Lâm Vãn Vinh nhìn Đại tiểu thư, ngây người cả hồi lâu, thầm nghĩ: “Không ngờ
nha đầu càng nhìn càng hấp dẫn, không biết tương lai tiểu tử tài năng nào có
được phúc khí mà hái đóa tiên hoa này?”
Hôm nay, Đại tiểu thư khó khăn lắm mới gạt bỏ cái quan niệm vốn đã trở thành
thói quen trong cuộc sống, lần này hơi vô ý phóng túng một chút, trong lòng
xuất hiện loại cảm giác hưng phấn khó tả, giống như con chim nhỏ bị nhốt trong
***g giờ giương cánh bay lên trời cao, cái loại cảm giác tự do tự tại này thật
khiến cho mọi người phải hướng tới.
Lâm Vãn Vinh thấy bộ dạng của nàng cũng có thể đoán được sự cảm giác của nàng,
gật đầu nói:
– Đại tiểu thư, nếu nàng muốn tản bộ lần nữa thì cứ tiếp tục, dù sao thì cũng
đã muộn rồi, không cần phải so đo suy nghĩ về vấn đề thời gian nữa.
Tiêu Ngọc Nhược “a” lên một tiếng, vội lấy thẻ xăm từ trong tay Lâm Vãn Vinh
cẩn thận cất vào trong người, nhẹ kéo ống quần ngồi lên một tảng đá vừa tầm
trong đám loạn thạch gần đó. Đêm khuya lạnh giá như vậy mà Đại tiểu thư này
hầu như không cảm thấy gì, cứ ngây người nhìn mặt hồ. Lâm Vãn Vinh cũng không
biết nàng suy nghĩ gì, tiện thể cũng tìm một tảng đá ngồi xuống bên cạnh nàng.
– Vẻ đẹp của Tây Hồ chính là nằm trong cảnh sơn thủy hữu tình này, còn vẻ đẹp
của nhân thế thì nằm trong thâm tâm của con người.
Đại tiểu thư thở dài, nhẹ nhàng nói:
– Chỉ là người hiểu lòng ta không biết tìm ở nơi nào?
Nàng tự mình lẩm bẩm lầu bầu như là hỏi Lâm Tam, cặp mày nhíu lại, thoáng ẩn
hiện vẻ u sầu. Nghe nàng nói những lời này Lâm Vãn Vinh liền biết tiểu nữ tử
này đang suy nghĩ về việc nhân duyên. Hắn bất đắc dĩ cười khổ:
– Đại tiểu thư, trong quẻ xăm đã nói rất rõ, người thấu hiểu lòng mình, phải
do chính mình ra sức tìm kiếm, khi gặp chớ nên bỏ qua. Ngồi than thở thế này
chi bằng để ý những tài tử, công tử xung quanh nàng một chút, có thể người
nàng muốn gặp nằm trong số họ.
Đại tiểu thư ảo não liếc mắt nhìn hắn:
– Ngươi mới vừa rồi giải xăm đứng đắn, tưởng cũng có chút học thức, bây giờ
sao tự dưng lại xui ta đi tìm kiếm, tuyển chọn các công tử thế gia làm gì?
”Ơ, nàng không tuyển công tử, chẳng lẽ đòi tuyển ta a? Nói theo lý luận, chờ
chuyện tốt giữa ta và Ngọc Sương thành, nàng là chị vợ của ta, thì coi như nằm
một nửa trong ống tay áo của ta, ái muội thì không thể thiếu được. Hắc hắc,
bất quá, tính cách của nàng có chút vấn đề, luôn phản đối chuyện ta và Ngọc
Sương, lại quá bá đạo ngang ngạnh. Bản tài tử đối với nàng tạm thời rất không
có hứng thú.” Trong lòng hắn đang nổi tà ý thì Đại tiểu thư hỏi:
– Lâm Tam, đêm đó trước khi đi Hàng Châu, có phải ngươi trốn trong phòng của
Ngọc Sương không?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút rồi nói:
– Không phải a, sao có thể như thế được? Ta là một người đứng đắn, nhị tiểu
thư so với ta còn đứng đắn hơn, làm sao ta có thể ban đêm vào phòng của nhị
tiểu thư được, còn ẩn núp trong đó nữa chứ?
Vẻ mặt của hắn rất vô tội, bộ dạng thể hiện ta bị oan uồng, trong lòng lại như
nổi trống: “Tại sao tiểu nữ tử này bỗng dưng lại hỏi việc này, ngày ấy ta che
giấu tốt lắm cơ mà?”
Đại tiểu thư thấy hắn không thành thật, hừ một tiếng rồi nói:
– Ngươi chớ có giảo biện, việc kia do chính mắt ta trông thấy, ngươi lén lén
lút lút từ trong phòng Ngọc Sương đi ra, ngươi đã làm cái gì ở trong đó? Mau
mau nói thật ra.
”Tận mắt nhìn thấy? Không thể nào chứ? Nhưng tiểu ny tử này bất ngờ nói rằng
nhìn thấy hết, đáng trách thật, lão tử còn tưởng thần không biết quỷ không
hay. Thâu hương lại bị chị vợ tóm được, thật oan uổng là lão tử chưa làm được
gì, chỉ mới hôn sơ đôi môi nhỏ nhắn của Ngọc Sương, cái oan uổng này thật quá
lớn.” Hắn tính toán: “Việc này không thể chơi đùa được, bại lộ việc của Ngọc
Sương rồi cũng không có gì đáng sợ. Nhưng còn việc ở trong viện của Tiêu phu
nhân, đêm đó sự tình lãng mạn quá sức vi diệu, ta tuyệt đối không thể đùa
được.”
– Đại tiểu thư, có phải là nàng hoa mắt rồi không?
Lâm Vãn Vinh cười trừ:
– Muộn như vậy ta thế nào lại xuất hiện tại phòng của nhị tiểu thư chứ? Hai
chữ danh dự, không chỉ là bảo bối của nữ tử các nàng, ta cũng rất coi trọng.
Ta cũng có sống trong Tiêu gia một đoạn thời gian rồi, vẫn tự nghiêm khắc với
luật lệ, bản thân mình vẫn giữ được sự thuần khiết, trong viện cũng nổi danh
được mọi người khen ngợi, như thế nào lại xảy ra sự tình như vậy?
Đại tiểu thư thấy hắn giảo biện, cái gì mà tự mình nghiêm khắc tuân theo luật
lệ với cả giữ thân mình thuần khiết chứ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn
cười, nhà ngươi cũng có thể nói những từ này sao? Không nói tới Tiếu Thanh
Tuyền với Xảo Xảo hai người, chỉ tính nha hoàn trong đại viện, nằm mơ cũng
biết ngươi không có cả trăm thì cũng tám mươi, ngươi còn nói thân mình trong
sạch đứng đắn nữa hay sao.
Nàng vừa muốn tức giận vừa buồn cười, hai vai rung rung nhịn cười nói:
– Ngươi là người sinh ra không có da mặt, những lời nãy cũng có thể dễ dàng
nói ra, ta thật là hết cách. Ngươi thừa nhận cũng được không thừa nhận cũng
được, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi chớ khinh bạc Ngọc Sương. Nữ tử
của Tiêu gia của ta mặc dù yếu đuối nhưng không phải ai cũng đều khinh bạc
được đâu.
– Ta khinh bạc như thế nào?
Lâm Vãn Vinh nói một cách vô tội:
– Ta ‘yêu quý’ còn không kịp nữa là. Đại tiểu thư, nàng chớ nghĩ ta là loại
lãng tử bại hoại gì đó, ngoại trừ tình yêu vô bờ bến, ta hoàn toàn không tìm
thấy khuyết điểm của bản thân.
Đại tiểu thư sớm đã hiểu rõ về da mặt của hắn, đương nhiên không nghe những
lời nói quanh co của hắn. Chỉ là cảm giác cùng gã này nói chuyện, càng nói
càng mất phương hướng, bản thân dù xuất bao nhiêu chiêu đánh ra, nhưng hắn vẫn
coi như hoa bay phảng phất, nhẹ nhàng hóa giải không còn dấu vết, thật sự làm
lòng người sinh buồn bực. Những hảo cảm với tên Lâm Tam trước mặt cũng hầu như
biến mất không lưu lại chút gì. Tiêu Ngọc Nhược bắt đầu tức giận, không thèm
quản hắn nữa, chỉ nhìn xa xa về phía hồ, bắt đầu ngẩn người ra.
Bầu trời đêm tĩnh lặng thâm sâu, vô số vì sao nhỏ lơ lửng trên không trung
đang tỏa sáng lấp lánh, ánh sáng chiếu vào mặt hồ phảng phất như tinh không bị
treo ngược xuống, dừng lại trong nước. Cho đến nay, nàng cũng chưa từng thưởng
thức bầu trời đêm bên hồ như vậy, dưới cảnh đẹp mê hoặc lúc này, không nhịn
được ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời đêm thật lâu, đột nhiên vươn ngón tay trỏ
nhỏ nhắn hỏi:
– Lâm Tam, hai ngôi sao kia là gì?
Buổi chiều Lâm Vãn Vinh khi đi vội vàng, trên người chỉ mặc có môt cái áo
mỏng, tại bên hồ gió lạnh thổi ***g lộng nên cũng có chút lạnh lẽo, thầm nghĩ
nên về sớm một chút, lúc này làm gì có tâm tư đi quản mấy ngôi sao kia, tuỳ
tiện ngáp một cái, cũng không ngẩng đầu lên nói:
– Văn khúc tinh và Thái bạch kim tinh.
Đại tiểu thư thấy hắn không có hứng thú, hừ một tiếng nói:
– Ta cùng ngươi nói chuyện đều là thành tâm, ngươi lại hời hợt như vậy, thật
không có ý vị.
“Đại tiểu thư, nàng mặc áo ấm tự nhiên không sợ lạnh, ta chỉ mặc một cái áo
khoác dài này nên sắp bị đông cứng rồi!” Lâm Tam ai thán một tiếng, nhìn theo
phương hướng của ngón tay Đại tiểu thư, cả hai ngôi sao đó đều lớn và sáng, xa
xa đối diện với nhau, xung quanh lại có một đám sao nhỏ. Hắn nhìn một lúc lâu:
“Mẹ nó, đây là hai ngôi sao gì, thật sự là không biết.” Với tri thức thiên văn
sơ sài của hắn, tự nhiên nhận không ra, đây là cái gì mà sáng vậy, cũng không
muốn nghĩ, chỉ thấy nó rất quen thuộc, hàm hồ nói:
– Đây là Ngưu lang tinh và Chức nữ tinh.
– Ngưu lang và Chức nữ ư?
Đại tiểu thư tò mò hỏi:
– Đây là ngôi sao gì, ta chưa từng nghe qua.
– Lúc trước có một tiểu nam hài tên là Ngưu lang, hắn anh tuấn thiện lương,
thông minh giống như ta, tiểu thư của Vương mẫu nương nương gọi là Chức nữ,
khi nhìn vào kính Chiết tử đã vô ý nhìn thấy hắn, sau đó trốn xuống phàm trần,
cùng Ngưu lang thành thân, sinh ra bảy con trai tám con gái, sau đó bị tinh
quân trên trời phát hiện ra…. Rồi Vương mẫu nương nương khai ân, hàng năm vào
ngày mồng Bảy tháng Bảy, bắc một chiếc cầu, đó là ngày hai vợ chồng họ gặp
lại, quấn quýt với nhau một phen, người khác không được phép nhìn lén ….
Lâm Vãn Vinh kể xong ngáp một cái, chuyện Ngưu lang Chức nữ này vốn là một
truyền thuyết rất hấp dẫn, thiếu chút nữa bị hắn giảng thành một đoạn trần
tục. Đại tiểu thư cũng hiểu được loáng thoáng, bản thân câu chuyện này cũng
hay, làm người khác chú ý tới. Chỉ là thủ pháp kể chuyện của Lâm Tam khiến cho
người ta muốn phát giận, đã phá hỏng ý cảnh của câu chuyện.
Đại tiểu thư đã nghe được đoạn quan trọng nhất, thở dài:
– Ngưu lang Chức nữ này, tuy là ngăn sông cách núi, lại vẫn có thể tìm được
người hiểu lòng mình, thật khiến người khác hâm mộ.
Nàng dừng lại một chút rồi hỏi:
– Lâm Tam, ngươi và Thanh Tuyền tiểu thư có phải là tri tâm không?
Lại đến rồi, lại đến rồi, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, tiểu nữ này còn có chút dấu
hiệu tiến vào động xuân, hấp dẫn lực của lão tử thật lớn, nếu bị nàng nhìn
trừng trừng thế này thì không thể thoát thân, thật là nguy hiểm.
Hắn cười hắc hắc không trả lời vấn đề của Đại tiểu thư, nói:
– Đại tiểu thư, chuyện Ngưu lang Chức nữ này cũng bình thường thôi, không
tráng lệ lắm, ta kể cho nàng nghe một chuyện xưa còn tráng lệ hơn, chuyện xưa
này có tên là ‘Không bằng cầm thú’.
– ’Không bằng cầm thú’?
Đại tiểu thư sửng sốt một chút, tên của chuyện xưa này thật sự là có chút chấn
động:
– So với Ngưu lang Chức nữ còn tráng lệ hơn sao?
– Tráng lệ gấp trăm lần.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
– Lúc trước, có một thư sinh và một tiểu thư yêu nhau. Một ngày, bọn họ cùng
nhau đi du lịch, trên đường gặp mưa lớn, vừa kịp tới một căn nhà hoang để
tránh mưa, lưu lại qua đêm. Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, hai người
tuy là yêu nhau nhưng cũng không vượt qua lễ giáo. Tiểu thư kia thương tiếc
công tử nên không đành lòng để người tình nằm dưới đất mới cho công tử kia ngủ
cùng giường, ngăn giữa hai người là chiếc gối, trên gối viết một tự điều:
’vượt qua đây là cầm thú’. Thư sinh kia cũng là quân tử, thật sự ẩn nhẫn một
đêm không làm loạn gì cả.
Đại tiểu thư đã quen chịu đựng những lời nói của hắn rồi, phản ứng đã dần dần
chậm lại, má đào hồng lên, hừ một tiếng nói:
– Ngươi kể lại chuyện xưa mà không có tí nào hợp lý, vị công tử kia coi trọng
lễ pháp không phải là tốt sao?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
– Sáng sớm hôm sau, tiểu thư kia tỉnh lại, đột ngột rời đi không từ biệt, chỉ
lưu lại một câu.
Đại tiểu thư hỏi:
– Câu gì?
Lâm VãnVinh thần bí cười nói:
– Tất cả có bảy chữ to ‘ngay cả cầm thú cũng không bằng’.
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa tức , liền đứng lên nói:
– Vô sỉ! Hạ lưu! Người trong chuyện xưa này chính là ngươi, là kẻ vô sỉ, đồ
đệ của cầm thú.
Nàng nói xong liền xoay người bỏ đi, hướng về phía cửa hàng mà chạy.
– Đại tiểu thư, chờ ta với.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói, rốt cuộc không chịu được gió lạnh nữa, hắn vội
vàng đưổi theo.
Đại tiểu thư xoay người nhìn lại hắn, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói:
– Ngươi mượn việc kể chuyện xưa để nói ra những lời hạ lưu như vậy, ngươi…
ngươi…
Cuối cùng cũng không chọn được từ nào, buột miệng:
– Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng. (ặc …)