Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 159: Mắc bệnh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Thành thật? Cũng có người nói ta thành thật, thế thì quả là đáng ngạc nhiên.”
Lâm Vãn Vinh muốn cười lên vì vui sướng, nhìn qua nhìn lại bức thư đó mấy lần,
vừa không có nhan đề, vừa không có tên họ, cũng không biết là ai đã viết, duy
nhất dám chắc đây là thủ bút của nữ nhân.

Trong thành Kim Lăng những nữ tử hắn biết không nhiều lắm, mà người gửi những
bức thư loại như vậy lại càng hiếm. Hắn loé lên một suy nghĩ, chắc không phải
là nàng ta chứ? Hắc hắc, cái này rất có ý tứ đây.

Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Nhược quả nhiên tới kêu hắn từ sớm, hai người cùng các
quản sự thương nghị công việc sau khi tiếp nhận cửa hàng của Đào gia, làm thế
nào có thể khuếch trương lên được.

Quy mô kinh doanh vải vóc của Đào gia cũng chỉ nhỏ hơn Tiêu gia một chút mà
thôi, vì thế qua thôn tính này địa vị của Tiêu gia tăng lên nấc lớn, tại Đại
Hoa không ai có thể sánh bằng. Đương nhiên, lợi nhuận kinh doanh tơ lụa càng
ngày càng ít, hiện tại đối vớiTiêu gia không còn là mặt hàng trọng điểm. Thành
công của nước hoa và xà phòng khiến cho từ Tiêu phu nhân ở trên, cho tới những
hạ nhân Tiêu gia ở dưới, đều mười phần tin tưởng vào tương lai của Tiêu gia.

Nước hoa và xà phòng có thể nói là kinh doanh độc quyền, bây giờ bởi vì nguồn
cung có giới hạn nên cũng chỉ mới lưu hành ở phụ cận ba tỉnh Giang Tô, Chiết
Giang, An Huy. Đợi sang năm sản lượng tăng lên, sẽ nhanh chóng phát triển khắp
hơn mười tỉnh cả nước, đến lúc đó cục diện sẽ càng hoành tráng hơn. Trước tình
hình này, Đại tiểu thư lại càng nóng lòng muốn sớm tới kinh thành hơn, Lâm Vãn
Vinh ở bên thuyết phục mấy lần, nàng mới dời quyết định, sang năm ngày mồng ba
sẽ lên đường vào kinh thành.

Lâm Vãn Vinh hiển nhiên cũng không có dị nghị gì, điều duy nhất hắn lo lắng
chính là Xảo Xảo và tiểu nữ tử kia.

Khi Đổng Thanh Sơn tới thì Lâm Vãn Vinh cùng mấy người nhà Đại tiểu thư đã
thương thảo xong, Thanh Sơn hưng phấn giữ chặt lấy hắn nói:

– Đại ca, tửu lâu bên sông Tần Hoài, chúng ta đã thu nhận.

Việc này còn cần phải nói sao, các ngươi chính là đám xã hội đen mà. Tên kia
sao có thể hơn ngươi được? Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:

– Có gặp phải phiền toái gì không?

Thanh Sơn nói:

– Có một chút phiền toái nhỏ. Người này không biết nhờ đâu mà cậy vào thế của
Trình Thụy Niên. Khi chúng ta tới, hắn rất ngạo mạn, kêu lên nào là Trình công
tử thế này, nào là Hắc long hội ra sao. Sau đó Bắc Đẩu giận quá, cầm lấy cái
ghế đánh vào chân hắn một cái, tiểu tử đó khiếp sợ quá, không dám chống đối gì
nữa, trái lại ngoan ngoãn thu thập đồ vật rời đi.

Xã hội đen chính là làm ăn kiểu này đây. Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

– Vậy các ngươi mấy ngày nay nên đặc biệt chú ý đến động tĩnh của Hắc long
hội và Ngô Chánh Hổ, thời điểm cuối năm thường không yên bình. Tất cả mọi
người đều hy vọng có một năm mới tốt lành.

Đổng Thanh Sơn hừ hừ nói:

– Ai phá ai còn chưa biết được.

Lâm Vãn Vinh nói:

– Tiểu Lạc đâu? Cha hắn mấy ngày nay có nhà không, ta muốn tìm lão có một số
việc.

Đổng Thanh Sơn nói:

– Tiểu Lạc hôm nay sợ là không tới được. Lạc tiểu thư hôm qua không biết xảy
ra chuyện gì, sau khi trở về khóc cả nửa ngày, ai cũng không khuyên giải được,
sau đó lại bị sốt cao, không ngừng nói mê, tới lúc hừng đông vẫn chưa có tỉnh
lại. Đúng lúc Lạc đại nhân mấy ngày nay không có ở trong phủ, tiểu Lạc lo lắng
cho Lạc tiểu thư nên ở nhà chăm sóc nàng.

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc:

– Lạc tiểu thư làm sao vậy? Nàng hôm qua không phải vẫn khoẻ sao? Như thế nào
lại bị bệnh vậy?

Đổng Thanh Sơn nói:

– Tiểu Lạc buổi sáng khi phái người đưa tin tới nói cũng không rõ ràng, đệ
cũng không biết được sự tình gì. Bất quá xem dáng vẻ lo lắng của người nhà
hắn, đệ nghĩ chắc bệnh cũng không nhẹ. Phải rồi, đại ca, người hôm qua không
phải là cùng Lạc tiểu thư đi du ngoạn hay sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
thế? Lạc tiểu thư ngày thường lạc quan vui vẻ như vậy, như thế nào mà hôm nay
lại biến thành bộ dạng này?

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ về thần thái của Lạc Ngưng hôm qua, mối quan tâm của
nàng đối với mình không phải là giả, nhưng nàng đối với ân sư tôn trọng cũng
là thật. Có lẽ lão thái bà họ Mai kia trách cứ nàng đây, nàng đứng ở giữa mình
và ân sư, hai mặt đều khó, cũng có thể hiểu được. Nghĩ vậy, Lâm Vãn Vinh thở
dài nói:

– Ta đoán là có liên quan đến sư phụ nàng, việc này ta cũng khó nói rõ ràng
được.

Đổng Thanh Sơn nói:

– Lạc tiểu thư là một người tốt, ta nếu biết ai khi dễ nàng, đương nhiên
không tha thứ cho tên hỗn đản đó, nhất định đánh cho hắn răng rụng đầy đất.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

– Ta và ngươi cùng đánh. Ài! chuyện như thế này vẫn không thấy Lạc đại nhân
người đâu?

Đổng Thanh Sơn tặc lưỡi một tiếng:

– Tiểu Lạc cũng đã vài ngày nay chưa gặp Lạc đại nhân. Bất quá nghe hắn nói,
Lạc đại nhân thường xuyên như vậy. Ngẫm lại cũng phải, lão nhân gia đang là
đại quan, bận rộn một chút cũng là hợp tình hợp lý. Nói như Hồng Hưng chúng
ta, bây giờ gần ngàn chàng đệ, mỗi ngày ăn uống vui chơi, cũng đã khiến đệ và
tiểu Lạc bận rộn nhiều, huống chi là Lạc đại nhân đứng đầu một tỉnh, kẻ hầu hạ
đâu chỉ có mấy ngàn, nha dịch, đầy tớ, đều chờ ăn cơm công gia, lão muốn quản
lý xem nhiều người như vậy ăn uống có phung phí không, thật không dễ dàng.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười, “hay cho Đổng Thanh Sơn, lời nói thô nhưng lý lẽ
không thô, có đầu óc a.” Hắn nhớ tới bệnh tình Lạc Ngưng, trong lòng cảm thấy
rất kỳ quái, hôm qua nàng vẫn là một người xinh đẹp khỏe mạnh, như thế nào nói
bệnh là bệnh đây.

Quan hệ của hắn và Lạc Ngưng cũng không tệ, hẳn là nên tới thăm nàng một phen,
nhưng lại sợ ở Lạc phủ gặp lại Mai lão thái bà đáng ghét, vậy càng gây khó xử
cho Lạc Ngưng.

Lâm Vãn Vinh do dự trong chốc lát, hướng Thanh Sơn hỏi:

– Xảo Xảo đã thăm qua Lạc tiểu thư chưa?

Thanh Sơn lắc đầu:

– Buổi sáng khi tiểu Lạc sai người đưa tin tới, tỷ tỷ đã tới miếu phu tử để
an bài việc tu sửa tửu lâu mới, bất quá tỷ ấy nếu biết, dám chắc sẽ lập tức
chạy đi.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

– Thanh Sơn, ngươi đi tới Lạc gia giúp ta nghe ngóng một việc, nhìn xem vị sư
phụ họ Mai của Lạc tiểu thư có ở tại nhà nàng hay không.

– Được, đệ lập tức đi ngay, đại ca, ngưòi và Mai sư phụ có việc gì không ổn
sao?

Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười:

– Giờ ta nói ra thì rất dài dòng. Ngươi đi thám thính một phen. Mặt khác, cứ
để cho tiểu Lạc chăm sóc tỷ tỷ hắn cho tốt, sau đó ta cũng sẽ đi thăm Lạc tiểu
thư.

Thấy bóng lưng của Thanh Sơn đã rời xa, Lâm Vãn Vinh nhẹ thở dài, suy nghĩ của
Lạc Ngưng mặc dù có chút bay bổng không thực tế, nhưng nàng đích xác là một nữ
hài tử luôn truy cầu cái tốt đẹp. Nha đầu này không phải bệnh vì chuyện hôm
qua đấy chứ, nếu thế thì ta thật là có tội.

Lão Lạc cũng không biết đã chạy đi đâu, vài ngày qua không thấy mặt, thời gian
Lâm Vãn Vinh ở lại Kim Lăng thì càng ngày càng ngắn, mất một ngày thì ngày đi
càng tới gần. Nếu không thể giải quyết được chuyện của Trình Đức, thì nguy
hiểm vẫn còn ẩn đằng sau, uy hiếp đến Xảo Xảo, uy hiếp đến gia đình lão Đổng,
đây là điều mà Lâm Vãn Vinh quyết không cho phép xảy ra.

Trong lòng hắn cũng không ngừng lo lắng, Từ vị lão đầu xuất quỷ nhập thần kia
không biết là bận rộn cái gì, diệt Bạch Liên thì không thấy động tĩnh, ở Giang
Tô quan trường cũng không có thanh âm, rốt cuộc là trong hồ lô chứa bảo bối
gì?

Lâm Vãn Vinh có chút tâm phiền ý loạn, một cước đá bay hòn sỏi, rơi xuống cái
hồ nhỏ trong vườn, làm nổi lên một vòng sóng lăn tăn, lại nghe một tiếng cười
khẽ khúc khích, một thanh âm dịu dàng truyền vào tai hắn.

– Nhị tiểu thư, nàng có thể ra được rồi đấy.

Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ của nàng, trong
lòng nhất thời vui hẳn lên. Mấy ngày trước Tiêu Ngọc Sương tiến nhập vào thiện
phòng, nói là cầu phúc vài ngày cuối cùng, trong lòng nhất định phải thành
tâm, bất luận là ai cũng không được quấy rầy, thế nên mấy ngày nay hắn không
gặp nàng. Cho nên lúc này tự nhiên thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, làm sao
không khiến cho Lâm vãn Vinh vui sướng được chứ.

Tiêu Ngọc Sương bĩu môi nói:

– Thiếp đứng ở cạnh đằng sau chàng cả nửa ngày, cũng không thấy chàng liếc
mắt nhìn lấy một cái. Chàng đó, có phải là đang nghĩ đến người khác hay không?

Con mắt của Nhị tiểu thư thật là tinh tường, ta chính đang nghĩ đến Lạc Ngưng,
Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi hột: “Ngọc Sương mềm mại nhỏ bé này, có xu hướng trở
nên giống như tỷ tỷ nàng rồi!”

– Ta sao có thể nghĩ đến ai khác chứ?

Lâm Vãn Vinh mắt cũng không hề nháy cười nói:

– Ta đang lo lắng, mấy ngày rồi không thấy Ngọc Sương, trong lòng mong mỏi
không ngừng.

– Lời chàng nói là sự thật ư?

Tiêu Ngọc Sương mặt mày hớn hở nhìn hắn, trong mắt hiện lên niềm vui sướng tột
cùng, thẹn thùng nói:

– Vậy sao chàng đã nhiều ngày không đến tìm thiếp.

Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, vẫn là tiểu nha đầu mười sáu mười bảy
tuổi này là giỏi nhất a! Hắn thấy xung quanh không có người, liền giữ chặt lấy
bàn tay nhỏ bé của nàng nói:

– Ta mỗi ngày đều mong muốn gặp nàng, nhưng Đại tiểu thư đã nói, nàng lần này
là vài ngày cầu phúc cuối cùng, phải thật sự thành tâm, bất luận kẻ nào cũng
không được quấy rầy. Ta cân nhắc một hồi mới hạ một vạn lần quyết tâm, cố nhịn
được không đi tìm nàng.

Tiểu cô nương trên mặt đỏ bừng, ngượng ngập nói:

– Người khác tìm thiếp, tự nhiên là quấy nhiễu, chàng đến đi tìm thiếp, thiếp
trong lòng rất vui mừng, cầu phúc càng thành tâm. Con người xấu xa của chàng,
dám chắc là bên ngoài có ai khác nên quên thiếp rồi.

Chết ta! Tiểu nữ này không phải trốn trong phòng đọc tiểu thuyết tình yêu đấy
chứ, những lời câu hồn nhiếp phách như thế cũng có thể nói ra khỏi miệng.

Nhị tiểu thư nhìn hắn liếc mắt một cái, buồn bã nói:

– Chàng thật xấu xa, cũng không biết sống vui vẻ ở đâu, thiếp ở trong thiện
phòng, mỗi ngày nhớ tới chàng, hành hạ bản thân mình. Thậm chí chàng không
nghĩ tới thiếp nhưng thiếp mỗi ngày đều nghĩ về người.

Tiến bộ, những lời nói tình cảm của tiểu nữ này lại tiến bộ rồi! Lâm Vãn Vinh
trong lòng cảm khái, thử thăm dò:

– Nhị tiểu thư, nàng vừa rồi mới nói cái gì ta bên ngoài có người khác?

Tiêu Ngọc Sương “ài” một tiếng:

– Chàng thật là tồi tệ, ngày đó đã khi dễ ta như vậy, ai biết chàng ở bên
ngoài có khi dễ người khác hay không? Không phải là bên ngoài có người khác ư?
Thiếp chỉ chịu để duy nhất một người khi phụ, chứ không để bất kì người ngoài
nào đâu.

Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi, lí luận của tiểu nữ này thật không đơn giản a! bất quá
cũng hơi thực tế.

Nhị tiểu thư tựa đầu vào vai hắn nói:

– Tỷ tỷ nói, nam nhân các người luôn nghĩ đến khi dễ đàn bà chúng ta, bảo
thiếp phải đề phòng chàng, nhưng mà thiếp phòng ai cũng được chứ không muốn
phòng người. Cho dù chàng bên ngoài có người khác, thiếp cũng mỗi ngày nghĩ về
chàng, nhớ tới chàng. Mẫu thân nói, lần đầu tiên của đàn bà chúng ta là quý
giá nhất, nhất định phải chung thủy cho đến chết, thiếp và chàng đã như vậy,
không đi theo người thì còn có thể theo ai đây?

“Ta và nàng là gì đây!” Lâm Vãn Vinh trong lòng kêu to: “Chính là vẫn chưa hôn
nhau mà! Lôi kéo tay, đánh vào mông, so với dạng này còn kém xa lắm. Bất quá
thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của tiểu nha đầu này, hắn cũng không biết nói
gì nữa? Đã nói không nên lời thì nên chuyển hóa thành hành động thực tế.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo nhỏ của Nhị tiểu thư, Tiêu Ngọc Sương khẽ rên
lên một tiếng, thân hình mềm mại nóng rực tay trong tay tựa vào lòng hắn.

Lâm Vãn Vinh nhẹ hôn lên tai nàng, đang muốn tiến từng bước một, đã thấy Tứ
Đức từ đâu chạy tới:

– Tam ca, Tam ca, Tổng đốc đại nhân cho mời.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận