Lạc Ngưng đỡ lão thái thái bước tới cái ghế lớn trước sảnh ngồi xuống, lão
thái thái nhìn mọi người gật đầu mỉm cười nói:
– Đa tạ chư vị có lòng đến đây, xin mời chư vị mau an tọa.
Mọi người còn chưa kịp nói gì, đã thấy một tên gia nhân hoảng hốt chạy vào
kêu:
– Bẩm đại nhân, hoàng thượng ân ban liễn chúc thọ…
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy trước cửa một thanh âm lanh lảnh xướng lên:
– Lạc lão phu nhân đại thọ, hoàng thượng chúc mừng, ân ban đông châu(1) mười
hạt, hoàng kim trăm lượng, gấm vóc ngàn thất(2).
Một tiểu thái giám áo vàng tay cầm thánh chỉ bước vào trong nhà, toàn bộ Lạc
gia vội vàng quỳ xuống hô vang:
– Tạ chủ long ân.
Tên tiểu thái giám kia bước tới trước chánh đường, lớn giọng nói:
– Lần này ban chỉ, hoàng thượng đặc biệt dặn dò, lão thọ tinh tuổi tác đã
cao, không cần phải quỳ để tiếp chỉ. Hôm nay lão thái thái thọ bảy mươi tuổi,
quả là hồng phúc trời ban. Người là lương đống của Đại Hoa nên hoàng thượng
đích thân viết một tấm thọ liễn tặng cho người.
Hoàng đế ban liễn là vinh dự cực lớn, mọi người nghe thấy đều hâm mộ không
ngớt, Lạc Mẫn hai tay nâng quá đầu, quỳ xuống tiếp lấy thọ liễn, đứng dậy mở
tấm liễn ra, liền thấy ngự bút ánh vàng, đề: “Hạc duyên thiên niên thọ, tùng
linh vạn cổ xuân.”
(Đời hạc nghìn năm thọ – Kiếp tùng vạn tuổi xuân)
Lạc Mẫn vội vàng sai người treo bức liễn lên rồi tạ ơn tiểu thái giám, mọi
người trong sảnh cũng lục ***c ngồi xuống. Được hoàng thượng đích thân thưởng
ban ngự liễn, lão thái thái mặt càng hồng hào, phúc khí càng hưng vượng. Lạc
Mẫn đến trước lão thái thái quỳ xuống, cung cung kính kính:
– Hài nhi chúc nương thân sống lâu mạnh khỏe, phúc lộc trường tồn.
Lạc Ngưng, Lạc Viễn hai chị em quỳ xuống phía sau cha, cùng chúc:
– Tôn nhi chúc tổ mẫu trẻ mãi không già, sống thọ ngàn năm.
Lão thái thái vui vẻ gật đầu, cao giọng nói:
– Các con, các cháu mau đứng dậy.
Theo như tục chúc thọ thời cổ, hiếu tử hiền tôn quỳ chúc xong, mới đến lượt
quan khách bước tới mừng thọ. Mẫu thân của Lạc Mẫn đại thọ bảy mươi tuổi, quả
thực là phúc thọ, bọn muốn vuốt mông ngựa sao lại không đến đầy đủ. Việc chúc
thọ này cũng phải án theo theo chức lớn nhỏ mà chúc trước chúc sau. Tên mặt
đen Trình Đức là người đứng đầu, bất đắc dĩ đứng lên ca tụng đôi ba câu, Lâm
Vãn Vinh thấy vậy thì cười thầm. Nghe thấy mọi người đều đã chúc xong, mà tri
phủ Kim Lăng Hầu đại nhân lại vẫn ngồi im bất động, Hầu Dược Bạch đứng cạnh
trên mặt có nét cười, cũng không biết đang nghĩ gì.
Trên đại sảnh, chỉ có Tiêu gia là vô quan vô chức, Tiêu Ngọc Nhược tự nhiên là
người chúc cuối cùng. Đến khi đại tiểu thư tiến lên chúc thọ xong, thấy không
còn ai khác, Hầu Dược Bạch mới đứng dậy, bước đến trước mặt lão thái thái cung
cung kính kính khom người:
– Dược Bạch cùng gia phụ, cung chúc lão thọ tinh phúc thọ an khang, trẻ mãi
không già.
Người khác chúc thọ đều là đứng tại chỗ, tên tiểu tử này lại bước tới khấu
đầu, cái này không cần phải nói, đương nhiên là muốn lấy lòng Lạc Ngưng. Lão
thái thái cười nói:
– Tiểu công tử với lệnh tôn thật là quá khách khí rồi, Mẫn nhi sao còn không
nhanh ra đỡ Hầu công tử đứng lên.
Lạc Mẫn thay mặt mẫu thân đỡ Hầu Dược Bạch lên:
– Hiền chất mau đứng lên.
Hầu Dược Bạch đứng lên nói:
– Tiểu sinh biết lão thọ tinh thích liễn đối, hôm nay là ngày phúc thọ của
người, tiểu sinh lớn mật tự thân viết một bức thọ liễn, để biểu đạt tấm lòng
kính trọng của tiểu sinh.
Mọi người nghe hắn nói xong lớn tiếng khen hay, đều minh bạch dụng ý của Hầu
Dược Bạch: “Hầu gia tới chúc cuối cùng, chính là vì muốn tặng liễn đối.” Người
ở đây vốn phần lớn đều xuất thân nho sĩ, việc thích liễn đối là điều dễ hiểu.
Lạc gia lão thái thái có vẻ rất hứng thú:
– Nếu như vậy, tiểu công tử mời mau mau viết ra, để cho lão thân được xem qua
một lần.
Nghe lão thái thái nói chuyện, tựa hồ cũng là xuất thân từ danh môn, khó trách
có thể dạy ra được Lạc Mẫn với Lạc Ngưng có tài học như vậy. Sớm đã có hạ nhân
đem giấy lụa bút mực ra, Hầu Dược Bạch hướng tới lão thái thái thi lễ, sau đó
khẽ liếc nhìn Lạc Ngưng, hơi trầm ngâm, đoạn múa bút viết: “Tùng cổ xưng hi
tôn thượng thọ; Tự kim dĩ thủy nhạc dư niên.”
(Xưa vốn hiếm hoi, mừng thượng thọ – Nay thêm đầy đặn, phúc trăm năm)
Liễn đối này hàm ý chúc thọ bảy mươi tuổi, hết sức hợp đề, lão thái thái nhìn
qua gật gật đầu khen:
– Tiểu công tử quả nhiên có học tài, lão thân cảm kích vô cùng.
Lạc Ngưng kề tai lão thái thái nói mấy câu, lão thái thái nghe xong vui vẻ vô
cùng:
– Tiểu công tử, lão thân tuy chỉ là thân nữ lưu, nhưng lại rất thích câu đối.
Hôm nay công tử đã có nhã hứng này, lão thân cũng tùy tiện đưa ra một câu đối,
mời các vị bình phẩm cho.
Lão thọ tinh ra câu đối, đây quả là cơ hội cực tốt để nịnh bợ, mọi người vừa
nghe xong đều cảm thấy hối hận bản thân cớ sao lại không có được tâm tư như
tên Hầu công tử kia, chịu khó nghe ngóng sở thích của lão thọ tinh chứ.
Lão thái thái suy nghĩ một lúc, mỉm cười:
– Hôm nay chư vị là đến để mừng thọ lão thân, vậy lão thân xin dùng hạc thọ
làm đề, xin ra vế đối trước “Hạc linh tần thiêm khai tuần thanh kiện”.
Lão thọ tinh ra thượng liên hơn nữa còn là một hỉ liên, trong sảnh phần lớn là
văn quan, thơ văn câu đối đúng là sở trường của bọn họ, nhất thời bọn họ bắt
đầu trầm tư suy nghĩ. Hầu Dược Bạch tạo ra cục diện thi câu đối này, vốn là
muốn tranh phong quang trước mặt mọi người, hắn cười lạnh liếc nhìn Lâm Vãn
Vinh, cũng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Lâm Vãn Vinh thấy tình cảnh này thì
thầm buồn cười, cúi người kề tai Quách Vô Thường:
– Thiếu gia, câu này người đối được không?
Biểu thiếu gia lắc đầu:
– Cái trò này trước đây ta chưa có tập qua, nhất thời nghĩ không ra.
Lâm Vãn Vinh cười the hé, ghé tai Quách Vô Thường nói mấy câu, biểu thiếu gia
nghe xong rất vui vẻ, lập tức đứng dậy nói:
– Lão thọ tinh, tại hạ xin đối.
Hầu Dược Bạch trong lòng cả kinh, nhưng thấy không phải là Lâm Vãn Vinh đối,
trong lòng chợt nhẹ nhõm, “thanh danh” của Quách Vô Thường hắn biết rõ, đó là
điển hình của những tên bị thịt ăn hại bất học vô tài, làm sao có thể ra được
câu đối nào hay. Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người biểu ca mình,
Đại tiểu thư run rẩy kinh hãi, khẽ giọng hỏi:
– Lâm Tam, ngươi nói với biểu ca ta cái gì đó ?
Lâm Vãn Vinh ra vẻ vô tội đáp:
– Ta đâu có nói cái gì đâu, chính là biểu thiếu gia tài hoa trí tuệ, tự mình
đối lại đó chứ.
Đại tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lo lắng, chợt nghe Quách
Vô Thường ngâm lên:
– Hạc linh tần thiêm khai tuần thanh kiện; Lộc xa cộng vãn bách tuế trường
sinh.
(Tuổi hạc thêm cao thêm phần khỏe mạnh – Xe hươu(3) mãi kéo mãi kiếp trường
sinh)
Tuyệt vời, mọi người vừa nghe đều cảm thán kêu lên, Hầu Dược Bạch cũng không
nghĩ ra Quách Vô Thường lại có thể nhanh trí đến thế, hôm này tự nhiên bị hắn
cướp mất oai phong, trong lòng quả thực hết sức hối hận. Đại tiểu thư đối với
biểu ca mình thì biết rất rõ, lại thấy Lâm Tam đứng cạnh đó cười thầm, nàng
sao còn không hiểu đó là chủ ý của hắn, bèn trừng mắt nhìn hắn, trên mặt cũng
chợt hiện lên nét cười.
Lạc Ngưng trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, chợt thấy Lâm Vãn Vinh đứng sau,
nàng bèn mỉm cười nói với lão thái thái một câu, lão thái thái liếc nhìn đám
người Tiêu gia, gật đầu nói:
– Vị tiểu công tử này đối cực hay, lão thân nghe xong trong lòng hoan hỉ. Hôm
nay là ngày chúc thọ, lão thân lại ra một câu đối nữa, mời vị công tử này đối
tiếp.
Quách Vô Thường thân xuất phong đầu, trong lòng vui sướng, sớm không còn ngại
ngần gì nữa, vội vàng gật đầu nói:
– Thỉnh lão thọ tinh ra đề.
Lâm Vãn Vinh cùng đại tiểu thư đều kinh hãi toát mồ hôi: “Tiểu tử này lại
không biết chữ chết viết thế nào, một lần phong quang không chịu thôi, lại còn
muốn làm thêm lần nữa sao?”
Lão thái thái chậm rãi ngâm:
– Ta ra câu đối thế này: Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ.
Quách Vô Thường vội đánh mắt nhìn Lâm Tam cầu cứu, Lâm Vãn Vinh nhủ thầm: “Ai
bảo ngươi tham lam, lúc này bao nhiêu người dòm ngó như vậy, ta làm sao chỉ
cho ngươi chứ?”
Hầu Dược Bạch thấy Quách Vô Thường sắc mặt xám xịt, trong lòng mừng thầm, đang
muốn mở miệng, chợt nghe Lâm Tam bên kia kêu lên:
– Thiếu gia ta xin đối đây …
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Quách Vô Thường, Lâm Vãn Vinh đi đến
bên cạnh Quách Vô Thường ra vẻ thì thầm một hồi rồi đọc:
– Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ, thiếu gia nhà ta đối là: Âm dương
hợp đức chân cổ lai hi.
(Nhật nguyệt sáng soi, điều hay còn mãi – Âm dương vẻ vượng, lẽ phải bền lâu)
Quách Vô Thường lén lau mồ hôi lạnh, gật đầu nói:
– Đúng rồi đúng rồi. Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ, bản thiếu gia đối
chính là : Âm dương hợp đức chân cổ lai hi.
Lạc Ngưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, che miệng cười, hiển nhiên đã lần ra đầu
mối. Hầu Dược Bạch lại hết sức ảo não, hai lần đều bị Quách Vô Thường cướp
được phong đầu, thật là cực kỳ xui xẻo. Lão thái thái gật gật đầu nói:
– Câu đối quả thật là rất chuẩn, tiểu công tử học vấn uyên thâm, lão thân xin
cảm tạ hai câu đối này của tiểu công tử.
Bà liếc nhìn Lạc Ngưng đang đứng cạnh, đột nhiên cười nói:
– Ngưng nhi cháu gái ta, từ bé đã thi từ xuất chúng, nhãn quang cũng rất cao,
hôm nay lão thân mừng thọ, nhân tiện nhường cho Ngưng nhi nhà ta cũng xuất ra
một đề, mời các vị thiếu niên công tử tại đây cùng luận bàn một phen, không
biết ý các vị ra sao ?
Lão thái thái mặc dù nói tránh ra, nhưng Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh, “Ai
da, cái này không phải là có ý lấy thơ để kén rể sao, chà, tục, tục không chịu
nổi.” Mọi người cũng đều nghe ra được câu nói này có bao hàm ý tứ như vậy,
nhất thời ồn ào hẳn lên, nhất là bọn công tử trẻ tuổi. Nếu có thể nhân cơ hội
lễ chúc thọ hôm nay đối được, lấy được hảo cảm của lão thái thái với Lạc tiểu
thư, hảo sự thành công tự nhiên là đơn giản hơn nhiều. Lạc Ngưng tựa hồ cũng
không nghĩ đến tổ mẫu lại đột nhiên đề xuất việc này, hai má đỏ hồng, nhịn
không được nũng nịu:
– Nãi nãi …
Lão thái thái mỉm cười xoa xoa đầu nàng:
– Ngưng nhi, con chỉ cần lo việc ra đề, còn lại tất cả đều có nãi nãi làm chủ
cho.
Lời này vừa xuất, trong sảnh âm thanh càng náo nhiệt, mặc dù lão thái thái
không lộ ra nét gì, nhưng ý tứ của câu kia đã làm mọi người tưởng tượng vô
hạn. Lạc Ngưng vốn còn chưa nghĩ tới việc kén rể, trong lòng vừa thẹn vừa lo
lắng, nhịn không được khẽ liếc nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lạc Viễn như hiểu được tâm sự của tỷ tỷ, rón rén bước lại gần chỗ Lâm Vãn Vinh
đứng, nắm chặt cánh tay hắn:
– Đại ca, cầu xin huynh …
Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi:
– Tiểu Lạc, có việc gì ?
Lạc Viễn vẻ mặt xấu hổ đáp:
– Đệ biết mà, đại ca, huynh yên tâm đi, tỷ tỷ của đệ đối với huynh cũng chỉ
có chút hứng thú thôi, hai người sợ là không thể kết hợp. Nhưng việc lần này
huynh nhất định phải giúp đệ, huynh cũng biết, đám sĩ tử Kim Lăng này tỷ tỷ
căn bản là không thèm để ý. Ai ngờ nãi nãi hôm nay vui vẻ nhất thời cao hứng
lại hứng chí làm như vậy …
Lâm Vãn Vinh giật mình đại ngộ, hôm nay là ngày đại thọ của lão thọ tinh, lại
được hoàng thượng đích thân ban thưởng, cao hứng vô cùng, trong lúc vui vẻ
xuất ra mấy câu đối chết tiệt, chỉ sợ nhất thời cao hứng, đem Lạc Ngưng hứa gả
cho người ta thì hỉ yến này dám trở thành tang yến lắm. Sau khi Lạc Viễn rời
đi, Lâm Vãn Vinh còn đang do dự, rốt cuộc giúp hay không giúp đây. Hai người
vừa rồi nói chuyện Đại tiểu thư đứng cạnh nghe rất rõ, trừng mắt nhìn hắn:
– Lâm Tam, chút nữa ngươi không được lên tiếng.
(1) Đông châu: một loại trân châu ở vùng đông bắc Trung Quốc, thường dùng khảm
lên mũ nón của quan lại cấp cao
(2) Thất: 1 thất = 4 trượng
(3) Thọ Tinh cưỡi hươu