Từ Chỉ Tình đúng là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, nghe xong mấy lời nói
đó, trong lòng lập tức hiểu ra, vội vàng nói với Lâm Tam:
– Ngươi cái tên này còn sững ra đó làm gì, còn không mau tạ ơn.
– Tạ ơn, tạ ơn cái gì.
Lâm Vãn Vinh lấy làm kì quái hỏi, đối với sự tình này gã không có chút khái
niệm, một câu nói ban cho cả một khu vườn. Với cái thể loại sự việc như vậy,
thì cũng thấy vài tình tiết trên TV, nhưng họ Lâm gã và người ta vô quan, gã
căn bản về phương diện này không thấu hiểu.
Từ Chỉ Tình tức giận có dư nhưng lại buồn cười, tên này lúc thì thông minh
khiến cho người ta hận đến không được đưa gã lên miệng cắn một cái, đến lúc
ngu xuẩn thì lại hận không được đi tới đá gã một cước, tóm lại nói một câu:
không đánh, gã sẽ không nhớ dai.
Tô Mộ Bạch đương nhiên cũng sẽ không nói rõ, cái vị ở trong đình thưởng thức
Lâm Tam tự nhiên là có đạo lý của nó, sự việc này gã thật không có khả năng để
can thiệp vào.
Lão già đó tựa hồ như thích thú cái loại nhân vật hồ đồ trong lốt thông minh
như Lâm Vãn Vinh vậy, cũng không nói rõ việc này, chuyển sang chuyện khác nói:
– Từ nha đầu, Tô Mộ Bạch, còn có chỗ ngồi đó của Lâm Tam, hôm nay ta đã nói
muốn kiểm tra các ngươi một phen, đương nhiên không thể nói rồi mà không tính.
Vẫn là câu nói đó, đáp thật hay tỏ ra có tài được ban ghế ngồi.
Tô Mộ Bạch chính là đương triều Trạng Nguyên lang, được đích thân Hoàng Thượng
đề bút lựa chọn, tự nhiên không ngại bị ông ta khảo, liền khom người ôm quyền
hồi đáp:
– Thỉnh Hoàng… lão gia ra đề.
Lão gia trong đình trầm ngâm nửa ngày, cười nói:
– Hôm nay để ghi nhớ việc ở trong vườn mẫu đơn ngắm hoa, các ngươi hãy nói
xem, trong khu vườn đầy hoa cỏ này, hoa nào được xem là Hoa Khôi trong hoa?
“Hoa Khôi?!” Lâm Vãn Vinh nhất thời nhớ lại chuyện cũ ngày đó bên bờ sông Tần
Hoài cùng Tiên Nhi, trên mặt không nén nỗi hiện lên một nụ cười: “An hồ ly đó
cũng không nắm được Tiên nhi đang ở nơi nào, tới kinh thành này cũng được mấy
hôm rồi, mà vẫn còn chưa có thấy được mặt nàng.”
Nghe xong đề mục đó, Tô Mộ Bạch suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
– Theo Mộ Bạch thấy được, vua của loài hoa không có gì xứng hơn cực phẩm mẫu
đơn ‘Tuý Nhan Hồng’. Tuý Nhan Hồng này mềm mại yêu kiều, nở rộ thành đóa lớn,
ví như thịnh thế của quốc gia, màu sắc thuần chính, ngụ ý sâu xa, tượng trưng
cho Đại Hoa ta hưng thịnh rực rỡ, giang sơn vững bền vạn năm, chính là phúc
lành được trời ban xuống. Đấy chính là nước trong xanh cuộn sóng, đất màu mỡ
tốt lành, ngưng tụ từ tinh khí núi non, tạo nên hạt mầm thuỷ tú. Hiên ngang
đến từ viễn cổ, đẹp tươi cùng tuế nguyệt điểm trang, lớn lên giữa ngàn loài
cây cỏ, ganh đua diễm lệ với trăm hoa, ngước gọi Lạc thần (thần sông Lạc) là
bạn tốt, cúi nhìn phất phới một nhành cây.
Lâm Vãn Vinh nghe được từ gót chân lên trên trán đều tối mù, nói với Tiêu Ngọc
Nhược:
– Đại tiểu thư, gã Trạng Nguyên này nói cái gì vậy, ta nghe sao không hiểu.
Ai, xem ra ta đã bị lạc hậu rồi, nếu nàng biết thì có thể phiên dịch một chút
không?
Đại tiểu thư thật ra cũng bác học đa tài, cười nói:
– Tô Trạng Nguyên này quả nhiên danh bất hư truyền, gã vừa dẫn chứng “Mẫu Đơn
Hoa Thần Phú”, nói về phẩm đức cao thượng của ‘Tuý Nhan Hồng’, lai lịch bất
phàm. Chỉ nội trong khoảng thời gian như vậy, mà có thể dùng kinh điển để dẫn
chứng mà ung dung nói chuyện, chức trạng nguyên rơi vào gã cũng thật xứng
đáng.
