Từ Phái huyền về Phong Huyền tuy chỉ hơn mười dặm lộ trình, nhưng lại đi mất
hai ba canh giờ. Tới gần đại doanh Từ Vị, còn hơn mười dặm khoảng cách thì mọi
người chợt nghe vài tiếng pháo, phía trước vọt tới hơn mười tinh kỵ. Dẫn đầu
là một lão giả râu tóc bạc phơ, chính là đại soái Từ Vị lãnh binh thảo phạt
Bạch Liên quân. Đám người đi theo phía sau ông ta giáp trụ chỉnh tề, đằng đằng
sát khí, hẳn là đều là những đại tướng dưới trướng Từ Vị.
Từ Vị cùng mọi người xuống ngựa từ xa, vội vã đi tới, hai tay ôm quyền nói:
– Lâm tiểu huynh đệ, lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ?
Vài ngày không gặp, Từ lão đầu tựa hồ tiều tụy một chút, xem ra thảo phạt kì
này ko phải dễ dàng gì. Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
– Từ tiên sinh, ngươi xem đám huynh đệ của ta ở phía sau nhứ thế, ta còn có
thể mạnh giỏi được sao? Ta cực kì không khỏe, rất không khỏe.
Từ Vị thấy binh sĩ dưới tay hắn quần áo rách nát, không người nào không có vết
thương, khắp nơi có thể thấy được dấu vết huyết chiến đêm qua. Ông ta vung tay
lên một cái, đám quan binh tiến theo sau tới nơi liền lập tức y lệnh, đem quân
sĩ trọng thương về doanh trung cứu trị.
Từ Vị thở dài, hướng Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
– Lâm tiểu huynh, cuộc chiến đêm qua thật sự nằm ngoài dự liệu của lão hủ. Vi
Sơn hồ này ta vốn đã ra lệnh cho thủy sư bố phòng nghiêm mật chu đáo, không
nghĩ rằng tặc khấu có thể vượt qua phòng tuyến, thật là giảo hoạt.
Chu đáo bố phòng nghiêm mật? Ta khinh, mấy trăm thuyền nhỏ, mấy ngàn nhân mã,
phóng trên mặt hồ, đâu đâu cũng đầy rẫy đầu người, dày đặc như kiến, ngay cả
người mù cũng có thể nhìn rõ ràng, không biết thủy quân của lão Từ ngươi canh
phòng ra sao?
Lâm Vãn Vinh trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng thấy lão nhân này thần sắc
tiều tụy, tóc tựa hồ đều bạc trắng, không còn chút sắc, trong lòng cũng không
thể phát tác, đành hừ một tiếng không nói nữa.
Các đại tướng đi theo sau Từ Vị thấy Từ đại soái tự mình xuất doanh nghênh đón
một tham mưu tướng quân nhỏ bé mới có khoảng hơn hai mươi tuổi, đều có chút
giật mình.
Từ Vị kéo Lâm Vãn Vinh, xoay người đối mặt chúng tướng nói:
– Lại đây, lại đây! Ta giới thiệu cho mọi người biết. Vị này là người ta
thường xuyên nhắc tới, tham mưu tướng quân Lâm Tam huynh đệ, hắn học thức can
đảm đều là phi phàm, lão hủ rất bội phục, mấy lần mời mọc hắn mới đáp ứng, lần
này đến là chuyên trách trợ trận cho quân ta.
Chúng tướng thấy Từ đại soái khen ngợi tham mưu tướng quân, cũng rất phối hợp
ra vẻ quan tâm, mọi người đều ôm quyền nói:
– Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Ngưỡng mộ đã lâu con mẹ nó, Lâm Vãn Vinh hắn vẫn tự biết mình biết ta. Đám
tướng lãnh ở đây mỗi người từng mang binh hùng tướng mạnh chinh chiến đã lâu,
đâu chịu dễ dàng phục người, trong miệng họ nói ngưỡng mộ đã lâu, thực tế sợ
là ngay mặt mũi của hắn còn chưa từng thấy.
Từ Vị đem chúng tướng lãnh nhất nhất giới thiệu cho Lâm Vãn Vinh biết. Lâm Vãn
Vinh trí nhớ rất tốt, chỉ chốc lát đã nhớ mặt hết mấy người này, trong mấy vị
đại tướng, người hắn chú ý nhất chính là kỵ doanh thống lĩnh Đông Thành, cũng
bởi vì tên Địch Thương Hải đêm qua bị hắn cắt đứt đùi vả miệng kia chính là
phó tướng của Đông Thành . Mấy vị đại tướng này đều là người cao cao tại
thượng, thấy một tên tham mưu tướng quân nho nhỏ như hắn được Từ đại soái
trọng thị, tự nhiên có chút không phục, nét mặt khó tránh khỏi cao ngạo vài
phần.
Lâm Vãn Vinh nhận biết lòng người như thành tinh, đương nhiên hiểu được tâm tư
mấy người này, hắn lạnh lùng cười, vung tay ra phía sau kêu mấy người Hồ Bất
Quy:
– Đem lên đây!
Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tu Nguyên hai người hùng hổ bước vào, khiêng một thi thể
vứt trước mặt mọi người. Thi thể này diện mục dữ tợn, ngực còn thủng một lỗ to
bằng nắm tay trẻ con, nhìn thật khiến người hoảng sợ.
– Mạnh Đô? Là Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ Mạnh Đô!
Mấy vị đại tướng đã từng giao thủ cùng Mạnh Đô đồng thời kêu to lên, trên mặt
hiện ra vẻ kinh hãi.
– Ồ! Đây chính là Mạnh Đô được xưng danh mãnh hổ đó ư ?
Từ Vị liếc mắt nhìn thi thể nọ một cái thốt lên.
– Bẩm đại soái, đúng là người này. Hắn chính là người Duyện Châu, trời sanh
thần lực, đã từng vào rừng Cảnh Dương săn bắt mãnh hổ, được xưng là Bạch Liên
đệ nhất dũng sĩ. Đại quân ta mấy ngày trước đây mới cùng người này giao chiến,
hắn từng làm khó dễ mấy vị đại tướng dưới quyền ta. Không ngờ tới hôm nay đã
nằm thẳng cẳng trước mặt thế này.
Nói với Từ Vị là một vị tả lộ tướng quân, Lâm Vãn Vinh nhớ tên hắn gọi là Tá
Tông Hữu.
Tá Tông Hữu nọ hướng Lâm Vãn Vinh ôm quyền hỏi:
– Lâm huynh đệ, đêm qua đó là tên này suất quân đánh lén sao?
Hắn vốn thần sắc cũng có chút ngạo mạn, nhưng lúc này thấy thi thể Mạnh Đô
liền thay đổi rất nhiều, trong giọng nói mơ hồ có chút ý tôn kính.
Binh nhân khó tránh khỏi có vài phần ngạo khí, đây là chuyện rất ư bình
thường, Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:
– Đúng là người này. Đêm qua hắn đem mấy ngàn Bạch Liên tinh duệ, từ trong Vi
Sơn hồ đánh lén doanh trại ta, nhưng bị ta phát hiện, trải qua một phen huyết
chiến mới giết được người này.
Mấy người đại tướng bên người Từ Vị đều đã nghe qua danh Mạnh Đô, có người cỏn
từng cùng hắn giao thủ, biết Mạnh Đô cực kì lợi hại. Dưới tay Mạnh Đô đều là
tinh nhuệ quân trung thành nhất của Bạch Liên giáo, không sợ chết, sớm có hung
danh. Không ngờ rằng gặp một đội vận lương thảo tạp quân, bị chúng tập kích,
không chỉ lấy ít đánh nhiều, mà cả một ngàn tinh duệ bị tiêu diệt gọn, thật sự
khiến mọi người không dám tin.
Tá Tông Hữu, trên mặt lộ ra vài phần kính nể:
– Lâm huynh đệ dụng binh như thần, quả nhiên không giống người phàm, tá mỗ
bội phục. Nhưng không biết Mạnh Đô bị thương bởi loại lợi khí gì vậy? Coi
thương thế này, ta đánh trận nhiều năm rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa
thấy qua.
– Ồ, đây là gia truyền tuyệt học Nhất Dương Chỉ, chỉ là tiểu đệ tu luyện quá
độ, uy lực lớn một chút, tối hôm qua chiến đấu nhìn không rõ lắm, ta không
nghĩ là làm vết thương to như vậy, dọa mọi người, thật sự là không có ý như
thế.
Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc nói.
Cao Tù nghe hắn ba hoa, trong lòng cười thầm, cái gì Nhất Dương Chỉ, rõ ràng
là dùng ám khí, Lâm lão đệ da mặt dày này cũng thích thổi phồng phóng đại a.
Mọi người nghe được âm thầm cắn lưỡi, tham mưu tướng quân này quả nhiên cao
thâm không thể lường.
Lâm Vãn Vinh chỉ vào Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Lý Thánh ba người nói:
– Từ đại nhân, đêm qua huyết chiến, ba vị bách hộ đại ca tấn công phía trước,
công lao đầy mình, ta nghĩ, nên ban thưởng cho bọn họ.
Từ Vị ha ha cười to nói:
– Đúng như thế ! Cuộc chiến đêm qua, không chỉ tiêu diệt toàn bộ Bạch Liên
giáo tinh duệ, còn giết được cả Mạnh Đô, thực là chiến thắng oanh liệt của
quân ta, khiến quân tâm đại chấn. Lâm huynh đệ suất lĩnh một đội nhược binh,
lập ra chiến tích huy hoàng, xin thưởng công là chuyện hiển nhiên. Truyền lệnh
ta, Lâm huynh đệ đã trình báo công lao của ba vị này, vậy mỗi người tấn thăng
hai cấp, lĩnh thiên hộ, ngày mai liền điều nhân mã cho họ, những người khác
tấn thăng một bậc, luận công ban thưởng.
– Tạ đại soái !
Hồ Đỗ Lý ba người mừng rỡ quá, vội vàng ôm quyền hành lễ nói.
– Lâm huynh đệ à, ngươi thực đã tặng cho ta một đại đại lễ a.
Từ Vị kéo Lâm Vãn Vinh từ đại doanh dạo bước đi, mặt đầy cảm khái nói. Mấy
ngày nay Từ Vị đại quân tuy áp chế Bạch Liên giáo tại Tể Trữ, nhưng Bạch liên
quân nhờ địa hình quen thuộc, cũng không cùng quan binh chính diện giao phong,
cho nên đã qua vài ngày, vẫn chưa thu được kết quả.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Không cần khách khí. Lúc này, nếu ta là Bạch Liên quân, ta cũng sẽ không
cùng quan binh lấy cứng đối cứng. Bất quá nếu muốn chúng ta tóm gọn Bạch liên
quân, không cần mỗi ngày giao chiến, chỉ cần từ từ tiến gần, đem vòng vây thu
nhỏ lại, để cho bọn chúng không còn không gian hoạt động, tiếp theo công chiếm
Tể Trữ, chiếm ổ của chúng, đoạn tuyệt đường lui, đợi cho mùa đông tới, tuyết
rơi xuống, Bạch Liên quân tất nhiên đại bại.
Từ Vị cực kì vui vẻ nói:
– Lâm huynh đệ, ý nghĩ này cùng tính toán của lão phu không hẹn mà gặp, ta
thật đã tìm đúng người làm tham mưu tướng quân rồi.
Khi Lâm Vãn Vinh đi theo phía sau Từ Vị trở lại đại doanh, chỉ thấy xa xa vô
số căn lều trải tận chân trời, đếm không hết. Một đội tướng sĩ đang khắc khổ
thao luyện, nhiều đội tinh binh thường xuyên tại trướng trung đi qua tuần tra,
phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, chu đáo.
Thấy mấy vạn tinh binh, đao thương sáng ngời, quân dung tề chỉnh, Lâm Vãn Vinh
nhịn không được gật đầu, Từ Vị lão đầu, nhìn gầy yếu văn tĩnh, không nghĩ tới
cũng có bản thống lãnh quân binh, cái danh thiên hạ đệ nhất quả không làm
người thất vọng.
Từ Vị dẫn hắn đi vào một tòa trướng phòng, cười nói:
– Lâm huynh đệ, ngươi cả đêm qua huyết chiến, hôm nay thăng trướng, ngươi
không cần đi, ở đây nghỉ ngơi cho khỏe. Đồ đạc tại đại trướng đơn sơ, ngươi
chớ để bụng nhé.
Nói nhảm, ta để bụng cái gì, ngươi có thể cho ta một cái biệt thự sao? Lâm Vãn
Vinh bất đắc dĩ thầm nghĩ, nói với Từ Vị:
– Từ đại nhân, doanh lý huynh đệ của ta an trí như thế nào ?
Từ Vị giơ ngón tay cái lên:
– Lâm tiểu huynh quả nhiên là người chí tình chí nghĩa. Ngươi hãy yên tâm,
những tướng sĩ này đều là những người lập được công lớn, ta tuyệt sẽ không bạc
đãi họ, đại doanh lý đồ tốt nhất đều đem cho bọn họ.
Lâm Vãn Vinh lúc này mới yên tâm, hắn làm người mặc dù kiêu ngạo giảo hoạt,
nhưng đối đãi với huynh đệ đồng sanh cộng tử không hề giả dối. Từ Vị nói:
– Lâm huynh đệ, ngươi quan tâm tướng sĩ dưới tay như thế, lại tuyệt đỉnh tài
hoa, không bằng sau này lưu lại quân trung, huynh đệ tất nhiên vui mừng vạn
phần. Lão hủ nhất định hướng Hoàng thượng tiến cử ngươi.
Lâm Vãn Vinh hoảng sợ, chết mất, lão nhân ngươi chẳng hiểu ý muốn của ta gì
cả? Ta tại Tiêu gia đấu Đại tiểu thư, len lén trộm Nhị tiểu thư, phong lưu
khoái hoạt như thế, tư vị đó ngươi có thể cảm thụ sao ? Ài, cũng tại lão Từ
ngươi không cùng chí hướng với ta mà thôi!
– Chuyện này để về sau hãy nói đi.
Lâm Vãn Vinh ngáp dài lên tiếng. Hôm qua hắn huyết chiến, một đêm không ngủ,
đã mất máu rồi lại rơi lệ bi thương, sáng nay đi năm sáu mươi dặm đường, thực
đã hoàn toàn kiệt sức.
Thấy Lâm huynh đệ mệt mỏi như thế, Từ Vị bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn rời đi,
đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong ngực móc ra một phong thư nói:
– Lão hủ suýt nữa quên một chuyện, Lâm tiểu huynh, nơi này có một phong gia
thư cho ngươi.
– Gia thư ?
Lâm Vãn Vinh trừng mắt, có người viết gia thư cho ta ư? Là Xảo Xảo chăng?
Không có khả năng! Cô nàng căn bản là không biết ta đi làm gì , nàng tuy là có
ngàn vạn tư niệm, nhưng thư làm sao tới Từ Vị được.
– Từ tiên sinh, ngươi không phải nhầm sao? Ta rời Kim Lăng không tới mười
ngày, gia trung lão bà đều không biết ta đi nơi nào, làm sao có cái gì gia thư
chứ?
Lâm Vãn Vinh hồ nghi hỏi.
– Sao có thể sai được!
Từ Vị cười đưa thư giao cho hắn trên tay:
– Lâm tiểu huynh nhìn đi sẽ biết.
Lão nhân này, thần thần bí bí, làm trò mèo gì đây. Nhìn bóng lưng Từ Vị biến
mất Lâm Vãn Vinh sửng sốt một hồi lâu, ánh mắt mới đưa tới bức thư.