Lâm Vãn Vinh trong lòng trầm mặc cảm thán: “Những quan niệm về tôn ti đã kéo
dài hàng ngàn năm, một mình hắn làm sao có thể phá vỡ được? Hắn tuy mang một
bồ đạo lý, nhưng lại không biết nói ra thế nào đây. Hoặc giả như căn bản là
đối mặt với những tài tử tài nữ vốn được ưu ái tôn trọng này, hắn còn có thể
nói cái gì? Chẳng lẽ giảng cho bọn họ về cái gì là thiên phú nhân quyền, chúng
sinh bình đẳng? Không thể được, đạo bất đồng, chẳng thể bàn được gì, hắn và
bọn họ căn bản là những người không cùng một đường. Huống chi, cho dù tuyên
truyền cái gì ‘con ngươi vốn ngang hàng’, tại thời đại này sẽ có người tin, há
sẽ có người tiếp thụ ư?”
Lâm Vãn Vinh càng nghĩ càng không biết làm sao, rốt cục nhịn không được lắc
đầu cười khổ: “Quên đi, lão tử cũng phải kẻ cứu giúp nhân loại, cũng không cần
dẫn đường cho lịch sử phát triển, việc này ta đâu quản được? Lời đã cạn, tài
tử tài nữ các ngươi thích cắn thì cứ cắn, lão tử cũng không có thời gian bôi
tro trát trấu với các ngươi nữa.”
Hắn nói đến là đến, nói đi là đi, cũng không cần chào hỏi bất kỳ ai, dẫn theo
biểu thiếu gia hai người định rời đi. Lâm Tam bây giờ ở trong lòng biểu thiếu
gia có địa vị như một vị thần, Quách Vô Thường thấy hắn gọi, không hỏi gì
nhiều, lập tức chạy theo hắn.
– Lâm đại ca…!
Lạc Ngưng rốt cuộc bất chấp ân sư ở bên, vén ống quần lên bước tới cạnh hắn,
nhìn hắn rưng rưng nước mắt:
– Lâm đại ca, xin lỗi, đều là tại ta không tốt.
– Lạc tiểu thư, ta đã nói rồi, không liên quan gì đến nàng, chỉ là ta có một
số việc nhìn không thuận mắt. Ai! Không còn cách nào khác, ta đây trời sinh
lại chính trực như vậy!
Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm nhiên nói.
Lạc Ngưng nghe hắn nói đùa xong, trái với thường lệ nàng chẳng những không
cười, ngược lại nước mắt ào ạt tuôn rơi:
– Lâm đại ca, ta biết là huynh hảo tâm không có trách cứ ta, nhưng chuyện này
tất cả đều do ta dựng lên, nếu không phải ta lôi kéo huynh tới, cũng sẽ không
phát sinh những sự việc như thế này.
Lâm Vãn Vinh cười ảo não:
– Không phải thế, là lỗi của ta. Có lẽ ta và các người, căn bản không phải là
những kẻ cùng một con đường.
Những lời này khiến cho Lạc Ngưng rất thương tâm, nàng khóc càng to hơn:
– Lâm đại ca, ta biết huynh coi thường ta, ta chỉ toàn mơ mộng viển vông, cái
gì cũng không làm được. Cái gì gọi là tài nữ, kỳ thật căn bản chỉ là hư danh
mà thôi, ngoại trừ khiến cho người ta thêm phiền toái, ta chẳng làm được gì
cả.
Lâm Vãn Vinh cảm khái nói:
– Lạc tiểu thư, ngàn vạn lần không nên xem thường bản thân như vậy. Mỗi người
đều có ước mơ, chỉ là cách truy cầu nó khác nhau mà thôi. Nàng ít nhất cũng
còn có ước vọng, còn ta ngay cả tư cách nằm mơ cũng đã mất rồi.
Lạc Ngưng rưng rưng nước mắt nhìn hắn nói:
– Lâm đại ca, ngươi nói gì vậy, ta không hiểu.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
– Nàng không cần phải hiểu. Ai, hôm nay thật là mệt, trong lòng lại có chút
thương tâm. Lạc tiểu thư, chúng ta ôm một cái thật thuần khiết, xem như an ủi
đôi chút.
Lạc Ngưng bị dọa cho nhảy đựng lên, tim đập loạn xạ, vị Lâm đại ca này phương
thức tư duy thật quá đặc biệt. Không hiểu hắn làm thế nào mà nói ra như thế.
Lâm Vãn Vinh đùa cợt Lạc Ngưng hai câu, cũng không hiểu sao, trong lòng cảm
thấy khó chịu, hắn hôm nay thực sự bi phẫn, nhớ tới cuộc sống trước đây của
mình, đột nhiên khẽ thở dài:
– Đương niên đính phong niệu thập trượng, như kim thuận phong tẫn thấp hài.
Thế sự cũng đều là như thế a…!
(Thuở ấy ngược gió tiểu (xa) mười trượng, hôm nay thuận gió ướt đẫm giày (ý
nói tiểu ngay trúng chân mình). Cả câu này ví von kiểu anh hùng bị sa cơ thất
thế.)
Hắn đột nhiên nói không đầu không đuôi như vậy, hai câu thô lỗ vô cùng làm mọi
người đều kinh hãi. Càng khó hiểu được ý tứ hắn trong câu nói, lại nhìn thần
thái của hắn, đúng là vô cùng cô đơn tĩnh mịch, ai nhìn cũng không hiểu. Lạc
Ngưng nhìn hắn, tự nghĩ khoảng cách giữa mình và hắn không biết đã xa biết bao
nhiêu.
Lạc Ngưng giữ chặt ống tay áo của hắn nhẹ nhàng nói:
– Lâm đại ca, những lời huynh vừa nói mặc dù thô lỗ, nhưng ta cuối cùng cũng
đã hiểu ra, so những câu thơ này với bọn chúng ta, trong lòng huynh đúng là ẩn
chứa ‘dương xuân bạch tuyết’.
Tri kỷ a, đây mới gọi là con mẹ nó tri kỷ! Lão tử thô lỗ như vậy, mà trong mắt
tiểu nữ này lại là dương xuân bạch tuyết, Lâm Vãn Vinh cảm động đến muốn khóc.
– Không nên sùng bái ta như vậy, ta đây thập phần không thích thế. Vàng bạc
thực sự là đáng tin cậy hơn nhiều.
Hắn hì hì cười nói, tâm tư của hắn phát cũng nhanh, mà thu cũng nhanh, nháy
mắt đã trên khuôn mặt không còn thấy vẻ cô độc nữa.
Thấy Lâm Tam thô ngôn thô ngữ, phóng đãng không kiêng kỵ gì như thế, Mai
Nghiễn Thu rốt cuộc nhịn không được, lạnh lùng nói:
– Lâm Tam, ngươi muốn đi là có thể đi ư? Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng đáp lại
được hai câu đối thì đã là thiên hạ vô địch ư? Ngươi nhục mạ ta, đó chính là
nhục mạ tài học thiên hạ, ngày khác nếu ngươi tới kinh thành, nửa bước cũng
khó đi đấy.
– Nhục mạ bà chính là nhục mạ tài học thiên hạ? Bà có thể đại biểu được tài
học thiên hạ sao?
Lâm Vãn Vinh khinh thường:
– Mai tiên sinh, ngươi đã quá đánh giá cao mình rồi đó.
Thấy các tài tử chung quanh đều đang nhìn vào mình, Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
– Đại biểu tài học thiên hạ, vậy sẽ phải có được bản lãnh của những học giả
thiên hạ, ta cũng biết Văn Trường tiên sinh đã lậu, tuy Văn Trường tiên sinh
là đệ nhất học sĩ như vậy, cũng không dám nói mình đại biểu cho thiên hạ tài
học. Mai tiên sinh, bà khẩu khí tuy lớn, nhưng học thức thì còn kém quá xa.
Những người trong Kim Lăng thư xã đều đã nghe qua việc ở Hàng Châu Tình Vũ
lâu, cũng rõ Lâm Tam quả thật có quen biết với Từ Văn Trường, lời hắn nói hẳn
không phải là giả. Từ Văn Trường là nhân vật đẳng cấp thế nào? Đó là đương
triều đệ nhất nhân, là tấm gương của những kẻ đọc sách trong thiên hạ, và cũng
là thần tượng trong lòng họ. Mai Nghiễn Thu tuy cũng được xưng là tài học,
nhưng căn bản là không thể so sánh cấp bậc với Từ Văn Trường.
Thấy Mai Nghiễn Thu sắc mặt trắng bệch, Lâm Vãn Vinh ‘hừ’ một tiếng rồi nói:
– Bà nếu không tin, ta hôm nay sẽ ra một câu đối, nếu Mai tiên sinh có thể
đối lại, ta xin nhận thua. Ta sẽ tự mình chịu sự trừng phạt của Mai tiên sinh.
Biểu thiếu gia khéo léo chen vào:
– Nếu Mai tiên sinh không đối lại được thì sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Mai tiên sinh nếu không đối được, yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, chỉ xin
mời lão nhân gia bà tự mình làm một lão ngưu, cày vài mẫu ruộng cho tốt, để
hiểu được cuộc sống lao động của những người hạ nhân trong mắt bà như chúng ta
đây là như thế nào. Nếu mà ba năm vẫn không đáp được, vậy xin lão nhân gia bà
đừng nên bôi nhọ hai từ quốc học này nữa.
Hắn nói xong lời này cực kỳ cuồng vọng, nhưng không ai hoài nghi. Qua những
lần giao phong trước, tất cả mọi người đều biết được Lâm Tam này đích xác có
chút tài hoa. Ngày đó khuất nhục Trầm Bán Sơn tuyệt đối là bản lãnh thực thụ,
trước kia hắn đều là đối lại câu đối của người khác, hôm nay hắn muốn ra câu
đối, không cần phải nói, khẳng định là khó tới cực điểm.
Mai Nghiễn Thu biết hôm nay va phải gạch cứng, trước mặt đông đảo đệ tử như
vậy, lùi cũng không được nên đành cắn răng nói:
– Cứ như vậy, xin mời ngươi chỉ giáo cho.
Lạc Ngưng mới vừa cùng Lâm Vãn Vinh nói mấy câu, trong lòng cảm thấy thấp thỏm
bất an, mắt thấy ân sư của mình và Lâm Vãn Vinh như vậy thì càng sợ hãi, vội
vàng tới đứng giữa hai người nói:
– Lâm đại ca, huynh ra câu đối, ta thay ân sư đáp lại, nếu đáp không được,
vậy ta sẽ thay ân sư bước xuống làm ruộng.
Lâm Vãn Vinh mặc dù cảm động trước hành động tri tâm vừa rồi của nàng, nhưng
trong chuyện này tuyệt không thể nhún nhường, hắn liền cười to:
– Lạc tiểu thư, nàng hiểu lầm rồi, ta mời lệnh sư xuống đồng ruộng không phải
là để hại bà hay là hạ nhục bà, chỉ là muốn cho bà thể nghiệm một chút cuộc
sống bình dân của chúng ta đây. Ta nói thật, điều này thực sự là một điều tốt
cho bà, nếu bà cứ như ngày thường nghênh ngang tự đại, thì ngay cả xách giày
cho đại tẩu lúc nãy cũng không xứng.
Lạc Ngưng đang định nói tiếp, Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Lạc tiểu thư, mỗi người đều có tự tôn, ta cũng không phải là ngoại lệ. Nàng
đối với lệnh sư tôn kính là một chuyện, nhưng nhân phẩm của lệnh sư lại là
chuyện khác, nàng không nên nói thêm nữa.
Mai Nghiễn Thu cũng có chút ngạnh khí, lớn tiếng nói:
– Ngưng nhi, con hãy trở về đi, đừng yêu cầu gì hắn nữa.
Đứng giữa mọi người, Lạc Ngưng chính là người cảm thấy khó xử nhất, nàng đương
nhiên không hy vọng ân sư thua phải xuống ruộng đi cày, lại càng không hy vọng
Lâm đại ca thua bị trừng phạt, tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết phải làm thế
nào.
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
– Hôm nay Mai tiên sinh ra câu đối, không hề dùng qua cái gì hồi văn thủ
pháp, ta ra cũng giống như vậy, công bằng hay không, mọi người cứ nhìn khắc
biết.
Nói xong mấy lời đó, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái bút chì, soạt soạt
viết mấy chữ lên tờ giấy trắng. Mọi người nhận lấy xem, thì thấy mặt trước
cuồng phóng mấy chữ lớn: “kê khuyển quá sương kiều, nhất lộ mai hoa trúc
diệp.”
(Gà chó vượt cầu sương, một đường hoa mai lá trúc) – vết chân chó như hình hoa
mai, vết chân gà như hình lá trúc
Lạc Ngưng vừa nhìn thoáng qua, mày liền nhíu lại, đây là một câu đối hai ý
nghĩa, mai hoa trúc diệp không chỉ là để nói về phong cảnh, mà còn là dấu chân
gà chó trong sương, tuy không phải là cái gì thiên cổ tuyệt đối, nhưng cũng
rất tuyệt diệu, không dễ đối chút nào. Bất quá cũng đúng như lời Lâm Vãn Vinh
đã nói, câu đối này không có hý lộng thủ pháp gì để làm khó khăn Mai Nghiễn
Thu, có thể nói là công bằng.
Mọi người nhìn thấy thủ pháp Lâm Tam khéo léo như thế, hơn nữa mới vừa rồi
biểu diễn một phen trong lòng nhất thời tê tái, Mai tiên sinh trận này e rằng
phải chịu thua.
Mai Nghiễn Thu nhìn vào câu đối ngẩn người một lúc lâu, trên mặt khi trắng khi
đỏ, câu đối hai nghĩa này, cho dù Từ Vị có tới, cũng vị tất đã có thể đối
được, huống chi là bà. Bà cắn răng không nói, sắc mặt hiện lên vẻ buồn bã.
Mọi người nhìn thần sắc bà ta như thế thì cũng biết được kết quả, tự nhiên Mai
tiên sinh đã thua. Sau sự việc này, từ nay về sau ở Kim Lăng chắc chẳng còn ai
dám để Lâm Tam ra câu đối trước.
Biểu thiếu gia khẽ lôi tay áo Lâm Tam, với ánh mắt sùng bái nhìn hắn:
– Lâm Tam, công phu đối đáp này ngươi học từ nơi nào thế, có thể dạy ta được
không?
Lâm Vãn Vinh cười lãnh đạm, ca thán:
– Biểu thiếu gia muốn học? Đương nhiên là có thể từ ngày mai vào lúc sáng
sớm, mỗi ngày kinh thư, lịch sử, triết học trăm bộ, mười năm có thể đạt thành.
Biểu thiếu gia lè lưỡi khẽ đáp:
– Khó như vậy ư, may là Tiêu gia ta có Lâm Tam, mới dùng chưa được mười năm.
Mai Nghiễn Thu đột nhiên lớn tiếng nói:
– Lâm Tam, vế trên này của ngươi ta đáp không lại được, chẳng lẽ là ngươi đã
sao lại từ đâu đó thiên cổ tuyệt đối? Bắt ta trong chốc lát phải đối được,
thật sự là không công bằng.
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
– Bà nói là thiên cổ tuyệt đối, vậy tự nhiên là hiện giờ cũng chưa có ai đối
được, có phải thế không?
Mai Nghiễn Thu thấy hắn ánh mắt sắc bén, trong lòng có chút e ngại, nhưng vẫn
mạnh mồm:
– Đương nhiên là chưa ai đối được rồi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, lấy bút chì viết lên mấy chữ: “Yến oanh xuyên tú mạc,
bán song ngọc tiễn kim toa.”
(Yến oanh xuyên màn thắm, bên song kéo ngọc thoi vàng) – ví cánh chim yến chim
oanh như kéo ngọc thoi vàng, kéo với thoi là dụng cụ dệt may của thiếu nữ.
Hắn cười lạnh:
– Mai tiên sinh, bà bảo đó là thiên cổ tuyệt đối nhưng ta lại đối được, bà
nói sao đây?