“Té ra là luận văn miêu tả nghị luận” Lâm Vãn Vinh trong lòng bực tức: “Ngất,
tính giở trò con nít quỷ quái gì vậy, đọc vài câu làm cho ra vẻ để lão tử nghe
chẳng hiểu một chút gì, vậy mà có thể được chức Trạng Nguyên sao? Ta mà đi tới
viết vài cái phương trình tích phân, bảo đảm bất cứ là ai trong các người cũng
không thể nhận ra được, như vậy ta không phải còn nổi hơn cái tên kêu là Trạng
Nguyên kia sao?”
Mọi người nghe xong Tô Mộ Bạch nói qua một lượt, tất cả đều thầm gật đầu, học
vấn của Tô Trạng Nguyên quả nhiên danh bất hư truyền…duy chỉ có Lâm Vãn Vinh
là kẻ hết sức ngoại lệ. Nếu mà gã biết được cái khu vườn này đã thuộc về của
mình, nghe xong vài câu kinh điển cổ của Tô Mộ Bạch, sợ rằng đã sớm cầm chổi
quét hắn ra khỏi chỗ này rồi.
Lão già trong đình cười nói:
– Rất tốt, Tô Mộ Bạch. Ngươi tài hoa xác thực phi phàm, xem ra chọn ngươi là
Trạng Nguyên cũng không sai. Người đâu, ban ghế!
Tô Mộ Bạch vội vàng ôm quyền cảm tạ, trên mặt lộ một vẻ khiêm tốn, đợi tên tuỳ
tùng đó mang cái ghế cẩm tới, hắn cẩn thận đặt nửa cái mông lên bên mép ghế,
xem như là đã ngồi xuống, không giống như Lâm Tam ngồi thật vững vàng ở phía
xa. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy vậy trong lòng thầm buồn cười: “Làm Trạng Nguyên
như vậy, run rẩy nơm nớp, thật không có ý nghĩa gì, không giống Lâm Tam ta
thật quá thoải mái.
– Từ nha đầu, tới lượt ngươi.
Lão già quét mắt nhìn qua Từ Chỉ Tình, nhẹ gật đầu nói.
Từ Chỉ Tình nhẹ nhàng thi lễ, tại chính giữa chậm rãi đi vài bước, trải qua
một lúc, khẽ mở đôi môi hồng nói:
– Hoa khôi trong các loài hoa này…thật là bách vô nhất thị… (trăm không có
một )
Mọi người trong vườn lập tức sửng sốt, tại khu vườn chứa đầy mẫu đơn kiều diễm
sinh động này, trong mắt của Từ tiểu thư lại là cả trăm không có một ư? Nhãn
quang của nàng thật sự là quá cao rồi.
Tô Mộ Bạch nhíu mày nói:
– Theo như ý của tiểu thư, mẫu đơn trong khu vườn này không có bách hoa chi
vương, nếu là vậy thì hoa nào mới là có thể?
Từ Chỉ Tình khẽ cười một tiếng không nói năng gì, chỉ có Lâm Tam cười hi hi
bàn tay nắm lại rồi đưa ngón cái lên nói:
– Cao kiến, cao kiến, ta giờ mới biết là Từ tiểu thư thích cái gì.
Lão già trong đình cũng tỏ ra nghi hoặc khó hiểu, nhưng ông ta biết rõ là từ
nha đầu này thật có năng lực, Từ Chỉ Tình thật ra đã từng trải qua chiến
trường cùng với người Hồ, đấu mưu lược thật đúng là nữ tử lợi hại, có thể coi
là cân quắc không thua đấng tu mi, lời nàng ta nói tuyệt không chỉ đơn giản
như vậy.
– Lâm Tam, nghe ý tứ của ngươi, ngươi dường như hiểu được lời nói của Từ nha
đầu phải không?
Lão già đầy vẻ hứng thú hỏi.
Lâm Vãn vinh cười nói:
– Đoán ra một chút, cũng không biết là có đúng hay không, dù sao con người
của ta không học thức không kiến thức, đoán mò cũng vô phương.
Từ Chỉ Tình tủm tỉm cười, nhìn gã một cái nói:
– Cái tên này, đoán sai thì ta cũng không quản.
Lão già cất tiếng cười to, nghe thanh âm đó dường như thật sự vui vẻ:
– Các ngươi đám tiểu bằng hữu này, luôn thích đánh đố gây khó, ta nếu trẻ lại
hai mươi tuổi, thì cũng có thể cùng các người đùa bỡn một phen. Lâm Tam, ngươi
nói ra xem, bốn chữ ‘bách vô nhất thị’ này của Từ nha đầu là có ý gì.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Đại tiểu thư, ta đố một chữ để nàng đoán, bách vô nhất thị, đoán một chữ.
Đoán trúng được thì cũng giải ra câu đố khó của Từ tiểu thư.
Tiêu Ngọc Nhược suy nghĩ một lúc, đột nhiên bật cười:
– Ta đã biết rồi, bách vô nhất thị, cũng là một chữ ‘bạch’. *Thì ra Từ tỷ tỷ
thật thích bạch mẫu đơn này a! Trong khu vườn này màu trắng càng nhiều càng
đẹp, cũng giống như tới được ‘Chiến Phong Kiều’ ở Lạc Dương vậy, ngụ ý của tỷ
tỷ là chọn ‘Chiến Phong Kiều’ làm bách hoa chi vương, có phải không?
(* Chữ bách ‘百’, bỏ đi dấu ngang trên đầu- chữ nhất ‘一’, sẽ thành chữ bạch白 )
Từ Chỉ Tình gật đầu cười nói:
– Tiêu gia muội muội quả thật là thông minh lanh lợi.
Tiêu Ngọc Nhược xấu hổ cười một tiếng, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm nói một
câu với mình: “Lý nào, lý nào, phải là Lâm Vãn Vinh nhà bọn ta thông minh
chứ.”
Từ Chỉ Tình nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt hiện lên một tia kỳ vọng:
“Tên này tuy hi hi ha ha không có đứng đắn, nhưng mỗi lần ở chỗ mấu chốt đều
hành xử khiến người ta đều phải không ngờ. Vừa rồi dùng mẹo vòng vo để đố một
chữ, tên này lại có thể thoải mái hiểu được, quả thật là thông minh cơ trí,
không đơn giản! Chẳng giống như Trạng Nguyên Tô Mộ Bạch đó, không giải được ý
trong đó, lại gấp gáp biểu hiện, tự lộ cái yếu.
Lão già gật đầu:
– Từ nha đầu quả nhiên có chút đạo hạnh, ngươi cho rằng bạch mẫu đơn này là
vua của loài hoa, đó lại là vì sao?
Từ Chỉ Tình trầm ngâm một lúc rồi nói:
– ‘Quốc sắc triêu hàm tửu, thiên hương dạ nhiễm y’. Quốc sắc thiên hương
bốn chữ này, thiên hạ đều dành cho sự kiều diễm hoa lệ của mẫu đơn. Tô Trạng
Nguyên chung tình với ‘Tuý Nhan Hồng’, cũng chính bởi vì hắn đang có đại hỷ
chi sắc, ví điềm lành cho quốc gia. ‘Chiến Phong Kiều’ này cũng là băng thanh
ngọc khiết, không chút pha tạp, cũng là phong cách chân chính của lãnh tụ các
loài. Lý lẽ của hoa như thế, lý lẽ của quốc gia cũng như thế. Nếu con người
theo lẽ ấy, học theo ‘Chiến Phong Kiều’ này, thanh bạch rõ ràng, dùng chân hoả
tôi luyện, chớ vì tư dục khiến lòng nhiễm bụi, xử sự công bình, trị quốc hưng
bang, cũng chỉ có như thế, mới có thể thấy gương mặt say nồng* ở khắp nơi,
khiến trời giáng điềm lành, ban ân cho con dân Đại Hoa ta.
(**Thơ của Lý Chính Phong đời Đường,
Dịch nghĩa:
Người quốc sắc ban mai hay say rượu (ý nói hoa đỏ)
Mùi thiên hương đêm nhuốm áo khăn (nói về hương thơm)
Nhưng lời nói này của Từ Chỉ Tình cũng lấy hoa vào đề, nói tới con người rồi
đến quốc gia, ngụ ý không thể nói là không sâu sắc, so với luận hoa đơn thuần
của Tô Mộ Bạch, thật là cao hơn một bậc. Lâm Vãn Vinh nhìn Từ Chỉ Tình một
cái: “Nha đầu này, quả thật là rất có học tài, vài lời nói trích dẫn kinh điển
lại trình bày đơn sơ dễ hiểu, so với Tô Trạng Nguyên cao hơn nhiều, tối thiểu
lão tử còn có thể nghe hiểu rõ ràng hơn đôi chút. Có lý tưởng, có chí khí,
không đơn giản!
Lão già trong đình thở dài nói:
– Từ nha đầu, nếu ngươi không phải là thân nữ nhi, vị trí của cha ngươi, nhất
định là sẽ để ngươi thừa kế. Thật đáng tiếc, Từ Vị tuy là có một trai một gái,
nhưng đứa con trai dũng mãnh có thừa, trí mưu lại không. Còn lại một người thì
trí có thể gánh thiên hạ, nhưng lại là một thân nhi nữ, đáng tiếc, thật đáng
tiếc!
Lão già dùng liên tục hai câu đáng tiếc, trong lời nói biểu lộ nỗi cảm khái. Ở
cái thời đại trọng nam khinh nữ này, có được kiến thức như Từ Chỉ Tình, chưa
kể tới giới nữ lưu, cho dù giữa đám nam nhi, cũng là phượng mao lân giác, tìm
không được mấy người.
Lâm Vãn Vinh len lén hỏi nhỏ:
– Đại tiểu thư, đây có phải đang hỏi đến phương diện quốc sách không? Ở trên
kim điện, tuyển bạt Trạng Nguyên, có phải là cũng hỏi mấy vấn đề này phải
không?
Tiêu Ngọc Nhược cười nói:
– Ta chưa từng đi thi Trạng Nguyên qua, làm sao mà biết được? Chỉ là vấn đề
hỏi đáp ở trên kim điện, đều là do Hoàng Thượng trực tiếp đưa ra vấn khảo,
giống như Từ tỷ tỷ đây lấy hoa nhắc người rồi lại qua đến chính sự, đừng nói
không có, trước giờ cũng tuyệt chưa có thấy qua. Với học vấn của Từ tỷ tỷ đây,
thi với mười tên Trạng Nguyên, cũng vẫn còn dư sức.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, gã mặc dù đối với hoa mẫu đơn nhìn không thuận mắt, qua
lời lẽ của Từ Chỉ Tình cũng chỉ mang tính chất không tưởng chủ quan hơi nhiều,
nhưng nàng nghĩ ra được như vậy, coi như cũng không đơn giản, trí hướng của
nàng thật đáng kính.
Mọi người trong vườn nhất thời tràm mặc hồi lâu, cuối cùng lão già cũng mở
miệng nói:
– Người đâu, mang ghế cho Từ tiểu thư ngồi, đặt nơi phía bên trái của Tô
Trạng Nguyên.
Trong mọi người ở đây chỉ có mình Lâm Vãn Vinh có vẻ không hiểu, quay qua Tiêu
Ngọc Nhược hỏi:
– Đại tiểu thư, vì sao lại để Từ tiểu thư ngồi phía bên trái của Tô Mộ Bạch
vậy?
Đối với mấy câu hỏi tò mò trẻ con ngu ngốc này, Đại tiểu thư thật không biết
khóc hay cười, đánh thì không nỡ, lại không nỡ chửi mắng, cũng không biết như
thế nào đầu óc giống như bị quỷ ám, tâm trí cứ bị cái tên ngu ngốc này làm
loạn lên.
– Cái kiểu cách an bài như thế, chính là dĩ tả vi đại (lấy bên trái là lớn),
dĩ tả vi tôn (bên trái là được tôn trọng hơn)… Lâm Tam, ta có một vấn đề rất
nghiêm túc muốn hỏi ngươi, ngươi thật ra đã từng đọc sách chưa?
Lâm Vãn Vinh xấu hổ khuôn mặt đỏ lên, tự dưng bị đại tiểu thư khi dễ như vậy,
thật là tức chết, mấy loại qui củ cổ xưa này, ở kiếp trước của hắn sớm đã
không được thịnh hành rồi, có lý nào mà gã nhớ được.
Đại tiểu thư khó khi nào mà thấy gã đỏ mặt, liền cười nói:
– Từ ngày mai trở đi, ta sẽ đốc thúc ngươi đọc sách, ban ngày đọc Khổng Mạnh,
tối đọc thi kinh, cố gắng chừng ba năm sau, lúc đó để cho ngươi đứng trong Tam
Nguyên rồi quay lại.
“Ban ngày đọc Khổng Mạnh tối đọc thi kinh? Ta ngất, như vậy chẳng khác nào nằm
mơ giữa ban ngày, buổi tối thì còn đùa được một chút. Lâm Vãn Vinh cười hắc
hắc:
– Tốt đó tốt đó, vậy là đại tiểu thư cả ngày lẫn đêm đều có thể đốc thúc ta
a, nhất định kề sát bên, xa một giây cũng không được.
Đại tiểu thư đỏ mặt, trừng mắt nhìn gã, mộng tưởng đứng trong Tam Nguyên thật
vĩ đại, lại bị cái tên dâm đãng này vừa làm chết từ trong trứng nước.
Từ Chỉ Tình cũng không chối từ, theo lời ngồi xuống bên trái của Tô Trạng
Nguyên, Tô Mộ Bạch trước đó đã biết tài học vang danh của Từ Chỉ Tình, nên khi
thấy nàng chiếm được thượng phong, cũng không có lấy làm xấu hổ lắm. Dù sao
thanh danh của Từ tiểu thư thiên hạ đều biết, lần này bại trong tay nàng, nói
ra cũng chẳng quá đáng. Ngược lại lão già ở trong đình, ngó Tô Trạng Nguyên
một cái, khẽ thở dài, nhãn thần nhấp nháy, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Lão đầu mù đứng phía sau ông ta, nhẹ giọng nói:
– Chúa công, Tô thiếu gia cũng chỉ là kinh nghiệm chưa đủ, cho dù nhất thời
thất bại cũng chẳng phải việc lớn, sau này rèn luyện thêm vẫn có thể trọng
dụng được.
Lão già trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ dị, nói:
– Tiểu Nguỵ Tử, Lâm Tam đó là do ngươi tiến cử, ngươi vì sao lại nói những
lời tốt cho Tô Mộ Bạch vậy?
Tiểu Nguỵ Tử sắc mặt không đổi:
– Chúa công, tiến cử ai cũng không đáng ngại, chỉ cần sự việc đó có lợi cho
Đại Hoa ta thì nô tài sẽ để trong đầu, nô tài cũng tuyệt không phản đối.
Lão già trên mặt u ám chợt loé sáng, hồi lâu mới nói:
– Tiểu Ngụy Tử, sự trung tâm của ngươi ta thật rất hiểu, cặp mắt đó của ngươi
cũng vì ta mà bị mất đi, năm đó nếu không nhờ ngươi liều mạng cứu trợ, ta sợ
rằng đã không còn ở trên thế gian này nữa. Việc này ngay cả đám trụ cột Từ Vị,
Lý thái cũng không được rõ ràng. Chỉ có ngươi mới được biết, bao nhiêu năm qua
thật làm khổ cho ngươi.
Tiểu Nguỵ Tử vội vàng quỳ xuống, cả kinh nói:
– Nô tài không dám. Mạng của nô tài là do Chúa công ban cho, vì Chúa công,
cho dù nô tài tan thân nát thịt, cũng không chút oán than.
– Ngươi đứng lên đi.
Lão già lạnh nhạt cất tiếng nói, ánh mắt nhìn về phương xa, trên mặt loé lên
một tia âm độc, lạnh lùng nói:
– Tên đó âm hiểm xảo trá, cắt đoạn huyết mạch của ta, khiến ta bị tuyệt tử
tôn, nếu không phải năm đó ta ở trước mặt Phụ Hoàng phát ra lời thề độc, ta
thật nhất định sẽ khiến hắn phải nếm trải tư vị tuyệt tử tuyệt tôn đó.
Lão đầu mù Tiểu Ngụy Tử đứng lên, một tiếng cũng không dám phát ra. Lão già
lại nói:
– Phụ Hoàng bắt ta phát thề, những năm còn sống tuyệt không được ***ng đến
hắn, chỉ vì lão nhân gia không có cách nào biết được, ta lại bị cái tên súc
sanh đó hại ra thê thảm như vậy, không thể có người nối giòng. Đã hai mươi năm
qua, hắn tại trong triều làm nhiều hành vi trái lẽ, ta nhẫn nhịn không nói,
hiện tại đã đến lúc cần phải thanh toán tất cả. Phụ Hoàng không cho ta động
thủ, chẳng lẽ ta không thể mượn tay người khác…?!
Thân tặng vanda nhân ngày thành lập ( tuy hơi muộn 1 tý:050: ). Chúc cho vd
phát triển nhanh chóng trở thành chốn vui chơi cho các bạn yêu thích thơ ca,
truyện kiếm hiệp.
P/s: Sắp tới cpgd sẽ có sự hợp tác, giúp đỡ của vanda để giúp truyện ra nhanh
hơn.
Ông ta đưa tay vỗ lên mặt bàn, toàn thân phát ra sát khí lẫm liệt, không nén
nổi tức giận nói:
– Ta cũng muốn hắn phải nếm trải cái loại tư vị như đó, ta tuyệt đối không
buông tha cho gã!
Cơn kích động kịch liệt nổi lên khiến Lão gia ho khan, Tiểu Nguỵ Tử vội vàng
đi lên phía trước đưa thuốc cho ông ta, sau khi Lão già dùng nước ấm uống vào,
cơn ho giảm bớt rất nhiều, trên mặt chỉ còn xuất hiện một chút màu trắng yêu
dị, nhắm mắt trầm tư một hồi rồi thở ra nói: “
– Từ khi ngồi lên vị trí này, đã được hai mươi năm, cũng chỉ nói chuyện được
với ngươi thôi, còn Từ Vị, Lý Thái bọn họ, theo ta cũng được ba bốn mươi năm,
lại dần dần không hiểu được là ta đang suy nghĩ điều gì.
Ông ta trầm mặc một lúc, nhìn đám người ở trong vườn một cái, đột nhiên nói:
– Ngươi đề cử tên Lâm Tam này, thật hay, thật hay, tài học không sâu nhưng có
tầm nhìn rộng lớn, lại có đầy đủ thực dụng, thật là một nhân tài hữu dụng, so
với bản thân của ta nếu được bỏ công bồi dưỡng, một điểm cũng chẳng kém. Gã ở
Kim Lăng bảo vệ được Than Tử, tại Sơn Đông tiêu diệt được Bạch Liên, lập công
lớn nhưng lại không tham công, những điều này ta đều nhớ kỹ trong lòng. Hôm
nay thưởng gã cái vườn này, tuy nhìn có đẹp mắt, nhưng lại chẳng có công dụng
gì nhiều, chỉ như cho một trái đào thôi cũng không khiến người khác ganh tỵ,
cũng tránh được vài tên ngự sử trong triều chỉ trích ta phân phong không đúng.
Lão đầu mù biết được hiện tại không phải lúc mình lên tiếng, nên ngậm miệng
không nói, quả nhiên, lão già trong mắt ánh lên một tia nhìn kỳ vọng nói:
– Chỉ cần gã làm tốt, ta sẽ tìm cơ hội cho gã một sự công bình. Cơ hội của
mỗi người đều giống nhau, thêm một phân cũng không nhiều, bớt một phân cũng
không ít.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Tô Trạng Nguyên và Từ tiểu thư đều vào chỗ ngồi, lão
già phía trong rèm cũng không lên tiếng, trải qua một hồi, cũng không thấy
động tĩnh, đang lúc muốn mở miệng hỏi lại nghe thanh âm cười nói của lão già
truyền lại:
– Lâm Tam, ngươi thật muốn ngồi trên đất như vậy, hay là muốn được ngồi ở
trên? Bây giờ đã tới lượt ngươi đó, trong khu vườn bách hoa này, hoa nào mới
được xem là hoa đứng đầu?
Ở trong ba người, duy chỉ còn có Lâm Tam là chưa lên tiếng. Phần nhiều người
trong khu vườn này, ngoại trừ một số ít, còn lại mọi người đều không minh
bạch, vì lý do gì lão già lại giống như có vẻ đề cao Lâm Tam quá độ như vậy?
Trong sự biện luận của ba người, một là thiên kim của Từ đại học sĩ, nói đến
học vấn, so với Từ Vị còn có phần trội hơn, còn một người là tân khoa Trạng
Nguyên lang, học vấn thì không cần phải nhiều lời. Còn lại là Lâm Tam là gia
đinh của Tiêu gia, xét đến gốc căn, có đáng để lão già đưa gã ra cùng hai
người kia bàn luận chăng?
Lâm Vãn Vinh cũng thấy kỳ quái, lão đại này thật quá xem trọng ta rồi, ta và
ông ta không quen biết, làm gì mà cứ muốn cho ta lên tiếng.
Thấy gã do dự, lão già đó cười nói:
– Sao đây, ngươi thật không muốn, hay là không dám?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Không phải ta không dám, chỉ sợ là ta dám nói, lại có người không dám nghe.
Gã trên mặt mỉm cười, lời này thốt ra thật là kinh nhân, lão già nhỏ giọng nói
với Tiểu Nguỵ Tử đang đứng phía sau mình:
– Ngươi tuyển chọn cái tên tiểu tử này, ta chỉ sợ tương lai không có người
nào trị được gã.
Lão đầu mù khẽ cắn môi:
– Nếu có người có thể kềm chế được gã, vậy cũng không đáng được nô tài tuyển
chọn lên cho ngài…Chúa công, thử hỏi khắp thiên hạ này, ai lại có thể kềm chế
được ngài?
Với cái cách so sánh hết sức xảo diệu này, lão già nghe xong thì tự hiểu ra rõ
ràng, cười nhẹ một tiếng, không cùng Tiểu Ngụy Tử trò chuyện nữa, chỉ lớn
tiếng nói:
– Lâm Tam, có cái gì mà lại không dám nghe, ngươi có gì thì cứ nói hết ra.
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười hắc hắc:
– Vị trưởng bối này, ngài nói là từ trong trăm hoa ở cái khu vườn này, chọn
ra loại hoa đứng đầu, có đúng vậy không?
– Đúng vậy.
Lão già đáp lại.
– Nếu nói như vậy, hoa hoa cỏ cỏ ở trong khu vườn này, ta có quyền chọn cây
nào cũng được?
– Rất đúng, chỉ cần ngươi nói ra được lý do, hoa cỏ trong khu vườn này ngươi
có quền chọn.
Lão già tỏ ra có nhiều hứng thú nhìn vào gã.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Vậy thì thật rất tốt.
Gã lắc lắc trong tay cọng cỏ cẩu vĩ ba:
– Ta chọn cái này.
Tô Trạng Nguyên thiếu chút nữa là từ trên té xuống, ngó vào cái cây có lông
mao mượt mà trong tay của Lâm Vãn Vinh, nói hoa không phải hoa, nói cỏ cũng
không biết là loại cỏ gì. Gã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không thể nhịn
được nên mở miệng hỏi:
– Lâm huynh, ngươi không phải đang đùa chứ?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu nói:
– Chính là nó đó, ngoài nó ra ta không chọn.
Đại tiểu thư vốn tưởng là gã sẽ chọn hoa lan. Dù sao gã đối với hoa lan cũng
rất quen thuộc, nhưng thấy gã chọn cái quá không thuận mắt, thậm chí cái mà
người người thấy ghét đó là hoa cẩu vĩ, nhất thời lắc lắc đầu, buồn cười nói:
-Tên xấu xa. Hại ta không có một lần đoán được trong đầu gã đang nghĩ gì.
Từ Chỉ Tình nhìn vào Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt ánh lên một tia hứng thú,
cười nói với Đại tiểu thư:
– Trong gia đình nhà muội có cái tên này, tương lai sợ gì mà không được. Tiêu
muội muội, tỷ tỷ ở đây chúc mừng ngươi trước.
– Cái gì không được ở đây?
Đại tiểu thư nghe xong trong lòng vui vẻ, trên mặt lại lộ một vẻ ngượng ngùng:
E là không tránh được rối loạn cả lên rồi, tỷ tỷ, cái tên này xấu chết được!
Lão già trong đình được sinh trong gia đình đại phú quý, bình thường hoa thảo
nhìn thấy toàn là thứ cao cấp, thứ nào mà không phải diễm lệ tuyệt đỉnh? Hôm
nay nhìn thấy trong tay Lâm Tam là cọng cỏ không thuận mắt, nhất thời ngạc
nhiên nói:
– Lâm Tam, đây là cái gì?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Cái này, được kêu là Hoa Cẩu Vĩ, tất cả đều có thấy được một ít lông mượt
mà ở đây, đó là đoá hoa của nó đã nở, nhìn rất bình thường, thậm chí làm mọi
người chán ghét. Sao lại vậy, nó quá khó coi?
Quả nhiên quá khó coi, người trong sân ngó qua một cái rùng mình. Lão già cười
nói:
– Vậy là ngươi chọn cây hoa cẩu vĩ là hoa khôi của các loài phải không? Quả
nhiên là ngoài ý tưởng người ta.
Mọi người trong vườn đều nhịn không được cất lên tiếng cười, cái cây hoa cẩu
vĩ này mà có thể đem so với mẫu đơn sắc nước hương trời kia à? Kẻ ngu cũng
biết là không được mà.
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh không đổi, Từ Chỉ Tình tò mò nhìn vào gã, ‘ngữ bất kinh
nhân tử bất hưu’, cái tên này, thật ra là đang muốn làm trò quỷ gì vậy?
(Câu nói kinh điển của Đổ Phủ: câu chữ không kinh người thì chết cũng không
thôi)
– Mẫu đơn yêu diễm loạn nhân tâm, nhất quốc như cuồng bất tích kim.
(mẫu đơn đẹp đẽ làm loạn lòng người, một quốc gia mà cuồng loạn thì không thể
giàu có)
Lâm Vãn Vinh chậm rãi đọc ra, mỉm cười hái một đoá khiết bạch như ngọc chính
là “Chiến Phong Kiều” xuống, đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái, cười nói:
– Đẹp, thơm, quốc sắc thiên hương bốn chữ chữ quả nhiên danh bất hư truyền.
A, ta đột nhiên rất muốn đọc một bài thơ, ‘Nhất tùng quốc sắc hoa, thập hộ
trung nhân phú, gia gia tập vi tục, nhân nhân mê vu ngộ’. Tô Trạng Nguyên,
ngươi được Hoàng Thượng ngự bút khâm điểm thành Trạng Nguyên, không biết có
thể vì bọn ta một lần mà giải thích bài thơ này lại có ý tứ gì?
(Một khóm hoa quốc sắc
Thuế mười hộ dân thường
Nhà nhà đã quen lệ
Người người chẳng tỏ tường )
Tô Mộ Bạch sắc mặt biến đổi, ý tứ bài thơ này gã nghe xong đương nhiên là biết
rõ, ý nói là người dân trong nước say mê với mẫu đơn, gần như là si mê, được
ẩn ngay trong câu đầu bài thơ.
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi nói:
– Mẫu đơn này nhìn quả thật là đẹp, đẹp mắt nên khiến người ta không đành
lòng tiếp xúc chạm vào… Vậy thì ngoài nhìn cho đẹp ra, nó còn có thể làm được
cái gì? Nó mềm yếu dễ gãy, ngươi cần phải che chở tử tế, lỡ không cẩn thận, nó
sẽ không xong, ngươi xem…
Gã đem đoá mẫu đơn mỹ lệ đó đặt trên mặt đất, nhẹ nhàng đá một cái, cánh hoa
đó liền không chịu nổi nát vụn ra, thật là khó nhìn.
– Lâm huynh, ngươi làm vậy là sao?
Tô Mô Bạch nhíu mày nói:
– Ta là loại người thích hoa, cũng tự nhận là yêu hoa, cái cách chà đạp cành
hoa như vậy, thật sự là tội nghiệp quá.
– Tô Trạng Nguyên nói thật hay!
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên:
– Ngươi quả thật là người thương hoa, tiếc hoa, yêu hoa. Chỉ là…
Gã chuyển giọng, cất tiếng cười lớn nói:
– Ta xin hỏi Tô Trạng Nguyên một câu, ngươi thích cái gì của hoa, yêu cái gì
của hoa…?
Tô Mộ Bạch nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt biến đổi, Lâm Vãn Vinh cười vang nói:
– Để ta thế Trạng Nguyên lang trả lời nhé. Cái ngươi thích là sự mỹ lệ, yêu
chính là sắc nước hương trời, cỏ cẩu vĩ ba này ngươi có thích nó, có yêu nó
không? Nói đúng hơn là ngươi thích đẹp yêu đẹp, còn nếu nói ngươi thích hoa
yêu hoa, điều này chắc là sai rồi, Trạng Nguyên lang, ta nói có đúng không?
Lời nói thật sắc bén. Tô Mộ Bạch có muốn lên tiếng cũng không được, Từ Chỉ
Tình cũng chỉ nhìn với vẻ thích thú.
– Yêu cái đẹp thật ra không có sai, chỉ là ta muốn hỏi lại một câu, trên thế
giới này, thật ra là mẫu đơn nhiều, hay cỏ cẩu vĩ ba nhiều? Các người đều che
chở cho mẫu đơn cao quý, yêu nó, nâng niu nó, chỉ là hàng ngàn hàng vạn cỏ cẩu
vĩ ba thì ai quản? Ai quản? Mẹ nó ai quản?
Lâm Vãn Vinh đá mạnh hai cái vào đoá mẫu đơn đó, giận dữ trách mắng.
Đại tiểu thư vội vàng nhẹ nhẹ lôi gã, mỹ mục bực bội liếc gã một cái, khẽ nói:
– Ngươi, đừng có ăn nói thô tục như vậy.
– Ồ, tao nhã, tao nhã.
Lâm Vãn Vinh không nhịn được cười một tiếng, nhìn Từ Chỉ Tình một cái:
– Từ tiểu thư, bạch mẫu đơn thanh lệ cao ngạo thật là xuất trần không nhiễm
bụi, lanh tụ các loài… Rất hay, lời nói này rất có đạo lý! Chỉ là ta muốn hỏi
một câu, nàng nói bạch mẫu đơn này lãnh đạo những loài nào? Là thược dựơc, cúc
hoa hay là quân tử lan? Sai rồi, sai rồi, tất cả sai rồi, chúng nó cũng là
lãnh đạo, lãnh đạo của các ngươi, như vậy một đám cỏ cẩu vĩ ba chính là bọn
ta, là cỏ cẩu vĩ ba không đáng một xu. Gặp thời thịnh thế thân này còn không
sao, còn nếu thân ở loạn thế, ngươi muốn quăng bỏ mẫu đơn trước, hay là muốn
quăng bỏ cỏ cẩu vĩ ba trước, Từ tiểu thư, ngươi có thể cấp cho ta một câu đáp
án?
Từ Chỉ Tình khẽ cắn môi, không dám nói ra. Ánh mắt người ở trong đình loé lên,
nhìn vào Lâm Vãn Vinh đầy hứng trí, khẽ nhếch môi mỉm cười.
– Thật ra, cũng không cần đáp án của ngươi.
Lâm Vãn Vinh hai tay vuốt một cái, nhún vai cười nói:
– Cỏ cẩu vĩ ba này thì xấu xí, thô tục, đi ở trên đường, ngươi nhìn thấy nó
cũng đều muốn đạp cho nó chết. chỉ là ngươi có thể đạp chết được nó không?
Lâm Vãn Vinh cười nhẹ một tiếng, đem cọng cỏ nhỏ đó để trên đất, đạp mạnh lên
vài cước, rồi lại cầm lên, thì thấy cọng cỏ nhỏ nầy gốc rễ vẫn y nguyên, thon
dài thẳng đứng:
– Bọn ta giống gốc thảo này, sinh mệnh lực thật hết sức kiên cường, nó căn
bản không cần tới sự che chở của ngươi, trong thời loạn thế, mẫu đơn có thể
chỉ một đêm là sẽ điêu tàn, chỉ có gốc cỏ này mới có thể trường tồn vạn năm.
Nước chảy đá mòn, nhưng có mòn được vàng không, rốt cuộc thì là ai đã từ bỏ
ai, nàng có thể rõ ràng chưa, Từ tiểu thư? Nói vậy có điểm khó nghe, chỉ cần
một nhúm lửa đem đốt hết khu vườn này, ngươi hãy xem còn lại ai sẽ tồn tại ở
nơi tro tàn này? Ai mới thật sự là bất tử phượng hoàng thiêu không chết? Vậy
là ai chân chính mới thật là hoa khôi các loài? Từ tiểu thư, nàng có hiểu rõ
là ta nói cái gì không?
Từ Chỉ Tình khẽ cắn môi, khuôn mặt đỏ lên, bàn tay nhỏ nắm chặt, liếc mắt nhìn
gã một cái, lại không lên tiếng nói gì.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi một tiếng, xua tay nói:
– Không nói nữa, không nói nữa, nói rõ ràng quá cũng không có ý nghĩa, dù sao
mọi người cũng đã rõ ràng. Cái vị ở trong đình, ta nói cũng mệt rồi, người cho
ta một cái ghế nha.
Lão già trong đình nhìn lão đầu mù một cái thâm sâu đầy ý vị, cười nói:
– Để cho gã một chỗ ngồi tương xứng, Tiểu Nguỵ Tử, theo như ngươi, nên để gã
ngồi bên trái Tô Mộ Bạch hay là bên phải.
– Chúa công anh minh.
Tiểu Nguỵ Tử sắc mặt không đổi cung kính đáp lại.
– Người đâu, ban ghế cho Lâm Tam, ở bên phía trái Từ tiểu thư.
Lão già bật cười lớn tiếng phân phó, trên khuôn mặt thường yên tĩnh không dao
động của lão đầu mù, hiện ra một nét cười ý vị thâm sâu…