Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 248: Thành Vương

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Tham kiến vương gia.” Dân chúng cùng quan viên trong vườn thưởng hoa nghe
Thành vương đến, nhất thời sợ hãi bất an, đồng thời quỳ xuống bái lạy.

Thành vương gia là anh em cùng mẹ với đương kim hoàng đế, dưới một người trên
vạn người, thân phận tôn quý nhường nào, trăm quan gặp hắn đều phải hành lễ,
nói chi đến bách tính phổ thông.

Diệp Vũ Xuyên đi theo bên cạnh Từ tiểu thư vội vàng quỳ xuống, Từ Chỉ Tình
thoáng cau mày, nàng tuy tài học hơn người, luận về thân phận cũng là nữ nhi
của Từ Vị, nhưng sự phân biệt tôn ti này ngay cả nàng cũng không thể không
tuân thủ. Từ tiểu thư khẽ thở dài, bất đắc dĩ quỳ xuống.

Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng, mẹ nó, cái gì chó má vương gia, chẳng phải
cũng cha sinh mẹ đẻ sao? Kêu lão tử hướng về ngươi khấu đầu, không có cửa đâu.
Hắn bình thường tuy hì hì hà hà, nhưng gặp chuyện lại không bao giờ hàm hồ,
phải thế nào thì sẽ là thế ấy, gặp Thành vương, nói không bái là không bái.

Đại tiểu thư thấy tất cả mọi người quỳ xuống nghênh đón, chỉ có Lâm Tam này
lại giữ vẻ kiêu ngạo, đứng thẳng tại chỗ, chẳng làm động tác gì, trong lòng
quýnh lên, vội vã kéo hắn một cái, khẽ nhắc: “Cái tên này, thấy vương gia cũng
không dập đầu, không muốn sống nữa sao?”

Lâm Vãn Vinh cười nói: “Nam nhi dưới (đầu) gối có hoàng kim! Nhân sinh trong
thiên hạ quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu, Thành vương này không thuộc số đó, ta
dựa vào cái gì phải quỳ hắn?”

Đại tiểu thư sửng sốt, ngươi rốt cuộc có phải sống tại thế giới này hay không,
loại lời đại nghịch bất đạo cũng dám nói ra khỏi miệng? May mắn là gặp ta, nếu
để người khác nghe được, đâu còn mạng nữa? Tên đáng chết này bình thường thì
ra vẻ đảo điên, lúc thế này lại khoe khoang sự ngang bướng.

Từ Chỉ Tình kinh dị liếc mắt nhìn hắn, người này lại còn có ngạo cốt như thế,
thật hiếm có, cũng không uổng công một thân nam nhi ngay thẳng. Chỉ là nghĩ
đến hắn cự tuyệt ý tốt của Lý Thái, cự tuyệt vì nước mà ra sức, hơn nữa có
tính cách hoàn toàn khác lạ, thật làm người ta nhìn không ra.

Thấy Đại tiểu thư thần sắc lo lắng, Lâm Vãn Vinh cảm thán thở dài, không quyền
không thế thật là khó a, ta với Thành vương gia này rõ ràng là không cùng
đường, lại còn phải hướng đến hắn dập đầu. Nghĩ đến quyền thế, trong lòng hắn
đột nhiên máy động, ngày đó bên ngoài chùa Linh Ẩn ở Hàng Châu, từng gặp một
hoa phục lão giả tặng mình một kim bài kỳ quái, nói là đem kim bài này đến bất
kỳ nha môn nào ở kinh thành đều có thể tìm hắn. Nhìn thân phận khí thế của
hắn, cả người lộ ra khí chất quý phái, ngay cả Từ Vị cũng còn xa mới bì kịp
hắn, hẳn phải là một vị đại quyền quý. Nhưng mình đến kinh thành cả ngày bận
tối mắt, nhất thời quên mất việc này.

Tâm tư của hắn nhanh chóng quay ngược trở lại, hắn đưa mắt quét lên trên người
Từ Chỉ Tình, trong lòng chợt máy động, Tử tiểu thư kiến thức rộng lớn, có thể
nhận ra vật này. Nghĩ tới đây, hắn đưa tay vào trong lòng cầm lấy kim bài năng
trịch kia đang muốn đưa ra, đã thấy Thành vương mỉm cười nhấc tay, lớn tiếng
nói: “Mời chư vị mau mau đứng lên, hôm nay bổn vương chính là vì thưởng hoa mà
tới, chỉ xem hoa thơm cảnh đẹp, cùng dân chung vui, chút nghi lễ này hãy miễn
đi thôi.”

“Vương gia anh minh.” Mọi người hành lễ đứng dậy, ôm quyền cung kính. Chỗ Đào
viên này rộng lớn, nhân số lại nhiều, Lâm Vãn Vinh đứng trong vườn khuất sau
một thân cây, cũng không ai lưu ý tới hắn căn bản chưa từng quỳ xuống.

Bên người Thành vương trăm quan xúm xít, thế tử Triệu Khang Nhinh đang đi bên
cạnh hắn, nhưng hồ ly tinh An tỷ tỷ kia chẳng biết chạy đi đâu rồi, nhìn không
thấy bóng nàng.

Hoa đào vốn tháng ba mới nở, tuy nhiên chùa Tướng Quốc được cái lợi của suối
nước nóng, mới làm cho hoa đào rạng ngời nở trước thời hạn, thật sự là hiện
tượng dị thường bậc nhất. Trong vườn hoa rơi rực rỡ, sắc trắng đỏ tương phản,
cực kỳ mỹ lệ, nhìn tựa như chốn đào viên tiên cảnh chân chính.

Đám người Thành vương chậm rãi đi vào trong vườn, phía trước có một tăng nhân
chùa Tướng Quốc giảng giải, phục vụ ân cần chu đáo, e sợ làm chậm trễ vị vương
gia này.

Triệu Khang Ninh ánh mắt ác hiểm, đi vài bước liền nhìn thấy Tiêu đại tiểu thư
và Lâm Vãn Vinh đang đứng ở dưới một tàng hoa đào. Hắn sửng sốt một chút, trên
mặt lộ vẻ kinh ngạc, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, liền ghé vào bên
tai phụ thân khẽ nói hai câu.

Thành vương khẽ a một tiếng, hổ mục chớp lên, liền đưa mắt nhìn sang chỗ hai
người đứng.

Thành vương này quả thật có vài phần khí thế, ánh mắt kia bức tới như có lực
ép, khiến người khác không dám nhìn vào hắn.

Đại tiểu thư khẽ cắn môi đỏ mọng, nhưng cũng kiên cường ưỡn ngực ngẩng đầu,
không chịu tỏ vẻ khiếp nhược. Lâm Vãn Vinh thì chẳng sao cả, dù sao lão tử
nhìn ngươi cũng không phải lần đều tiên nữa, còn phải sợ ngươi sao. Hắn quay
về phía Thành vương mỉm cười, trông thật thản nhiên.

Thành vương bước chân như hổ, chậm rãi hướng về bên này đi tới: “Đây không
phải Chỉ Tình tiểu thư sao? Hôm nay cũng tới thưởng hoa à?”

Từ Chỉ Tình nhẹ hành lễ cất tiếng: “Chỉ Tình ra mắt vương gia. Hôm nay là
Thưởng hoa thịnh hội của chùa Tướng Quốc, tiểu nữ cũng tới đây tụ họp náo
nhiệt, không ngờ lại gặp vương gia, thật sự may mắn vô cùng.”

Thành vương cười vang nói: “Cái gì mà may mắn vô cùng, Chỉ Tình tiểu thư quá
khách khí rồi. Bổn vương cùng phụ thân ngươi tương giao nhiều năm, cũng là lão
bằng hữu, mắt thấy Chỉ Tình tiểu thư khôn lớn giỏi giang, cũng thật vì lão
bằng hữu mà vui mừng a.”

Từ Chỉ Tình mìm cười không nói, Thành vương cười hai tiếng, ánh mắt quét qua,
rơi vào trên người Lâm Vãn Vinh cùng Đại tiểu thư, trầm ngâm một tiếng, hỏi:
“Hai vị này là…”

Đại tiểu thư cắn răng, hành lễ đáp: “Kim Lăng Tiêu gia Tiêu Ngọc Nhược, bái
kiến Thành vương gia.”

Thành vương ồ một tiếng, cười nói: “Kim Lăng Tiêu gia? Nguyên lai là hậu nhân
của Tiêu lão quan, Tiêu tiểu thư mời mau miễn lễ.” Ánh mắt hắn rơi vào trên
người Lâm Vãn Vinh: “Xem vị tiểu ca này thần khí sáng láng, nghi biểu đường
đường, phải chăng tiểu ca chính là Lâm Tam?”

Lâm Vãn Vinh cười hi hi: “Vị này khí thế phi phàm, vạn dân kính ngưỡng, chính
là Thành vương gia sao? Tiểu đệ Lâm Tam ra mắt Thành vương gia, chúc vương gia
thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ.”

Triệu Khang Ninh thần sắc biến đổi, liền muốn phát tác, Thành vương lại khẽ
lắc đầu ngăn hắn lại, cười to: “Có ý tứ, Lâm Tam quả nhiên danh bất hư truyền,
vô cùng có ý tứ, bổn vương tuy thân ở trong kinh, cũng nghe nhắc đến rất nhiều
cố sự của ngươi tại Kim Lăng. Chế tác nước hoa, xà phòng, tiền đồng hỏa thiêu,
thật sự là người khéo léo a.”

“ Xấu hổ xấu hổ.” Lâm Vãn Vinh cười nói: “Đấy chỉ là chút trò nhỏ, giả thần
giả quỷ, không dám lộ ra, nào bằng được với vương gia lão nhân gia người ngày
tính vạn mưu, vì giang sơn xã tắc ngày đêm “vất vả”, tại hạ đối với hùng tâm
tráng chí của vương gia quả thật kính ngưỡng không thôi.”

Thành vương mỉm cười đi vài bước tới trước mặt hắn, vô cùng thân thiết kéo tay
hắn nói: “Lâm Tam ngươi cũng không cần quá khiên nhường, ngươi công lao to
lớn, tuy là chưa từng báo với triều đình, bổn vương lại biết rõ. Nhân tài như
ngươi chính là trời giáng điềm lành, là phúc khí của Đại Hoa. Khang Ninh tuổi
trẻ thiếu kinh nghiệm, trước đây có chỗ không phải, ngươi cũng không nên so đo
với hắn, bổn vương thay mặt hắn hướng về ngươi bồi lỗi.”

Thành vương này nói xong lại thật sự hướng Lâm Tam hành lễ. Mọi người thấy hắn
một vương gia cao quý lại hướng về một hạ nhân hành lễ, hành động đối xử trân
trọng, thiện đãi lương tài bậc này, làm mọi người càng gia tăng hảo cảm.

Thủ đoạn thật hay a, thấy Thành vương biểu tình thành thật, nếu không biết sự
tồi tệ đằng sau hắn, Lâm Vãn Vinh nói không chừng liền đi theo hắn luôn rồi.
Loại người như Thành vương, không phải đại thiện thì là đại ác, tuyệt không có
khả năng đi con đường ở giữa. Lâm Vãn Vinh trong lòng không nhịn được cảm thán
một tiếng, Thành vương này không hổ là bậc hùng tài đương thời, có tầm nhìn,
có khí phách, vì thành đại sự không nệ tiểu tiết, xứng đáng với hai chữ kiêu
hùng.

“ Vương gia sao lại nói thế.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì nâng hắn dậy, nhưng lại
cố ý giả bộ tay chân lóng ngóng, đợi cho hắn hành lễ xong rồi mới hành động,
chiếm trước tiện nghi của Vương gia này: “Ta cùng với tiểu vương gia tương
giao rất tốt, tại Kim Lăng còn cùng nhau ganh đua, làm thơ chế từ, hắn có chỗ
nào không phải? Tiểu vương gia là rồng phượng trong đám người, vương gia có hổ
tử như vậy thật sự là khiến người ta hâm mộ a.”

Thành vương gia sớm đã biết được bản lĩnh của kẻ trước mắt này, Chuyện thất
bại ở Giang Nam có thể nói hoàn toàn là do Lâm Tam này mà nên, cướp tiền Tiêu
gia là bị hắn phá hư, Thương hội Giang Triết cũng bị hủy trong tay hắn, Bạch
Liên giáo càng là hắn tự tay tiêu diệt, “vựa lúa” Giang Nam của mình bị Lâm
Tam này hủy diệt gần như không còn. Nhưng càng như thế, càng nói càng rõ người
trước mắt mình là nhân tài lớn, nếu có thể lung lạc thu phục được hắn giúp
sức, dù buông mất Giang Nam cũng không có gì đáng tiếc.

Hắn là người làm đại sự, tầm mắt cao xa, thông minh sâu sắc, tâm tư không lộ
ra ngoài, kéo tay Lâm Vãn Vinh cười nói: “Như thế tốt rồi, Khang Ninh tuổi còn
trẻ, có rất nhiều chuyện còn cần phải hướng ngươi thỉnh giáo, sau này còn
phiền Lâm tiểu ca chỉ giáo cho hắn nhiều hơn mới phải.”

Trong khi nói chuyện, hắn vung đại thủ lên, liền có mấy tùy tùng nâng mâm lễ
vật dâng lên: “Nghe đại danh Lâm tiên sinh đã lâu, hôm nay sơ kiến, lúc đến
vội vàng, bổn vương chưa chuẩn bị vật gì, chút lễ mọn không đáng kể này xin
Lâm tiên sinh vui lòng tiếp nhận.”

Hắn động ánh mắt, tùy tùng kia liền câm khăn hồng trùm trên mâm giật ra, nhất
thời kim quang lấp lánh làm mọi người phải tránh mắt qua một bên, nguyên lai
là vàng lá sáng lấp lánh, trong mâm này phải có đến hơn hai trăm lượng.

Từ Lâm Tam, Lâm tiểu ca tới Lâm tiên sinh, cách xưng hô của Thành vương thay
rồi lại đổi, đem thân phận của Lâm Vãn Vinh liên tục đề cao đến tột cùng. Ngay
cả Thành vương bậc con trời này cũng xưng hô một tiếng Lâm tiên sinh, thân
phận Lâm Vãn Vinh tức thời liền tăng lên mấy bậc.

Diệp Vũ Xuyên đi theo bên người Từ tiểu thư ngạc nhiên nhìn Lâm Vãn Vinh.
Thành vương này cầu hiền như khát nước, với mỹ danh Thành vương, nhãn quang
của hắn tuyệt sẽ không kém, thấy hắn hậu đãi Lâm Tam như thế, Lâm Tam này
chẳng lẽ thật sự có tài tuyệt thế?

Từ Chỉ Tình tuy đã nghe nói qua chút sự tích của Lâm Tam, nhưng cũng từ người
ngoài kể mà biết, chữ số Ả Rập kia biết là Lâm Tam học trộm mà có, đối với bản
lĩnh của hắn chưa từng chính thức thấy qua. Giờ nhìn Thành Vương như thế,
trong lòng nhất thời cảm thấy thú vị, ánh mắt liền rơi vào trên người Lâm Vãn
Vinh, muốn xem hắn ứng biến thế nào.

Trong đám người, lo lắng nhất chính là Tiêu Ngọc Nhược, mặc kệ Lâm Tam có hay
không có bản lĩnh, hắn bây giờ đã là trụ cột của Tiêu gia, Thành vương vừa gặp
Lâm Tam liền đưa ra lễ trọng như thế, có thế thấy được là trọng thị hắn như
thế nào, nếu Lâm Tam bị dụ hoặc đi theo hắn, Tiêu gia ta liền hoàn toàn xong
rồi.

Nàng trong lòng lo lắng vội len lén kéo tay áo Lâm Tam, ánh mắt rưng rưng,
tràn đầy sự mong đợi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận