An Bích Như trước khi đi đã từng nói, thần tiên tỷ tỷ là cao thủ về đùa bỡn kẻ
khác, bây giờ xem ra thực sự là chẳng sai chút nào. Lâm Vãn Vinh lo lắng nhìn
thấy Ninh tiên tử vẫn đứng nguyên đó, hệt như một đóa hoa sen thánh khiết, nếu
không phải nàng vừa cho hắn dính đòn xong, cho dù là ai cũng chẳng ngờ được
nàng cũng có bộ mặt giảo hoạt như thế.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, đâm ngân châm vào cổ tay mình hai cái, chỉ cảm thấy
hơi tê tê.
Ninh tiên tử tủm tỷm cười:
– Ngươi làm cái gì đó? Chẳng lẽ lại hiềm mình chết chưa đủ nhanh? Chỉ là trên
chiếc châm này không có độc, ngươi có châm thêm một trăm cái cũng vô dụng.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
– Tiên tử kể chuyện hay thật, nếu là người bình thường thì sợ rằng đã bị tỷ
dọa cho chết cứng rồi. Chỉ đáng tiếc là lại gặp phải ta, Lâm mỗ ta được người
ta hiệu xưng là ‘tiểu cường đánh không chết’, há lại có thể dễ dàng bị tỷ lừa
gạt như vậy ư?
Ánh mắt mắt thần tiên tỷ tỷ chẳng hề lay động, nhẹ nhàng quét mắt qua hắn một
lượt:
– Ngươi nói lời này là ý gì? Ta nào đã từng dọa ngươi đâu.
Lâm tướng quân cười hắc hắc, chậm rãi đi vài bước:
– Dĩ độc công độc, nghe thì quả nhiên là rất có đạo lí, nếu đổi lại là người
khác thì e là không bị độc chết cũng bị dọa chết rồi. Chỉ đáng tiếc, tỷ lại
không biết cái độc châm kia là ai tặng cho ta, nàng ta chính là người thân
thuộc nhất của ta, nếu thuốc giải này thật sự là thứ kịch độc, nàng nhất định
đã sớm nói với ta rồi, làm gì còn đến lượt tỷ ở đây mà đùa giỡn với ta cơ chứ.
Đó là thứ nhất…
Ninh tiên tử không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ bị che bởi
lớp khinh sa, không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng đang thế nào. Nàng chậm rãi
nói:
– Ồ, nói như vậy, giải dược không có độc cũng chỉ là ngươi đoán thôi?
Ninh tiên tử quả nhiên là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, chỉ một câu nói ngắn
ngủi đã nắm được sơ hở trong lời nói của Lâm Vãn Vinh, vạch trần được tâm tư
của hắn.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
– Vừa rồi ta đã nói qua, đây là là một nguyên nhân trong đó. Còn có một
nguyên nhân càng quan trọng hơn, thần tiên tỷ tỷ người bỏ nhiều công phu như
vậy để tới cứu ta, tuyệt không phải là vì giết ta. Ta chết trong tay sư muội
tỷ, như vậy thì còn có thể hiểu được, bởi vì trong mắt người đời thì cô ta là
nữ ma đầu giết người không chớp mắt. Giết thêm một người như ta cũng chẳng
tính là cái gì. Nhưng tiên tử tỷ tỷ người là nhân vật mà thiên hạ kính ngưỡng,
hôm nay mọi người đã nhìn thấy rõ ràng tỷ cướp ta đi, nếu ta chết đi, người
khác ta không dám nói, nhưng Tiêu đại tiểu thư nhất định sẽ hiểu được ta chết
trong tay ai. Nếu nàng ta công bố ra ngoài, tay của thần tiên tỷ tỷ đã dính
máu tươi, không chỉ là tổn hại tới thanh danh của người, càng khiến cái gì cái
gì mà phường của tỷ…
– Là ‘Ngọc Đức Tiên Phường’.
Ninh tiên tử hơi mấp máy môi, khẽ nói.
– Đúng, đúng, chính là cái xưởng này, tiên tử tỷ tỷ quả nhiên thông minh, cái
xưởng này còn nổi tiếng hơn xưởng sản xuất xà phòng nước hoa của Tiêu gia
chúng ta nhiều lắm.
(xưởng tiếng hán là ‘tác phường’, L3 chơi chữ)
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Tỷ giết ta rồi sẽ làm cho danh tiếng cái xưởng của sư phụ tỷ bị tổn tại,
người khác miệng không nói ra, nhưng sự tôn trọng của họ đối với sư phụ tỷ sẽ
giảm đi nhiều. Chuyện mua bán lỗ vốn thế này, thần tiên tỷ tỷ khẳng định sẽ
không làm đâu. Nói thế nào thì nói, nếu tỷ thật sự muốn giết ta vậy thì đã để
ta trực tiếp chết trong tay sự muội tỷ rồi, vừa chẳng cần đến tỷ động thủ, vừa
trừ được kẻ tỷ không muốn nhìn thấy. Nhất cử lưỡng đắc, thuận tiện tỷ còn có
thể lấy được cái danh hiệu trảm yêu trừ ma, động thủ với sư muội tỷ luôn. Kế
hoạch làm ăn như vậy, tỷ có thể không làm sao?
Tiên tử khẽ nói:
– ‘Ngọc Đức Tiên Phường’ của ta lấy cứu giúp chúng sinh thiên hạ làm nhiệm
vụ, hoàn toàn khác với chuyện mua bán, cái suy đoán này của ngươi đứng không
vững rồi.
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
– Cứu giúp thiên hạ chúng sinh? Thôi bỏ đi, trừ bản thân tỷ ra, tỷ chẳng thể
cứu được ai cả. Trên thế giới này có người trục lợi, có người háo danh. Tỷ
giương cái lá cờ hiệu vì nước vì dân lên, chẳng qua là muốn duy trì danh tiếng
của sư môn tỷ, muốn để mọi người vĩnh viễn ngưỡng vọng thôi. Vì cái mục đích
này, các tỷ cái gì cũng có thể hi sinh, cái này và làm ăn buôn bán có gì khác
biệt chứ? Chỉ bất quá có người làm rõ ràng, có người mờ ám mà thôi.
Nghe hắn nói, tiên tử cũng chẳng hề tức giận, nàng quét mắt qua một lượt:
– Nói xong chưa? Từ một viên độc dược, lại nói đến danh tiếng sư môn của ta,
con người ngươi, bản sự thật không tầm thường.
Lâm Vãn Vinh lại móc ra một viên giải dược khác nhét vào miệng, cười hì hì:
– Lời này không phải là giả… Ta lại uống thêm một viên nữa, xem có thể bị
trúng độc chết không, theo ta đoán, giải dược này cũng chỉ giống như vitamin C
thôi, tỷ không dọa nổi ta đâu.
Thần tiên tỷ tỷ mỉm cười nhìn hắn:
– Bản thân ngươi tuyệt không nắm chắc, cho nên mới muốn lấy được đáp án từ
chỗ ta, muốn ta nói với ngươi giải dược này không có độc, phải không hả?
Mẹ kiếp, thần tiên tỷ tỷ này và An hồ li quả nhiên không hổ là sư tỷ sư muội,
không ngờ đều giảo hoạt như nhau, lão tử dùng hết cả miệng lưỡi mà nàng ta
cũng không trúng kế. Một nhân vật khó nhằn như thế này, cũng không biết Thanh
Tuyền và nàng ta có quan hệ gì, sau này có lẽ ít gặp nàng ta thì tốt hơn.
Lâm tướng quân ha ha ha cười lên ba tiếng:
– Có độc hay không có độc, thử cái là biết thôi. Ta nuốt liền hai viên dược
hoàn, đến bây giờ vẫn có thể sống khỏe mạnh như rồng như hổ, tỷ sao lừa nổi ta
chứ. Tỷ tỷ, tỷ đừng trêu chọc ta nữa đi.
Lời còn chưa dứt thì toàn thân hắn đã trở lên mềm nhũn, mí mắt dần nặng thêm,
khuôn mặt tiên tử trong mắt hắn dần trở lên mơ hồ.
– Mông hãn dược…!
Lâm tướng quân biến sắc. Ngày đó khi ở Kim Lăng, Tiếu Thanh Tuyền đã từng tận
tay tặng hắn mông hãn dược, mĩ nhân ân trọng, hắn nhớ mãi không thôi. Không
ngờ đến hôm nay thì người thân của Thanh Tuyền cũng tặng hắn mông hãn mãnh
dược.
Tiên tử mỉm cười:
– Con người ngươi lúc thông minh rất đáng hận, khi ngu ngốc thì đáng yêu hơn
rất nhiều. Giải dược đó không có độc xác thực là không giả, nhưng trên cái
châm này, lại có bôi mông hãn dược. Đáng cười là ngươi lại tự cho rằng mình
thông minh nên coi lời của ta như gió thoảng bên tai, trước mắt thì ngươi hãy
cứ ăn quả đắng do mình trồng đi.
Mông hãn dược trên chiếc châm này liều lược cực ít, dung nhập vào trong huyết
dịch, tuy không đến mức làm người ta hôn mê, nhưng lại khiến người ta đầu
choáng mắt hoa. Lâm Vãn Vinh trong lòng vừa mừng vừa lo: “mừng là, cuối cùng
cũng không dính độc, lo là Lâm mỗ đã trúng mông hãn dược. Trước đây chỉ có Lâm
mỗ dùng mông hãn dược với người khác, ai ngờ hôm nay lại đến phiên mình, đúng
là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tiên tử này từ đầu đến cuối rõ ràng là cố ý trêu
đùa mình. Mẹ kiếp, An tỷ tỷ nói thật không sai.”
– Không ngờ a, tiên tử tỷ tỷ cũng biết dùng mông hãn dược.
Lâm Vãn Vinh cố nén cơn mê, nói:
– Ta còn cho rằng chỉ có loại người võ nghệ tầm thường như ta mới dùng đến
cái loại thủ đoạn hạ tiện này nữa cơ đấy.
Ninh tiên tử khẽ hừ một tiếng:
– Chuyện mình không muốn làm thì cũng đừng ép người khác làm. Ngươi dùng
chiếc phong châm có kịch độc đó để hại người, khiến ta phải nằm trên giường
nhiều ngày, chút nữa không giữ được tính mạng. Hôm nay ta dùng chút thủ đoạn
giáo huấn ngươi, có gì là không được nào?
Nhân vật tựa như Ninh tiên tử vốn thanh cao tự ngạo, hiếm khi dùng đến loại
thủ đoạn thấp kém như mông hãn dược. Chỉ là Lâm Tam thực đáng hận, mà khổ là
bản thân hôm nay không thể giết hắn, vì vậy mới phải dùng đến chút thủ đoạn
nhỏ này để hắn nếm thử cái tư vị bị người khác ám toán.
Dược lượng nàng dùng cực ít, chỉ là muốn cảnh cáo Lâm Tam. Lâm Vãn Vinh mê
muội một trận rồi cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ là chân đã có chút nhẹ
bỗng, hắn đi về phía trước vài bước thì đột nhiên thân hình bất ổn, đổ nhào về
phía thân thể thần tiên tỷ tỷ.
Tiên tử hơi nhíu mày lại, trong lòng thầm nhủ: “Ta dùng có một chút dược
lượng, cho dù là một con chó nhỏ thì lúc này cũng nên tỉnh rồi chứ, người này
sao lại vẫn chưa qua cơn thuốc nhỉ?”
Nhìn thấy Lâm Tam sau nháy mắt nữa sẽ đổ ập tới, ý niệm nàng lay động, vung
bao kiếm trong tay ra, muốn đỡ lấy thân thể Lâm Vãn Vinh đang ngã xuống. Chợt
thấy thân hình Lâm Tam đó khẽ di động, lách qua vỏ kiếm, lao thẳng tới ngực
nàng.
Tiên tử vừa kinh ngạc vừa tức giận, khẽ quát một tiếng. Mau chóng bay tránh
ra, lập tức nghe thấy loạt một tiếng loạt xoạt vang lên, nhưng lại là do Lâm
Tam kéo được nửa ống tay áo của nàng, tay áo không chịu nổi lực rách tan phần
giữa, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc.
– Tên dâm đãng đáng chết!
Nhìn thấy cổ tay trắng min màng đến ‘sương hờn tuyết thẹn’ của mình lộ ra
trước mặt một nam tử xa lạ, mà lại còn là một kẻ mà mình ghét cay ghét đắng.
Ninh tiên tử dù có tu dưỡng cao hơn nữa thì cũng chẳng nén nổi cơn giận dữ,
vung trường kiếm ra đâm thẳng vào người hắn.
– Xấu hổ quá! Tiên tử tỷ tỷ, ta không cố ý, vừa rồi trúng mông hãn dược của
tỷ, đứng cũng không vững nên mới mất khống chế một chút.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói, vẻ mặt thật thoải mái không thấy một chút xấu hổ
nào, nói trắng ra là hắn định thừa cơ hội mà ăn đậu hũ của nàng: “Lão tử chính
là tên dâm đãng đó, nàng làm gì nào!”
Ninh tiên tử dưới cơn thịnh nộ, trường kiếm đã thẳng tới trước ngực hắn định
đâm vào nữa, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng chẳng phải là người thường, chuyện
được mất hiểu rõ hơn người thường rất nhiều. Nhìn thấy cái bộ dạng như chẳng
hề để ý của hắn, nàng nghiến chặt răng, trường kiếm xoay ngược một vòng, một
tiếng “đinh” trong trẻo vang lên, thanh kiếm đó đã dừng ngay trước ngực hắn.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì một cái, khẩu súng trong tay nhắm về phía trên bụng
tiên tử nói:
– Tiên tử tỷ tỷ, tỷ có kiếm, ta có súng, chúng ta lần này coi như hòa đi.
Tên Lâm Tam này quả nhiên xảo trá vô cùng, rõ ràng là muốn chọc giận ta, lại
ngầm chuẩn bị súng sẵn, không thể không thừa nhận, một chiêu này của hắn quả
là đã xem bệnh bốc thuốc dùng cực chuẩn, lần này ta không ngờ lại trúng kế của
hắn.
Ninh tiên tử cũng không biến sắc, khẽ hừ một tiếng:
– Về mặt gian trá, thiên hạ chẳng có người nào có thể so với ngươi.
– Quá khen, quá khen!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc dâm đãng:
– Về mặt mĩ mạo, trên thiên hạ chẳng có người nào có thể sánh với thần tiên
tỷ tỷ.
Vết thương trên lưng hắn rất nặng, nhìn thấy mà phải giật mình, vừa rồi cố ý
móc súng ra đùa giỡn tiên tử phải tốn rất nhiều sức lực. Khẩu súng trong tay
trước mắt cũng khiến cho lòng hắn cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vết
thương trên lưng thì lại càng thêm đau đớn.
Thanh kiếm của Ninh tiên tử khẽ ấn tới ngực hắn:
– Toàn thân ngươi trên dưới đều là ám khí, quả nhiên quỷ dị phi thường.
– Ám khí? Tỷ nói là cái này sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười móc một vật từ trong ngực ra:
– Một khối kim bài mà thôi, ta dùng làm kính hộ tâm. Tỷ tỷ, tỷ sờ xem, bên
trên còn có hơi ấm của cơ thể ta đó.
Cái hắn cầm chính là tấm kim bài ngày đó được hoa phục lão giả tặng ở bên
ngoài Linh Ẩn tự Hàng Châu tặng cho. Hắn đến kinh thành, vẫn luôn chưa có thời
gian đi tìm lão nhân đó, lại thấy tấm kim bài này trông rất đẹp, cầm trong tay
cảm giác cũng không tồi, bèn dùng làm kính hộ tâm đeo trước ngực luôn, không
ngờ đến ngày hôm nay nó thật sự đã phát huy tác dụng lớn. Vừa rồi kiếm đó của
Ninh tiên tử vừa khéo lại bị cái tấm “kính hộ tâm” kì lạ đặc biệt này cản lại.
Thần tiên tỷ tỷ thấy tấm kim bài kì lạ trong tay hắn, không nén nổi khẽ ‘ý ‘
lên một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, vội vàng nói:
– Kim bài này, là ngươi ăn trộm từ đâu?
“Mẹ kiếp, cái lão tử có là tiền, muốn bao nhiêu kim bài mà chẳng mua được, còn
phải đi trộm sao?” Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Ninh tiên tử, cười hắc hắc:
– Thần tiên tỷ tỷ, xin tỷ dùng từ thì hãy chú ý một chút, khối kim bài nho
nhỏ này trong nhà ta không có một trăm thì cũng có tám chục, đều dùng nó để
gối đầu ngủ hằng ngày, còn phải đi trộm làm cái gì?
Ninh tiên tử thu thanh trường kiếm trong tay lại, khẽ nói:
– Lâm Tam, có thể cho ta mượn xem tấm kim bài này một chút không?
– Làm gì mà khách khí thế.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Tỷ muốn thì tỷ cứ nói, tỷ không nói ta làm sao biết được. Ài, xem gia tấm
thẻ bài rách nát này quả nhiên cũng có chút hay ho đấy, đến cả tiên tử tỷ tỷ
mà cũng rất hứng thú.
– Ngươi rốt cuộc là có đưa hay không?
Đôi mày thanh tú của tiên tử hơi nhíu lại.
– Đưa, đương nhiên đưa!
Hắn giơ tấm kim bài trong tay lên, cười ha ha nói:
– …Muốn xem tấm kim bài này sao, cũng rất là dễ dàng. Tiên tử tỷ tỷ, tỷ tên
là gì?
Trong mắt tiên tử lóe lên một tia phẫn nộ, ngay sau đó lập tức bình tĩnh lại,
khẽ gạt đám tóc đang vướng hai bên tai ra nói:
– Tên chỉ là phù hiệu mà thôi, ta đã không dùng đến họ tên rất lâu rồi. Hơn
nữa, cái tên và tấm kim bài này có liên quan đến nhau sao?
– Kim bài cũng chỉ là một khối vàng, ta thích vàng đã rất lâu rồi, xem ra
nhất định phải cất nó đi thật kĩ mới được.
Lâm Vãn Vinh da cười mà thịt không cười*, khẩu súng trong tay nhắm vào tiên
tử, cánh tay còn lại cất tấm kim bài trở lại trong ngực.
(*thành ngữ: hình dung bộ dạng giả dối hoặc trong lòng đang ẩn chưa ác ý)
Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn, tiên tử thở dài nói:
– Thôi đi, thôi đi, khắp thiên hạ này, có thể uy hiếp được ta, ngươi là người
đầu tiên đó… Ta tên là Ninh Vũ Tích.
– Ninh Vũ Tây? Vũ hóa tây khứ?
(宁羽西-níng yŭ xi: Ninh Vũ Tây, đọc giống Ninh Vũ Tích (níng yŭ xí), Vũ hóa tây
khứ: nghĩa đại khái là chết)
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
– Cái tên này thật không may mắn, còn không bằng kêu là Ninh Giá Hạc!
(giá hạc: cưỡi hạc)
Ninh tiên tử tức giận nói:
– Ngươi nói bừa cái gì đó. Ta tên là Ninh Vũ Tích, Vũ trong lạc vũ (mưa rơi),
Tích trong tích nhật (ngày xưa), làm gì mà thành vũ hóa tây khứ?
– Ninh Vũ Tích? Cái tên này không tồi, có thể so sánh được với hai chữ Lâm
Tam của ta.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, không biết xấu hổ mà lớn tiếng nói tiếp:
– Ta nói nè Vũ Tích, nàng muốn tấm kim bài này làm gì…
Nghe người này nói chuyện, Ninh Vũ Tích chỉ cảm thấy bản thân tiên tử như mình
lập tức có khuynh hướng phải rơi xuống trần thế, nàng nhướng mày lên, hàm răng
ngà hơi nghiến lại, bộ ngực mềm mại phập phồng mãnh liệt, cuối cùng thì nàng
tu vi vẫn cao thâm, cố áp chế được giận dữ trong lòng lại, lạnh nhạt nói:
– Hai chữ Vũ Tích chỉ là phàm danh trong tục thế của ta, từ nhiều năm trước
đã bỏ không dùng đến rồi, người chớ có hét lên nữa!
– Biết rồi, Vũ Tích.
Lâm Tam gật đầu nói:
– Vũ Tích, nàng cần tấm kim bài này làm gì? Bằng giao tình của hai chúng ta,
nàng muốn vàng thì ta tặng nàng một chút là được rồi, tấm thẻ bài này cũng
chẳng có gì đẹp mắt cả.
– Nếu ngươi nói lời không giữ lời thì thôi vậy.
Ninh Vũ Tích bình tĩnh nói. Nàng có một loại cảm giác, kẻ không biết xấu hổ
trước mặt này sắp tới sẽ mang đến cho mình một phiền phức cực lớn.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Đừng lo, đừng lo, ta hỏi nàng một vấn đề cuối cùng, hỏi xong ta sẽ đưa kim
bài cho nàng xem.
Ninh Vũ Tích lắc đầu nói:
– Nếu ngươi muốn hỏi nơi nơi chốn của Thanh Tuyền thì thôi đi, giữa ngươi và
nó sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Hôm nay ta không thi triển di vong chi thuật
đối với ngươi đã là để cho ngươi chiếm tiện nghi rồi.
“Mẹ kiếp, giảo hoạt hệt như An tỷ tỷ ấy.” Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, hừ một
tiếng rồi nói:
– Thanh Tuyền là lão bà của ta, ta và nàng ấy có kết quả hay không cũng chẳng
liên quan gì tới nàng. Trong trần thế này, tuy có chỗ dòng sông không chảy qua
được, nhưng lại chẳng có nỗi nhớ nào có thể bị cắt đứt. Ta không hỏi nơi hạ
lạc của Thanh Tuyền nữa, đổi câu hỏi khác…Vũ Tích, nàng năm nay mấy tuổi rồi?
Ninh Vũ Tích thản nhiên liếc nhìn hắn:
– Người tu hành không nói đến tuổi tác, ngươi nói ta mười sáu tuổi cũng được,
sáu mươi cũng chẳng sai.
Tiên tử này quả thực là tỉnh táo vô cùng, đã bị hỏi đến mức này rồi mà vẫn còn
có thể duy trì trấn đinh, Lâm Vãn Vinh không khỏi vô cùng thầm bội phục công
phu hàm dưỡng của nàng. Hắn lập tức cười ha ha, đưa tấm kim bài trong tay cho
nàng:
– Vũ Tích, nàng trả lời rất có triết lý, tấm kim bài đây nàng hãy xem đi.
Nhưng có một điều kiện, nàng nhất định phải tuân thủ.
Ninh Vũ Tích như tiên tử trên trời, nhưng lại chẳng đoán nổi cái thứ không
biết xấu hổ kia đang nói đến cái gì, chỉ đành nói:
– Có điều kiện gì?
Lâm Tam vô cùng trịnh trọng:
– Ta đem tấm kim bài này tặng cho tỷ, cũng giống như đem bản thân ta tặng cho
tỷ. Tỷ nhất định phải dịu dàng nâng niu, chỉ được nhìn từ xa, không được khinh
nhờn nó đâu đó!
Tú quyền Ninh tiên tử khẽ xiết lại, chẳng nói tiếng nào giơ tay tiếp lấy chiếc
kim bài, Lâm Vãn Vinh thấy dáng vẻ câm nín của nàng, trong lòng lập tức nảy
sinh cảm giác sảng khoái không thể nào diễn tả: “Đến cả tiên tử mà cũng có thể
đùa giỡn, lão tử thật là thiên tài.”
Ninh Vũ Tích lật qua lật lại tấm kim bài kia, cẩn thận xem xét một phen, sau
đó mới khẽ thở dài:
– Kim bài này, ngươi từ đâu có được?
Đây là lần thứ hai tiên tử hỏi đến vấn đề này, Lâm Vãn Vinh đối với lai lịch
của hoa phục lão giả đó căn bản không biết, làm sao có thể nói ra được chứ,
chỉ đành cười vu vơ vài tiếng:
– Đây là người khác tặng cho ta, sao, chẳng lẽ Vũ Tích nàng nhận ra thứ đồ
chơi này?
Nghe hắn càng gọi càng thuận miệng, tiên tử hơi nhíu mày lại, nhìn hắn một cái
thật sâu:
– Nghĩ lại chắc đúng là người khác tặng ngươi, thứ đồ này ngươi muốn trộm
cũng chẳng trộm nổi. Kim bài này đối với ‘Ngọc Đức Tiên Phường’ của ta có hiệu
dụng rất lớn, ta làm sao có thể không nhận ra chứ?
Ặc, một tấm thẻ bài rách nát, không ngờ đối với cái xưởng gì đó của nhà sư phó
Ninh tiên tử lại có liên hệ với nhau? Cho dù là kim bài do hoàng thượng ngự
ban cũng chẳng có được tác dụng lớn như vậy chứ? Mẹ kiếp, trong lúc vô ý không
ngờ lại nhặt được bảo vật, chỉ là không biết tấm thẻ bài này rốt cuộc có bao
nhiêu tác dụng, có thể khiến Ninh tiên tử giao Thanh Tuyền ra, mà thuận tiện
cởi sạch luôn y phục của nàng ta là tốt nhất.
Trong mắt hắn nổi lên dâm quang, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Ninh Vũ
Tích lẩm bẩm:
– Thứ đồ trọng yếu thế này, sao có thể rơi vào tay kẻ không liên quan gì thế
nhỉ?
Trong mắt nàng lóe lên một tia thần quang, nhìn chăm chăm vào Lâm Vãn Vinh:
– Lâm Tam, chẳng lẽ ngươi đã từng tiến cung?
“Tiến cung? Thứ đồ chơi này thật sự là từ trong cung truyền ra ư?” Lâm Vãn
Vinh cả kinh, nếu thật sự là như vậy, lão đầu mà hắn gặp ngoài Linh Ẩn tự há
chẳng phải là đại nhân vật trong cung sao?
– Cái gì mà tiến cung? Ta không biết a!
Lâm Vãn Vinh cười híp mắt nói:
– Nàng cũng biết đó, ta là một nam nhân tinh tráng, tiến cung làm cái gì? Thứ
đồ này tuy là vật trong cung, nhưng cũng không nhất định cứ cho rằng ta phải
tiến cung mới có được.
Ninh tiên tử khẽ thở dài:
– Ngươi cứ ấp ấp úng úng thế này, lời nói không thực, chẳng có được mấy phần
đáng tin. Mà thôi, đã nhìn thấy tấm kim bài này, ta phải đích thân vào cung
một chuyến xem sao. Lâm Tam, ngươi hãy tự lo cho mình đi.
Nàng nói đi là đi, phi thân lên, chỉ sau nháy mắt đã mất hút trong rừng cây.
– Này, này, hộ tâm kính của ta, trả lại ta…
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng hét lên:
– Nàng rốt cuộc là tiên tử hay là cường đạo thế?
Một tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới, thanh âm của Ninh Vũ Tích vang lên:
– Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.
“Trả lời? Nàng có thể cho ta câu trả lời gì?” Nhìn theo bóng lưng nàng đang
dần khuất xa, Lâm tướng quân vô cùng mê hoặc.