Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 165: Bao vây

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Ồ, vừa mới có gió thổi qua nên hỏa đăng liền bị tắt, ta định chuẩn bị thắp
lại đây.

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Lạc Ngưng nép người mình nằm xuống, mắc cỡ không dám cất tiếng.

Xảo Xảo đưa bát cháo hạt sen đặt lên trên bàn, mỉm cười:

– Cơn gió thổi tới thật không đúng lúc, muội vừa mới quay lại liền làm tắt
đèn, đại ca huynh cùng với Ngưng tỷ tỷ vừa nói chuyện gì đó?

“Phách” một âm thanh vang lên, Lâm Vãn Vinh vừa đánh lửa châm, ngọn đèn lập
tức sáng rực lên. Lạc Ngưng sớm khôi phục tư thái bình thường, hai tay nắm
chặt mép chăn, mặt hồng lên như diễm phong*, cũng không dám nhìn Xảo Xảo, càng
không dám nhìn Lâm Vãn Vinh. Nàng vốn sinh ra đã xinh đẹp, qua một phen lâm
bệnh trông rất đáng thương, lại thêm đang ai oán lẫn e thẹn, thật làm người ta
sinh lòng yêu mến. Lâm Vãn Vinh trong lòng nhảy rộn: “Nha đầu này mang nhiều
vẻ mê hoặc người ta a! rõ ràng là muốn chiếm đoạt ta mà!”

– Ta cùng Lạc tiểu thư đang nói vài chuyện khá thú vị. Xảo Xảo, cháo thật
thơm à, Lạc tiểu thư cần ăn nhiều một chút.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Lạc Ngưng một cái.

Xảo Xảo bưng bát cháo hạt sen đưa đến trước người Lạc Ngưng, đỡ Lạc Ngưng ngồi
dậy, thấy mặt nàng ửng hồng, ánh mặt long lanh ôn nhu, bệnh tật dường như khỏi
được bảy tám phần, nhất thời kinh ngạc:

– Ngưng tỷ tỷ, người đã khỏe lên nhiều rồi ư?

Lạc Ngưng cố che đi khuôn mặt đỏ bừng, khẽ “ừm” một tiếng:

– Cùng Lâm đại ca nói chuyện một chút, đã tốt hơn nhiều rồi.

Lạc Ngưng thực ra hoàn toàn do tâm bệnh, một khi tâm sự được giải, tự nhiên
nhanh chóng khỏe lên. Thân thể nàng đã khôi phục một chút sức lực, thoáng một
hơi ăn một chén cháo hạt sen, thấy Lâm Vãn Vinh nhìn mình mỉm cười, nhịn không
được vẻ mặt lại thêm thẹn thùng, ngập ngừng nói:

– Đại ca, cháo hạt sen này Xảo Xảo nấu ngon vô cùng, huynh cũng ăn đi..

Xảo Xảo cười khách khách:

– Đại ca, huynh nói nhiều thêm chút nữa, Ngưng tỷ tỷ chắc chắn còn có thể ăn
được hai chén đó!

– Nha đầu đáng chết, nói lung tung gì đấy?

Lạc Ngưng trong lòng có quỷ, nghe Xảo Xảo nói lời ấy, nhịn không được nàng đưa
tay đánh khẽ một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua họa quyển để trên bàn, ngạc
nhiên hỏi:

– Ủa, họa quyển này ở đâu ra vậy, sao ta chưa từng thấy qua?

Xảo Xảo thình lình tỉnh ngộ, vừa rồi mới đi ra ngoài, đại ca đặt họa quyển này
lên bàn, sao lại để Ngưng tỷ tỷ lại nhìn thấy được. Nàng vội vàng chạy tới,
sắc mặt đỏ bừng, giấu họa quyển phía sau mình đáp:

– Cái này do muội vẽ lung tung chơi thôi, không quan hệ tới đại ca.

Toát mồ hôi a! Lóng ngóng che đậy thì càng phô ra, Lâm Vãn Vinh cũng xấu hổ đỏ
mặt lên: “Hai nha đầu này ở cùng một chỗ, lão tử không đần độn cũng biến thành
ngu ngốc.” Lúc này trong khuê phòng cực kì tĩnh mật, hai nữ tử xinh đẹp này,
một người sớm tự định là lão bà của hắn, người kia đối với hắn ngầm có tình
cảm, nói hắn là chúa tể đích thực của khuê phòng này, một chút cũng không sai.
Lâm Vãn Vinh nhớ tới ở bên ngoài cùng Xảo Xảo một phen phong lưu, trong lòng
nhịn không được thấy buồn cười: “Sớm biết như vậy, lão tử đã quang minh chính
đại mà làm luôn rồi, cần gì phải lén lén lút lút.”

Lạc Ngưng sao có thể không biết họa quyển kia là cái gì, liếc mắt nhìn trộm
Lâm Vãn Vinh một cái, nhất thời vô cùng ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lâm Vãn Vinh hết nhìn Xảo Xảo lại nhìn Lạc Ngưng, cảm giác muốn cười to:
“Trương Tam bên phòng vẽ Lý Tứ, Lý Tứ trong phòng lại vẽ Vương Ngũ, nếu thật
sự được ngay như thế thật là tuyệt vời!”

Hai tiểu ny tử trong lòng có quỷ, nhất thời đều không dám nói chuyện, Lâm Vãn
Vinh thấy thần thái hai người rất buồn cười, nhưng lại có đôi chút cảm động,
những cô nương này đều thật là thuần phác, đáng yêu.

Đợi một lúc lâu, Xảo Xảo rốt cuộc ngước đầu lên, nét hồng trên mặt dần dần tan
đi. Nàng thấy Lạc Ngưng khôi phục nhanh như thế, trong lòng thật sự vui mừng,
nói với Lâm Vãn Vinh:

– Đại ca người sau này đến đây thăm non Ngưng tỉ tỉ nhiều nhé, như vậy chắc
sẽ hồi phục nhanh hơn ít nhiều đó.

– Đừng…!

Lạc Ngưng vội vàng cả kinh kêu lên, thấy hai người đồng thời cùng nhau nhìn
thẳng vào mình, nàng trong lòng vừa ngọt ngào vừa lo lắng, đồng thời cũng đứng
dậy đi tới, khẽ nói:

– Lâm đại ca nhiều việc phải làm, làm sao tâm tư có thể đặt ở một mình ta,
tiểu nữ tử yếu đuối này. Hôm nay gặp mặt, cũng đã thỏa mãn tâm nguyện Lạc
Ngưng, nào dám tiếp tục làm phiền đại ca.

“Tâm tư của nữ nhân như thật là khó đoán, nha đầu kia lúc thì lớn mật như vậy
lúc lại e lệ”, Lâm Vãn Vinh cũng không rõ nàng suy nghĩ cái gì.

Bệnh tình Lạc Ngưng tốt lên rất nhiều, hai nha đầu to nhỏ nói chuyện, bỏ Lâm
Vãn Vinh qua một bên, hắn cũng chả biết nên đi hay là nên ở.

Lạc Ngưng giữ chặt tay Xảo Xảo:

– Hảo muội muội, ta một mình ở trong phòng này có chút sợ hãi, muội tối nay
hãy ở lại đây, chúng ta cùng nhau tâm sự mấy chuyện riêng tư.

Xảo Xảo nhẹ nhàng ừm một tiếng, cười nói:

– Muội sẽ ở lại bồi tiếp tỷ tỷ.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Xảo Xảo ở lại bồi tiếp Lạc Ngưng, vậy ta có phải ở
lại bồi tiếp Xảo Xảo chăng? “Thấy hai nữ tử nhan sắc xinh đẹp rạng ngời, miệng
cười như hoa, Lâm Vãn Vinh trong lòng rối bời, phải chăng lão tử cũng nên ẵm
luôn cả cô nàng Lạc Ngưng này? Lẽ nào muốn ta làm ngựa giống sao? Không khỏi
vất vả quá đó.”

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lâm Vãn Vinh chỉ đành cáo từ xuống lầu, Lạc
Ngưng yên lặng nhìn hắn, nhưng lại không biết nên nói gì. Trong khi Xảo Xảo
tiễn hắn đi xuống, đột nhiên cất tiếng cười nói:

– Đại ca, muội coi ngưng tỷ đối với chàng rất tốt, chàng cần phải nhớ nên
thường đến thăm tỷ ấy.

Lâm Vãn Vinh thấy chúng quanh không có người, liền ôm lấy tiểu ny tử tới thân
ái một chút:

– Muội không muốn đại ca thường xuyên đến thăm muội sao?

– Muốn!

Xảo Xảo rúc vào trong lòng hắn, ôn nhu nói:

– Đại ca, muội mỗi ngày đều muốn thấy huynh, nếu huynh đi luôn tới kinh
thành, Xảo Xảo không biết phải sống thế nào đây?

Lâm Vãn Vinh thở một hơi dài: “Người xưa nói hồng nhan là mồ chôn anh hùng,
lời này một chút cũng không sai. Lão tử chẳng có tham vọng gì lớn, cũng không
thích là anh hùng, nhưng chỉ cần được ôm ấp tiểu ny tử Xảo Xảo này thì thật sự
là nơi nào cũng không muốn đi, hắn vỗ vỗ vai Xảo Xảo:

– Tiểu bảo bối, ta tới kinh thành tìm Thanh Tuyền tỷ tỷ của nàng rồi chúng ta
cùng nhau trở về, sau đó sẽ cưới các nàng.

Xảo Xảo nhẹ nhàng ừm một tiếng, vùi đầu vào sâu trong lòng hắn.

Rời khỏi khuê phòng Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh vẫn suy tưởng về việc này thì từ
xa xa một người chạy tới, thiếu chút nữa va vào, nhíu mắt nhìn, thì ra la Lạc
Viễn.

Lạc Viễn vừa thấy Lâm Vãn Vinh, cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi:

– Đại ca, huynh như thế nào lại ở đây?

Lâm Vãn Vinh vỗ hai cái lên vai hắn, không nói gì: “Ta bị tỷ tỷ của ngươi chấm
rồi, phụ mất hy vọng của ngươi, bất quá, việc này không thể trách ta, con mẹ
nó ta cũng bị oan uổng!”

Lâm Vãn Vinh nhe răng nhe lợi ra nói:

– Nghe nói Lạc tiểu thư bị bệnh, ta đến thăm nàng. Trông cái bộ dạng ngươi
vội vội vàng vàng của ngươi, có việc gì mà gấp như vậy?

Lạc Viễn vội la lên:

– Đại ca, người có biết cha ta ở đâu hay không? Ai da, lo đến chết mất!

Làm cho Lạc Viễn luôn trầm ổn thành bộ dạng này, việc này thật không đơn giản,
Lâm Vãn Vinh hỏi:

– Sao vậy tiểu Lạc, tìm cha người làm gì?

Lạc viễn đáp:

– Đại ca, huynh không biết đâu, Trình Đức toàn thân mặc khôi giáp đột nhiên
đến, nói là có quân vụ khẩn cấp muốn đi gặp cha ta bẩm báo, nhưng lại mang
theo binh mã của bộ doanh, ky doanh, đã vây quanh phủ trạch này của chúng ta
rồi.

– Cái gì!?

Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi: “Mang binh vây quanh Tổng đốc phủ? Chẳng lẽ
Trình Đức thật sự muốn mưu phản? Chà, lão tử tùy tiện nói đôi câu mà họ Trình
này, ngươi đã muốn làm phản trước à!”

Hắn bắt mình phải tỉnh táo trở lại: “Ở Giang Tô này trong đó còn có các tỉnh
Chiết Giang, Sơn Đông, An Huy, nếu muốn mưu phản không phải dễ dàng như vậy,
huống chi binh mã dưới tay Trình Đức vốn không nhiều lắm, mưu phản là tự tìm
đường chết. Chắc là Trình Đức ngửi thấy chút phong phanh gì đó, biết Lạc Mẫn
không có trong phủ, mới cố ý đến thăm dò xem?

Tâm tình hắn bình ổn trở lại, vỗ vỗ bả vai Lạc Viễn:

– Tiểu Lạc không nên hốt hoảng, dưới tay Trình Đức binh mã không nhiều, không
dám làm loạn đâu. Hôm nay Lạc đại nhân không ở trong phủ, ngươi chính là người
đứng đầu, dũng cảm đi ra ngoài gặp hắn, nói gì thì nói, không đánh được hắn
thì cũng phải dọa cho hắn khiếp vía.

Lạc Viễn gật đầu:

– Đại ca nói đúng, ta phải ra ngoài gặp hắn. Đại ca, huynh cũng nên tới áp
trận cho ta.

Hai người đi ra, tới cửa lớn đứng nghe ngóng thì thấy ở cửa mấy trăm quân sĩ,
đuốc cháy bừng bừng, áo giáp sáng loáng, cờ xí phấp phới, ở phía đằng trước,
chính thị là Trình Đức đã có lần gặp mặt. Trình Đức cưỡi trên mình ngựa, thân
mang giáp trụ, nét mặt đen xì, trong mặt lấp lóa hung quang.

Lạc Viễn tiến lên ôm quyền chào:

– Tiểu điệt Lạc Viễn xin ra mắt Trình thế thúc, không biết thế thúc quang lâm
hàn xa, tiểu chất không thể tiếp đón từ xa, xin thế thúc thứ tội.

Trinh Đức nói:

– Lạc Viễn hiền điệt khách sáo rồi, ta chính là có công vụ khẩn cấp cần bẩm
báo với Lạc đại nhân, chắng biết có trong phủ không?

Lạc Viễn đáp:

– Thế thúc tới không khéo rồi, giá phụ đang đêm liền ra ngoài, cũng không
biết bao lâu mới có thể trở về, thế thúc nếu có quân vụ, xin mời ngày mai tới
nha môn bẩm báo vậy.

Trình Đức nói:

– Quân tình khẩn cấp, không thể chậm trễ một khắc, nếu đại nhân không ở nhà,
vậy ta ở đây đợi đại nhân hồi phủ.

Hắn nói xong, liền xoay người xuống ngựa, binh lính cũng tụ lại đằng sau.

Lâm Vãn Vinh trong lòng tin chắc: “Trình Đức tuy mang theo binh sĩ khí thế
hung hăng, cũng là ngoài hùng hổ bên trong e ngại, xem ra định tới nghe ngóng,
cố ý thử Lạc Mẫn.”

Lạc Viễn tiến đến nói:

– Nếu như thế, xin mời thúc vào trong phủ dùng trà.

Trình Đức khoát tay:

– Không cần, trình mỗ xuất thân quân đội, ta ở đây một chút cũng chẳng bị sao
đâu.

Đang lúc nói chuyện, sớm có binh sĩ mang tới chiếc ghế lớn, Trình Đức đặt mông
ngồi xuống ghế, liền bất động.

Ta té mất! Trình Đức này ngạo mạn tung hoành,không có chủ tử làm chỗ dựa phía
sau, hắn quả quyết không dám thế. Trình Đức tùy tiện đến đây thăm dò, chắc rắn
hắn và chủ tử đằng sau đã nghe nghóng ra điều gì đó. Hôm nay lão Lạc nếu không
trở lại, sợ là càng làm bọn chúng thêm cảnh giác.

Lâm Vãn Vinh móc ra khẩu súng từ trong ngực, định nhắm vào Trình Đức, trong
lòng dao động đôi chút, quả muốn bắn một phát giết hắn, rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn
được. Nếu thật giết hắn thì tối này Lạc Phủ sẽ máu chảy thành sông. Lão Lạc à,
khi ngươi đánh chó, chẳng lẽ lại không nghĩ có thể bị cho cắn lại một cái sao?
Lâm Văn Vinh đang suy tư, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng một tiếng quát
to:

– To gan, người phương nào dám ở trước Tổng đốc phủ náo loạn!

Xa xa đi tới một đoạn người, đi ở đằng trước là một người, thân mang áo chẽn
vàng, trong tay cầm cương đao lấp lánh, uy phong lẫm liệt, chính là Đái đao
thị vệ Cao Thủ. Trong đoàn người, nổi lên một kẻ bụng phệ đi ở chính giữa,
không phải Lạc Mẫn thì là ai.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận