Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 263: hai mỹ nhân tuyệt sắc

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nhìn thấy hàn quang của lưỡi đao lấp lóe bổ thẳng vào ngực, trong lòng Lâm Vãn
Vinh kinh hãi: “Đây mà là diễn kịch sao? Rõ ràng thực chỉ là lời nói đùa!” Ý
niệm trong đầu hắn liền xoay chuyển nhanh chóng, lách mình tránh một đao, vết
thương trên lưng lại càng thêm đau đớn. Lưỡi đao của sát thủ này vẫn không
ngừng vung lên, nhằm vào tiểu phúc hắn đâm tới, còn nhanh hơn lúc vừa rồi.

“Mẹ kiếp, lão hổ không phát uy, ngươi coi ta như con mèo ốm ư!” Lâm Vãn Vinh
liền tức giận kinh hãi, mặc kệ đau đớn trên lưng, vận hết khí lực phẫn nộ đánh
ra một quyền nhằm thẳng vào gương mặt của sát thủ kia. Một chiêu này của hắn
ra sau mà đến trước, còn nhanh hơn so với tốc độ của sát thủ kia rất nhiều.
Sát thủ cũng lấy làm kinh hãi, nhanh chóng vung trường đao trong tay lên, khó
nhọc lắm mới bảo vệ điểm yếu hại phía trước của mình.

– Tìm ông nội ngươi đi!

Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, vừa thu lại nắm đấm liền đá ra một cước mạnh
mẽ vào giữa tiểu phúc của sát thủ kia, ‘phanh’ một tiếng, kẻ kia bị văng ra
ngoài sân. Cùng lúc đó, hai gã sát thủ khác cũng không chịu đứng yên, cả hai
vội xoay đao lại, lách qua Lâm Vãn Vinh tấn công về phía Đại tiểu thư ở sau
lưng hắn.

Lâm Vãn Vinh đắc thủ được một chiêu, trong lòng nhất thời bình tĩnh hơn rất
nhiều, chẳng hề sợ hãi hai tên này, thuận tay xách lấy một cái ghế dài bên
cạnh ném về phía hai kẻ đang tập kích kia. Tiếng ‘hoa lạp’ vang lên, lưỡi đao
chém nát chiếc ghế gỗ tan tành. Lâm Vãn Vinh cũng không chừng chừ liền hung
hăng ném chiếc còn lại vào giữa trước ngực một gã sát thủ. Hắn vô cùng tức
giận nên vận hết sức lực toàn thân ném một cú thật mạnh, làm gã sát thủ kêu
lớn một tiếng đau đớn, vội thối lui mấy bước, không ngừng thở dốc.

– Đi!

Lâm Vãn Vinh hét lên một tiếng, kéo Đại tiểu thư và Hoàn Nhi phóng ra khỏi
cửa, mới bước vào trong vườn, chợt nghe một tiếng cười duyên dáng:

– Còn muốn chạy ư? Không dễ dàng như vậy đâu!

Giọng nói mới dứt, liền nghe thấy một tiếng thét chói tay cùng với kình phong
lăng lệ nhằm thẳng vào mặt hắn.

Nghe được giọng nói đó, Lâm Vãn Vinh thầm thở phàn nhẹ nhõm, nhưng cơn giận dữ
lại bùng lên: “Mẹ kiếp, con hồ ly An Bích Như này nói ngon nói ngọt là chỉ như
diễn kịch, con mẹ nó có thể đóng kịch nỗi không? Còn chọn ngày không tốt,
trúng ngay lúc lão tử bị thương, ta mà không cẩn thận thì vừa nãy đã bị mấy
tiểu tử này chém mất mạng rồi.

Nếu nói trên thế giới này chỉ có một người hắn nhìn không thấu nỗi, thì không
ai khác ngoài An tỷ tỷ. Luận về thủ đoạn, luận về mưu trí đều không dưới hắn,
lai còn mang vẻ xinh đẹp lộng lẫy vô ngần, xiêm y khiến cho người ta choáng
ngợp hoa cả mắt, thật sự khó lòng mà phòng bị.

Ám khí vừa phóng tới hóa ra là một đóa sen cực kỳ tinh xảo sáng loáng, không
ngừng xoay tròn, phát ra tiếng gió vùn vụt. Lâm Vãn Vinh trông thấy thế bay
của nó liền thuận tay bắt lập, lập tức cảm giác một luồng lực lớn từ thiết
liên hoa truyền lại, tựa như một cú đập mạnh vào ngực hắn. Hắn liền lùi về hai
bước mới ổn định thân hình, còn thở hổn hển chưa dứt hơi liền thấy một bóng
đen đằng không bay tới, vung mạnh trường kiếm tựa như một vì sao băng thẳng
vào ngực hắn.

Bóng đen kia dùng khinh sa che mặt nhưng cũng không giấu nỗi bộ ngực căng tròn
đang yểu điệu phật phồng, thân hình trên không vẽ nên những đường cong mỹ diệu
động lòng người. ”Nàng cuối cùng đã ra mặt!” Hắn thầm hừ một tiếng: “Đánh nhau
lâu như vậy, đã mấy lần gặp nạn mà không thấy tiên tử gì kia xuất hiện cứu
giúp. Hồ ly lẳng lơ An Bích Như này rốt cuộc có mò rõ hành tung của sư tỷ nàng
hay không, đừng đùa giỡn lão tử mới phải.”

Bóng đen kia ngự kiếm nhanh như một tia chớp phóng đến, khoảng cách gần lại,
Lâm Vãn Vinh có thể thấy rõ sát khí dữ dội trong mắt nàng. Hắn không dám mang
cái mạng nhỏ của chính mình ra đùa, lách mình tránh thoát. Hàn quang ánh lên
trong mắt Anh Bích Như, tay áo vung lên phóng ra một mũi tên nhỏ từ bên trong,
nháy mắt đã đến trước ngực Lâm Vãn Vinh, đầu mũi tên kia ngấm đen, đúng là đã
tẩm kịch độc.

“Trời ơi, nàng thật sự muốn cái mạng của lão tử a!” Cả người Lâm Vãn Vinh toát
mồ hôi lạnh, liều mạng né sang một bên. Mũi tên lao đến cực nhanh, sắp thấy
găm lên người hắn thì một tiếng động nhỏ vang lên, trong lúc hắn vừa nghiêng
người bỗng một mũi kiếm bạc phóng tới vào chính giữa mũi tên tẩm độc kia, hai
vũ khí va chạm nhau làm tia lửa bắn ra tung tóe, mũi tên liền bị đánh làm bay
lệch đi… quẹt qua bả vai Lâm Vãn Vinh, ‘xoạt’ một tiếng cắm vào trên cột gỗ
phía sau.

“Mẹ kiếp, vẫn còn có người đến cứu ta thật!” Lâm Vãn Vinh kinh hãi thầm ca
thán, cũng không biết là phải vui hay buồn, An Bích Như kinh ngạc hét lớn:

– Người phương nào ngăn cản ta?

Một giọng nói của nữ nhân u uất thở than:

– An sư muội, chúng ta lại gặp nhau…

Âm thanh kia phát ra từ mái nhà đối diện, mọi người đưa mắt nhìn sang liền
thấy một nữ tử dáng thon cao xinh đẹp đứng vững chãi nghiêm trang. Khinh sa
che mặt, áo quần trắng tinh, cơn gió hiu hiu làm mái tóc dài của nàng nhẹ phất
phơ, trông thật thản nhiên thanh nhã, cao quý thánh khiết, tựa như dáng vẻ của
một nàng tiên.

Tuy không nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng Lâm Vãn Vinh vừa lướt qua một cái
liền biết người này chính là vị thần tiên tỷ tỷ kia đêm đó bị mình đả thương.
Ngày ấy thần tiên tỷ tỷ này rõ ràng đã trúng độc châm, không có nghĩ rằng hôm
nay lại tràn đầy sinh khí mạnh mẽ đứng trước mặt mình như thế. Xem ra thật như
lời của An Bích Như, một nữ nhân tựa như thần tiên này sao có thể bị phàm nhân
dễ dàng bắn chết. Nàng cùng An Bích Như và Tiên Nhi cũng cùng một gốc, không
cần phải nói cũng tự nhiên phải biết phá giải độc châm kia.

– Thì ra là Ninh tiên tử giá đáo, tiểu muội đã không được nghênh tiếp từ xa.
Hơn mười năm không gặp, dung nhan tiên tử càng đẹp hơn trước kia, thật đáng
mừng đáng chúc mừng a!

An Bích Như xinh đẹp đứng trong sân, hắc y bó sát người càng tôn thêm thân
hình quyến rũ, dáng vẻ mềm mại của nàng, cũng che mặt như nhau nhưng lại có
thêm vài phần lẳng lơ. Hai nữ tử này một trên một dưới, một người cao quý như
tiên, một người mê hoặc tựa hồ ly, tuyệt nhiên chẳng vẻ gì giống nhau, chỉ
cùng được trời sinh mỹ lệ, lại là đồng môn sư tỷ muội, thật sự đều làm cho
người ta há hốc kinh ngạc.

Đại tiểu thư tựa ở bên người Lâm Vãn Vinh thì thầm nói:

– Lâm Tam, ta thấy người này dường như có vẻ quen thuộc!

Người nàng nói chính là An Bích tỷ tỷ đứng đối diện, Lâm Vãn Vinh a a cười
trừ: “Có thể không quen được sao, nàng đã từng ăn phải dấm chua đó!” Nhưng hắn
tất nhiên sẽ không ngu ngốc vạch áo cho người xem lưng, lập tức đáp:

– Phải không vậy? Ta chẳng để ý nữa. Trong mắt ta, ngoại trừ Đại tiểu thư,
Thanh Tuyền cùng mấy lão bà của ta, những nữ nhân khác đều xem như nhau thôi,
cũng chẳng cần phân biệt đẹp xấu làm chi.

– Ba hoa!

Đại tiểu thư duyên dáng gắt lên, nhưng lại càng dựa chặt vào người hắn, nhớ
lại hắn mới vừa rời liều mạng không màng sống chết mà bảo hộ trước thân mình,
trong lòng vừa hạnh phúc vừa cảm động, hé mở đôi môi nhỏ xinh thỏ thẻ bên tai
hắn:

– Bại hoại, sau này không nên ngu ngốc như vậy, nếu chàng bị thương thì thiếp
chẳng thể nào sống yên vui nỗi đâu.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào, ân ái triền miên.

Tiên tử đứng thẳng trên mái nhà bên kia khe khẽ thở dài:

– Sư muội, muội vị tất tự làm khổ mình, chuyện năm xưa chỉ là một chuỗi hiểu
lầm, muội cần gì phải mang nỗi oán giận này trút lên người không liên can.
Chúng ta hơn mười năm không gặp thì phải nắm tay nói cười, tâm tình với nhau
mới phải chứ.

An Bích Như cười khanh khách:

– Tâm tình trò chuyện? Hay lắm, nhiều năm không gặp sư tỷ, muội cũng rất nhớ
sư tỷ đấy. Hi… hi…

Nàng nói chuyện mà cánh tay cũng vung ra, hai châm ánh lên hàn quang, chớp mắt
đã phóng đến trước người Lâm Vãn Vinh.

Động tác của An Bích Như tuy mau lẹ nhưng tiên tử kia tựa hồ rất hiểu rõ nàng,
cũng không thấy động tác cước bộ của nàng như thế nào, đảo mắt liên tới trước
người Lâm Vãn Vinh, nhẹ vung tay áo, hai ngân châm liền bị thu vào trong tay
áo của nàng.

Sắc mặt tiên tử hơi trắng nhợt nhưng ngay lập tức khôi phục lại sự bình
thường, nhìn An Bích Như cười nói:

– Sư muôi, mấy năm không gặp, muội càng tinh thông thành thạo băng phách thần
châm này, năm xưa sư phụ đã không chọn lầm người khi truyền thụ cho muội băng
phách thần châm này.

“Hóa ra cái đồ chơi này kêu là bách phách thần châm, khó trách khi cắm trên
mông thì lạnh ngắt toàn bộ như vậy.” Lâm Vãn Vinh âm thầm nhớ lại, không tự
chủ vừa sờ mông vừa lén nhìn thân hình yểu điệu của An tỷ tỷ một cái, nhớ tới
tình hình ngày trước trên Vi Sơn hồ tao hồ ly này châm cứu vì mình, nhất thời
muôn ngàn cảm xúc chợt ùa đến trong phút chốc.

An Bích Như cười khanh khách, trong tiếng cười lại mang theo mùi vị thê lương
cùng bi phẫn không thể diễn tả nên lời:

– Sư tỷ, đa tạ tỷ còn nhớ tới sư phụ. Tỷ mà không nói, ta suýt nữa đã quên
băng phách thần châm này đúng là lão nhân gia người tự tay truyền thụ cho ta.
Ơn đức dạy dỗ ta vốn khó quên. Nhưng những lời ban đầu người đã từng nói trước
mặt hai chúng ta, dù có chết ta cũng không thể quên nỗi: ’ Miêu nữ căn cốt
không tốt, mặc dù có thiên tư nhưng lại là nguồn gốc của họa nước’. Lời nói
đó, ta mỗi ngày đều nhớ hơn trăm lần. Sư tỷ, chẳng lẽ người đã quên sao? À, ta
quên mất, tỷ thân phận cao quý, chính là đóa hoa kì diệu được được sinh ra
giữa nhân thế, sư phụ còn coi trọng người không hết, sao lại có thể hiểu được
tâm tình của miêu nữ thấp hèn như ta?

Lâm Vãn Vinh thầm ‘a’ một tiếng: “Khó trách An tỷ tỷ quá khích như thế, ở thời
đại này còn xa mới đạt tới ranh giới bình đẳng dân tộc, miêu nữ ở trong mắt
thế nhân chính là dã tộc hoang dại chưa được khai hóa, thân phận cực kỳ hèn
thấp. An Như Bích này quốc sắc thiên hương, thông minh phi phàm, căn bản phải
là nhân vật tựa như tiên nữ trên trời, duy chỉ có dấu tích miêu nữ đã hằn khắc
lên thân mãi không mờ. Có lẽ là sư phụ của hai người các nàng cũng là một kẻ
coi trọng huyết thống thuần túy, sau khi biết được thân phận miêu nữ của An tỷ
tỷ liền sinh lòng khinh bỉ nàng, nên mới có chuyện An tỷ tỷ lưu mãi những lời
nói kia. Con người An Bích Như thuộc loại vừa cao ngạo lại vừa rất nhạy cảm,
nếu không phản sư môn thì mới là kì quái.

Nói lại chuyện kia, miêu nữ có cái gì không tốt! Các nàng thuần phác đa tình,
nhiệt tình phóng khoáng, dám yêu dám hận , so với những khuê tú hay ỏng ẹo
nũng nịu còn vượt trội hơn nhiều, mang một hương vị đặc sắc riêng. An tỷ tỷ
này chính là một ví dụ sống động, cá tính của nàng luôn khiến cho Lâm Vãn Vinh
mãi lưu lại những ấn tượng vĩnh viễn khó phai mờ.

Tiên tử trầm mặc một hồi liền thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

– Tiên sư đã là người thiên cổ, ta cũng chịu ơn sâu dưỡng dục bồi giúp của
người, sao có thể lại có lời nói không phải với người? Theo ngu tỷ thấy, ngày
đó sư phụ nói lời đó, cũng không phải là nhằm vào sư muội mà chỉ là vì đại cục
mà nghĩ vậy. Ở trong lòng của tỷ, vô luận dân tộc nào, đều là con dân Đại Hoa
ta, vốn không phân địa vị cao thấp, chỉ là cái thế gian này lòng người hiểm
ác, làm gì có chuyện ai ai cũng có thể đối xử khoan dung độ lượng. Mấy đời
“Ngọc Đức Tiên Phường”của ta đứng đầu võ lâm, hiệp trợ đế vương hưng quốc an
bang, được thế nhân kính ngưỡng. Năm xưa lại đúng lúc gặp quốc gia có đại nạn,
lại có người mượn sự xuất thân của muội để làm to chuyện, cục diện liền càng
khó khăn để chỉnh đốn. Để trấn an dân chúng, bảo vệ bình an của Đại Hoa ta, sư
phụ lão nhân gia người mới đành phải bức bách tỏ thái độ đó, ở trước mặt mọi
người bới móc thân phận của muội, thật sự là lão nhân gia người bất đắc dĩ mà
làm.

“Toát mồ hôi, vạch trần giữa chốn đông người, sư phụ này của An tỷ tỷ thật
không để lại cho nàng chút mặt mũi nào. Người cao ngạo như An Bích Như mà bị
bà ta đả kích như vậy, nàng không trở mặt mới là lạ. Huống chi, một lão thái
bà như ngươi cho dù là mượn danh nghĩa làm vì nước vì dân, thì có lợi ích gì
khi vạch trần việc riêng tư của người khác trước mặt nhiều người? Chỉ vì vị
trí lãnh tụ võ lâm, vì cứu vạn dân ư? Rắm chó, nói thật dễ nghe!” Hắn trong
lòng tức giận, lòng đồng tình với An Bích Như càng lớn.

An Bích Như cười ha hả, lệ quang ẩn hiện trong mắt:

– Nói hay lắm, nói hay lắm, đứng đầu võ lâm, hưng quốc an bang, lý tưởng vĩ
đại cỡ nào! Vì điều này, sư tỷ người thanh tâm quả dục, một mình chịu cảnh
lạnh lẽo cô đơn, nguyện không kết tóc se duyên đến trọn đời. Cả tư vị của tình
yêu cũng chưa từng nếm thử qua, đây thật là tình cảm sâu đậm cao thượng đến cỡ
nào a! Nhưng tiểu muội có một chuyện không thể lý giải. Võ lâm này, là võ lâm
của những kẻ luyện võ; thiên hạ này, là thiên hạ của mọi người, lại có kẻ nào
cần “Ngọc Đức Tiên Phường” ta dẫn dắt ư? Lại có ai tới gọi người an bang hưng
quốc sao? Sư tỷ, vấn đề này, tiểu muội đã suy nghĩ nhiều năm, nhưng vẫn không
có nghĩ thông suốt, người có thể cho ta một lời giải đáp hay không?

“Nói hay lắm! Trong lòng Lâm Vãn Vinh cực kỳ sảng khoái: “Miêu nữ. Miêu nữ thì
sao? Lão tử thích chính là thích miêu nữ, thế giới này biết bao dân tộc giống
nòi, không có quyết tâm bao dung tất cả, sao nói đứng đầu quần luân? An tỷ tỷ
quả thật là nữ tử rất thông minh, một câu điểm trúng yếu hại, thế giới là thế
giới của mọi người, không phải thuộc về tiên tử nào, cũng không phải thuộc về
“Ngọc Đức Tiên Phường” gì cả. Phải có chiến tranh thì mới có hòa bình, chuyện
bọn chó má các người, ngươi có thể quản được sao? Còn muốn hy sinh người khác
vì toàn cõi, bảo vệ chánh nghĩa nhân gian gì gì đó, thế giới hòa bình ư… nói
linh tinh.

– Luôn tiện còn chà đạp lên nỗi đau này của ta. Các ngươi lại đặt lên không
thèm quan tâm đến một nữ tử yếu đuối như ta, hy sinh cả đời ta vì đại cuộc,
đổi lấy sự an khang của dân chúng, cho xã tắc thái bình ư?

An Bích Như kích động khẳng khái, nói đến nỗi đau thầm kín trong tim thì nước
mắt đã lã chã tuôn rơi. Liếc thấy ánh mắt sáng quắc của Lâm Vãn Vinh cùng với
nụ cười đầy vẻ khích lệ trên mặt hắn, thật hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hi
hi ha ha ngày thường, dường như ở trong cõi đời này chỉ có một mình hắn là tri
âm. Trong lòng nàng chợp ấm áp, nhìn hắn chúm chím khẽ cười một cái, ngẩn vầng
trán cao ngạo lên.

Tiên tử lắc đầu nói:

– Sư muội nói tất nhiên có lý, đồng ý quốc gia này là từ xưa mà có, không
phải tự nhiên sinh ra. Vô số sự thật đã chứng minh, dân chúng phải có người
lãnh đạo, nếu không sẽ là như cát vụn bị ngoại tộc khi dễ. Như hiện tại ngoại
địch xâm lấn Đại Hoa ta, người Hồ tràn qua, nếu không có người lãnh đạo, sao
nói chuyện an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an? Giữa quốc gia và con người là
cái chủ đề ngàn năm không đổi. Vì nước, dù cho cần phải có ngươi hy sinh,
không phải muội thì sẽ là ta. Sư muội tuy nhận hết nỗi ấm ức, ngu tỷ trong tim
sao lại có thể yên lòng? Sư phụ đã truyền cơ nghiệp cho ta, yêu cầu ta trân
trọng danh tiếng trăm năm của “Ngọc Đức Tiên phương”, ngu tỷ hết sức lo sợ,
thấp thỏm không yên, nào dám đi nhầm từng bước nữa?

Ninh tiên tử này cung là người theo lối suy nghĩ cực hữu, lời này đúng là nói
về quan hệ giữa quốc gia và con người, dân chúng và cái tôi cá nhân, quả nhiên
là chủ đề ngàn năm khó giải, ông cho rằng ông có lý, bà cũng nói mình chẳng
sai… dù cho là Lâm Vãn Vinh từng ở kiếp khác, nhưng cũng mỗi người một ý,
chẳng ai thuyết phục được ai.

– Nhiều lời vô ích!

An Bích Như tức giận hừ một tiếng:

– Đạo bất đồng chẳng thể bàn chuyện, việc hôm nay không có quan hệ với người,
mời ngươi tránh ra, chớ uy bức tiểu muội phải động thủ với người!

Tiên tử liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, ánh mắt bình thản, trên mặt không tỏ một vẻ
nào, nhìn không biết có biểu hiện gì, Lâm Vãn Vinh cười hì hì vỗ tay một cái:

– Chà, vị tỷ tỷ này, người trông thật quen mặt a! Chúng ta đã gặp qua nơi nào
sao?

Đại tiểu thư lại rất sùng kính thần thái của tiên tử, khe khẽ chạm nhẹ Lâm Vãn
Vinh, hạ giọng nói:

– Ngươi cái người này, chớ có khinh nhờn tiên tử!

Toát mồ hôi, ta khinh nhờn cô ta ư? Đây là cái đạo lý gì, ta còn lo lắng cô ta
sẽ khinh nhờn ta nè.

Tiên tử không gật cũng không lắc đầu, lạnh nhạt liếc hắn một cái, xoay người
lại, dưới chân như mọc rễ không nhúc nhích đứng bảo vệ trước người hắn, quả
thật tất cả đều nằm trong tính toán của An Bích Như. Vị thần tiên quả thực là
chánh trực phân minh, vì ngăn cản sư muội hành hung có thể bỏ qua ân oán ngày
xưa, quả nhiên là có phong cách!

Ánh mắt An Bích Như bỗng trong vắt, nũng nịu cười nói:

– Hay lắm, được rồi, sư tỷ quả nhiên vẫn chánh trực. Nhiều năm không gặp, hôm
nay tiểu muội sẽ lãnh giáo Ninh tiên tử danh chấn thiên hạ đã học công phu mới
mẻ gì.

Tiên tử lắc đầu:

– Sư muội, muội cấu kết cùng Thành vương, đồng tâm đồng lõa, xem mạng người
như cỏ rác. Ta dù đã thấy được nhưng cũng không thể quản. Kẻ này tuy là có
chút ác độc, nhưng mà không thể chết ở trong tay muội được.

– Cần ngươi quản sao…

Đang khi nói, thân hình An Bích Như tựa một cánh chim én duyên dáng bay lên,
mười ngón tay thon nhỏ gập lại như móc câu, những chiếc dài nhọn lóe ra ngân
quang mờ mờ, thanh thế cực nhanh, so với lần đánh lén Lâm Vãn Vinh vừa rồi còn
hơn gấp mấy lần, muốn cắm thẳng vào mặt mặt tiên tử.

Ninh tiên tử không đổi sắc, tay áo nhẹ vung lên, giữa hai tay hiện lên màn
huỳnh quang nhàn nhạt, tựa như một đóa sen thánh khiết, tư thế càng nhanh hơn,
nháy mắt đã chặn lại bàn tay An Bích Như.

An Bích Như khẽ hừ một tiếng, hóa trảo thành chưởng, không chút mảy may nhân
nhượng đánh vào trước ngực cô ta. Hai người giao đấu, lấy nhanh chế nhanh, chỉ
chốc lát đã liên tiếp đối ba chưởng, ba tiếng ‘phanh phanh‘ vang nhẹ, hai
người đồng thời cùng lui nhanh về phía sau, bên tai hơi đỏ lên, bộ ngực nhẹ
phập phồng, hiển thị không phân cao thấp.

An Bích Như không phải là nhân vật dễ đối phó như vậy, trong lúc bay ngược thì
trong tay cũng không biết ở đâu đã thấy xuất ra một thanh kiếm nhỏ, công lực
tụ ở bàn tay, cổ tay rung lên, tiểu kiếm kia liền như sao băng phá không bay
thẳng tới ngực của tiên tử.

Hai người này cách nhau quá gần, công lực của An tỷ tỷ Lâm Vãn Vinh đã từng
biết qua, thấy nàng vừa một kích toàn lực xuất ra ám khí, tiên tử kia dường
như không thể tránh kịp, nhất thời trong lòng đã mơ hồ dấy lên một cảm giác
hối hận, nếu là diệt mất đi tiên tử, đấy quả thật là làm một điều tàn bạo với
vu vật trời ban.

Sự thật lại không như suy nghĩ của Lâm Vãn Vinh, Ninh tiên tử và An Bích Như
đã nhiều năm giao đấu, hai người đều hiểu thấu gan ruột của nhau. Thấy trong
tay An Bích Như phóng ra tiểu kiếm, nàng cũng không kinh hoảng, trong tay lại
không biết khi nào lại xuất ra dải khăn gấm. Nàng phất nhẹ tay làm dải lụa kia
nhẹ nhàng chuyển động thật là đẹp mắt, xuất ra một chuỗi động tác tạo nên hỏa
thạch điện quang trông thật tuyệt đẹp, kì ảo huyền bí, khiến cho người ta nhìn
đến choáng ngợp hoa cả mắt.

Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói:

– Đẹp mắt, đẹp mắt quá! Vị tỷ tỷ kia, thì ra người vẫn còn có thể tung khăn
a!

Sau lưng tiên tử dường như có mọc mắt, trong ống tay áo đang rủ xuống đột
nhiên hiện ra ra một thanh trường kiếm, hàn quang lóe lên chói lọi làm Lâm Vãn
Vinh loạn mắt, vẻ mặt dâm đãng tràn trề kia nhất thời tiêu tán gần hết.

An Bích Như thối lui một chưởng, lại càng không thuận theo không buông tha,
trong tay áo như làm xiếc cũng hiện ra một thanh bảo kiếm thu thủy, tựa như
ánh trăng lạnh lẽo. Lâm Vãn Vinh trợn mắt há mồm ra nhìn: “Trên người hồ ly
xinh đẹp này cất giấu ít nhiều bảo bối a! Vì sao khi mỗi lần ta khám xét thân
thể nàng cũng không có tìm ra vậy? Lần sau ta mà lại khinh bạc nàng, nàng liền
lôi ra một món đồ chơi mà không thèm lên tiếng cho ta một cái như thế, thì cả
đám lão bà của lão tử sẽ làm quả phụ rồi!

– Dịch lộ lê hoa!

An Bích Như yêu kiều hô một tiếng, phi thân thẳng lên, nhẹ nhàng múa bảo kiếm
liên tiếp tạo ra bảy đóa kiếm hoa bắn ra các hướng khác nhau, mãnh liệt xé gió
công thẳng tới trước người Ninh tiên tử. Kiếm hoa kia tựa như hoa lê tinh
khiết nở rộ làm chói lòa đôi mắt, nhưng lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo như lưỡi đao.
Lâm Vãn Vinh đứng ở phía sau tiên tử, cũng không chịu nỗi cảm thấy lạnh buốt
thấu xương. An tỷ tỷ này quả nhiên là cao thủ, bình thường cùng mình hi hi ha
ha, thì ra còn có nhiều bộ mặt đằng sau.

Tiên tử khẽ nhíu mày, múa tít trường kiếm trong tay nghênh đón, chẳng ngại
luồng hơi lạnh thấu xương kia, vung thẳng kiếm nhằm thẳng vào giữa một đóa lê
hoa. Tiếng ‘đang đang’ vang lên, hai lưỡi kiếm chạm nhau làm bay đóa hoa lê
liền tan biến.

Kiếm của An Bích Như vung lên không nhưng vẫn không chịu nhún nhường, bảo kiếm
trong tay liền nhẹ nhàng chỉ lên, cánh chậm rãi rung lên, tựa như một con rắn
độc đang uốn éo, uyển chuyển đâm về phía Ninh tiên tử.

Thần sắc của thần tiên tỷ tỷ vô cùng trầm trọng, không dám khinh địch xuất
thủ, ngay khi bóng kiếm vừa nguy cấp tới gần trước ngực liền dùng chỉ thay
kiếm, đánh thẳng vào cổ tay của An Bích Như.

Chiêu thức ‘vây Ngụy cứu Triệu này khiến cho An Bích Như không dám coi thường,
nàng vội vàng nhảy qua một bên, bật cười khanh khách, bộ ngực rung lên dồn
dập:

– Sư tỷ quả nhiên có thủ đoạn hay, không sống lâu không thấy, Linh Tê Nhất
Chỉ này quả thật xuất quỷ nhập thần. Chỉ không may là người cả đời không lấy
chồng, cũng chẳng thể tìm được truyền nhân cho Linh Tê này, thật không may cho
cái mỹ danh Linh Tê!

“Linh Tê Nhất Chỉ? Ta choáng, đây đúng là bí thuật ngàn vàng cũng không đổi ư!
Nhất định phải thử học qua một lần công phu này!” Trông lên An tỷ tỷ cùng tiên
tử, hai nữ nhân tuyệt sắc một hắc y một bạch y, trên mặt Lâm Vãn Vinh lộ đầy
vẻ dâm đãng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận