tài năng
anh tuấn của công tử, mới tiếp tục đưa ra một đề tự mình khảo. Hiện nay công
chúa còn chưa có truyền đến ý chỉ, nô tỳ cũng không biết có hay không đề thứ
tư, mời chư vị kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát.
“Lại có chuyện như vậy a!” Lâm Vãn Vinh thoáng chốc mồ hồi đầy trán: “Té ra đề
này là không thể tùy tiện xuất ra, cho dù ngươi nghĩ rằng đã trả lời mấy cái
đề mục cổ quái hiếm thấy này, ngươi cũng không chắc chắn có cơ hội, phải được
công chúa coi trọng mới có thể nể mặt mà ra đề mục.”
Trong đám người nổi lên một tràng thì thầm to nhỏ, nếu như công chúa ra đề,
điều đó nói rõ công chúa hài lòng với Lâm đại nhân, như vậy Lâm đại nhân chắc
chắn sẽ trở thành phò mã Đại Hoa, thân phận sẽ cao gấp bội. Nhưng công chúa sẽ
ra đề chứ? Sẽ ra đề như nào? Tất cả mọi người đều đang đợi khoảnh khắc đó.
Vương tử Cao Ly và sứ đoàn Đột Quyết đã mất đi cơ hội, hai bên tất cả đều ủ rủ
không thôi, lộ ra sự đố kị, đương nhiên bọn họ không hy vọng Lâm Tam sẽ làm
phò mã, thấy bức màn mỏng nơi tú lâu kia mãi vẫn chưa vén lên, cả hai bên đều
dấy lên tâm tư mới: “Nếu công chúa không hài lòng với Lâm Tam thì chúng ta
chẳng phải vẫn còn có cơ hội sao?”
Thời gian từng giây từng giây một trôi qua, ban đầu Lâm Vãn Vinh cũng trấn
định nhàn nhã, mười phần tin tưởng, cùng với sự lững lờ của thời gian thì hắn
đã có vẻ đứng ngồi không yên: “Bên trong kia rốt cuộc có phải là Tiếu Thanh
Tuyền không? Nếu thật sự là nàng, nàng nhất định đã biết sự xuất hiện của
mình, sao còn có thể ngồi yên đó mà như Lã Vọng buông cần? Thượng đế ơi, đừng
đùa ta nữa!”
Mọi người đợi một hồi mà không thấy có người đi ra, đều nghĩ rằng Nghê Thường
công chúa không vừa ý với Lâm Tam, nhất thời có tiếng thở dài vang lên, thương
tiếc cho kì nhân Đại Hoa mới nổi này.
Giữa lúc người ta đang rì rầm to nhỏ thì chợt thấy bức rèm kia được vén lên,
một tiểu nha hoàn thanh tú bước nhanh ra, đưa cho Thúy Vân một tờ giấy nhỏ,
lại nói nhỏ bên tai nàng vài câu, sau đó xoay người quay trở lại.
Thúy Vân mỉm cười, ôn hòa nói:
– Để cho chư vị đợi lâu, công chúa đã ra đề rồi.
– Hay quá…!
Mọi người lập tức hưng phấn. Cuối cùng Nghê Thường công chúa thật có tuệ nhãn,
biết được Lâm đại nhân là kì tài chưa từng có từ xưa đến nay, đi nơi nào mà có
thể tìm được? Không chọn hắn làm chồng, còn muốn ai nữa?
Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh: “Vị công chúa này thật sự là hành hạ người a!
Gần phút chót còn đưa ra cái thủ đoạn này, nếu thật sự là Tiếu Thanh Tuyền thì
ta nhất định phải đánh vào mông nàng.”
– Lâm đại nhân, đề cuối cùng này của Nghê Thường công chúa là đề ra cho chỉ
mình đại nhân, mời đại nhân nghe!
Thúy Vân nói xong lại càng khiến lòng hiếu kì của mọi người dâng cao, tất cả
mọi người đều tập trung tinh thần nghe khảo đề mà công chúa làm riêng cho Lâm
đại nhân, không biết sẽ là cái trò li kì gì nữa đây, Lâm Vãn Vinh đương nhiên
càng không phải ngoại lệ.
Thúy Vân chậm rãi mở tờ giấy kia ra, nói nhỏ nhẹ:
– Xin hỏi Lâm đại nhân, lúc trước khi ở trong sào huyệt của Bạch giáo tại Đồ
Huyện, ngài bị phỉ đồ bắt cóc nhưng được người ta cứu, người mà đại nhân khó
quên nhất là ai?
Đó là đề mục gì? Nghe xong một câu không đầu không đuôi này thì tất cả đều mơ
hồ, cái này hoàn toàn khác hắn với ba đề đấu trí trước, dường như là biết được
quá khứ của Lâm đại nhân, chỉ lập ra một đề cho riêng hắn. Phải nói rằng, trả
lời đề này so với đấu trí lực đơn giản hơn nhiều, có lẽ Lâm Đại nhân sẽ không
ngoài ý muốn, trở thành phò mã của tiểu công chúa mà Hoàng thượng yêu thương
nhất.
Lâm Vãn Vinh cũng không giấu nỗi hưng phấn lẫn kinh ngạc, nhảy dựng lên hét
to:
– Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, là nàng phải không?
Trên tú lâu yên tĩnh không một tiếng động, không ai có thể hồi đáp câu hỏi của
hắn: “Ngày trước ở Tiêu gia ở Kim Lăng, cùng Đại tiểu thư bị Bạch Liên giáo
bắt đi chung, lại được người ta cứu, người biết được những trải nghiệm trong
đó chỉ lác đác vài người, có thể quen thuộc đối với mình như thế, lại hỏi ra
loại vấn đề này, ngoại trừ Thanh Tuyền thì còn ai khác? Thanh Tuyền thực đúng
là Nghê Thường công chúa, mẹ ơi, ta phát tài rồi!”
– Đại nhân, ngài biết rõ sao?
Tiểu cung nữ Thúy Vân thấy Lâm đại nhân bỗng la lên, liền mở miệng cười hỏi.
– Trong lúc nguy hiểm có hai người cứu ta, khó quên nhất trong đó đương nhiên
là Thanh Tuyền.
Lâm Vãn Vinh tràn đầy tự tin đáp lại
Mọi người nghe mà như lọt vào trong sương mù, trong tú lâu vẫn tĩnh lặng, chợt
vang lên một âm thanh đầy tức giận hầm hư:
– Chàng nhớ cô ả như thế, vậy đi mà tìm ả, đừng tới tìm ta nữa. Thúy Vân, hồi
cung…
“Giọng nói này…?” Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nhảy dựng lên, nghe ra thì không phải
Thanh Tuyền, sao có cảm giác hơi giống Tiên Nhi?
– Tiên Nhi, Tiên Nhi, là nàng sao?
Lâm Vãn Vinh la lớn, tiểu cung nữ Thúy Vân cười khổ một phen, rút vào trong tú
lâu, trên tú lầu chỉ vang lên tiếng bước chân, tựa hồ rất là phẫn nộ, đội cấm
vệ quân ở phía trước xe phượng của công chúa đã bắt đầu chậm rãi di chuyển
theo hướng cửa cung.
– Không phải ta, chàng đi mà tìm Thanh Tuyền…
Một thân hình yểu điệu quen thuộc bước ra khỏi tú lầu, đi vào trong kiệu, đồng
thời hừ một tiếng, tựa như tràn ngập nỗi ấm ức lẫn chua xót trong lòng.
Đầu của Lâm đại nhân muốn nổ tung: “Nghê Thường công chúa… Nghê Thường công
chúa mà lại là bảo bối Tiên Nhi? Đây là chuyện gì? Khó trách An tỷ tỷ nói Tiên
Nhi phải đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật, hơn nữa nhất định sẽ khiến cho ta
ngạc nhiên một phen, lần này thật đúng là một nỗi kinh ngạc quá lớn… Trước mặt
nhiều người đã thừa nhận hoàn cảnh khó quên nhất kia, từng câu từng chữ đã lọt
vào trong tai cái bình dấm ấy, mà hiện tại nàng lại làm công chúa Đại Hoa địa
vị cao quý, không nổi song gió cái đó mới lạ đấy!”
Trong lúc hắn tự hỏi, cỗ xe của Nghê Thường công chúa đã rời xa, chỉ khi chiếc
kiệu nhỏ đi vào trong cửa cung, Lâm Vãn Vinh mới tỉnh ngộ, vội vàng đuổi theo
hô lên:
– Tiên Nhi, Tiên Nhi, nàng đừng đi a…!
‘Két’ một tiếng vang lớn, cái cửa cung kia đã đóng lại, thiếu chút nữa đập bể
cái mũi của Lâm đại nhân đang xông vội đến.
Hắn hậm hực vuốt mũi, chán nản đập cái vòng cửa một cái: “Mẹ kiếp, sao lại có
thể ra thế này! Vì tìm một lão bà mà lại đắc tội với lão bà kia , phải nói
rằng quá xui xẻo, còn ai trên thế giới này có thể so hơn ta đây? Nha đầu Tiên
Nhi thật cũng là… Không muốn yên thân làm một công chúa ngoan ngoan, hết lần
này tới lần khác phải đi làm cái ca kỹ, hồng nhân gì đấy, đã vậy còn thích
ghen tuông, việc này thật khó xử rồi!”
Cục diện bỗng nhiên có đột biến, hóa ra là công chúa đã ra đề, mà còn là một
đề cực kì đơn giản hoàn toàn không liên quan. Tại sao Lâm đại nhân lại chọc
giận công chúa, khiến nàng phải phất tay áo mà bỏ đi? E rằng hiện tại hắn
không thể thành phò mã gia rồi, cái gì được gọi là thất bại trong gang tấc,
thì đây là điển hình a!
Người ở đó đều không khỏi bứt rứt thở dài, chỉ có Lý Thừa Tái và sứ đoàn Đột
Quyết vốn đã hoàn toàn hết hi vọng thì bây giờ đều mừng thầm trong lòng: “Công
chúa đã bất mãn với Lâm Vãn Vinh. Điều đó chứng tỏ bọn ta cũng không phải đã
hoàn toàn không còn cơ hội, màn kịch trên đây thực có thể nói kỳ phong đã nổi
lên, phong vân đã xoay chuyển a!”
Thấy bộ dạng cúi đầu ủ rũ của Lâm Vãn Vinh, Hoàng đế không buồn mà ngược lại
còn vui mừng, cười ha hả nói:
– Hôm nay có rất nhiều tư vị, Cao Bình, tuyên triệu Lâm Tam cùng sứ đoàn Cao
Ly, Đột Quyết lên điện!
Lâm Vãn Vinh đang buồn bã, bỗng thấy Cao công công bước nhanh đến, cung kính
nói:
– Lâm đại nhân, Hoàng thượng triệu kiến ngài, mau theo ta!
Đành phải để sự tò mò về thân phận của Tần Tiên Nhi qua một bên, theo sau Cao
Bình lên kim điện, đã thấy đám Lý Thừa Tái và A Sử Lạc tới trước, ánh mắt Từ
Vị lộ ra nét cười, đang gật đầu với hắn, xem ra rất là hài lòng.
Chỉ có mỗi Lâm Vãn Vinh mới tự biết chuyện nhà mình, việc công chúa chiêu thân
này khiến cho hắn biến thành một con rồng đen to tướng*, lại còn bị ngã ngựa
ngay khi gần đến đích. “Hũ dấm chua Tiên Nhi kia thật không biết sẽ tự làm khổ
mình thế nào này đây! Lão Từ hoàn toàn không biết nội tình nên dĩ nhiên cứ cho
là ta đã chiếm được tiện nghi lớn.”
(* ý nói hắn bị hố to, bị biến thành kẻ ngốc)
– Hôm nay Nghê Thường công chúa chiêu thân, mọi việc đã xong, sứ thần hai
nước Cao Ly và Đột Quyết đều nhẫn nhịn khiêm nhường, quả nhiên cao phong lượng
tiết.
Hoàng đế mỉm cười nói.
Lý Thừa Tái vội vàng vòng tay hành lễ:
– Không dám, không dám, Hoàng thượng quá khen, lần này là Cao Ly ta đã chuẩn
bị không đầy đủ, mới không thể sánh duyên cùng Công chúa, trong lòng rất là
tiếc nuối. Nhưng mà Nghê Thường công chúa xem ra vẫn chưa tuyển được Phò mã,
Thừa Tái tự nhận còn có cơ hội.
– Đúng là như thế…
Sứ thần Đột Quyết A Sử Lặc cũng nói:
– Công chúa chưa tuyển ra phò mã, Đột Quyết ta cũng còn cơ hội.
– Ha ha ha ha…
Hoàng đế bật cười lớn:
– Lời của hai vị đặc sứ sai rồi. Nghê Thường công chúa tự mình ra đề khảo
hạch, có thể nói là đã công bằng công chính. Hai nước các người đều chỉ trả
lời một đề, nên sao mà có thể tham gia lại các hội tuyển lần sau nữa. Mà công
chúa có muốn tuyển phò mã nữa thì nó cũng sẽ không thể lựa chọn một trong hai
vị được đâu. Nếu theo các vị nói như vậy, ai ai cũng đều đến cầu xin cơ hội
thứ hai, điều đó chẳng phải là khi mà Nghê Thường công chúa của ta chưa xuất
giá, đều phải tiến hành chiêu thân hàng ngày sao?
Lý Thừa Tái và A Sử Lặc á khẩu không trả lời được, quả thực như lời Hoàng đế,
cơ hội là chia đều, chỉ là chính bọn hắn không biết nắm chắc mà thôi, không
oán trách được ai.
– Lâm Tam ở đâu?
Hoàng Đế đột nhiên lớn tiếng uy nghiêm.
– Có tiểu dân ở đây.
Lâm Vãn Vinh vô cùng uể oải vòng tay đáp, trong lòng rõ ràng không tốt lắm.
– Tạm thời không nên quá so đo được mất, trẫm đã thấy biểu hiện hôm nay của
ngươi thật làm người ta kinh ngạc, vừa dũng mãnh lại mưu trí, có thể cùng phân
cao thấp với hai vị sứ thần Cao Ly và Đột Quyết, rất có phong thái của quốc
sĩ, trong lòng trẫm rất yên tâm.
Cái gì mà “có thể cùng phân cao thấp với hai vị sứ thần của Cao Ly và Đột
Quyết?” Hoàng Đế nói như vậy hoàn toàn là chiếu cố mặt mũi Lý Thừa Tái và A Sử
Lặc thôi, mọi người trên kim điện đều hiểu được.
– Lâm Tam bác học kiến thức thông rộng, tài hoa xuất chúng, khiến Đại Hoa ta
vinh dự chiến thắng, ai ai cũng đã chứng kiến tận mắt. Khi trước ở tại Sơn
Đông hắn vì Từ Vị mà cầm binh, tự tay truy bắt Phản vương Bạch Liên Lục Khảm
Y, pháo kích giết thánh mẫu Bạch Liên, công chiếm Tế Trữ thành, có thể nói
công lao vô cùng to lớn, quốc sĩ như thế, làm thế nào để có thể sắp xếp mà
không lãng phí nhân tài của dân gian? Lại bộ thượng thư Diệp Thư Thanh ở đâu?
