Qua liền mấy ngày, không có việc gì quấy nhiễu hắn, cuộc sống Lâm Vãn Vinh
thật tiêu diêu tự tại. Những ngày cuối năm càng lúc càng đến gần trong tầm
mắt, khoảng thời gian khoái hoạt qua một ngày lại ngắn thêm. Thường nhật tại
tửu lâu làm một chưởng quỹ nhàn hạ, nhắm lúc Xảo Xảo kiểm sổ sách, tránh lúc
đông khách chiếm tiện nghi một phen, khiến cho ny tử này mặt đỏ tới mang tai,
hổn hển thở gấp. Tới ban đêm, thì cùng hai vị nương tử ngủ trên hoa thuyền,
làm chút chuyện phu thê. Sao chẳng tiêu diêu! Hắn cùng Xảo Xảo đang là hạnh
phúc tân hôn, lại nghĩ tới qua năm phải tới kinh thành, trong lòng càng bùng
lên niềm thương yêu đối với nàng, mỗi ngày đều muốn cùng nàng ngọt ngào ân ái
một phen.
Tửu lâu thứ hai của chuỗi cửa hiệu Thực Vi Tiên đã khai trương rồi, cửa hiệu
thứ ba cũng đang trang hoàng tu sửa. Lâm Vãn Vinh dựa theo đề nghị của Thanh
Sơn, đặt tên cửa hiệu thứ hai là ‘Thái Hảo Cật’, cái tên này đúng là đại tục,
bất quá, nhưng đại tục tức là đại nhã, , Lâm Vãn Vinh buôn bán nhiều năm nên
hiểu đạo lý này rất sâu sắc.
Khi “Thái hảo cật” khai nghiệp, Lạc Mẫn đích thân tới dự, đề bút tại chỗ một
phen, đủ bán mặt mũi Lâm Vãn Vinh. Trước mắt lão vẫn là tổng đốc Giang Tô, bất
quá quan trường Giang Tô đều biết tiền đồ của Lạc đại nhân không được tốt.
Án tử của Trình Đức có dính líu cực rộng, mấy ngày trước, Tô Châu chức tạo Đào
Vũ bị phế bỏ mũ ô sa, lý do là kết đảng kiếm tư lợi. Lâm Vãn Vinh nhớ tới tên
Đào Đông Thành bị mình phế kia, trong lòng sảng khoái từng cơn. Nhưng nghĩ về
tiểu nữ Đào Uyển Doanh thì cũng không tránh khỏi ngậm ngùi. Tự cho là nàng với
Hầu công tử hẳn là phối thành một đôi rồi, hắn cũng chẳng muốn quan tâm nữa.
Vì chuyện giết Trình Đức, trong triều cũng đang ầm ĩ sôi sục, phỏng chừng
không quá mấy ngày nữa liền sẽ có thánh chỉ truyền tới, hung cát của lão Lạc
khó liệu. Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc lão bay bổng, ngay cả nếp nhăn giữa mày
cũng giảm đi rất nhiều, biết được lão đầu này là thật sự thoát tục, trong lòng
cũng có vài phần bội phục.
“Lâm huynh đệ, lễ mọn này của ta, đáng ra không nên gây ra phiền toái cho
ngươi mới phải.” Thấy Lâm Vãn Vinh sai người nhận lấy bức tranh thủy mạc vẽ
núi non, Lạc Mẫn nói đầy ý nghĩa thâm sâu.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Lạc đại nhân, người đã nói qua, họa phúc chính là do trời định, chúng ta
đều là phàm nhân, sao có thể chăm lo mọi việc chu toàn được.
Hắn hạ giọng:
– Việc ngày đó người làm, kẻ khác không hiểu, nhưng vị ở trên Kim Loan điện
kia lại biết biết rõ, huống chi còn có Từ đại học sĩ dàn xếp từ bên trong.
Ngài đây là chỉ mắc cạn nhất thời, rồi có thể đổi lại mười năm thắng tiến. Lạc
đại nhân, tiểu đệ nên nói chúc mừng ngài mới phải.
Lạc Mẫn cười to:
– Tiểu huynh đệ cởi bỏ điều chứa chất trong lòng ta, lão hủ cảm kích vô cùng.
Ngươi là người có phúc, nếu ta có gì ngoài ý muốn, một nam một nữ của ta còn
xin ngươi để ý nhiều hơn mới được.
Nói tới nữ nhi, Lâm Vãn Vinh lúc này mới chú ý tới, Lạc Viễn đang cùng Thanh
Sơn túm lại môt chỗ ồn ào, lại chẳng thấy bóng Lạc tài nữ. Nhớ tới lời đã nói
ngày đó trên hoa thuyền, hắn tránh không được một trận đau đầu, chẳng lẽ phải
giương cờ gióng trống theo đuổi Lạc Ngưng, vậy Xảo Xảo, Tiên Nhi rồi còn Nhị
tiểu thư thì làm sao? Không thể bên trọng bên khinh a!
Lạc Mẫn thấy hắn đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhịn không được cười nói:
– Chớ tìm nữa, đây là thư Ngưng Nhi bảo ta đưa cho ngươi. Ta đúng là già rồi,
chẳng nghĩ rằng còn phải làm người đưa thư của nhi nữ cho các người, thật sự
là càng sống càng tụt hậu…ha ha…!
“Để cha nàng giúp đưa thư tình? Đánh chết ta cũng không dám. Lạc tài nữ này
quá tài rồi. Bất quá cũng chỉ có tác động vào lão Lạc như vậy mới có thể khai
sáng cho cha già, chỉ có nàng mới dám làm như vậy đó!”
– Thế nào, không dám mở trước mặt ta a? Cái này cũng đúng, lời của tiểu nhi
nữ các người, làm lão nhân gia ta đây, sao tiện nghe lén.
Lạc Mẫn cười nói, ra một bộ dáng của lão bất tử.
– Ha ha, làm sao thế được?
Lâm Vãn Vinh cao giọng nói. Mở phong thư kia ra, mặt trên chỉ có một hàng chữ
nhỏ xinh xắn súc tích: ”Đại ca, nhớ huynh! Nhớ huynh! Nhớ huynh!!!”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy thật ấm áp:
“Nha đầu kia đúng là cam đảm, nhớ ta còn giấu ta? Xem ra lần này là thật sự
muốn ta chủ động rồi.” Thấy ánh mắt cười cợt của lão Lạc, Lâm Vãn Vinh dù là
từng trải qua chốn sa trường, cũng nhịn không được đỏ mặt một trận, chính khí
lẫm lẫm nói:
– À, Lạc tiểu thư chúc ta khai nghiệp may mắn, kinh doanh phát đạt, tặng ta
mười hai lạng bạc tiền mừng, nói là ở chỗ đại nhân. Đại nhân, cái hồng bao này
người mang đến rồi chứ?
Tiên Nhi đi theo cạnh hắn, biết được là thư của Lạc Ngưng sau khi liếc mắt xem
hết tất cả, thấy tướng công đẩy trách trách nhiệm lên Lạc đại nhân, thầm hừ
một tiếng.
Lạc Mẫn giơ ngón cái với Lâm Vãn Vinh, ý tứ là: “Tiểu tử nhà ngươi…can đảm!”
Tiêu gia cũng tới chúng mừng, hai chuỗi trân châu, ngàn lạng bạc, đúng là một
phần đại lễ cực kỳ trọng hậu, không ai bì được. Tiêu gia vẫn không biết mấy
tửu lâu này đều là sản nghiệp của Lâm Tam, nhưng biết Đổng Xảo Xảo khai
nghiệp, khẳng định là có quan hệ với Lâm Tam. Chỉ bằng điểm này đem tặng đại
lễ, cũng thật có thành tâm. Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm khái: “Sớm biết là như
thế, thật hối hận vì những việc trước kia。
Đầu tiên là đắc tội với Đại tiểu thư, ngày tiễn Từ Vị, phu nhân cũng đại nộ mà
về, đã nghĩ rằng duyên phận với Tiêu gia đến đó là tận rồi. Chỉ là phải nghĩ
biện pháp nào để trộm lấy Nhị tiểu thư từ tỷ tỷ và mẫu thân của nàng cho đúng
đắn thôi.
Tiêu gia đưa qua mừng tới, lại là hai người Tứ Đức và Tiêu Phong. Bọn chúng
thấy được Lâm Vãn Vinh, trong lòng đại hỉ, vội vàng lao tới:
– Tam ca, tam ca…
– Hai tiểu tử các ngươi, gần đây sống thế nào?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
Hai người cùng thở dài :
– Tam ca, khi nào huynh trở về Tiêu phủ?
– Làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái hỏi:
– Trong phủ xảy ra việc gì?
Dựa theo đạo lý mà nói, Bạch Liên giáo bị diệt rồi, Trình Đức cũng đã bị chém,
Triệu Khang Ninh lủi thủi trở về kinh thành, tất cả gia nghiệp của Tiêu gia
đều phải thuận buồm xuôi gió, chính nên hớn hở hướng tới cảnh giàu sang mới
đúng.
– Trong phủ tuy là không có việc gì lớn, nhưng tình hình có chút bất ổn. Phu
nhân không quản công việc nữa, mà tính tình của Đại tiểu thư gần đây đặc biệt
không tốt, không tha cho người khác làm sai dù một việc nhỏ, Nhị tiểu thư lại
sống ẩn dật, mỗi ngày đều hướng phật. Tam ca, chúng ta đều nhớ huynh!
Mắt Tứ Đức đỏ lên nói.
“Đại tiểu thư này! Lâm Vãn Vinh nhịn không được sự tức giận trong lòng, sáng
nghiệp dễ giữ nghiệp khó, nàng không biết khoan dung như vậy, chẳng lẽ là muốn
sản nghiệp của lão tử mất sạch mới được ư?”
Hắn áp chế nộ khí, hiện tại đang ở tình trạng chia cắt với Tiêu gia, việc này
cũng chẳng muốn đi quản nữa.
– Đại ca…
Hoan ái qua đi, trên mặt Xảo Xảo nổi lên một tầng đỏ ửng, vẻ thỏa mãn biểu lộ
trong mắt, nép thân hình mỹ lệ mềm mại không xương nép sát vào lòng hắn, ầm ừ
hai tiếng, thở hổn hển nói:
– Xảo Xảo là người hạnh phúc nhất thiên hạ!
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve thân hình đầy đặn của nàng, xoa nắn ngọc nhũ
như một khối mỡ đông mịn màng, khiến cho hắn thoải mái rên một tiếng, ‘ đồ
đạc’ căng phồng trong nội thể thần bí của ái thê, nhẹ nhàng tách ra tiểu đồn
của nàng, cười dâm dật:
– Bảo bối, chúng ta lại một lần nữa nhé. Những lần vừa rồi, có thể giúp nàng
sinh hai con trai, bây giờ chúng ta lại chế tạo bốn đứa luôn nhé. Đêm nay ta
bảo đảm không dày vò nàng, chỉ làm vài ba lần là được rồi.
– Đại ca…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo xảo ngượng tới đỏ bừng, rúc sát vào lòng hắn, làm
vợ chồng với đại ca mấy ngày rồi, mỗi lần nghe thấy lời mặn nồng của trượng
phu, nàng lại e thẹn giống như khi còn con gái. Chính là loại ngượng ngùng của
tiểu cô nương này khiến cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy kích thích bội phần, mỗi
ngày nếu không yêu thương nàng thật tốt mấy lần, vậy đó là không phải với bản
thân rồi.
– Đại ca, chàng với Tiên Nhi tỷ tỷ vì sao không ở cùng phòng? Hại thiếp ngày
hôm qua vì vậy bị tỷ ấy chê cười.
Xảo Xảo khẽ nói, lời vừa phát ra, lại cảm thấy ‘hung khí‘ kia trong cơ thể lại
phình lên hai phần, nàng ‘ư hử’ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như bốc lửa,
nhiệt tình như thiêu đốt.
– Nàng ấy cười nàng thế nào?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
– Không phải là thừa dịp ta khi ta với tiểu bảo bối hoan ái, len len tới nhìn
một chút chứ? Không có gì ghê gớm cả, sau này nàng cũng nhìn lại nàng ấy là
được rồi.
– A…
Xảo Xảo che hai gò má, không dám nhìn trượng phu:
– Đại ca, chàng chớ nói thế…ngượng chết đi. Tiên Nhi tỷ tỷ sao lại xấu như
thế, nhìn lén mà không nói, còn muốn chen len gường chúng ta, ư, đại ca…
Lâm Vãn Vinh ghé đên bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi:
– Tiểu bảo bối, không phải sợ, về sau tướng công cũng sẽ chỉnh nàng ta như
vậy, làm hai người nàng không ai cười được ai, bảo bối, chúng ta lại lần nữa
nhé…
Xảo Xảo e thẹn ừ một tiếng, nép sát vào lòng đại ca, đưa tay vuốt ve lưng hắn,
nhưng lại vô ý muốn chạm vào một bàn tay nhỏ bé láng mịn như mỡ đông, lập tức
kêu to ‘a’ một tiếng, lại nghe âm thanh kiều mỵ của con gái vang lên:
– Xảo Xảo muội muội, em vừa rồi tại ở trước mặt tướng công sắp đặt cho ta
phải không?
– Tiên Nhi tỷ tỷ…Xảo Xảo hét lên kinh hãi, chỉ thấy sắc mặt Tần Tiên Nhi đỏ
ửng, toàn thân trên dưới không chút vải, ôm chặt lấy eo trượng phu, bộ ngực
chậm rãi cọ sát.
– Tướng công, thích không?
Trong mắt Tần Tiên Nhi hiện lên một tia quyến rũ, cố che giấu sự đau buồn
trong lòng, khẽ nói:
– Đây là sư phụ dạy, người nói, nếu muốn chàng yêu thương thiếp, phải nguyện
vì chàng làm bất kỳ việc gì.
“An tỷ tỷ này cũng thật là, sao có thể dạy…chiêu thuật hay ho như vậy, một
thức sao đủ, không đem bảy tám…mười chiêu ra dạy đồ đệ luôn? Hắn nhẹ nhàng vỗ
vỗ lưng Tiên Nhi nói:
– Bé ngoan, nỗi khổ của nàng, tướng công biết. Đợi ta lên kinh, nhất định vì
nàng giải tình cổ kia, tới lúc đó chúng ta sẽ làm vợ chồng chân chính.
– Tướng công…
Tần Tiên Nhi áp chặt má lên lưng hắn, thút thít khóc:
– Có một câu này của chàng, Tiên Nhi chết cũng mãn nguyện rồi.
Thân nàng uống éo trên lưng tướng phu vài cái, dịu dàng nói:
– Tướng công, vậy chàng yêu thương Xảo Xảo thật tốt đi, trong những tương hảo
của chàng, thiếp vừa ý muội ấy nhất. Chàng với muội không phân biệt lẫn nhau,
chàng yêu thương muội ấy, cũng là yêu tương thiếp. Tướng công, thiếp muốn xem
hai người hoan hảo, sư phụ còn dạy ta rất nhiều…
“Yêu cầu này quá khó xử cho ta!” Lâm Vãn Vinh mặt mày hớn hở, Xảo Xảo vốn đã
vô cùng ngượng nghịu càng không chịu nổi, khẽ thốt lên:
– Tiên Nhi tỷ tỷ…người…ta…
– Tiểu bảo bối, đây là Tiên Nhi tỷ tỷ ép ta, ta cũng không muốn, nhưng ta là
người đứng đắn…ồ…một chiêu này cũng là An tỷ tỷ dạy sao? Lần sau có thể mời cô
ta dạy ta luôn…
– Đại ca xấu xa, Tiên Nhi tỷ tỷ xấu xa…
Biết khó thoát ma thủ, Xảo Xảo mị nhãn như tơ, e lệ chu đôi môi đỏ mọng lên…
Tuy giữa mùa đông giá lạnh, nhưng dưới trướng hoa ấm nồng, màn hồng bay bay,
vợ chồng ba người cùng nhau hưởng thụ lạc thú tột cùng…