Lâm Vãn Vinh cùng hai vị tiểu thư nhìn liên đăng (đèn hoa sen) nhẹ bay, ba
người đứng lặng lẽ, liền như viên đất chìm nhập vào trong biển người, chẳng ai
thấy rõ tung tích của họ.
Giương mắt nhìn vầng sáng lấp lánh như ngọc giữa không trung, nữ tử đứng trên
đỉnh lâu khe khẽ thở dài, ánh mắt vô ý đảo qua đám người ồn ã vui đùa, nhưng
chẳng chú ý đến ba hòn đất giữa biển người ngàn vạn.
Quầng mắt lệ quang long lanh, nữ tử điểm nhẹ bàn chân, trong nháy mắt hóa
thành chim hồng mỹ lệ bay dưới bóng nguyệt, biến mất giữa màn đêm mênh mông.
Nhìn đôi liên hoa đăng kia từ từ bay quá đỉnh đầu, Tiêu Ngọc Sương mừng rỡ vỗ
tay nói: “Không biết là tiểu thư nhà ai phóng hoa đăng, thật sự đẹp mắt. Chắc
rằng vị tỷ tỷ này nhất định đang tương tư về tình lang rồi.”
Liên hoa đăng càng bay càng cao, phảng phất như có ngàn vạn hương hoa tỏa ra,
khiến người ta mắt hoa hồn mê, trở thành cảnh quan đẹp nhất trong hội hoa
đăng. Vô số si nam oán nữ hai tay chắp lại, thành kính cúng bái, thần sắc cực
kỳ thành tín.
Trong cõi u minh tựa hồ như có một cỗ lực lượng kêu gọi chính mình, ánh mắt
Lâm Vãn Vinh đưa tới đỉnh lâu kia, chỉ thấy ánh trăng sáng trên không, muôn
dặm bàng bạc, chốn kia mênh mông trống trải, nào đâu thấy bóng người.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Đại tiểu thư thấy hắn sững sờ, vội nhẹ giọng hỏi.
“Tửu lâu kia, ta muốn đi xem sao” Lâm Vãn Vinh kiên định nói.
Đại tiểu thư ừ một tiếng: “Tửu lâu? Cũng vừa hay, đi đường nhiều ngày như vậy
rồi, rốt cục đã tới kinh thành, chúng ta liền đến chỗ nào đó hưởng dụng tử tế
một phen, coi như chúc mừng. Cho phép ngươi uống chút rượu, nhưng không được
gây chuyện.”
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, cách quản lý của Đại tiểu thư càng ngày càng thêm
nhân tính, có tiền đồ đây.
Mấy người thấy tửu lâu kia tọa lạc chính giữa đường, vị trí địa lý cực tốt,
cao chừng năm sáu tầng, khí thế hùng vĩ, lộng lẫy huy hoàng, là tòa tửu lâu
phồn hoa nhất trên đường lớn này.
Lâm Vãn Vinh nắm hai vị tiểu thư, thật vất vả mới chen được tới trước tửu lâu,
chỉ thấy tửu lâu kia từ trên xuống dưới, khắp nơi treo các loại hoa đăng lớn
nhỏ khác nhau, chính giữa là một tấm biển vàng, trên đề bốn chữ to “Vân Lai
Tiên Cảnh”.
Trời ạ, quán ăn cũng lấy tên như vậy? Thật sự là phong nhã quá mức rồi.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, Đại tiểu thư kéo hắn, chỉ vào mấy chữ nhỏ trên hoành
phi nói: “Ngươi xem.”
Mới rồi chỉ thấy mấy chữ to kim quang lấp lóe mà lại bỏ qua mấy chữ nhỏ ở góc.
Được đại tiểu thư nhắc nhở, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy dưới hoành phi
kia còn đề mấy chữ nhỏ “Từ Vị đề”.
Tửu lâu này cũng được Từ lão đầu đề tự? Quả nhiên rất phong nhã, vậy càng phải
đi xem rồi, Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói: “Hai vị tiểu thư, chúng ta ở chỗ
này ăn uống thôi.”
Ba người đang muốn lên lầu, lại có một tiểu nhị khuôn mặt tươi cười ngăn họ
lại: “Chư vị khách quan, thật không khéo. Tối này Vân Lai Tiên Cảnh của chúng
ta được người bao trọn rồi, không thể tiếp đãi khách. Mời các vị đi tìm chỗ
khác vậy, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Tửu lâu bị người bao hết, đây cũng là chuyện thường, huống chi một ngày lễ lớn
như hội hoa đăng này càng không phải nói nữa. Thái độ của tiểu nhị này cũng
không tệ, Đại tiểu thư gật gật đầu muốn rời đi, Lâm Vãn Vinh trong lòng còn
vướng mắc tới người thả liên hoa đăng trên đỉnh lâu, trong lòng luôn có chút
không cam chịu, phảng phất như nếu bỏ qua nơi này, sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.
“Vị huynh đệ này, thật sự là không lên được sao? Hai vị tiểu thư nhà ta từ xa
đến, đặc biệt tới nơi đây thưởng đăng, đó là vì ngưỡng mộ danh tiếng của Vân
Lai Tiên Cảnh, lúc này ba chỗ ngồi cũng không nặn ra được sao ?” Lâm Vãn Vinh
hỏi.
Tiểu nhị kia tỏ vẻ khó khăn: “Vị lão huynh này, không nói dối ngươi, hôm nay
Vân Lai Tiên Cảnh chúng ta là do các công tử tiểu thư của Kinh Hoa học viện
bao để thưởng đăng và đoán mê đăng. Bọn họ đã dặn dò rồi, không muốn những
người rảnh rỗi quấy rầy, tính khí của các công tử tiểu thư đó đều khó hầu hạ,
lão huynh ngươi không nên muốn làm khó ta nữa.”
“Kinh Hoa học viện?” Nhị tiểu thư cả kinh, lập tức hưng phấn giữ chặt tay Tiêu
Ngọc Nhược hỏi: “Tỷ tỷ, Kinh Hoa học viện này chẳng lẽ chính là nơi ta muốn
xin học phải không?”
Đại tiểu thư gật đầu nói: “Trong kinh thành nghĩ rằng chỉ có một Kinh Hoa học
viện, hẳn là đúng rồi.”
Ngọc Sương nhất thời trở nên hưng phấn, Tiêu phu nhân cho phép nàng tới kinh
thành cầu học, liên hệ cho nàng Kinh Hoa học viện này. Lâm Vãn Vinh cũng sửng
sốt một chút, Kinh Hoa học viện? Đây chẳng phải đại học trong truyền thuyết
sao? Bọn quái quỷ này hẳn có rất nhiều tiền, vừa ra tay đã bao cả một tửu lâu
lớn như thế.
Ba người vốn có thể tùy tiện tìm một quán rượu để giải quyết vấn đề cơm nước,
nhưng bây giờ nghe đến tên Kinh Hoa học viện, Nhị tiểu thư lòng tràn đầy mong
đợi, Lâm Vãn Vinh cũng có nỗi lo nghĩ, muốn lên lầu xem sao. Đang khi mấy
người đang chần chừ, bên ngoài đi tới một vị công tử thân mặc áo hoa, mang
theo hai gã sai vặt lên thẳng trên lầu.
Tiểu nhị kia vội vàng tiến lên chào hỏi: “Điền công tử, ngài tới rồi? Các vị
công tử tiểu thư đều chờ ở bên trên.”
Thanh niên kêu là Điền công tử này phong lưu lỗi lạc, tiêu sái bất phàm, gật
đầu ừ một tiếng nói “ Chỉ Tình tiểu thư và Điệp công tử đã tới chưa?”
Tiểu nhị vội vàng đáp: “Hai vị ấy còn chưa đến, bất quá các công tử tiểu thư
khác sớm đã tới rồi.”
Điền công tử ừ một tiếng, đang muốn đi lên lầu, khi ngang qua bên người hai vị
tiểu thư, vô ý liếc qua một cái, nhất thời trong mắt sáng lên, cước bộ dừng
lại, vuốt lại y phục vài cái, xoay người lại tiêu sái hành lễ nói: “Xin hỏi
hai vị tiểu thư cũng là tới tham gia hội hoa đăng của Kinh Hoa học viện sao?
trước đây ta thế nào chưa hề gặp qua hai vị?”
Mắt hắn hiện nét cười, sắc mặt ân cần, phong độ khí thế đều là bất phàm, ánh
mắt hòa nhã hạ xuống trên mặt hai vị tiểu thư, làm cho người ta vừa thấy đã
sinh ra hảo cảm. Những kẻ khác tự nhiên đều bị hắn bỏ rơi ra ngoài.
Xinh đẹp luôn luôn là tốt a, khắp nơi đều có người chào hỏi. Lâm Vãn Vinh
trong lòng khinh bỉ, nhưng lại không làm gì được, cũng không thể tiến lên đánh
bẹp tên khỉ gió dám mạo muội đặt câu hỏi này xuống đất.
Đại tiểu thư vui vẻ cười đáp: “Công tử quá thủ lễ rồi, tỷ muội chúng ta không
phải là người kinh thành mà mới ở xa đến, từ lâu nghe đại danh của Vân Lai
Tiên Cảnh, hôm nay lại vừa gặp Tết nguyên tiêu, liền muốn đến xem hội hoa đăng
náo nhiệt.”
Điền công tử ồ dài một tiếng, ân cần nói: “Nguyên lai là vậy, hai vị tiểu thư
xinh đẹp như thế, tựa tiên tử thoát trần, không biết là từ đâu đến, chẳng lẽ
là Hằng Nga trong cung trăng hạ phàm?”
Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, nghe vị công tử này trước mặt mọi người tán tụng
hai nàng, trên mặt không khỏi nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Ngất, da mặt so với lão tử còn dày hơn a. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, lão bà
của ta cần ngươi tới khen đẹp sao. Ngọc Sương len lén kéo kéo tay hắn, khuôn
mặt tươi cười hé ra, ôn nhu nói: “Tên xấu xa, ta vẫn thích ngươi khen ta xinh
đẹp.”
Đại tiểu thư cười thản nhiên: “Công tử khen sai rồi, ngu tỷ muội từ Kim Lăng
đến.”
Điền công tử kia cả kinh: “Nguyên lai là Giang Nam giai lệ (tươi đẹp), khó
trách tươi trẻ thoát tục, tướng mạo bất phàm như thế. Hai vị tiểu thư vì sao
không lên lầu ngắm hoa đăng?”
“Ồ, hai vị tiểu thư của ta vừa muốn lên lầu ngắm hoa đăng, chỉ là vị huynh đệ
này nói, tòa tửu lâu này đã bị ngươi cùng đồng bạn bao rồi, cho nên chúng ta
mới không lên.” Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói.
Điền công tử kia vốn muốn cùng hai vị tiểu thư nói chuyện, nhưng thấy lúc này
một tên gia đinh tiến đến xen miệng vào, cắt đứt lời nói của tiểu thư, nhịn
không được nhướng mày, thầm nghĩ tên hạ nhân này thật không có quy củ.
Nhưng thấy hai vị tiểu thư người ta không có nói gì, hắn cũng không tiện phát
tác, chỉ đành cười xấu hổ: “Đường đột! thật sự đường đột với giai nhân a!
Chuyện này tất nhiên có chút hiều lầm, tại hạ Điền Văn Kính, cùng chư vị hảo
hữu của Kinh Hoa học viện hẹn tối nay đến đây thưởng đăng, mới bao hết tửu lâu
này, một là tránh được người khác quấy rầy, hai là đoán đăng mê (câu đố trong
đèn), chơi đùa vui vẻ. Dựa theo quy củ của chúng ta, người nào đoán được đăng
mê đều có thể lên lầu thưởng đăng, không nghĩ tới bởi vậy làm phiền hai vị
tiểu thư, thật sự lỗi quá lỗi quá. Tại hạ hướng tới hai vị tiểu thư bồi tội,
cũng xin mời hai vị tiểu thư lên lầu cùng thưởng hoa đăng.”
Đại tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, tuy không biết hắn vì sao phải lên Vân
Lai Tiên Cảnh, nhưng nếu hắn muốn vậy tự nhiên là có đạo lý, huống chi muội
muội cũng muốn lên gặp những tài tử tài nữ của Kinh Hoa học viện một phen,
liền mỉm cười nói: “Nguyên lai là phải đoán đăng mê mới được lên lầu? Vậy cũng
không trách được. Hai tỷ muội chúng ta mạo muội quấy rầy đã là không nên, càng
không thể phá hoại quy củ, vậy xin mời Điển công tử lấy một hoa đăng đem lại,
tiểu nữ tử đoán thử một phen.”
“Thì ra tiểu thư còn là tài nữ, thất kính thất kính.” Điền công tử kia trong
mắt hiện lên một tia sáng, trên mặt càng phát ra nụ cười sốt sắng: “Mê đăng
này cũng chỉ là chơi thôi, tùy tiện làm ra, tiểu thư không cần để ý. Không
bằng hôm nay do Điển mỗ làm chủ, xin mời hai vị tiểu thư cùng tiến lên lầu,
thưởng thức cảnh đẹp hoa đăng và mừng năm mới thịnh vượng.”
Đại tiểu thư mỉm cười không nói gì, Lâm Vãn Vinh đưa tay kéo mấy tràng hoa
đăng treo lơ lửng bên cạnh lại, trong lòng nghĩ thầm: “Năm mới thịnh vượng?
Nói y như thật vậy. Ai mà tin nổi ngươi thì ngày mai liền quay lại thành năm
cũ mất.”
Vị Điền công tử kia thấy Đại tiểu thư thái độ kiên quyết, bất đắc dĩ gật đầu,
chỉ vào các loại hoa đăng treo trên lầu, ân cần cười nói: “Vậy xin mời tiểu
thư chọn một cái.”
Đại tiểu thư quay về Ngọc Sương phất tay nói: “Muội muội thay ta chọn nhé.”
Nhị tiểu thư gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn duỗi ra, chỉ vào một chiếc hồ điệp
đăng (đèn bươm bướm) nói: “Vậy thì cái này.”
Tiểu nhị của tửu lâu vội vàng giơ sào trúc lấy đèn kia xuống, Điền công tử hai
tay đưa tới trong tay Đại tiểu thư ân cần nói: “Xin mời hai vị tiểu thư mở mê
diện (lời gợi ý).”
Đại tiểu thư gật đầu, lấy ra mảnh giấy trong đèn kia đưa cho tiểu nhị, tiểu
nhị lại chuyền cho Điền công tử.
Điền công tử nhìn mê diện sửng sốt một chút thì thầm: “Tiểu thư, đây là một
câu đố. Ngộ thủy tắc thanh, ngộ hỏa tắc minh (Gặp nước thì xong, gặp lửa thì
sáng). Hãy đoán một chữ.”
Cái loại đề mục lòng vòng này là thứ Lâm Vãn Vinh am hiểu nhất, hắn tính toán
trong chốc lát đã có đáp án. Nhìn lại Đại tiểu thư đôi mi thanh tú khẽ nhíu,
suy nghĩ trong một thoáng, liền nhắc tiểu nhị tửu lâu kia dâng lên một mảnh
giấy nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn, viết lên đó một chữ nhỏ đẹp đẽ – “Đăng”.