Giọng của Hoàng đế vang vọng như từng hồi chuông.
– Vi thần có mặt…!
Một lão già nét mặt hồng hào vội vàng sải bước ra khỏi hàng ngũ.
– Diệp ái khanh, ngươi chưởng quản Lại bộ, vậy giúp trẫm xem, gần đây còn chỗ
khuyết nào không? Lâm Tam người này chính là kẻ sĩ của nền quốc học Đại Hoa
ta, nhất định phải sử dụng cho tốt!
Hoàng đế mỉm cười nói.
Trong mắt của Thành vương chợt lóe một tia nhìn sắc sảo, nháy mắt ra dấu cho
Diệp Thư Thanh, Diệp Thư Thanh lập tức hiểu rõ, vội ôm quyền nói:
– Bẩm Hoàng thượng, hiện nay số quan viên mà Lại bộ đã an trí dư thừa, ngược
lại các địa phương còn khuyết vài chức vị khá nhàn hạ.
Hoàng Đế cười ha ha hai tiếng nói:
– Hắn từ Kim Lăng mà đến, lại ở Sơn Đông thống lĩnh quân binh, người còn lưu
đày hắn quay về địa phương làm cái gì? Ồ, đúng rồi, trẫm đã nhớ ra, tiền nhiệm
Lại bộ thị lang Đồng Uyên cáo lão về quê, Lại bộ còn có vị trị cần bổ sung…
Lâm Tam, trẫm cất nhắc ngươi làm Hoa Các học sĩ, nhận hàm Lại bộ phó thị lang,
ngươi có bằng lòng hay không?
– Hoàng Thương…
Diệp Thanh Thư cả kinh:
– Lại bộ là chức trách trọng yếu, Thị lang càng phải trực tiếp phụ giúp vi
thần, mặc dù Lâm đại nhân bác học đa tài, nhưng tuổi còn trẻ, lại chưa bao giờ
có kinh nghiệm làm quan. Cả Văn uyên các học sĩ mới tấn thăng là tân khoa
trạng nguyên Tô Mộ Bạch đại nhân cũng chưa bước vào kì khảo hạch của Lại bộ,
đem Lâm đại nhân bỗng chốc đề bạt quá cao, không khỏi dẫn tới lời oán trách!
Thỉnh Hoàng thượng suy xét!
Thượng thư đại nhân họ Diệp này không biết là cố tình hay vô ý lại nhắc đến Tô
Mộ Bạch, lấy Tô Mộ Bạch làm ví dụ, ngăn cản Hoàng Đế đề bạt Lâm Tam. Tô Mộ
Bạch tuy là Văn uyên các học sĩ, nhưng chỉ là một chức hữu danh vô thực, chưa
được tiến vào Lục bộ. Tô Mộ Bạch thấy Hoàng thượng coi trọng Lâm Tam như thế,
sắc mặt trắng bệch, vội vàng cúi đầu, một câu cũng không nói.
– Mọi chuyện dù sao cũng có sự phá lệ, vừa rồi trẫm đã nói công trạng của Lâm
Tam, thử hỏi trên triều đình, còn ai có thể dám phủ nhận? Tô Mộ Bạch dựa vào
chân tài học đỗ Trạng Nguyên, trẫm đã đề bạt hắn vào văn uyên các. Lâm Tam
chiến thắng các sứ thần từ Cao Ly và Đột Quyết, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh
chân chính, thăng cấp vào văn hoa điện sẽ được mọi ngươi quy phục… Huống chi
hắn chiến công hiển hách ở Sơn Đông, công lao bản thân rất lớn, tiếp nhận một
chức phó bộ Thị Lang, sao lại có ai đưa lời oán trách? Còn như nói hắn còn
trẻ, chẳng lẽ chư vị ái khanh đã quên lúc tiên hoàng còn sống, Thành Vương
huynh mới ngoài hai mươi đã tiếp nhận Lại bộ, chuyện này sao có cái gì không
thể?
Mắt hổ ánh lên, lời nói ra tựa như từng nhát búa nện xuống, từng câu từng chữ
đánh vào lòng người.
Thành vương vốn là dòng dõi của thiên tử, long tử long tôn, ngoài hai mươi
tuổi đã tiếp nhận Lại bộ, ai cũng không dám nói ra một chữ “Không”. Nhưng ngày
hôm nay bây giờ Hoàng Thượng đem Lâm Tam và Thành vương gộp lại cùng luận,
điều này rốt cuộc là cái ý tứ gì? Đừng quên, hiện tại Lâm Tam vẫn còn bán thân
cho Tiêu gia làm một gia đinh nhỏ nhoi, hắn nào có tư cách so sánh cùng Thành
vương gia.
– Từ tiên sinh, cái Lại bộ thị Lang này là dính dáng tới những việc gì?
Trông thất sắc mặt tái nhợt của Diệp Thư Thanh, một chức phó thôi mà hắn sợ
đến mất cái mạng già, Lâm Vãn Vinh túm chặt Từ Vị khẽ hỏi.
– Lại bộ, quản lí việc kiểm tra đánh giá bách quan trong thiên hạ, chính là
chức lớn trọng yếu của triều đình. Lại bộ thị lang là người chuyên phụ giúp
Thượng thư, chức này chẳng nhỏ, quyền lại càng không ít, tiền nhiệm Lại bộ thị
lang Đồng Uyên cáo lão về quê, ngươi tuy là một phó Thị lang, nhưng cũng như
tiếp nhận chức chính. Lâm tiểu huynh, ngươi đã một bước lên trời rồi!
Từ Vị cười nhẹ nói.
Hiểu rồi, hiểu rồi, cái này tương đương phó phòng nhân sự, vị trí có thực
quyền a! Không nghĩ đến Hoàng thượng phút chốc cấp cho một chức vị béo bở như
thế này cho ta… Ôi, cuối cùng là nên nhận hay không nhận đây?
– Một Lại bộ thị lang thì ***ng chạm cái gì mà khiến cho vị Diệp đại nhân này
giống như mẹ mất vậy, ngay cả khí sắc cũng biến đổi?
Lâm Vãn Vinh hỏi tiếp tiếp.
“Lâm tiểu huynh đệ này đối với quan trường vẫn còn thiếu minh bạch a!” Từ Vị
cố nín cười:
– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi cùng Diệp đại nhân tuy về chức cấp có chênh nhau
ba bậc, nhưng trên thực tế lại gần nhau có một bước. Ngươi lại là do chính
Hoành thượng đề bạt, hoàng ân bao la như trời, nói không chừng chưa đến một
ngày sẽ thay thế luôn Diệp đại nhân, Diệp đại nhân có thể nào không lo lắng
cho cái ghế của hắn? Một điểm còn quan trọng hơn , chức Lại bộ này xưa nay do
thân tín của Thành vương đảm nhận, hôm nay Hoàng thượng rất kiên quyết tiến cử
người vào đó. Ngươi hãy tưởng tượng coi, nếu như là ở ngay giữa tim ngươi bị
người ta đóng cái đinh vào, ngươi sẽ cảm giác như nào?
Trời đất, té ra bên trong còn có nhiều rắc rồi như vậy, Hoàng Đế muốn ta đi
đảm nhiệm để làm tốt thí trong cuộc đấu giữa lão cùng Thành vương. Mẹ kiếp, ta
có thể ngốc vậy sao?
Diệp Thư Thanh còn định lên tiếng, Hoàng đế đã biến sắc, hừ một tiếng:
– Ý trẫm đã quyết, Diệp khanh chớ nên nói nữa, người đâu, tiếp chỉ…
– Khoan đã, khoan đã…
Lâm Vãn Vinh cười hì hì bước khỏi hàng, hành lễ tấu:
– Hoàng thượng, cảm ơn sự ưu ái của ngài, nhưng tiểu dân cũng biết được lời
nói của vị Diệp đại nhân này có đạo lí. Thần chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi của
Tiêu gia, đối với chuyện quốc sự triều chính này một chút cũng không hiểu,
Hoàng thượng đối với thần coi trọng như thể, thật khiến tiểu dân ta phải xấu
hổ. Thần ở Tiêu gia rất tốt, rất vui vẻ! Cảm phiền Hoàng thượng ngài chấp nhận
để thần trở lại Tiêu gia, làm một gia đinh nhỏ bé khoái hoạt, thần đã cảm thấy
hài lòng mĩ mãn!
Từ Vị trợn mắt muốn ngất: “Tiểu tử này không phải là cùng đấu trí với người ta
mà choáng váng trở nên ngu ngốc rồi chứ, bỏ mặc không làm chức Lại bộ phó thị
lang, lại muốn quay về Tiêu gia đi làm một gia đinh, Đại tiểu thư Tiêu gia kia
không biết rót cho hắn lời đường mật gì rồi!”
– Lâm đại nhân cao phong lượng tiết, quả là có phong độ của đại tướng, Hoàng
thượng tuệ nhãn tinh tường, thần đệ rất bội phục.
Ánh mắt Thành vương lóe sáng, bỗng bước ra khỏi hàng mà nói.
Hoàng đế nhìn Thành vương một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười:
-Thành vương huynh nói không sai, Lâm Tam người này quả nhiên không như người thường. Hắn đã nguyện ý ở lại Tiêu gia, vậy cứ cho tiếp tục ở lại đó. Tuy nhiên hắn có bản lãnh lớn, nếu không vì quốc gia mà xuất lực là một điều hoàn toàn sai trái, nói có chút khó nghe là đã ngược đãi với thiên vật… Lâm Tam, ngươi có thể quay về Tiêu gia, nhưng cũng phải kiêm cả những việc lặt vặt của Lại Bộ. Ngươi đã lạnh nhạt với danh lợi như vậy, vậy sẽ không yêu cầu ngươi vào Văn Hoa điện, Lâm Tam nghe phong…
– Hoàng thượng, tiểu dân đang nghe!
Lâm Vãn Vinh vội vàng vòng tay cung kính.
– Ngươi chiến công hiển hách, vì quốc gia giành vinh quang, trẫm đề bạt ngươi
làm Lại bộ phó thị lang, ban thưởng một tòa phủ trạch, tuy nhiên xét ngươi ở
Tiêu gia còn việc vặt cần giải quyết, trẫm đặc cách cho phép ngươi không vào
triều sớm.
Hoàng thượng nhịn cười nói.
Quần thần nghe xong đều trong lòng sững sờ, một gia đinh nhỏ nhoi như Lâm Tam
ở Tiêu gia có thể có việc nhỏ nhặt gì, lại há có thể cùng so với chuyện quốc
gia? Hoàng thượng đối xử với hắn như thế, thật có thể nói là tình thâm nghĩa
trọng a!
“Lại Bộ phó thị lang gì, lão tử cũng chẳng thích thú, ngược lại ban thưởng một
tòa phủ trạch mới thật sự là lợi ích chánh đáng.”
– Ngoài ra, để sau này ngươi thuận tiện hành sự, trẫm sẽ ban thưởng thêm cho
ngươi vài chữ.
Hoàng đế cười nhạt, liếc nhìn hắn, Cao Bình sớm đã dâng lên giấy bút.
“Ban chữ ư, ban chữ có gì quý báu chứ? Thưởng thêm một chút hoàng kim mới thật
sự cần thiết!”
Lại bộ phó thị lang mới tấn phong Lâm Tam Lâm đại nhân đích thực vượt quá Tô
Mộ Bạch, việc Hoàng đế ban chữ chính là ân điển trời bể, hoàng kim vạn lượng
cũng không đổi được. Có đề tự của Hoàng đế, bao nhiêu tiền tài cũng không kiếm
về được?
Từ Vị thấy thần sắc hắn không có biểu hiện gì, không kiềm được kéo hắn lại
bảo:
– Lâm tiểu huynh, Hoàng Thượng đối với ngươi quả là dồn hết ưu ái, ngay cả Tô
trạng nguyên cũng không sánh bằng.
“Nói thừa, trước kia không biết, hiện tại ta đã hiểu được. Tiên Nhi là lão bà
của ta, cũng là con gái của hoàng đế, ta cùng lão có thể nói là quan hệ con rể
và bố chồng như hàng thật đúng giá, không gạt già trẻ. Lão không đối tốt với
ta, lẽ nào lại còn đối tốt với cái tên mặt trắng họ Tô kia?
Trên đại điện im lặng một hồi , Cao công công đã trải giấy, bút vàng của Hoàng
Đế đã thấm đẫm nghiên mực, hơi trầm ngâm một chút rồi vẫy nhanh bút lông, trên
giấy thảo xuống những nét chữ quý.
– Lâm Tam, ngươi dẫu chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi, nhưng không được vì xuất
thân mà tự coi nhẹ mình , cần biết Thánh Tổ Hoàng Đế Đại Hoa ta năm xưa cũng
vốn là người chăn trâu, mà lại trở thành hùng tài vĩ lược được muôn đời tán
tụng!
Hoàng đế nhìn Lâm Tam nghiêm mặt
“Nghe lão nói nhiều câu, chỉ có câu này dễ nghe.” Lâm Vãn Vinh thành tâm thật
ý nói:
– Hoàng thượng, cảm tạ người rồi!
Hoàng đế vừa nhấc tay, Cao công công liền mang ngự tứ vừa viết nhẹ nhàng gấp
lại trao tận tay Lâm Vãn Vinh. Lâm đại nhân nâng hai tay đón lấy, Hoàng đế
nhìn y cười nói:
– Ngươi đem những chữ này treo trên cửa phủ của ngươi, từ đây về sau, trẫm
cam đoan bảo chứng, không kẻ nào dám hiếp đáp Tiêu gia, càng không ai dám tiếp
tục khi dễ ngươi nữa.
Có khoác lác không nhỉ, những chữ này thật sự lợi hại vậy sao? Lâm Vãn Vinh
hai tay tiếp nhận khay ngọc, lòng thầm tính toán.
– Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh…
Từ vị kéo y, có lòng nhắc nhở:
-Tiếp nhận ngự phê của Hoàng Thượng, phải mở ra tại chỗ, để mọi người thấy mà cùng nỗ lực, cảm tạ hoàng ân to lớn.
“Quy củ đúng là nhiều thật!” Lâm Vãn Vinh nhanh chóng mở chữ đề của Hoàng đế
đang cầm trong tay ra, bày ra ngự tứ rồi liếc nhanh, tức thì hai mắt sáng lên,
miệng há hốc, ngây người nhìn.
Hoàng đế mỉm cười không nói, có thể khiến cái gã không sợ trời không sợ đất
này kinh ngạc như thế, lão rất hài lòng với loại hiệu quả ấy. Từ Vị thấy thế
quýnh lên vội cùng Cao Bình, mỗi người kéo một đầu, giúp Lâm Tam chầm chậm mở
đề tự ra.
Mọi người ngẩng đầu xem, chỉ nhìn lướt qua thì cũng như Lâm Tam, đều ngây cả
người!
Chỉ thấy trên mặt giấy đó ánh vàng lấp lánh, có năm chữ như rồng bay phượng
múa rõ to: “Thiên hạ đệ nhất đinh!”