Câu này của Từ Vị đầy thâm ý, Lâm Vãn Vinh làm như không nghe, vừa cười vừa
nói:
– Văn Trường tiên sinh đã tới Kim Lăng, nên chăng ở lại đây thêm mấy ngày để
ngắm cảnh hồ Huyền Vũ và sông Tần Hoài, chắc chắn rằng chuyến đi này sẽ không
hề vô nghĩa đâu. Khà khà! Với phong cảnh tuyệt vời như sông Tần Hoài này, đảm
bảo rằng một khách phong lưu như Từ tiên sinh chắc chắn sẽ không thể bỏ qua
được.
Từ Vị giả lả vài tiếng rồi nói:
– Lão hủ lần này tới Giang Nam, thời gian gấp gáp. Cảnh vật Tần Hoài tuy đẹp
thật nhưng chỉ sợ lão hủ không đủ thời gian để thưởng thức thôi.
Lão ngừng lại, nhìn xung quanh một cái rồi nhỏ giọng thì thầm:
– Không dám dấu tiểu huynh đệ, lúc xử lý vụ Bạch Liên Giáo ở Hàng Châu mấy
ngày trước, lão hủ lại có được đầu mối mới, có liên quan đến Kim Lăng. Vạn bất
đắc dĩ, lão hủ mới vội vội vàng vàng chạy tới Kim Lăng.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng:
– Từ tiên sinh là rường cột nước nhà, lại được hoàng đế coi trọng, phải bôn
ba bận rộn khắp nơi cũng là điều không thể tránh khỏi. Phải rồi, Từ tiên sinh,
làm sao ông biết ta đang ở đây vậy?
Hắn ta nói lòng vòng cả nữa ngày nhưng tuyệt không hề nhắc đến nửa chữ Bạch
Liên giáo, thực là cao minh!
Từ Vị nói:
– Thực Vi Tiên nổi danh khắp hai tỉnh Giang – Chiết, lão hủ lẽ nào lại không
biết. Tửu lâu này không chỉ kinh doanh tốt mà nghe nói còn treo bốn câu đối
tuyệt phẩm thiên hạ. Lão hủ đối với cả hai loại này đều có chút hứng thú, đã
tới Kim Lăng làm sao lại không ghé tới Thực Vi Tiên cho được? Đúng là trăm
nghe không bằng một thấy, hôm nay vừa đến, quả nhiên cách bố trí rất tinh
diệu, phong cách độc đáo rất ấn tượng. Đến đây lại may mắn gặp được tiểu huynh
đệ, xem ra như ta cũng có duyên với Thực Vi Tiên a.
Từ Vị đã đi khắp thiên hạ, gặp nhiều hiểu rộng, Thực Vi Tiên đã được lão tán
thưởng, cũng coi như xứng với cái tên của mình. Tuy nhiên lão ta nói cái gì mà
may mắn, Lâm Vãn Vinh căn bản không tin tí nào. Ca ca của Cao Tù là Cao Thủ,
làm thủ hạ dưới tay Lạc Mẫn, hiện giờ cũng có phần trách nhiệm trong việc bảo
hộ tửu lâu. Từ Vị và Lạc Mẫn lại là hảo bằng hữu, lão muốn biết quan hệ thực
sự giữa mình và Thực Vi Tiên thực chẳng hề khó khăn. Nói cái gì là xảo ngộ, rõ
ràng là cố tình ở đây chờ ta rồi!.
– Đặc biệt là bốn câu đối diệu tuyệt thiên hạ, ta tuy tự xưng là Văn Trường,
thế mà cũng không đối được, xấu hổ quá, xấu hổ quá.
Từ Vị sắc mặt đầy tiếc nuối nhìn bốn câu đối, trông dáng vẻ giống như là không
có khả năng đáp được. Lâm Vãn Vinh tự nhiên cảm thấy có chút đắc ý, có thể làm
khó Từ Văn Trường, lão tử ta đại khái cũng xem như là thiên hạ đệ nhất nhân
rồi.
– Đúng rồi,tiểu huynh đệ à, câu đối “Yên duyên diễm diêm yên yến nhãn”, là
người nào đối vậy? Không ngờ chỉnh quá. Thiên hạ rộng lớn, quả nhiên nhân tài
dị sĩ nhiền vô số a.
(Khói vờn khuôn mặt xinh đẹp, khói làm cho đôi mắt long lanh như có nước)
Cái mà Từ Văn Trường nói, là vế đối mà ngày đó Lạc Ngưng đưa tới, Xảo Xảo đã
cho treo lên, để hai vế cùng một chỗ, coi như bốn câu đối đệ nhất thiên hạ đã
chỉ còn ba.
– Ồ, cái đó à? Đó là câu đối của một người bạn tại kinh thành của thiên kim
tổng đốc đại nhân Lạc Mẫn, Lạc Ngưng tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh đáp:
– Nghe nói vị tiểu thư này cũng không đơn giản, là nữ giáo tập trong học viện
Kinh Hoa ở kinh thành, còn là Tế tửu ở Quốc Tử giám nữa, danh vọng thực là
không nhỏ.
– Bằng hữu của Lạc tiểu thư?
Từ Vị ồ dài một tiếng, lại cười một cách thần bí:
– Hóa ra là nó, cái này thì quả là không ngạc nhiên lắm.
Từ Vị đã đến đây rồi, trong khi Lâm Vãn Vinh là một loại đại gian thương, làm
sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, hắn hướng về Xảo Xảo cười haha nói:
– Xảo Xảo, cho dù có đốt đèn ***g lên cũng không dễ tìm ra được một đại nhân
vật như Từ đại nhân đây. Mau đi chuẩn bị giấy bút, nói gì thì nói cũng phải
thỉnh đại nhân viết vài chữ đề tự cho Thực Vi Tiên nhé.
Tranh và chữ của Từ Vị nổi tiếng thiên hạ có giá trị ngàn vàng. Xảo Xảo làm
sao không hiểu ý tứ của đại ca, liền hoan hỉ đi chuẩn bị giấy bút.
Quan hệ giữa Từ Vị và Lâm Vãn Vinh vốn rất tốt đẹp, Tô Khanh Liên lại là do
Lâm Vãn Vinh mai mối, ghi một vài chữ đương nhiên là hợp lẽ, lão lập tức cười
nói:
– Tiểu ca à, người không phải đang làm khó ta đó chứ, đã có bốn câu đối thiên
hạ đệ nhất rồi, lão hủ làm sao dám viết gì nữa?
Lâm Vãn Vinh mặc kệ lão già giả vờ khiêm nhường, có bạc mà không lấy thì quả
thật không phải là phong cách của Lâm mỗ ta đây.
Từ Vị từ chối nhẹ vài câu, thấy bút mực đều đã chuẩn bị đầy đủ, bất đắc dĩ lắc
lắc đầu, cầm bút trầm ngâm trong chốc lát, rồi bắt đầu ngân nga:
Thử địa sanh ca xuân tái tửu,
Kinh hoa quan cái hỉ vị hưu.
Điều đỉnh hòa canh quỳnh lâm yến,
Phi thương toái nguyệt tụ văn lâu.
(Dịch nghĩa:
Nơi đây tiếng đàn hát đầy xuân sắc tỏa hương rượu say
Quan lại ở kinh đô cũng chưa từng thấy qua chốn vui như thế
Món ăn như yến tiệc cung đình thơm ngon vừa miệng
Thật là chốn tụ hội của văn nhân tài tử nâng chén cạn trăng.)
Ta té mất! Lão Từ này quả nhiên là một nhân tài, chỉ trong chớp mắt đã có thể
phóng bút ra một bài thơ nhỏ. Đặc biệt là hai câu cuối, không chỉ có tán tụng
thức ăn ngon mà còn chỉ ra nơi đây đích thực là nơi tụ hội của văn nhân tài
tử, chính thực là bút pháp danh gia. Người khác tán tụng câu này thì chưa chắc
ai thèm để ý, nhưng Từ Văn Trường là ai chứ? Là thiên hạ đệ nhất tài học, he
he. Có thơ đề như thế này, các tài tử trong thiên hạ còn không mau ùn ùn kéo
đến, vàng bạc còn không cuồn cuộn đổ vào nhà sao?
– Xảo Xảo, mau treo bài thơ này tại vị trí trang trọng nhất, dễ nhìn thấy
nhất. Đây chính là bảo bối của chúng ta, phải để cho thiên hạ tài tử cùng nhau
thưởng thức.
Lâm Vãn Vinh phấn khích bừng bừng kêu lên.
Từ Vị liên tục chắp tay nói:
– Xấu hổ lắm, xấu hổ lắm, Lâm tiểu ca đã quá khen rồi!
Lừa ép Từ Vị được một bài thơ, Lâm Vãn Vinh mới từ từ ngồi xuống, nhàn nhã
thưởng trà với lão.
Từ Vị liếc nhìn hắn:
– Lâm tiểu ca, lúc trước ở Hàng Châu, lão hủ đã biết ngươi tài hoa xuất
chúng, không phải người thường. Quả thật không sai, quay lại Kim Lăng, tiểu
huynh đệ lại càng nổi tiếng rồi.
Ô! Từ tiên sinh, nguyên do đâu mà ông nói ta như vậy?
Lâm Vãn Vinh cảm thấy kỳ quái.
Từ Vị cất cao giọng:
– Tiểu huynh đệ không cần phải khiêm nhường như vậy. Mấy ngày trước đây, tại
buổi tiệc của Lạc lão phu nhân, một mình ngươi dựa vào bản lĩnh của mình, đả
bại vua câu đối Trầm Bán Sơn, vế nào vế này đều kinh điển, phi phàm, khiến cho
giới tài tử Giang Chiết phải kể say sưa. Chẳng lẽ tiểu huynh đệ lại không biết
sao?
– À, có chuyện này à? Ta trước nay không để ý đến những tin đồn thổi xung
quanh ta.
Lâm Vãn Vinh ngượng ngập.
Từ Vị cười to đáp:
– Tiểu huynh đệ quả nhiên không phải tầm thường, lão hủ thập phần bội phục,
bội phục. Bất quá…
Giọng của lão chợt nhỏ lại:
– Tiểu huynh đệ mặc dù coi thanh danh chỉ là thứ bên ngoài, nhưng cũng đã vô
ý mắc tội với một số người. Ví như hôm đó, đích thân tiểu vương gia đến dự
tiệc mừng thọ, nhưng ngươi lại không nể mặt y. Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội
với tiểu vương gia sao.
– Đại nhân à, ông không dọa ta đó chứ? Lâm Tam ta chỉ là một tên gia đinh nho
nhỏ, không quyền cũng chẳng thế, cùng lắm cũng chỉ là làm kinh doanh nho nhỏ
mà thôi. Còn tiểu vương gia kia là nhân vật cỡ nào? Hoàng tử, long tôn, hoàng
thân quốc thích, tầm mắt sâu xa lắm, bụng dạ rộng rãi biết bao nhiêu, ta chỉ
là cùng môn nhân của người ta bàn luận một chút kỹ xảo, cùng hỗ trợ cho nhau
một chút mà thôi. Người ta sao lại đi so đo với ta chứ.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả.
– Tiểu huynh đệ thật có tấm lòng rộng mở, lão hủ rất bội phục.
Từ Vị nhìn hắn mỉm cười:
– Bất quá có một việc, không biết tiểu huynh đệ đã có nghĩ qua một cách tử tế
chưa?
Thấy Lâm Vãn Vinh đang chú tâm lắng nghe, Từ Vị nói tiếp:
– Tiểu huynh đệ với Bạch Liên giáo cũng có hiềm khích, ta đối với bọn họ dĩ
nhiên cực kỳ căm ghét, triều đình cũng đã mấy lần quyết tâm tiêu diệt. Vì có
điều khúc chiết ở bên trong nên đã mấy lần tấn công mà cuối cùng vẫn tay trắng
trở về, đó đạo lý gì? Bạch Liên giáo bắt nguồn từ Sơn Đông, thế nhưng tại sao
ở Giang Tô này lại lộng hành như vậy? Có phải chăng có nguyên nhân nào đằng
sau? Vụ án Bạch Liên ở Hàng Châu, mặc dù liên quan khá rộng,nhưng nói cho cùng
vẫn trong phạm vi khống chế. Chỉ là không hiểu tại sao ở Giang Tô lại không
thể quản nổi chứ?
Từ Vị nói những lời này tựa như là cho chính mình nghe, nhưng thực sự là cố ý
để cho Lâm Vãn Vinh nghe thấy. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “lão Từ này lắm mẹo
mực nhỉ? Cố ý câu dẫn ta nói à? Nếu ta không làm gì đó, chẳng hóa ra là phụ
tấm thịnh tình của ngươi sao?”
Hắn nhướng mày nói:
– Từ đại nhân đã nói vậy, ta ngẫm lại cũng thấy kỳ quái. Vì sao bọn quân
phiến loạn ở Giang Tô lại ngang ngược lâu như vậy nhỉ?
Hắn kể lại câu chuyện trải qua ngày trước, bỏ đi những chỗ trọng yếu, rồi tiếp
lời:
– Hôm đó ta và Tiêu đại tiểu thư bị bọn Bạch Liên giáo bắt đi, thực cũng có
nhiều điều đáng nghi ngại. Thứ nhất, quan phủ sau nhiều ngày chưa từng tìm ra
được dấu chân của bọn Bạch Liên, thế mà tên Đào công tử có thể dễ dàng tìm ra
được? Thứ hai, hắn vì sao lại có thể mượn được binh mã của bộ binh và kị binh,
hơn nữa, lại đúng lúc bọn phỉ đồ rút lui mà kịp thời lên núi? Thứ ba, kị – bộ
binh vừa đông, vừa bao vây xung quanh bọn phỉ, thế mà bọn Bạch Liên không cánh
mà bay mất? Với ba điểm nghi vấn này, lúc nào cũng khiến cho tại hạ phải suy
nghĩ, đến nay vẫn chưa lý giải được. Mặt khác, ngày đó khi ta bị bắt, từng
tiếp xúc với ba kẻ đứng đầu của bọn phỉ đồ, trong đó có một kẻ chính là người
đại nhân tóm được là Lục Trung Bình. Hai kẻ còn lại hình như cỡ tuổi hắn,
trong đó một kẻ có vẻ là người đứng sau lưng cả bọn, nghe hắn nói chuyện đầy
khí thế, xuất thân tất phi phàm, thực sự trong đó quả nhiên ẩn chứa nhiều điều
huyền diệu. tiểu đệ thực sự không thể nắm rõ được.
Nghe hắn nói chuyện nửa kín nửa hở như vậy, Từ Vị cười ha hả đáp:
– Lâm tiểu huynh chính là người thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể không
biết được sự lợi hại trong đó. Chỉ là tiểu huynh đệ không muốn nói ra mà thôi.
Cũng được, vậy thì lão hủ đành phải nói luôn ra vậy. Lão lần này đến Giang
Nam, việc tham dự Giang Chiết niên hội chỉ là bề ngoài, cực kỳ gấp là chuyện…
Lão giơ cánh tay lên, cười nhẹ rồi ra dấu chém mạnh xuống:
– Diệt Bạch Liên giáo!
– Tốt lắm, tốt lắm!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói:
– Đại nhân có lòng nghĩ cho bách tính lê dân, tiểu đệ thật sự ngưỡng mộ.
Từ Vị nghiêm mặt đáp:
– Vụ án ở Hàng Châu, tiểu huynh đệ cũng đã thấy, bọn Bạch Liên giáo này cũng
chỉ là một đám quân ô hợp, ngoại trừ giả thần giả quỷ để lừa gạt bách tính,
còn chuyện khác cũng chỉ là loại tầm thường, nếu muốn tiêu diệt bọn chúng cũng
không phải là quá khó.
– Vậy tại sao năm nào cũng tiễu trừ mà vẫn không diệt hết được?
Lâm Vãn Vinh hỏi một câu đầy thâm ý.
Từ Vị gật đầu nói:
– Đây chính là điểm then chốt trong những nghi hoặc mà tiểu huynh đệ mới đề
cập đó. Đại Hoa của chúng ta tuy là bậc trung thần lương đống nhiều vô số
nhưng không có nghĩa là bọn gian nịnh tiểu nhân chẳng có ai. Bọn phỉ đồ Bạch
Liên này, đúng là có kẻ dụng tâm đứng sau lưng chống đỡ nên mới có thể dễ dàng
làm những điều xấu xa tội lỗi như vậy. Hiện nay phương Bắc kẻ thù đang xâm
lấn, trong nước thì Bạch Liên tác loạn, đúng là thù trong giặc ngoài. Mùa xuân
tới, triều đình sẽ bắt đầu điều binh dẹp loạn phương bắc, bọn Bạch Liên nếu
một ngày không trừ,, sẽ giống như cái ung nhọt của quốc gia, gây đau đớn toàn
thân. Lão hủ lần này đến Giang Nam, trước là tiêu diệt Bạch Liên, sau là chặt
đứt ma trảo sau lưng của nó, khiến cho trời đất Đại Hoa trở nên sáng sủa. Lại
hiệu triệu toàn bộ nhân dân Đại Hoa, khu trừ giặc loạn, cùng chế ngự người Hồ,
xây dựng thiên triều cường thịnh.
Những lời nói này được lão nói ra một cách đầy nhiệt thành, kỹ năng diễn
thuyết của Từ Văn Trường quả thật không phải tầm thường.
Quốc gia loạn lạc, cũng chẳng đến lượt Lâm Vãn Vinh phải quan tâm, hắn chỉ cần
Kim Lăng thái bình, đừng để Xảo Xảo gặp bất kỳ nguy hiểm gì là ổn.
Chỉ là việc này càng ngày càng rắc rối rồi a, tiểu vương gia vừa đi, Từ Vị lại
đến, rồi còn lão hồ ly Lạc Mẫn nữa chứ, hắc hắc, quả thật là sắp có trò vui để
coi rồi.
Nguyên văn bài thơ:
此地笙歌春载酒,
京华冠盖喜未休。
调鼎和羹琼林宴,
飞觞碎月聚文楼。
Dịch thơ:
Chốn này nhạc hát rượu xuân say
Đô thành khôn sánh được điều hay
Hương thơm vị ngọt quỳnh lâm yến
Văn tài tụ hội chuốc thơ bay.