Lâm Vãn Vinh thấy Tiên Nhi thần sắc sầu não, trong lòng nhịn không được ca
thán: “Tiên Nhi này, nếu không phải cả ngày phải chém chém giết giết thì dáng
vẻ cũng vô cùng ôn nhu, lay động lòng người. Nếu có thể thay đổi tâm tính của
nàng thì quả thật quá tốt.” Nhưng ngẫm lại, nếu là nàng đổi tính vậy có còn là
Tần Tiên Nhi nữa hay không? Thật sự là mâu thuẫn đây.
Đại tiểu thư thấy Lâm Tam cùng yêu nữ Bạch Liên giáo hỏi hỏi đáp đáp, quay đầu
nhìn lại đoạn hồng tuyến đã đứt kia, trong lòng cảm thấy thật khó chịu, giận
dữ:
– Yêu nữ kia đúng là đáng ghét mà!
Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Đại tiểu thư, nàng không cần sỉ vả, số mệnh nàng ta cũng đau khổ mà !
Đại tiểu thư hậm hực nói:
– Cô ta và ngươi thân mật như thế, ngươi tự nhiên nói lời bênh vực cho cô ta
thôi.
Hắn giật mình liếc nhìn Ngọc Nhược nói:
– Đại tiểu thư, từ ‘thân mật’ này thô lỗ vô cùng, vậy mà nàng cũng thốt ra
được à.
Đại tiểu thư trên mặt đỏ lên, khẽ nói:
– Ngươi muốn quản ta chắc, ta nghĩ sao thì nói thế thôi. Yêu nữ này không
biết là dạng hồ ly tinh gì, thế mà lại dụ dỗ tên xấu xa như ngươi.
“Nàng ta chính là danh chấn Kim Lăng Diệu Ngọc phường hoa khôi Tần Tiên Nhi,
có phải là hồ ly tinh đâu!” Hắn thầm nhủ: “Bất quá bí mật này không thể nói
cho nàng biết được.”
Nhắc lại, Bạch Liên giáo kia khi được Tiên Nhi trợ giúp, tình hình không còn
giống như trước. Tiên Nhi võ công trác tuyệt, một chọi mười, một hơi chém chết
vài thị vệ, Bạch Liên phỉ đồ nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động.
Lâm Vãn Vinh thấy bộ dạng Tần Tiên Nhi như muốn liều chết, trong lòng bắt đầu
thầm lo lắng: “Con nha đầu ngốc này, không muốn giữ mạng hay sao? Thủ đoạn từ
vị đối phó với Bạch Liên giáo vô cùng mãnh liệt, nàng hết lần này tới lần khác
chấp nhất như vậy làm gì? Để các sư huynh đệ ngăn cản rồi mau thoát đi.” Đối
với Bạch Liên giáo, hắn chỉ có hảo cảm với mỗi Tiên Nhi cho nên với những
người khác, hắn chẳng thèm quan tâm.
Đại tiểu thư lần đầu nhìn thấy cảnh giết người, cả người ngây ra, kêu một
tiếng, vội vàng quay đầu lại, không dám mở mắt nhìn máu me. Hắn vội vàng kéo
nàng ra phía sau lưng mình:
– Mau quay đầu lại, không cần nhìn.
Đại tiểu thư khẽ ừ nhẹ, thấy thân hắn đang chắn trước người mình, trong lòng
cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều. Chỉ là nhìn thấy trên chân hắn còn dính lấy nửa
đoạn hồng tuyến kia, liền không nhịn được run rẩy, liếc mắt nhìn ra kia lại
thấy Tần Tiên Nhi đang chém giết, cắn cắn đôi môi tức giận hừ một tiếng. Chính
bản thân mình cũng cảm thấy khó hiểu.
Từ Vị bên người hộ vệ xuất hiện càng nhiều, vài chiếc thuyền khác cũng nhanh
chóng đi lại gần. Vô số binh lính tay cầm cung tên nhắm lên trên thuyền lớn,
chỉ chờ một tiếng ra lệnh sẽ phóng tên.
Từ Vị lớn tiếng nói:
– Bạch Liên giáo phỉ đồ, mau mau buông kiếm quy hàng, bổn quan sẽ miễn các
ngươi tội chết.
Còn chưa dứt lời , vài tên phỉ đồ đã bị chém chết rồi. Lúc đầu hơn mười người
hiện tại chỉ còn lại bốn, năm người ứng chiến. Mấy người này thật hung tợn ko
sợ chết, vừa đánh vừa lui. Hai người hướng về phía Lâm Vãn Vinh nhảy tới. Tên
phía trước đúng là tặc thủ mới vừa rồi định ám sát Từ Vị, hắn liếc mắt liền
nhận ra là Lục Trung Bình tiểu tử, kẻ từng bị mình đùa cợt.
Lục Trung Bình ánh mắt kinh hoàng, khôngok để ý tới Lâm Vãn Vinh, cao giọng
quát:
– Hôm nay thất bại, nhanh rời khỏi nơi đây.
Bốn người còn lại đều tung người lên, hi vọng có thể nhảy xuống hồ. Duy chỉ có
Tần Tiên Nhi tựa như không nghe được lệnh rút lui. Nàng nhẹ nhàng liếc mắt
nhìn về phía Lâm Vãn Vinh với vẻ mặt ẩn hiện chút thê lương rồi thét dài một
tiếng, lệ ảnh bay lên không, nhằm hướng phía các cung thủ đánh tới.
– Bắn tên!
Từ Vị ra lệnh, vô số mũi tên vun vút bay lên không trung nhắm về hướng nàng
lao tới.
Tiên Nhi này võ nghệ quả có một không hai trong thiên hạ, đối mặt màn mưa tên
dày đặc như mưa, tựa hồ muốn tận diệt mình nhưng vẫn quyết đinh lao lên chứ
không rút lui. Bỗng nhiên, nàng quay đầu, hướng về hắn nở một nụ cười, trong
ánh mắt có chút bất lực, có chút lưu luyến mê hoặc, cũng có chút hi vọng.
Lâm Vãn Vinh thấy ánh mắt này liền hiểu: “Ui chao, hỏng rồi, nha đầu kia định
tự sát hay sao vậy. Trời, mới mấy tuổi đầu, điều tốt không học, lại muốn học
người ta tự sát.” Nhớ lại lần trước Tần Tiên Nhi mấy lần gửi thư cảnh báo, tại
sào huyệt Bạch Liên giáo lại xả thân cứu giúp, tuy đối với nữ tử khác hay có
thành kiến, nhưng đối với mình cũng tình thâm nghĩa trọng, vạn lần không thể
để nàng gặp nạn.
Hắn lúc này lo lắng vì vẫn chưa nghĩ ra kế gì, bỗng lóe lên một ý nghĩ, liền
kêu to:
– Bạch Liên giáo yêu nhân kia, mau mau nhận chết!
Vừa nói vừa tung mình vọt lên phía trước.
Đại tiểu thư vừa thấy hắn lao về phía mưa tên vọt đi, trong lòng kinh hãi, vội
la lên:
– Lâm Tam, không thể…!
Nhưng hắn đã vọt tới phía trước rồi, không nghe thấy tiếng kêu của nàng.
Đại tiểu thư thầm nghĩ: “Nữ tử che mặt kia đích thị là bậc quốc sắc thiên
hương đích khiến cho kẻ như ngươi ngay cả sinh tử đều không để ý tới?” Thấy
Lâm Tam không quay lại, Đại tiểu thư cắn răng chạy nhanh đuổi theo hắn phía
sau.
Từ Vị coi trọng Lâm Vãn Vinh cực kì, thấy hắn vọt đến, trong lòng giật mình,
vội vàng phất tay hô:
– Dừng tay!
Cơn mưa tên lập tức ngừng lại.
Tần Tiên Nhi đang bay trên không trung, thấy Lâm Vãn Vinh không để ý sanh tử
của bản thân mà lao vọt đến, nước mắt lập tức rưng rưng, trên môi lại nở một
nụ cười, tinh thần đột nhiên phấn khởi, trường kiếm múa nhanh gạt đỡ nhưng mũi
tên còn lại. Thân hình nhẹ nhàng hạ xuống đầu thuyền không phát ra một tiếng,
đứng đối diện với hắn.
– Bắt được rồi, Bắt được rồi!
Một tiếng to truyền đến, Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, mới vừa rồi vài phỉ
nhân vừa đào tẩu, kể cả Lục Trung Bình kia, đã bị cuốn trong một cái lưới cá
khổng lồ. Từ vị trên mặt có nét cười, hắn thầm nghĩ: “Lão nhân này thủ đoạn
ghê a!” Mắt nhìn thấy thế cuộc như vậy, đương nhiên là đã được sắp đặt đâu
đấy. Từ Văn Trường đại nhân quả nhiên danh bất hư truyền, đối với Bạch Liên
giáo chưa từng có cảm giác nuông tay, giờ trước mắt phỉ đồ đã bị bắt, trong
lòng tất sẽ rất cao hứng. “Chỉ là Từ Vị này lắm thủ đoạn, sợ sẽ không buông
tha Tần Tiên Nhi này dễ dàng!” Điều này làm hắn bắt đầu lo lắng.
– Lâm tiểu ca, ngươi mau lui về.
Từ Vị thấy Lâm Vãn Vinh cùng tên Bạch Liên giáo cuối cùng này đứng gần nhau
quá, trong lòng lo lắng, vội vàng nói.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Tần Tiên Nhi, nhỏ giọng nói:
– Nàng liều chết như thế để làm chi, ngay cả mạng sống cũng không cần sao?
Ánh mắt của Tiên Nhi rưng rưng dòng lệ, nhưng trên môi lại mỉm cười đáp:
– Đó là ta muốn nhìn thấy trong lòng chàng có Tiên Nhi hay không, có vì Tiên
Nhi lo lắng không? Nếu trong lòng có ta, tất sẽ cứu ta, nếu là trong lòng
không có ta, ta sống trên đời cũng vô vị, nên chết đi là vừa.
” Trời ạ, tiểu nha đầu này có tính cách thật nha. Đem sanh tử ra liều mạng,
cũng chỉ vì muốn thử xem ta có thể cứu nàng hay không. Chà, chỉ vì một chút
việc nhỏ này, ngay cả mạng của mình cũng không cần hay sao? Thật là quá liều
lĩnh mà. Bất quá cũng là cô gái vừa ôn uyển lại vừa ngang bướng, lại rất chân
thành không ai sánh được. ”
– Vậy bây giờ nàng đã biết chưa?
Hắn vừa buồn cười vừa tức giận hỏi.
– Ta đối đãi công tử, cũng như công tử đối đãi ta !
Tần Tiên Nhi ngọt ngào cười, tuy che khăn lụa mỏng, cũng có thể cảm thấy tiếu
nhan nàng như trăm hoa đua nở. Mới vừa rồi Lâm Vãn Vinh lao trước mưa tên nàng
chính là tận mắt nhìn thấy, trong lòng dĩ nhiên rất xúc động, một câu này ra
nói được tình chân ý thiết, tự nhiên cực kỳ.
”Xong hết rồi, xong hết rồi, tiểu nữu này nói làm lão tử cảm động quá, mị lực
quá lớn làm ta không có biện pháp a. ”
Tần Tiên Nhi trong mắt tràn đầy nhu tình, ngẩn ngơ nhìn hắn, nếu không phải
mọi người lúc này còn vờn quanh, chắc đã sớm lao vào lòng hắn. Đứng trước mọi
người, hai người thì thầm nói chuyện, mặc kệ thiên hạ ngoại nhân đầy vẻ thù
địch, cảm giác này tựa như thâu tình, kích thích cực kỳ.
Vào giờ phút này Lâm Vãn Vinh ngoại trừ cảm động ở ngoài, đột nhiên trong lòng
xuất hiện một cảm giác rất kỳ quái: ” Sao giống như một nữ hài tử đang quan
hoài tới mình, thỉnh thoảng lai như ăn phải giấm chua. Đối nam nhân mà nói, kỳ
thật đây là một sự tình hết sức hấp dẫn nha. Đương nhiên, nếu chỉ ghen tuông
mà không giết người vậy thì tốt hơn. ” Ý nghĩ nam nhân, đúng là chỉ thích tiện
lợi.
– Lâm tiểu ca, vạn không thể mạo hiểm, mau mau lui về.
Từ Vị lớn tiếng kêu lên. Tiêu Đại tiểu thư nhè nhè tiến lên, định đi theo Lâm
Tam, nhưng bị thị vệ vội vàng ngăn trở lại.
”Ai, bây giờ không thể trơ mắt nói chuyện tình cảm được, Lục Trung Bình kia
cùng với vài người đã bị Từ Vị tóm được, bây giờ phải nghĩ cách nào giúp Tiên
Nhi đào tẩu mới được. ”
Lời Từ vị nói đã giúp hắn, hắn liền nháy mắt với Tần Tiên Nhi và lớn tiếng la:
– Bạch Liên giáo yêu nhân kia, ngươi ngày trước bắt cóc ta ở Tiêu gia, hôm
nay ta không thể tha cho ngươi.
Tần Tiên Nhi nghe xong, cũng cười phì một tiếng, liền vội vàng lên tiếng phối
hợp với hắn:
– Muốn đánh thì đánh, chớ có nói nhiều.
Nói xong liền hướng trường kiếm đâm hắn vài nhát, chỉ là đầu kiếm còn cách hắn
mười vạn tám ngàn dặm. Vãn Vinh vội vàng nhảy lui lại phía sau mấy bước, đã
đứng ở mạn thuyền. Đại tiểu thư trong lòng rõ ràng minh bạch: ”Hai người nhất
định giở tròn, nữ tử kia đối Lâm Tam si mê vô cùng, sao mà hạ độc thủ được? ”
– Ngươi … tên lừa đảo… !!
Đại tiểu thư hung hăng dậm chân.
Từ Vị vội la lên:
– Lâm tiểu huynh đệ, chớ có ham đánh, mau mau lui về !
Lời này nói ra đã quá muộn, phỉ đồ Bạch Liên giáo cuối cùng này một nhoáng
thân đã bay tới trước người Lâm Tam, hai tay lao vào nhau, bỗng nghe Lâm Tam
“A” lên một tiếng, hai người liền rơi ùm xuống hồ
– Mau mau kéo lưới?
Từ Vị vội vàng chạy tới mạn thuyền lớn tiếng hô. chỉ là mới nãy đã quăng lưới
tóm vài tên phỉ đồ Bạch Liên giáo, lúc này còn đâu ra lưới để tung ra tiếp?
Thấy quan binh định hướng xuống nước bắn tên, Từ Vị vội vàng khoát tay la :
– Không thể.
Đại tiểu thư thấy Bạch Liên yêu nữ kia đang ỷ ôi trong lòng Lâm Tam, cùng hắn
vừa rơi xuống nước, tuy giống như bắt cóc, nhưng tình chàng ý thiếp vô cùng.
”Lừa đảo lừa đảo, đều là lừa đảo ” Đại tiểu thư cắn chặt hàm răng ngọc, trong
lòng oán hận. Chỉ là thấy Lâm Tam rơi xuống nước, nàng không tự chủ được vẫn
thấy lo lắng: ”Tên xấu xa này, không biết có biết bơi chăng, nếu không …
ngươi … ngươi vì nàng mà ngay cả tánh mạng cũng không để ý hay sao?” Cô nàng
càng nghĩ càng sợ, ngưng thần cẩn thận tìm tòi tại mặt hồ, đã mặt hồ nước tĩnh
lặng, không còn thấy được thân ảnh hai người đâu nữa.