Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 189: Tập kích

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Sáu bảy trăm người kéo xe chở lương thảo cùng hai khẩu đại pháo, tốc độ đã rất
chậm, hơn nữa Lâm tướng quân cố ý trì hoãn thời gian, dọc đường đi lâu lâu lại
dừng, cứ nửa ngày hành quân nửa ngày luyện binh, cuộc sống nhàn nhã như du
ngoạn.

Đỗ Tu Nguyên và Hồ Bất Quy cứ theo lệnh mà làm, đem mấy trăm quân sĩ này luyện
thành tinh binh. Hai người có chút cứng đầu, luyện binh cũng như luyện trận
hình, chẳng ai chịu kém ai, cho nên bọn họ thi hành chế độ luyện tập đào tạo
rất nghiêm khắc. Ngày đầu tiên, quả nhiên có tám phần binh sĩ không nuốt nổi
cơm tối. Ngày thứ hai, mọi người tập luyện rõ ràng có phần nhiệt tình hơn. Đến
ngày thứ ba, hai trăm hộ lính nhìn nhau mừng rỡ, giơ ngón cái xưng tán thưởng
Lâm tướng quân biết cách luyện binh, thật là một tấm gương tiêu biểu.

Nhưng thật ra Lâm Vãn Vinh có ý khác. “Lão tử luyện binh không phải vì giết
địch, mà vì địch nhân có xông lên, ta đánh không lại thì còn biết chạy trốn.
Yên tâm đem nhân mã giao cho hai người Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tu Nguyên thì chính
mình ung dung thoải mái tiêu diêu tự tại….”

Đoàn quân cứ tiến được một lúc lại dừng, sau Phượng Dương, lên phía bắc Túc
Châu, năm ngày sau đó mới tới Từ Châu. Đến Từ Châu lại được tin Từ Vị đêm qua
đã nhổ lều đi trước tới Phong Huyền. Bất đắc dĩ, Lâm Vãn Vinh phải suất lĩnh
nhân mã tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa tham quan.

– Bắt đầu từ hôm qua, Từ Đại Soái thống lĩnh địa kỵ doanh và bộ doanh Chiết
Giang, Sơn Đông, phía bắc từ Vận Thành, Trữ Dương, Tứ Thủy, phía Nam từ Định
Đào, Đằng Châu, Sơn Đình. Nam Bắc hai phương đồng thời giáp công, áp chế toàn
bộ nhân mã của Bạch Liên giáo ở Cự Dã, Tể Trữ, Trâu Thành, hình thành thế bao
vây. Từ đại nhân vừa phát lệnh, ngày mai chúng ta đưa quân tới Phong Huyền,
cùng Soái doanh của người hội hợp.

Hồ Bất Quy chỉ trỏ trên tấm địa đồ tác chiến, tỉ mỉ diễn thuyết. Hắn xuất thân
là tướng quen việc dã chiến. Đối với địa hình đồ giải rất là quen thuộc, nên
hắn giảng giải tình thế trước mắt cho Lâm Vãn Vinh, Lý Thánh, Đỗ Tu Nguyên ba
người.

Lâm Vãn Vinh dẫn ba đạo nhân mã, lúc này đã đến Phái Huyền, cách doanh trại
của Từ Vị ở Phong Huyền không quá sáu mươi dặm lộ trình. Đối với việc học tập
địa đồ, hắn chẳng hề có chút hứng thú. Nghe Hồ Bất Quy giảng giải một hồi, hắn
không ngừng ngáp ngáp.

Đỗ Tu Nguyên nói:

– Chúng ta cách trướng doanh của Từ Đại Soái gần năm sáu mươi dặm lộ trình,
sáng sớm ngày mai hành quân tới đại doanh, nhanh chóng giao lương thảo đại
pháo cho Từ đại nhân, nhiệm vụ chúng ta xem như đã hoàn thành.

Hồ Bất Quy lại nói:

– Xem tình thế lúc này, đại quân hôm qua vừa tới gần, Bạch Liên giáo ngay cả
chống cự cũng không kịp. Đợi được ngày mai chúng ta đưa lương thảo đến, Từ Đại
Soái sợ là đã tới Tể Trữ tiêu diệt hang ổ của Bạch Liên giáo. Binh sĩ ta đã
nhiều ngày khổ cực thao luyện, lại chưa được một lần ra chiến trường, thật sự
là không thú vị tí nào.

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai Hồ Bất Quy, cười nói:

– Hồ đại ca, loại tâm tình này của ngươi, ta có thể hiểu được. Nhưng chiến
tranh là một mất một còn, họ là huynh đệ của chúng ta, ai đó bị thương ta cũng
không vui, cứ bình an như thế này mới thật là tốt. Tốt nhất là vĩnh viễn không
phải ***ng tới vũ khí, mọi người cùng thảnh thơi trở về đón năm mới.

Lâm tướng quân làm việc tuy rất khéo léo, nhưng mấy câu nói đó lại không có
chút chí hướng nào, Hồ Bất Quy bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng có chút thất
vọng.

– Ba vị đại ca, nghe ta dặn, trại doanh này dựa theo đội hình ngày thường Đỗ
Tu Nguyên đại ca diễn luyện mà đóng quân, đồng thời tăng cường thủ vệ, nhất là
các vị tướng quân ngoài doanh, phải tăng cường tuần tra, dù sao nơi này đã nằm
ở chiến khu, phòng bị kỹ cho an tâm. Vạn nhất có tín hiệu nguy hiểm dù là nhỏ
nhất, an nguy của tướng lãnh phải coi trọng. A, ha ha, cứ như vậy mà làm. –
Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói.

“Nói thẳng là ngươi sợ chết đi, viện nhiều lý do như vậy làm gì!” Hồ Bất Quy
hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt.

Nhưng Đỗ Tu Nguyên lại gật gù tán thành rồi nói:

– Lời của Lâm tướng quân quả không sai, nơi đây đã là căn cứ của Bạch Liên
giáo, lại nằm ngay cạnh hồ Vi Sơn, Bạch Liên tặc phỉ tất quen thuộc địa hình,
nếu nương theo bóng đêm mà đánh lén, chúng ta thật khó lòng phòng bị.

“Đỗ Tu Nguyên mặc dù chỉ đoán mò, nhưng quả có triển vọng. Hồ Bất Quy tính
cách thẳng thắn, nên bị đày từ Thiên Hộ xuống còn Bách Hộ, tính tình cũng
không thu liễm được bao nhiêu. Bất quá có bản tính cũng là có tính cách, chứ
như ta…” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, “Mang theo nhân mã an an ổn ổn lẩn
trốn.”

Phái Huyền nằm ven hồ Vi Sơn, lúc này đã là đêm tối, mặt trời chiều ngả về
phía Tây, một chút tia sáng màu vàng thả xuống giữa hồ, mặt nước nhè nhẹ gợn
sóng, kim quang lấp loáng, rực rỡ đến mê người.

Đó thật là Vi Sơn hồ sao? Quả nhiên cảnh quang của Vi Sơn hồ mỹ lệ dị thường!
Đứng bên hồ, đón từng làn gió mát mơn man thổi tới, Lâm Vãn Vinh thoải mái thở
ra một hơi dài, đột nhiên nhớ tới một bài dân ca quen thuộc, liền mở miệng
ngâm:

– Vi sơn hồ ai,kim quang thiểm diệu,đóa đóa bạch vân hảo tượng vân nhi phiêu?

Dịch nghĩa: “Ơi hồ Vi Sơn, ráng vàng rực rỡ, mây trắng giăng giăng nhìn tựa…
đám mây bay” (hsol)

Vừa mới ngâm một vài câu, bên kia truyền đến một trận cười to. Tướng sĩ thao
luyện ở thao trường nghe xong câu hát kì lạ của hắn, nhịn không được phải bật
cười.

Lâm tướng quân rất nghĩa khí, không nói chuyện dư thừa, đối với các huynh đệ
lại thành khẩn, mỗi ngày cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm rửa với toàn quân, đã có
tiếng yêu binh như con. Tuy nói rằng chế độ đào thải có điểm quá khắc nghiệt,
nhưng trải qua mấy ngày huấn luyện gần đây, mỗi binh sĩ đều có thể cảm thấy
bản thân tiến bộ rõ rệt. Kể từ đó, ngược lại, bọn họ trở nên nhiệt tình tham
gia huấn luyện, đối với chế độ đào thải, cũng không chống đối gì nhiều.

– Cười đi, cười đi, ai có bản lãnh ca một bài cho ta nghe xem. Ta nghĩ mấy
tên trời đánh các ngươi chắc hẳn cũng hay lui tới thanh lâu hát ca bài Thập
Bát Mô chứ gì, hà hà… – Lâm Vãn Vinh dâm đãng cười nói.

Nghe tướng quân vui đùa với mình, bên kia binh sĩ càng la to, nhất thời hào
khí vô cùng sôi nổi. Lâm Vãn Vinh đã chấp nhận đề nghị của Hồ Bất Quy, đem
binh sĩ Chiết Giang và Sơn Đông trộn lẫn vào theo tỉ lệ 1:1, hỗn hợp huấn
luyện, hiệu quả cực kỳ xuất sắc, trong đám người vừa cười nói này, Chiết Giang
tú tài binh sĩ cũng có, Sơn Đông đại hán lực lưỡng cũng không ít.

Lâm Vãn Vinh thấy viên chỉ huy huấn luyện, cũng là người thiếu niên binh sĩ
ngày ấy, ban đêm tuần doanh đã ngăn cản mình, liền cười nói:

– Ngươi là Hứa Chấn, có phải không?

– Bẩm tướng quân, tiểu nhân đúng là Hứa Chấn. – Hứa Chấn tuy mới khoảng mười
bốn mười lăm tuổi, là tiểu binh, nhưng đã làm tổng kỳ, có thể thống lĩnh một
nhóm nhiều hơn so với các nhóm luyện binh khác, dám chắc là có chút bản lãnh.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn nói:

– Tốt tốt, Hứa Chấn, ngươi tuổi còn trẻ đã có tài năng như thế, sau này tất
nhiên tiền đồ không thể đoán được. Ngươi chỉ huy mọi người tập luyện rất giỏi,
được rồi, bổn tướng quân sẽ tiến cử ngươi với Từ đại nguyên soái để ngươi
thống lĩnh bách hộ, thiên hộ.

Hứa Chấn thấy vị tướng quân tuổi còn trẻ mà tấm lòng rộng lớn, hòa ái với
người, trong lòng rất là kích động, lớn tiếng nói:

– Đa tạ ân huệ tài bồi của tướng quân.

Lâm Vãn Vinh hài lòng gật gật đầu, thầm nghĩ ra chiến trường, chiến tranh
không phải sở trường lão tử, nhưng bồi dưỡng vài người tài cũng dễ như trở bàn
tay. Thủ hạ của hắn khoảng ba trăm hộ, đều có người có tài, Hứa Chấn này cũng
là rồng ẩn mình, nhất định gặp Từ Vị sẽ làm việc tốt, tiến cử một phen.

Cao Tù đi theo phía sau Lâm Vãn Vinh, thấy hắn mặt lộ vẻ đắc ý, nhịn không
được cười nói:

– Lâm huynh đệ, coi tâm trạng hôm nay của ngươi rất tốt, rất là hăng hái.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

– Cao đại ca, Vi Sơn hồ này cảnh quang sơn sắc, rất tuyệt vời, chi bằng chúng
ta kiếm thuyền nhỏ đi xem đi.

Cao Tù thấy hắn vô cùng cao hứng, cũng không ngăn trở, liền tìm một thuyền nhỏ
ở vùng quanh đó. Hồ Bất Quy thấy hai người bọn họ muốn ra hồ, vội vàng nói:

– Lâm tướng quân, lúc này sắc trời đã tối, hồ Vi Sơn sợ là không an toàn, vạn
nhất tặc khấu ẩn núp, có thể gặp phiền toái.

Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh tràn đầy khí thế đáp lại:

– Hồ đại ca, ngươi hiểu lầm. Ta lần này du ngoạn trên hồ chính là muốn điều
tra căn cứ của tặc khấu. Ta hoài nghi… – Hai ngươi hắn đảo qua đảo lại, cười
hề hề thần bí nói – Trong hồ có dấu tặc nhân.

Hồ Bất Quy nghe hắn tán phét lung tung, có chút khinh thường nói:

– Lâm tướng quân, người có điều không biết… Lúc này đã đến tiết Hàn Đông,
tặc khấu nếu là núp trong Vi Sơn hồ, tất nhiên là tử lộ.

– Hả, đây là nguyên nhân gì? – Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ kỳ quái nói.

– Tướng quân, mời nhìn!

Hồ Bất Quy đưa một ngón tay chỉ về phía hồ rậm rạp lau sậy ở xa xa, lớn tiếng
nói:

– Mạt tướng sanh ra bên hồ Vi Sơn, đối với địa hình nơi đây hiểu rõ như lòng
bàn tay. Vi Sơn hồ diện tích hơn mười dặm, lau sậy tươi tốt, rất thích hợp để
ẩn nấp, điều này không sai. Nhưng lúc này đang tiết Hàn Đông, lau sậy đều khô
héo, nếu tặc khấu trốn ở Vi Sơn hồ, chỉ cần ta đốt trụi đám lau sậy, ngay lập
tức bọn chúng sẽ không còn chỗ ẩn thân. Cho dù hỏa thiêu không thể đốt sạch
toàn bộ, nhưng chỉ cần đại quân của chúng ta trấn thủ tại đây, chưa đầy một
tháng, khi tuyết bắt đầu rơi nhiều, trốn trong hồ, bọn tặc khấu sẽ hết lương,
không có áo ấm, chẳng cần đại quân thanh trừ, bọn họ cũng không chịu nổi qua
mùa đông năm nay. Cho nên, mạt tướng cho rằng, bọn họ tuyệt sẽ không ngu xuẩn
tự tìm tử lộ mà vào.

“Hồ Bất Quy nói nghe có vẻ rất có lý. Hic hic, ta định ngồi hoa thuyền thưởng
ngoạn một phen, lão Hồ lại đem ra nhiều lý do như vậy.” Lâm Vãn Vinh nghiêm
mặt nói:

– Những lời của Hồ đại ca vô cùng hữu lý. Chỉ có điều, ngươi đây là theo lẽ
thường mà nghĩ, Bạch Liên tặc giảo hoạt gian trá, có lẽ đang muốn lợi dụng
kiểu suy nghĩ đó của Hồ đại ca ngươi, tại hồ này đánh nhanh rút gọn, nói không
chừng sẽ khiến chúng ta không kịp trở tay ứng phó.

Hồ Bất Quy do dự một chút, Lâm tướng quân nói tựa hồ cũng có chút đạo lý, hắn
gật đầu nói:

– Vậy mạt tướng đi cùng tướng quân.

Lâm Vãn Vinh thấy thần thái kiên quyết của hắn, khó có thể cự tuyệt, liền mỉm
cười gật đầu. Ba người lên thuyền nhỏ, hướng xa xa chèo đi. Hồ Bất Quy tuy bản
tính lỗ mãng, nhưng cũng có một thân thủy tính, thuyền nhỏ do hắn điều khiển,
lướt đi rất nhẹ nhàng. Cao Tù mặc dù võ nghệ cao cường, nhưng là con mèo sợ
nước (không biết bơi), chỉ có thể chăm chú đứng ở bên cạnh Lâm Vãn Vinh.

Mặt hồ xa xa, sắc trời như tan ra dưới làn nước êm ả, tà dương đã hạ xuống, hồ
nước ánh lên một màu đỏ rực. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lau sậy khe khẽ theo
gió phiêu vũ, phát ra một trận lung lây trong gió, như trẻ con đang nức nở.
Vài con thủy điểu vỗ cánh bay, thấp thoáng ẩn hiện trong đám lau sậy, biến mất
không thấy bóng dáng. Trên mặt hồ, ngoại trừ thuyền nhỏ của bọn họ, không còn
có người khác, nhẹ nhàng lăn tăn trên mặt nước, tiếng vang ầm ầm tựa như từ
nơi xa truyền đến. Lạc Hà cô vụ lý *, Vi Sơn Hồ giống như một thiếu nữ ngây
thơ e thẹn.

Lâm Vãn Vinh miễn cưỡng chịu khổ, hành quân nhiều ngày đã cảm thấy kiệt sức
không chịu nổi, hôm nay chèo thuyền dạo hồ, xem như trong lòng thư giãn đôi
chút. Thấy Cao Tù hết nhìn đông tới nhìn tây, không ngừng quan sát, Lâm Vãn
Vinh cười nói:

– Cao đại ca, trong tình cảnh này, ngươi muốn làm chuyện gì nhất?

– Uống rượu, phiêu kỹ (vui cùng kỹ nữ)! – Cao Tù chẳng chút ngần ngừ trả lời.

Đang ở trên hoa thuyền, Hồ Bất Quy cũng ha hả cười sảng khoái:

– Cao tráng sĩ thật là người thẳng thắn!

“Ăc, hai kẻ thô nhân các ngươi, cảnh sắc đẹp đẽ như thế, không thể nghĩ được
cái gì cao thượng hay sao? Uyên ương tắm rửa là được rồi, phiêu cái gì kỹ hả?”
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, “Lão tử so với hai tiểu tử này còn có điểm
văn minh hơn.”

Sắc trời bắt đầu tối, ba người chèo thuyền nhỏ thật xa. Tới gần một chỗ lau
sậy rậm rạp, Hồ Bất Quy cẩn thận tìm kiếm mọi hướng, chung quanh không một
tiếng động, yên tĩnh vô cùng, ngay cả bóng chim cũng không có. Hắn tỉ mỉ lắng
nghe âm thanh vang vọng, lắc đầu nói:

– Lâm tướng quân, đám lau sậy này không có ai.

“Hắc, ta đương nhiên biết không có người, lão tử chính là muốn đi đến xem
phong cảnh, chứ không phải tìm người.” Hắn lắc đầu, đang định mở miệng nói
chuyện. Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng vang khe khẽ. Âm thanh này tựa
hồ cách đây khá xa, nhưng Lâm Vãn Vinh công phu không tệ, nhĩ lực cũng khá,
tuy xa nhưng hắn lại nghe rất rõ ràng.

– Cao đại ca, ngươi nghe được thanh âm gì không? – Lâm Vãn Vinh hướng về phía
Cao Tù hỏi.

Cao Tù gật đầu nói:

– Hình như là tiếng gạt nước, cách chúng ta một ít lộ trình.

Ba người đưa mắt quan sát chung quanh, không thấy tung tích chiếc thuyền nào,
nhưng âm thanh càng ngày càng rõ, càng lúc càng lớn, không giống chỉ một chiếc
thuyền, mà như là ngàn vạn tiếng chèo đồng loạt quạt trên mặt nước.

Xa xa, bọn thủy điểu đang an giấc bay lên từ đám lau sậy, tiếng đập cánh xào
xạc làm náo động cả một vùng.

– Mau nhìn! – Hồ Bất Quy quát to một tiếng.

Lâm Vãn Vinh nhìn theo hướng ngón tay hắn. Chỉ thấy xa xa cách chừng mấy trăm
trượng, trong đám lau sậy, đột nhiên xuất hiện vô số thuyền nhỏ. Trên mỗi
thuyền nhỏ đều có hơn mười người, tay cầm cương đao, đằng đằng sát khí. Lâm
Vãn Vinh chỉ vừa nhìn sơ qua, thuyền nhỏ cũng được trăm chiếc, như vậy ít ra
có cả ngàn người.

– Hồ đại ca, chúng ta lần này tiêu rồi. Từ tiên sinh có đem thủy quân không?
– Lâm Vãn Vinh giọng run rẩy hỏi.

– Chắc là có, nhưng đều là thuyền lớn, tuyệt không phải loại nhỏ như thế này.
Những người này nhìn như là… – Hắn như vừa được mở mắt, tỉnh ngộ nói – Bạch
Liên giáo, đây là Bạch Liên giáo!

“Ặc, lão tiểu tử ngươi biết chậm quá.” Lâm Vãn Vinh hung hăng nuốt nước miếng.

– Lâm huynh đệ, chúng ta làm sao bây giờ? – Cao Tù vội vàng nói.

– Chạy trốn! – Lâm tướng quân trả lời dứt khoát – Hồ đại ca, ngươi còn lo
lắng làm gì, mau chèo thuyền đi chứ!

Hồ Bất Quy lúc này mới tỉnh ra, tay cầm hai mái chèo quay đầu chèo ngược lại,
miệng lại ha ha cười to nói:

– Lâm tướng quân thần cơ diệu toán. Bạch Liên giáo quả nhiên phục trong hồ,
mạt tướng bội phục vạn phần.

Hắn càng cười càng cao hứng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, hưng phấn phun một
bãi nước bọt lên mặt hồ:

– Bà nội nó , đang lo tìm không được đàn thỏ tế cờ, không ngờ bọn chúng dâng
tận miệng, binh sĩ ta rốt cục cũng được động tay chân, hôm nay, ta sẽ quét
sạch cả lũ.

– Con mẹ ngươi – Lâm Vãn Vinh rốt cục cũng nhịn không được, tặng cho hắn một
cước vào mông – Ngươi ở đó mà chậm chạp, đừng nói quét sạch bọn họ, chúng ta
sắp bị họ luân phiên cưỡng gian rồi đây này.

Hồ Bất Quy đắc ý, nhìn Lâm Vãn Vinh “Tiên kiến chi minh” (thấy trước sự việc)
kính nể vạn phần, không thèm để ý, lại ha ha cười, phía trên liền tăng tốc,
thuyền nhỏ phóng về phía bờ.

Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy trăm thuyền nhỏ cũng tăng tốc,
đang vun vút hướng về phía bọn họ vọt tới.

“Mẹ nó,” hắn ảo não vỗ đầu, “Lão tử dạo hồ du ngoạn chỉ là thuận miệng nói một
chút mà thôi, nào biết đâu bọn Bạch Liên giáo đã ẩn núp sẵn ở đó, hơn nữa gần
cả ngàn người, không phải muốn đoạt mệnh ta sao?”

Ba người chèo thuyền nhỏ cập vào bờ, Lâm Vãn Vinh phóng nhanh xuống trước, hét
lớn một tiếng nói:

– Đỗ Tu Nguyên, chuẩn bị tiếp chiến. Lý Thánh, ngắm chuẩn pháo, hướng vào mặt
hồ, chuẩn bị xạ kích!

– Xông lên!

Thuyền nhỏ Bạch Liên quân phía sau bọn họ đột nhiên gầm lên một tiếng kinh
thiên động địa, mấy trăm chiếc thuyền nhỏ đồng thời lao về phía trước tấn
công, Lâm Vãn Vinh ba người vừa mới lên bờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa
hàng loạt đầu người đen một mảnh, trực hướng trên bờ vọt tới.

Đỗ Tu Nguyên thở hồng hộc chạy tới, mấy trăm danh thần cơ doanh binh sĩ vội vã
lập thành đội hình, tay cầm cung tiễn ngắm phía mặt hồ.

– Lâm tướng quân, đây là địch nhân ở đâu ra? Sao lại đông như thế! – Đỗ Tu
Nguyên vội vàng hỏi.

Lâm Vãn Vinh biến sắc hắng giọng, “Mẹ kiếp, đây là hạt đậu mọc từ tảng đá à,
hôm nay nếu lão tử không nổi hứng dạo hồ, sợ thật sự bị người kề dao tận cổ
còn không biết.”

– Lâm tướng quân thần cơ diệu toán, địch nhân tập kích đã nằm trong dự tính.

Hồ Bất Quy thập phần bội phục Lâm tướng quân, nhìn bề ngoài có vẻ lơ đãng,
thật ra lại chứa huyền cơ. Hắn vung đại thủ lên nói:

– Binh sĩ đâu, chuẩn bị đao thương!

Trong thời khắc mấu chốt, tác dụng mấy ngày khổ luyện đã có kết quả, chúng
binh sĩ rầm rập dựa theo đội hình thao luyện thường ngày kết nhóm, khẩn trương
nhìn mặt hồ.

“Mẹ kiếp, đều là tân binh đản tử a,” Lâm Vãn Vinh nhìn kẻ dưới tay mình sáu
bảy trăm hào nhân mã, đại bộ phận đều là thiếu niên binh lần đầu tiên nhập
ngũ, vẻ mặt còn mang theo một chút ngây thơ, tuy là đội hình nghiêm chỉnh,
nhưng trong mắt nhịn không được ánh lên đôi chút sợ hãi.

– Đỗ đại ca, có phái người cầu cứu chưa? – Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói.

– Bẩm tướng quân, vừa phát hiện địch nhân tập kích, thuộc hạ đã phái khoái mã
chạy sáu mươi dặm đến chỗ Từ Đại Soái cầu cứu. – Đỗ Tu Nguyên vội vàng trả
lời.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, Đỗ Tu Nguyên làm việc ổn thỏa, làm cho hắn rất yên tâm.
Hồ Bất Quy nhìn Bạch Liên quân vọt tới, liếc qua một lượt, sắc mặt nghiêm túc
nói:

– Lâm tướng quân, Bạch Liên quân đội ngũ chỉnh tề, tuyệt không ô hợp, xem ra
là quân tinh nhuệ đấy.

“Tinh nhuệ?” Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa té xỉu, lão tử chỉ là thống lĩnh mấy
trăm hào tàn binh, đi đưa lương thảo, các ngươi đem tinh nhuệ tìm ta làm cái
gì, muốn gì thì tới mà tìm lão Từ kìa. Con mẹ nó, bắt nạt chúng tân binh đản
tử chúng ta thì còn gì là anh hùng.

– Cao đại ca, lâm trận bỏ chạy là tội gì? – Lâm Vãn Vinh lặng lẽ hỏi.

– Trảm tại chỗ! – Cao Tù nhỏ giọng nói.

“Mẹ nó, đứa nào đưa ra quy củ bất nhân như vậy, còn có thiên lý hay không? Ta
không thèm để ý, nếu không thắng nổi, lão tử nhất định phải suất lĩnh các
huynh đệ chạy trối chết.”

– Lâm tướng quân, chúng ta chỉ là vận chiến mã lương thảo tàn binh, nhân số
lại ít, Bạch Liên quân tinh nhuệ sao lại tìm chúng ta vậy. Hơn nữa lại còn ẩn
nấp trong hồ cũng không ít thời gian? – Đỗ Tu Nguyên nhíu mày hỏi, hắn gặp
chuyện không hoảng hốt, thiện dụng trận mưu, thật là một quân sư tài năng.

Lâm Vãn Vinh đang chăm chú xem Lý Thánh điều chỉnh góc độ đại pháo, nghe vậy
liền thầm nghĩ: “Ta sao biết được?” Nửa chừng, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì
đó, sắc mặt biến đổi:

– Thần ky đại pháo, bọn họ muốn cướp thần ky đại pháo!

Đỗ Tu Nguyên cả kinh, đương nhiên tỉnh ngộ:

– Nơi đây nằm ven hồ, sau khi bọn họ đoạt pháo xong chính là dùng thuyền vận
chuyển?

– Sợ không phải vận chuyển đơn giản như vậy…?? – Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói –
Vị trí nơi này rất gần Soái doanh của Từ đại nhân, chỉ chừng năm sáu mươi dặm,
bọn chúng nếu là muốn tấn công, sẽ phóng pháo oanh tạc Soái doanh.

– Mục tiêu của bọn họ là Từ đại nhân?

Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên, Hồ Bất Quy đang đứng bên cạnh Lâm Vãn Vinh, ba người
hoảng kinh nhảy dựng lên. Suy đoán này cực kì táo bạo, cũng chỉ có Lâm tướng
quân thiên tư tuyệt đỉnh bực này, mới có thể dám lớn mật luận đàm như thế.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận tinh tế, cũng rất hợp tình hợp lý.

Hồ Bất Quy nguyên vốn có chút xem thường vị tướng quân trẻ tuổi suốt ngày nói
cười hi ha này, nhưng nghe mấy câu nói đó của hắn, câu nào cũng nói trúng
trọng tâm vấn đề, bản lãnh Lâm tướng quân tuyệt không phải là giả dối. Hắn
liền cung kính ôm quyền, thành thật nói:

– Lâm tướng quân, Hồ Bất Quy ta đối với người tâm phục khẩu phục, Hồ mỗ
nguyện chết vì tướng quân.

Lâm Vãn Vinh bật cười ha hả, nâng hắn đứng dậy, nhìn chúng tướng sĩ lớn tiếng
nói:

– Các huynh đệ chớ có bối rối, đây chính là mưu kế Từ đại nhân đã an bài sẵn,
cố tình đánh lừa bọn Bạch Liên quân, Từ đại nhân đích thân thống lĩnh mấy vạn
nhân mã, sau nửa canh giờ sẽ cùng hợp công, khi đó sẽ quét sạch bọn chúng.
Chúng ta chỉ cần kiên trì cố thủ nửa canh giờ! Thần ky doanh ta có đại pháo,
pháo đạn ngàn viên, để cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của thần ky đại pháo. Lý
Thánh!

Thấy Bạch Liên quân đã tiến vào trong phạm vi hỏa pháo xạ kích, Lâm Vãn Vinh
quát to một tiếng:

– Phóng pháo!

Lý Thánh đã canh chỉnh đại pháo vào góc độ tốt, nghe Lâm tướng quân ra lệnh,
đốt cùng lúc hai ngòi nổ, pháo đạn phóng lên cao, mang theo những điểm sáng ồn
ã vang lớn trong không trung, rơi trúng vào hai chiếc thuyền đang tới. Trong
tiếng nổ “rầm” của hỏa pháo, thuyền gỗ bể tan tành, hơn hai mươi Bạch Liên
quân hồn phi phách tán.

– Bắn tốt lắm! – Lý Thánh bắn trúng một pháo, đề cao sỹ khí, tam doanh tướng
sĩ đồng thời đứng lên hoan hô, khủng hoảng e sợ khi đối địch liền tan thành
mây khói.

Lý Thánh sau đó liên tiếp bắn pháo, đạn bay vèo vèo, nháy mắt hủy hơn mười
thuyền nhỏ Bạch Liên quân. Đồng thời thần ky doanh phóng ra hơn trăm mũi tiễn,
lại có chừng mười Bạch Liên phỉ khấu rơi xuống nước. Một vòng pháo tiễn bắn
ra, Bạch Liên quân chưa kịp lên bờ, đã tổn thất hết hai thành. Tam doanh tướng
sĩ tràn đầy nhiệt tình cao hứng, hận không thể lập tức phi ra trận, cùng địch
quyết tử một phen.

– Các huynh đệ, cơ hội kiến công lập nghiệp tới rồi. Chỉ cần kiên thủ nửa
canh giờ, các ngươi chính là bách hộ, thiên hộ, vạn hộ, các ngươi sẽ có vô số
mỹ nữ xinh tươi, còn chờ cái gì, theo ta xông lên! – Lâm Vãn Vinh lớn tiếng
nói khích.

Phương pháp cổ động của Lâm tướng quân thật trần trụi nhưng cũng thật hiệu
quả, chúng tướng sĩ phần lớn mười lăm mười sáu tuổi, huyết khí phương cương,
chưa từng nghe những điều như vậy, cả người thú huyết đã sớm sôi trào. Thấy
trong tay Lâm tướng quân cầm hai vũ khí ngắn là ống đồng và anh vũ dũng mãnh
xông lên phía trước, mọi người lập tức ủng hộ, giống như một đám mãnh hổ hạ
sơn, hướng về phía địch nhân phóng tới.

– Lâm tướng quân, người là thủ lĩnh, không thể dễ dàng tấn công hãm trận. –
Hồ Bất Quy tiến lên vài bước, kéo Lâm Vãn Vinh, nắm chặt ống tay áo hắn nói.

“Ực, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng biết cản ta, nếu không lão tử chỉ có thể
liều mình xông lên.”

– Buông ta ra, buông ta ra. – Lâm Vãn Vinh lui ra sau mấy bước, nét mặt tràn
đầy vẻ khảng khái – Các huynh đệ cần ta, quốc gia cần ta, Đại Hoa cần ta!

– Hảo hán tử! – Hồ Bất Quy nhiệt lệ đầy mặt, đẩy hắn lùi lại vài bước, vung
tay lên nói – Các huynh đệ theo ta xông lên!

Thân hình hắn khôi ngô hùng tráng tựa như một ngọn núi lao ra.

Ghi chú: giới thiệu về: Lạc Hà cô vụ lý *

Đề bức hoạ “Lạc hà cô vụ” (Người dịch: phanlang @tvvn.org)

Hoạ đồ sóng khói rèm châu

Ráng chìm cò lẻ xa xôi vô chừng

Ngàn năm tưởng nhớ Vương công

Biển nam nương trận cuồng phong theo thuyền.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận