Cung điện nơi Lâm đại nhân nghỉ ngơi có tên là Văn Tâm các, nằm bên cạnh cung
Càn Thanh. Cao công công dẫn hắn đi vào thì thấy căn phòng được chạm khắc cẩm
thạch, đầy đủ chăn nhung nệm gấm, trang trí lộng lẫy mà nghiêm trang, bốn tiểu
cung nữ vô cùng xinh xắn cung kính đứng một bên chuẩn bị hầu hạ, cúi đầu không
dám ngước nhìn hắn.
Chỗ ngủ nghỉ khi thì cung Càn Thanh lúc lại là thiên lao, thiếu chút nữa còn
bị người ta bắn thành con nhím xù lông, Lâm đại nhân dù có đúc bằng thép cũng
sớm đã mệt mỏi không chịu nổi nữa. Chỉ là thấy bốn tiểu cô nương mỹ lệ này thì
đôi mắt hắn tức thì sáng rực lên: “Không thể nào, còn có cả những tiểu thư
xinh đẹp phục vụ nữa ư?
– Lâm đại nhân, ngài xem coi còn thiếu cái gì thì nô tài liền đi làm ngay cho
ngài.
Cao công công khom người nhìn hắn.
“Giờ cũng khuya lắc khuya lơ rồi, còn làm cái rắm gì nữa, đợi ngươi trở lại
thì trời cũng sáng rồi, ngươi phải để mấy cô bé này tới mát xa cho ta mới là
phải đạo chứ!” Lâm Vãn Vinh cười cợt một chút rồi nói:
– Công công không cần khách khí, được ân điển của hoàng đế ban chỗ này là tốt
rồi, ta rất hài lòng.
Hắn nhớ tới hồi sáng khi ra ngoài thì không biết Đại tiểu thư đã đi đâu, mà
sau khi mình rời đi cũng chưa một lần trở về lại, nha đầu kia không biết sốt
ruột thế nào rồi, bèn giữ Cao Bình lại:
– Cao công công, có thể làm phiền công công giúp ta một việc hay không?
Cao công công vội vàng kêu lên:
– Lâm đại nhân quá khách khí rồi. Có việc gì, xin ngài cứ mặc sức phân phó.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Là như thế này… Đêm nay ta nghỉ ở trong cung nhưng người nhà của ta không
biết. Không dấu công công, trong nhà ta còn có một lão bà rất hay ghen, ta nếu
không dặn dò nàng một tiếng thì nàng chắc sẽ cho rằng ta ở trong ổ của mấy vị
hồng nhân kia. Công công xem có thể thay ta phái người truyền lời nói rằng hôm
nay ta nghỉ ở trong cung, không trở về nữa.
Cao Bình đắn đo một hồi rồi do dự nói:
– Lâm đại nhân, hoàng thượng đã dặn dò đêm nay để ngài ở lại trong cung,
không cần phải đi bất kỳ đâu. Còn nói tin tức này không ai được phép tiết lộ,
nếu không sẽ chém đầu, tru di cửu tộc. Việc phái người tới nhà ngài thì nô tài
không dám, mong đại nhân thông cảm.
Có ở trong cung một đêm thôi mà lão hoàng đế còn làm cho thần thần bí bí như
thế, cứ giống như sợ người ta thấy vậy. Có điều bởi vì chuyện của An Bích Như,
nên lão hoàng đế còn chưa thể hoàn toàn an tâm về hắn cũng có thể hiểu được.
Nếu như hiện giờ nhắc tới việc muốn xuất cung, không cần đoán cũng biết là hậu
quả gì, hắn liền ngậm miệng không hỏi nữa.
Đuổi Cao công công lui ra, Lâm đại nhân vẫn còn đang trầm tư. Bốn tiểu cung nữ
kia nhìn nhau, cuối cùng, một cung nữ tuổi hơi lớn trong số đó mở miệng trước:
– Đại, đại nhân. Nô tỳ Khinh Hồng, mời đại nhân tắm rửa…
– À, à, tắm rửa ư…?
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn mấy tiểu cung nữ kia một cái, chỉ thấy bọn họ đều
mười sáu mười bảy tuổi nhưng thân hình đã thành thục, kiều diễm như những đóa
hoa, ánh mắt trông chờ đang nhìn hắn.
– Được rồi, tắm rửa thôi.
Lâm Vãn Vinh cười nói. Bốn tiểu cung nữ liền vui vẻ vội vàng xúm tới, người
thì cởi cúc, kẻ tháo thắt lưng, động tác rất lanh lẹ, chớp mắt một cái đã lột
trần hắn ra.
– Này, này, các nàng làm gì đó? Nam nữ thụ thụ bất thân…
Bốn đôi thay nhỏ khẽ vuốt trên người hắn, làm cho hắn ngứa ngáy không yên, vội
vàng kêu lên.
Tiểu cung nữ Khinh Hồng nói:
– Đại nhân, chúng nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa…
Toát mồ hôi, Lâm đại nhân giật mình hiểu ra: “Hóa ra là hầu hạ ta tắm rửa,
không chỉ có giúp ta cởi y phục, còn muốn cọ lưng rửa tay chân cho ta, khi cao
hứng, có thể cùng lão tử làm chút chuyện nhỏ kiểu như ba lượt băng hỏa tương
giao, hơn nữa mấy tiểu nha đầu quả thật tươi non mơn mởn như những bông hoa
vẫn còn chưa hé nhụy. Mẹ nó, nhưng ta nhất định phải kiếm chế loại sinh hoạt
tình thú phóng đãng xa đọa này… Chỉ qua loa một chút thôi, còn băng hỏa tương
giao thì đợi lần sau vậy, ha ha…”
Mấy tiểu nha đầu nửa vui nửa thẹn cởi y phục cho hắn, làm lộ ra một thân hình
cường tráng, rồi vây lấy đưa hắn đến bên bồn tắm.
Bồn tắm này được tạc thành từ bạch ngọc, nước long lanh trong vắt không gợn
chút tạp chất. Kim sang dược mà Từ Chỉ Tình mang đến cho hắn quả nhiên là cực
phẩm hiếm có trên đời, chỉ mới có hai ngày mà vết thương trên lưng hắn đã bong
vảy. Tiến vào trong bồn tắm thả lỏng người ra, nước nóng tỏa ra làn hơi ấm
khiến cho toàn thân hắn dễ chịu, xương cốt tựa hồ như nhẹ đi vài phần.
– Ấy, các nàng sao còn chưa cởi đồ ra? Chẳng lẽ còn muốn ta gọi ma ma tang*
đến?
Gương mặt xinh đẹp của bốn tiểu cung nữ đỏ bừng, lo lắng đứng túm lại một bên,
bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo, muốn cởi ra, nhưng lại thẹn thùng. Lâm đại nhân
cũng là khách quen, nhìn thấy cảnh này, liền bật cười.
( * Ma ma tang-妈妈桑: Trong tiếng nhật gọi là “ âu ba tang”, một số nơi thích
dùng từ này để chỉ những phụ nữ trung niên đáng ghét, điều này ít được biết
đến, thêm nữa ngữ khi dần dần hòa trộn, các phát âm dần biến thành Ma ma tang,
còn dùng chỉ những bà chủ kỹ viện thời cổ. Tổng hợp từ kênh hỏi đáp
iask.sina.com.cn, ai có ý kiến khác có nguồn tốt hơn xin bổ sung )
– Đại nhân, ma ma tang là gì?
Cung nữ Khinh Hồng cầm đầu kia e lệ hỏi.
– À, ma ma tang, là một vị lão ma ma hiền lành, bà ta đối xử với tất cả nữ
nhi đều rất hòa ái lương thiện, còn những nữ nhi đều cam tâm tình nguyện đem
tiền nuôi dưỡng bà ta.
Lâm đại nhân kiên nhẫn giải thích.
– Vậy chẳng phải giống với nương thân sao? Đại nhân, nương thân của nô tỳ có
phải cũng là ma ma tang mà ngài nói?
Một tiểu cung nữ hỏi:
Toát mồ hôi, cái này, thật không thể so sánh được, Lâm đại nhân cười ha hả:
– Điều này, có chút khác biệt nhỏ, khác biệt rất nhỏ, ta nói nàng cũng không
hiểu đâu. Ấy, cởi đi, mọi người mau cởi đi, cởi rồi cùng nhau tắm rửa cho sạch
sẽ.
Khuôn mặt của mấy tiểu cung nữ đỏ bừng, các nàng đã từng nghe nói các vị tỷ
muội khác từng đi phục vụ các đại nhân nghỉ tạm trong cung, nhưng ai cũng giữ
nghiêm lễ tiết, tuyệt không dám động chân động tay với các nàng. Không ngờ
rằng tới lượt các nàng, lại gặp phải một vị đại nhân chẳng biết xấu hổ, cởi y
phục cứ như cắt đậu hũ, còn liên tục thúc giục bọn họ cởi, cũng không thèm để
ý xem đây là nơi tôn nghiêm nào, thật là quá mức to gan cuồng vọng.
Cung nữ đứng đầu nháy mắt ra hiệu, bốn tiểu nha đầu mắc cở đưa ngọc thủ chậm
rãi cởi hết ngoại y trên người. Chẳng bao lâu, bốn người chỉ còn lại tiểu y,
lộ ra chân ngọc da tuyết trắng bóng mịn màng. Bốn người các nàng cao ngang
nhau, bộ ngực ai cũng cao vun vút, nhấp nhô phập phồng theo từng bước chân.
Các cung nữ từ từ tiếng vào trong nước, gò má như lửa thiêu, chậm rãi tới gần
Lâm Vãn Vinh, giọng Khinh Hồng run rẩy:
– Đại nhân, nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa.
Nhìn bốn thân thể tươi non mang theo sự dụ hoặc vô hạn, chậm rãi dán sát người
mình. Trái tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch: “Tư vị của rau non quả nhiên là
khác biệt a!”
Bốn đôi tay nhỏ chậm rãi đặt lên cổ, eo, đùi hắn, nhẹ nhàng kì cọ, ngửi thấy u
hương thoang thoảng từ trên người bốn nữ hài tỏa ra, Lâm đại nhân thoải mái
rên một tiếng, cười phóng túng:
– Tiểu muội muội, hạ tay xuống một chút. Ờ, một chút nữa, đúng ở đó, nắm lấy.
Đừng dừng lại.
Tiểu cung nữ Khinh Hồng nghe được thì trong lòng run lên, đỏ bừng mặt nhéo lên
chân hắn một cái:
– Đại nhân, xấu chết đi được, chỉ bóp chân mà thôi…
Lâm Vãn Vinh bật cười, một ngày hôm nay kể ra đã phải chịu kinh hãi mấy lần,
nếu không kiếm lại chút nào thật không phải với chính bản thân. Ngâm mình tắm
rửa, trêu đùa tiểu cô nương thật là thích a!
– Tiểu muội muội, ta dạy cho muội một trò rất mới. Trò này có tên rất hay,
gọi là ‘tô hung thối’, sau này có cơ hội lại dạy các muội thêm trò băng hỏa…
Lâm đại nhân nở một nụ cười dâm đãng…
Mấy tiểu cung nữ này chuyên hầu hạ việc tắm rửa trong cung đã mấy năm nên cũng
hiểu biết từ rất sớm, vừa nghe tên ‘tô hung thối’ liền biết ngay là không phải
là trò tử tế gì, cùng khẽ gắt một tiếng. Lâm Vãn Vinh cười ha hả thả mình vào
trong nước chẳng muốn nhúc nhích, mặc cho mấy tiểu cung nữ xoa bóp.
Chuyện ngày hôm nay thật tệ hại! Uổng công hắn bình thường vẫn tự nhận là mình
vô cùng thông minh, nhưng đấu với lão hoàng đế một lượt lại luôn rơi xuống hạ
phong, bị ông nắm mũi lôi đi, trong có một ngày ngắn ngủi kéo lên đè xuống đến
mấy lần, người khác cả đời nghĩ cũng khó trải qua nhiều việc như vậy. Buông
tha cho An tỷ tỷ rồi, lão hoàng đế lại ép hắn ở lại trong cung, còn phái mấy
cung nữ tư chất thượng đẳng tới hầu hạ hắn, sự huyền diệu bên trong thật khó
lý giải. Hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi ngáp dài một cái, bất tri bất giác ngủ mất
lúc nào.
Cứ thế mơ mơ hồ hồ ngủ luôn ở trong điện. Khi tỉnh lại đã không còn sớm nữa,
bốn tiểu cô nương hầu hạ hắn vẫn trông nom ở bên, Lâm Vãn Vinh nắm lấy cung nữ
đứng đầu hỏi:
– Khinh Hồng, lúc này là giờ nào rồi?
– Đại nhân, đã qua giờ thìn.
Tiểu cung nữ cung kính:
( Giờ thìn là 7-9 h sáng)
– Ồ, giờ thìn!
Lâm đại nhân đang ngáp dài thì lập tức hốt hoảng:
– Cái gì? giờ thìn? Sao không ai đánh thức ta?
Khinh Hồng liếc nhìn hắn, che miệng cười:
– Đại nhân, ngài thật chẳng giống với bất kỳ người nào khác. Các đại nhân
khác khi vào cung nghỉ ngơi đều run run rẩy rẩy, một khắc cũng phải tỉnh lại
mất mấy lần. Chưa rạng sáng đã vội tạ hoàng ân rồi rời cung, so với thái giám
báo giờ còn đúng giờ hơn. Lão nhân gia ngài đúng là không phải nhất, buổi tảo
triều qua rồi cũng không thấy ngài tỉnh dậy. Cao công công đêm qua đã dặn dò,
nói ngài nếu còn chưa tỉnh thì không cho phép đám nô tỳ đi quấy rầy ngài, cho
nên nô tỳ chẳng dám gọi ngài.
“Toát mồ hôi! Ta nào có biết nhiều quy củ như vậy, lão tử luôn đếm tiền thì
đếm đến lúc tay rút cả gân, ngủ là ngủ thẳng tới dứt cơn luôn mà!” Hắn lầm bẩm
một chút rồi bò xuống giường, mặc bừa y phục lên người, rối rít hỏi:
-Nghê Thường, Nghê Thường công chúa… Cửa bắc, cửa bắc ở đâu?
Khi tới cửa bắc tử cấm thành liền thấy tinh kỳ tung bay, tiếng người rộn ràng,
từ xa nhìn lại thì thấy loan giá hoàng đế đã bày trên cửa thành, đại thần thị
vệ đứng ở hai bên, trông thật náo nhiệt.
Trước cửa bắc là một con hào hộ thành rộng lớn, trước hào là một mảnh đất bằng
phẳng rộng rãi, chính giữa dựng một lầu cao ba tầng, tất cả đều vừa mới xây
xong. Bốn góc trên đỉnh lầu treo những lá cờ nhỏ đang phất phới trong gió, đỏ
có, vàng có, trông rất đẹp đẽ bắt mắt. Trên mặt đất, đường dẫn tới lầu cao
được trải một tấm thảm đỏ dài, thẳng đến cửa chính. Vô số hộ vệ đao thương
sáng loáng đeo cờ đủ màu xếp hàng ở hai bên, khí thế uy nghiêm, cao quý phi
thường.
Dưới thành có ba đám nhân mã, một trong số đó tóc quăn mũi ưng, thể hình cao
lớn, hông đeo loan đao, cưỡi chiến mã bất phàm, không cần nói cũng biết đây
chính là sứ đoàn cầu thần của sứ thần Đột Quyết A Sử Lặc rồi.
Đội nhân mã thứ hai chính là tùy tùng của tiểu vương tử Cao Ly Lý Thừa tái,
đều là người hầu và nữ quan trong cung, xen lẫn mấy kỵ sĩ và võ sĩ, khí thế và
phong thái khác xa với đám sứ thần Đột Quyết. Có điều người Cao Ly cũng có
những đặc trưng của riêng mình. Mấy chục tiểu cung nữ ngoại hình rực rỡ cùng
giương một bức tranh lớn, trên bức tranh là cảnh tiểu vương tử Cao Ly cầu thân
với hoàng đế Đại Hoa, đơn giản trực tiếp, lại sống động như thật.
Nhóm thứ ba lại làm Lâm Vãn Vinh nhìn không ra, đám người này không mang đao,
cũng chẳng cầm kiếm, đều là sĩ tử Đại Hoa, còn có người còn mặc quan phục,
cùng tụ tập lại một chỗ, ríu ra ríu rít, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Chẳng lẽ là đoàn cầu thân của dân gian?
Nhìn khung cảnh ở trước mắt này, Nghê Thường công chúa rõ là muốn kén chồng,
không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng: “Nhiều người như vậy
muốn tranh lão bà của ta ư? Không có cửa đâu! Đáng giận nhất là tên Cao Bình
kia, không ngờ lại chẳng kịp thời đánh thức ta, thiếu chút nữa là lỡ mất thời
cơ!”
Hắn tìm kiếm dưới thành lâu cả nửa ngày, trong đội nhân mã Đột Quyết không
phát hiện A Sử Lặc, cũng chẳng nhìn thấy Lý Thừa Tái trong sứ đoàn Cao Lý,
thậm trí cả tiểu cung nữ Từ Trường Kim lẫn vị Thượng Cung nương nương cũng
vậy, hẳn là được hoàng đế gọi lên lầu rồi.
Lâm Vãn Vinh khâm mệnh của hoàng đế tiếp đãi người Hồ và vương tử Cao Ly.
Nhưng lúc này A Sử Lắc và Lý Thừa Tái đều tới đó mà hắn lại không tới, thật là
quá thất trách.
Hắn vội vàng đi tới thành lâu, nhưng lại bị quân cấm vệ quát hỏi:
– Kẻ nào dám tùy tiện xông vào cấm địa?
Lâm đại nhân là tân sủng của hoàng đế, quân cấm vệ còn chưa kịp biết hắn, tự
nhiên không cho hắn lên lầu, hắn vừa định giải thích thì lại thấy một người
trên lầu vội vã đi xuống:
– Lâm huynh đệ, người sao bây giờ mới tới? Người Đột Quyết và tiểu vương tử
Cao Lý đã đến từ sớm rồi, chiêu đãi sứ như ngươi lại chẳng thấy bóng dáng đâu,
thế này chẳng phải làm văn võ toàn triều chê cười sao?
Lâm Vãn Vinh cười khổ:
– Từ lão ca, ta ngủ quên!
Từ Vị thầm tặc lưỡi: “ Tên gia hỏa này đúng là thứ đầu trâu! Thay hoàng thượng
làm việc, hắn cũng có thể ngủ quên cho được!” Từ đại nhân quát đám thị vệ:
– Mở to mắt của các ngươi ra, vị này là Lâm Tam Lâm đại nhân khâm mệnh của
hoàng thượng tiếp đãi sứ thần Đột Quyết, từ này về sau không cho phép vô lễ.
Có thể tiếp đãi đặc sứ của Đột Quyết, vậy không thể là người bình thường, đám
thị vệ cả kinh, vội ôm quyền hành lễ với Lâm Vãn Vinh.
Từ Vị vội vào kéo Lâm Tam lên:
– Lâm tiểu huynh, hoàng thượng đã khâm điển cho ngươi. Ngươi bây giờ là người
có thân phận rồi, mặc dù không có quan chức không cần thượng triều, nhưng cũng
vạn lần không thể lười nhác. Làm sao có thể nói lời đùa cợt như ngủ quên chứ.
Tiêu đại tiểu thư không đánh thức ngươi sao? Nàng ta đâu phải là kẻ lười
biếng!
“Nếu thực sự có Đại tiểu thư bên người đã tốt rồi!” Lâm Vãn Vinh cười khổ
không nói gì, Cao công công đêm qua đã dặn, việc ngủ lại trong cung tuyệt
không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài, Lâm Vãn Vinh chỉ có thể cười trừ:
– Từ tiên sinh, một lời khó nói hết, đợi sau này có thời gian hãy nói đi.
Công chúa bắt đầu chiêu thân chưa?
– Vẫn chưa bắt đầu. Hoàng thượng vừa mới bãi giá tới đây, lúc này đang nói
chuyện với sứ tiết hai nước đó. Có thể còn chưa nhận ra ngươi chưa tới, long
nhan chưa nổi giận. Lão hủ đang muốn phái người đi tìm thì nhìn thấy ngươi
tới. Tiểu huynh đệ, sau này vạn vạn lần không thể phạm sai lầm như thế này đó.
Từ Vị dặn đi dặn lại. Lâm Vãn Vinh là người do lão một tay tiến cử với hoàng
đế, hôm qua Lâm Tam được triệu kiến tới cung Càn Thanh, mặt mũi Từ đại nhân
cũng có chút vẻ vang, có thể nói là lão đặt hết niềm hi vọng lớn lao vào Lâm
Tam.
Hai người đi lên thành lâu, hoàng đế mặt mang vẻ tươi cười đang nói chuyện với
chúng thần, tựa hồ chưa nhận ra Lâm Tam tới muộn.
Lâm Vãn Vinh lại không coi là như vậy, hôm qua hắn tiếp xúc với lão hoàng đế
nguyên một ngày, trong lòng ngoại trừ rúng động chỉ có rúng động. Tựa như
hoàng đế năm đó một chiêu đánh bại Thành vương lên ngôi báu, nếu ai cho rằng
ông là kẻ hồ đồ thì quá sai, sai lầm nghiêm trọng rồi. Hoàng đế hôm qua cố ý
để mình nghỉ ngơi trong cung, Cao Bình tuân lệnh dặn dò mấy tiểu cung nữ không
được đánh thức mình, giữa hai việc này khẳng định có liên hệ nào đó.
Việc lớn công chúa chiêu thân, tất nhiên là văn võ toàn triều phải đến, nhất
là hoàng đế không có con trai, việc hôn nhân của công chúa càng làm mọi người
chú ý. Ngay cả Thành vương cũng tự thân tới, Lý Thái cũng đã đứng ở hàng đầu,
đứng ở trước mặt hắn không thiếu một ai trong văn võ toàn triều. Lâm Vãn Vinh
tuy có thánh sủng, nhưng ngay cả chức tước cũng chẳng có, miễn cưỡng xưng là
tiếp đãi sứ, không phẩm hàm không cấp bậc, trên triều đường tự nhiên không có
chỗ của hắn.
May thay hắn thích loại cảm giác giả trư ăn hổ này, liền thành thành thật thật
đứng ở bậc cuối cùng của trăm quan, đã tới tận bậc thềm còn cố ý rụt đầu, làm
hoàng đế không nhìn thấy mình.
– Lâm đại nhân, ngài tới rồi ư?
Một âm thanh dịu dàng vang lên bên tai, đạm nhã không biết dùng lời nào diễn
tả
– Tới rồi…Ấy, là nàng sao? Từ cung nữ, Đại Trường Kim.
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Từ Trường Kim đang mỉm cười đứng
trước mặt vấn an hắn.
– Lâm đại nhân, ta tên là Từ Trường Kim, không phải là Đại Trường Kim (Dae
Chang Kum), ngài xưng hô ta như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm đó. Xin ngài cải
chính lại, xin ngài đó…!
Từ cung nữ khom người thật sâu, vẻ mặt thành khẩn.
Lâm đại nhân cười ha hả:
– Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, nàng nhất định sẽ trở thành Đại Trường Kim, ta
cũng rất xem trọng nàng. Trường Kim à, đêm qua ngủ ngon không, có nghĩ tới ta
hay không? Nói cho nàng một bí mật nè… đêm qua ta nằm mơ thấy nàng đó.
Từ Trường Kim tặc lưỡi thầm nhủ: “Chẳng phải nghe nói là người Đại Hoa đều
khiêm cung lễ độ, nho nhã tuấn mỹ sao!? Tại sao vị Lâm đại nhân này lại hết
lần này tới lần khác toàn nói ra những lời khinh bạc vậy?”
– Đại nhân, ta không nhớ tới ngài đâu. Ta chỉ nghĩ về những bệnh nhân của ta
ở Cao Ly, nhớ tới bọn họ ngày đêm chịu sự đau đớn dày vò của bệnh tật, ta thân
là y nữ trong lòng khó yên.
Từ Trường Kinh thành thật.
– Không nhớ ta? Vậy cũng chẳng sao, mấy ngày nữa nàng sẽ bắt đầu nhớ thôi,
mấy lão bà của ta đều trải qua quá trình giống vậy, nàng bây giờ mới bước vào
giai đoạn đầu, phải nỗ lực, cố lên!
Lâm Vãn Vinh híp mắt nói.
Từ cung nữ hoàn toàn không nói gì, trầm mặc hồi lâu mới lắc đầu:
– Đại nhân, ngài nói đêm qua nằm mơ thấy ta, xin hỏi mơ thấy ta như thế nào?
– Quên rồi!
Lâm đại nhân trả lời mau lẹ trơn tru.
Từ cung nữ sửng sốt hít một hơi thật sâu, khom ngươi một cái:
– Đại nhân, cảm tạ sự thẳng thắn của ngài.
Lâm Vãn Vinh thở dài, vỗ vỗ bờ vai thon của nàng:
– Trường Kim à, nàng mặc dù chưa lưu lại cho ta ấn tượng khắc sâu nào, nhưng
ta tin tưởng với thiên tư với sự chuyên cần của nàng, chỉ cần nàng nổ lực hơn
nhất định sẽ có cơ hội đánh động ta, con người ta rất dễ bị cảm động, cố gắng
lên!
Ánh mắt động lòng người của Từ cung nữ chợp ánh lên, khẽ lắc đầu:
– Đại nhân, ngài nói đùa với Trường Kim như thế khiến ta cảm thấy rất gần gũi
đó.
Tâm tư của nha đầu này thật linh mẫn, chẳng những không tức giận mà ngược lại
còn dùng bốn lạng gạt ngàn cân, một câu nói nhẹ nhàng liền biến trò đùa hóa
thành vô hình. Từ Trường Kim này lại thể hiện vô cùng tự nhiên, quả nhiên là
nhân vật không đơn giản. Nữ tử tính cách cương nghị như nàng thì một khi hạ
quyết tâm, tuyệt không vì người khác mà lay chuyển.
“Có nên câu dẫn nàng hay không? Nữ nhân truyền kỳ như nàng, lại có lý tưởng
niềm tin vô cùng kiên định, chinh phục được hẳn rất thú vị!” Lâm Vãn Vinh nhìn
gò má sáng bóng như ngọc của nàng ra vẻ đắn đo.
Từ cung nữ thấy ánh mắt của Lâm đại nhân chăm chú dán lên trên người mình,
khóe miệng lúc thì cảm khái, khi thì cười khẽ, cũng không biết hắn đang nghĩ
cái gì, liền khẽ hỏi:
– Đại nhân, ngài chuẩn bị tốt chưa? Ta sắp bắt đầu rồi.
– Chuẩn bị cái gì?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên, chợt thấy những ý vị trong ánh mắt long lanh sáng
ngời của nàng, liền hiều ra: “Nha đầu này muốn tố cáo với hoàng đế ta nhận hối
lộ đây. Ài, tính cách nàng ngang bướng cố chấp, khó nói rõ là nên ghét hay nên
thích đây!”
– A Sử Lặc, ngươi nói Đại hãn Đột Quyết đột nhiên muốn tăng sính lễ, chuẩn bị
thêm trăm thớt hãn huyết bảo mã cầu thân với Đại Hoa ta, có phải thế không?
Lâm Vãn Vinh đang nghĩ tới Từ Trường Kim, lại nghe thấy tiếng hoàng đế Đại Hoa
vang lên.
– Đúng vậy.
A Sử Lặc hôm nay mặc trang phục mới tinh, chân còn đi một đôi dày kiểu người
Hồ, xem ra là chuẩn bị tùy thời lên trường tỉ thí, vì Đại hãn người Hồ quyết
cưới Nghê Thường công chúa về. Thái độ của hắn so với lần mới gặp hôm qua đã
khá hơn rất nhiều, khi nói chuyện với hoàng đế Đại Hoa đã hơi chút kính trọng:
– Đại hãn của ta từ lâu nghe Nghê Thường công chúa mỹ lệ vô song, vô cùng
ngưỡng mộ nàng. Hôm qua lại phái người đặc biệt mang tới một trăm thớt Hãn
huyết bảo mã để tỏ sự thành tâm của Đại hãn. Xin Hoàng đế bệ hạ ưng thuận!
Thành tâm ư? Ngươi thành tâm cái rắm? Không có lão tử này bắn vài phát pháo
hôm qua, con mắt tiểu tử nhà ngươi e rằng vẫn còn treo ngược trên trời đó.
Không thể phủ nhận, sức hấp dẫn của trăm thớt hãn huyết bảo mã rất lớn, hoàng
đế hình như có chút động lòng, hai mắt nhắm lại hơi trầm ngâm một chút, còn
chưa nói gì thì tiểu vương tử Cao Ly lại không nhịn nổi, vội bước ra khỏi
hàng:
– Bẩm bệ hạ, Thừa Tái vẫn luôn mang một mảnh si tâm với Nghê Thường công
chúa, Cao Ly ta nguyện dâng thêm trăm viên bảo ngọc hiếm có, gấm vóc ngàn xấp,
hoàng kim vạn lượng.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng: “Lão bà của ta giá thấp như vậy sao? Tương lai lão
hoàng đế quy thiên rồi thì một nửa Đại Hoa này là của nàng, cần món tiền nhỏ
của ngươi làm cái gì?”
Hai bên đưa ra điều kiện cực hậu, hoàng đệ dường như có chút do dự, nhìn thấy
Lâm Vãn Vinh đứng ở nơi xa nhất đang mấp mấy khóe miệng, không biết đang lẩm
bẩm cái gì, liền khẽ mỉm cười, nói với hắn:
– Ồ, Lâm Tam, ngươi tới rồi à? Ngươi là tiếp đãi sứ của hai nước, ngươi nói
xem cách nhìn của ngươi đi.
“Cách nhìn của ta? Ông muốn đem lão bà của ta gả cho người khác, còn không
biết xấu hổ mà còn đòi trưng cầu cách nhìn của ta ư?” Lâm Vãn Vinh hậm hực:
– Hoàng thượng, theo tiểu dân thấy, điều kiện của đặc sứ Đột Quyết cùng vương
tử Cao Ly đưa ra đều rất hậu. Có điều là Cao Ly là nước thuần phục Đại Hoa ta,
gả công chúa như thế, chỉ sợ sẽ ủy khất cho công chúa. Còn Đột Quyết quốc lực
hùng mạnh, ngang hàng với Đại Hoa ta…
Lý Thừa Tái cả kinh, nghe ý tứ của Lâm đại nhân tựa hồ muốn nói tốt cho Đột
Quyết, sao có thể thế này được, định lấy không mã não của ta sao?
Từ Trường Kim khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Bẩm hoàng đế Đại Hoa bệ hạ, tiểu nữ có việc khải tấu.
Hoàng đế thấy vị tiểu cung nữ tài học xuất chúng của Cao Ly nói chuyện, tức
thì hứng thú mỉm cười:
– Là ngươi à, Từ cung nữ, ngươi có lời gì?
Từ Trường Kim cung kính hành lễ, liếc Lâm Vãn Vinh một cái, cứng rắn quay đầu
lại:
– Bệ hạ, tiểu nữ muốn tố cáo với ngài việc Lâm đại nhân nhận hối lộ của A Sử
Lặc đại nhân…