Vào bên trong, đã thấy nơi này nguyên lại gần sát với sông Tần Hoài, dựng mấy
dãy trường đình dài dọc bờ sông, chia thành mấy đoạn.
Lâm Vãn Vinh vừa tiến lại liền có gã sai vặt dẫn hắn vào trong trường đình,
dâng trà cùng bánh bột rồi khom người cáo lui. Chiêu đãi không tệ, Lâm Vãn
Vinh âm thầm hừ một tiếng, cầm một cái bánh nhấm nháp.
Trường đình này dựa vào sông mà làm, toàn bộ dựng bằng trúc, sông Tần Hoài
sóng nước chiếu sáng long lanh, thuyền nhỏ qua lại như thoi đưa, phong cảnh
thật mê người. Ngồi trong đình, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, gió nhẹ mơn
man thật là thanh tĩnh.
Trong đình này sớm tụ tập bốn năm chục tài tử, ai nấy thần thái bay bổng, khí
thế phi phàm, tự cảm thấy mình có triển vọng.
Lâm Vãn Vinh níu lấy một một tài tử có vẻ thật thà ở bên cạnh, hỏi: “Huynh
đài, hội thi thơ này sẽ so tài thế nào?”
“Huynh đài ngươi không biết quy tắc của hội thi thơ sao?” Tài tử kia nhìn hắn
kỳ quái, nói: “Chuyện này thật là buồn cười.”
“Là vì, tiểu đệ văn tài không thành, chỉ vào học hỏi một phen, đối với quy tắc
gì đó cũng không để ý, xin huynh đài chỉ dẫn một phen, tại hạ Tam Lâm, còn
chưa thỉnh giáo quý tính đại danh.” Lâm Văn Vinh vội đáp.
“Tại hạ Yến Thăng Hồi. Nguyên lai là Tam huynh.” Yến Thăng Hồi gật đầu nói:
“Quy tắc này cũng đơn giản, mười người một tổ, tùy theo đề thi rút được, trong
khoảng một tuần trà, mười người đồng thời làm đề thi, mỗi tổ sẽ có hai người
được thăng cấp, sau khi thi văn, người tự cảm thấy không bằng có thể rời khỏi,
nếu có người tranh cử, sẽ có ba vị tiên sinh danh tiếng phán quyết. Để thực
thi công bằng, mỗi người trong ba vị đều giơ thẻ, cả ba vị đều đồng ý thì
người tranh cử mới có thể lên cấp. người được lên cấp liền có thể lên hoa
thuyền ra giữa sông Tần Hoài. Nơi đó mới chính thức là chốn tài tử danh tiếng
tụ tập.”
Cuộc tuyển chọn lớn và ủy ban bình chọn? Lâm Văn Vinh có chút hiểu ra. Vụ này
tương đương mỗi khu chọn ra trước vài người, sau đó tiến vào tụ họp cuối cùng,
ta ngất, đây chính là phong cách chọn người tài điển hình, quả nhiên đơn giản
thực dụng. Mười người làm cùng đề, so tài cũng công bằng, không giả dối được.
“Người bị rớt còn có thể nhập tổ mười người có cơ hội thi lại. Bất quá nếu lại
bị đào thải thì bắt buộc phải rút lui.” Yến Thăng Hồi lại nói.
Cái này là thi lại, nha đầu Lạc Ngưng này quá giỏi rồi, loại hoa chiêu này
cũng nghĩ đến được. Lâm Văn Vinh gật gật đầu: “Thế này cùng công bình. Ồ, Yến
huynh, người vượt qua sao?”
Yến Thăng Hồi cười khổ đáp: “Không nói dối Tam huynh, ta ở vòng đầu phát huy
thất thường, danh xếp thứ ba trên mười, mất đi tư cách tấn cấp lần một, lúc
này đang đợi cơ hội cuối cùng đây.”
Thứ ba trên mười? Thứ hạng này thật quá thương tâm. Lâm Văn Vinh bất đắc dĩ
lắc đầu nói: “Yến huynh, chớ lo âu như thế, tin rằng vòng sau ngươi nhất định
sẽ lên cấp.”
Lâm Vãn Vinh cùng Yến Thăng Hồi kia hàn huyên trong chốc lát, đối với phép tắc
sau khi lên cấp hắn cũng không rõ ràng mấy, nhưng cửa trước mắt mới là quan
trọng nhất.
Lâm Vãn Vinh cười thầm vài tiếng, hội thi thơ này làm phô trương như thế, nha
đầu Lạc Ngưng này, cũng có chút thiên phú đầu cơ.
Quả nhiên giống như Lâm Vãn Vinh hình dung, vật phẩm dùng trong trường đình
này, thậm chí cả bàn ghế, đều không ngoại lệ gắn lên ấn ký của Thực Vi Tiên.
Chúng tài tử bị đào thải còn được nhận vật kỷ niệm đặc biệt của đại hội là một
chiếc dù bằng giấy dầu do Thực Vi Tiên tài trợ.
Theo như vấn đề của chính mình, nếu có bị đào thải ở cuộc tuyển chọn, đối với
Lâm Văn Vinh cũng chẳng sao, Lạc Ngưng chỉ nói muốn hắn tham gia chứ không nói
muốn hắn lên cấp, cứ tận tâm tận ý là được. Hắn ngồi nơi này nhàn nhã uống mấy
chén trà, ngủ gật một chút, mắt thấy chúng tài tử trước mắt đều tương đương
nhau cả, có lên cấp hay đào thải cũng chẳng thể xét là nhân tài hay không,
cùng Yến Thăng Hồi chờ cho tới lúc đủ đội mười người.
Trong mười người phái ra một người rút đề thi của tổ, lão huynh rút đề thi kia
khẩn trương đầu đầy mồ hôi, thiếu chút nữa đi cũng không xong. Lâm Vãn Vinh
nhìn thấy âm thầm lắc đầu, tố chất tâm lý thế kia mà cũng tới tham gia tuyển
nhân tài sao?
Hắn nhớ tới một chuyện, vỗ vỗ Yến Thăng Hồi ở phía trước hỏi: “Yến huynh, nghe
nói Kim Lăng đệ nhất tài tử Hầu Dược Bạch cũng tới tham gia thi tài, chẳng
biết có thật hay không?”
Yến Thăng Hồi gật đầu đáp: “Tự nhiên là thật, Hầu công tử đối với Lạc tiểu thư
một mực si tình, cơ hội bậc này nào có thể bỏ qua, hắn cũng là nhân tuyển hàng
đầu của ngôi vị đầu bảng hội thi thơ lần này. Bất quá, Hầu công tử và chúng ta
không ở một khu, với khả năng của hắn thì việc thuận lợi thăng cấp không phải
là vấn đề.”
Sớm nghe Hầu Dược Bạch này đóng cửa khổ học, chẳng biết học được chút bản lĩnh
gì, cũng dám tới đoạt khôi. Hắn lại nghe Yến Thăng Hồi lắc đầu nói: “Bất quá,
ta không xem trọng Hầu công tử.”
“Ồ, là vì sao ?” Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.
“Hội thi thơ lần này, vì Lạc tiểu thư muốn chiêu thân, có thể nói tài tử khắp
thiên hạ tụ tập, Hầu công tử mặc dù thân là Kim Lăng đệ nhất tài tử, nhưng
thiên hạ rộng lớn, anh kiệt bao nhiêu, không kể mấy tỉnh Giang Chiết, mà cả
tài tử kinh thành cũng đếm không xuể, hắn vị tất có thể thắng. Nghe nói thế tử
của Thành vương gia là Triệu Khang Ninh tiểu vương gia đối Lạc tiểu thư một
tấm chân tình, hắn cũng tham gia hội thi thơ này, có hắn tham gia, việc Hầu
công tử đoạt khôi càng thêm ít hi vọng.” Yến Thăng Hồi nói.
Tiểu tử Triệu Khang Ninh này cũng tới, Ta ngất, vậy có thể náo nhiệt rồi, hắn
thấy ta thì phải làm lễ sư đồ, hắc hắc. Bất qua lão Lạc làm ra trận thế lớn
như vậy, đem ánh mắt mọi người tụ tập tới nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì
đây? hắn liếc mắt xung quanh một lượt, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm,
sắc mặt biến đổi mạnh mẽ, ai dà, lão Lạc này muốn động thủ rồi.
Nảy ra ý nghĩ này, trong lòng hắn vừa hưng phấn lại vừa lo lắng. lão Lạc còn
theo người trong thiên hạ bày ra trò đùa a, lấy nữ nhân hấp dẫn ánh mắt của
tất cả mọi người rồi ngầm mài đao, mẹ nó, thật sự là cái gì cũng dám làm a.
Yến Thăng Hồi nhìn người rút thăm, hơi khẩn trương nói: “Tam huynh, ta giờ chỉ
còn một cơ hội này thôi, chẳng biết có thể qua được hay không.”
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn, bảo: “Thoải mái một chút, Yến huynh, cái gì đáng
là của ngươi sẽ là của ngươi, ai cũng không tranh được. Nếu chẳng phải của
ngươi thì muốn tranh cũng không tranh được.”
Đang khi nói chuyện, lão huynh rút thăm đã lấy xong đề, run run rẩy rẩy dùng
ngón tay mở ra, thanh âm phát run thì thầm: “Dĩ xuân hạ nhị quý vi… vi… vi đề,
tố… tố… tố nhất thất tuyệt!”
Ta ngất, ngươi đọc trôi chảy chút được không? Lâm Vãn Vinh âm thầm lắc đầu,
“Lấy xuân hạ làm đề, làm ra một bài thơ thất tuyệt” , trò đùa này đối với hắn
mà nói cũng khá khó khăn, bất quá cũng không phải là dạng cao không với tới
như trong tưởng tượng.
Đề vừa xuất ra, mười vị tài tử đã nhanh chóng hành động, xưa có câu “Thất bộ
thành thi”, mặc dù khoa trương một chút, nhưng nếu chỉ trong một thời gian
uống hết chén trà nhỏ làm ra bài thơ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“ Có rồi, có rồi, ta có rồi” – Yên Thăng Hồi là người đầu tiên kêu lớn. Tài tử
khác nghe được trong lòng kinh ngạc, tâm lý sợ không vượt qua được kỳ kiểm
tra, càng chảy mồ hôi đầy đầu.
“Ngươi ầm ĩ cái gì?” Một giọng nói nữ nhân truyền tới, nghe có chút quen tai,
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ trung niên đang ngồi trên vị
trí giám khảo, mặt đầy vẻ giận dữ nhìn tới nơi này. Ngất! Sao lại là bà ta?
Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ngất! Sao lại là bà ta? Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa nhày dựng lên.
“Ôi, đây không phải là Mai đại quốc học sao? Ngươi như thế nào không trở lại
kinh thành a, gần đây khỏe không, có xuống đồng cày ruộng hay không?” Lâm Vãn
Vinh trong đầu ý niệm vội chuyển, trên miệng lại là môi cười mặt không cười.
Mẹ nó, hôm nay thật sự quá bất lợi rồi, bị “lừa gạt” không nói, chạm trán với
giám khảo lại là nữ nhân biến thái này! Ta ngất, Lạc tiểu thư, điều này không
thể trách ta.
Mai Nghiễn Thu đảm nhận một trạm giám khảo này sớm đã mệt mỏi. Trước đó căn
bản không chú ý tới Lâm Tam, mắt thấy người này đột nhiên xuất hiện trước mặt
mình, sợ đến mức từ ghế đứng lên, cả kinh nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì ư?” Lâm Vãn Vinh cười đáp: “Người không biết sao, đến tham gia hội thi
thơ a, này giám khảo, đợi chút nữa nhớ chiếu cố một chút nha.”
Nghe nói hắn đến tham gia hội thi thơ, Mai Nghiêm Thu tâm khí cường kiện một
chút, ngạo nghễ nói: “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.”
“Bản lĩnh của ta Mai đại quốc học không biết sao?” Lâm Vãn Vinh nheo mắt, chậm
rãi vươn một ngón tay, cười nói: “Tay này của ta kêu là Nhất dương chỉ, chính
là tuyệt học gia truyền, Mai tiên sinh ngày đó cũng tận mắt nhìn thấy rồi, hắc
hắc.”
Mai Nghiêm Thu sắc mặt trắng bệch, đặt mông ngồi vào ghế không dám nói gì, Yên
Thăng Hồi giữ chặt Lâm Vãn Vinh, mặt đầy sùng bái hỏi: “Tam huynh, ngươi cũng
biết Mai tiên sinh?”
“Biết một chút, bà ấy đối với ta ấn tượng ghi khắc rất sâu.” Lâm Vãn Vinh ha
ha nói, phảng phất nhìn sang Mai Nghiễn Thu một thoáng.
“Đã đến giờ!”, một vị giám khảo hô to, các tài tử nhất thời mồ hôi đầy mặt,
một tổ này đều là bị đảo thải ở vòng một, chờ được phục hồi, sớm đã có áp lực
trong lòng, vừa nghe đến giờ, có mấy người đứng còn không yên, Lâm Vãn Vinh
chọn tổ này cũng là cố ý chiếm tiện nghi.
“Ngươi nếu làm thơ xong, vậy ngâm nghe xem”, một giám khảo nói với Yến Thăng
Hồi.
“Vâng, lấy xuân hạ làm đề, học sinh làm chính là:
Qua phù úng thủy lương tiêu thử
Ngẫu điệp bàn băng thúy tước hàn
Tà thạch cận giai xuyên duẩn mật
Tiểu trì thư diệp xuất hà đoàn.”
Yến Thăng Hồi trán đầy mồ hôi, vội vàng ngâm.
(Dịch nghĩa – ko chắc chính xác 100%
Quả dưa thả trong vò nước mát xua đi cái nóng
Ngó sen ngâm trong chén băng xanh tỏa ra hơi lạnh
Đá tảng bên thềm rêu phong giăng phủ
Sen trong ao nhỏ đã nở một vùng hoa.
Dịch thơ:
Dưa ngâm nước mát xua nóng bức
Ngó thả băng xanh hơi lạnh lan
Bên thềm đá cũ mờ rêu phủ
Ao nhỏ mùa sen đã nở tràn
hsol dịch)
“Thơ hay thơ hay!” Yến Thăng Hồi vừa ngâm xong, giám khảo còn chưa nói, Lâm
Vãn Vinh đã vỗ tay cười khen.
Yến Thăng Hồi cảm kích nhìn vị Tam huynh mới vừa quen không lâu, hắn tự mình
biết rõ, bài thơ thất luật này cũng chỉ có từ ngữ thông thuận, đối vần cẩn
thận, miễn cưỡng tính vào loại hàng trung, cách thơ hay còn xa lắm.
Mấy giám khảo kia gật gật đầu, thương nghị một lúc, đồng thời nâng thẻ: “Thông
qua, thăng cấp!”
Yến Thăng Hồi hưng phấn kêu một tiếng, ôm lấy Lâm Vãn Vinh nói: “Tam huynh, ta
lên cấp rồi, lên cấp rồi.”
Lâm Vãn Vinh a a cười nói: “Chúc mừng Yến huynh.”
Mấy giám khảo liếc mắt bốn phía, lại hô: “Còn ai làm được nữa? Mau mau báo
ra.”
Những người còn lại sắc mặt khó khăn, chẳng ai dám mở miệng. Giám khảo thấy
thế liên tục lắc đầu: “Nếu không có ai, chúng ta liền…”
Ngất, mấy tên này, dứt khoát bình thường thời gian đọc sách đều đi tán gái cả,
ngay đến ta cũng không bằng a, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói: “Chậm đã, chậm
đã, nếu không người nào làm được, tiểu sinh bất tài, làm một bài thơ, xin mời
các vị lão sư bình luận.
Lương hồi thúy đàm băng nhập xỉ,
Xỉ thấm thanh tuyền lộ nhật hàn.
Hương hão miểu phong thanh như lũ
Chỉ song minh nguyệt thính minh thiền.”
(Dịch nghĩa – không đảm bảo đúng 100%
Hơi lạnh kéo về hồ xanh thẳm, băng đóng vào răng
Răng thấm đẫm hơi nước tinh khiết giá rét ban ngày
Làn hương tỏa lan trong cơn gió xa thanh tao như tơ trời
Bên song cửa trăng sáng, nghe tiếng ve sầu rả rích.
Dịch thơ:
Khí lạnh tràn hồ, băng lạnh răng
Răng thấm hơi sương ngày rét căm
Hương mùa lan tỏa ngàn tơ gió
Vẳng tiếng ve sầu bên song trăng
hsol dịch)
“Thơ hay, thơ hay!” Yến Thăng Hồi được dịp báo đáp, lớn tiếng kêu khen.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, quay về Mai Nghiễn Thu làm bộ đưa ngón tay: “Mai đại
quốc học, cái này của ta kêu là Nhất dương chỉ, tuyệt học gia truyền, rất là
lợi hại a…”
Sắc mặt Mai Nghiễn Thu liền biến đổi, run rẩy nâng thẻ bài trong tay lên…
Trong một chiếc hoa thuyền lớn trên sông Tần Hoài, Lạc Ngưng nắm lấy lan can,
mắt nhìn qua thuyền bên cạnh chúng tài tử đi lại như thoi đưa, than khẽ:
“Độc tự mạc bằng lan
Thu giang yên vũ lộ trung hàn
Phong thanh sạ khởi nhân vị hoàn!”
Một mình lặng lẽ tựa hiên mây
Sông thu sương khói lạnh thân gầy
Gió thổi tơi bời, người chưa thấy! (hsol dịch)
Nàng khe khẽ ho hai tiếng, vội vàng lấy khăn tay che miệng nhỏ, trên mặt một
mảng đỏ bừng. Đổng Xảo Xảo từ trong phòng đi ra, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng nàng
nói: “Ngưng tỷ tỷ, sao người lại ra ngoài, mấy ngày nay người vất vả quá độ,
đại phu nhắc người phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Ta là do vất vả quá độ. Lạc Ngưng cười khổ một tiếng, giữ chặt tay nàng hỏi:
“Xảo Xảo, Lâm đại ca đáp ứng ta hôm nay nhất định trở về, ngươi nói xem, hắn
có gạt ta hay không?”
Xảo Xảo khẽ vỗ tay Lạc Ngưng nói: “Tỷ tỷ, người yên tâm đi, đại ca nếu đáp ứng
người trở về, chàng nhất định sẽ về. Đại ca từ trước tới giờ chưa thất tín với
ai cả.”
Lạc Ngưng khẽ ho hai tiếng, nhìn Xảo Xảo, trên mặt toát lên vẻ hâm mộ nói:
“Lâm đại ca là tướng công của ngươi, ngươi tự nhiên yêu thương hắn.”
Xảo Xảo hi hi cười nói: “Ngưng tỷ tỷ, đại ca vội vàng trở về làm gì, chàng vốn
thích dạo chơi tứ xứ, lúc này nếu quay lại rồi, phòng chừng cũng đang ở ngồi ở
trường đình uống trà với người ta, xem hội thi thơ náo nhiệt. Ngưng tỷ tỷ,
người nói thử xem, như những tài tử này, tài học tốt, rất nhiều người nhìn
tuấn tú lanh lợi, thật ra tỷ thích người nào? Nếu được thì để Lạc đại nhân làm
mai cho người.”
Lạc Ngưng sắc mặt ửng hồng, cả chiếc cổ cũng đỏ bừng, khẽ nói: “Muội muội tốt,
chúng ta làm tỷ muội cả đời, có được không?”
“Được chứ, đương nhiên được.” Xảo Xảo cười ngọt ngào, “Bất quá, người trước
tiên uống thuốc đã, rồi nghỉ ngơi thật tốt một phen. Nếu không tới lúc người
xuất trường, chúng tài tử không phải muốn thấy một một bệnh mỹ nhân đáng
thương chứ?”
Lạc Ngưng nhìn mặt nước sông yên tĩnh, nhẹ giọng than vãn: “Nếu hôm nay hắn
không trở lại, ta sống không có hứng thú gì!” Xảo Xảo nghe vậy thời sững sờ,
kêu lên: “Tỷ tỷ…”.
Chỉ thấy đôi mắt Lạc Ngưng bồng bềnh lệ hoa, ngơ ngẩn nhìn phương xa, thân thể
yếu đuối trong gió cô khổ không chỗ nương tựa, làm cho người ta tràn đầy
thương tiếc …
“ Không cần đưa thẻ nữa…” Lâm Vãn Vinh đột nhiên vung tay kêu lên.
“Vì sao?” Một vị giám khảo kêu lớn.
“Cái này chẳng đơn giản sao?”, Lâm Vãn Vinh cười nói: “Dựa theo quy tắc, mỗi
tổ có hai người tự động tấn cấp. Trong mười người chúng ta, chỉ có ta và Yến
huynh làm được thơ, không phải tự động lên cấp rồi sao? Các vị lão sư, thẻ bài
này không cần nâng lên nữa, tiểu sinh rất sợ bị đả kích vào sự tự tin mà ta
không dễ dàng mới kiến lập được.
Hai vị giám khảo gật gật đầu mỉm cười: “Ngươi khiêm nhường thế rất tốt, ngươi
mặc dù là lên cấp rồi, thẻ bài này chúng ta vẫn muốn nâng…”
Hai người đồng thời lật bài: “Lên cấp” – “Lên cấp”.
Mai Nghiễn Thu chẳng đặng đừng, cắn răng nâng thẻ bài: “Lên cấp”.
Nhìn ba vị giám khảo nhất trí nâng thẻ bài, Yến Thăng Hồi hưng phấn kêu lên:
“Lên cấp, Tam huynh, ngươi cũng thăng cấp rồi.”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: “Yến huynh, không nên quá kích động, đây vốn là
việc đã dự tính trước.” Yến Thăng Hồi vốn đã để ý suy xét nhưng không thể nói
toẹt ra rằng cuộc bình chọn này căn bản là vô dụng, hắn ôm quyền nói: “Tam
huynh thong thả nhàn nhã, trí kế hơn người, Yến mỗ bội phục, bội phục.”
Những kẻ khác thấy hai người dễ dàng vượt qua như vậy thì ảo não muốn chết,
sớm biết như thế, chẳng cần thơ vớ vẩn gì, cũng không sợ mất mặt, cứ ngâm
trước nói sau, nhất thời do dự khiến người khác chiếm tiện nghi.
Cửa thứ nhất xem như vượt qua rồi, Lâm Vãn Vinh cùng Yến Thăng Hồi lên hoa
thuyền, thẳng tiến sông Tần Hoài. Những tài tử qua cửa thứ nhất chia nhau lên
hai hoa thuyền, trên mỗi thuyền đều có sáu mươi người, đó là tinh anh của cuộc
tuyển chọn.
Những tài tử lọt qua cửa thứ nhất chia nhau lên hai hoa thuyền, trên mỗi
thuyền đều có sáu mươi người, đều là tinh anh của cuộc tuyển chọn.
Hoa thuyền này so sánh với hoa thuyền đêm qua ở cùng Tiên Nhi thì không bằng,
nhưng cũng có vẻ hào hoa dị thường, bút mực giấy nghiên, cầm kỳ thư họa, cần
gì đều có. Mấy người tài danh ngồi ở trên đài, nhẹ gảy đàn cầm, đau buồn thê
lương hát lên tiểu khúc, dưới đài chúng tài từ gõ phách hát theo, ứng thanh
cao giọng, đích xác có chút không khí văn sĩ tụ tập.
“Chư vị công tử!” Một người bộ dạng nhân vật chấp sự đứng lên nói: “Hội thi
thơ năm nay chính là dịp vui vẻ uống rượu làm thơ, chúng ta có thể tụ họp một
nơi chính là duyên phận của trời, liền xin mời chư vị cùng uống một chén để
cảm tạ duyên gặp nhau, mời…”
“Mời…” Chư vị tài từ một hơi cạn sạch, trông rất khí thế.
Quan chấp sự kia lại nói: “Chư vị nếu thông qua cửa thứ nhất, vậy đều là kẻ có
học vấn, hôm nay cửa thứ hai cũng thật đơn giản. Chúng ta hơn năm mươi người
liền phân thành năm tổ, mỗi tổ phân biệt bằng tửu lệnh. Tửu lệnh này là đối từ
một chữ lên nhiều chữ, ai đối không được liền xin mời lùi qua một bên uống cạn
chén, người còn lại tiếp tục, ai kiên trì tới cuối cùng là người thắng.”
Lâm Vãn Vinh nghe hiểu đại khái, trong lòng thầm cảm thấy mới mẻ, cách này có
ý tứ. Mười người làm tửu lệnh, một chữ đối lên nhiều chữ, nói là so tài hoa,
không bằng là nói so cơ trí, so tửu lượng.
Hắn bưng chén trà, tìm một chỗ gần khoang thuyền ngồi xuống. Nhìn trên dòng
sông đã thấy có hai hai hoa thuyền bơi ở bên, cũng không biết Lạc Ngưng ở trên
thuyền nào. Đang nhàn nhã vô sự, bỗng thấy xa xa chèo đến một chiếc thuyền
nhỏ, trên thuyền có một trung niên hán tử đen đúa cao lớn và một người mặt
trắng không râu đang tụ ở một chỗ, nói nhỏ gì đó.
Ta ngất, lão tử không gặp quỷ chứ. Hắn cẩn thận dụi dụi mắt, “A” to một tiếng,
ném chén trà trong tay đi, lớn tiếng kêu: “Đỗ đại ca, Hồ đại ca…”
Chiếc thuyền kia cách rất xa, ban đầu còn không nghe thấy hắn hô hoán, đợi tới
lúc đến gần mới nghe tiếng kêu. Hai người trên thuyền theo giọng kêu trông
lại, vừa nhìn thấy bóng dáng Lâm Vãn Vinh, hai người sửng sốt một chút, lập
tức mừng rỡ. Hồ Bất Quy chính là hán tử cao năm xích, lệ rơi đầy mắt, lớn
tiếng gọi: “Lâm tướng quân, Lâm tướng quân, người vẫn còn sống, con mẹ nó chứ,
người vẫn còn sống oa oa oa oa…”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, quệt mũi một cái, thân thể phóng ra định nhảy
xuống sông. Yến Thăng Hồi liền giữ chặt hắn lại hỏi: “Tam huynh, người muốn
làm gì?”
Lâm Vãn Vinh đáp: “Ta có mấy huynh đệ sinh tử ở bên kia, ta muốn qua gặp bọn
họ, bà nội ơi, ta tưởng bọn họ chết rồi.”
Yến Thăng Hồi nói: “Nếu huynh đệ thấy mặt rồi, ngươi cũng bớt phần lo lắng,
lúc này tháng mười hai mùa đông lạnh lẽo, nếu người bơi qua, không chừng lại
bị phong hàn thì chẳng đáng a. Đợi cho hội thi thơ chấm dứt, ngươi cùng bọn họ
uống thật thống khoái, như vậy chẳng lẽ không tốt sao?
Cũng phải a, lão tử vội như vậy làm gì, Lâm Văn Vinh cười ngượng ngùng, vẫy
mạnh tay với hai người kia. Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên xem hiểu ý tứ của hắn,
vội dừng chiếc thuyền nhỏ đang bơi đến nơi này lại, quay về phía hắn ra sức
vẫy tay. Hai người trên thuyền nhảy cẫng lên, huơ tay múa chân gào thét biểu
hiện vẻ hưng phấn.
Lâm Vãn Vinh trong lòng vui mừng, khi đến lượt làm tửu lệnh, hắn nôn nóng tìm
một tổ mười người, đều là người không quen biết, hắn cũng không ngại, nâng cốc
cụng ly uống liền hai chén rượu, lòng không ngừng được nỗi thống khoái.
Mọi người không biết tên cuồng nhân này từ nơi nào tới, một lời không nói uống
liền hai chung, đều cùng âm thầm lè lưỡi.
Dù sao mọi người không ai biết ai, so uống rượu so đấu trí, lão tử còn chưa sợ
ai, Lâm Vãn Vinh hai mắt hồng lên, mặt không ngừng kiềm hãm vẻ kích động.
“Mời!” Người thứ nhất uống hết một chén, bắt đầu một lệnh.
“Mời!” người thứ hai nói tiếp, uống hết chén.
“Phong hoa!” Người thứ ba lên tiếng.
“Uống cạn!” Người thứ tư nói.
Lúc tới lượt Lâm Vãn Vinh, hắn đã sớm uống hai chung, người trước đó ra câu
“Nguyệt trung luyến tình thâm” (Tình sâu dưới trăng rằm), hắn ha ha cười to
nói: “Mộng lý tâm ý trường (Ý thẳm trong mộng đẹp), ngươi uống, ta cũng uống…”
Vòng thứ nhất mười người đều uống hết nhưng không ai bị loại, Lâm Vãn Vinh
khen ngợi luôn mồm, cũng không quản ai là ai, đều nâng ly cạn chén.
Vòng thứ hai liền bắt đầu bằng sáu chữ:
“Túy ý dịch hiển phong quang” (Men say gợi thêm nguồn sống)
“Tửu hương mạc thuyết bi lương” (Hương rượu chẳng nói chuyện buồn) – hsol
dịch.
Câu từ càng dài, độ khó càng lớn, hết vòng này liền có bốn người bị loại. Đến
lượt Lâm Vãn Vinh, một tài tử ngâm: “Phong hoa tuyệt đại thuần tửu mỹ nhân
thần biên.” (Phong hoa tuyệt đại, rượu ngon mỹ nữ bên môi).
Lâm Vãn Vinh cười to đáp: “Đồng bì thiết cốt liệt mã tướng quân trận tiền”
(Xương đồng da sắt, ngựa tài tướng quân trước trận – hsol dịch), tiếp đó ngửa
cổ, rượu mạnh liền như nước rót vào họng, hắn ngay cả sắc mặt đều không biến
đổi. Mấy vị tài tử thấy hắn hào khí như vậy, tuyệt không phải bộ dạng thư sinh
nhu nhược, trong lòng đều kính nể không thôi.
Đợi tới vòng ba, không còn ai đối câu với hắn, Lâm Vãn Vinh hai mắt ửng đỏ,
thân thể lay động, nhưng lại không ngã, hô lên:
“Huynh đệ bổn thủ túc, hào khí hoàn ngọc vũ, thùy nhân tiếu ngã sa trường túy!
Binh giáp hoài tráng chí, bôi tửu tế kiệt hùng, thỉnh quân tái ẩm tam bách
bôi!”
(Huynh đệ tình anh em, hào khí trùm vũ trụ, ai dám cười ta say chiến trận!
Binh giáp nuôi tráng chí, chén rượu tế anh hùng, mời người uống thêm ba trăm
chung! – hsol dịch).
Một câu này ai có thể tiếp được? Mọi người sớm bại trận, nhìn khuôn mặt của
hắn, tràn đầy hâm mộ cùng kính ngưỡng. Lâm Vãn Vinh thấy chẳng có người tiếp
tục, trong lòng cảm giác không thống khoái, nâng hai chén rượu mời qua trái
phải uống cạn, lại như thấy chưa đã, liền đem chén ném xuống đất, cầm bầu rượu
thống khoái uống ừng ực, hai giòng rượu trong suốt từ khóe miệng hắn chảy
xuống.
Chúng nhân đều ngây người ngẩn ngơ, đây đều là những thư sinh đọc thi thơ,
chưa từng gặp qua nhân vật cuồng phóng như vậy, nhưng thấy hắn uống rượu làm
thơ đều phóng đãng không kiềm chế, mơ hồ có một cỗ sát khí vọt lên, liền không
khỏi kinh tâm.
Bên kia Yến Thăng Hồi sớm đã bại lui ra, đã có bảy tám phần tửu ý, thấy bộ
dạng Lâm Vãn Vinh, nhất thời kêu lên: “Tam huynh uống hay lắm, nhân sinh đều
hãy giống như ngươi, nửa tỉnh nửa say, để lòng tiêu diêu, mang rượu đến…”
Hắn một tay nắm bầu rượu, học bộ dạng Lâm Vãn Vinh, nốc rượu ừng ực, còn chưa
uống được mấy hơi đã phịch một tiếng, say ngã lăn trên mặt đất.