Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 234: Giao hoán điều kiện

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Sao thế, sợ ta ăn thịt ngươi à? Vậy ngươi thử kêu lớn lên xem có ai đến cứu
ngươi không?

Đoản kiếm trong tay nữ tử kia lay động một chút, cười cười tiến lên, đôi mắt
đẹp trong veo nhìn hắn.

Nhìn thanh đoản kiếm lấp lánh trên tay nàng, Lâm Vãn Vinh trong lòng liền nổi
lên một trận buồn bực, thế quái nào ma nữ này lại tới đây, nửa đêm xông vào
phòng hắn chứ? Thực là chơi khó lão tử mà!

– Ài, nàng lại chuẩn bị dùng sức mạnh cưỡng bức ta hả dù sao nàng cũng là sư
phó của Tiên nhi, ta sẽ không phản kháng đâu, chỉ sợ nàng có ý khác, chứ ngàn
vạn lần không nên “khởi động” như vậy chứ!

An Bích Như khuôn mặt thanh tú đỏ hồng, cười khanh khách nói:

– Tiểu đệ đệ, mấy ngày không gặp da mặt đệ tựa như càng ngày càng dày đó.
Không hiểu sao ngày đó tỉnh tửu thang lại không có tác dụng với ngươi, nếu
không lần này tỷ tỷ đã chuẩn bị cho ngươi một thứ đồ vật, đảm bảo ngươi nghe
đến tên sẽ thích!

Nhắc tới chuyện tỉnh tửu thang, Lâm Vãn Vinh trong lòng liền có chút bi
thương, ả hồ ly tinh này, sẽ có một ngày lão tử cho ngươi biết thế nào là nửa
say nửa tỉnh, ham muốn đến chết. Nghĩ đến đó liền cười ha ha nói:

– Đâu có, đâu có, không có An tỷ tỷ ở bên trò chuyện, tiểu đệ đệ của ta buồn
bực không thôi, không cách nào dỗ dành hắn được. Tỷ tỷ, đã lâu không gặp nàng,
ta cũng thực sự nhớ nàng, lần này gặp nhất định phải ôm một cái!

Thấy hắn muốn làm thật đến nơi, An Bích Như hì hì cười, rung rung đoản kiếm
trong tay nói:

– Giỏi lắm, ngươi không sợ sao?

– Ai da, nàng cầm đao kiếm trong tay làm gì, muốn làm ta chóng mặt chết hay
sao. Trăng còn chưa lên cao, động đao kiếm thực là không hay tí nào, mau mau
bỏ đi rồi có gì lên giường ta hãy nói!

Lâm Vãn Vinh cười nói.

An Bích Như tha thướt tự nhiên ngồi xuống, liếc mắt đánh giá sự bài biện trong
phòng, lắc đầu nói:

– Ta không thể hiểu sao Tiêu gia lại đối đãi với ngươi như thế này, thực sự
là rất keo kiệt đó, ngay cả một a hoàn hầu hạ gối chăn cũng không có. Tiểu đệ
đệ, sau này theo ta đi, tỷ tỷ đảm bảo sẽ đối đãi ngươi vô cùng đặc biệt. Ngay
cả Tiêu gia phu nhân và các vị tiểu thư cũng đem về cho ngươi đùa nghịch một
phen.

Thật hết chỗ nói, vị tỷ tỷ này thật sự là đệ nhất nữ cường nhân mà! Lão tử tới
Tiêu gia thật sướng không hết, có phòng riêng như thế này, ngày ngày có thể
đùa giỡn các tiểu thư, nghĩ trên đời còn gì thú vị bằng chứ!

Lâm Vãn Vinh ha ha cười, nhổm người dậy, đứng trước mặt nàng nói:

– Tỷ tỷ, người làm sao tìm được chỗ ta chứ? Ài, đừng có đe doạ ta như vậy
chứ, cất nó đi rồi có gì từ từ nói.

An Bích Như cười kiều mị, nói:

– Tìm ngươi thực không phải dễ, nhưng ngươi không phải là Hoàng đế lão nhi ở
trong cung, tất ta có cả trăm nghìn cách tìm ra ngươi.

Nàng nói mà thanh đoản kiếm vẫn nằm trên tay.

Chúng ta thân cô nam quả nữ trong phòng riêng, nếu để ngươi tuỳ tiện khi dễ
ta, có phải ta mang tiếng oan không?

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, khi dễ ư? Nếu nàng để cho ta khi dễ thì lão tử phải
hướng tới nàng mà kêu to vạn tuế rồi ấy chứ. Nói về những nữ tử khiến ta đau
đầu nhất, thì vị An tỷ tỷ này chính là một trong số đó rồi.

– Tỷ tỷ, cách người đối xử với ta có phải là thói quen không đó, nàng có thể
thu về một chút không, đừng làm tiểu đệ của ta sợ chứ.

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói, trên mặt rõ ràng hiện ra vẽ khẩn thiết.

– Kiếm này là để phòng thân, ngươi có cần thiết phải lo lắng thế không. Ngày
đó ở ngoại thành Tế Trữ, ngươi uy phong lẫm lẫm như vậy, sao hôm nay lại rút
đầu rút cổ như thế, ngươi có phải là nam nhân không? Ồ…

Lâm Vãn Vinh nâng khẩu súng lên ngang ngực, cảm thấy mình tự tin lên vài phần,
bèn nhìn lướt qua thân thể nàng một lượt. Gã nuốt nước bọt đánh ực một cái,
nói:

– Chúng ta đánh hay thương lượng đây, tỷ tỷ? Mặc dù nàng thân mang tuyệt kĩ,
nhưng ta đây cũng mang theo hai loại can thương, trong đó có một loại chuyên
trị phụ nữ, lợi hại vô cùng. Hôm nay, nàng không phải là Bạch Liên giáo Thánh
mẫu, ta không phải là Lâm tướng quân, chúng ta hai người, một là sư phó của
Tiên nhi, một là tướng công của nàng, đều là người thân của nàng cả, có chuyện
gì thì nên thương lượng, không nên động tí là chém chém giết giết. Mọi người
cùng nhau nói chuyện tâm tình, hưởng thụ cuộc sống một chút, không phải là một
việc tốt hay sao?

An Bích Như khuôn miệng nhỏ nhắn bật cười khúc khích một tiếng, đôi mắt mê
người liếc hắn một cái, nói:

– Ta biết ngươi sẽ nói những lời này, vậy ngươi có biết hảo kiếm của ta là
cái gì chăng?

Ngọc thủ dịu dàng xoay một cái, một âm thanh va chạm vang lên, thanh tiểu kiếm
liền tách thành hai đoạn, thì ra là hai đoạn kiếm gãy giả làm tiểu kiếm.

Bà mẹ nó, tính đem đồ giả ra hý lộng ta ư, nếu lão tử không đưa khẩu súng này
ra, e là bị ả hồ ly tinh này doạ tới chết rồi.

– Ta cũng chỉ đùa một chút thôi, hơn tháng không gặp, tỷ tỷ khiến ta tưởng
nhầm một nàng gà mái tới thăm, kêu tục tục với ta chứ.

An Bích Như bộ ngực mơn mởn khẽ rung, trên mặt hiện lên vài tia đỏ ửng kì dị,
nở nụ cười liếc hắn một cái:

– Còn không cất súng của ngươi đi, ngươi đối xử với ta như vậy à?

– Vì nàng mà giương súng lên dù chỉ một lát, e là cũng ít có cơ hội lắm!

Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói. Thấy ả hồ ly tinh dường như có chút thẹn thùng,
gã liền nhớ tới lời Tiên Nhi, sư phó của nàng vẫn giữ tấm thân thanh khiết,
hắn chỉ có thể dò xét bề ngoài mà thôi.

– Trên cái thế giới này, người làm cho An Bích Như thấy sợ hãi cũng chỉ có
tiểu đệ đệ thôi đó!

Hồ ly tinh mỉm cười nói.

– Quá khen, quá khen!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, hai người minh tranh ám đấu, thật sự là kì phùng
địch thủ, tương ngộ lương tài. Gã là một kẻ thông minh sáng sủa, An tỷ tỷ
tranh đấu cùng hắn, tuy bản tính không lùi bước bao giờ, cũng phải nảy sinh
cảm giác rằng trên đời muốn tìm được một kẻ có thể chể trụ cái gã Lâm Tam này
thực không dễ dàng a.

– Sư phó tỷ tỷ, nàng sao lại biết ta tới mà tìm? Ta còn đang chuẩn bị đi tìm
nàng đó.

Thấy An Bích Như dáng vẻ như cười mà không phải cười, hắn liền nghiêm trang
nói.

– Tìm ta làm gì chứ ? Chẳng qua muốn tìm Tiên Nhi thì có, nói thật dễ nghe
quá!

An Bích Như nói:

– Hôm nay ta có việc ở bên ngoài, chợt thấy cỗ kiệu của Tiêu Đại tiểu thư,
lại thấy ngươi bên cạnh nên liền đi theo một chuyến. Không ngờ ngươi vẫn tưởng
ta có ý bất hảo, lại chĩa súng vào ta, không hiểu lương tâm của ngươi để đâu
mất rồi?

– Thuận đường đến xem ta, xem ra ta và nàng rất là thân thuộc nhỉ?

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

– Vậy phải đa tạ tỷ tỷ rồi, tiểu đệ thực là cảm kích vô cùng. Mấy ngày hôm
trước tới kinh thành liền tìm cách liên lạc với Tiên Nhi, chỉ là quá vội vàng
nên không kịp lưu lại địa chỉ của ta. Ài, được rồi, Tiên Nhi bây giờ ra sao,
có cùng nàng tới đây không?

An Bích Như mỉm cười nói:

– Tiên Nhi mang trên mình một nhiệm vụ trọng yếu phải làm. Thế nào, có phải
ngươi rất muốn gặp nàng không? Ta cũng có thể thay nàng gặp ngươi vậy.

Chết mất! Ngươi thay lão bà của ta đến thăm ta, liệu ngươi có thể thay lão bà
ta làm nốt cái công tác đặc biệt kia nữa không? Tiên Nhi tâm ý toàn bộ dành
cho ta, nếu biết ta tới kinh thành thế nào cũng tìm mọi cách tới gặp ta, sao
một khoảng thời gian dài như vậy vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu? Thực
cổ quái, có lẽ yêu nữ đã gạt Tiên Nhi của ta rồi. Chắc chắn ả đã phái Tiên Nhi
làm việc thật xa, mẹ kiếp, dám chia rẽ ta với lão bà, ngươi hung hăng quá rồi
đó.

An Bích Như thấy thần tình hắn đột nhiên loé lên, tựa hồ đã đoán được suy nghĩ
trong lòng hắn, lắc đầu cười nói:

– Ngươi yên tâm đi, Tiên Nhi từ nhỏ đã do ta nuôi dạy, tình cảm sâu đậm tự
nhiên không cần phải nói, do đó ta tuyệt đối không làm hại nó. Tiên Nhi thực
sự quan tâm đến ngươi, vì sao vẫn không cùng ngươi động phòng, sống cuộc sống
vợ chồng thật sự chứ? Nha đầu kia có lẽ vì chuyện thế sự nên lúc nào cũng buồn
phiền không vui, nếu ngươi yêu thương nàng, tất phải hiểu được tâm tư của nàng
mới đúng.

Chuyện này đối với Lâm Vãn Vinh mà nói thực sự giống như tâm bệnh. Vốn tính
tới kinh thành để tìm Thanh Tuyền, hỏi nàng rồi chắc chắn sẽ có biện pháp. Chỉ
là tình thế lúc này, Thanh Tuyền thực sự là công chúa của Đại Hoa, muốn gặp
cũng không biết phải chờ đợi đến bao giờ, cho nên thêm vấn đề của Tiên Nhi lại
càng làm hắn khó nghĩ.

Nghĩ tới đây, chợt nhớ có lần tại Kim Lăng, An Bích Như cũng đã từng nói qua,
trong lòng chợt nảy ra một tia hi vọng, nhìn nàng nói:

– Tỷ tỷ, ta đã gọi nàng là sư phụ rồi đó, tâm tư của Tiên Nhi nàng cũng có
thể hiểu được, chỉ là trên người nàng có mang tình cổ, không biết phải giải
khai thế nào. Nhờ tỷ tỷ nghĩ ra biện pháp giúp ta, “tiểu đệ” của đệ nhất định
sẽ lấy thân mình báo đáp.

– Tiểu đệ của đệ?

An Bích Như hi hi cười nói:

– Chủ ý của ngươi thật không tồi đó. Yếu quyết để giải tình cổ, ta với ngươi
cũng đã nói qua, chỉ cần ngươi đối xử tốt với Tiên Nhi suốt đời là được. Bây
giờ nếu ngươi cùng ai động phòng thực sự là có chút phiền toái, hơn nữa nha
đầu Tiên Nhi cũng sẽ đau lòng.

ếu chỉ có như vậy, ta còn ở đây nhiều lời với ngươi làm gì. Mẹ kiếp, nói
chuyện với yêu nữ này thực sự là bực mình quá mà. Đừng tưởng ngươi là sư phụ
của Tiên Nhi mà ta phải bó tay, chọc giận lão tử là không xong, để xem ngươi
xử sự thế nào đây – nghĩ đoạn tay cầm súng tiến lên, gương mặt như cười mà
không phải cười, nói:

– Việc thực thú vị, ta đã lớn như vậy mà chưa biết việc đó như thế nào, hay
là ta cùng nàng thưởng thức một chút tư vị của nó đi?

An Bích Như biến sắc, trong lòng suy nghĩ mông lung, đột nhiên thở dài than
khẽ:

– Lâm huynh đệ, việc đó thực sự ta cũng không biết phải làm thế nào. Si tình
chi cổ chính là minh chứng cho tình yêu của Miêu nữ, nó giống như một loại ma
thuật, thực sự làm cho người mang nó phải chịu rất nhiều khổ sở, cho nên không
thể dễ dàng trừ bỏ đi được.

Vị An tỷ tỷ mà Lâm Vãn Vinh kể từ khi quen biết tới nay, xưng hô như vậy mới
là lần đầu, thấy sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc, Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt
nhói lên. Trời ơi, rút cuộc tình cổ là cái giống gì mà chỉ có thể mang mà
không thể giải, không phải là thứ đồ hại chết người sao?

– Tiên Nhi tuổi còn nhỏ, thân thế bi thương sinh ra thống hận nam nhân trong
thiên hạ đa thê đa thiếp, liền năn nỉ ta hạ cổ trùng. Ta cũng đã khuyên trở
nhiều, chỉ có điều nha đầu này tính tình quật cường, cho dù ta có nói thế nào
cũng không thể quên đi cái ý niệm đó trong đầu. Ta trong một lúc tâm tư rối
loạn bất ổn, đã nghe theo lời hạ cổ trùng lên người nó. Vốn nghĩ Tiên Nhi dung
mạo tuyệt thế, trong thiên hạ không thiếu người sẵn sàng chết vì nó, trước mặt
nó làm gì còn nghĩ đến người đàn bà nào khác. Thế nhưng không hiểu sao khi gặp
gỡ một kẻ kì quái như ngươi, Tiên Nhi nha đầu ngốc liền rối loạn phương hướng.
Nếu ngươi là kẻ chung tình thì thực là quá tốt. Chỉ có điều, ngươi lại có quá
nhiều hồng nhan tri kỉ. Tiên Nhi thực sự quá yêu ngươi, đã phá bỏ lời thề cũ,
nhưng ngặt nỗi việc mang tình cổ trong người, mang thì dễ nhưng không dễ giải
khai, nếu không đã không gọi là si tình chi cổ.

An Bích Như sâu kín nói, ánh mắt mang theo gợn sóng nhè nhẹ, ngữ khí buồn bã,
tựa hồ đã nhắc đến chuyện cũ trong lòng nàng.

Lâm Vãn Vinh cũng đã hiểu được, nói tình cổ hạ dễ dàng khó giải khai, nhưng
không nói là không thể, nói cách khác là còn có hi vọng.

– Tỷ tỷ, đừng trêu đùa ta nữa, có biện pháp gì cứ nói thẳng ra, ta còn phải
chờ Tiên Nhi sinh con cho ta nữa kia! Nàng ấy thân thể cân đối, hông nở eo
thon, bẩm sinh đã thích hợp với việc sinh con, tỷ tỷ phải nhanh chóng nghĩ ra
biện pháp giúp chúng ta mới được.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói.

An Bích Như cười khúc khích, liếc mắt một cái nói:

– Ngươi thật là, những lời như thế sao cứ tuỳ tiện nói ra, nếu là người khác
nghe ngươi nói chuyện thế này, e là ngươi sẽ bị đánh cho một trận đó.

Ặc, nếu ngồi trước mặt ta là ngươì khác, ta đã sớm xong việc từ lâu rồi, đâu
phải nhì nhằng mãi thế này.

An tỷ tỷ đôi mắt như hồ thu, gương mặt có chút ửng đỏ, thở nhẹ nói:

– Hạ cổ trùng là ta, đương nhiên ta có biện pháp giải khai, chỉ là biện pháp
đó thực sự làm khó cho ta, cần phải tốn rất nhiều công sức, vì thế ta muốn
huynh đệ giúp ta một việc.

Lâm Vãn Vinh nói:

– Điều này ta hiểu, An tỷ tỷ tìm đến ta nhất định là có mục đích, thiên hạ
không có cái gì là miễn phí hoàn toàn cả, chẳng qua là trao đổi điều kiện mà
thôi.

An Bích Như thản nhiên cười:

– Lâm huynh đệ quả nhiên rất thông minh, nói chuyện với ngươi thật tiết kiệm
hơi sức. Bất quá trong việc này, mười phần thì chín phần là vì trao đổi điều
kiện, một phần là vì muốn nói chuyện với ngươi, hi hi..

Chết mất, ngươi cũng định trêu ghẹo ta à. Lâm Vãn Vinh điềm nhiên nhún vai
nói:

– Hãy thành thật với nhau nhé, cuối cùng thì An tiểu thư muốn gì ở ta? Ta tự
hỏi, ngoại trừ đẹp trai cao lớn, hiểu biết rộng, sống chân tình, khiêm nhường
cẩn thận, thực không biết có ưu điểm nào khiến An tiểu thư đặc biệt coi trọng
ta như vậy?

An Bích Như liếc một cái nhìn sâu kín về phía hắn, nói:

– Tiểu đệ đệ, đừng tưởng một tiếng An tiểu thư có thể khiến ta giúp ngươi, ta
vẫn muốn ngươi gọi ta là An tỷ tỷ.

Ta mà nghe lời ngươi thì đã đi làm quỷ từ lâu rồi. Lâm Vãn Vinh cười nói:

– An tiểu thư, nàng nói không đúng rồi, chúng ta đây là trao đổi điều kiện,
không thể nói ai nợ ai được, so với việc buôn bán không có gì khác, chỉ là có
thêm vài điểm tốt mà thôi. Nào hãy nói điều kiện của nàng xem, ta có thể làm
được hay không làm được.

An Bích Như thấy hắn thần sắc thâm sâu, không giống như làm bộ, chần chờ một
lát, cười nói:

– Ta biết ngươi, tự nhiên cũng nắm chắc ngươi có năng lực làm được, hơn nữa
lại là người am hiểu nhất nữa.

Là người am hiểu nhất? Chỉ có các bộ phận trên thân thể ta là ta hiểu rõ nhất,
chỉ là không biết có đúng không.

– Lâm huynh đệ, hãy để ta kể cho ngươi một thiên cố sự, nghe xong chuyện này
tự nhiên ngươi sẽ hiểu.

An Bích Như thở nhẹ nói.

– Trước đây có một vị đại sư nổi danh thiên hạ, người thu nhận hai đệ tử. Cả
hai vị đệ tử đều là nữ tử, bộ dáng xinh đẹp tựa thiên tiên, cầm kỳ thư hoạ,
cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ đã vào hàng siêu quần bạt tuỵ. Thiếu niên anh kiệt
trong thiên hạ đều bị hai nàng thu hút. Sư phụ hai nàng lại là một vị đệ nhất
đại sư, uy vọng khôn cùng, mọi người đều vô cùng kính ngưỡng, đối với tỷ muội
hai người đều vô cùng thương yêu dạy dỗ, chưa bao giờ thiên vị ai. Sư tỷ muội
hai người tình cảm vô cùng thắm thiết. Đột nhiên có một ngày, có người nói vị
sư tỷ chính là một người trong hoàng tộc, huyết mạch cao quý, thanh khiết vô
bì. Vị sư muội lại xuất thân là Miêu nữ, bề ngoài phóng đãng. Từ ngày xuất
hiện lời đồn đại, vị sư phụ liền dần thay đổi thái độ, coi trọng vị sư tỷ hơn,
đem người đó trực tiếp dạy dỗ riêng. Người sư muội không hiểu chuyện, thấy sư
phụ không hề dạy mình liền hướng tới vị sư tỷ chất vấn, lại bị vị sư tỷ sử
dụng thủ đoạn khiến sư phụ nghe thấy. Sư phụ liền trút giận lên đầu vị sư
muội, lại không truyền dạy gì nữa. Lúc lâm chung người giao sư môn vào tay sư
tỷ, dặn dò phò tá một người lên làm hoàng đế, cho đến khi đoạt được hoàng vị.

An Bích Như thần tình an tĩnh, ngữ khí ảm đạm chìm trong hồi ức xa xưa khiến
Lâm Vãn Vinh không biết nói thế nào. Vừa nghe mở đầu chuyện, hắn liền biết đây
chính là An Bích Như đang kể lại thân thế của mình.

– Nếu là tỷ thí công bình, bại dưới tay sư tỷ thì vị sư muội kia cũng không
có gì để nói. Chỉ hiềm sư phụ đã có thành kiến nên mất đi sự công bằng. Vị sư
muội xuất thân là Miêu nữ, nhưng cũng là đệ nhất đẳng, gặp chuyện này liền vô
cùng đau khổ. Thấy sư phụ đối với mình kỳ thị như vậy, trong lòng vô cùng thê
lương, liên trước linh đường sư phụ lập lời thề, nhất định sẽ đánh bại sư tỷ,
đòi lại công đạo. Trước linh đường khi đó có rất nhiều người, hai vị sư tỷ
muội lại cùng tâm ý vô cùng cao ngạo, chỉ một lời bất hoà liền đại chiến một
hồi. Hai người thuở nhỏ ở chung, võ nghệ vốn không phân được cao thấp, đấu qua
đấu lại vân không ai đắc thủ. Vậy mà có kẻ nhân lúc vị sư muội không phòng bị,
âm thầm phóng ám tiễn, khiến vị sư tỷ may mắn thắng nửa chiêu. Vị sư muội giận
dữ mang thương thế xuống núi, từ đó hoàn toàn đối lập với vị sư tỷ. Người mà
vị sư tỷ năm đó phò tá chính là Nhị vương gia nên vị sư muội liền quay sang
giúp Tam hoàng tử của hoàng đế. Hai người đã âm thầm đánh lẫn nhau, cũng chưa
ai chiếm được tiện nghi. Chỉ là Thành vương gia nóng nảy tự phụ, thời khắc mấu
chốt lại không nghe lời khuyên giải, bị người phản công đến nỗi cuối cùng mất
hết. Vị sư muội không cam lòng thất bại như vậy, liền tổ chức ra Bạch Liên
giáo với ý đồ đông sơn tái khởi…

Nói đến đây, An Bích Như liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một chút, trên mặt hiện rõ
vẻ phức tạp khó phân biệt, nhỏ giọng nói:

– Dựa theo tính tình của người đó, bằng vào những gì ngươi gây ra, chắc chắn
sẽ không bỏ qua. Vậy mà ngươi lại là tướng công của Tiên Nhi, không lẽ đó lại
là vận mệnh?

Hít một hơi thật dài, lại không biết nói gì cho tốt. Lâm Vãn Vinh nghe xong đã
hiểu đại khái. Nguyên lai An Bích Như tranh vị với sư tỷ thất bại, liền mượn
Triệu Khang Trữ để đánh bại sư tỷ, vậy mà Thành vương gia lại thất bại, bất
đắc chí liền tổ chức ra Bạch Liên giáo để chống lại sư tỷ, rồi lại hồ đồ để cơ
nghiệp bị huỷ trong tay chính mình. Tính ra tự mình làm khổ mình a.

– An tiểu thư, sự tình quá khứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, nàng phải nghĩ
thông rồi chứ. Nàng với sư tỷ chỉ là lập trường bất đồng mà thôi, chưa thể nói
là kết thành thâm cừu đại hận.

Lâm Vãn Vinh khuyên giải.

An Bích Như buồn bã cười, trong mắt đầy lệ quang:

– Không cừu hận ư? Mấy năm nay phiêu dạt khắp nơi, bốn biển là nhà, chịu đựng
nhục nhã rốt cuộc là vì cái gì? Một kẻ xuất thân cao quý, liền có thể như tiên
nữ cao cao tại thượng, còn một Miêu nữ lại là hạng đê tiện như yêu nhân sao?
Chẳng lẽ Miêu nữ trời sinh đã là hạ tiện?

Lâm Vãn Vinh cũng không biết nói thế nào cho phải. An Bích Như đơn giản là
trong tâm ghen ghét, đã nhiều năm trôi qua như vậy mà cừu hận chẳng những
không giảm mà càng ngày lại càng sâu. Chỉ bằng hai chữ ghen ghét thì không đủ
để giải thích được, điều này có lẽ là do mâu thuẫn giai cấp mà hai người là
đại biểu mà thôi. Nghĩ đến đây liền hiểu ra, không còn cảm thấy kì quái nữa.

– Đừng khóc nữa mà, hãy nghe ta giải thích, đây đâu phải là lỗi của nàng.

Lâm Vãn Vinh móc trong ngực ra một chiếc khăn tay vừa muốn đưa cho nàng, chợt
nhớ đây là vật của Thanh Tuyền lưu lại cho mình, liền vội vã cất đi.

An Bích Như thảng thốt một tiếng, đoạt lấy chiếc khăn tay, lau lau nước mắt
rồi cười nói:

– Ngươi thật là, tâm địa hẹp hòi quá, ngay cả khăn tay cũng không muốn đưa
cho ta, giờ đã thấm nước mắt của ta rồi thì phải làm sao?

Trời ạ, đây là tín vật đính ước của ta với Thanh Tuyền, lão tử bình thường
không nỡ dùng một chút, ả hồ ly tinh này thực là không biết tốt xấu.

An Bích Như thấy sắc mặt bất hảo của hắn, hít một hơi dài nói:

– Ta cùng với ả đấu nhau hai mươi năm, lần luợt thất bại rồi lại lần lượt
đứng lên, chưa bao giờ sợ hãi, bất kể thế nào kiếp này nhất định phải đánh bại
ả, nhất định!

Thấy ánh mắt nàng nhìn mình, khoé miệng mỉm cười, Lâm Vãn Vinh lại càng hoảng
sợ, vội vàng nói:

– An tỷ tỷ, người nhìn ta làm gì, không phải muốn ta đánh bại người đó chứ?
Tha cho ta, tha cho ta đi, ta còn phải cùng Tiên Nhi động phòng sinh con nữa!

An Bích Như cười khanh khách nói:

– Có ta ở đây, ngươi còn sợ cái gì?”

Mẹ kiếp, đúng là ta chỉ sợ có nàng thôi, nếu không có nàng thì thế giới này
thực an bình quá!

– Ngươi nghĩ rằng ta bảo ngươi đi đấu võ chăng? Mặc dù ngươi có ám khí lợi
hại, có thể đánh lén từ xa, nhưng cũng chưa chắc có thể giết chết kẻ đó!

An Bích Như hì hì cười, ngón tay dứ dứ trên mũi hắn, nói:

– Ngốc nghếch! Ta đâu có ngốc như vậy, vẫn biết là ngươi ngốc nhưng không ngờ
lại ngốc đến thế này!

Nàng vừa rồi mới khóc, trên hàng lông mi dài còn vương chút lệ, mặt cười ửng
đỏ, thân hình rung rinh khiến bộ ngực cao vút như nảy lên, ngón tay cong cong
làm duyên, giống như tình nhân làm nũng, thật sự quyến rũ chết người.

Mẹ ơi, nàng thật quá hấp dẫn, lão tử không chịu nổi nữa, giờ cũng không thể
rút lui, hay là lão tử cùng nàng luyện võ trên giường, việc tới kinh thành tạm
thời không bàn nữa. Lâm Vãn Vinh không uý kị gì, dò xét thân hình nàng, hắc
hắc cười khan vài tiếng, lại không nói gì.

– Đánh bại một người, có rất nhiều phương thức, bằng võ nghệ cũng chỉ là một
loại trong đó, mặc dù đơn giản trực tiếp nhưng lại mất đi không ít niềm vui
thú.

An Bích Như mỉm cười nói:

– Ngoài ra còn có rất nhiều phương thức để vận dụng, tỷ như trí mưu, tỷ như
tài học, tỷ như … hi hi, tự ngươi tưởng tượng ra đi.

“Không phải muốn ta bán thân sao?” Lâm Vãn Vinh kiên định lắc đầu nói:

– Ta cảnh cáo nàng không nên dùng cách này chủ yếu bởi ta là một người ngay
thẳng, nói những lời này trước mặt chẳng khác nào vũ nhục ta, sau này còn mặt
mũi nào? Ồ, ta chỉ thuận tiện nói thôi, ngàn vạn lần đừng nên hiểu lầm đó. Nên
nhớ, ta là một người chính trực!

– Vậy còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì sao?

An Bích Như nói.

– Ta biết, nàng ấy đẹp như vậy khiến cho ta muốn khuynh thành khuynh quốc quá
đi thôi, ta thích sự thành thục của nàng, thích cái thắt lưng của nàng, hắc
hắc, An tỷ tỷ không nên hiểu lầm, ý ta không phải như vậy, ý ta là nàng âý là
người thành thục, ta chỉ thương hoa tiếc ngọc chút thôi.

An tỷ tỷ phát cáu, trừng mắt nhìn hắn nói:

– Ngươi đừng có hối hận a. Vị sư tỷ này, xinh đẹp như thường nga, tựa tiên tử
xuất thế, trên đời này chưa từng có nam nhân nào khiến nàng phải để trong mắt,
ngươi liệu có cái bản sự đó không?

– Thường nga? Tiên tử?

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới ngày ấy bên ngoài Ngọc Phật
tự đã gặp một thần tiên tỷ tỷ, mẹ ơi, không phải là nàng ấy chứ?

—– Bài viết này được kikitout thêm vào sau 1 phút và 39 giây —–

Chương 235: Đại tiểu thư mất tích

Dịch: gabytan

Hiệu đính: vietstars

Nếu đúng như nàng nói, việc này quả thực có chút kích thích, lão tử có nên hay
không lo lắng một chút đây? Tim trong ngực hắn bắt đầu đập nhanh, sửng sốt một
hồi lâu, An Bích Như thấy vẻ mặt hắn như vậy, liền cười nói:

– Đúng vậy, nghe nói đến người đẹp có phải ngươi đã động tâm tư? Thực hiếm có
nam nhân nào lại không bị cám dỗ đó.

Lâm Vãn Vinh làm bộ không nghe thấy lời châm chọc của nàng, hiếu kỳ hỏi:

– Vậy, xin hỏi An tiểu thư, vị tiên tử này đang ở nơi nào, làm thế nào để gặp
được nàng?

– Muốn gặp nàng, hi hi, trên đời này nam nhân muốn gặp nàng có thể xếp hàng
từ kinh thành về tới Kim Lăng đó, nhưng những người có thể nhìn thấy chân diện
mục của nàng, liệu có mấy người?

An Bích Như lắc đầu, mỉm cười liếc mắt nhìn hắn một cái, đoạn nói:

– Đương nhiên, ngươi là một ngoại lệ, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này,
ngươi muốn gặp nàng bao nhiêu lần thì tuý ý. Việc làm thế nào để đánh bại nàng
thì phải trông chờ vào bản lãnh của ngươi, tốt nhất là không để lộ mục đích,
nếu không chắc chắn ngươi sẽ bị nàng giết đó, hi hi!

Lâm Vãn Vinh nghe đến đây mồ hôi lạnh túa ra, vừa rồi chỉ chú ý đến vấn đề
kích thích kia mà quên đi nguy hiểm, may mà ả hồ ly tinh này nhắc nhở mình.

Hắn hì hì cười, đang muốn trả lời thì An Bích Như nhướng mày, nhẹ giọng nói:

– Có người đến!

Lâm Vãn Vinh ngưng thần nghe ngóng, phía hành lang truyền lại tiếng bước chân,
nghe như của một nữ tử. Nữ tử này dường như cố tình nhẹ nhàng, nếu không cẩn
thận nghe ngóng, tất không thể biết được.

– Là ai đó?

An Bích Như đôi mắt khẽ chuyển, trên mặt xuất hiện một tia giảo hoạt, đột
nhiên mở miệng hỏi.

Nữ tử bên ngoài cửa sổ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ đến có thanh âm nữ
tử bên trong truyền ra. Nàng khẽ cắn môn, tức giận nói:

– Ngươi là ai?

– Hi hi, ta là một người thân thiết của Lâm Tam!

An Bích Như cười dụ hoặc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái.

– Ngươi điên ư?

Lâm Vãn Vinh lại càng hoảng sợ, vội vàng kéo An tỷ tỷ, bàn tay vội vàng bịt
cái miệng anh đào của nàng lại:

– Bà ngoại ơi, bà hại ta thế đủ chưa, đây là Đại tiểu thư đó. Cẩn thận nàng
ấy xé xác cả ta lẫn ngươi… nhìn cái gì vậy, như thế này chưa đủ à?

An Bích Như trong mắt lộ vẻ phức tạp, hàng lông mi run run, khuôn mặt hồng
lên, đôi môi anh đào toả ra một làn hương như lan như xạ, truyền vào lỗ mũi
hắn.

– Nàng ấy yêu ngươi phải không? Vậy tốt lắm, nếu ngươi đáp ứng ta liền bỏ
qua, nếu không đáp ứng thì ta sẽ…cứu mạng a, Đại tiểu thư cứu!

Ta sợ nàng rồi, Lâm Vãn Vinh bàn tay to lớn bịt chặt miệng nàng, hung hăng kéo
thân thể nàng áp sát vào tường. Hai người liền dính lại một chỗ.

– Ta cảnh cáo ngươi đó, nếu ta không muốn làm gì thì không ai có thể ép buộc
được ta, ngươi đừng tự thị thông minh tự tác, con mẹ nó, việc gì ta cũng có
thể làm được đó.

Hai mắt hắn giống như cuồng phong nuốt chửng lấy nàng, lại giống như hung thần
ác sát.

An tỷ tỷ cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, hơi thở thơm tho toả ra tay hắn, nhưng
vẫn nằm trong lòng hắn. Lâm Vãn Vinh để nàng đứng lại trên đôi chân thon dài,
hai thân thể vẫn dính sát, bốn mắt nhìn nhau.

An Bích Như giãy dụa vài cái, trong mắt toát ra một tia hoảng sợ, bộ ngực đầy
đặn phập phồng. Đối với sự tình loại này nàng không khác gì mấy tiểu nha đầu,
vội la lên:

– Ngươi, ngươi định làm gì, không được lỗ mãng!

Mẹ ơi, ngươi tưởng ta muốn sao, Lâm Vãn Vinh đối với vị An tỷ tỷ này, mị thuật
cũng đã biết qua, thấy nàng tỏ vẻ đau đớn, bộ dáng hoàn toàn vô lực liền đẩy
nàng ra phía trước, nhìn hàng lông mi dài trên gương mặt nàng xinh đẹp của
nàng, cười lạnh nói:

– Ngươi không biết ta đang làm gì à

Bàn tay to lớn lập tức đặt lên ngực nàng.

– Ngươi có biết đây là chuyện gì không?

An Bích Như sắc mặt đại biến, muốn động thủ. Lâm Vãn Vinh so với nàng lại
nhanh hơn, liền nghiêng người áp sát tránh độc thủ của nàng, đôi tay vừa hay
lại ghì chặt lấy ngực nàng.

Một tiếng động nhè nhẹ vang lên, Lâm Vãn Vinh trong lòng nhất thời cảm thán.
Bộ ngực cao vút đầy đặn này, tuy là cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm
nhận được sự mềm mại co dãn, tựa hồ như muốn đem bàn tay hắn ném trở lại vây.

An Bích Như võ công cao hơn hắn nhiều, nhưng nàng không ngờ gã tiểu đệ đệ luôn
ôn nhu văn nhã này đột nhiên làm khó dễ, hơn nữa đang hi hi cười nói bỗng
xuống tay bất ngờ, chỉ hơi sửng sốt một chút đã nằm trong tay hắn rồi.

Khuôn mặt nàng trắng bệch, giận dữ hừ một tiếng nói:

– Ngươi dám khinh bạc ta, ta nhất định sẽ giết ngươi, ưm….

Lâm Vãn Vinh song thủ kéo tay nàng lên cao, cả người hắn đè lên người nàng,
nhìn vào gương mặt như hoa như ngọc của nàng, cả giận nói:

– Tiên Nhi cả ngày miệng nói muốn giết người, cũng là do ngươi dạy mà ra, nếu
ngươi thích giết người như thế, ta đây trước hết giết ngươi đã.

Hắn trợn mắt mà nhìn, trong mắt như có ngọn lửa bùng lên. An Bích Như bộ ngực
phập phồng, hơi thở nặng nề, trong mắt sự xấu hổ lẫn giận dữ cùng phun trào.
Hai người trừng mắt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không bên nào nhượng bộ bên
nào.

Hai người thân thể dính chặt một chỗ, có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của
nhau, hơi nóng toả ra làm cho trống ngực gấp gáp thêm mấy lần.

Đại tiểu thư đứng ở ngoài cửa không thấy động tĩnh gì, bèn lên tiếng:

– Ngươi là ai? Nói mau, ngươi sao có thể ở trong phòng của Lâm Tam?

Trong phòng hai người vẫn quấn lấy nhau một chỗ, Lâm Vãn Vinh còn cảm nhận
được trước bộ ngực mềm mại nhu nộn nổi lên hai điểm. Nhìn gương mặt thanh
khiết như bạch ngọc đang dần dần chuyển sang hồng, không khí nhất thời tràn
ngập ý vị khó tả. Một trận hương thơm từ thân thể con gái toả vào mũi hắn,
khiến trống ngực hắn lại gia tốc thêm vô số lần nữa.

