Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 208: Ngộ Kiếp

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đại ca, đại ca…”

Xảo Xảo từ đằng sau tấm rèm vội vàng bước ra, duyên dáng kêu lên. Nhưng Lâm
Tam đã sớm gấp gáp mang theo Quách Vô Thường chạy ra ngoài, ngay cả tiếng nàng
cũng không hề nghe thấy.

“Ngưng tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ? Chẳng biết đại ca gặp chuyện gì gấp, đã
vội đi rồi, chuyện nơi này còn chưa xong mà.” Xảo Xảo chạy vào trong phòng,
len lén liếc nhìn Lạc Ngưng hỏi.

Lạc Ngưng giống như không nghe thấy nàng nói, thần tình ngây ngốc, sắc mặt
trắng bệch, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Nha hoàn kia vội vã trở lại, đem
mảnh giấy Lâm Văn Vinh viết trước khi đi trao cho Lạc Ngưng: “Tiểu thư, đây là
của Lâm công tử lưu lại.”

Lạc Ngưng vội vàng cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy nét chữ tựa như rồng bay phượng
múa, mạnh mẽ có lực, một bài thơ nhỏ với hai câu vừa mới viết xong:

Phù dung tác trướng cẩm trùng trùng

Bỉ dực hòa minh ngọc lộ trung.

Lạc Ngưng cắn chặt răng, mắt đỏ hoe, cầm cây bút lên, ghi thêm vào hai câu
thơ:

Nhân đạo dao trì xuân tự hải

Nguyệt minh phi hạ nhất song hồng.

Dịch thơ – Không đảm bảo chính xác 100%.

Phù dung làm trướng gấm giăng giăng

Uyên ương cùng hót đón sương tan

Khung cảnh dao trì xuân tựa biển

Đôi chim về giữa ánh trăng lan – hsol dịch.

Bài thơ này xem như đã kết hợp cả phù dung trướng lẫn khăn uyên ương rồi, Lạc
Ngưng vứt bút đi, nhìn vào mấy câu thơ kia một thoáng, đột nhiên phục trên
bàn, cất tiếng khóc òa…

Mọi người đang ở trong sảnh, thấy Lạc tiểu thư đưa hai vật phẩm đến, đều đã
nhỉn ra Lạc tiểu thư đối với Lâm Tam có mối cảm tình, đang nghĩ sẽ diễn ra một
câu chuyện tài tử giai nhân mỹ lệ, vậy mà Lâm Tam vửa mới đoạt khôi kia lại bỏ
rơi Lạc tiểu thư, vội vội vàng vàng chạy đi, thật sự khiến người ta phải kinh
ngạc. Nhất thời mọi người bối rối nghị luận, chẳng biết xảy ra chuyện gì.

Lạc Mẫn đứng dậy, ha ha cười nói: “Chư vị không cần ngạc nhiên. Thái độ của
tiểu nữ đối với Lâm công tử, nghĩ rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi,
trong nhà Lâm công tử tạm thời có việc gấp phải xử lý mới phải vội vàng rời
đi, cũng không biết được nguyên do. Ngày sau lão phu tất sẽ đem kết quả chuyện
này báo cho chư vị hương thân phụ lão biết. Lúc này hội thi thơ mọi việc đã
xong, lại gặp hứng đèn hoa rực rỡ, hôm nay chúng ta liền ở đây trên sông Tần
Hoài uống rượu ngon thật thỏa thích không say không về. Tiểu vương gia, Trình
đại nhân, chư vị đại nhân, cần phải cho lão phu một chút mặt mũi a.”

Mọi người thấy Tổng đốc đại nhân tự mình đứng ra giải thích, nghĩ rằng đích
xác như thế, liền đều cởi bỏ tấm lòng, dù sao việc náo nhiệt hôm nay đã xem
xong, còn lại là thưởng thức mỹ cảnh của Tần Hoài, nhất thời không khí trong
khoang lại trở nên tưng bừng, Triệu Khang Ninh cùng Trình Đức đánh mắt ra dấu,
hai người cũng ngồi xuống.

Lâm Vãn Vinh vội vàng đi ra ngoài khoang, biểu thiếu gia theo sau hắn, lo lắng
nói: “Lâm Tam, cô mẫu cùng Ngọc Nhược biểu muội đều xảy ra chuyện, thế này
phải làm sao thì tốt?”

Lâm Vãn Vinh đáp: “Thiếu gia người đừng vội, đem sự việc nói rõ ràng cho ta
nghe xem.”

Biểu thiếu gia gật đầu nói: “Hội thi thơ hôm nay Lạc đại nhân và Phủ doãn đại
nhân đặt biệt phát thiếp mới, các danh môn vọng tộc ở Kim Lăng đầu nhận được
lời mời, Tiêu gia chúng ta cũng không ngoại lệ. Ta bởi vì cuộc thi liền sớm ra
khỏi nhà, cô mẫu cùng biểu muội nói là một chút sau mới đến. Nhưng đợi hồi lâu
vẫn chẳng thấy bóng người. Trong lòng ta đang buồn bực, mới rồi có hạ nhân đến
báo lại, nói có người ở trong thành tìm được xe ngựa của cô mẫu và biểu muội,
còn hai người họ thì không thấy bóng dáng đâu, nhìn bộ dạng sợ là bị người ta
bắt đi rồi. Lâm Tam, thế này phải làm sao bây giờ? Ngươi nhất định phải nghĩ
biện pháp cứu giúp biểu muội và cô mẫu a.”

Lâm Vãn Vinh nghe vậy, lửa nóng trong đầu liền bốc lên, mẹ nó. Đây là chuyện
gì a, ta mới vài ngày không ở nhà, hai người đã bị người ta bắt đi rồi. Bắt
mất Đại tiểu thư không tính, ngay cả phu nhân cũng bắt nữa, hai người này mà
đi, Tiêu gia bằng như tiêu tan. Kẻ nào đó với Tiêu gia có cừu oán như thế nào
đây?

“Khi Đại tiểu thư cùng phu nhân ra ngoài, chẳng lẽ không mang hạ nhân theo?”
Lâm Vãn Vinh hỏi.

“Mang theo Tiêu Phong và Tiểu Thúy, nhưng hai người bị người ta đánh hôn mê
bất tỉnh, sau khi tỉnh lại không nhớ ra gì cả. Lâm Tam, ngươi nói đây là ai có
oán cừu với chúng ta a? Làm việc độc ác như vậy!”

Đánh hôn mê? Lâm Văn Vinh sửng sốt một chút, nếu có người trả thù, tỷ như Bạch
Liên giáo kia, nhất định gặp người là giết, sẽ không lưu lại người sống, kẻ ác
này lại đánh hôn mê hai người Tiêu Phong, là dụng ý gì? Hắn vốn đang nghĩ có
phải Triệu Khang Ninh cùng Trình Đức làm nên hay không, nhưng với người như Từ
Vị, tính kế tất nhiên chu toàn, bọn người Trình Đức nhất định sớm đã bị Từ Vị
âm thầm giám thị, sẽ không cho bọn hắn cơ hội như vậy. Như thế, đây là tặc
nhân nơi nào gây ác?

Hai người ở đầu thuyền nói chuyện, hoa thuyền này vốn nằm trên sông Tần Hoài,
sớm đã bơi xa giữa giòng, đợi hồi lâu ngay cả con đò nhỏ cũng không nhìn thấy.

Lâm Vãn Vinh nhớ tới chuyện ban đêm gặp được Đỗ Tu Nguyên cùng Hồ Bất Quy, đột
nhiên tỉnh ngộ, ôi chao, Từ Vị và Lạc Mẫn hai cái lão hồ ly này, sợ là sắp
động thủ với Trình Đức, hơn nữa là ngay tối nay. Lúc này mặt nước sông Tần
Hoài hẳn là sớm đã bị phong tỏa rồi.

Nghĩ như thế, trong lòng càng trở nên lo lắng, mẹ nó, không ra khỏi sông Tần
Hoài, chạy đi đâu tìm hai người Tiêu Đại tiểu thư? Hai nữ tử yếu đuối, tươi
tắn như hoa như ngọc, rơi vào tay tặc nhân, qua tối này còn không tìm được
người, vậy cái gì hoàng hoa khuê nữ thôi cũng xong rồi. Tiêu Ngọc Nhược tiểu
nữu này cũng thật là, vô duyên vô cớ tự nhiên náo loạn cả lên, đợi gặp lại,
lão tử sẽ chăm sóc cái mông nàng thật cẩn thận, cho nàng nhớ thật lâu.

“Thuyền, thuyền, Lâm Tam, có thuyền tới.” Biểu thiếu gia đột nhiên chỉ ra xa
xa, kêu to lên.

Lâm Vãn Vinh vội vàng theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, lúc này đèn hoa rực rỡ
mới đươc thắp lên, mặt nước sương mù mờ mịt, xa xa bơi lại một chiếc thuyền
gỗ, Hai người trên thuyền đang vẫy tay với Lâm Vãn Vinh.

“Hồ đại ca, Đỗ đại ca?” Lâm Vãn Vinh vừa thấy cái bóng hai người, liền cao
hứng kêu lên.

Hai người Hồ Bất Quy tăng tốc bơi thuyền không tới một phút liền tới dưới hoa
thuyền, không đợi mộc thuyền đình ổn, Lâm Văn Vinh thả người nhảy xuống, hạ
thân giữa thuyền nhỏ. Hai người Hồ Bất Quy , Đỗ Tu Nguyên đỡ lấy cánh tay hắn,
nói lớn:” Lâm tướng quân, chúng ta nhớ người chết được.”

Lâm Vãn Vinh kích động đáp: “Hai vị đại ca, ta cũng nhớ các người a, các huynh
đệ khỏe không?”

Hồ Bất Quy ha ha cười: “Chúng ta rất khỏe, đều ẩn tàng chung quanh đây, tối
nay chuẩn bị làm chút đại sự.”

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lâm Vãn Vinh âm thầm gật đầu, lúc này hắn đã
không ở trong quân, Hồ Bất Quy ngay cả việc cơ mật bậc này đều nói thẳng cho
biết, đây là tình nghĩa cùng tín nhiệm trong lúc sinh tử, người khác không thể
so cùng.

Đỗ Tu Nguyên nén nước mắt nói: “Lâm tướng quân, ngày ấy tên Vương bát đản Đông
Thành bắn pháo sau lưng người, các huynh đệ đều đã cho rằng người… Sau đó hơn
vạn huynh đệ quân cánh phải ta liền đi tìm Đông Thành kia liều mạng, nếu không
có Từ đại nhân ngăn cản, chúng ta đã đem họ Đông kia chém rồi…”

Hồ Bất Quy nói: “Không chém hắn thì sao? Ta phái Hứa Chân mai phục trên đường,
chỉ một mũi tên bắn thủng đầu lâu của hắn, cũng coi như tiện nghi cho tên
Vương bát đản này.”

Lâm Vãn Vinh ôm lấy tay hai người, cảm kích nói: “Hai vị đại ca, Lâm mỗ cảm tạ
vô cùng.”

“Lâm tướng quân, ngày ấy ở trong vạn pháo, người như thế nào thoát vây chứ?
Chúng ta thấy hỏa pháo mãnh liệt liền đều cho rằng người không thể sống sót.”
Đỗ Tu Nguyên than thở nói.

“Ài”, Hồ Bất Quy cắt ngang hắn nói: “Lâm tướng quân phúc lớn mạng lớn, sẽ
không dễ dàng bị gian nhân làm hại như vậy. lão Hồ ta sớm đã biết. Thế nào,
không khoác lác chứ?”

Lâm Vãn Vinh than thở: “Chuyện này trải qua lắm điều phức tạp, một lời khó nói
hết, đợi ngày sau sẽ kể lại chi tiết cùng hai vị đại ca.”

Hồ Bất Quy gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Ngày còn dài, Lâm tướng quân, Từ đại
nhân và các huynh đệ đang chờ người, chúng ta mau đi gặp họ.”

Lâm Vãn Vinh gật đầu, đón Quách Vô Thường lên thuyền, Hồ Bất Quy khua chèo.
Thuyền nhỏ thẳng tiến phía trước bơi đi.

Thuyền nhỏ thẳng tiến phía trước bơi đi. Tới gần bờ, đã thấy trên bến đèn đuốc
sáng choang, đúng là Từ Vị mang theo mấy ngàn nhân mã tự mình nghênh tiếp.

“Lâm Tam, cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi!” Còn chưa cập bờ, giọng Từ Vị đã
từ xa xa truyền tới. Biểu thiếu gia lần đầu tiên nhìn thấy tấm gương của người
đọc sách trong thiên hạ – Từ Văn Trường, tay liền run lên, hai chân có chút
run rẩy.

Lâm Vãn Vinh ôm quyền đáp: “Khiến Từ tiên sinh lo lắng rồi.”

Thuyền đã bơi tới bên bờ, mấy người nhảy xuống thuyền, Từ Vị giữ chặt tay Lâm
Văn Vinh nói: “Không phải lo lắng, lão hủ là thành tâm thành ý hướng tới Lâm
huynh đệ người cám ơn. Chiến thắng Bạch Liên giáo lần này, Lâm huynh đệ công
lao to lớn người người đều biết. Ngươi đề bạt mấy vị thiên hộ này, cũng đều là
các tướng trung lương có công lao có bản lĩnh. Ngươi vừa lập công lại vừa
‘trồng’ người, lão hủ có thể nào không cảm tạ?”

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, lão đầu này đánh giá ta rất cao, bất quá nói vài lời
ơn huệ hay ho có tác dụng gì, không bằng phát chút bạc thưởng mới thực tế hơn.

Từ Vị nhìn hắn từ trên xuống dưới, thật lâu mới nói: “Lâm tiểu huynh, ngày ấy
trong vạn pháo, ngươi không bị thương tổn gì. Nếu là vì lão hủ sơ suất, dẫn
đến tổn thương của huynh đệ, lão hủ cả đời sẽ không được bình an a.”

“Chuyện này, ta cũng không có tổn thương gì, chỉ là bị đại pháo làm choáng đầu
hoa mắt, buổi tối ngủ không yên, còn mơ thấy ác mộng, có đôi khi thổ chút
huyết, còn lại coi như bình thường. Đại phu nói, dùng nhiều đồ bổ, nghỉ ngơi
bồi dưỡng ba mươi năm sẽ trở lại bình thường thôi mà.”

Từ Vị nghe hắn ba hoa cũng không so đo, mỉm cười nói: “Lâm huynh đệ vì xã tắc
Đại Hoa ta, cúc cung tận tụy, không tiếc dấn thân vào nơi nguy hiểm, dốc sức
đấu thắng Bạch Liên thánh mẫu, đánh gục trong hỏa pháo, tinh thần bậc này, khí
khái bậc này thật sự khiến ba quân tướng sĩ ta đều noi theo, lão hủ nhất định
báo với hoàng thượng, thưởng thêm thật trọng hậu.”

Lão đầu này cố ý mỉa mai ta đây, dù da mặt Lâm Vãn Vinh cực kỳ dày cũng nhịn
không được có chút nóng lên, Bất quá Từ Vị làm bộ thật tình chẳng biết, hắn
cũng làm bộ hồ đồ, ha ha cười hai tiếng nói: “Từ đại nhân, người chuẩn bị hôm
nay động thủ sao?”

“Không sai, ta ở Giang Nam mấy ngày này, trong kinh có rất nhiều sự vụ đợi
làm. Việc ở Giang Tô này chính là chuyện cuối cùng ta làm ở Giang Nam, xử trí
xong rồi, ta liền hồi kinh báo cáo”. Từ Vị nhìn Lâm Vãn Vinh:” Lâm huynh đệ,
việc đêm nay, nếu đổi lại là ngươi thì nên làm thế nào mới ổn.”

Ngất, trò chính trị ngươi là tay tổ, còn hỏi ta, không phải là cố ý chơi ta
sao. Lâm Vãn Vinh cười nói: “Loại việc này tiểu đệ cũng không am hiểu, lẽ tất
nhiên Từ tiên sinh tinh thông nhất rồi, đơn giản là tội chứng rõ ràng, hạ thủ
tàn nhẫn mà thôi. Từ tiên sinh nhất định sớm an bài tốt đẹp cả rồi, đâu còn
cần ta ở bên hoa tay múa chân.”

Từ Vị gật đầu than vãn: “Lâm huynh đệ quả là người thông minh trời sinh. Tội
chứng đã sáng tỏ, hạ thủ phải tàn nhẫn, đó là bí quyết thành công khuynh loát
quan trường, rất nhiều người lăn lộn cả đời cũng không nắm được yếu quyết này,
tiểu huynh đệ ngươi một lời nói ra trọng điểm, ngươi nếu làm quan, thiên hạ sợ
rằng không ai là đối thủ của ngươi.”

Lại nghe lão lừa bịp, Lâm Vãn Vinh nói: “Việc đêm nay, tiểu khả liền chờ tin
tức tốt của tiên sinh. Ồ, còn có một chuyện, tiên sinh nếu muốn động thủ, tất
nhiên sớm bắt đầu giảm thị bọn người Trình Đức, chẳng biết bọn họ hôm nay có
điểm dị thường nào chăng, có bắt bớ ai chăng?”

Từ Vị chậm rãi lắc đầu: “Ta đích xác âm thầm giám thị Trình Đức và thuộc hạ,
bất quá hôm nay chưa thấy hắn có hành động gì khác lạ. Sao vậy? Lâm tiểu huynh
hỏi điều này là sao?”

Lâm Vãn Vinh đem chuyện Tiêu phu nhân và Đại tiểu thư bị người bắt mất báo cho
Từ Vị, Từ Vị cả kinh nói: “Lại có chuyển này, người phương nào gan lớn tày
trời vậy? Ngay cả Quách tiểu thư cũng dám bắt đi? Không sợ tru di cửu tộc
sao?”

Bắt mất Tiêu phu nhân phải bị tru di cửu tộc? Nói giỡn sao! Lâm Vãn Vinh lắc
đầu, bấm ngón tay tính toàn, có oán cừu với Tiêu gia, chỉ có hai phe nhân mã.
Một là bọn người Ninh tiểu vương gia nhiều lần ép buộc, còn lại chính là Bạch
Liên giáo. Bọn người Triệu Khang Ninh, Trình Đức ở dưới tầm mắt của Từ Vị, tự
nhiên không làm được trò gì, mà phe kia – Bạch Liên giáo sớm đã tan thành mây
khói, chỉ còn lại hai “dư đảng” xinh đẹp rực rỡ.

Dư đảng? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, tức thời nhớ tới mẫu nữ Đại tiểu thư
gặp đủ loại kiếp nạn, trong lòng giật mình hiểu rõ được một chuyện, liền lớn
tiếng nói: “Từ tiên sinh, xin cho ta một thớt khoái mã.”

Từ Vị thấy hắn vẻ mặt lo lắng tựa như biết được điều gì, cũng không dám chậm
trễ, vội vàng hạ lệnh: “Chuẩn bị cho Lâm tướng quân một thớt khoái mã, Hồ Bất
Quy, ngươi suất lĩnh một ngàn tinh kỵ, nghe theo chỉ huy của Lâm tướng quân,
nhất định phải đưa Tiêu phu nhân hoàn hảo không tổn hao cứu ra.”

Lâm Vãn Vinh sớm đã không nghe được lão an bài cái gì, khoái mã vừa đến, hắn
ngay cả Quách Vô Thường cũng không quản, xoay người nhảy lên lưng ngựa hét lớn
một tiếng, roi ngựa vung lên, liền như tên rời khỏi cung, hướng tới bên hồ
Huyền Vũ chạy thẳng.

Hồ Bất Quy suất lĩnh một ngàn tinh kỵ theo sát phía sau hắn, từng trận vó ngựa
phá tan sự yên tĩnh của thành Kim Lăng.

Tới bên hồ Huyền Vũ, Lâm Vãn Vinh xoay người xuống ngựa, chỉ thấy trên hồ sóng
nước mêng mang, nào đâu bóng dáng du thuyền.

“Tiên Nhi, Tiên Nhi!” Lâm Vãn Vinh quay về phía mặt hồ gọi lớn.

Mấy loài chim nước đậu trong bụi rậm vỗ cánh phành phạch bay lên, mặt hồ càng
hiện rõ trống trải yên tĩnh, hoa thuyền của Tiên Nhi không biết trốn ở nơi
nào.

“Lâm tướng quân!” Hồ Bất Quy suất lĩnh một ngàn kỵ binh chạy vội tới, vội vàng
xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Mạt tướng nghe theo sự điều động của tướng quân.”

Lâm Vãn Vinh phất tay ra lệnh: “Hồ đại ca, ngươi chỉ huy các huynh đệ chèo
thuyến nhỏ ra hồ Huyền Vũ tìm một chiếc thuyền hoa, nếu là trên thuyền có
người, hãy nói…”

Lời còn chưa dứt, Hồ Bất Quy chỉ tay vào mặt hồ hỏi: “Tướng quân, là chiếc này
sao?”

Lâm Vãn Vinh vừa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa mặt hồ chậm rãi bơi tới một
chiếc hoa thuyền thật lớn, trên đầu thuyền, một nữ tử mi mục như vẽ đang đứng
nhìn lên bờ mỉm cười.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận