Lâm Vãn Vinh viết liền bảy chữ là ‘vụ vũ vụ ổ vụ ngô ốc’*, có thể đối lại được
vế đối này đã là rất khó rồi, khó hơn nữa là nó hoàn toàn đồng âm với vế kia,
không chỉ có vậy, ý cảnh của nó còn cao hơn một bậc.
Lạc Ngưng cảm khái nói:
– Lâm đại ca, vế đối này cả thiên hạ chắc chẳng ai có thể so sánh với huynh.
Xảo Xảo dựa sát vào Lâm Vãn Vinh, bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc bút chì của
hắn, trong mắt hiện ra vẻ hạnh phúc.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Lạc tiểu thư, xin nàng đem vế đối này chuyển đến tặng sư hữu (viết tắt của
sư phụ và bằng hữu) của nàng, ta không cần nàng phải treo nó trang trọng, chỉ
mong nàng đừng có tiếp tục suy đoán về người khác một cách hồ đồ như vậy nữa.
Lạc Ngưng gật đầu:
– Lâm đại ca quả là kỳ nhân kỳ sự, tiểu muội kính ngưỡng không thôi, lời của
huynh ta nhất định sẽ chuyển đến nơi.
Mấy người lại tiếp tục đàm thoại, Lạc Ngưng và Xảo Xảo đều hết sức ngạc nhiên
với những chuyện của hắn ở Hàng Châu. Lâm Vãn Vinh kể lại một loạt tao ngộ gặp
phải trên đường, đặc biệt là cuộc đấu với Đào Đông Thành ở trên Tình Vũ Lâu.
Đoạn cố sự này đã sớm lưu truyền khắp Kim Lăng, Lạc Ngưng và Xảo Xảo đã nghe
dân chúng bàn tán mà biết được, nhưng bây giờ nghe hắn kể lại, hai người vẫn
cảm thấy kinh hiểm.
Đạo lý của việc rửa tay trong dầu càng làm Lạc Ngưng sợ hãi la lên:
– Vạn vật đều có quy luật, việc này là chuyện đương nhiên, nhưng muốn quen
thuộc và nắm bắt được tính chất này thì không hề dễ dàng, Lâm đại ca quả là
kiến thức uyên bác. Đào Đông Thành tuy giảo hoạt gian trá nhưng đối với vật
lý, hóa học này thì một chút cũng không biết. Đúng rồi, Lâm đại ca, kim cương
được người phương Tây mang đến quả thực có mị lực lớn đến vậy sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, từ trong ngực lấy ra viên kim cương được Tháp Ốc Ni
tặng, Xảo Xảo và Lạc Ngưng đều nhất thời ngây ngốc, ngay cả Thanh Sơn và lão
Đổng đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh cũng phải trợn mắt há mồm.
Viên kim cương này trong suốt đến mức có thể nhìn xuyên qua, lại tỏa ra ánh
sáng. Trong ánh đèn, nó tỏa ra hào quang rực rỡ lung linh kỳ diệu. Nó tuyệt
đối là sát thủ đối với nữ nhân, ngay cả cô gái đạm bạc như Xảo Xảo cũng sững
sờ nhìn nó không chớp mắt. Lạc Ngưng là Kim Lăng đệ nhất tài nữ nhưng thấy
viên kim cương này, trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ ham muốn, trong mắt tràn đầy
sự yêu thích.
– Đại ca, cái này được tìm thấy trong đá à? Đệ cũng muốn đi tìm.
Đổng Thanh Sơn gấp gáp hỏi.
Ngươi đến Nam Phi mà đào đi, Lâm Vãn Vinh bắt đầu toát mồ hôi hột, không nghĩ
rằng kim cương đối với Thanh Sơn cũng hấp dẫn đến vậy, cho viên kim cương này
xuất hiện sớm như vậy có chút thất sách a. Trên người hắn hiện tại chỉ có một
viên kim cương mà lão bà thì có đến ba bốn người, sức hấp dẫn của kim cương
đối với phụ nữ thì không phải suy nghĩ nữa. Nếu Thanh Tuyền, nhị tiểu thư, Xảo
Xảo đều tìm hắn mà đòi kim cương thì hắn phải làm sao đây?
– Đại ca, đây là kim cương à? Quả nhiên là cực kỳ đẹp mắt!
Xảo Xảo ngây ngốc nói.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Đúng vậy, cái này được gọi là mã não chi toản hay còn gọi là toản thạch.Tại
Tây dương nó cũng là thứ rất quý hiếm, trong tay ta chỉ có một viên này.
Lạc Ngưng thở dài:
– Quả nhiên là trong suốt vô cùng, cao quý vô cùng. Đại ca đã nói, kim cương
vĩnh hằng với thời gian, có thể lưu truyền mãi mãi. Thật sự là đã thu lấy tinh
hoa của thiên địa.
Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt cực kỳ yêu thích của Xảo Xảo liền đặt viên kim cương
vào tay nàng:
– Bảo bối của ta, viên toản thạch này đại ca cho muội.
Xảo Xảo sửng sốt một chút, mọi người và ngay cả nàng đều cảm thấy bất ngờ, vừa
mừng vừa sợ:
– Đại ca, huynh nói gì? Thật sự tặng cho muội sao?
Những lời hắn vừa nói Lạc Ngưng đều nghe rõ ràng, lại nhìn tới viên kim cương
phát ra ánh sáng lấp lánh quyến rũ, thần sắc trong mắt nàng cũng hiện lên một
tia hâm mộ.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, mỉm cười:
– Đúng vậy, là cho nàng đó.
Xảo Xảo là người con gái đầu tiên tại đây mà hắn thích ở thế giới này, lại si
tình như vậy, đem viên kim cương này cho nàng cũng là danh chính ngôn thuận.
Trong mắt Xảo Xảo tràn đầy vẻ sung sướng lẫn kinh ngạc, tay trong tay dựa sát
bên người hắn, thỏ thẻ:
– Đại ca, huynh thật là tốt!
Nàng cầm viên kim cương trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve một phen, trong mắt không
ngừng hiện lên thần sắc hâm mộ, tiếp theo cầm viên kim cương bỏ lại vào tay
Lâm Vãn Vinh, kiên định nói:
– Đại ca, viên kim cương này muội không thể tiếp nhận được.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao vậy?
Xảo Xảo nhìn hắn, ngượng ngập nói:
– Đại ca, vừa rồi huynh cũng nói huynh chỉ có một viên, muội không thể ích kỷ
như vậy. Viên kim cương này nên để cho Thanh Tuyền tỷ tỷ, tỷ ấy xuất thân cao
quý, viên kim cương này phối hợp với tỷ ấy là hợp nhất.
Thật là cảm động, không ngờ tại nơi này ta lại tìm được một nha đầu nhu thuận
đáng yêu như vậy. Chưa nhập môn mà đã biết suy nghĩ cho đám tỷ muội, thật là
một bảo bối chân chính.
Lạc Ngưng thấy Xảo Xảo từ chối như vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhân tiện
hỏi:
– Xảo Xảo, Thanh Tuyền tỷ tỷ mà muội nói là ai vậy?
Xảo Xảo ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, nhỏ nhẹ trả lời:
– Đó là hồng nhan tri kỷ của đại ca.
Lạc Ngưng liếc mắt ngó Lâm Vãn Vinh, lạnh nhạt không nói thêm gì nữa.
Lâm Vãn Vinh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Xảo Xảo, thì thầm bên tai nàng:
– Xảo Xảo yêu dấu, nàng không cần phải lo lắng. Sau này sẽ có một lô kim
cương mới đến đây, ta sẽ lựa cho Thanh Tuyền tỷ tỷ và Ngọc Sương muội muội mỗi
người một viên, cam đoan là không kém hơn viên này. Hiện tại ta tặng nó cho
muội còn có một ý nghĩa đặc biệt, muội nhất định phải nhận.
Tháp Ốc Ni đã được Từ Vị an bài đã dẫn theo thợ thủ công của Đại Hoa trở về
Hải An sửa chữa thiết giáp thuyền của hẵn sau đó rời đi. Lâm Vãn Vinh đã
thương lượng đầy đủ với Tháp Ốc Ni, việc trao đổi tơ lụa, nước hoa, xà phòng
lấy kim cương sẽ do thê tử của Tháp Ốc Ni đảm nhiệm, hiện tại chỉ có những
viên kim cương nhỏ, về phương diện nào cũng không thể so sánh với viên này,
nếu muốn có thêm những viên thế này chỉ có thể đợi Tháp Ốc Ni trở lại.
Xảo Xảo liếc mắt ngó hắn, rốt cuộc nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, đỏ mặt cúi đầu
nắm chặt viên kim cương kia trong lòng bàn tay.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nói với Đổng Nhân Đức:
– Đổng đại thúc, ta có một thỉnh cầu, không biết đại thúc có thể đáp ứng hay
không?
Đổng Nhân Đức cười nói:
– Vãn Vinh, có việc gì cứ nói thẳng ra, tại sao lại phải khách khí như vậy?
Từ khi Xảo Xảo cùng Lâm Vãn Vinh bộc lộ ra mối quan hệ luyến ái, lão đã xếp
địa vị của Lâm Vãn Vinh từ “Lâm công tử“ hạ xuống là “Vãn Vinh“.
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
– Cháu muốn hướng tới đại thúc cầu thân, thỉnh cầu Đổng đại thúc vui lòng đem
Xảo Xảo gả cho cháu. Viên kim cương này coi như là sính lễ.
Xảo Xảo khẽ a một tiếng, sắc mặt ửng hồng giống như lửa đốt, vội vàng cúi đầu,
không dám nhìn gã. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt viên kim cương, nhu thuận dựa sát
vào người Lâm Vãn Vinh.
Con gái đã bị người ta quyến rũ, lão Đổng còn có thể nói được gì nữa, lập tức
gật đầu mỉm cười:
– Chuyện này đã sớm như vậy rồi, sính lễ này Xảo Xảo đã thu nhận, còn hỏi ta
làm gì nữa.
Mọi người đều hân hoan cười rộ lên. Xảo Xảo trong lòng sớm đã bị tràn ngập cảm
giác kinh ngạc lẫn hoan hỷ, ngọt ngào, nghe thấy tiếng cười của mọi người,
giống như con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, lập tức hướng về phía khuê phòng trên lầu
của mình chạy tới.
Lâm Vãn Vình nhìn theo tấm lưng yêu kiều của Xảo Xảo, trong lòng cũng hết sức
hoan hỷ, quay đầu nhìn Lão Đổng:
– Đại thúc, hết năm nay cháu phải lên kinh thành rồi, hôm nay là cầu thân
trước, và sang năm khi cháu từ kinh thành trở về sẽ thành hôn với Xảo Xảo.
Ở trên lầu một tiếng động nhẹ truyền tới, tựa hồ như có vật gì bị rớt trên mặt
đất. Lâm Vãn Vinh vội vàng chạy lên lầu, liền thấy Xảo Xảo luống cuống chân
tay đang thu lượm một tách trà vỡ.
Nhìn thấy hắn đi lên, Xảo Xảo rốt cuộc khó có thể kiềm chế tâm tình của chính
mình, ô lên một tiếng ngã vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng hỏi:
– Đại ca, huynh thật sự phải đi sao?
Lâm Vãn Vinh khẳng định vừa rồi những gì mình nói ở dưới lầu nàng đều đã nghe
hết, nên trong lòng cả kinh, cả chén trà đang cầm trong tay cũng làm rơi. Lâm
Vãn Vinh vừa áy náy vừa yêu thương, lập tức ôm lấy thân hình mềm mại của nàng
an ủi:
– Nha đầu ngốc, sang năm ta mới phải lên đường, nàng lo lắng làm gì?
Xảo Xảo sống mũi cảm thấy cay cay, nước mắt trào ra, nói:
– Đại ca, muội sợ …
– Cái gì khiến nàng sợ vậy?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.
– Sợ huynh từ kinh thành trở về sẽ không còn cần muội nữa…
Xảo Xảo nghẹn ngào, nước mắt chảy đầy hai má.
– Nha đầu này, toàn là suy nghĩ viễn vông.
Lâm Vãn Vinh hôn nhẹ lên mặt nàng, ôn nhu nói:
– Nàng chính là tiểu bảo bối của ta, vừa dịu dàng nhu thuận lại luôn nghe
lời, ta yêu thương còn không hết, sao lại không cần nàng được?
Xảo Xảo ngẩng đầu lên:
– Kinh thành có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp, những người lọt vào mắt của họ
đều rất ít, đại ca tài hoa như vậy, chỉ sợ đến lúc đó huynh không muốn quay về
nữa.
– Nha đầu ngốc, nàng lo lắng chuyện này làm gì? Hôm nay ta đã cầu thân với
phụ thân nàng, bây giờ nàng đã là lão bà của ta, đợi sau khi ta từ kinh thành
trở về, chúng ta sẽ thành thân.
Lâm Vãn Vinh lau nước mắt trên mặt nàng:
– Ta đến kinh thành chỉ là vì tìm kiếm Thanh Tuyền, sau khi tìm được nàng, ta
sẽ đưa nàng trở về, thành thân với các nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Xảo đỏ bừng, nép sát vào ***g ngực hắn, vâng một
tiếng rồi nói:
– Đại ca, mặc kệ chàng có trở lại hay không, Xảo Xảo mãi mãi là người của
huynh, sống là người của Lâm gia, chết cũng làm quỷ của Lâm gia, muội vĩnh
viễn sẽ chờ đợi huynh.
Lâm Vãn Vinh nghe xong vừa cảm động vừa bực mình, vỗ nhẹ lên mông nàng, nói:
– Nhà đầu ngốc nhà ngươi nói linh tinh cái gì vây cái gì vậy? Nhắc đến quỷ
làm gì, đại ca là người bạc tình như vậy sao? Đại ca mặc dù đa tình một chút
nhưng luôn luôn giữ vững nguyên tắc người mới vào phòng, người cũ vẫn nằm trên
giường, vĩnh viễn không cô phụ ngươi đâu.
Xảo Xảo ngượng ngùng vâng một tiếng, tựa đầu vào trong ***g ngực hắn thỏ thẻ:
– Đại ca, muội biết sai rồi, đại ca đối xử với Xảo Xảo thiệt là tốt lắm, Xảo
Xảo vĩnh viễn thuộc về huynh.
Xảo Xảo mặc dù thông minh lanh lợi, nhưng vì xuất thân ở tầng lớp dưới trong
xã hội, cho nên so sánh với Tiêu nhị tiểu thư, Tiếu Thanh Tuyền, bản thân nàng
cũng có một chút mặc cảm sâu xa, nhưng đối với Lâm Vãn Vinh thì tình sâu nghĩa
nặng, cho nên trong lòng mới lo lắng hắn sẽ đi mãi không về.
Lâm Vãn Vinh nghe được dục hỏa đại thịnh, nhẹ nhàng nâng cằm của Xảo Xảo lên,
nghiêng đầu đưa hôn vào đôi môi nhỏ xinh của nàng. Xảo Xảo trong lòng tràn đầy
kích động, ngượng ngùng đón nhận, cả hai người ôm chặt lấy nhau. Lâm Vãn Vinh
đưa bàn tay vào bên trong áo nàng, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve nhũ phong mềm
mại của nàng ta, phong nhũ của Xảo Xảo quả nhiên đầy đặn, trơn láng mịn màng
vô cùng. Xaỏ Xảo thân thể nhẹ nhàng run lên, nhu thuận tùy ý để cho gã muốn
làm gì thì làm.
Cũng may mắn cho nàng bởi vì trời đã vào chiều, vả lại ở bên ngoài còn có lão
Đổng, Lạc Ngưng mấy người đang chờ, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ phải đình chỉ bàn
tay quỷ quái của hắn rồi an ủi Xảo Xảo một lúc. Trong lòng hắn cảm khái thầm
nhủ, đối với Xảo Xảo mà nói thì tình huống này quả là may mắn. Nếu không cứ
tùy tiện lên kinh thành, nha đầu này có lẻ suy nghĩ vẩn vơ dám nhảy xuống sông
Tần Than lắm à.
Lâm Vãn Vinh kéo Xảo Xảo đi ra ngoài, tiểu nha đầu này sắc mặt vẫn còn đỏ bừng
như trước. Lạc Ngưng chăm chú nhìn hai người bọn họ chú mừng:
– Cung hỉ Lâm đại ca, cung hỉ Xảo Xảo tiểu muội tử!
Xảo Xảo thẹn thùng:
– Ngưng tỷ tỷ lại trêu ghẹo muội rồi.
Lạc Ngưng thản nhiên cười một tiếng, quay sang Lâm Vãn Vinh:
– Lâm đại ca, mai là ngày sinh nhật của tổ mẫu muội, Lâm đại ca nhất định
phải đến sớm đấy.
*Tạm dịch: Sương mù nhảy múa trong cái tổ của con cò, sương mù che phủ căn nhà của ta.