Bất quá, Dư Quái có thiên phú cảm giác nguy hiểm, vừa rồi hắn suýt nữa bị dọa
cho bể mật, lúc này phát hiện cảm giác nguy hiểm kia vẫn chưa hoàn toàn tán
đi, hắn nào dám động thủ chứ, ngược lại hắn sợ hãi nhìn bóng lưng Tần Phàm,
trong nội tâm sợ đối phương đột nhiên đổi ý.
May mà, Tần Phàm cũng không tiếp tục lãng phí thời gian với hắn.
– Ha ha, coi như Hắc Đại Cá này phản ứng nhanh, nếu không cái mạng nhỏ của
hắn phải chấm dứt rồi.
– Tần Phàm vậy mà không giết hắn, thật sự vượt ngoài dự liệu của ta. Vừa
rồi khi xem Tần Phàm giết bọn người Nhiếp Bá không có chút nương tay, ta đã
cho rằng hắn là loại người lãnh hueets tâm ngoan thủ lạt, giờ xem ra cũng có
chút nhân tính.
– Ba tháng trước ở Nam Hoang, Minh chủ năm minh hạ lệnh vây giết Tần Phàm,
hơn nữa khi đó vị hôn thể Tân Li của Tần Phàm ở đó, khi đó nếu không phải Tần
Phàm biết phi hành võ kỹ, vậy thì tánh mạng của hắn và Tần Li đã để lại ở Nam
hoang rồi, ngươi nói Tần Phàm có thể mang thù không? Có thể không tức giận
sao?
– Đúng vậy a, nghe nói Tần Phàm khẩn trương nhất chính là vị hôn thê Tần Li
của hắn. Khi hắn vào Thánh Địa, cũng bởi vì có người đến quấy rối Tần Li nên
đã đánh cho người kia thành tàn phế, cho nên không chọc Tần Li còn dễ nói,
động Tần Li bọn hắn xem như chết chắc.
– Hắc hắc, kỳ thật cũng có thể thấy Dư Quái này ngốc rất đáng yêu a, Hắc Đại
Cá bình thường chính là ngốc trong ngốc, lúc này xem như hắn gặp may.
Trông thấy Tần Phàm khinh địch như vậy liền buông tha Dư Quái, mọi người trên
quảng trường Thần Điện đều hơi có chút ngoài ý muốn, cảm nhận đối với Tần Phàm
cũng có chút thay đổi. Đương nhiên, Dư Quái kia lúc này đây coi như đã ngoài ý
muốn theo Tần Phàm mà được nổi danh, tuy rằng cũng không phải tốt đẹp gì.
Chiến trường, Tần Phàm đi tới nửa vòng tròn kia, thấy Dư Quái không đánh lén
mình, liền quay đầu thoáng mỉm cười hữu hảo với hắn, càng thấy hảo cảm hơn.
Sau đó hắn mới nhét khỏa yêu tinh hạch vừa lấy được vào, hai mươi khỏa yêu
tinh hạch đủ.
Hắn cũng đã lấy được tư cách tiến vào Quyết Chiến Đài giai đoạn thứ ba.
Đối với nụ cười Tần Phàm cho rằng tỏ vẻ hữu hảo kia, Dư Quái lại thấy có chút
không rét mà run, hắn không biết trước khi Tần Phàm đi vào có cho mình một
kích không. Cho đến khi một đạo ánh sáng màu lam bao phủ thân thể Tần Phàm,
đưa hắn vào Quyết Chiến Đài thì hắn mới yên tâm thở ra một hơi.
Cảm giác Tần Phàm mang đến cho hắn quá kinh khủng, thậm chí đã để lại một bóng
mờ trong đáy lòng hắn.
– Trực giác của ta một mực không sai, cảm giác Tần Phàm này mang đến cho ta
thật quỷ dị, nếu ta đối nghịch với hắn, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt.
Dư Quái lúc này lẩm bẩm, sau đó liền nhanh chóng lui về kiến trúc trước kia.
Lúc này đây cướp bóc Tần Phàm thất bại, hắn biết rõ cơ hội mình tiến vào Quyết
Chiến Đài đã không còn lớn nữa rồi.
Mà sau khi một hồi ánh sáng lam bao phủ lấy mình, Tần Phàm liền phát hiện mình
đi tới một tòa quyết chiến tràng rộng lớn, nghiêm khắc mà nói hẳn là nửa tòa.
Trước mặt Tần Phàm là các tường đá cao lớn lấp kín, Tần Phàm biết rõ nửa toàn
Quyết Chiến Đài khác ở phía đối diện.
Hiện tại hắn vẫn không biết đối thủ là ai, nhưng khi tường đá kia thụt xuống,
Quyết Chiến Đài sẽ gặp hợp cùng một chỗ.
Cũng đại biểu cho giai đoạn thứ ba của Thiên Tài Chiến đã chính thức bắt đầu.
Lúc này Thiên Tài Chiến vốn tổng cộng có 51 người tham chiến, trước khi vào
thành đã đào thải một ít, sau đó săn thú trong thành lại đào thải đại bộ phận.
Đến giai đoạn này chỉ còn lại mười người tham chiến thôi.
Tám tòa Quyết Chiến Đài, mười người tham chiến.
Sau khi trải qua một vòng quyết chiến, liền còn lại tám người tham chiến, bốn
tòa Quyết Chiến Đài, các Quyết Chiến Đài liền nối lại, cho đến cuối cùng còn
lại hai người, sẽ được truyền tống đến Tử Cấm chi đỉnh của Hoàng Thành để
quyết chiến lần cuối.
Lần nữa nhớ lại quy tắc quyết chiến, Tần Phàm liền ngồi xếp bằng dưới đất nghỉ
ngơi, lẳng lặng đợi đối thủ của mình đến. Ở hai bên Quyết Chiến Đài là tường
đá cao, vốn lấy ngũ giác của hắn liền có thể đơn giản cảm giác được hai bên
đều có một cổ khí tức cường hoành, có lẽ chính là mấy người tham chiến khác
rồi.
Tám tòa Quyết Chiến Đài này xem ra là kiến tạo theo tung hoành.
– Tựa hồ đã đến.
Qua một khắc chung, Tần Phàm đã nghe được một tiếng “Ầm ầm”, sau đó liền cảm
giác được Quyết Chiến Đài dưới thân đang di động, Hắn biết là Quyết Chiến Đài
muốn hợp lại cùng một chỗ rồi.
Bắt đầu quyết chiến
Tần Phàm chậm rãi mở hai mắt ra.
Ở nửa khác, lúc này đứng một gã thanh niên trang phục hắc y, dáng người cũng
không tính cao lớn, nhưng có chút tuấn tú, thoạt nhìn mang đến cho người khác
cảm giác âm hiểm.
– Người này tên là Quách Ngọc, chính là người của Đại Ly quốc, tiến vào Thiên
Cơ Đỉnh cũng chừng năm năm rồi, nghe nói thực lực chỉ dưới ba người Dịch
Khuyết Sa Vũ Mạc Y!
Mọi người trên quảng trường sau khi được chứng kiến thực lực của Tần Phàm cũng
biết đối thủ bình thường đã không còn uy hiếp với Tần Phàm nữa nên vẫn một mực
chờ mong quyết chiến đằng sau, nhưng trông thấy người này, mọi người cũng có
chút nhấc lên chút hứng thú.
Trên Quyết Chiến, thấy hai nửa đã hợp lại với nhau, Tần Phàm liền đứng lên,
bình tĩnh đối mặt với đối phương.
– Nguyên lai là tiểu tử ngươi, không thể tưởng được ngươi còn có thể tới
được nơi này, xem ra vận khí của ngươi cũng không tệ lắm nha.
Lúc này Quách Ngọc kia trông thấy Tần Phàm, sắc mặt tựa hồ có chút bất thiện,
chỉ liếc nhau một cái, liền mở miệng châm chọc khiêu khích nói. Hắn đối với
hành vi Tần Phàm đến Thiên Tài Chiến muộn, hơn nữa còn ngự không mà đến có
chút không thuận mắt. Hơn nữa Tần Phàm trước kia còn vào quyết chiến chi thành
trước nên hắn nhìn rất không quen.
Mà Quách Ngọc bởi vì vốn đã tiến vào Thiên Cơ đỉnh gần năm năm cho nên cũng
rất tự tin về thực lực của mình. Đối phương chỉ là một nhân vật mới chỉ mới
tiến vào thánh địa có nửa năm, mặc dù có ít biểu hiện tương đối bắt mắt, nhưng
hắn cũng không sợ. Cho nên, hắn vừa nhìn thấy Tần Phàm, liền trực dùng ngôn
ngữ và khí thế song trọng áp bách về phía Tần Phàm.
Bất quá, hắn lại không trông thấy Tần Phàm chiến đấu với năm Minh chủ, nếu
không hắn cũng sẽ không tự tin như vậy rồi.
– Đúng vậy, ta có thể tới đây cũng chỉ nhờ vận khí thôi, bất quá khi thấy
các hạ, ta nghĩ vận khí của ta có thể tiếp tục kéo dài rồi.
Cảm giác được khí thế phô thiên cái địa kia áp bách mà đến, Tần Phàm cũng chỉ
cười nhạt một tiếng, trực tiếp đáp lễ nói. Công phi miệng lưỡi hắn cũng chưa
từng sợ qua ai.
Hắn cũng có thể cảm giác được chỗ bất phàm của thanh niên áo đen đối diện,
thực lực hơn nhiều so với Vương Động và Dư Quái hắn từng gặp, bất quá còn chưa
đến mức khiến hắn phải kiêng kị.
Về phần khí thế áp bách kia, hắn ngay cả Võ Tôn chính thức cũng được chứng
kiến rồi, thậm chí còn giao phong qua với Võ Thánh mặc dù khí tràng của đối
phương lộ ra đã thập phần tiếp cận trình độ Võ Tôn, nhưng lấy tinh thần ý chí
của hắn hiện giờ thì cũng không cần để ý nhiều