Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 219: Thánh chỉ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ài, cô gái này thật là quá si tình rồi, đến cả ta cũng bị làm cho cảm động!”
Ôm Lạc tài nữ trong ngực, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng nói :

– Được rồi, chuyện này không cần nói nữa, sau này chúng ta cùng quan tâm, yêu
thương lẫn nhau, cố gắng phấn đấu, cùng nhau tiến bộ, sinh con đẻ cái, làm cho
Đại Hoa phồn thịnh.

Lạc Ngưng nghe hắn nói, trong lòng khẽ giật mình, gương mặt nhỏ đỏ bừng,
ngượng ngùng nói :

– Lâm đại ca, người thật là xấu xa!

Sợ hắn còn nói ra những chuyện bất nhã khác, Lạc Ngưng vội nói nhanh:

– Hôm qua lưu lại Xảo Xảo và Tiên Nhi tỷ tỷ ở chỗ này, đại ca người không
trách ta chứ? Ta chỉ muốn cùng các nàng ấy vui vẻ trò chuyện mà thôi.

– Chỉ nói chuyện đơn giản vậy thôi sao?

Lâm Vãn Vinh cười cười nói:

– Vậy xem ra là ta đã suy nghĩ quá phức tạp rồi.

Lạc Ngưng thấy ánh mắt hắn như cười như không, chăm chú nhìn mình, tâm sự
trong lòng không giấu được, kêu lên một tiếng, che hai má nói:

– Là Ngưng nhi thấy đại ca nhiều ngày không có động tĩnh, trong lòng lo lắng
lại không dám trực tiếp đi tìm huynh, không thể làm gì khác hơn là tìm Xảo Xảo
và Tiên Nhi tỷ tỷ nói chuyện, khiến huynh lo sợ mà nhanh lên một chút, cũng là
để huynh nhớ đến chuyện của ta. Nếu không, như huynh đi mất, cũng không biết
phải đợi đến bao giờ.’

Nha đầu này thật là hiểu ta, Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc :

– Thì ra là như vậy à, hiểu rồi! Ngưng nhi! Nàng cùng Xảo Xảo, Tiên Nhi bọn
họ nói chuyện gì vậy? Ta thấy bọn họ với nàng cũng không tệ nhỉ.

Lạc Ngưng đánh lên người hắn một cái, hơi sẵng giọng :

– Huynh cố ý trêu chọc ta, ta không nói cho huynh biết.

– Nàng không nói ta cũng biết, dám chắc là cầm mấy thứ đồ vật đi hối lộ cho
các cô ấy, ái chà, chủ ý này quả thực là không tệ đâu.

Lâm Vãn Vinh đoán đại nói.

Lạc Ngưng bị hắn nói đúng tâm sự, trên mặt nóng như bị lửa thiêu, dùng sức
nhéo mấy cái lên lưng hắn, hầm hừ:

– Làm gì có chuyện đó, là Tiên Nhi tỷ tỷ các nàng ấy là người tốt, mới cùng
ta vui vẻ ở chung thôi.

Lâm Vãn Vinh biết nha đầu này da mặt rất mỏng, trước giờ cũng không thường đùa
giỡn nàng, bây giờ hai người trò chuyện, chọc ghẹo qua lại cũng thấy rất vui
vẻ.

Ước nguyện của Lạc Ngưng đã được đáp ứng, trong lòng mừng rỡ vạn phần, lần
lượt tiếp nhận từ Lâm Vãn Vinh năm bức họa nguyên đồ, chăm chú xem xét, trên
mặt đỏ hồng tràn đầy vẻ hạnh phúc.

– Đại ca, trong cả đời này của Ngưng nhi, lễ vật này nhận được lần này đúng
là vượt quá cả mong đợi, thực sự là rất trân quý. Người làm thế nào lại nghĩ
đến việc vẽ những bức họa này?

Lạc Ngưng vội vã đọc những dòng chữ nhỏ, nhìn tranh lại nghĩ đến cảnh tượng
ngày đó hai người cùng trải qua họa phúc, cảm xúc về ký ức ngày đó hiện cả lên
trên nét mặt.

“À, ta phải khổ tâm suy nghĩ ba ngày ba đêm, không ăn không uống. Vắt óc suy
tính mới nảy ra được chủ ý này, cuối cùng cũng không phụ lòng Lạc tiểu thư đã
ủy thác. Lúc này chắc trên dưới toàn thành Kim Lăng đều đã biết chuyện giữa ta
và Ngưng nhi, là do bổn công tử chủ động cầu thân. Lạc tiểu thư e ấp đồng
tình. Hắc hắc, ngày mai ở đình trà, quán rượu sẽ có người kể chuyện thuật lại
đoạn giai thoại này,

Tái thi hội khăn uyên ương ước hẹn

Năm bức họa đồ định chuyện chung thân.’

Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói.

“Đại ca…” Lạc Ngưng nghe được vừa thẹn vừa mừng. Vội ôm chặt hắn, đem khuôn
mặt thanh tú giấu vào vai hắn, nhẹ nhàng nói : “Cám ơn chàng, Ngương nhi sẽ
vĩnh viễn hầu hạ, yêu thương chàng.”

“Hì hì…” Một tiếng cười của nữ tử từ phía sau truyền đến: “Chúc mừng tâm
nguyện Ngưng tỷ tỷ trở thành sự thật. Đêm qua chúng ta lưu lại đây cũng xứng
đáng.” Xảo Xảo vừa cười vừa đi đến, trên mặt nở nụ cười vui sướng. Hôm qua vừa
là giao hảo thân thiết chốn khuê phòng, giờ lại thành bạn chung phòng cả đời,
trong lòng nàng tự nhiên cao hứng.

Tần Tiên Nhi đi theo phía sau Xảo Xảo. Trên mặt như cười như không khiến Lạc
Ngưng cũng không biết làm sao. Nàng vốn có chút e ngại Tần Tiên Nhi, lại thấy
nụ cười thần bí của nàng, nhịn không được mặt đỏ lên, vội vã chạy đến đón,
nàng nói : “Tiên Nhi tỷ tỷ, các người đến rồi.”

Tần Tiên Nhi cười nói: “Ngưng nhi muội muội không ngại chúng ta quấy rầy
chuyện tốt của muội với tướng công à.” Nàng nói như thể thấy hết mọi chuyện,
Lạc Ngưng xấu hổ vội vàng cúi đầu, không thốt nên lời.

Tiên Nhi cười khanh khách, bước đến nắm chặt tay nàng: “Muội muội không nên
xấu hổ, thẹn thùng như thế. Sau này chúng ta là người một nhà, cùng nhau hầu
hạ tướng công, chung sống cuộc sống chị em vui vẻ. Không tin muội cứ hỏi Xảo
Xảo, tướng công thích nhất là chúng ta đồng thời cùng nhau hầu hạ người đó…”

Tiên Nhi to gan lớn mật, vừa nói vừa liếc yêu Lâm Vãn Vinh một cái trong mắt
tràn đầy ý khiêu khích, dẫn dụ. Tưởng tượng đến cảnh cùng Xảo Xảo và Lạc Ngưng
trong khuê phòng loan phụng đảo điên, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm đãng, liếc
mắt ra dấu với Xảo Xảo.

Lạc Ngưng không biết phong cách của Tần Tiên Nhi, kỳ quái liếc mắt nhìn qua
Xảo Xảo, nhẹ giọng nói : ‘Xảo Xảo đại ca thực sự thích chúng ta đồng thời cùng
nhau hầu hạ sao? Như thế nào là hầu hạ?’

Xảo Xảo mặt đỏ như say rượu, vội vàng nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Ngưng: “Ngưng
tỷ tỷ, Tiên nhi tỷ tỷ thật là hư hỏng, chúng ta đừng để tâm đến tỷ ấy.”

Lạc Ngưng nghi vấn không biết hắn đã ra dấu hiệu gì, trong lòng có chút lo
lắng, lại thấy trong tay Tiên Nhi và Xảo Xảo mỗi người cầm một bức họa quyển,
liền nhíu mày hỏi : “Xảo Xảo trong tay muội là cái gì? Là họa quyển của đại ca
vẽ cho muội phải không? Cho ta xem qua được không?”

Xảo Xảo sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đem họa quyển đó giấu ra phía sau, Tần Tiên
Nhi mặt cũng hồng lên, cười khanh khách nói : ‘Ngưng nhi muội muội, thực ra
muội muốn xem không phải là không được. Bất quá, không phải lúc này mà phải để
sau mới được, chờ đến khi muội vào chung phòng với chúng ta, muốn nhìn bao
nhiêu thì tùy thích, tướng công chuyên vẽ những bức họa như thế này đấy, ha
ha, có phải không tướng công?’

“Đó là,… đó là … dám làm việc nghĩa. Lạc tiểu thư, bảo đảm ngày mai ta vẽ cho
nàng một bức lớn hơn, xuất sắc hơn, cam đoan nàng trong lòng sẽ vui sướng vô
cùng.” Lâm Vãn Vinh vừa tán dương vừa liếc mắt ra dấu với Tiên Nhi, nha đầu
này thật là hiểu rõ lòng ta.

Xảo Xảo thấy Tiên Nhi cùng đại ca trò chuyện rất ăn ý, sớm đã xấu hổ đến mức
không dám nghe nữa, kéo Lạc Ngưng nói : “Ngưng tỷ tỷ, chúng ta đi chào hỏi lão
phu nhân thôi. Đại ca, chàng có đi không?”

Hôm nay một phen huyên náo rất lớn, nói cả thành Kim Lăng ai ai cũng biết cũng
không quá lời, Lạc Mẫn và Lạc lão phu nhân dám chắc cũng biết rồi. Hai người
đó đến bây giờ còn chưa thấy đến, tự nhiên là đã mặc nhiên đồng ý rồi. Cuỗm đi
con gái nhà người ta, thì như thế nào cũng phải trả lại chút công đạo chứ, có
hai lão nhân gia ân chuẩn, Lạc tài nữ này mới có thể chính thức xách gói theo
mình về làm nương tử.

Lạc Ngưng kéo Xảo Xảo đi xuống dưới lầu, bước đi mà vẫn hướng mắt ngượng ngùng
nhìn về phía Lâm Vãn Vinh, vẻ chờ đợi hiện rõ trong ánh mắt.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, đang định đi theo, nhưng Tiên Nhi lại giữ vai hắn
lại, khẽ gọi : “Tướng công….”

Thấy vẻ mặt Tiên Nhi đau khổ, đáng thương, trong mắt đã không giấu được nước
mắt, Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi: “Tiên Nhi làm sao vậy?”

Tần Tiên Nhi trong lòng nổi lên một trận chua xót, liền nhào vào lòng Lâm Vãn
Vinh, rấm rứt khóc, nhẹ giọng nói : “Tướng công, ngươi thực sự rất thích Lạc
tiểu thư đúng không?”

Lâm Vãn Vinh biết rõ Tiên Nhi tính cách hay ghen như hũ giấm, trước có Xảo Xảo
giờ lại có Lạc Ngưng, nha đầu này trong lòng chắc chắn có nhiều ủy khuất lắm
đây. Hắn vội vàng cầm bàn tay nhỏ bé của Tiên Nhi an ủi: “Tiên Nhi, có phải
trong lòng nàng rất khó chịu hay không? Khó chịu thì cứ khóc lớn lên đi, lão
công vẫn yêu thương nàng mà.”

Tiên Nhi nhẹ giọng “ừm” một tiếng: “Tướng công, nếu chàng thực sự thích Lạc
tiểu thư, thì hãy sớm định ngày đón nàng về nhà, thiếp…” Nàng kê miệng nhỏ
nhắn đến bên tai Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói mấy câu, trên mặt đỏ bừng lên.

Nghe nàng nói xong, Lâm Vãn Vinh nhất thời ngây dại, trầm mặc một lúc lâu sau
mới nói : “Tiên Nhi, chuyện này thế nào được?”

Tần Tiên Nhi sắc mặt sầu khổ, vội kêu lên : “Tướng công, chẳng lẽ chàng không
tin thiếp? Thiếp đã nói qua, chỉ cần Lạc tiểu thư đối đãi thật tình với chàng,
thiếp tuyệt sẽ không hại nàng.” Trên mặt nàng tự nhiên như được xoa một lớp
phấn hồng, thẹn thùng cúi đầu nói: “Tướng công, chẳng lẽ chàng không muốn cùng
Tiên Nhi chính thức trở thành vợ chồng? Thiếp vốn định đợi cho con hồ ly tinh
Tiếu Thanh Tuyền để truyền tình cổ lên người ả, để cho ả phải hầu hạ hai vợ
chồng chúng ta. Chỉ có điều mấy ngày gần đây thiếp cùng tướng công ở chung,
trong lòng vui mừng nhưng không trọn vẹn, không được cùng chàng chính thức trở
thành vợ chồng, trong lòng thiếp cảm thấy rất áy náy. Nay Lạc tiểu thư đối đãi
với chàng tình ý thắm thiết, thiếp cũng không đành lòng cự tuyệt nàng, để
thiếp giải thích cho nàng ấy hiểu rõ mọi chuyện. Thiếp tin chắc nàng ấy sẽ đáp
ứng, dù sao thiếp cũng sẽ không hại nàng ấy. Tướng công, chàng có đồng ý với
thiếp hay không?”

Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Ta còn tưởng nha đầu Tiên Nhi này nói
chuyện tốt lành gì, thì ra là có chủ ý này. Nghĩ lại quan hệ của Tiên Nhi và
Thanh Tuyền, quả nhiên là nàng muốn đem tình cổ chuyển lên người của người ta.
Dù sao cũng tuyệt không thể chuyển sang Thanh Tuyền hay Lạc Ngưng được, việc
chuyển mối họa này có quan hệ mật thiết với nàng. Để cho nàng vĩnh viễn không
nổi sát tâm thì cần phải có người tốt đến cỡ nào. Đi đâu mà tìm được người như
thế chứ?

An tỷ tỷ? Trong đầu Lâm Vãn Vinh lóe lên một tia sáng, thiếu chút nữa nhảy
dựng lên, trong lòng như có hàng trăm con trâu chạy qua. Ta hiểu rõ rồi, đây
là một giải thích hợp lý nhưng chỉ không ngờ lại chọn người như vậy, ả này (An
tỷ tỷ) đúng là hồ ly tinh mang bộ dạng con người mà, ha ha, đúng là không thể
ngờ được. Như ta cùng với Tiên Nhi quan hệ, ngay lập tức đem dâm hỏa của ta
yểm hoạn đi. A di đà phật, a di đà phật, ta chỉ là vô tình nhớ đến, tuyện đối
không có ý bất lương, các vị Bồ Tát hiểu rõ ta mà, ta luôn là một người thành
thật.

Trong lòng hắn ngứa ngáy như bị mèo cào, vội tự áp chế tâm tình rối loạn trong
lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Tiên Nhi an ủi nói : “Nha đầu ngốc, không
phải tướng công đã nói qua sao, đối với vấn đề về tình cổ này, tới kinh thành
ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Ta cũng mong cùng nàng trở thành vợ chồng
thực thụ, bất quá việc này không gấp được, cũng không thể đem sự thống khổ của
mình chuyển sang người khác được phải không? Nàng tưởng rằng tướng công là
ngươi chỉ tham cầu chuyện ái ân hay sao? Ta luôn cho rằng tinh thần so với
thân thể trọng yếu hơn rất nhiều, có một câu nói như thế nào ấy nhỉ, không
phải tình cảm hai người muốn dài lâu thì cũng phải bắt đầu từ chuyện sờ sờ mó
mó sao? Tiểu yêu nữ, tối nay chúng ta sẽ thí nghiệm pháp môn mới, cam đoan
nàng không thể tưởng tượng được, hắc hắc, chuyện này đến sư phụ nàng cũng
không thể dạy cho nàng được đâu…”

Hắn ở bên tai của Tiên Nhi nhẹ nhàng nói một câu, Tiên Nhi “ai da” một tiếng,
có cảm giác như tiểu đồn của nàng được ai mò mẫm, cả người như nhũn ra, sắc
mặt như chân trời lúc mặt trời mọc.

Nha hoàn đưa Lâm Vãn Vinh đi vào phòng của Lạc lão thái thái, đã thấy Xảo Xảo
và Lạc Ngưng hai người ngồi hai bên lão thái thái, bình thản chuyện trò. Hai
nha đầu, một kiều mỵ, một thẹn thùng ngồi chung một chỗ giống như song sinh tỷ
muội, vẻ sinh đẹp không bút mực nào tả xiết.

Có một việc ngoài ý liệu của hắn là Lạc Mẫn cũng ngồi bên cạnh mẫu thân, cùng
lão thái thái trò chuyện. Giải quyết xong chuyện Bạch Liên Giáo và Trình Đức,
Giang Tô từ này sẽ không có chuyện gì nữa, giờ hắn là người đợi tội nên cùng
người thân trò chuyện rất thanh nhàn.

Lâm Vãn Vinh biết tâm tư của Lạc tiểu thư, cười hì hì chấp tay hướng đến lão
thái thái hành lễ nói: “Lão thái thái, con vội đến vấn an người, thân thể
người có được an khang không? Ăn uống được chứ? Lạc đại nhân, ngài cũng khỏe
chứ.”

Lão thái thái gật đầu cười nói : ‘Lâm tiểu ca, ngươi đến thật đúng lúc, ta và
hai nha đầu này đang nói đến ngươi. Nghe nói ngươi đã làm mấy bức họa tặng cho
Ngưng nhi nhà ta có phải thế không?”

Lâm Vãn Vinh giả vờ húng hắng hai tiếng nói : “Bức vẽ không đẹp, chỉ là vẽ vớ
vẩn, mong lão thái thái xem qua cũng đừng chê cười.”

Lão phu nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới để đánh giá hắn một phen, ánh mắt lại
dừng một chút ở đứa cháu gái đang đỏ mặt đến mang tai, gật đầu nói: “Vào ngày
mừng thọ của ta, ta đã biết tiểu ca đây không phải là người tầm thường, quả
nhiên không lầm, Tái thi hội lần này ngươi lại đoạt được ngôi đầu, tiền đồ sau
này càng không thể tưởng tượng. Ngưng nhi của chúng ta cũng rất là có mắt chọn
người, chỉ nhìn một cái đã chọn trúng ngươi, quả nhiên là không lầm lẫn…”

“Bà nội…” Lạc Ngưng nghe bà nội trêu chọc mình, nhịn không được duyên dáng kêu
to một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, rồi cúi đầu giầu đi nụ cười
ngượng ngùng trên mặt.

Lạc lão phu nhân cười nói : ‘Nha đầu ngốc, chuyện này có gì mà thẹn thùng chứ,
chúng ta là phụ nữ, cả đời cũng không dễ tìm được một lang quân như ý đâu, đã
gặp rồi thì phải nhân chóng bắt lấy, nếu không sẽ phải hối hận cả đời. Nhớ lại
năm đó, ta đường đường là một quận chúa được hoàng thượng ngự phong, thân phận
tôn quý như thế nào, trong khi gia gia con chỉ là một thư sinh nghèo không một
xu dính túi, thấy ta là xấu hổ trốn trốn tránh tránh. Ta nhất thời tức giận,
liền trực tiếp thảy trúc cầu vào hắn, nên giờ này mới có người cha của hai tỷ
muội ngươi đó.”

Nghe Lạc lão thái thái kể chuyện bày đại trận Long môn bắt chồng, Xảo Xảo che
miệng cười khẽ, Lạc Mẫn vẻ mặt xấu hổ, Lâm Vãn Vinh thì tức cười cố nén, thầm
nghĩ nha đầu Lạc Ngưng này dũng cảm như thế thì ra là do di truyền.

Lão thái thái nhắc đến chuyện cũ, vẫn lộ ra vẻ hạnh phúc, gọi Lâm Vãn Vinh đến
nói: “Lâm tiểu ca, cả đời ta chỉ có một đứa cháu gái bảo bối này, từ nhỏ đã
ham thích đọc sách, thấu hiểu tình lý thế sự. Ánh mắt vốn nhìn cao trên trời
(ý nói rất kén chọn), đến tận tuổi này vẫn còn chưa tìm được nhà tốt để gửi
gắm, khiến cho bà lão già đây phải lo lắng cho nó, không ngờ nó đã sớm chọn
trúng ngươi. Này nha đầu tiểu quỷ, chỉ giỏi lừa gạt bà lão này và cha nó…” Lão
phu nhân âu yếm vuốt ve mái tóc của Lạc Ngưng, rồi cầm bàn tay nhỏ bé của nàng
đặt vào tay Lâm Vãn Vinh: “Con gái lớn không thể giữ trong nhà, Lâm tiểu ca,
hôm nay ta giao Ngưng nhi cho ngươi, ngươi phải chăm sóc nó cho tốt, chớ để nó
phải buồn khổ, chăm sóc nó, yêu thương nó, quan tâm đến nó…”

Nghe lời dặn dò dài dòng của bà, trong lòng Lạc Ngưng run lên một hồi. Đưa mắt
liếc trộm Lâm Vãn Vinh, bàn tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt lại, trong bàn tay
hắn hơi khẽ cựa quậy.

Nha đầu này, không đợi được nữa rồi, đáng tiếc ta bây giờ chưa thể làm nốt
công phu thành thân bằng không cũng đã sớm thực hiện tâm nguyện này cho nàng
rồi. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: “Đa tạ bà nội đã coi trọng, con nhất định sẽ
chăm sóc tốt cho Ngưng nhi để nàng có thể vui vẻ hạnh phúc trọn cả đời.’

Lạc Mẫn đứng lên, vỗ vai hắn, nói với ngụ ý sâu sắc: “Lâm tiểu huynh đệ, ta
giao Ngưng nhi cho ngươi. Ngươi phải chăm sóc nó cho tốt nhé.”

Lạc lão trên mặt có chút buồn rầu, lo lắng. Lâm Vãn Vinh biết tâm sự trong
lòng hắn, cũng không nói lời nào chỉ trịnh trọng gật đầu, hai người hiểu ý
nhau cùng cười.

“Chúc mừng Ngưng tỷ tỷ, đại ca là tướng công tốt nhất trên đời.” Xảo Xảo giữ
chặt tay Lạc Ngưng, khẽ thì thầm bên tai nàng.

Lạc Ngưng ngượng ngùng ừ một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe từ bên
ngoài cửa truyền vào một tiếng hô: “Thánh chỉ đến. Giang Tô tổng đốc Lạc Mẫn
tiếp chỉ.”

Thân thể Lạc Mẫn khẽ rung lên, hai tay có chút run rẩy, hắn vội vàng tự ức chế
khích động trong lòng, chỉnh sửa lại quan phục muốn đi ra ngoài, Lạc lão thái
thái nghiêm sắc mặt nói: “Mẫn nhi, cứ ở chỗ này bày hương án tiếp chỉ.”

Lạc Mẫn đưa mắt nhìn mẫu thân rồi vội ứng tiếng đồng ý. Lâm Vãn Vinh kéo Xảo
Xảo lánh vào trong phòng.

Đợi khi hương án được bày ra, một nội thị mặt trắng không râu cất bước đi vào,
cao giọng nói: “Giang Tô tổng đốc Lạc Mẫn tiếp chỉ.”

“Tội thần Lạc Mẫn, cung nghinh thánh chỉ.” Lạc Mẫn dập đầu quỳ xuống hô. Lạc
lão thái thái được Lạc Ngưng nâng đỡ, cũng muốn quỳ xuống tiếp chỉ.

Tên nội thị đến tuyên chỉ thấy vậy vội nói : “Lão phu nhân xin đừng. Hoàng
thượng đã đặc biệt dặn dò qua, lão phu nhận là hậu nhân của khai quốc công
thần, được ngự phong là quận chúa, lại được phong là nhất phẩm phu nhân, công
lao ba đời, tiếp chỉ không cần quỳ lạy.”

“Lão thân tạ hoàng thượng ân điển.” Lão thái thái đứng thẳng người nói lời tạ
ơn. Bà thân phận tôn quý, xét về vai vế, đương kim hoàng thượng phải gọi bà
một tiếng cô cô.

“Xét thấy Giang Tô tổng đốc Lạc Mẫn, tự tiện bắt giữ Giang Tô đô chỉ huy sứ
Trình Đức, lại tự tiện thi hành án tử chém người, đây là hành động coi thường
triều đình, lớn gan làm càn, phạm vào đại tội. Cho dù đã trình lên tội chứng
của Trình Đức, tất cả bằng chứng cũng đều xác thực, Trình Đức tham ô, phạm
pháp, hãm hại dân chúng đã tra xét là sự thật,. Lạc Mẫn tuy lập công nhưng
công không thể bù tội nhiễu loạn pháp kỷ, lạm dụng tư hình, theo luật phải
phát phối sung quân. Nhưng niệm tình Lạc Mẫn là người có lòng trung thành, đảm
nhiệm chức vụ trọng đại, tác phong nhanh nhẹn, có công hỗ trợ tiêu diệt Bạch
Liên Giáo. Nay hạ thánh chỉ, cách chức Tổng đốc của Lạc Mẫn, đày đến Sơn Đông
làm huyện thừa Tế Ninh, cả nhà phải đi theo, lập tức nhận lệnh.”

Nội thị đến đây hạ giọng đọc tiếp: “Lạc lão phu nhân được phong nhất phẩm,
trung trinh hiếu nghĩa, là khuôn mẫu trên đời. Tội con không liên quan đến mẹ,
ban cho trân châu ba mươi viên, bạc trắng ngàn lượng, nhanh chóng hồi kinh, an
hưởng tuổi già. Khâm thử’

Lâm Vãn Vinh ở phía sau nghe được rất rõ ràng, hoàng đế này đày Lạc Mẫn nhưng
lại khen thưởng cho Lạc lão phu nhân, chuyện bên trong thật là vi diệu a. Tế
Ninh đó vốn là thị trấn quan trọng của Bạch Liên Giáo, mới chiếm được không
lâu, hoàng đế đày Lạc Mẫn đi làm một huyện thừa nho nhỏ, thực sự là một chuyện
khó xử. Đưa lão phu nhân về kinh là thể hiện rõ ràng ý ban thưởng.

Lạc Mẫn vẫn quỳ dưới đất, cao giọng hô : “Tội thần Lạc Mẫn tạ Hoàng thượng ân
điển.” Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã rơm rớm nước mắt, lão vừa đứng lên hai
tay tiếp nhận thánh chỉ, lại hướng về phía Lạc lão phu nhân quỳ xuống, vừa
khóc vừa nói: “Hài nhi bất hiếu, không thể ở bên hầu hạ mẫu thân, xin mẫu thân
trách phạt.”

Lão phu nhân vỗ bàn lớn tiếng nói : “Dưới chân nam nhi có hoàng kim, Mẫn nhi
tuyệt đối không được tùy tiện quỳ dưới đất, hãy mau đứng lên. Hoàng thượng
thưởng phạt công minh, ngươi làm chuyện không đúng thì phải gánh chịu. Nếu
ngươi không thẹn với lương tâm, thì hãy ưỡn ngực thẳng người, vì hoàng thượng
làm cho tốt phận sự, cho xứng đáng với dân chúng, cho xứng đáng với triều
đình. Lạc gia ta nhiều đời không có nam nhi yếu đuối, mẹ đây tuổi đã cao, cũng
không muốn thấy bộ dạng quỵ lụy yếu đuối của con như vậy.”

Lạc Mẫn tuy tuổi đời không còn nhỏ nhưng nghe mẫu thân giáo huấn cũng không
dám lên tiếng, vội vàng đứng lên, đến bên cạnh Lạc lão phu nhân. Lạc Ngưng hai
mắt rưng rưng, cũng không dám để nước mắt rơi xuống, chỉ có thể len lén chùi
đi.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy cũng âm thầm gật đầu, không trách nữ nhân của Lạc gia
mỗi người đều rất có triển vọng, có một Lạc lão thái thái như vậy ở đây, muốn
có người tầm thường cũng rất khó.

Sau khi nhận xong thánh chỉ, Lạc Mẫn không dám chậm trễ liền lên đường đến Tế
Ninh, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái, Lão Lạc đi, ta cũng muốn đi, thành Kim
Lăng này chỉ còn có một mình Xảo Xảo trơ trọi không người giúp, trái tim lão
tử đau đớn đến chết được.

Hắn kéo Xảo Xảo, ôm chặt vào trong lòng, ôn nhu nói : “Xảo Xảo, chờ khi ta ổn
định ở kinh thành, ta sẽ đón nàng đến. Sau đó chúng ta sẽ mở ra chi nhánh cửa
tiệm ở kinh thành, mở một lúc mười tám cửa tiệm để cho nàng làm bà chủ, một bà
chủ xinh đẹp nhất của ta…”

“Đại ca” Xảo Xảo cảm động kêu lên một tiếng, ngã người vào lòng hắn.

—– Bài viết này được luutinh26 thêm vào sau 12 phút và 53 giây —–

[CENTER]Chương 220: Ảm Đạm

Dịch : luutinh26

Biên dịch : Melly

Biên tập : nonamehidden

– Tuyết sắp rơi rồi!

Lạc Mẫn ngẩn mặt nhìn bầu trời u ám, buồn bã thở dài, rồi nhẹ nhàng đi đến
phía trước. Bước chân già nua và chậm chạm dẫm lên những đám hoa cỏ sớm đã héo
khô làm vang lên những tiếng xào xạc. Một cành cây khô ven đường đong đưa phát
ra những tiếng u u trong gió lạnh, như một cánh tay trên bộ xương khô gầy,
vung vẩy về phía chân trời. Thật là một cảnh tượng tiêu điều, u ám.

Bắt đầu từ cái ngày Lạc Mẫn nhận được thánh chỉ lưu đày đến Tế Ninh, trên dưới
Lạc phủ đã bắt đầu thu thập hành lý. Đến sáng sớm nay, tiễn Lạc lão phu nhân
lên xe ngựa hồi kinh, Lạc Mẫn tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chỉ trong một đêm
mà dường như già đi đến mấy tuổi, vẻ mặt vô cùng buồn bã, chán nản. Nhưng chỉ
có thời khắc trước khi Lạc lão phu nhân lên đường, lão mới để rơi hai giọi lệ,
hiển lộ ra một cách rõ ràng tâm trạng cô đơn của lão.

Thánh chỉ của Đại Hoa hoàng đế, từng câu từng chữ rất rõ ràng, nghiêm khắc,
nên Lạc Mẫn phải lập tức lên đường đến Tế Ninh. Cũng vì thánh chỉ đã truyền ra
rất rõ ràng là cả nhà họ Lạc phải cùng dời đi, nên cả Lạc Ngưng và Lạc Viễn
cũng đều phải theo cha. Đối với hai tỷ đệ này mà nói, họ có cảm tình rất sâu
sắc với thành Kim Lăng, có thể hiểu được cảm giác bi thương của họ khi phải
lìa xa. Lúc này đã rất gần đến năm mới mà Hoàng đế cũng không để cho gia đình
bọn họ được ăn một cái tết ở Kim Lăng, xem ra cũng có chút nhẫn tâm.

Tế Ninh xa xôi, Lạc Mẫn lại là tội quan bị giáng chức, mọi chuyện trong nhất
thời đều chưa thể an trí ổn thỏa. Một huyện thừa nho nhỏ, điều kiện tất nhiên
không được tốt đẹp như trước đây. Lạc Mẫn cũng không dám đưa mẹ già đi theo
cùng mình. Huống chi, Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, đặc biệt cử hoàng cung hộ vệ
đưa Lạc lão phu nhân về kinh thành để chăm sóc, điều này cũng giúp cho lão bớt
phần lo lắng. Chỉ có điều, năm hết tết đến, người khác thì cả nhà đoàn viên,
Lạc gia lại phải cốt nhục chia lìa, cảm giác thê thảm trong lòng là chuyện
không thể tránh khỏi. Nhưng thật ra người kiên cường nhất lại là Lạc lão phu
nhân, người không hề hoang mang hoảng hốt, trước khi đi còn dặn dò Lạc Mẫn ba
chữ: “cần – ổn – nhẫn.” Chỉ là ba chữ ngắn ngủi nhưng lại bao hàm vô số kỳ
vọng và chờ mong, khiến cho Lâm Vãn Vinh cũng phải sinh lòng kính nể.

Lạc Mẫn làm quan đã nhiều năm, sớm hiểu rõ đạo lý làm bạn với vua như làm bạn
với hổ, đã sớm chuẩn bị đối mặt với tình cảnh này, nhưng tâm trạng cũng rất
khó chịu, thê lương, không cần phải nói ra thì Lâm Vãn Vinh cũng có thể cảm
nhận được một cách sâu sắc. Thấy lão tóc bạc bay bay, vẻ mặt bi thảm, âu sầu.
Hắn cũng không biết phải an ủi lão như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ăn chén cơm của Hoàng đề thì ngươi phải chịu được tính cách hỉ nộ vô thường
của lão ta, tốt nhất là tùy thời mà có sự chuẩn bị sẵn sàng mà thôi.

– Đúng vậy, tuyết sắp rơi rồi. Không có tuyết thì sao gọi là mùa đông được.
Đây là quy luật của ông trời, có muốn cũng chẳng đừng được.

Lâm Vãn Vinh nói:

– Làm người ai cũng giống như nhau mà thôi, không có vĩnh viễn hoan lạc mà
phải trải qua vô số cuộc chia ly. Con người một khi sinh ra trên đời này liền
lập tức phải hứng chịu những nỗi khổ này. Những tang thương của đời người cho
dù là Hoàng đế lão tử cũng không có cách nào thay đổi được.

Lạc Mẫn chăm chú nhìn Lâm Vãn Vinh thật lâu rồi nói:

-Tiểu huynh đệ, nghe ngươi nói chuyện, ta có cảm giác như giữa hai chúng ta, ngươi còn lớn tuổi hơn cả ta nữa. Mà những lời ngươi nói ra thì hoàn toàn chân thật, không hề có chút giả tạo. Chuyện này khiến ta cảm thấy thực sự là kỳ quái.

Lạc Ngưng và Lâm Vãn Vinh đã đính ước, theo lý lão với Lâm Vãn Vinh có quan hệ
là cha vợ – con rể. Giờ lại dùng ba chữ ‘Tiểu huynh đệ’ này quả thực là không
phân lớn nhỏ, chỉ có điều trong lòng hai người đều cảm thấy thoải mái với cách
xưng hô này, điều đó càng chứng minh mối quan hệ mật thiết giữa hai người.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Tất cả điều này đều phải do suy nghĩ mà ra, chuyện này với tuổi tác lớn nhỏ
không có quan hệ gì hết.

Lạc Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu:

– Chuyện người, chuyện người, không có người thì có chuyện hay không? Ngươi
hãy mở mang đầu óc một chút, đừng suy nghĩ nhiều nữa, còn có cả một cuộc sống
tốt đẹp đang chờ ngươi hưởng thụ đó.

“Mở mang đầu óc? Trong thế giới này có chuyện gì mà ta còn chưa thấy qua sao?”
Lâm Vãn Vinh chỉ cười ha ha mấy tiếng, ôm quyền hướng đến Lạc Mẫn mà bái:

– Tiểu tử đã thụ giáo rồi.

Xe ngựa lộc cộc, lộc cộc chậm rãi lăn bánh tiến lên, Lạc Mẫn và Lâm Vãn Vinh
đi bộ phía trước, Lạc Viễn và Lạc Ngưng hai bên hai người chầm chậm theo phía
sau. Lạc tài nữ nhìn Lâm Vãn Vinh, mắt phượng rưng rưng, nhưng cố gắng kiên
cường không để giọt lệ nào rơi xuống.

Gia sản của Lạc Mẫn không nhiều lắm, một chiếc xe ngựa chở đầy sách vở, ngoài
ra còn có một rương quần áo và những đồ vật nữ nhân của Lạc Ngưng, còn có vài
bức tranh vẽ. Từ đây nhìn vào có thể dễ dàng thấy được đồ đạc của lão, tóm tắt
trong bốn chữ ‘gió lùa lạnh tay’.

“Lão Lạc đúng là một thanh quan a!” Lâm Vãn Vinh cảm thán một tiếng, tuy không
đến mức có người dân đứng hai bên đường tiễn đưa, cũng không có Vạn dân tán
che đầu*, nhưng lại nghĩ đến lão Lạc nhân cơ hội này để tự giấu mình, tự bảo
vệ danh tiếng thanh quan, quả thực đúng là nhân tài, cũng đúng là người thông
minh. Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

– Lạc đại nhân, thánh chỉ này của Hoàng đế đến thật vội vã, hơn nữa lại vô
cùng không thấu tình đạt lý, tựa như có ý muốn nhanh chóng bưng mắt người ta.
Theo lý mà nói, dù ngươi có phạm lỗi lầm lớn như thế nào nhưng đối với hoàng
đế quả thật là rất trung thành, hoàng đế lão gia tự nhiên là hiểu rõ hơn bất
cứ ai hết. Chỉ cần không phải là loại hoàng đế hồ đồ, ngu ngốc thì sẽ tuyệt
đối không làm ra loại chuyện gây tổn thương đến trung thần như thế này, huống
chi còn có Từ tiên sinh ở bên cạnh bảo vệ mà cũng không thể giúp người thoát
tội, lại còn bắt ngườii cả nhà phải dời đi trước khi tết đến, ta xem trong
chuyện này có chút ẩn tình nào đó.

Lâm Vãn Vinh và Lạc Mẫn đi một đoạn mà thấy vẻ mặt lão vẫn buồn bực như cũ nên
mở lời an ủi.

Lạc Mẫn lắc đầu, cười khổ nói:

– Lòng của thiên tử, không người nào có thể suy đoán được. Chuyện ngươi nói
tuy có chút đạo lý nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Người ngoài vĩnh viễn
sẽ không biết Hoàng đế suy nghĩ cái gì, đó là phép “vương giả quản người”. Ta
cũng vốn tưởng rằng cảnh giới của mình đã đạt đến mức cao siêu, tuy không thể
nói là đạt đến cảnh giới “bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi” (tóm lại là: không vui
không buồn) nhưng cũng có thể tự nhận là có thể bình thản tiếp nhận mọi
chuyện. Cho tới hôm nay bị nhục, mới là lúc lão phu nhận ra, Lạc Mẫn ta cũng
chỉ là một người bình thường, trong lòng cũng có chán nản, phiền muộn, oán
giận, để đạt đến cái đạo bình thản còn cách quá xa a!

Cái gì mà “bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi,” Lâm Vãn Vinh cười nhạt: “Người còn ăn
loại ngũ cốc, tất sẽ có cao hứng, sẽ có bi thương, sẽ có đắc ý, sẽ có cô đơn.
Đây đều là chuyện thường tình trong đời người, là những tình cảm cơ bản nhất
của mỗi con người, nếu ngay cả chuyện này cũng không có thì có còn là một con
người bình thường nữa hay không? Là môt tảng đá thì giống hơn a! Bất dĩ vật
hỉ, bất dĩ kỷ bi cũng chỉ là chút nhàn ý mà thường dân chẳng mơ tưởng đến.”

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

– Lạc đại nhân, ngài có ý nghĩ này cũng là tự nhiên thôi, chúng ta là người
bình thường, bị bế tắc thì tự nhiên sẽ nảy sinh cảm thụ này. Nhưng mà cử động
của Hoàng đế, cho đến bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng, đúng như lời ngài nói, kẻ
làm tôi vốn là chẳng nên cố gắng tìm hiểu lão nhân gia.

Lâm Vãn Vinh lấy ra cây bút chì, nhẹ vung tay phác nên một mảnh đồ hình nói:

– Đại nhân, mời xem. Đây là Kim Lăng còn đây là Tế Ninh. Từ đây đi lên phương
Bắc chính là kinh thành. Ngài nói thử xem, Kim Lăng đến kinh thành gần hay từ
Tế Ninh đến kinh thành gần hơn.

Lời này có thâm ý rất lớn, Lạc Mẫn nghe được liền cất tiếng cười dài:

– Lời ngươi nói thực ra chỉ là để an ủi ta, nếu sự thật đúng như ngươi nói,
ta có đi Tế Ninh làm một huyện thừa nho nhỏ cũng rất xứng đáng phải không.

Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười, lại nhìn con đường phía trước, cũng không đành lắc
đầu: “nói người ta có dâm ý mà trong lòng lão tử cũng vậy.”

Lạc Mẫn thâm trầm liếc nhìn hắn một cái, than thở:

– Vì Ngưng Nhi mà nói, từ đáy lòng ta không hy vọng ngươi lên kinh thành, nơi
đó vương tôn, quý tộc rất nhiều, nhưng nguy cơ cũng trùng trùng khắp nơi. Một
chút sơ sẩy là sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, so với Kim Lăng thật nguy
hiểm hơn rất nhiều. Một mảnh chân tình của Ngưng nhi dành cho ngươi, ngươi mà
có mệnh hệ nào, chỉ sợ nó sẽ không chịu tiếp tục sống nữa.

Lâm Vãn Vinh nhìn lại bên mình, bắt gặp ánh mắt Lạc Ngưng, chỉ thấy khuôn mặt
nàng đang tái đi vì gió lạnh có chút ửng hồng, đôi môi mím chặt lại, trong mắt
còn ngần ngận hai giọt lệ. Nàng nhìn hắn mỉm cười, rồi vội nép mình vào bên
người hắn.

Lạc Mẫn thở dài môt hơi:

– Nam nhi chí tại bốn phương, nếu cứ trói chân ngươi ở Kim Lăng, không chỉ
đáng tiếc cho một nhân tài như ngươi, mà ngay cả Ngưng nhi cũng đương nhiên sẽ
không cam lòng. Nếu đã như vậy, cố giữ ngươi chỉ làm cho hai bên khó xử. Cũng
may là ngươi có quý nhân giúp đỡ, cho dù là đến kinh thành, cũng hẳn là có thể
gặp hiểm hóa may, vượt qua khó khăn, trong lòng ta cũng có chút yên tâm.

Nghe hắn nói đến quý nhân gì đó, Lâm Vãn Vinh rốt cuộc nhịn không được hỏi:

– Lạc đại nhân, giờ sắp đến lúc chúng ta chia tay rồi, ngài có thể tiết lộ
một chút cho ta biết quý nhân giúp đỡ ta là ai được không? Để ta khỏi phải
nghi thần nghi quỷ. Nếu biết chỗ chống lưng của mình to lớn, ta đến kinh thành
rồi chuyện gì cũng không cần phải sợ, có thể biết đường mà cầu cứu khi cần
thiết. Ta thích nhất là như vậy đó.

Lạc Mẫn cười ha hả nói:

– Qúy nhân? Từ Vị Từ tiên sinh còn không phải là quý nhân sao? Còn không phải
là chỗ chống lưng rất vững chắc sao?

Lâm Vãn Vinh cười khổ: “lão già này lại lừa ta, đã sắp làm cha vợ của ta mà
cũng không chịu nói thật với ta.”

Lạc Mẫn biết hắn đang suy nghĩ gì, vỗ vai hắn nói:

– Không phải ta không muốn nói với ngươi, với quan hệ của ngươi với Ngưng
nhi, nếu có thể nói được thì ta đã nói ra cho rồi. Nhưng mà ngươi có thể yên
tâm đi, có mấy vị quý nhân này giúp đỡ, đến kinh thành, ngươi cứ phóng tay mà
làm…nói đi cũng phải nói lại, cho dù không có quý nhân phù trợ, với tính cách
của ngươi, sợ rằng cũng chẳng ai có thể làm gì được ngươi.

– Đừng nói như vậy chứ, ta luôn hướng thiện lánh ác a.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói. “Lâm mỗ ta có kinh lịch độc nhất vô nhị, nói hắn
phải chịu ấm ức là chuyện hoàn toàn không có khả năng, chết ở kinh thành thì
còn có thể, chứ bất tất phải quỵ lụy trước mặt người.”

Lạc Mẫn gật đầu cười to, lại hỏi tiếp:

– Bao giờ ngươi sẽ lên kinh?

– Xem chừng cũng phải qua mấy ngày nữa, còn phải hẹn ngày với đám người Tiêu
gia đại tiểu thư nữa.

Lâm vãn Vinh đáp.

Lạc Mẫn liếc mắt nhìn Lạc Ngưng một cái :

– Mấy ngày nữa là hết năm rồi, có muốn đi cũng mất vài ngày để chuẩn bị, như
thế cũng tốt. Sau khi ngươi ổn định ở kinh thành, ta sẽ thu xếp để Ngưng nhi
và tiểu Viễn bọn họ đến kinh thành để thăm bà nội. Đến lúc đó, ngươi cần phải
chiếu cố tỷ muội chúng cho tốt.

Chuyện này ngươi còn phải nói sao, một người là lão bà chưa cưới của ta, một
người là em vợ kiêm huynh đệ, tự nhiên là ta phải chiếu cố tốt cho bọn họ rồi.

– Tổng đốc Giang Tô mới nhậm chức là bạn đồng liêu ngày trước của ta, cùng
với Văn Trường tiên sinh và ta đều có quan hệ tốt. Sau khi ta đi, hắn sẽ quan
tâm đến Tiêu gia và sản nghiệp làm ăn của ngươi. Ta nghĩ Từ đại nhân đương
nhiên cũng đã dặn dò hắn rồi, ngươi cứ yên tâm.

Lạc Mẫn lại cẩn thận dặn dò.

Chuyện này Lâm Vãn Vinh vốn không quá lo lắng, Hoàng đế cắt chức và đày Lạc
Mẫn đi nhưng tuyệt đối sẽ không đem Giang Tô giao cho người lạ, đương nhiên là
người do Từ Vị đề cử. Còn lão đầu Từ Vị, Tân tổng đốc đối với Tiêu gia và sản
nghiệp của mình chắc chắc sẽ chiếu cố rồi.

Lão Lạc trở thành cha vợ của ta thì đúng là quan hệ có khác, cho dù là việc
nhỏ này cũng đều ghi nhớ trong lòng. Lâm vãn Vinh gật gật đầu, vài bông tuyết
nhẹ như bông rơi như mưa xuống mặt hắn, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo. Hắn đưa
tay chùi nhẹ một cái, đám bông tuyết đều tan biến mất.

– Đó là tuyết a, cuối cùng cũng đã rơi rồi.

Lạc Mẫn than thở. Bông tuyết rơi lất phất, đọng lên cả râu, tóc của lão Lạc,
ngay cả vùng tóc ở hai bên thái dương lão cũng vương đầy tuyết trắng xóa.

Lạc Ngưng vội vàng choàng lên vai cha già một tấm trường bào nữa, lại dịu dàng
vuốt thẳng quần áo cho Lâm Vãn Vinh, nhìn hắn đăm đăm, chan chứa tình cảm vô
cùng, nước mắt bắt đầu rơm rớm.

– Các con muốn từ biệt gì thì nói đi.

Đã tới bên trường đình nơi ngày trước tiễn Từ Vị, lão Lạc nhìn hai con và mấy
người Lâm Vãn Vinh, nhịn không được vẻ mặt buồn bã. Xoay người bước đi vài
bước, ngồi lên xe ngựa, khuất mất sau lớp rèm che.

Bên kia, Lạc Viễn và Thanh Sơn nói được mấy câu thì hai gã thanh niên đã khóc
òa lên. Bọn họ cùng nhau lập ra Hồng Hưng, trải qua sinh tử, chiến đấu mà kết
thành tình bạn vô cùng sâu sắc. Hôm nay tự nhiên gặp phải chuyện chia ly này,
đương nhiên là khó chấp nhận được.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai hai người nói:

– Hai tên tiểu tử này khóc lóc cái gì. Từ Kim Lăng đến Tế Ninh, đi ngựa chỉ
mất có một ngày. Thanh Sơn, ngươi mà nhớ Tiểu Lạc thì dẫn bọn anh em đi thăm
hắn, thuận tiện thì gầy dựng một phân hội của Hồng Hưng ở Sơn Đông, đặt ở Tế
Ninh thì có gì mà không được chứ?

Thanh Sơn vỗ đầu, đột nhiên tỉnh ngộ:

– Đúng rồi, tại sao ta không nghĩ đến chuyện này chứ nhỉ? Tiểu Lạc, chúng ta
không cần khóc nữa, ngươi đến Tế Ninh xây dựng cơ sở, ta sẽ thống lĩnh các
huynh đệ đến đó sau để phụ giúp ngươi.

Lạc Viễn cười ha hả, trong lòng cảm động, ôm chặt Lâm Vãn Vinh nói:

– Đại ca, cám ơn huynh đã chiếu cố đệ như vậy. Không có huynh thì đệ sẽ không
có được như ngày nay.

– Ta không có dạy ngươi cái gì hết, ăn uống, ca hát, trêu gái, đánh bạc là
ngươi tự biết, bắt cóc tống tiền đều là ngươi tự học. Ta không hề có liên quan
a.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói, làm cả ba người cùng cười vang lên. Bông tuyết
mênh mênh mang mang cứ thế rơi xuống, đọng cả lên trên thân mấy người bọn họ.

Lạc Viễn thấy Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Lạc Ngưng bên cạnh, liền nháy mắt
nói:

– Tỷ tỷ, tỷ phu, thời giờ quý báu, các người hãy nói chuyện đi, đệ không quấy
rầy các người nữa.

Nói xong liền cùng Thanh Sơn bước đi ra xa một đoạn, để lại hai người, cố ý để
cho Lâm Vãn Vinh và Lạc Ngưng nói chuyện riêng tư.

Mặt Lạc Ngưng đỏ lên, hừ một tiếng:

– Tiểu Viễn này, nói chuyện không biết lớn nhỏ gì hết.

– Sao vậy, hắn nói không đúng sao?

Lâm Vãn Vinh cầm bàn tay của nàng thấy lạnh toát như băng liền áp vào trong
ngực mình, dịu dàng vuốt ve mấy cái nói:

– Nàng không muốn trò chuyện với ta sao?

Lạc Ngưng liếc mắt nhìn trộm Xảo Xảo đang đứng ở trong trường đình một cái,
thấy nàng hướng về hai người vẫy vẫy tay. Nàng âm thầm cắn răng, mắt đỏ lên,
không kiềm chế được nữa nhào vào trong lòng hắn khóc lóc thê thảm:

– Đại ca, Ngưng nhi không muốn xa huynh…

Lạc Ngưng vừa mới đính ước cùng hắn, còn mơ ước đến những ngày tháng sắp tới
cùng hắn chàng chàng, thiếp thiếp, mỹ cảnh ngọt ngào, không ngờ một đạo thánh
chỉ đã phá tan giấc mộng đẹp của nàng, còn chưa thể ở bên nhau đã phải chia
ly, thử hỏi làm sao nàng có thể chịu được?

Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, hắn cùng Lạc tài nữ thường xa nhau là nhiều,
gần nhau thì ít, vui vẻ ở chung với nhau cũng chẳng được mấy ngày, phần lớn
thời gian đều là khi phụ người ta, nghĩ lại trong lòng cũng có chút áy náy.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của nàng, gượng cười nói:

– Tiểu Ngưng nhi, mau nín đi, để người khác thấy tài nữ danh chấn Kim Lăng
khóc thành bộ dạng thế này, không khéo người ta lại nghĩ là ta khi phụ nàng
đó.

Lạc Ngưng ứ một tiếng, đánh nhẹ vào ngực hắn nói:

– Chính là huynh khi phụ ta, chính huynh khi dễ muội… Ngay từ lần đầu gặp
nhau, huynh đã bắt đầu khi dễ ta, hại ta ăn uống không ngon, đầu óc không
ngừng nhớ huynh, trong lòng cũng không thể suy nghĩ gì khác được nữa. Đáng hận
nhất là huynh chưa đàng hoàng nói chuyện với muội được mấy câu đã phải phân ly
rồi. Đại ca, huynh nói đi, số mạng của muội sao mà khổ như thế chứ? Muội chỉ
mong được như Xảo Xảo mấy nàng đó, mỗi ngày đều được ở bên đại ca, nghe huynh
nói chuyện, vĩnh viễn không muốn lìa xa…

“Yêu cầu này rất đơn giản mà, cùng lắm chỉ cần chờ ta từ kinh thành trở về là
có thể thực hiện được, lúc đó mấy cô gái này có muốn rời ta mà đi cũng không
được a. Mẹ nó, ta tu dưỡng như thế nào mà bác ái thành thói quen mất rồi, kiểu
này thật sự là yểm mạng mất.”

Thấy Lạc Ngưng khóc lóc thương tâm, hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói:

– Ngưng nhi, trước kia nàng không phải đã nói qua, nàng muốn tìm phu quân văn
có thể đứng đầu trăm quan, võ có thể ra sa trường giết địch sao? Nàng xem ta
thế nào, có thỏa mãn yêu cầu của nàng chưa?

Lạc Ngưng khúc khích cười, như hoa lê nở dưới mưa, ngửng đầu liếc mắt nhìn hắn
một cái rồi lại dụi đầu vào ngực hắn nói:

– Đại ca, đó là trước đây Ngưng nhi không hiểu chuyện, mới có ý nghĩ ngây
thơ, khờ khạo như vậy. Đại ca, huynh văn tài phong lưu, không người nào có thể
sánh được, chỉ cần nghe huynh nói chuyện còn hơn theo người khác học mười năm.
Cho dù võ nghệ không có thì đã sao, Ngưng nhi yêu thích chính là con người của
huynh, cho dù huynh không có gì hết, muội cũng muốn đi theo huynh, được ở với
huynh thì muội cả đời không hề hối hận.

Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh nói:

– Ngưng nhi, kỳ thật đối với yêu cầu lang quân văn võ song toàn của nàng, ta
hoàn toàn đáp ứng đó. Chuyện đến bây giờ, ta cũng không thể không nói thật,
Lâm đại ca đứng trước mặt nàng kỳ thật là một Đại tướng quân từng chinh chiến
sa trường, từng đi theo Từ Vị nguyên soái đánh dẹp Bạch Liên Giáo, làm hữu lộ
nguyên soái thống lĩnh mười vạn quân binh, đem mấy vạn người cùng giao chiến
với địch ở tiền tuyến Tế Ninh. Thống lĩnh huynh đệ, thủ hạ, giết chết Bạch
Liên Giáo đệ nhất dũng sỹ, bắt sống được Bạch Liên Thánh Vương, cất tay một
cái là lấy được thành Tế Ninh, địch nhân nghe đến tên ta là kinh hồn táng đảm,
ta liếc mắt một cái là vắt chân lên cổ bỏ chạy. Mọi người đều gọi ta là Bách
thắng Lâm tướng quân, can thương vô địch, tuyệt không hề khoác lác.

Lạc Ngưng ngơ ngác nhìn hắn cả nửa ngày, đột nhiên lấy tay áo che miệng cười
nói:

– Đại ca, huynh nói những lời này để lừa gạt trẻ con sao, nếu không phải hàng
ngày thường nghe huynh nói đùa, muội đương nhiên là tưởng huynh nói thật rồi
đó. Đại ca, lời trước kia ta nói là còn trẻ con, chỉ là còn nhỏ tuổi nên nói
hồ đồ như thế, Ngưng nhi từ trước đến giờ cũng tưởng đó là mục đích theo đuổi
của mình. Cho đến khi gặp đại ca, muội mới biết được mình nông cạn đến mức
nào, mới thấy người như đại ca mới chính là người đại trí tuệ, cho dù không ra
đến chiến trường thì cũng là anh hùng trong mắt Ngưng nhi.

“Tại sao ta nói lời dối trá thì ai cũng tin mà lời nói thật thì ngược lại mọi
người không chịu tin ta nhỉ? Nhân phẩm của ta không có vấn đề gì chứ.” Lâm Vãn
Vinh bất đắc dĩ lắc đầu. Vẻ mặt giống khóc hơn là cười.

Lạc Ngưng cười khanh khách, liếc mắt nhìn quanh một cái, thấy không có người
chú ý đến mình, nhón chân vươn người lên như chuồn chuồn điểm nước, lướt qua
mặt hắn một nụ hôn, sắc mặt nhất thời đỏ như ráng chiều, rồi liền xoay người
rời đi.

Lâm Vãn Vinh nhớ ngày ấy trên thuyền hoa, nha đầu này rất cứng miệng, hôm nay
có thể thỏa được ước nguyện của nàng – khiến ta phải chủ động rồi. Hắn cười
hắc hắc một tiếng, trở tay kéo Lạc tiểu thư vào trong lòng, tìm đúng đôi môi
anh đào mềm mại của nàng, hung hăng hôn lên, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của nàng,
tận hưởng hương vị ngọt ngào, thanh tân, nhất thời quên cả thời gian.

– Đại ca, nhất định phải nhớ Ngưng nhi nhé. Đợi khi phụ thân ổn định xong,
thiếp sẽ đến kinh thành tìm huynh. Hãy đợi thiếp…

Ba cha con Lạc Mẫn ngồi trên xe ngựa, từ từ chuyển động đi xa, Lâm vãn Vinh
vẫn còn hồi tưởng lại những lời tình tứ của Lạc Ngưng thì thầm bên tai.

– Ngưng nhi, chúng ta hẹn gặp ở kinh thành.

Hắn quay về phía xe ngựa chậm rãi vẫy tay, trên mặt đất tuyết rơi trắng từng
mảng, những bông tuyết bay bay rơi xuống người hắn, hắn mà còn đứng yên một
chút nữa không chừng sẽ hóa thành một người tuyết thôi.

  • theo lệ thanh quan mà phải chuyển đi nơi khác sẽ được người dân dùng Vạn dân tán che đầu biểu thị lòng dân tôn kính – có nhắc đến trong Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận