Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 277: Giải cứu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đợi chờ trong đại lao thật là an nhàn, ăn no uống đủ, còn có người phục vụ,
chẳng muốn tiêu diêu cũng khó. Thấy trời không còn sớm nữa, Lâm Vãn Vinh đang
muốn vùi đầu ngủ, đột nhiên nhớ tới một việc, tức thì trên người mồ hôi lạnh
dầm dề.

Sáng mai chính là ngày Nghê Thường công chúa công khai kén rể. Nếu như Thanh
Tuyền thật sự là Nghê Thường công chúa, vậy thì đại sự không ổn rồi. Sứ thần
Đột Quyết và tiểu vương tử Cao Ly kia như hổ đói nhìn mồi, không cưới được
Nghê Thường công chúa về thì sẽ thề không từ bỏ. Nhưng mà ta lại ở trong thiên
lao không thể đi, nếu vạn nhất Thanh Tuyển xảy ra chuyện gì thì lúc đó có hối
hận cả đời cũng chẳng còn kịp nữa.

Hắn càng nghĩ càng lo sợ, trong lòng khó chịu như có ngàn vạn con mèo cào cấu,
không ngừng đi đi lại lại trong thiên lao, nhưng không nặn ra nổi một chủ ý
nào.

Chẳng lẽ phải thỏa hiệp với lão hoàng đế kia, nói ra hành tung của An tỷ tỷ?
Nhưng cho dù muốn thỏa hiệp, thì hắn làm sao có thể biết bây giờ An Bích Như ở
đâu chứ? Mẹ nó chứ, phiền toái lớn rồi, ta đã biết hoàng đế không có dễ gặp
như vậy mà.

Hắn sốt ruột như kiến bỏ chảo nóng, cứ mãi đi tới đi lui ở trong phòng, thời
gian từng giây một qua đi mà hắn vẫn không hề nghĩ ra chút biện pháp nào. Lúc
này trăng đã lên giữa trời, vạn vật yên tĩnh, trong thiên lao trống không, trừ
tiếng ngáy rất nhỏ của hai tên thủ vệ gục trên bàn, không nghe thấy chút âm
thanh nào.

Lâm Vãn Vinh đang lo lắng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động khe khẽ vang
lên. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một bóng đen mảnh mai che mặt bằng lụa
mỏng, đang rón rén lẻn tới bên này.

Ánh mắt của bóng đen kia lộ ra ngoài tấm lụa mỏng sáng ngời có thần, tựa như
được bao lên một làn nước mong manh, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh, tức thì lóe lên
vẻ vui mừng, vội vàng đưa bàn tay nhỏ khẽ ‘suỵt’ một tiếng, ý bảo hắn đừng lên
tiếng.

Tim Lâm Vãn Vinh đập loạn, đây là ai? Hắn làm sao lại đến thiên lao? Là tới
cứu ta sao?

Bóng đen mảnh dẻ kia nhìn chung quanh, thấy bốn phía không tiếng động, khẽ
nhún mình đã nhảy tới bên người hai tên thủ vệ ngủ say, hai tay ấn khẽ, hai
thủ vệ cùng hự một tiếng, liền mềm nhũn ra ngã xuống.

– Ngươi là ai?

Lâm Vãn Vinh vội hỏi khẽ.

Bóng đen lắc đầu, lấy ra chìa khóa trên người thủ vệ, nhảy tới bên cửa, lách
cách hai tiếng mở được chiếc khóa lớn trên cửa ra. Lâm Vãn Vinh vẫn đang còn
đợi để hỏi tiếp thì bóng đen kia đã kéo tấm lụa mỏng trên mặt xuống, lộ ra
khuôn mặt quyến rũ diễm lệ.

– An tỷ tỷ?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi lắp bắp, nghĩ tới ai thì quả nhiên người đó tới:

– Tỷ, tỷ sao lại tới thiên lao chứ?

Ánh mắt An Bích Như long lanh lay chuyển, im lặng bình thản nhìn hắn, trên mặt
hiện lên một nụ cười dịu dàng:

– Ngươi đã có thể tới, ta làm sao không thể tới?

-Sao giống được!

Lâm Vãn Vinh vội nói:

-Ta tới không có nguy hiểm, còn tỷ tới lại quá nhiều nguy hiểm! Hoàng đế đang muốn bắt tỷ đó.

An Bích Như cười khổ:

– Không có nguy hiểm? Ai nói với người là không có nguy hiểm? Hoàng Đế đã
truyền thông báo trong đêm, nói ngươi câu kết với Bạch Liên thánh mẫu, sau giờ
ngọ ngày mai sẽ chém đầu ngươi thị chúng, chẳng lẽ ngươi không biết?

Lâm Vãn Vinh nhướng mày: “Không thể nào! Hoàng đế nếu như muốn giết ta, hôm
nay đã trực tiếp chém cái rắc rồi, còn đợi tới ngày mai sao? Vẻ mặt hắn trịnh
trọng:

– Sư phụ tỷ tỷ, tỷ có được tin tức này từ đâu?

-Trên đường dán đầy cáo thị, trong kinh thành đều biết cả rồi. Tuy không nói rõ là ai, nhưng ta vừa xem liền biết ngay là ngươi. Không cần nói nhiều nữa, nơi này nguy hiểm, ngươi mau chạy theo ta!

An Bích Như nói rồi, nắm lấy tay muốn hắn chạy ra ngoài.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

– Sư phụ tỷ tỷ, tỷ thật là khờ! Đây rõ ràng là cạm bẫy mà hoàng đế sắp xếp,
mục đích chính là muốn cho tỷ mắc bẫy, tỷ làm sao lại nhìn không ra chứ? Lúc
này ngoài cửa sợ rằng sỡm đã an bài thiên la địa vọng rồi, tỷ làm sao có thể
chạy trốn chứ?

An Bích Như cười dịu dàng, trong mắt đã long lanh nước, giọng nói tràn đầy
tình cảm ấm áp:

– Đệ đệ ngốc, ngươi mới thực sự là ngốc đó, hoàng đế muốn ngươi thú tội ngươi
cứ đem tỷ tỷ ta dâng lên, thì có làm sao đâu? Bọn họ sao bắt nổi ta! Ta chỉ là
một Miêu nữ đê tiện, không đáng để ngươi vì ta mà thế này.

-Miêu nữ, Miêu nữ thì làm sao?

Lâm Vãn Vinh nói:

– Chỉ có Miêu nữ là đa tình nhất, ta thích nhất chính là Miêu nữ.

An Bích Như nghe xong khẽ cười, tiếng trong như chuông bạc ngân:

– Ngươi vì ta có thể không cần tính mạng, An Bích Như ta tuy hèn mọn, nhưng
cũng biết hai chữ nhân nghĩa, Miêu nữ ta có ân tất báo. Đệ đệ tốt, có phải là
ngươi thích tỷ tỷ hay không?

“Toát cả mồ hôi! Miêu nữ quả nhiên là quá thẳng thắn!” Mặc dù trong chốn nguy
hiểm, nhưng Lâm đại nhân trời sinh dâm tiện, thấy An Bích Như da trắng môi đỏ,
mặt như hoa đào, trong mắt nhu tình như nước, bộ ngực đầy đặn khi lên khi
xuống đầy mê hoặc, thật chẳng còn lời nào để diễn tả.

– Sư phụ tỷ tỷ, tỷ làm sao lại hỏi vẫn đề khó như vậy, ta sẽ ngượng đó.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì.

An Bích Như khẽ hé đôi môi đỏ mọng của, dịu dàng nói:

– Trước đây, ngươi muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ, tỷ tỷ đều trăm phương ngăn
cản ngươi, hôm nay, tỷ tỷ sẽ thuận theo ngươi.

Mặt nàng liền ửng hồng, đôi mắt mơ màng, mang theo sự thẹn thùng vô hạn, đôi
môi đỏ thắm nhẹ mấp mấy, ưỡn ngọc nhũ mềm mại lên rồi từ từ ghé sát vào người
hắn mà thì thầm:

– Ngươi sờ xem, của tỷ tỷ có phải rất lớn hay không? Có phải còn lớn hơn cả
Đại tiểu thư? Đệ đệ tốt, tỷ tỷ chưa từng cho nam nhân chạm vào đâu đó.

Lâm Vãn Vinh nghe thấy huyết mạch liền phun trào: “Nói nàng không phải là hồ
ly tinh, quả thực là không có thiên lý, thời khắc nguy hiểm như thế này mà
nàng còn dụ hoặc ta.”

Có tiện nghi mà không chiếm là Vương Bát Đản, kệ là đang ở đâu, Lâm Vãn Vinh
bước thẳng tới, nghiêm mặt nói:

– An tỷ tỷ, trực giác nói cho ta, nếu ta chiếm tiện nghi của tỷ tỷ là cầm
thú, nếu không chiếm thì còn chẳng bằng cầm thú. Nếu đã như thế, ta đành phải
làm cầm thú thôi.

Hắn đưa tay ra muốn làm cầm thú, trong mắt An Bích Như ẩn hiện sương mù mờ
mịt, gương mặt khi thì e ấp ngượng ngùng khi thì đầy vẻ nhu tình. Thấy hai tay
của hắn sắp tới trước ngực mình, chợt đưa bộ ngực tới lướt qua tay hắn. Nhưng
Lâm đại nhân còn cảm nhận được cảm giác êm ái kia, An tỷ tỷ đã vội vàng co
người lại, trên mặt hừng hực như lửa, gục vào đầu vai của hắn lau đi nước mắt,
khi ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã đầy vẻ kiên nghị:

– Đệ đệ tốt, tỷ tỷ hôm nay dù mất đi tính mạng này cũng phải bảo hộ ngươi chu
toàn, hai ta cùng trở về Miêu trại, đi hưởng cuộc sống thần tiên. Đi…

Nàng nắm lấy Lâm Vãn Vinh muốn đi ra ngoài, nhưng mới đi được vài bước liền
nghe thấy một loạt tiếng ‘xoạt xoạt xoạt’ rít đanh sắc vang lên, vô số mũi tên
bay tán loạn như cào cào, bắn về phía hai người.

– Mau lùi lại…

An Bích Như vội thét một tiếng, trường kiếm trong tay nhanh chóng vung lên,
ánh bạc lấp lóe, trong nháy mắt dựng lên một bức tường kiếm ảnh, một hồi lách
cách khẽ vang lên, mưa tên lần lượt rơi trên mặt đất.

– Lên…

An tỷ tỷ yêu kiều hô một tiếng, khẽ điểm chân, như chim yến giương cánh nhanh
chóng phóng ra bên ngoài

Ngoài cửa vang lên một tiếng quát phẫn nộ:

– Dư nghiệt Bạch Liên mê hoặc bách tính, làm loạn giang sơn của trẫm, tội
chết có dư. Các ngươi giết ngay lập tức, không được sai sót.

Lâm Vãn Vinh nghe rõ, trong âm thanh này có chút khàn khàn, đúng là hoàng đế
phát ra. Lão hoàng đế này trắng đêm không ngủ, sắp đặt tỉ mỉ, đem Lâm Vãn Vinh
làm mồi câu An Bích Như tới, vây vào trong thiên lao này, nhỏ cỏ tận gốc thanh
trừ đốm tàn cuối cùng của Bạch Liên giáo, từ đó có thể thấy rằng lão ta thống
hận Bạch Liên giáo tận xương tủy.

Cửa thiên lao đã có vô số hộ vệ trông giữ, mỗi người trong tay cầm cung cứng
tên nhọn, đều là liên hoàn nỏ của Thần Cơ doanh đã qua cải tiến của Từ Chỉ
Tình. Thấy thế tới vùn vụt của An Bích Như, liên hoàn nỏ trong tay mấy trăm hộ
vệ đồng loạt bắn ra, mũi tên dày đặc như mưa xuân lao tới, so với trận tên vừa
rồi còn hơn rất nhiều.

Võ công An Bích Như có cao hơn nữa, đối diện với trận mưa tên khủng bố này,
cũng có sức mà chẳng thể dùng. Một mũi tên lạnh buốt sượt qua tai nàng, toàn
thân đã ướt đẫm mồ hôi, vội vàng xoay bước lui về bên người Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh nắm tay nàng cười khổ:

– An tỷ tỷ, bên ngoài là hoàng đế tự mình tọa chấn, lần này chúng ta sợ là
chạy không thoát rồi. Bạch Liên giáo các ngươi thật sự có cừu hận với hoàng
thượng lớn như vậy sao? Hoàng thượng bất kể lúc nào cũng không quên tiêu diệt
Bạch Liên giáo?

An Bích Như bị hắn nắm lấy tay, trên mặt dường như phát sốt, khẽ lắc đầu:

– Hắn cừu hận không phải là Bạch Liên giáo, mà là người khác. Chỉ là năm đó
Bạch Liên giáo ta từng giúp đỡ, phối hợp với người kia giết hắn. Mà hắn thì
không thể tùy tiện ra tay với người kia, mối thù sâu nặng này này tự nhiên
chuyển qua Bạch Liên giáo ta rồi.

– Tỷ nói là Thành vương?

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc.

An Bích Như khẽ gật đầu, giọng ôn nhu:

– Huynh đệ bọn họ tranh đấu hơn hai mươi năm, cũng là hơn hai mười năm ta
cùng sư tỷ tranh đấu. Những rắc rồi ngoắt ngéo bên trong, không phải là hai ba
lời có thể nói rõ được.

– Nhưng Hoàng thượng đã đăng cơ hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn không động tới
được Thành vương ư? Không thể nào kém như thế chứ!

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc.

An Bích Như mỉm cười nhìn hắn, khẽ nói:

– Ngươi ấy à, hai mươi năm trước chẳng lẽ không phải sinh trưởng ở Đại Hoa,
sao ngay cả việc này cũng không biết?

“Thật hổ thẹn a! Không may bị An tỷ tỷ nói trúng.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Con người ta luôn chẳng quan tâm tới chiều chính, tỷ tỷ chê cười rồi.

-Chúng ta bị vây khốn ở đây, sợ là không bao lâu sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chẳng biết làm sao ngươi còn cười nổi.

An Bích Như bất đắc dĩ nói:

– Năm đó hai vị vương gia tranh đoạt, vốn mọi người đều ưa thích lão Tam,
cũng chính là Thành vương hiện nay. Hắn đối xử với người rộng rãi, thủ hạ thực
khách tới ba ngàn, lại nắm bộ lại, quyền thế như mặt trời giữa trưa. Đương kim
hoàng đế năm đó còn là nhị vương tử, tư chất bình thường, nhưng hắn có lòng
nhẫn nại, ẩn nhẫn chờ thời. Khi lão hoàng đế bệnh nặng, Thành Vương gia bôn
tẩu liên lạc khắp nơi, chuẩn bị cho bước đăng cơ cuồi cùng. Chỉ có nhị vương
tử trung hiếu nhân nghĩa hầu hạ bên người lão hoàng đế, ngay cả y phục cũng
chưa từng thay ra.

Lâm Vãn Vinh gật gù: “Đương kim hoàng đế, quả nhiên là một người rất mưu lược,
rất nhẫn nại. Biết rõ thực lực của mình không bằng Thành Vương, nhưng nhắm
chuẩn mục tiêu mà ngoạm chặt không rời, cuối cùng đã thành công. Từ điểm này
mà nói, để hắn đăng cơ kế vị cũng không có gì sai.”

An Bích Như đang định nói tiếp, chợt nghe bên ngoài hô hào, tiếp đó là tiếng
chém giết bình khí giao nhau, có thị vệ cao giọng hô:

– Có thích khách, mau bảo hộ hoàng thượng!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận