Lúc này, tại Tần Hoài, đám tài tử tham gia hội thi đấu giờ không còn vì cầu
công danh lợi lộc hay mua bán gì nữa, nên ai ai cũng tiêu sái cùng nhau nâng
chén, hào khí trào dâng.
Lạc Mẫn cười nói với Trình Đức và Triệu Khang : “Vương gia, Trình đại nhân,
hội thi năm nay đích thực náo nhiệt, không chỉ có các tài tử đến nhiều như vậy
mà ngay cả tiểu Vương gia cũng đại giá quang lâm. Kim Lăng thật sự lấy làm
vinh hạnh.”
Triệu Khang Ninh hừ một tiếng: “Ta đích thực là đến xem náo nhiệt, lại còn
muốn xem Lạc đại nhân ngươi chiêu hiền tế nữa a!”
Thật không? Lạc mẫn cười ha ha: “Việc này chỉ có thể đứng ngoài nhìn chứ không
thể xen vào được, lão hủ cũng không thể. Bọn trẻ muốn tự bản thân tìm hiểu,
thì cứ để bọn chúng làm.”
Trình Đức nói: “Hạ quan lo việc quân nhiều năm, đối với việc thi phú không có
hứng thú gì lắm, chỉ là hôm nay vội tới để cùng với tiểu Vương gia và Lạc đại
nhân gặp mặt mà thôi.”
Cao Thủ trấn thủ ở phía ngoài đã quay về, Lạc Mẫn thong thả gật gù, mắt lóe
lên một vẻ trầm tĩnh khó hiểu, cười nói với Trình Đức: “Trình đại nhân, về
việc quân, ta có nghe nói , hôm qua từ kinh thành truyền đến tin tức, Từ Vị
đại nguyên soái thân chinh thống lĩnh mười vạn đại quân, bọn loạn đảng Bạch
Liên giáo căn cứ tại Sơn Đông toàn bộ đã bị tiêu diệt. Từ đại nhân bắt phụ tử
Bạch Liên giáo, pháo nổ Bạch Liên thánh mẫu, Bạch Liên giáo đã bị tiêu diệt
hoàn toàn sau nhiều năm làm loạn, thật sự là một việc đại khoái trong lòng a.
Nghe nói là Hoàng Thượng đã ghi công, sẽ báo hỉ cho quan viên các tỉnh biết,
chi ý sẽ được truyền tới Giang Tô trong nay mai.”
Trình Đức và Triệu Khang Ninh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia
giận dữ lẫn không cam lòng. Trình Đức gật đầu nói: “Đúng vậy, Bạch Liên giáo
đã làm loạn nhiều năm nay giờ đã bị tiêu diệt. Đáng tiếc, Giang Tô với Sơn
Đông gần trong gang tấc mà lần này ta không kịp đưa binh Giang Tô qua đó lập
công. Thật sự có chút tiếc nuối.”
Lạc Mẫn lắc đầu cười nói: “Trình đại nhân không cần khiêm nhường. Tiêu diệt
Bạch Liên mỗi người đều có công lao, nếu không có ngươi phái người bảo vệ cho
biên giới Lỗ Tô, thì Bạch Liên giáo đã xâm nhập Giang Tô rồi? Công lao này của
ngươi cũng không phải nhỏ.”
Hai người họ đối thoại không lớn lắm, nên người khác đều nghe không rõ. Chỉ có
Triệu Khang Ninh ngồi ở giữa cười nói: “Nhị vị đại nhân không cần quá khiêm
nhượng, đây là các tỉnh hợp lực mới có kết quả như vậy, nói về công lao, hai
vị đại nhân đều không thiếu được. Đến khi Hoàng Thượng ban chỉ ý xuống, ta
thấy các vị đều sẽ được ban thưởng thôi.”
Ba người cười ha hả, ai cũng đều có tâm tư riêng, nhưng cũng chỉ có bản thân
họ là rõ.
“Bẩm đại nhân, Hoàng Thượng cho đem thiệp báo hỉ về việc tiêu diệt Bạch liên
giáo đến.” Một nha dịch đi vào bẩm báo với Lạc Mẫn.
“A, vừa nói là có ngay. Hôm nay tái thi hội thật sự là có nhiều việc đáng kinh
hãi! ” Lạc Mẫn mừng rỡ, nói với Trình Đức: “Trình đại nhân, chúng ta liền cùng
đi nhận báo hỉ nào.”
Trình Đức thong thả gật đầu. Hai người họ liền khởi hành ra ngoài, chỉ có tiểu
vương gia ở tại quan trường Giang Tô này không cần phải đích thân nghênh đón
báo hỉ. Nhìn theo bóng dáng Lạc Mẫn, trong mắt Triệu Khang Ninh chợt hiện lên
một tia hàn quang.
Lạc Mẫn cùng Trình Đức đi vào sương phòng, chỉ thấy trong phòng trống trơn,
chẳng lẽ khâm sai truyền báo hỉ ở nơi này sao? Trình Đức nghi hoặc hỏi: “Lạc
đại nhân. Khâm sai đại nhân ở nơi nào?”
“Khâm sai đại nhân? Ồ, lập tức ra ngay.” Lạc Mẫn vừa cười nói, vừa không ngừng
che dấu trong mắt sát khí.
Trực giác của Trình Đức khiến hắn cảm thấy có chuyện không ổn lắm, lớn tiếng
nói: “Lạc đại nhân, khâm sai đại nhân ở nơi nào? Ngươi dẫn hạ quan tới nơi này
là có ý gì?”
“Trình Đức, ngươi có biết tội không?” Một tiếng hét lớn truyền đến, từ phía
sau đi ra một người, tóc hoa râm, khí thế uy nghiêm, đúng là Sơn Đông dẹp loạn
Bạch Liên Từ Vị đại soái.
“Từ đại nhân? Ngươi, ngươi thế nào mà lại ở chỗ này?” Trình Đức kinh hãi vội
vã lui lại mấy bước, kinh hoảng ra mặt, đồng thời một tay rờ xuống bội đao ở
bên hông.
Phía sau hắn chớp nhoáng đồng thời hiện ra thân ảnh Cao Tù và một đái đao hộ
vệ, kẹp Trình Đức vào giữa.
Trình Đức tay vẫn nắm lấy bội đao, lớn gan nói: “Từ đại nhân, ngươi muốn điều
gì, hạ quan phạm vào tội gì?”
“Ngươi lợi dụng chức quyền, tự tiện dụng binh, cấu kết Bạch Liên, có ý đồ tạo
phản, chẳng lẽ những tội danh này không đủ sao?” Từ Vị cười lạnh nói.
“Nói bậy! Ta dụng binh bao nhiêu năm nay, đối với triều đình trung thành sánh
với nhật nguyệt, như thế nào mà có thể mưu phản? Các ngươi không được ngậm máu
phun người!” Trình Đức lớn gan hét lớn: “Các ngươi cuồng ngôn loạn ngữ, kết
tội vô cớ, ta sẽ kiện lên binh bộ, kiện tới vương gia, trước mặt hoàng thượng
tố cáo các ngươi.”
“Chớ có giảo biện.” Từ vị quát to: “Tội tình này của ngươi, Lạc đại nhân sớm
đã thu thập chứng cứ như núi, hôm nay đều nằm trong tay lão phu. Ngươi cấu kết
với loạn đảng Bạch Liên, phái trưởng tử Trình Thụy đến Bạch Liên đưa tin, hôm
nay hắn rơi vào tay ta, thu được một lá thư do đích thân ngươi viết và đóng ấn
tín. Trình Thụy khai rằng, là ngươi phái hắn đưa tin, cho ta biết ngày đại
quân tiến đến. Ngươi còn dám không thừa nhận? Không chỉ có vậy, nửa canh giờ
trước, lão phu đích thân chỉ huy quân sĩ tìm trong phủ trạch của ngươi, ở hậu
hoa viên tàng trữ kim đao ngọc tỉ. Trình Đức, ngươi muốn tạo phản phải không?”
“Không có khả năng đó..” Trình Đức hét lớn: “Đó là do các ngươi vu hãm ta. Ta
không có tàng trữ kim đao ngọc tỉ gì cả, lá thư đó cũng không phải do ta viết…
” Hắn chợt dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, không dám nói tiếp.
“Vậy là ai viết?” Từ Vị lạnh lùng cười: “Bằng chứng như núi, ngươi còn muốn
giảo biện. Người đâu, đem Trình Thụy ra đây!”
Hai binh sĩ giải Trình Thụy đến. Trình công tử hai tay sung vù, cả người xanh
lè, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đã trải qua nghiêm hình, miệng bị nhét
vải bố, vừa nhìn thấy Trình Đức liền ô ô ô ô kêu to lên, khổ nỗi không thể mở
miệng, chỉ đành liều mạng giãy dụa.
“Trình Đức, hôm nay nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có gì để nói?” Từ
vị lạnh lùng nói, vẻ mặt uy nghiêm, toát ra một khí thế bất phàm.
Trình Đức kêu thảm: “Lạc Mẫn, ngươi với Từ Vị liên thủ mưu hại ta, ta trước
mặt hòang thượng sẽ tố cáo ngươi, sẽ tố cáo các người.”
Lạc Mẫn hừ một tiếng: “Trình Đức, ngươi đi theo chủ tử ngươi làm ác đã nhiều
năm, ta sự tình gì cũng rõ ràng. Nhà ngươi quả nhiên tưởng rằng không ai có
khả năng trừng trị ngươi sao? Hôm nay chủ tử của ngươi cũng không thể nào cứu
được ngươi đâu.”
Từ Vị móc ra một đạo mật hàm đọc lên: “Giang Tô chỉ huy sứ Trình Đức bất chấp
vương pháp, cấu kết với phản nghịch, ý muốn mưu phản, lập tức xử tử, khâm
thử!”
“Không, không thể nào. ngươi giả mạo thánh chỉ, ngươi đại nghịch bất đạo, ta
tố cáo ngươi lên Vương gia…” Trình Đức nổi điên lên quát to, rút mạnh.bội
đao ra nhào lên, không ngừng múa may, sắc diện trên mặt thấp thoáng chút thê
lương.
Từ Vị liếc mắt nhìn Cao Tù, Cao Tù tay cầm cương đao cứ chậm rãi bước về phía
Trình Đức.
Trình Đức trên mặt tràn đầy sợ hãi, a lên một tiếng vọt về phía trước chém một
đao. Hắn là Giang Tô chỉ huy sứ, cũng là xuất thân võ phu, múa đao có vài phần
khí lực, nhưng đối với Cao Tù mà nói còn kém quá xa.
Cao Tù nhẹ nhàng một đao kềm chế thế tới của hắn, thuận thế đẩy mạnh, dùng lực
uốn một cái, cương đao đã gác trên cổ Trình Đức, đang muốn thuận tay kết liễu
hắn, chợt nghe bên ngoài hô lớn: “Cháy thuyền. Cháy thuyền!”
Lâm Vãn Vinh ngơ ngác nhìn hỏa tiễn rít khẽ bay lên không, nhìn tàn lửa rơi
xuống mà trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Tần Tiên Nhân thấy thần sắc hắn không ổn, vội hỏi: “Tướng công, ngươi nói cái
gì? Cái gì động thủ?”
An Bích Như thần sắc thâm sâu liếc mắt nhìn hắn nói: “Tiêu diệt Bạch Liên giáo
ta xong, Từ Vị từng bước chính là muốn chỉnh sửa lại quan trường Giang Tô này.
Hôm nay, chính là việc đó.”
Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi. An tỷ tỷ này quả thật không đơn giản, chỉ bằng
một câu nói, là có thể đoán ra tối nay sẽ có người động thủ với Trình Đức,
tuyệt đối không thể xem thường nàng. Hắn nhịn không được nhìn An Bích Như mà
cẩn thận đánh giá. Trước kia chỉ thấy An tỷ tỷ đầy phong tình, không nhìn ra
nàng ta có thể thấu triệt phân tích tình thế như vậy, còn nhớ ngày đó công phá
Tể Ninh thành, nếu không phải do Bạch Liên thánh vương Lục Khảm Li không nghe
nàng ta khuyên bảo, thì Tể Ninh không thể dể dàng bị công phá như vậy? Vị An
tỷ tỷ này, nhìn phong tao vạn phần, nhưng thực tế cũng là nhân vật cơ trí hơn
người, một câu giải thích này đủ để qua mặt rất nhiều nam tử.
“Nhìn ta cái gì? Có ý gì đây? ” An Bích Như cười, mái tóc bồng bềnh bên tai,
vạn phần phong tình ẩn hiện, nàng thì thầm bên tai hắn: “Tiểu đệ đệ, muốn ta
yêu ngươi thì để khi nào Tiên Nhân không có mặt ở đây, ta sẽ cho người toại
nguyện. Hì hì, nam nhân thường có hoài bão to lớn, đạo trưởng ta rất muốn
biết!”
Yêu tinh này thật sự là thấu hiểu tâm lý nam nhân, làm cho người ta có cảm
giác không có được, rồi lại lộ vẻ thân tình. Lâm Vãn Vinh âm thầm cắn răng,
không nhìn hình dáng nàng ta, khe khẽ thở dài nói: “Tỷ tỷ, ta đến bây giờ mới
phát hiện, ngày đó ta dễ dàng hạ thành Tể Ninh, thật sự là may mắn. Nếu mà
Bạch Liên quân nghe lời ngươi, thì khó mà thua được.”
An Bích Như nhớ tới chuyện cũ, cười khổ nói: “Bây giờ nói điều này còn có tác
dụng gì. Ta hai mươi năm nay mới gặp sự kiện này, thành bại cách nhau gang
tấc. Bất quá ngươi cũng không kém a, không đánh ngay mà hư hư thật thật, thừa
dịp quân ta phân tâm liền lộng giả thành chân, thật sự giảo hoạt. Tiểu bại
hoại, phá hoại chuyện tốt của ta, ta hận ngươi, hi hi -”
Lâm Vãn Vinh rùng mình, hồ ly tinh này học cách Đại tiểu thư nói chuyện, không
phải là cố ý chê cười ta sao?
Tiên Nhân ỷ ôi bên người hắn nói: “Tướng công, ngươi với sư phó không cần hơn
thua, bây giờ chúng ta ba người cùng một chỗ, có phải tốt không? Ta với sư
phó, đều do tướng công người chiếu cố cả đời.”
Trời, Tiên Nhân nha đầu kia, không phải là cố ý trêu đùa ta đó chứ, nàng không
biết ta với sư phó nàng có nhiều sự việc không thể nói ra sao? Không chừng
phát sinh ra chuyện không kiềm chế được, đến lúc đó lão công biến thành sư
công, ngươi khóc không kịp đó.
“Đã là hổ thì dù sao cũng là hổ. Tiểu đệ đệ, ngươi tin hay không cũng không
cần phải nói, các ngươi lần này làm việc, đích thị trăm cái tính nhưng vẫn sót
một.” An Bích Như cười nói.
Lâm Vãn Vinh nhớ tới Xảo Xảo và Lạc Ngưng còn ở trên thuyền, sắc mặt chợt biến
đổi, vùng đứng lên, phóng thẳng tới thuyền.
“Tướng công, chàng làm cái gì vậy?” Tiên Nhân giật mình nhảy dựng lên, kêu to.
“Ta có việc phải đi, Tiên Nhân, nàng với sư phó tỷ tỷ ở trên thuyền chờ ta.”
Lâm Vãn Vinh không quay đầu lại mà gấp gáp nói.
May mắn là khoái mã được Hồ Bất Quy lưu lại ở ngay bên mạn thuyền, Lâm Vãn
Vinh nắm lấy cương ngựa, vừa mới leo lên ngựa bất giác có một thân thể mềm mại
nhẹ nhàng vọt lên phía sau, ngồi sát sau lưng hắn, một bộ phong nhũ đầy đặn áp
sát vào người.
“Tướng công, thiếp với chàng cùng đi, thiếp bảo vệ chàng.” Tần Tiên Nhân hai
má áp sát vào lưng hắn, đầy thâm tình thủ thỉ.
Nha đầu này, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cười lên một tiếng, muốn giám sát ta
đây mà. Hắn tâm trạng đang lo lắng nên cũng không bảo nàng xuống, thúc ngựa
vội vã chạy đi.
An Bích Như nhìn thân ảnh hai tiểu phu thê này rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu, khe
khẽ thở dài, ánh mắt phiêu phiêu nhìn xuống mặt nước, không biết suy nghĩ điều
gì.
Chạy vội một lèo tới biên giới Tần Than, nơi này đã bị quân của Từ Vị phong
tỏa, ngoại bất xuất nội bất nhập. Những tướng sĩ này đều đã cùng Lâm Vãn Vinh
tiến quân đến đây, cho nên đại bộ phận đều biết hắn, vừa thấy Lâm Vãn Vinh
nhất thời hô lên: “Lâm tướng quân, Lâm tướng quân đã trở lại.”
Trong doanh trại xuất hiện một thiên hộ tuổi còn trẻ vui mừng bước nhanh tới:
“Lâm tướng quân, Lâm tướng quân, ngươi thật sự còn sống.”
Lâm Vãn Vinh với Tần Tiên Nhân xuống ngựa vỗ vai hắn mà nói : “Hứa Chấn, tiểu
tử ngươi ở đây à, vài ngày không gặp đã là thiên hộ rồi. Ta xem ngươi với Hồ
đại ca thật là giống nhau, được phong thiên hộ chỉ trong vài ngày.”
Ngày đó hắn bị Đông Thành cố ý hại, đám bộ hạ vì hắn báo thù, Hồ Bất Quy phái
Hứa Chấn ẩn trên đường áp giải Đông Thành, một tiễn lấy cái mạng chó của hắn.
Lâm Vãn Vinh tự nhiên là cảm tạ Hứa Chấn một phen.
Hứa Chấn cảm kích nói: “Lâm tướng quân, ngày đó là ngươi đề bạt ta, Hứa Chấn
ta mới có ngày hôm nay, đối với lão nhân gia, chỉ cần người ra lệnh một tiếng,
Hứa Chấn có rơi đầu cũng không sợ.”
Ngày mới đầu quân, Hứa Chấn còn non nớt, trải qua chinh chiến huấn luyện, đứa
nhỏ này hết ngây thơ, trở thành một gã quân nhân đích thực.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha: “Về sau hãy nói. Hứa Chấn, ngươi lấy thuyền của
ngươi, đưa ta ra thuyền lớn.”
Hứa Chấn vội hỏi: “Lâm tướng quân, hôm nay Từ đại soái hạ lệnh, không cho tiến
lên thượng nguồn, sợ là có đại sự. Phía trước rất là nguy hiểm, người không
nên mạo hiểm.”
“Tiểu tử ngươi đã từng trải qua chiến trận thảm khốc giống như ta, còn nói cái
gì là nguy hiểm với mạo hiểm.” Lâm Vãn Vinh cười nói: “Nhanh đi chuẩn bị tiểu
thuyền, đã muộn rồi, ta lo là phát sinh sự cố.”
Hứa Chấn hiểu ý tứ cười lên, vội vàng đi xuống an bài, Tần Tiên Nhân tựa vào
bên người hắn, thản nhiên cười nói: “Tướng công, binh sĩ dưới tay chàng đích
thực rất trung thành.”
Lâm Vãn Vinh lắc đầu than nhẹ, đây đều là dùng tánh mạng để đổi lấy giao tình
đó, có thể nào mà không trung thành chứ?
Hứa Chấn phụ trách phong tỏa mặt nước, dưới tay khoái thuyền tự nhiên là rất
nhiều, hắn tìm thuyền tốt cho Lâm Vãn Vinh, đích thân đưa vợ chồng tướng quân
ra hoa thuyền của Lạc Ngưng.
Vừa mới đi một đoạn đường, Hứa Chấn đột nhiên cả kinh nói: “Tướng quân, ngươi
xem kìa, thuyền cháy kìa…”
“Cái gì?” Lâm Vãn Vinh kinh hãi, nhìn ra, chỉ thấy hoa thuyền của Lạc Ngưng
với hai du thuyền nhỏ bên cạnh đều toát ra khói đen, đúng là đang bị cháy.
Thuyền mà bị cháy, mẹ nó, đương nhiên là có người cố ý phát hỏa, tối nay nhất
định là không yên tĩnh a.
Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng: “Chạy, chúng ta chạy tới đó mau.”
“Nơi nào bị cháy?” Từ vị thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, nghe nói thuyền
cháy, trong lòng hơi kinh hãi, nhưng vẫn không hoảng loạn, lớn tiếng hướng ra
bên ngoài quát lên.
“Bẩm cáo hai vị đại nhân, hai du thuyền bên cạnh thuyền ta đột nhiên phát hỏa.
Mọi người hốt hoảng, tình thế hỗn loạn, xin đại nhân định đoạt.”
Lạc Mẫn hừ một tiếng: “Trình Đức, nguyên là ngươi sớm đã có an bài.”
Trình Đức ha hả cười nói: “Lạc đại nhân, Trình mỗ ta xuất thân quân ngũ, làm
việc lúc nào cũng cẩn thận. ngươi phô trương việc chiêu thân cho thiên kim,
tuy nói thị là ái nữ của ngươi, nhưng cũng làm cho ta sinh nghi. Hạ quan đề
phòng một tay, cũng là việc nên làm. Nếu không thấy ta đi ra, lửa sẽ lập lức
từ khuê phòng con gái ngươi mà phát ra.”
Lạc Mẫn còn chưa nói gì, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, cửa sổ bị phá
tung, hai bóng đen phá cửa sổ mà vào, cương đao như sấm sét, nhằm vào Lạc Mẫn
với Từ Vị hai người mà chém tới.
“Bảo vệ nhị vị đại nhân!” Cao Tù chính là thị vệ đứng đầu trong cung, có biến
vẫn không hoảng, cương đao vẫn đặt ở trên cổ Trình Đức, lớn tiếng kêu lên. Hộ
vệ dưới trướng lập tức bảo vệ trước mặt hai vị đại nhân, hai thích khách chần
chừ một khắc, liền nhắm hướng Cao Tù công tới, mục đích tự nhiên là muốn cứu
Trình Đức.
“Chém Trình Đức!” Lạc Mẫn lớn tiếng kêu lên.
“Chém Trình Đức!” Cao Tù hét lớn một tiếng, cương đao vung lên chém thẳng
xuống, Trình Đức đầu lìa khỏi thân trong nháy mắt, máu văng ra mấy thước.
Hai thích khách nọ không thể tưởng được rằng trong thời khắc nguy hiểm như
thế, Lạc Mẫn vẫn không chút để ý đến an nguy của bản thân, vượt qua chức
quyền, quyết tâm trảm Trình Đức. Mắt thấy Trình Đức thi thể phân ly đầu một
nơi mình một ngả, hai gã thích khách sửng sốt. Cao Tù trảm một người, đao đã
vấy máu, đằng đằng sát khí, nhoáng một phát, một đao đã chém giết một tên
thích khách, các hộ vệ khác cũng xông lên, vây quanh tên thích khách còn lại.
“Tức tốc cứu hỏa, hộ vệ Lạc tiểu thư cho chu toàn, phái người khống chế tiểu
vương gia!” Từ Vị vội la lên.
Lạc Mẫn cười nói: “Từ đại nhân, không cần lo lắng quá mức tới tiểu nữ ở đó, có
Cao Thủ bảo vệ, nó không thể chết được đâu.”
Từ Vị gật gật đầu nói: “Việc phóng hỏa này, sợ rằng không phải do Trình Đức
sắp đặt. Hôm nay ngươi thừa dịp chém Trình Đức, cố nhiên là loại trừ hậu hoạn,
nhưng binh bộ sợ rằng sẽ gây khó dễ.”
Lâm Vãn Vinh lo lắng nhìn, thấy hoa thuyền của Lạc Ngưng đích thực là đang
cháy. Trong lòng dấy lên sự thương xót, nhất thời nhớ tới Lạc Ngưng và Xảo Xảo
đang ở sương phòng, trong lòng khẩn trương, mắt hồng lên nói: “Nhanh tới hoa
thuyền -”
Tiên Nhân thấy hắn lo lắng như thế, nắm chặt tay hắn mà nói: “Tướng công đừng
nóng vội. Thiếp sẽ tương trợ chàng
Tần Tiên Nhân đứng ở đầu thuyền, dưới chân dụng công, huy động toàn bộ công
lực đẩy tiểu thuyền vọt lên phía trước.
Trời ạ, ta như thế nào lại không nghĩ tới việc này chứ, An tỷ tỷ thường hay
dùng chiêu này trên thuyền mà, lão tử cũng có công phu a. Hắn nóng lòng tiến
lên giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Tiên Nhân: “Lão bà, ta cũng tương trợ nàng.”
Tần Tiên Nhân cười ngọt ngào, giữ chặt bàn tay của tướng công, hai người cùng
vận công. Lâm Vãn Vinh một thân công lực cũng không vừa, vợ chồng hợp lực tiểu
thuyền trong nháy mắt tăng tốc không ít. Hứa Chấn với mấy vị quân sĩ ở phía
sau thấy vậy âm thầm toát mồ hôi, tướng quân và phu nhân không cần vật gì cũng
có thể đây hoa thuyền đi, thật là thần nhân.
Đỗ Tu Nguyên sớm thống lĩnh mấy ngàn binh leo lên tiểu thuyền, giơ cao đuốc,
chiếu sáng mặt nước như ban ngày, ba chiếc thuyền lớn bị đoàn đoàn lớp lớp vây
quanh. Tài tử trên hai chiếc thuyền đã tập trung lại một chỗ, quân sĩ nhanh
chóng tiến sát thuyền lớn dùng nước cứu hỏa.
Ngồi ở trên hoa thuyền của Lạc Ngưng đều là Kim Lăng danh môn vọng tộc quyền
quý, thấy trước mắt vừa là đao thương vừa là lửa cháy, hầu hết cũng kinh hỏang
một lúc. Triệu Khang Ninh ngồi ở bên trong, vẫn bất động, khóe miệng khẽ cười,
trên mặt hiện lên một tia đắc ý, ánh mắt thỉnh thoảng hướng trên khuê phòng
của Lạc Ngưng đánh giá một phen.
Đợi cho tiểu thuyền gần sát mạn thuyền, Lâm Vãn Vinh đang muốn bước lên, Tần
Tiên Nhân giữ hắn lại, nói: “Tướng công, chậm đã!”
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại khó hiểu nhìn nàng, Tiên Nhân lấy trong áo ra một ít
đồ hóa trang, thay đổi dung mạo, ngượng ngập nói: “Thiếp ngày trước ở Diệu
Ngọc Phường vì đại kế của giáo phái mà chịu thiệt thòi chu toàn cho mọi người,
Kim Lăng nhiều người đã biết mặt ta. Giờ thiếp với tướng công đã thành thân,
nếu bọn họ nhận ra thiếp, nhất định trêu chọc tướng công gây phiên toái.”
Nha đầu này thực là rất chu toàn, Lâm Vãn Vinh mỉm cười, thấy nàng đã thay hóa
trang xong, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà bước lên.
Lâm Vãn Vinh vì lo lắng an nguy của Xảo Xảo hai người, vội vã hướng tới đám
người đang đứng hỗn loạn, ánh mắt tìm kiếm kỹ càng, vẫn không thấy bóng dáng
của Lạc Ngưng với Xảo Xảo.
“Tướng công, chàng xem!” Tiên Nhân chỉ ngón tay, vội kêu lên.
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn theo, đã thấy sương phòng lửa cháy bừng bừng, bao
trùm cả cửa sổ. Có hai bóng đen đang dọc theo sương phòng bí mật rời đi, hai
người này hành động cực kỳ bí mật thận trọng, nếu không có Tiên Nhân thấy,
người khác rất khó phát hiện.
Mẹ nó, quả nhiên là có người giở trò quỷ, Lâm Vãn Vinh kêu một tiếng, mang
theo Tiên Nhân nhắm trên lầu phóng đi. Bỗng vang lên một tiếng động nhỏ, một
khối gỗ cháy rớt xuống thiếu chút nữa là làm cho quần áo hắn dính lửa.
Tiên Nhân thấy tướng công liều mạng như thế, vội vàng bảo vệ trước người hắn.
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại, thấy hai bóng đen đã bị một đại hán lực lưỡng
ngăn lại, ba người đứng cùng một chỗ, Lâm Vãn Vinh thấy người ngăn hai tên đó
đích thị là Cao Thủ.
“Đại ca, đại ca!” Từ sương phòng đột nhiên truyền đến mấy tiếng gọi duyên
dáng.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại, thấy Xảo Xảo đang đứng trước cửa sổ, vẫy tay, kích
động nhắm hướng mình mà gọi.
“Xảo Xảo, chờ ta!” Lâm Vãn Vinh hô lớn, lúc này nhìn thấy Xảo Xảo không sao
cả, trong lòng hắn liền yên ổn lại, bước về phía nàng ta.
Tiên Nhân cùng hắn hai người đang muốn tiếp tục lên lầu, thì thấy Lạc Mẫn cùng
Từ Vị hai người từ một sương phòng khác đi ra, nói: “Tiểu huynh đệ, không nên
gấp gáp, ta sớm đã phái hộ vệ bảo vệ hai vị cô nương rồi, các nàng không có
nguy hiểm gì đâu, ngươi ngàn vạn lần không nên mạo hiểm, cứ an tâm mà chờ ở
đây.”
Không vội? Đó là lão bà của ta, các ngươi đương nhiên là không vội. Hai lão hồ
ly các ngươi ở đây thì không sao rồi, còn các nàng thì ai biết sẽ xảy ra cái
gì bất chắc, lại còn bảo ta không vội ư? Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy
Triệu Khang Ninh ngồi ở ghế trên, trên tay bưng một chén trà nhỏ, nhàn nhã
thưởng thức, vẻ mặt cười cười, cực kỳ tự đắc.
“Nàng dọa hắn một phen đi.” Lâm Vãn Vinh thì thầm bên tai Tiên Nhân vài câu,
Tiên Nhân cười nhẹ, bẻ một cành trúc thành hai đoạn, nhẹ nhàng bắn ra, liền
nghe một tiếng vang nhỏ, ghế ngồi của Triệu Khang gãy thành hai đoạn. Tiểu
vương gia ngã ngồi trên mặt đất, chén trà nóng đổ hắt vào người khiến hẳn kêu
thảm một tiếng, người lại bị đám người đang hỗn loạn chạy tới lui đạp trúng.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, thừa dịp hỗn loạn cùng Tiên Nhân lên lầu, chỉ thấy
Cao Thủ thống lãnh hơn mười hộ vệ, vây quanh lấy thích khách. Mẹ nó, nguyên
lai đã tiềm tàng mấy tên này, may mắn là lão Lạc đã an bài, bằng không hôm nay
việc này đã không có cách nào giải quyết cho tốt. Thích khách này võ nghệ
không kém, tuy bị vây khốn, nhưng vẫn ương ngạnh giao đấu, không hề sợ hãi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả: “Các ngươi không biết gì cả à, chủ tử các ngươi đã bị
bắt, còn ở nơi này phản kháng làm gì.”
Thích khách tuy là đã kinh qua huấn luyện, nhưng bản năng cũng làm cho bọn họ
lơ đãng hướng ánh mắt nhìn về phía Triệu Khang Ninh.
Quả nhiên là tên chó này. Lâm Vãn Vinh bừng bừng lửa giận trong lòng, hôm nay
tình thế đại loạn, sao không để Tiên Nhân bắn thần châm, thừa dịp hắn không
phòng bị, lấy mạng tên chó này, ý tưởng điên cuồng này nảy ra trong đầu hắn.
Không thể phủ nhận rằng ý nghĩ này rất hấp dẫn, nhưng có Từ Vị với Lạc Mẫn hai
người ở đây thực phiền toái rất lớn.
Hắn hậm hực đè nén ý nghĩ trong lòng, bên này Tiên Nhân cũng không nhàn rỗi,
điểm chỉ liên tục làm cho mấy gã thích khách khốn đốn, thân hình dừng lại, bị
cao thủ nắm được cơ hội bắt lấy.
“Xảo Xảo, Xảo Xảo!” Lâm Vãn Vinh nhảy vào khuê phòng của Lạc Ngưng. Xảo Xảo
trong mắt đẫm lệ, trên mặt mỉm cười, nhảy vào trong lòng hắn tấm tức khóc:
“Đại ca, đại ca, chàng đã đến rồi!”
“Bảo bối, nàng là bảo bối của ta, đương nhiên là ta tới rồi.” Lâm Vãn Vinh bên
tai nàng nhẹ nhàng nói, đồng thời liếc mắt trộm nhìn Tiên Nhân. Chỉ thấy tiểu
nha đầu này khuôn mặt tươi cười nhìn Xảo Xảo, tĩnh lặng một cách thần kỳ. Xem
ra tâm tình của Tiên Nhân đối với Xảo Xảo thật sự rất tốt, duyên phận lão tử
may mắn làm sao!
“Xảo Xảo, trên lầu bốc cháy, như vậy rất nguy hiểm, các ngươi sao lại không
xuống lầu?” Lâm Vãn Vinh hỏi.
“Không phải ta không muốn đi xuống, nhưng mà Ngưng tỷ tỷ …” Xảo Xảo nói đến
đây, dừng lại một chút, trộm nhìn phía trước giường: “Tỷ tỷ nhất định là đợi
ngươi lại, nàng mới bằng lòng xuống lầu.”
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy nha đầu Lạc Ngưng đang
ngồi ở mép giường, trên mặt đầy nước mắt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn không nói
một lời.
Lâm Vãn Vinh bị ánh mắt này của nàng làm cho có chút sợ hãi, tiểu nữu này bị
làm sao vậy, sẽ không tìm ta liều mạng đó chứ? Ta thật sự là có việc gấp,
không thể trần trừ được? Hắn trong lòng có chút áy náy, cố nén bất an trong
lòng, đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Lạc tiểu thư, ngươi, ngươi không
việc gì chứ?”
Một trận nhuyễn ngọc ôn hương nhào mạnh vào lòng hắn, thân thể mềm mại, đầy
đặn, nóng như lửa của Lạc Ngưng áp sát vào ngực hắn, hai tay quàng quanh cổ
hắn, đôi môi anh đào mềm mại bao trùm lấy môi hắn, một cỗ lan xạ bao trùm lấy
tâm tư hắn, làm cho hắn hoa mắt, tâm thần mê muội.
Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, Lâm Vãn Vinh trong đầu oanh một tiếng, mẹ nó, hôm
nay lão tử đã bị nữ tử này cưỡng hôn rồi sao?