Hai người đều đổ mồ hôi, chỗ tiếp xúc trên đùi vừa khéo bên cao bên thấp cùng
một chỗ. An tỷ tỷ vóc người thon dài, lại là người tập võ, đôi chân mười phần
săn chắc quấn lấy hắn. Sự tiếp xúc này đúng là làm cho người ta bị mê hoặc,
Lâm Vãn Vinh nhích một chút trên đùi nàng, thoải mái hừ nhẹ một tiếng.

An Bích Như gương mặt đỏ bừng, trên mũi xuất hiện nhưng giọt mồ hôi nhàn nhạt,
ánh mắt mông lung, khoé miệng anh đào hé mở:

– Ngươi không nên làm như vậy, ta là sư phụ của Tiên Nhi…

Vừa nghe thấy câu nói này, Lâm Vãn Vinh trong mũi như có lửa, cả người hừng
hừng, nuốt nước bọt một cái nói:

– Ngươi là sư phụ của Tiên Nhi, còn ta là tướng công của nàng.

– Ưm…

An Bích Như sắc mặt hồng vượng, trong lòng sinh ra một tư vị kỳ quái, một cảm
giác chưa từng có đối với nàng. Mặc dù nàng võ công cao cường nhưng mồ hôi lúc
này tuôn chảy không ngừng, thân thể lại như dán với Lâm Vãn Vinh tại chỗ đó,
nhất thời trong lòng sinh ra một loại cảm giác không bình thường.

Lâm Vãn Vinh trong mắt bắn ra ngọn lửa hừng hực, chân hắn bị khoá chặt bởi đôi
chân ngọc của nàng. Thân thể hắn chậm rãi nhích về trước, lại càng áp sát
nàng. Một vật nóng bỏng dích chặt vào tiểu phúc của nàng, dường như muốn đốt
cháy quần áo để tiến vào chỗ mềm mại kia.

“Không…không nên!” An Bích Như tựa hồ như đã quên mất mình là một người con
gái biết võ công, thân thể mềm mại vô lực, gấp giọng kêu nhỏ. Đôi mắt nàng
chớp nhẹ, bộ ngực cao cao nhấp nhô tạo thành một làn sóng tuyệt vời, hương
thơm như lan từ cái miệng nhỏ nhắn theo hơi thở nóng bỏng phả vào mặt hắn.

Nàng đã chịu khuất phục rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm kêu một tiếng. Ả hồ
ly tinh này thực thơm ngon như mật đào, hai chân vẫn ghì chặt lấy hắn, phúc
câu bên dưới truyền đến cái cảm giác căng căng mềm mềm, giống như đậu hủ vừa
mới ra lò, tuy là cách một lớp quần áo nhưng cái cảm giác mềm mại yếu ớt này
đúng là kích thích đến cực điểm. Lại nói, ngươi bảo ta không nên làm, tưởng ta
là thiện nam tín nữ sao, ta càng phải làm đến cùng mới thôi. Hắn hơi ngẩng
đầu, hai người đồng thời cất một tiếng thở dài nặng nề.

An Bích Như tim như muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên đánh vào vai hắn một quyền,
thở gấp nói:

– Ngươi không được khi dễ ta, không được khi dễ ta…

Phản ứng của nàng lúc này rõ ràng không còn cái vẻ gì là Bạch Liên Giáo Thánh
mẫu mà chỉ là một nữ tử bình thường bị áp bức, hai tay nắm thành quyền, buông
xuôi hạ xuống.

Ôi trời, ta đang làm cái gì thế này! Thấy An Bích Như khoé mắt vẫn còn vương
nước mắt, Lâm Vãn Vinh chợt thanh tỉnh lại rất nhiều, lão tử đây không thích
giở trò cường bạo.

– Lâm Tam có bên trong không, mở cửa cho ta vào …

Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

– Không nên vào…

Hắn với An Bích Như vội vàng phân khai, An tỷ tỷ hừ nhẹ một tiếng, lại ôm lấy
cổ hắn một chút, cười quyến rũ nói:

– Sao bây giờ, có dám tiếp tục không?

Nói rồi nàng ta la lớn.

– Tha cho ta, mặc kệ ngươi muốn làm gì, thả ta ra, thả ta ra, cứu mạng a,
cường bạo a.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một tiếng động nhẹ, cửa phòng đã mở ra,
Đại tiểu thư tay bưng mâm đồ ăn sáng đang nhẹ nhàng bước đến, chợt thấy quang
cảnh trong phòng, nhất thời sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác sững sờ, cảm giác như
đất dưới chân đang sụt xuống.

– Này, này, Đại tiểu thư, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu – thả ta ra,
thả ta ra mau, Đại tiểu thư, là ta bị ép buộc đó.

Xoảng một tiếng, mâm thức ăn rơi khỏi tay Tiêu Ngọc Nhược, chén bát lẫn đồ ăn
thành một đống vương vãi trên mặt đất, nàng ngơ ngác nhìn Lâm Vãn Vinh một
cái, nước mắt đã trào ra, đột nhiên xoay người chạy mất.

– Đại tiểu thư, Đại tiểu thư…

Lâm Vãn Vinh vội kêu lên, nhưng Tiêu Ngọc Nhược tính tình cố chấp đâu thèm
nghe lời hắn, chỉ vài cái chớp mắt đã không còn thấy bóng người.

An Bích Như cười hì hì buông đôi tay khỏi cổ hắn, cười nói:

– Hay lắm, nàng đã đi rồi, chúng ta lại tiếp tục chứ?

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, không quản đến nàng, định chạy đi tìm Đại tiểu thư,
An Bích Như vội vàng kéo hắn lại nói:

– Ngươi muốn đi đâu?

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

– Buông cái tay ngươi ra, nếu không ta không cam đoan sẽ không làm gì ngươi
đâu!

An Bích Như thấy hắn bình thường chỗ nào cũng hi hi ha ha, chứ đã thấy bộ dáng
lạnh như băng của hắn như thế bao giờ. Lúc này nàng nghĩ tới tình cảnh hồi
nãy, lại nhớ đến tiểu đệ đệ của hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi, vội
vàng buông tay hắn ra, nói nhỏ:

– Ngươi hung hăng như vậy làm cái gì, là tự nàng ấy bỏ đi, ta đâu có đuổi
nàng ấy.

Mẹ kiếp, chuyện này còn không phải do ả yêu tinh nhà ngươi gây ra sao, lời này
cũng có thể nói ra được à. Thôi quên đi, quên đi, lão tử quản không được
ngươi, lại cũng không muốn quản, hắn trong lòng phiền muộn nghĩ. Lại nghĩ đến
nha đầu Tiêu Ngọc Nhược hành động hồ đồ xuẩn ngốc, không tìm hiểu rõ mọi
chuyện nên dễ dàng mắc lừa An Bích Như. Nghĩ đến đây liền bước qua một bên
nhường lối, ý muốn tống khứ ả đi cho rồi.

An Bích Như thấy hắn mời đi, đột nhiên khe khẽ thở dài nói:

– Thôi, thôi, ta chính là Miêu nữ đê tiện, lại sử dụng thủ đoạn của yêu nữ,
bị ngươi khinh bạc như vậy cũng đúng. Ngươi hãy đi tìm Tiêu đại tiểu thư của
ngươi đi.

Khi nàng nói chuyện, ánh mắt nhẹ nhàng quan sát hắn, chỉ thấy hắn tựa hồ không
nghe thấy lời nói của mình, cước bộ vẫn cực nhanh chỉ hai ba bước đã ra khỏi
cửa chạy đi.

Hắn đã đi rồi sao? An Bích Như ngây ngốc cả nửa ngày, đột nhiên gương mặt ửng
đỏ, cười hi hi nói:

– Tiểu bại hoại, cứng hay mềm đều không ăn, chiếm tiện nghi rồi bỏ chạy, thật
sự là hảo tính cách!

Lâm Vãn Vinh bước ra ngoài, tới phòng Đại tiểu thư tìm một phen nhưng cũng
không thấy có một bóng người, đang tìm Đại tiểu thư chợt thấy một tiểu a hoàn
đi đến, bèn kéo lại nói:

– Tiểu muội, ngươi thấy Đại tiểu thư đâu không.

– Đại tiểu thư?

Tiểu a hoàn kì quái nói:

– Mới vừa rồi không phải mang đồ ăn đến cho huynh sao? Đại tiểu thư biết
huynh đêm qua không ăn gì, đã đặc biệt dặn dò nhà bếp làm cho huynh vài món,
vốn định bảo ta mang tới cho huynh, sau lại thấy lo lắng nên tự mình mang tới,
huynh đã gặp nàng chưa?

– Ôi chao, có thể nàng ấy đi nhầm đường rồi!

Lâm Vãn Vinh xấu hổ cười nói, trong lòng cũng nổi lên chút ấm áp. Nha đầu kia
trước mặt ta luôn mang bộ mặt nghiêm trang, không ngờ lại quan tâm đến ta như
vậy. Lão tử đêm nay bị An hồ ly tinh hấp dẫn, thiếu chút nữa không giữ được
mình, thật muốn xin lỗi Đại tiểu thư, sau này nhất định sẽ sửa đổi. Lại nói,
đối mặt với hồ ly tinh hấp dẫn như vậy mà ta có thể nhẫn nại không làm loạn,
thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được? Xem ra Liễu Hạ Huệ so với lão tử cũng
không bằng!

Nơi này ngoài tiểu a hoàn, tuyệt không thấy bóng dáng Đại tiểu thư. Hắn vội ra
ngoài hỏi đám tiểu nhị, có người thấy Đại tiểu thư mới vừa rồi vội vã xuất môn
đi, chỉ là sắc trời vẫn tối, không ai biết nàng đi về phương nào.

Lâm Vãn Vinh lòng nóng như lửa, đây là kinh thành chứ không phải Kim Lăng,
trời lại tối đâu dễ tìm người, nàng cũng đâu có quen biết nhiều nơi này, không
hiểu còn chỗ nào có thể lui tới đây?

Tống tẩu vội vàng đi tới, trong lòng cũng rất lo lắng, nhìn Lâm Vãn Vinh một
cái nói:

– Lâm huynh đệ, có lẽ ta không nên hỏi, quan hệ giữa đệ với Đại tiểu thư
dường như không phải bình thường?

Lâm Vãn Vinh khẽ cười khan hai tiếng, cũng không biết có nên thừa nhận hay
không. Tống tẩu thở dài nói:

– Lâm huynh đệ, không phải là ta dạy bảo ngươi, Đại tiểu thư đối với ngươi
quan tâm vô cùng, tình cảm đậm sâu, đến cả ta nhìn vào cũng phải hâm mộ đó.

Thấy hắn ánh mắt nghi hoặc, Tống tẩu bất đắc dĩ lắc đầu nói:

– Vốn Đại tiểu thư không muốn ta nói ra, chỉ là nếu ta không nói thì ngươi
vĩnh viễn không biết Đại tiểu thư đối với ngươi thực sự có hảo ý. Hôm nay tới
kinh thành bái phỏng quan lão gia môn, vốn là định cho ngươi đi cùng, nhưng
Đại tiểu thư nói ngươi tính tình cao ngạo, nếu phải nhìn sắc mặt lão nhân gia
mà hành động thì trong lòng không thoải mái, sợ ngươi phải chịu uỷ khuất nên
mới nhờ ta đưa nàng đi, còn ngươi hộ tống Nhị tiểu thư. Bên ngoài thành gặp
ngươi, chúng ta tuy đều nhìn thấy ngươi, lại thấy ngươi ngẩn người ra đó nhưng
Đại tiểu thư không cho chúng ta quấy rầy mà phải ở đây chờ ngươi. Nàng lại lo
lắng cho ngươi không biết quy củ, xâm phạm hoàng cung cấm địa mà mắc hoạ cho
nên đặc biệt dặn dò ta cầm tiền đút lót quan binh hộ thành, ngươi mới được
thảnh thơi mà bước đi như thế. Tối qua nàng ấy tức giận ngươi nhưng lại dặn dò
ta phải mang thêm áo ấm cho ngươi, lại nói tính cách ngươi rất tuỳ tiện, nếu
không chiếu cố ngươi chỉ sợ quanh năm ngươi vẫn cái bộ dáng đó. Mặc dù nàng
không nói với ngươi, nhưng lại lo lắng ngươi đói bụng, lén đến phòng bếp dặn
dò trù tử làm chút đồ ăn mang đến cho ngươi. Ta ở tại Tiêu gia hơn mười năm,
hầu hạ cả phu nhân lẫn Đại tiểu thư, nhưng chưa từng thấy qua Đại tiểu thư đối
với ai tốt như vậy, ngươi cũng thật là, có phúc mà không biết hưởng.

“ Chẳng trách nàng ta không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng của ta khi đó” Lâm
Vãn Vinh sống mũi hơi cay, vội vã đứng lên nói:

– Yên tâm, dù chết ta cũng phải tìm Ngọc Nhược trở về!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận