Lão già này nói đến là đến, nói đi là đi, chả thấy giống người mù chút nào, so
với ta thậm chí còn tiêu sái hơn nhiều nữa!
Lâm Vãn Vinh nhìn bóng Ngụy đại thúc ngây ra. Xem ra lai lịch của lão Ngụy
thật không đơn giản, không chỉ có tài bay lên bay xuống xem tường cao như
không, mà lại còn quen thuộc cả những nhân vật trong kinh thành. Chắc không
phải là một nhân vật tầm thường.
Ngẫm lại cẩn thận những điều lão Ngụy nói, chỗ nào cũng đầy huyền cơ, không có
điều gì rõ ràng. Vì nghĩa trợ giúp Tiêu gia, kết giao Từ Vị, những điều này có
thể hiểu, nhưng lão bảo cái gì mà đối thủ tại kinh thành làm cho người ta phải
lo lắng? Ta trong kinh thành ngay cả một con châu chấu cũng còn không biết,
vậy thì ai lại là đối thủ của ta chứ ? Cái lão mù này, nói chuyện lúc nàp cũng
úp úp mở mở.
Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một hồi cũng không hiểu, đành dẹp mọi chuyện qua một
bên. Dù sao sớm muộn gì cũng phải lên kinh đô rồi, đến lúc đó sẽ biết thôi.
Hôm nay chạy đông chạy tây, vừa là cưỡi ngựa vừa là đánh nhau, hắn mệt lăn
quay ra, mơ mơ màng màng ngả mình lên giường chìm vào giấc mộng đẹp.
Ngủ một giấc thẳng đến tận trưa hôm sau, cũng không có ai đến quấy rầy. Mấy
hôm trước Đại tiểu thư đều gọi hắn dậy từ sớm bàn công chuyện, hôm nay lại
ngoại lệ, nghĩ ra chắc là do Đại tiểu thư thông cảm cho sự mệt nhọc của hắn.
Nướng một giấc thật là thoải mái, Lâm Vãn Vinh vươn vai, đứng dậy ra vườn tản
bộ một vòng. Đám a hoàn ngang qua trên đường, thấy Tam ca xuất hiện, đều vội
vã đến hành lễ với hắn:
– Tam ca dậy sớm a.
Có mấy đứa hầu có chút sắc đẹp, còn lớn gan nháy mắt đưa tình với hắn. Lâm Vãn
Vinh cùng bọn họ trêu đùa một lúc, nhanh chóng cảm thấy tinh thần sảng khoái
sinh lực tràn đầy.
Những này nhàn nhã như vầy chẳng mấy chốc trôi qua, được vài hôm là đến cuối
năm rồi. Qua năm mới, lên phía bắc đến kinh thành, ở đó lại phải bắt đầu tay
trắng xây dựng từ con số không. Lâm Vãn Vinh cảm khái một lúc, quả hiếm khi có
được khoảng thời gian nhàn nhã như thế này, tản bộ từ từ trong vườn.
Hiện đang là lúc trời đổ lạnh, trăm hoa héo úa, lá rụng khắp nơi trên mặt đất,
trong vườn nhìn thập phần tiêu điều. Lâm Vãn Vinh đi được vài bước, chợt cảm
thấy tẻ nhạt vô vị.
Xuân thiên bất thị độc thư thiên
Hạ nhật viêm viêm chánh thụy miên
Thu cao khí sảng đông hựu chí
Yếu tưởng độc thư đãi minh niên
[Tạm dịch nghĩa:
Ngày xuân không phải lúc đọc sách,
Sang hè nóng hực chỉ hợp ngủ,
Vào thu trời trong đông lại đến,
Đọc sách thôi đành đợi sang năm.]
Tiếng ai đọc thơ vang vọng lọt vào tai Lâm Vãn Vinh. Choáng a! Bài thơ này làm
thật là tài tình quá sức, tính ra cả năm trời bốn mùa không có lúc nào nên cầm
sách học hết a!
Hắn nhìn theo hướng âm thanh phát ra, đã thấy Biểu thiếu gia tay phải chắp sau
lưng, tay trái cầm một cuốn sách, đang gật gù đắc ý, đi đi lại lại. Cái bài
thơ hay ho này, rõ là từ miệng hắn mà ra.
– Thiếu gia, dậy sớm thế? Còn chưa đến giờ cơm trưa mà, người sao không chợp
mắt thêm chút nữa?
Lâm Vãn Vinh đi tới cười nói.
Biểu thiếu gia vừa thấy Lâm Tam, lập tức mừng rỡ, nắm lấy tay hắn nói:
– Lâm Tam, Lâm Tam, thấy thế nào ? Ngươi cảm thấy thế nào?
– Cái gì mà thấy thế nào ?
Lâm Vãn Vinh kì quái hỏi.
– Bài thơ lúc nãy đó, chính là bài thơ ta vừa đọc đó, ngươi thấy thế nào?
Biểu thiếu gia hỏi, mặt mày hớn hở.
– Chỉ có ba chữ “Vô cùng hay”!
Lâm Vãn Vinh bật ngón tay cái lên nói:
– Trình độ của thiếu gia mà nói, bài thơ này không thua gì thiên cổ tuyệt cú.
Chẳng biết thiếu gia từ đâu trộm…, à, từ đâu nghe được?
Quách Vô Thường đắc ý dương dương nói:
– Cái gì mà nghe được, nói ra sợ ngươi chết đó. Chính là do ta tự sáng tác
ra. Hôm qua ở hội thi thơ, ta làm bài thơ này để báo danh, được duyệt tại chỗ.
Hội thi thơ? Oa, không nói ra thì quên mất. Con bé Lạc Ngưng đó lấy bạc của ta
để làm hội thi thơ, chẳng phải tới cuối tháng sẽ long trọng khai mạc còn gì.
Hắn liếc Biểu thiếu gia một cái rồi nói:
– Sao lại thế chứ? Hội thi thơ mà còn phải đến báo danh sao? Ta cứ tưởng muốn
tới là tới chứ?
Biểu thiếu gia ngắt lời nói:
– Làm gì có chuyện đó được? Hội thi thơ là một trường hội họp long trọng văn
học cấp cao các tỉnh Giang Chiết. Còn có cả các đại tài tử từ kinh thành đến,
tất cả đều phải làm tại chỗ một bài thơ nhỏ mới có thể tham gia. Mấy tên vô
danh tiểu tốt sao có thể nói muốn vào là vào được? Bài thơ này chính là ta hôm
qua làm ở hội thi. Thế nào? Có phong phạm của đại gia đấy chứ?
Cái loại thơ cóc ghẻ này, Lâm tam ta chỉ cần tè là ra được mười bài! Lâm Vãn
Vinh cười hắc hắc, cũng không đả kích hắn, chỉ bảo:
– Đúng rồi, thiếu gia. Đêm qua ở phủ có chuyện lớn, người có biết không?
Quách Vô Thường gật gật đầu nói:
– Sáng nay về phủ, có nghe đám Tứ Đức nói rồi. Cái thằng Tứ Đức này, bị người
ta đánh đến mức đó, thật là thảm quá. Mẹ nó chứ, hôm qua may là ta không có ở
đó, chứ ta mà có mặt, bảo đảm cho cái bọn chó má đó có nhìn lên trời cũng
không thấy đường.
Biểu thiếu gia Nói so với lão tử ta còn hay hơn nhiều, Lâm Vãn Vinh bật ngón
tay cái lên khen rồi nói:
– À, ra là như vậy. Biểu thiếu gia, người đêm qua không có ở trong phủ à?
Quách Vô Thường cười gian giảo, ngó nghiêng tứ phía, rồi nhỏ giọng nói:
– Lâm Tam, ta với ngươi là quan hệ lâu năm rồi, cũng không có gì phải giấu
giếm ngươi. Đêm qua ở Diệu Ngọc Phường ta gặp một người bạn cũ, lại tìm thêm
một cô em. Cả hai người cùng tham gia hầu hạ ta, nói là muốn cho ta thưởng
thức cảm giác hay ho khác thường. Ta liền liều mạng ở lại một đêm. Chậc chậc,
cái cảm giác đó, con mẹ nó còn hơn làm thần tiên nữa a!
Toát mồ hôi a. Hóa ra là ngươi một chọi hai, quả là một đôi gian phu dâm phụ!
Lão tử khinh bỉ ngươi, khinh bỉ từ đỉnh đầu khinh bỉ đến “thằng hai”!
– Lâm Tam, lúc chiều tối hôm qua, lúc ở chỗ báo danh, còn nghe được một tin
tức tốt.
Biểu thiếu gia cười hắc hắc nói:
– Nghe nói, lần thi thơ này không phải là một hội thi thơ đơn giản như vậy
đâu nghe?
– Không phải chỉ là một cái hội thi thơ thông thường hay sao?
Lâm Vãn Vinh cười hỏi:
– Chẳng lẽ còn có hội thi ca, hội thi nhảy?
– Chuyện đó thì không phải. Hội thi thơ này tổ chức hàng năm. Nhưng không năm
nào hay ho bằng năm nay.
Biểu thiếu gia cực kỳ thần bí quay tứ phía nhìn ngó, rồi mới kề vào tai Lâm
Vãn Vinh thì thào:
– Hôm qua, ta bỏ ra hai lượng rưỡi bạc, mới mua được một tin tức tuyệt mật
bên trong. Nghe nói hội thi thơ năm nay không chỉ là một cái hội thi thơ đơn
giản, mà là Kim lăng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng tiểu thư, sẽ nhân cái hội thi
thơ này để kén chồng đó.
– Kén chồng?
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc. Không phải chứ! Con bé này hôm qua vừa mới tỏ tình với
ta, sao lại xoay người một cái thành ra kén chồng rồi?
– Chính xác tuyệt đối!
Biểu thiếu gia quả quyết:
– Tin tức này đã sớm lưu truyền từ trong nội bộ Kim Lăng học xã truyền ra,
tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện này đó. Ngươi nghĩ coi, Lạc tiểu thư
là ai? Không chỉ có gương mặt đẹp như hoa, tài học lại càng là đệ nhất Kim
Lăng chúng ta. Ngoài ra còn là thiên kim tiểu thư của tổng đốc Lạc đại nhân.
Ai mà lấy được nàng, như là lấy được con búp bê bằng vàng đó. Những công tử có
hy vọng, đều đã sớm “bế quan luyện thơ” rồi, tranh thủ trong kỳ thi thơ chiếm
giải nhất, ôm mĩ nhân vinh quy đó.
Thấy Lâm Vãn Vinh không tin, Biểu thiếu gia nóng nảy nói:
– Ngươi không tin sao ? Ngươi có biết Hậu Dược Bạch không ? Chính là người bị
ngươi phá đó, có phải là dạo này không thấy mặt mũi đâu không ?
Hôm đó xong, quả là Lâm Vãn Vinh không thấy hắn xuất hiện nữa, nên gật đầu.
Biểu thiếu gia đắc ý nói:
– Vậy thì đúng rồi, ta cho ngươi biết, hắn đã sớm ở trong nhà, cửa lớn không
qua cửa bé ít lại, mỗi ngày khổ công học thơ, đầu treo lên xà nhà, đùi cầm dao
chích cho tỉnh ngủ không gà gật, chính là vì muốn rước Lạc tiểu thư về dinh
đó.
Biểu thiếu gia nói như cái mũi có mắt vậy, cứ như hắn đang tận mắt nhìn thấy
việc mình đang kể vậy. Nếu trên thế giới này có một người có khả năng thuyết
phục người khác giỏi hơn ta, thì nếu không phải là Biểu thiếu gia thì chẳng
còn ai nữa. Tiểu tử này không làm nghề viết nhật báo, quả là phí cái tài của
hắn quá!
Lâm Vãn vinh ha ha nói:
– Thiếu gia, nếu Lạc tiểu thư quả thực kén chồng qua thơ phú, ngươi đã có cơ
hội rồi đó.
Biểu thiếu gia chánh nghĩa điềm nhiên nói:
– Ta với hai vị biểu muội một mảnh trung tình, sao lại vì vụ này mà ba tình
hai ý đây? Lần này đi báo danh, ta thuần túy là vì có mục đích ôm nghiên bút
học hỏi mà thôi, còn chuyện kia…, à, Lâm Tam, ngươi nói ta thật có hy vọng
sao?
– Đi thì có hy vọng, không đi thì một điểm hy vọng cũng không có.
Lâm Vãn Vinh thuyết phục đáp.
– Cái này đúng là như vậy.
Biểu thiếu gia gật gật đầu:
– Lâm tam, ngươi đối với doanh liên(câu đối) rất giỏi, còn đối với làm thơ
thì sao ? So với ta có giỏi hơn không? À, ý ta không phải là ngươi sao chép
học lỏm lại.
Ặc, làm thơ với làm tình giống nhau, đều phải có cảm hứng, lão tử không phải
thể loại đó. Lâm Vãn Vinh lắc đầu, Biểu thiếu gia tiếc nuối nói:
– Đáng tiếc, đáng tiếc, không có Lâm Tam ngươi làm bạn, ta dù có được xưng
làm thi trung thánh thủ, ở cái tái thi hội này sợ là cũng sẽ thấy tịch mịch
lắm.
Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi hột, ngươi mà là thi trung thánh thủ á, cái dáng vẻ vô
sỉ của Biểu thiếu gia ngươi rất giống phong phạm của ta năm xưa đó!
– Tam ca, Tam ca …!
Giọng Tứ Đức xa xa truyền đến, Lâm Vãn vinh cùng Biểu thiếu gia vừa ngẩng đầu,
đã thấy Tứ Đức trong tay cầm một cái bát rượu thật to, cẩn thận đi tới.
Thấy trên mặt hắn có chỗ bầm xanh sưng vù, Biểu thiếu gia nói:
– Tứ Đức, sau này có ai dám gây sự với ngươi, ngươi cứ nói danh hào của Vô
Thường ta ra, tiện thể cả Lâm Tam nữa, ta bảo đảm ngươi vô sự.
Tứ Đức cung kính nói:
– Tạ ơn thiếu gia.
Lâm Vãn Vinh thấy hắn cầm cái bát rượu đó trong long ngực như cầm bảo bối,
không nhịn được cười hỏi: – Ngươi cầm cái gì vậy, quí giá lắm sao?
Tứ Đức sùng kính liếc mắt nhìn hắn nói:
– Tam ca quả nhiên kiến thức bao la, phương pháp của ngươi đêm qua nói ra, ta
về làm thử, đau đớn quả nhiên giảm nhiều. Cho nên hôm nay vừa sáng sớm, ta đã
đi lùng.
– Lùng cái gì?
Lâm Vãn Vinh tò mò hỏi.
– Nước tiểu đồng tử chứa vào cái bát rượu này.
Tứ Đức đáp.
Lâm Vãn Vinh cùng Thiếu gia lui liền mấy bước, trên mặt lộ rõ hoảng sợ. Nước
tiểu đồng tử ư? Trên thế giới này còn có đồng nam sao? Tứ Đức dường như không
để ý tới thái độ của họ, nói:
– Tam ca, Thiếu gia, ta vừa rồi ra ngoài, nghe nói cái thi hội tháng này bắt
đầu rồi.
Biểu thiếu gia che mũi nói:
– À, có nghe nói. Thiếu gia ta cũng có tham dự đó.
– Chúc mừng thiếu gia!
Tứ Đức vội vàng nịnh hót nói:
– Ta mới rồi nghe nói, năm nay tái thi hội náo nhiệt bất thường, không chỉ có
Giang Chiết tài tử các tỉnh, ngay cả các công tử kinh thành cũng đều tới rồi
đó. Cảnh tượng này quả là nhiều năm hiếm thấy.
Hiếm thấy cái đầu á, người tới càng nhiều, ta càng lãng phí bạc nhiều, ặc, coi
ta là Bồ Tát sao? Lẫm Vãn Vinh thấy Tứ Đức ôm chặt lấy bát nước tiểu, thấy
cũng buồn cười, nói:
– Tài tử tới nhiều vậy, cũng chỉ là ngâm thơ thôi, cùng lắm là giúp cho sinh
ý của các tiểu thư bên sông Tần Hoài khá khẩm hơn thôi, chứ liên quan gì tới
ta đâu ?
– Tam ca có điều không rõ, qua nhiều nơi tìm hiểu, rốt cục có một cái tin cực
kỳ tốt.
Tứ Đức thần bí nói:
– Nghe nói, tài nữ Lạc tiểu thư, quyết kén chồng rồi.