Lâm Vãn Vinh từ trong xe ngựa vội vàng thò đầu ra, lúc này chỉ còn cách Kim
Lăng khoảng hơn mười dặm. Trong màn đêm mênh mông, bức tường thành Kim Lăng
nguy nga sừng sững, đăng hỏa tuần đêm chậm rãi qua lại, Kim Lăng đắm mình
trong một màng không khí an lành. Tuy chỉ mới vừa rời xa nửa tháng, trong lòng
hắn lại cảm giác tựa hồ đã xa cách lâu lắm. Xảo Xảo, Đại tiểu thư, các nàng có
khỏe không ?
Tần Tiên Nhi cũng là thăm lại chốn cũ, trước kia nàng thân là một môn đồ Bạch
Liên giáo trà trộn vào kỹ viện, hôm nay lại đi theo phu quân trở về nơi xưa,
cảm giác tự nhiên khác biệt. Nhớ tới những chuyện xảy ra ngày ấy, trong lòng
nàng vừa cảm khái vừa vui mừng, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh, ánh mắt mơ hồ như
tơ, đôi môi đỏ mọng mấp máy, thì thầm bên tai hắn :
– Tướng công, sau khi Tiên Nhi rời đi, chàng có từng quay lại Diệu Ngọc
phường không ?
– Không có, tuyệt đối không có …!
Lâm Vãn Vinh thẳng thừng phủ nhận, gương mặt đầy vẻ nghiêm trang nói :
– Tiên Nhi, nàng biết đó, ta đi tới Diệu Ngọc Phường chỉ vì nàng, nàng đã đi
rồi, ta còn tới làm cái gì, đám nữ nhân tầm thường ấy nào sánh được với hảo
lão bà Tiên Nhi của ta chứ ?
Tần Tiên Nhi che miệng cười khẽ:
– Nếu là có thể so với thiếp, chàng liền tới sao ?
“Khụ, khụ, nha đầu này thật sự toàn chọn lời hiểm a!” Lâm Vãn Vinh còn chưa
nói, An Bích Như đã bật cười :
– Tiên Nhi, ngươi cần phải giữ tướng công này của ngươi cho cẩn thận. Ta coi
bộ hắn chẳng thoát khỏi mấy mỹ nhân trẻ đẹp đâu, ngươi đừng có mà nuông chiều
hắn. À, mà này, Lâm tướng quân, nghe nói có một vị cô gái tên là Tiếu Thanh
Tuyền đối với ngươi cũng rất tốt, có phải thế không ?
Nghe nhắc tới tên Tiếu Thanh Tuyền, Tiên Nhi nghiêng đầu đi, miệng lầm bầm,
gắt khẽ một tiếng. Lâm Vãn Vinh liếc nhìn An Bích Như: “Bà cô này, không phải
là không biết tính nết của Tiên Nhi, vậy mà hết lần này tới lần khác đổ dầu
vào lửa.”
Lâm Vãn Vinh giữ chặt Tiên Nhi cười nói :
– Đúng vậy, quan hệ giữa Thanh Tuyền với ta rất tốt. Tiên Nhi, các nàng cũng
là tỷ muội thân thiết sau này, không nên cứ đòi đánh đánh giết giết, cần quan
tâm lẫn nhau, rõ chưa ?
– Cô nàng đó, thiếp nhìn thấy đã chán ghét, cùng cô ta làm tỷ muội cái gì ?
Giết luôn cô ta thì hay hơn!
Tần Tiên Nhi quay đầu đi, miệng khẽ lầm bầm, rất cẩn thận len lén liếc trộm
trượng phu một cái.
Tiên Nhi đối với hắn gọi dạ bảo vâng, chứ còn đối với người khác chắc chắn
chẳng có thái độ tốt lành gì, Lâm Vãn Vinh cười khổ: “Ny tử này với Thành
Tuyền không biết làm sao như xung khắc không hợp, gặp nhau là gây sự.”
Tần Tiên Nhi nhớ tới một chuyện, trên mặt đột nhiên đỏ lên, siết chặt hắn vào
lòng, thì thầm bên tai:
– Tướng công, chàng với con hồ ly họ Tiêu đó có từng làm qua… làm qua chuyện
đó chưa?
– Chuyện đó? Chuyện đó là việc gì ?
Lâm Vãn Vinh lấy làm khó hiểu hỏi.
– Đáng ghét !
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi phủ một lớp sương đỏ hồng, khẽ đánh hai
cái vào ngực hắn:
– Tướng công, chàng xấu xa như thế mà còn có thế không biết à? Thiếp muốn
hỏi, chàng có cùng cô ta hoan hảo hay không! Ứ, tướng công, chàng hư chết đi
được !
“Toát mồ hồi! sao lại hỏi ta vấn đề khó khăn này, ta là ngươi hay bẽn lẽn như
vậy, thật không biết lấy lời nào để hồi đáp đây!” Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt
ve trước ngực nàng, cười dâm dật :
– Hoan hảo thì sao? Từng có thử qua như thế, nàng cũng biết, ta luôn muốn
hoàn thiện chuyện ấy mà, bất quá chỉ cùng Thanh Tuyền nếm thử một tư thế, thật
sự rất tiếc nuối, lần sau có thời gian nhất định phải tiếp tục cùng nàng ta
giao lưu đôi chút. A… Tiên Nhi, sao lại cắn ta…
Tần Tiên Nhi nhe hàm răng đều đặn nhẹ nhàng cắn ở trước ngực hắn một cái:
– Không cần phải nói ra chuyện của chàng với cô ta, nói thêm nữa, thiếp chịu
không nỗi đâu. Nếu thiếp giết chết cô ta, tướng công chắc phải khổ tâm lắm
đây.
Quả là một vấn đề nan giải, cũng không biết lúc nào mới có thể tháo bỏ đây,
không thể để hai lão bà của ta đánh nhau suốt ngày được ! Dựa vào công phu của
hai nàng, lão tử nếu có xây Vạn Lý Trường Thành, hai nàng cũng có thể dư sức
chuyển cho ta cả khối gạch đá đó, nam nhân muốn trái ôm phải ấp cũng khó quá
a!
– Tướng công, lần sau, chàng trước khi sủng hạnh hồ ly kia, thiếp thân nhất
định đi trước một bước.
Hàm răng nhỏ trắng bóng của Tiên Nhi cắn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng nói.
– Vì sao?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi lùi lại hỏi, hắn không thể ngu tới mức nghĩ rằng Tiên
Nhi muốn tham gia trò chơi trò một vua hai hậu.
– Hừ, chẳng vì sao cả ! Thiếp chỉ không muốn bị con hồ ly kia giành phần
trước!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi đỏ bừng, giữa đôi mày hiện lên một làn
xuân ý nồng đậm, e thẹn nói :
– Tướng công, lần sau chàng phải cùng với Tiên Nhi trước tiên, sau mới sủng
hạnh hồ ly kia , được không ?
– Cái này, không hay lắm…
Lâm Vãn Vinh thầm run lạnh: ”Nha đầu này lại dám đưa ra chủ ý này a, Nàng cùng
với Thanh Tuyền chẳng lẽ là oan nghiệt, mới phải tính kế này với nàng ta?”
– Tướng công…!
Hơi thở Tần Tiên Nhi dồn dập, hương thơm như lan, đôi tay bé bỏng ghì chặt cổ
hắn, bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng áp vào lòng hắn :
– Tiên Nhi so ra đâu có kém gì con hồ ly kia? Cô ta có gì, Tiên Nhi đều có,
cái cô ta không biết, Tiên Nhi cũng biết. Ngày sau Tiên Nhi nhất định phục vụ
tướng công thoải mái, so với hồ ly tinh kia giỏi hơn gấp trăm lần. Chàng đáp
ứng cho Tiên Nhi được không? Tốt nhất Tiên Nhi chẳng cần giết cô ta, chỉ gieo
cổ trùng lên người ả, mỗi ngày nuôi cổ trùng chơi đùa…
Gáy Lâm Vãn Vinh toát đầy mồ hôi lạnh: “Nha đầu này chỉ luôn tâm niệm muốn đối
phó Thanh Tuyền thôi!” Trên mặt Tần Tiên Nhi hiện lên một nét kiều mị ướt át,
môi mọng khẽ nhếch, nhẹ nhàng ghé đến gần cổ hắn hôn lên, trong lòng Lâm tướng
quân liền giống như mấy trăm con kiến cùng nhau bò qua, ngứa ngáy khó chịu,
hắn xoa nắn kiều đồn đầy đặn của Tần Tiên Nhi, long trụ căng cứng trong lớp
quần áo, thành hình đồn biện thiên nhiên. Đang vuốt ve thoải mái, lại thấy An
Binh Như trố mắt nhìn hai người, trên gương mặt nở nụ cười mê hoặc, trong mắt
hiện lên tia quang mang đắc ý.
– Này, sư phụ tỷ tỷ, người đừng nên dòm chuyện riêng tư của người ta như thế,
mà sao lại cũng không đỏ mặt lên chút nào vậy.
Lâm Vãn Vinh lập tức cảnh tỉnh, đem Tần Tiên Nhi đang động tình ấy ôm xiết vào
lòng, choàng lên thân thể nàng, không chút khách khí nói.
– Ta thật không nên ?
An Bích Như cười khanh khách, trên mặt hiện lên chút phóng túng:
– Lâm tướng quân, những lời này của ngươi dùng rất mới mẻ, nô gia thích. Tiên
Nhi là đồ đệ của ta, ngươi cùng nàng ấy càng thân mật, ta lại càng thích. Ta
nhìn một cái lại có làm sao, không bớt của ngươi một miếng thịt. Ta là một nữ
tử còn không ngại, ngươi là nam nhân lại thiếu tự nhiên sao?
Nàng vừa nói lại hướng Tiên Nhi cười nói :
– Nha đầu khờ khạo, sau này có chuyện gì không hiểu cứ việc tới hỏi sư phụ,
chớ để tên hư hỏng này khi phụ con, sư phụ dạy con chút chiêu số, chắc chắn
cho hắn nếm mùi lợi hại, ngày ngày cùng con điên đảo loan phượng, mỗi đêm đều
không thể rời ra một khắc nào.
Tân Tiên Nhi ừm một tiếng, sắc mặt nóng lên, từ trong lòng tướng quân lại chui
vào lòng An Bích Như :
– Sư phụ, người cũng giễu cợt con…
An Bích Như ở bên tai Tần Tiên Nhi thì thầm vài câu, trên mặt Tần Tiên Nhi
chợt đỏ bừng giống như muốn nóng chảy ra, An Bích Như dò xét trên dưới người
Lâm Vãn Vinh một phen. Mỗi bộ vị dừng lại đôi chút, cười rúc rích.
Không còn từ gì để diễn tả nữa, vị An tỷ tỷ này đã không phân lí lẽ, chạy mặn
cũng chẳng kị. Thậm chí thông đồng với đồ đệ, đem lão tử ra luận. Cường đại,
thật sự quá cường đại rồi.
Nhìn vào hai người sư đồ cười tươi mỹ miều, quyến rũ tựa như nhau, Lâm Vãn
Vinh đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi : “Vấn đề của Tiên Nhi không lớn lắm,
nhưng là vị sư phụ hồi môn này lại là chuyện to tác đây, bị bà ta chỉnh hai
ngày, chắc thiên hạ sẽ đại loạn.
– Lâm tướng quân, ngươi nếu đã cùng Tiêu Thanh Tuyền kia có quan hệ thân mật
như thế, nghĩ chắc cũng đã gặp qua sư phó của cô ta rồi. Khách khách… trông
như thế nào, có đẹp không ?
An Bích Như đột nhiên cười nói.
– Chưa từng thấy, miễn bình luận !
Lâm Vãn Vinh không biết nàng có ý tứ gì, vội vàng há miệng phủ nhận. Cùng nữ
nhân kỳ quái này nói mấy câu, hắn luôn có một loại cảm giác dẫn lửa tự đốt
thân.
– Chưa thấy qua mà ngươi đã trộm mất đồ đệ của người ta ư? Khách khách… có ý
vị, chuyện này rất có ý vị. Tiểu đệ đệ, ta thật sự càng ngày càng thích ngươi
rồi, không thể nói gì nữa ngươi quả thật là anh tuấn bất phàm nghe!
An Bích Như cười nghiêng ngả khôngthốt thêm lời nào, thân thể như cành hoa
rung loạn, đôi ngọc nhũ nhô cao rung động phập phồng, ánh mắt khiêu gợi mê
người.
– Tiên Nhi, Nàng bảo hộ ta một chút đi, Nếu không thế, ta sẽ bị một loài xà
mỹ nhân ăn mất.
Lâm Vãn Vinh than vãn.
Tần Tiên Nhi vội vàng giữ chặt tay hắn :
– Tướng công, sư phụ nói giỡn với chàng thôi. Tính người vốn như vậy, ta từ
nhỏ đã quen rồi, chàng sau nay cũng sẽ từ từ quen thuộc thôi.
“Vẫn còn sau này nữa chứ, mặc dù Lâm mỗ ta tung hoành trong bể tình hơn mười
năm chưa bao giờ thất thủ, nhưng đối mặt với vị tỷ tỷ hào phóng này, lại không
có một điểm nắm chắc. Lão tử lần này coi như gặp khắc tinh rồi.”
– Lão gia, nhị vị phu nhân, tới thành Kim Lăng rồi.
Gã đánh xe chất phác thành kính nói.
– Ngươi nói cái gì?
Lâm Vãn Vinh còn chưa mở miệng, An Bích Như mới vừa rồi vẫn còn vũ mị nói
cười, giờ lại trở mặt tức giận, vươn tay mò đường, gắt giọng.
Gã phu xe kia bị dọa cho giật mình, vội vàng nói :
– Phu nhân…
– Ta giết ngươi…
An Bích Như vung tú chưởng, muốn tung về phía trước.
– Con mẹ ngươi chứ, còn muốn tạo phản phải không ?
Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rõ, nắm chặt tay An Bích Như, nghiêm mặt nói :
La hét cái gì ? Thứ mồm mép bại gia ngươi. Trước mặt bổn lão gia, còn có chỗ
gia nhân giúp việc như ngươi xen vào ư? Không biết lớn nhỏ, một chút quy củ
cũng không hiểu sao?
An Bích Như sửng sốt một chút, Lâm Vãn Vinh đã nhã nhặn nói với gã phu xe:
– Vị đại thúc này, tính tình nàng ta ngỗ ngược không hiểu việc, ta hôm nay
trở về sẽ dạy dỗ nàng ấy cẩn thận. A, đã tới Kim Lăng Thành rồi ? Thật thích
a, mới đi hai ngày ! Xe ngựa này vững vàng giống như đi kiệu, lần sau sẽ còn
chiếu cố sinh ý của người, xa phí tổng cộng bao nhiêu bạc.?
Gã phu xe kia vội vàng nói :
– Bẩm lão gia và hai vị phu nhân, tổng cộng là mười lượng bạc.
– Đây là hai mươi lượng bạc, là bổn lão gia và phu nhân thưởng cho ngươi, cầm
cho chắc, sớm trở về đi !
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc móc tiền trả, cùng Tiên Nhi ba người xuống ngựa,
nhìn gã phu xe kia quay đầu mà đi.
– Về nhà thật tốt a !
Đứng ở dưới thành Kim Lăng, nhìn lên tường thành cao cao. Lâm Vãn Vinh thoải
mãi duỗi lưng, tuy đêm đã khuya, trong lòng hắn thậm chí hưng phấn hơn. Tiên
Nhi tựa vào trong lòng hắn, đầu mày dãn ra cười nhẹ, cũng vạn phần vui sướng.
An Bích Như hừ một tiếng :
– Mới vừa rồi giáo huấn ta, ngươi rất đắc ý có phải không ?
– Không dám, không dám, được người dung thứ, có lúc lại dung thứ người, đại
thúc này chỉ là hiểu nhầm mà thôi, sư phụ tỷ tỷ cũng không cần so đo cặn kẽ
nữa. Ai bảo nàng tươi trẻ xinh đẹp vậy làm chi, ta nếu là già hơn hai mươi
tuổi, nhất định sẽ cùng nàng kết hợp thành một cặp. Tiên Nhi, chúng ta đi mau.
An Bích Như sửng sốt nửa ngày trời mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn,
“tiểu tử này nguyên lai là xiên xỏ ta.” Nàng cắn răng, tức giận nói :
– Họ Lâm kia, có gan ngươi đừng chạy…
– Có gan người đừng theo a…
Lâm Vãn Vinh đi tuốt đằng trước lớn tiếng nói.
An Bích Như đuổi theo vài bước, dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn bóng người
phía trước ngây ngốc một lát, đột nhiên che cái miệng nhỏ nhắn cười khe khẽ,
trong lòng chợt thanh hòa trở lại.
– Tướng công, sư phụ e là bị chàng chọc tức rồi!
Tần Tiên Nhi hi hi cười nói. Hai người đã tới dưới thành, xa xa ở chỗ trường
đình tiễn biệt, tuy là đêm khuya, nhưng vẫn còn một bóng người đứng ở đó.
Tần Tiên Nhi thị lực rất tốt, nhìn trong trường đình kia chính giữa đúng một
bóng người cô gái không ngừng nhìn ra xa, tựa như oán phụ trong chốn thâm
khuê, đang đợi phu nhân chinh chiến trở về.
Tần Tiên Nhi đối với người phụ nhân này cũng đã từng tương hội tâm tư sâu sắc,
nhịn không được thở dài nói :
– Đây không biết là nương tử nhà ai si tình như vậy, nam tử này cũng quá vô
tình vô nghĩa!
– Dù sao cũng không phải nương tử nhà ta…
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lời còn chưa dứt, liền nghe trong trường đình
truyền đến một trận hô hoán :
– Tam ca, Tam ca…