– Văn đấu võ công?
Từ Vị ngạc nhiên hỏi:
– Như thế nào là văn đấu võ công?
– “Văn đấu võ công” nói ra rất đơn giản, Tiêu gia và ta, hai bên đều chọn văn
để hỏi hoặc võ để thi đấu. Nếu đối phương không thể trả lời hay bị đánh bại
thì sẽ thua. Nếu văn, võ hai trường bất phân thắng bại, nhờ Từ đại nhân ra lại
một đề để quyết định.
Đào Đông Thành nói.
Lâm Vãn Vinh thấy đây chẳng phải là “ba cuộc thắng hai” sao? Một văn một võ,
các ngươi chắc gì đã có kết quả. Tiêu đại tiểu thư tuy là người buôn bán nhưng
tài học thì đến ngay cả Kim Lăng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng cũng khen không ngớt
lời, về văn tuyệt không có sợ bọn họ. Về võ thì chẳng phải là đánh nhau sao?
Luận về đánh nhau, lão tử nào có sợ ai?
– Điều này cũng hay a!
Từ Vị cười nói:
– Đào công tử, ngươi và Tiêu gia lần này muốn tỷ thí thắng thua thì sau đó
tính thế nào?
Đào Đông Thành nói:
– Nếu ta thua, ta rút khỏi chức hội trưởng Kim Lăng thương hội, để cho các
huynh đệ trong hội chọn người có tài năng khác. Ngoài ra, các cơ sở kinh doanh
quần áo dưới tay Đào gia đều chuyển giao miễn phí, coi như tặng toàn bộ cho
Tiêu gia.
Đại tiểu thư nghe vậy, nhất thời lắp bắp kinh hãi. Cơ sở kinh doanh quần áo
của Đào gia tuy qui mô không bằng Tiêu gia nhưng cũng không kém bao nhiêu. Đào
Đông Thành làm như vậy là muốn đặt cược mọi thứ vào nước đi này rồi.
Đào Uyển Doanh tựa hồ cũng không nghĩ rằng ca ca sẽ có hành động như thế, kinh
hãi nói:
– Ca ca, không thể được!
Trong mắt Đào Đông Thành phát ra tia quang mang lạnh lùng:
– Ta đã quyết định mọi việc, tuyệt không thu hồi.
Từ Vị gật gật đầu, trong mặt lộ ra một nét cười thần bí:
– Nếu là Tiêu gia thua, người muốn bọn họ làm gì?
Đào Đông Thành nói:
– Tên Lâm Tam này hôm nay đánh hai người bọn ta, nếu bọn họ thua, ta muốn
Tiêu gia hướng về ta và Vu hội trưởng chính thức xin lỗi, mặt khác…
Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược, trong mặt hiện lên một tia cuồng nhiệt:
– Ta muốn Tiêu đại tiểu thư, gả cho ta.
Một lời nói ra làm cho tất cả đều kinh ngạc, có được Tiêu đại tiểu thư coi như
có được Tiêu gia, đồng thời làm chủ việc kinh doanh nước hoa cùng xà phòng
thơm. Chiêu này của Đào Đông Thành, có thể nói là cực kỳ âm hiêm.
– Vô sỉ!
Đại tiểu thư tức giận mắng, mặt đỏ bừng lên. Đào Đông Thành trước đây tỏ ra
giống như người có học thức, lịch sự tao nhã. Hôm nay đã lộ ra bộ mặt thật còn
chẳng bằng Lâm Tam, tóm lại vẫn chỉ là “bẩn”.
Nói điều này, hôm nay Đào Đông Thành đã “mặt dày” cùng Tiêu gia đối đầu, chẳng
khác gì con thú bị dồn vào chân tường liều mạng đánh ra, không phải ngươi tử
thì ta vong.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Không ngờ a! Đường đường là Đào công tử lại phải xuống tới mức muốn dùng
tới loại thủ đoạn này. Độ dày da mặt so với ta còn hơn rất nhiều a!
Tiểu tử này trơ tráo vô liêm sỉ vậy cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần
trước cũng đã y thế, Lâm Vãn Vinh đã hoàn toàn khinh bỉ hắn.
Sắc mặt Từ Vị trịnh trọng nhìn Tiêu đại tiểu thư:
– Tiêu đại tiểu thư, điều này liên quan việc cả đời của ngươi, ngươi cần phải
suy nghĩ sáng suốt. Chớ để một phút bốc đồng mà mất đi lí trí.
Phải a! Lão Từ này hòa giải tranh chấp giữa hai bên, kẻ có tội cũng đã bị
trừng phạt. Việc đó coi như xong, lúc này lão tử cần gì phải liều mạng với các
người làm gì? Lâm Văn Vinh trong lòng thầm cân nhắc, nói với Đại tiểu thư:
– Đại tiểu thư, việc hôm nay với Tiêu gia chúng ta không liên quan gì, chẳng
cần thiết phải liều mạng vớ vẩn với hắn.
Đào Đông Thành thấy trong mắt Tiêu đại tiểu thư lộ ra vẻ trầm tư bối rối,
không nhịn nỗi cười một tràng dài:
– Đại tiểu thư, hôm nay ở trước mặt Từ đại nhân ta muốn công bằng tỷ thí,
không vì tình riêng mà thiên vị. Nếu Tiêu gia không dám ứng chiến, sau này ở
Kim Lăng thương hội, sẽ không có vị trí của Tiêu gia nữa.
Mẹ nó, họ Đào này thật là ngạo mạn, Lâm Vãn Vinh thầm tức giận chửi rủa. Từ Vị
tuy là viên quan nhất phẩm của triều đinh, nhưng sự việc liên quan đến nội bộ
của thương hội này ông ta không thể xen vào giải quyết. Nếu rời bỏ Kim Lăng
thương hội, Tiêu gia tại Kim Lăng có thể nói là “nửa bước khó đi”, không giải
quyết Đào Đông Thành này thì quả không còn cách nào khác.
Đại tiểu thư tự nhiên biết sự lợi hại trong đó, nàng nắm đôi tay nhỏ, cắn chặt
môi, không biết nên làm thế nào cho tốt. Một bên là hạnh phúc chung thân của
mình, một bên cũng là đường sống của trên dưới trăm người Tiêu gia, nàng đã bị
bức tới chân tường, quả không còn đường để lui.
Việc này đối với Tiêu đại tiểu thư hay đối với Tiêu gia đều liên quan chặt chẽ
tới nhau. Thậm chí Lâm Vãn Vinh lần đầu tiên chợt có cảm giác bất lực. Hắn
hiểu Tiêu Ngọc Nhược và biết nàng chọn lựa cái gì.
Tiêu Ngọc Nhược thở nhẹ, nhìn hắn nói:
– Lâm Tam, ta…
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Đại tiểu thư, ngươi không phải nói thì ta cũng biết ngươi lựa chọn cái gì.
Yên tâm đi, bổn tài tử chính là thiên hạ đệ nhị, tuy so với Văn Trường tiên
sinh kém có một chút, nhưng cũng văn võ song toàn thì còn sợ cái gì.
Đại tiểu thư gật đầu, nước mắt lại rơi xuống. Lâm Vãn Vinh nghiêng đầu bên tai
nàng thì thầm:
– Đừng sợ, như thế là thua rồi đó. Tệ lắm thì nàng mang họ Đào trước, rồi ta
sai nhân mã tới cướp người. Sau đó chúng ta lên núi làm sơn tặc, mời nàng làm
áp trại phu nhân.
Tiêu Ngọc Nhược nghe được liền đỏ bừng mặt, phì một cái nói:
– Ngươi… tới lúc này rồi còn không nói được chút gì đứng đắn, cái gì mà áp
trại phu nhân, thật là không chịu nổi!
Trong lòng nàng cũng không biết là có cảm giác gì, nghe qua lời châm chọc của
hắn tự nhiên tâm tình lại bình tĩnh lên rất nhiều. Một văn một võ, văn có mình
và Lâm Tam chống giữ, tự nhiên không phải sợ. Võ kia chắc thua rồi nhưng cũng
còn cửa thứ ba là cuộc kiểm tra của Từ Vị, thiết tưởng đại nhân sẽ không có ý
làm khó mình.
Nàng nghĩ như vậy, trong lòng liền lạc quan hơn rất nhiều liền quay về phía
Lâm Tam khẽ cười:
– Ngươi chớ chủ quan ở thời khắc mấu chốt này. Nếu thua thì ta sẽ phạt ngươi
một năm lương bổng.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Nếu thắng, nàng thay ta giặt quần áo một năm, vậy là công bằng nhé.
Đại tiểu thư đỏ bừng mặt, cũng “ừm” nhẹ một tiếng.
Tiêu Ngọc Nhược xoay người hướng tới Từ Vị nói:
– Từ đại nhân, tiểu nữ đáp ứng thỉnh cầu tỷ thí của Đào công tử.
Từ Vị lắp bắp kinh hãi:
– Tiêu đại tiểu thư, ngươi cần phải nghĩ đi nghĩ lại cho kĩ, việc này liên
quan cả đời a.
Tiêu Ngọc Nhược nhẹ nhàng cười nói:
– Cám ơn đạ nhân quan tâm, tiểu nữ có lòng tin, huống chi còn có Lâm Tam.
Thấy Đại tiểu thư kiên quyết như thế, Từ Vị thở dài, chỉ hi vọng vào học thức
xuất chúng của vị Lâm tiểu ca này thôi.
Mọi người trong sảnh cũng không nghĩ tới hôm nay sự việc diễn tiến thành tình
huống này, so ra với thương sự niên hội còn hay hơn rất nhiều, tất cả đều bắt
đầu xôn xao. Lưu Nguyệt Nga vội vàng giữ chặt tay Tiêu Ngọc Nhược nói:
– Muội tử, tỷ tỷ ủng hộ ngươi.
Đào Đông Thành trong mắt hiện lên một tia quang mang lạnh lùng, hướng tới Từ
Vị ôm quyền nói:
– Đại nhân, giờ Đại tiểu thư đáp ứng rồi, để cho công bằng, thứ tự ra đề, học
sinh đề nghị bốc thăm quyết định.
– Tự nhiên là thế.
Từ Vị nghiêm nghị nói.
Kết quả bốc thăm của hai bên, Đại tiểu thư bốc được “Giáp”, Đào Đông Thành bốc
được “Ất” (1). Đại tiểu thư lấy được quyền ra đề trước, Đào gia thì có quyền
hỏi trước. Quyền ra đề trước, ý tứ là văn võ hai đề do Tiêu gia chọn trước,
còn lại một đề tự động cấp cho Đào gia. Tiên đề quyền này chắc chắn Đào gia sẽ
chọn cho phía Đại tiểu thư một đề tài rất khó khăn.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng hướng tới Lâm Vãn Vinh hỏi:
– Chúng ta nên chọn đề văn hay đề võ?
Lâm Vãn Vinh trầm tư một chút nói:
– Muốn đề võ. Văn có hai ta, bọn chúng hỏi cái gì cũng không sợ, còn võ chúng
ta không quen thuộc lắm, nên phải để chúng ta ra đề.
Đại tiểu thư đúng là cũng nghĩ như thế, liền chọn trước đề võ. Đào Đông Thành
cười lạnh:
– Đề văn trong tay ta ra trước, vậy bây giờ đến lượt Đào gia ta ra đề hỏi.
Từ Vị làm người trung gian, liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược, thấy Đại tiểu thư
gật đầu, Từ Vị mới hướng về Đào Đông Thành nói:
– Đào công tử, ngươi hỏi đi!
Đào Đông Thành trong mắt phát ra một tia lệ quang:
– Chư vị ngồi đây đều là người làm ăn buôn bán, nhãn lực là bản sự rất bình
thường của bọn họ. Câu hỏi này của bản nhân, đó là khảo sét nhãn lực và kiến
thức.
Đại tiểu thư cả kinh, nàng vốn tưởng rằng Đào Đông Thành thi văn là muốn nói
về đàm thi luận từ, lại không nghĩ là khảo xét nhãn lực. Sự vật trong thiên hạ
nhiều biết bao nhiêu, lấy sức của hai người liệu có thể nào thấy qua tất cả
mọi thứ. Thi văn này e là lành ít dữ nhiều rồi. Lâm Vãn Vinh tựa hồ nhìn thấu
suy nghĩ của Đại tiểu thư, cười nói:
– Đừng sợ, có ta đây.
Đại tiểu thư lúc này mới yên tâm mỉm cười: “Lâm Tam này quả biết làm yên lòng
người.”
Đào Đông Thành thấy ánh mắt hai người lưỡng lự, dương dương đắc ý lấy từ trong
người ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi mở cái hộp đó ra. Bên trong không ngờ có
một mảnh nho nhỏ cỡ ngón út tựa như đá không phải đá, như là vô số miếng đá
nhỏ lắp ráp thành, lấp lánh trong suốt có thể nhìn xuyên qua, tại chỗ ánh mặt
trời chiều vào ánh lên những tia sáng lung linh, bảy màu rực rỡ, làm người say
mê.
Trong số mọi người, không nói Đại tiểu thư, ngay cả Từ Vị biết nhiều hiểu rộng
cũng kinh dị không hiểu đây là cái gì? Là cục đá sao? Rực rỡ mỹ lệ như thế,
chưa từng được nhìn thấy. Đào Đông Thành thấy thần sắc trong mắt mọi người,
trên mặt hiện lên vẻ đắc ý không ngừng mà hỏi:
– Tiêu đại tiểu thư, xin hỏi ngươi có biết đây là cái gì không? Người có biết
xuất xứ của nó không? Nếu ngươi trả lời được, trận này là ta thua.
Tiêu Ngọc Nhược cắn chặt hàm răng trắng, cái thứ này ngay cả thiên hạ đệ nhất
tài học Từ Vị cũng nhận không ra, nàng làm sao nhận ra, thi văn này phải thua
sao? Nàng trong lòng cảm thấy bức bối, nhìn lại Lâm Tam, thấy hắn trầm tư suy
nghĩ. Đại tiểu thư tưởng rằng Lâm Tam cũng nhận không ra, trong lòng bùi ngùi
thở dài mà rằng:
– Viên đá này chúng ta ….
– Viên đá này chúng ta biết ….
Lâm Vãn Vinh lên tiếng ngắt lời nàng, cười nói.
– Lâm Tam , ngươi …
Đại tiểu thư vừa mừng vừa sợ, nghe Lâm Tam nói xong, nàng tức thời có cảm giác
hạnh phúc như chết đi rồi được sống lại.
– Ngươi biết được đây là vật gì?
Vẻ mặt Đào Đông Thành dường như không tin, khinh thường nói.
Từ Vị thực tế đối với kiến văn quảng bác của Lâm Tam có nhận thức sâu sắc, bản
thân lão cũng là một người có học vấn uyên bác, đối với sự vật cổ quái có sự
hứng thú trời sinh, vội vàng hướng tới Lâm Văn Vinh hối thúc:
– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi nói nhanh lên, đây là vật gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc rồi nhìn Đào Đông Thành nói:
– Nếu ta đoán không sai, cái này chẳng phải Đại Hoa ta làm ra, e là đồ nước
ngoài rồi.
– Ngươi làm sao biết?
Đào Đông Thành cả kinh, tức thì tỉnh ngộ, khinh thường nói:
– Cho dù người có biết vật ngoại lai này thế nào, ngươi cũng đoán mò, mau nói
ra tên vật này cũng xuất xứ ra đi.
Lâm Văn Vinh cười một tiếng nói:
– Ta cũng e rằng ngươi cũng không có nhiều thứ này, cũng không biết là từ
trong tay lão quỷ ngoại quốc nào mà có được.
Hắn hướng về Từ Vị ôm quyền nói tiếp:
– Từ đại nhân, để cho công bằng, tại hạ mời Đào công tử đem tên và xuất xứ
vật này viết ra giấy, giao cho Từ đại nhân bảo quản, sau đó mới đoán. Đề phòng
sau khi ta đoán trúng, ngươi lại nói lương nói lẹo, gượng ép thay đổi tên của
vật này.
Tự Vị gật gật đầu:
– Nên như thế, Đào công tử, vậy mời ngươi viết ra, lão hủ trước khi công bố
cho mọi người về cái vật kỳ lạ này, chưa chắc đã có người không biết nó. Đào
công tử, chớ tùy tiện bày ra một cái tên giả lừa dối lão phu.
Từ Vị là lão già thành tinh, lời này nói ra rất nghiêm nghị, dù Đào Đông thành
cố tình làm sai lạc, cũng không có đảm lượng, Từ Vị được xưng thiên hạ đệ nhất
tài học, vật này chắc gì không nhận ra. Đào Đông Thành trong lòng sợ hãi, liền
theo lời Từ vị, nghiêm chỉnh viết ra một hàng chữ nhỏ trên giấy.
Từ Vị thong thả gật đầu, hướng tới Lâm Vãn Vinh nói:
– Bây giờ ngươi có thể nói đây là cái gì rồi.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
– Vật này, theo ngôn ngữ của người Tây Dương, gọi là Đái Mông(2), trong cổ Hi
Tịch ngữ (3)có ý tứ là “bất khả chinh phục”, tiếng A Lạp Bá có nghĩa là cứng
rắn vô cùng, dịch thành tên Đại Hoa ta là toản thạch ( kim cương ). Trong mắt
người Tây Dương, kim cương tràn ngập điều thần bí, truyền kỳ và lãng mạn, có
người nói nó là mảnh nhỏ của sao trên trời rơi xuống, có người nói nó là nước
mắt thiên thần kết tinh. Kỳ thực, kim cương không phải do trên trời rơi xuống,
mà là do từ đất mà ra, nó là đá trời sinh trải qua mài dũa đánh bóng mà thành,
kết cấu cứng rắn, chư vị xin mời xem.
Hắn nói rồi, cũng đi đến bên người Đào Đông Thành , lấy ra vật nhỏ nhỏ là toản
thạch từ bên trong hộp ra, Đào Đông Thành cả kinh nói:
– Người muốn làm gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Yên tâm, chỉ là làm chút thử nghiệm thôi.
Lâm Vãn Vinh từ trong người lấy ra một bình nước hoa nhỏ và, nói:
– Chư vị mời xem, đây là một bình pha lê.
Hắn cầm viên kim cương nhẹ nhàng vẽ nguệch ngoạc vài cái trên bình pha lê,
trên bình pha lê xuất hiện vết ấn ký thật sâu, còn kim cương thì không chút
tổn hại gì. Chúng nhân bắt đầu kêu lên kinh ngạc, kim cương này sắc nhọn cứng
rắn tuyệt vời như thế, thật sự là một bảo bối vô cùng hiếm có. Lâm Văn Vinh
cười cười đem kim cương kia cất trả vào trong chiếc hộp tiếp lời:
– Chư vị đều thấy rồi, kim cương này cứng rắn vô cùng, kỳ thực trong tay Đào
công từ đúng là một khối kim cương không sai. Chỉ là chưa qua sự mài dũa đánh
bóng chuẩn xác, vô luận sắc độ , ngạnh độ, công nghệ đều là loại sản phẩm kém
cỏi nhất, cũng là sản phẩm loại hai thôi.
– Hoàn toàn là lời bậy bạ
Đào Đông Thành cả giận nói:
– Kim cương này do chính ta cẩn thận chọn lựa, sao có thể là hàng loại hai
chứ?
Lâm Văn Vinh ồ một tiếng: “Con mẹ nó, ta cứ lo ở Đại Hoa này Diamond dịch
thành cái tên khác, bây giờ cũng yên tâm rồi, cũng đều gọi là kim cương như
nhau thôi.”
Lâm Văn Vinh mỉm cười nói:
– Đào công tử, tuy có được viên kim cương thứ phẩm nhỏ bé này nhưng e rằng
cách phân biệt thế nào thì căn bản là ngươi không biết. Chọn lựa kim cương thì
phải chú trọng về màu sắc, độ dày, độ bóng, tính khúc xạ. Theo bốn điểm này mà
xem xét, viên trong tay Đào công tử quả thật là đồ kém chất lượng, nói là hàng
loại hai, hoàn toàn không hề quá. Kim cương chân chính phải cứng rắn, thuần
chất, sáng rực rỡ, trải qua ngàn năm cũng chẳng thay đổi mãi lưu truyền vĩnh
viễn. Người Tây phương đem sự bền chắc không thể hủy của kim cương cùng tình
yêu trọn đời chung thủy liên hệ với nhau, khiến kim cương trở thành lễ vật tốt
nhất để biều đạt tình yêu, tượng trưng cho tình cảm nam nữ vĩnh viễn không
phai nhạt, không thể chia lìa. Ánh sáng năm màu, tượng trưng cho tình yêu đôi
lứa tựa như ngọn lửa tình phong phú mà lại rực rỡ. Trắng trong tinh khiết thì
tượng trưng cho tình cảm vô tư…, ngụ ý sâu sắc khôn cùng.
Đang ngồi ở đây đều là những thương nhân, đối với sự vật mới mẻ đều có sự hiếu
kì rất to lớn. Mặc dù có cái gì mà Hy Lạp ngữ, Arap ngữ, Tây Dương ngữ, bọn họ
đều không hiểu nhưng sau một hồi nghe Lâm Vãn Vinh diễn giải, cũng đã in sâu
vào trong đầu bọn họ. Có thể đem kim cương này ra giải thích hợp lý được như
thế, Lâm Tam này hẳn là không có nói lời giả dối. Ngay cả Đào Uyển Doanh nghe
được cũng có chút say mê, theo lời này của hắn, kim cương này không phải vật
mà nữ tử yêu quí nhất đấy sao!?
Đại tiểu thư ngơ ngác nhìn Lâm Tam và thầm nghĩ: “Tên này thật xấu xa vậy mà
cũng thật sự biết được vật này, lại còn có thể biết được lai lịch rất rõ ràng,
không biết còn che dấu bao nhiêu bản sự nữa.”
Từ Vị tài học đứng đầu thiên hạ, thời còn trai trẻ cũng từng gặp qua người Tây
Dương, cũng chưa từng nghe qua về kim cương, hôm nay nghe xong Lâm Văn Vinh
giải thích một phen, nhịn không được gật gật đầu: “Thiên hạ to lớn, còn biết
bao nhiêu vật chưa tường tận. Lâm Tam này, quả thật biết nhiều hiểu rộng!”
Vô cùng khó chịu hẳn là Đào Đông Thành rồi, hắn hừ một tiếng:
-Lâm Tam, ngươi chớ đắc ý, đó là ngươi đoán trúng tên, còn chưa nói ra xuất xứ của nó, không thể tính ngươi thắng.
Lời của hắn ý là danh tự đã đoán đúng. Đại tiểu thư nghe xong liền vui vẻ, tâm
hồn đang lâng lâng cũng từ từ hạ xuống. Lâm Văn Vinh mỉm cười:
– Đào công tử chớ vội vàng, xuất xứ này ta còn chưa nói mà.
Chúng nhân đều giương tai lên , nghe Lâm Tam nói ra xuất xứ.
– Xuất xứ của kim cương, trong “Kinh thi” cũng cũng đã nêu rõ ràng, “tha sơn
chi thạch, khả dĩ công ngọc”(3), hẳn chư vị đang ngồi đây đều đã nghe qua, cẩn
thận suy ngẫm lại câu nói nổi tiếng này đều có thể thấy ý tứ trong đó! Nó là
đá núi, tên là kim cương nên coi như là đá kim cương. Lão tổ tông của chúng ta
sớm phát hiện nên trong Đại Hoa ta cũng có kim cương.
Lâm Vãn Vinh cười rồi tiếp:
– Bất quá, khối kim cương này trong tay Đào công tử, thực tế là do Tây Dương
truyền tới. Kim cương trên thế giới này, phát hiện sớm nhất là Ấn Độ, rồi ở
lưu vực sông Amazon của Nam Mỹ cũng sản xuất số lượng lớn, tiếp sau đó tại Nam
Phi phát hiện ra lượng lớn mỏ Kim Cương. Người Tây Dương vũ lực cường đại,
dùng sử dụng thủ đoạn bóc lột mà cướp Kim cương đem đi gia công lại rồi vận
chuyển khắp nơi trên thế giới. Khối này trong tay Đào công tử, đó là từ Tây
Dương mà đến, căn nguyên không ngoài ba xứ ở trên.
Lâm Văn Vinh cười hướng tới Đào Đông Thành nói:
– Đào công tử, lại mượn kim cương của ngươi dùng một chút.
Đào Đông Thành nghiến răng căm giận mà không thể phản bác, chỉ đành hừ một
tiếng.
Lâm Văn Vinh nâng viên kim cương lên quá đỉnh đầu, cười nói:
– Mọi người mời xem, bên mép của kim cương này, đều là cắt sửa thành góc
vuông. Lưu đại tỷ là hành gia trong nghề gia công, xin tỷ cho mọi người biết
sao lại thế này?
Lưu Nguyệt Nga cẩn thận nhìn viên kim cương kia, nghiêm nghị nói:
– Lưu gia ta tuy được tổ truyền nghề trạm khắc ngọc nhưng cũng không thể cắt
gọt chỉnh tề như thế. Giờ xem kỹ lại, dứt khoát là chẳng phải cắt bằng tay.
Lâm Văn Vinh giơ ngón cái nói:
– Hành gia đúng là hành gia, một lời trúng điểm cốt yếu. Kim cương này đúng
là cắt bằng máy, mới có thể tinh tế như thế.
Chúng nhân lập tức thì xì xào bàn tán, Lưu Nguyệt Nga là hành gia trong nghề
đánh bóng phỉ thúy châu báu, nàng ta không mài được, cái máy kia sao lại khả
năng như thế a.
Từ Vị kinh ngạc:
– Lâm tiểu ca, cái này thực sự tài nghệ của người Tây Dương sao? Ta năm xưa
cũng gặp qua một người Tây Dương mà chưa từng nghe nói bọn họ có khả năng làm
được a!
Lâm Văn Vinh thở dài:
– Từ đại nhân, vạn vật đều có biến hóa, chớ lấy ánh mắt ngày xưa mà nhìn.
Theo cách cắt kim cương này mà nói, người Tây Dương hiện tại đúng là gia công
bằng máy, đã là hơn Đại Hoa ta một bậc. Nhưng đại hoa ta có vô số thợ thủ công
khéo léo, chỉ cần nỗ lực thêm nữa, ngày sau có thể vượt qua, chúng ta cũng
không thể bị xem thường.
Từ Vị gật gật đầu, Lâm Văn Vinh tiếp tục nói:
– Vì sao ta nói khối trong tay Đào công từ là đồ hạng hai? Ngoại trừ điều ta
trình bày qua lúc trước là màu sắc, độ dày, độ cứng … vài yếu quyết phân biệt
bên ngoài thì điểm trọng yếu khác chính là ở phương pháp cắt. Một khối kim
cương chân chính là vô cùng trân quý, nhất định phải qua công đoạn mài dũa
tinh tế, đánh bóng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không xuất hiện với cái hình lăng
giác như vậy. Chỉ có những hàng thứ phẩm hạng hai mới được làm sơ sài rồi bán
đi thôi.
Lâm Văn Vinh quan sát tính tế, những lời này lại hợp lý lọt tai làm mọi người
đều gật gật đầu kêu phải, Từ Vị nghe được trong lòng cũng cảm thấy thoải mái,
nhìn Đào Đông Thành nói:
– Đào công tử, ngươi có hài lòng với câu trả lời của Lâm Tam không?
Đào Đông Thành sắc mặt trắng bệch, hiểu biết của hắn đối với Kim cương thật sự
có hạn, Lâm Tam nói một phen, ngay cả chính hắn cũng thấy thiệt không biết
phản biện ra sao, hắn cắn chặt răng nói:
– Từ đại nhân, kim cương này là do tháng trước tiểu nhân đến Hải An, bắt được
hai tên ngoại lai không biết từ nơi nào phiêu lưu tới, lấy được từ trong tay
bọn họ.
– Đám người ngoại lai kia tóc vàng mắt xanh, da trắng phải không?
Từ Vị hỏi.
Đào Đông Thành đáp:
– Đúng là như thế, lần này tới Hàng Châu, tiểu nhân có đem bọn họ theo bên
người để giao cho đại nhân nên hiện tại ở dưới lầu. Tây Dương kia cũng không
biết có bao nhiêu nước, tiểu nhân cũng không biết đám người đó là người nơi
nào, nếu Lâm Tam có thể hỏi được, trận này xin thua tâm phục khẩu phục.
Từ Vị vội vàng vung tay ra lệnh:
– Mang người Tây Dương giải lên đây.
Chỉ trong chốc lát, hai tên lính áp giải hai người Tây Dương thần sắc mệt mỏi
đi lên. Hai người này cao cao, mắt xanh tóc vàng, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt
lõm sâu, quần áo rách rưới tả tơi, tựa hồ là trải qua khổ ải trong một thời
gian dài. Mọi người ở đây tuy đều nghe qua về người Tây Dương, đại bộ phần lại
là lần đầu nhìn thấy, rất nhiều người kêu lên sợ hãi.
Ngôn ngữ Tây Dương với ngôn ngữ của Đại Hoa khác biệt rất lớn, hiện tại lại
không có người thông dịch. Từ Vị liếc mắt nhìn Lâm Văn Vinh hỏi:
– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi xem nên làm gì bây giờ?
Hiện tại Từ Vị đối với hắn có cảm giác rằng hắn thật sự có điểm cao thâm khó
lường: “Lâm Tam này, hiểu biết đích thực không ít. Hắn đem lịch sử và nguồn
gốc của kim cương nói rõ ràng nguồn gốc, xuất xứ minh bạch như thế, không
chừng lại có thể giao tiếp thành thạo với những người Tây Dương này”.
Đại tiểu thư cũng lần đầu tiên thấy người Tây Dương, nhịn không được giữ chặt
tay áo Lâm Tam nói:
– Lâm Tam, nguyên lai người Tây Dương sao nhìn giống như ngưu đầu vậy?
Lâm Văn Vinh hi hi cười:
– Chính xác, không thể làm Đại tiểu thư hứng thú được.
– Đáng ghét!
Đại tiểu thư ngúng ngẩy liếc hắn một cái, lộ ra hết phong tình của tiểu nữ tử.
Lâm Văn Vinh đi đến trước mặt người Tây Dương xí xa xí xô tuôn ra một tràng,
người Tây Dương kia sắc mặt vui vẻ cũng xí xa xí xô gật gật đầu, mọi người
trong sảnh đều không hiểu được hai tên này đang nói gì. Còn Từ Vị lại mừng rỡ:
“Lâm Tam đúng là có khả năng nghe hiểu ngôn ngữ Tây Dương, nhân tài, đúng là
nhân tài!”
Nói chuyện một lúc lâu, mọi người đều bắt đầu kinh ngạc. Nguyên là người Tây
Dương kia thình lình từ trên người lấy ra một viên kim cương bằng nửa ngón út,
cung kính đưa cho Lâm Vãn Vinh. Viên kim cương này trong suốt vô cùng, như là
thủy tinh trong suốt, tại điểm ánh mặt trời chiếu xuống, lóe lên ánh sáng lung
linh rực rỡ, tráng lệ phi thường, làm người ta không dám nhìn thẳng vào. Viên
kim cương của Đào Đông Thành đúng là hàng loại hai, đem ra so sánh thì thật là
đom đóm với trăng rằm, khác biệt tựa như trời và đất.
Mọi người đều ngây ngất, những nữ tử trong sảnh trống ngực bắt đầu thình
thịch, một viên kim cương như thế, có thể nào lại không hấp dẫn ánh mặt của
các nàng. Lâm Văn Vinh nhận lấy viên kim cương kia, quay đầu lại cười hì hì:
– Hỏi rõ ràng rồi, người này tên là Tháp Ốc Ni đến từ Pháp Tây Lan, hắn qua
lại giữa Ấn Độ và Châu Âu, chuyên buôn bán kim cương. Bởi vì gió bão trên
biển, thuyền của họ lạc mất phương hương, không ngờ lại lưu lạc tới Đại Hoa
ta.
Từ Vị vừa mừng vừa kinh ngạc, nhìn Đào Đông Thành nói:
– Đào công tử, người có gì để nói.
Trận này vốn là thắng chắc, lại bị Lâm Tam phá sạch sành sanh, Đào Đông Thành
sao lại không giận. Sắc mặt hắn tái nhợt, cắn chặt răng nói:
– Trận này, ta thua.
– Lâm Tam…
Đại tiểu thư kêu to một tiếng, vui sướng giữ chặt tay áo hắn, vừa khóc lại vừa
cười.
Lâm Văn Vinh cười nói:
– Đã sớm nói rồi mà, ta là thiên hạ đệ nhị tài tử.
Đại tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt xen lẫn với cả tiếng cười, khóc
cũng không ra tiếng nói:
– Ngươi là tên xấu xa khoác lác!
Thua trận thứ nhất, trận thứ hai là đấu võ, không được thất bại nữa. Đào Đông
Thành gọi tới bên cạnh một người, hướng về hắn thì thầm một trận, trong mắt
bắn ra một tia sáng ngoan độc, người nọ bên cạnh hắn thần quang yên ổn, liếc
mắt nhìn lại , tuyệt đối là một cao thủ võ thuật.
”Con mẹ nó, đoán chừng tiểu tử này muốn ta cùng với tên kia luận võ, muốn hạ
độc thủ với ta” Lâm Văn Vinh âm thầm tính toán: “Lão tử sẽ cho các ngươi toại
nguyện!”
Đại tiểu thư thì thầm hỏi:
– Lâm Tam, trận đấu võ công này do chúng ta xuất đề, ngươi nghĩ xem chúng ta
nên xuất đề gì thì được?
Lâm Văn Vinh khẽ nói:
– Đại tiểu thư, đề này hẳn là nàng muốn đối rồi?
Đại tiểu thư trên mặt hồng lên một chút, có nam nhân trước mặt này chống đỡ,
nàng tựa hồ trở lên nhỏ bé, nàng đỏ mặt một chút nói:
– Đấu văn thì ngươi đáp được rồi, võ công ngươi nghĩ biện pháp luôn đi.
“Nha đầu này, tưởng thông minh như thế mà lại không đề xuất cho lão tử một chủ
ý gì hay ho ư?” Lâm Văn Vinh cười khổ liếc mắt nhìn nàng hỏi:
– Đại tiểu thư, nàng tin hay không tin ta?
Hỏi đến vấn đề tưởng như ngu ngốc này, Đại tiểu thư phẫn nộ liếc mắt tức giận
nhìn nói:
– Ngươi sao cứ hỏi hoài những lời này, ta không thích nghe!
“Tiểu nữ tử này, tính xấu lại nổi lên rồi!” Lâm Văn Vinh cười ha hả:
– Vậy cứ cho là ta hỏi sai rồi. đợi chút nữa nàng nghe ta, ta nói nên làm gì
thì cũng đừng có sợ hãi, hiểu chưa?
Đại tiểu thư gật gật đầu:
– Ta không sợ, ngươi nói đi.
Lâm Văn Vinh đứng dậy, hướng về phía Từ Vị ôm quyền cười nói:
– Từ đại nhân, trường võ công này, Tiêu gia sẽ do Đại tiểu thư lên đài tỷ
thí.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc: “đây là luận võ mà lại để Đại tiểu
thư xinh đẹp mềm mại lên đài!” Lâm Tam lúc này đúng là chọc giận hùng phong
của hai vị hội trưởng.
Đại tiểu thư cũng đôi chút kinh ngạc, nhưng nhớ tới những lời của Lâm Tam,
trái tim đang đập dữ dội của nàng liền dần dần bình ổn trở lại, chỉ đành bất
đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: “Ngươi cũng không nói sớm cho ta một
tiếng chứ, cùng hợp tác với tên xấu xa như ngươi, sợ là nếu không bị ngươi khi
phụ chết thì cũng bị ngươi dọa chết!”
Nàng hừ một tiếng, nhưng nhìn thấy hắn cầm trên tay viên kim cương thật to của
người Tây Dương tặng cho thì trong ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ, tưởng
chừng như muốn dùng ý nghĩ cất viên đá đó vào trong não vậy, quay về phía Lâm
Tam nói:
– Lâm Tam, ngươi và người Tây Dương nói cái gì? Hắn vì sao lại tặng người một
viên kim cương đẹp như thế?
Lâm Văn Vinh nở nụ cười thần bí:
– Bí mật.
Đại tiểu thư nghếch đầu lên hừ một tiếng:
– Bí mật ư? To tát lắm sao? Ta không thèm!
Đại tiểu thư sẽ đi tỉ thí? Lâm Văn Vinh này thật là nằm ngoài ý liệu của một
người, hết nhìn đấu văn sang đấu võ, Lâm Tam này dũng cảm như thế, vốn tưởng
rằng lại có thể thấy hắn loạn đả thì thật thú vị, lại không nghĩ rằng hắn
thình lình để Tiêu đại tiểu thư lên đài tỷ thí. Điều này đúng là xuất kỳ bất
ý, làm rối loạn thế trận của Đào Đông Thành. Chủ tâm trước kia của Đào Đông
Thành hoàn toàn chỉ là đối phó với Lâm Văn Vinh, Tiêu gia lại phái Đại tiểu
thư ra tay, bây giờ thì thực sự bắt hắn tham dự đấu võ. Uyển Doanh thì tuyệt
đối không thể xuất trận, nếu không tình hình hai nữ tử đánh nhau trước mắt mọi
người truyền ra ngoài, thanh danh trong sạch của Uyển Doanh hoàn toàn bị hủy
hoại, từ này về sau làm sao có thể lập gia thất. Chỉ là không biết trong hồ lô
của Lâm Tam này ẩn chứa bảo bối gì, mà ngay cả thanh danh của Đại tiểu thư
cũng chẳng để ý đến như thế chứ?
– Vậy để ngu huynh bồi tiếp hiền muội chơi đùa một chút!
Đào Đông thành cười dâm dật.
Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, cả giận mắng:
– Vô sỉ!
Lâm Văn Vinh thực sự có kế hoạch và cân nhắc kĩ càng, sớm dự đoán Đào Đông
Thành sẽ tự mình ra tay. Hắn cười lạnh vài tiếng, cũng không muốn cùng với tên
họ Đào này đấu khẩu.
Vũ đề do Tiêu gia đưa ra nên mọi người đều nghi hoặc, không biết Tiêu gia dùng
cách gì đấu võ để Tiêu đại tiểu thư chiến thắng Đào công tử. Từ Vị hỏi:
– Lâm Tam, các ngươi ra vũ đề này, thật sự là như thế nào?
Lâm Văn Vinh cười đáp:
– Vũ đề này của ta cũng rất là đơn giản, có một cái tên hiểu rất dễ hiểu, gọi
là Du oa tẩy thủ. (1)
“Du oa tẩy thủ”, cái tên này nghe thật dọa người. Mọi người vốn đang cảm thấy
tiếc nuối vì lỡ mất một trường đấu võ thú vị lại nghe tên của vũ đề kia, so ra
có vẻ hay ho kích thích hơn nhiều, huống chi còn có một Tiêu Đại tiểu thư xinh
đẹp thướt tha kia.
Thấy vẻ mặt của Đào Đông Thành thình lình biến sắc, Lâm Văn Vinh cười hắc hắc:
“Mẹ nó, tiểu tử nhà ngươi chơi trò đánh bất ngờ, nhưng lão tử lại là tổ tông
của cái trò này.”
Từ Vị cả kinh nói:
– Du oa tẩy thủ? Nhưng đại tiểu thư là một nữ tử, như vậy sao được?
Lâm Văn Vinh cười nói:
– Điều này là để cho Đào công tử tâm phục khẩu phục, Đào công tử ngươi dám
hay là không dám?
Đào Đông Thành sắc mặt tái nhợt: “Du oa tẩy thủ, sao có thể đùa như vậy, dầu
sôi chỉ cần chạm vào, tay kia liền bị phế.”
Lâm Văn Vinh không đợi Đào Đông Thành trả lời, hướng thẳng tới Từ Vị nói:
– Từ đại nhận, xin phân phó cho tử lâu này chuẩn bị bếp lò dầu cải, lại chuẩn
bị thêm một vạc nấu ăn. Ồ, để ta tự mình đi vậy, chờ một lát, lập tức sẽ trở
về.
Từ Vị quay qua Đào Đông Thành:
– Đào công tử, ngươi có thể phản đối.
Đào Đông Thành sắc mặt thật khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Văn Vinh,
không nói gì. Lâm Văn Vinh đi xuống tửu lâu chuẩn bị trong chốc lát. Qua một
tuần trà, dưới lầu đi lên vài tiểu nhị, trong tay nâng một chiếc chảo rán rất
to, trong chảo đầy dầu cải, tựa hồ có chút mùi dấm, vài tiểu nhị khác khệ nệ
bê bếp lò lên. Hành động này thực sự không phải trò đùa, mọi người trong sảnh
nhất thời đều xôn xao. Từ Vị cũng liếc mắt nhìn Lâm Tam cùng Đại tiểu thư:
“Lâm Tam này, thật là thần bí, cũng không biết đang giở trò gì?” Trong đại
sảnh, ai ai cũng biết Lâm Tam có quỷ kế, nhưng lại không biết là mấu chốt ở
chỗ nào. Thật sự khơi dậy óc tò mò của họ.
Lâm Văn Vinh chỉ đạo mấy tiểu nhị gác bếp đặt lò, mọi người đều tập trung toàn
bộ tinh thần chăm chú nhìn vào động tác mấy người đó. Lâm Văn Vinh mỉm cười
nói:
– Để đảm bảo tính công bằng của tỉ võ, xin mời Từ đại nhân đến đốt bếp lò.
Từ Vị gật gật đầu, nhận mồi lửa trong tay một tiểu nhị , ném vào bếp lò, dưới
bếp đã trữ sẵn cỏ khô, lập tức bếp lửa bắt đầu cháy bừng bừng.
– Mời đại nhân kiểm chứng dầu.
Lâm Văn Vinh nói tiếp.
Từ Vị đưa tay lấy từ tiểu nhị chiếc vá nhỏ, múc dầu lên rồi đổ lên trên bếp
lửa trong ánh mắt mọi người. Lửa trong lò trong chốc lát bốc lên cao, chứng
minh trong chảo xác thực là đầu. Lâm Văn Vinh cũng lấy ra một hòn đá vôi mà
ném vào trong chảo, chỉ trong chốc lát lửa cháy phừng phựt, dầu sùng sục sôi
lên.
Mọi người trong đại sảnh kể cả Từ Vị đều có đôi chút sững sờ, đây thực sự là
dầu, cũng đúng đang sôi, thực sự là rửa tay trong đó sao? Càng lúc càng lắm
nghi hoặc. Lâm Văn Vinh nói:
– Xin Từ đại nhân ban cho năm đồng tiền.
Từ Vị lấy ra năm đồng tiền đưa cho hắn. Lâm Văn Vinh buông tay, năm đồng tiền
rơi vào trong chảo dầu. Chảo dầu vẫn còn nóng, dầu ở trong sùng sục, khói xanh
nghi ngút bay lên, Lâm Văn Vinh nhìn Đào Đông Thành nói:
– Đào công tử, năm đồng tiên này, chia làm năm lần lấy ra, mời ngươi lấy
chúng ra.
Nhìn chảo dầu cuồn cuộn sôi trào, Đào Đông Thành sắc mặt trắng bệnh. Cho tay
không vào chảo dầu sôi lấy tiền là chuyện không thể đùa được. Nhưng nếu không
lấy ra thì không chỉ thua mất mặt mũi, mà tiệm quần áo Đào gia cũng về tay
Tiêu gia. Hắn nhìn chảo dầu sôi trào, trong lòng không ngừng tính toán: “Chừng
nào còn lão gia của hắn, quần áo kia có thể kinh doanh trở lại. Còn tay này
khi bị hủy sẽ không bao giờ mọc ra được nữa.”
Đào Đông Thành cắn răng, lùi lại mấy bước cách xa khỏi chảo dầu, mở miệng nói:
– Ta không lấy được ra, nhưng nếu Tiêu đại tiểu thư cũng không lấy được ra,
thì cũng không thể tính ta thua.
Sớm biết tiểu tử nhà ngươi có chiêu này, Lâm Văn Vinh tính toán chuẩn xác, hắn
nhìn Từ Vị:
– Đại nhân, đây là Đào công tử nói, nếu Đại tiểu thư lấy ra được thì trận thứ
hai này chúng ta thắng.
Tự Vị gật gật đầu:
– Đương nhiên là thế.
Đại tiểu thư sắc mặt liền trắng bệnh, nếu nói một nữ tử như nàng đối mặt với
chảo dầu đang sùng sục sôi yếu đuối không sợ hãi thì đó là lời giả dối. Nhưng
tâm trí nàng so với Đào Đông Thành kia còn kiên định hơn nhiều, vì Tiêu gia
nàng cái gì cũng đều có thể không ngại.
Lâm Văn Vinh cũng nhìn nàng mỉm cười:
– Chớ sợ, hãy tin ta! chỉ cần nàng lấy đống tiền kia nhanh một chút, ta cam
đoan nàng không có việc gì. Ta là thiên hạ đệ nhị tài tử mà!
Đại tiểu thư “ừm” nhẹ một tiếng, chậm rãi hướng về phía chảo dầu đi đến. Mọi
người trong sảnh, đến cả huynh muội Đào gia, Từ Vị cũng đều nín thở nhìn thời
khắc mấu chốt. Chẳng lẽ Tiêu đại tiểu thư một mỹ nhân xinh đẹp thướt tha đó,
thật sự muốn hủy hoại chân tay, thật sự là rất đáng tiếc.
Đại tiểu thư đứng ở bênh cạnh chảo dầu. Trên khuôn mặt hồng, hơi nước từ từ
bốc lên, nàng mơ hồ cảm thấy trong không trung có truyền đến một vị chua nhàn
nhạt, đúng là mùi dấm. Nhưng tại thời khắc này tâm thần nàng đã vô cùng khẩn
trương, nàng sớm không bận tâm đến điều này nữa mà chỉ có một ý niệm: “Tin
tưởng Lâm Tam, hắn sẽ không sai.” Hồi hộp lo lắng, trái tim nàng liền đập
thình thịch, ngay cả chính nàng cũng có thể nghe rõ mồn một. Lâm Văn Vinh cũng
đứng ở bên chảo dầu, hắn biết Đại tiểu thư suy nghĩ cái gì, liền cười nói:
– Đừng có quên, sau khi chúng ta thắng, nàng phải giúp ta giặt quần áo một
năm đó.
Đại tiểu thư hừ một tiếng, trong lòng bình thản lên rất nhiều. Lâm Văn Vinh
cũng hướng vào chảo dầu, nhìn bọt khí nổi lên gần hết, trên mặt hiện rõ lên
một nét cười rồi nói với Đại tiểu thư:
– Nghe ta dặn, động tác phải nhanh chóng lấy ra năm đồng tiền, chớ để trì
hoãn.
Đại tiểu thư gật gật đầu, tim như muốn nhảy ra ngoài, mọi người trong hội
trường đều sợ hãi chú ý nhất cử nhất động của Tiêu Ngọc Nhược. Từ Vị cũng nhìn
Lâm Văn Vinh dặn dò:
– Lâm Văn Vinh ngàn vạn lần chớ để Đại tiểu thư tổn thương.
Lâm Văn Vinh chậm rãi gật đầu, quát nhẹ một tiếng:
– Đại tiểu thư, mau mau lấy tiền ra.
Đại tiểu thư thấy khuôn mặt hắn tự tin kiên định, trong lòng cảm thấy yên tâm,
cắn chặt hàm răng, không chút do dự tự mình đưa ngọc thủ chầm chậm tới chảo
dầu tìm kiếm.
– A!
Trong hội trường vô số người hô lên kinh hãi, ngay cả Đào Uyển Doanh kia cũng
hai tay che mắt, không đành lòng nhìn, cả Từ Vị cũng ngó không được quay đầu
đi.
Không có tiếng kêu thảm thiết như trong tưởng tượng, thậm chí ngay có một chút
tiếng rên cũng không có. Mọi người vội vàng nhìn lại, đã thấy trên mặt Đại
tiểu thư đầu tiên hơi hoảng sợ, tiếp theo thì ngạc nhiên, cuối cùng thì thật
sự kinh ngạc. Tay Tiêu Ngọc Nhược mới vào chảo dầu mà không có nóng như trong
tưởng tượng, ấm như nước rửa mặt thường ngày, tuy là có chút nóng, cũng không
nóng hơn nước rủa mặt bao nhiêu, nàng quả thực không dám tin, đây là chảo dầu
sao? So với nước rửa mặt hoàn toàn không sai biệt nhiều lắm.
Lâm Văn Vinh mìm cười nói:
– Chớ rửa tay đấy, mau lấy tiền ra.
Đại tiểu thư hoan hỉ ừm một tiếng, đôi tay nhỏ vội sờ soạng, lấy ra một đồng
tiền. Tiếng kinh hô của mọi người trong hội trường còn chưa dứt, nàng lại mau
chóng đưa tay vào chảo dầu, đồng thứ hai, thứ ba… Đại tiểu thứ cứ tiếp tục cho
đến khi xong việc, đem cả năm đồng tiên trong chảo dầu ra ngoài.
Nàng vẻ mặt hoan hỉ không có lấy một nét thống khổ. Nhìn bàn tay thanh xuân
nhỏ bé của nàng, thật sự không thấy vết bỏng nhỏ nào, vẫn trắng trẻo tinh tươm
chẳng hề hư tổn.
Thật quá ngoài sức tưởng tượng! Mọi người trong hội trường đều đứng lên kinh
hãi: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy màn này thì ai có thể tin nỗi một nữ
nhân yếu đuối như Tiêu đại tiểu thư lại có thể từ trong chảo dầu nóng lấy ra
năm đồng tiền mà hoàn toàn không hề tổn hại ? Ngoại trừ hai chữ thần kỳ, không
thể tìm thấy từ ngữ nào khác để hình dung.”
– Sao có thể như thế, như thế nào lại có thể?
Đào Đông Thành tê liệt ngay trên ghế, nói lầm rầm.
– Thạch tượng năng trường xuất, du oa khả tẩy thủ (2), thiên hạ quả to lớn vô
cùng. Lâm tiểu huynh đệ, lão hủ vô cùng khâm phục.
Từ Vị hướng về Lâm Văn Vinh thở dài nói.