“Cái gì, ngươi không sợ Huyền Phong môn! Nếu ngươi để ta liệu thương, khôi
phục như trước, thần phục Đông Hoang tông và Huyền Phong môn thì ta đảm bảo an
toàn. Gia nhập Đông Hoang tông có lợi lộc vô tận!” Nam tử mặc nguyệt bạch sắc
pháp y nhợt nhạt mặt mày kêu lên.
“Thôi vậy, loại tôm tép như ngươi, nói ra thì cũng không biết ta và Huyền
Phong môn, Chân Võ có ắc mớ gì.” Thấy nam tử trẻ tuổi định dùng Huyền Phong
môn dọa mình, Ngụy Tác tựa hồ định báo danh hiệu nhưng thoáng nghĩ nén lại, đá
bắn y đi, ném hai hắc sắc đại mộc hạp cạnh người y, “Mau đi hái, hái về thì ta
tha cho ngươi đi.”
“Ngươi…!” Nam tử trẻ tuổi bị Ngụy Tác chọc giận suýt thổ huyết, “Ngươi… ta
hái loại quả đó còn sống được sao! Ngươi còn bảo để ta đi… Ngươi… quá vô
sỉ !”
“Thế nào.” Ngụy Tác liếc tu sĩ trẻ tuổi đang điên cuồng, chỉ muốn cắn gã, “Ban
nãy các ngươi bảo ta đi hái đã nói chỉ cần nhanh một chút, hái xong là cắt
huyết nhục đi thì vẫn sống.”
“Mau hái đi!”
Ngụy Tác lại đá tu sĩ trẻ tuổi.
“A!”
Tu sĩ trẻ tuổi này thật sự cắn chân Ngụy Tác nhưng kêu lên thảm thiết, răng
gãy mấy cái mà chân gã như cục sắt, không hề hấn gì.
“Mau hái, ta nói rồi, chỉ cần ngươi hái về ta sẽ để ngươi đi.” Ngụy Tác lạnh
nhạt giục tu sĩ trẻ tuổi.
“Ngươi…” Tu sĩ trẻ tuổi Đông Hoang tông lại hộc máu, “Ta bị thương không thể
động dụng chân nguyên, bò còn không nổi thì hái thế nào.”
“Không sao, ta chữa được.”
Ngụy Tác tỏ vẻ rất dễ thỏa thuận, lấy ra Huyết tinh thạch, dồn chân nguyên vào
nhỏ ra một giọt huyết hồng sắc dược dịch lên vết thương của tu sĩ trẻ tuổi.
Hiện tại thi thể yêu thú cực kỳ phong phú, Huyết tinh thạch sẽ sinh ra vô cùng
dược dịch, cơ hồ không cần tiếc.
“Huyết tinh thạch!”
Tu sĩ trẻ tuổi của Đông Hoang tông rúng động, nhận ra tinh thạch kỳ dị chói
lòa hồng quang trong tay Ngụy Tác.
Thoáng sau, mọi vết thương trên mình y được chữa lành với tốc độ kinh nhân,
chân nguyên lại khôi phục lưu động.
Tu sĩ trẻ tuổi này tuy thể nội chân nguyên vẫn lưu động, chuẩn bị thi pháp
liều mạng với Ngụy Tác thì đột nhiên cảm thấy trán lạnh buốt, hàn ý thấu xương
lan khắp toàn thân.
“Phệ tâm trùng! Đây là Phệ tâm trùng!” Tu sĩ trẻ tuổi này đột nhiên nhớ ra,
kêu lên.
“Thừa lời, hái đi.” Ngụy Tác lại tung cước, “Không thì ta để Phệ tâm trùng hút
sạch não tủy ngươi.”
“Ngươi… quá vô sỉ !” Tu sĩ trẻ tuổi này tuy khỏi năm phần thương thế nhưng
lại giận dữ thổ huyết. Trị thương xong bắt y đi hái quả thì khác gì vỗ béo lợn
rồi giết thịt. “Nạp bảo nang của bọn ta bị các ngươi lấy rồi, không còn linh
dược liệu thương, ta hái quả thì sống thế nào được.”
“Được, có lý, Đỗ đạo hữu, cho họ mấy bình Bách thảo sinh cơ tán.” Ngụy Tác gật
đầu, nói với Đỗ Duy.
Mấy bích ngọc đơn bình đựng Bách thảo sinh cơ tán được ném cho tu sĩ trẻ tuổi.
Nghĩ đến việc tu sĩ Đông Hoang tông cướp đồ của tu sĩ sống sót rồi bức họ hái
quả thì bọn Đỗ Duy phẫn nộ khôn tả, không hề đồng tình với y.
“Ngươi… Ngươi…” Ban nãy dù trọng thương nhưng vẫn ngông cuồng, dùng Huyền
Phong môn đe dọa Ngụy Tác, giờ tu sĩ trẻ tuổi uất ức không để đâu cho hết, lại
hộc máu, tóm Bách thảo sinh cơ tán rồi kêu lên, “Đưa đao cho ta!”
Tu sĩ trẻ tuổi này chỉ muốn cắn rồi nuốt Ngụy Tác nhưng y không phải đối thủ,
trên trán lại là Phệ tâm trùng, quan trọng hơn có cắn Ngụy Tác cũng vô dụng…
Không hái quả sẽ bị hút não tủy, hái thì chưa biết chừng còn sống sót.
Tu sĩ trẻ tuổi sắp phát cuồng quyết định đi hái quả.
“Đưa đao cho y.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường, gật đầu với bọn Đỗ Duy.
Một thanh ngân bạch sắc tiểu đao, chưa đạt cả bán linh giai được ném cho tu sĩ
trẻ tuổi.
“A!”
Y đón lấy, điên cuồng kêu lên, không ngoái lại mà dùng toàn tốc lao đến cây
kết quả đỏ mà Ngụy Tác chỉ.
Cách tàng cây hơn hai mươi trượng, Ngụy Tác lệnh cho Phệ tâm trùng ly rời khỏi
tu sĩ trẻ tuổi Đông Hoang tông. Y lão thẳng đến tàng cây, với tốc độ nhanh
nhất chụp hai quả, cho vào hắc sắc thiết mộc mộc hạp.
Rời khỏi tàng cây mười trượng, tu sĩ trẻ tuổi Đông Hoang tông rú lên, liên tục
vung đao cắt nhanh huyết nhục.
Thoáng sau, y triệt để biến thành huyết nhân, huyết nhục cắt xuống đã cương
ngạnh, như hủ mộc.
Ngụy Tác không hề dao động, mục quang bình tĩnh, lạnh lùng.
Gã hiểu nếu tu vi và thần thông cuarm ình không bằng toán tu sĩ Đông Hoang
tông, hiện tại chính gã mới phải cắt thịt.
“Ngươi xin tha mạng trước, ta không giết ngươi, lấy hai thiết mộc mộc hạp lại
đây.” Ngụy Tác vung tay, bắn ra thanh quang, phong ấn chân nguyên tu sĩ Đông
Hoang tông đang run rẩy rồi nói.
Tu sĩ Đông Hoang tông đó như được đại xá, vội đến trước tu sĩ trẻ tuổi toàn
thân máu thịt bầy nhầy lấy hai hắc sắc thiết mộc mộc hạp về.
“Ngươi hiểu gì về loại quả này không?” Ngụy Tác hỏi tu sĩ Đông Hoang tông còn
lại, thần thức tra xét hai hắc sắc thiết mộc mộc hạp, cảm giác hai quả cây
phát ra nguyên khí cuồn cuộn như liệt diễm nhưng bị hắc sắc thiết mộc mộc hạp
ngăn cản.
“Không biết.” Tu sĩ Đông Hoang tông nói đoạn thì run lên sợ hãi, vội bổ sung,
“Bất quá tông chủ có thể sẽ biết.”
“Đông Hoang tông hiện ở đâu? Tông môn các ngươi có thu gom loại quả này
không?” Ngụy Tác không thu hai hắc sắc thiết mộc mộc hạp, mục quang lóe lên.
“Đông Hoang tông hiện tại đặt sơn môn tại Kê Lung sơn, thu được cụ thể bao
nhiêu quả này thì bọn vãn bối không biết nhưng Đông Hoang tông phái tám toán
tu sĩ đi, chắc không hái được bao nhiêu.” Giá danh tu sĩ Đông Hoang tông đảm
chiến tâm kinh đích thuyết Y run rẩy đáp.
Tu sĩ trẻ tuổi vẫn kêu lên thê thảm, xen với tiếng chửi rủa, gần như cắt hết
huyết nhục xuống.
“Kê Lung sơn ở đâu?” Ngụy Tác lại hỏi.
“Kê Lung sơn là dãy núi thấp nằm giữa Chân Minh thành và U Minh thành. Có mọc
Kê lung độc chướng thảo phát ra chướng khí, có nhiều sơn cốc phủ dày độc
chướng.” Chu Vũ Các sau lưng Ngụy Tác giải thích.
“Kê Lung sơn thường có tu sĩ Huyền Phong môn có mặt không? Quanh Chân Minh
thành có tu sĩ Huyền Phong mônchằng?” Ngụy Tác gật đầu, hỏi tiếp.
“Lúc bọn vãn bối đi, không có tu sĩ Huyền Phong môn ở lại, mấy vạn dặm quanh
Chân Minh thành chắc không có. Nhiều tu sĩ Huyền Phong môn hình như có việc
khác nhưng cụ thể thì chỉ tông chủ biết.”
“A!”
Tu sĩ trẻ tuổi gầm lên, rơi thanh đao xuống, cắt hết lớp huyết nhục bên ngoài,
như một bộ xương phủ lớp đỏ, bắt đầu bôi Bách thảo sinh cơ tán.
Tu sĩ trẻ tuổi này sinh cơ rất mạnh, chưa chết ngay được.
Ngụy Tác mặc kệ, mục quang nhìn sang chỗ khác. Tu sĩ trẻ tuổi này dù không
chết cũng không ít nhất cả tháng mới khôi phục, trong phế khư thành trì đầy
yêu thú này thì đừng mong sống sót.
Gã nhìn vào phế khư, xuất hiện thân ảnh một toán tu sĩ.
Trương chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ quay về.
“Quý đạo hữu, Đỗ đạo hữu… chuyện gì vậy!”
“Phượng lân thanh ưng, là Đông Hoang tông?”
Liếc quanh bọn Ngụy Tác, bọn Trương chưởng quỹ biến sắc, tỏ vẻ kinh hãi.
“Toán tu sĩ Đông Hoang tông định cướp đồ rồi giết bọn tại hạ nhưng không địch
nổi thần thông của Quý đạo hữu…”
“Cái gì!”
Chốc sau, bọn Trương chưởng quỹ đến trước mặt bọn Ngụy Tác, nghe Đỗ Duy giải
thích, Trương chưởng quỹ run lên, nhìn Ngụy Tác với thần sắc không dám tin.
“Quý tiền bối khẳng định là đại năng thần thông kinh nhân, thật ra thân phận
thế nào?” Hạ Ngữ Băng không nén được, lấy hết dũng khí hỏi.
“Tên thật của mỗ là Ngụy Tác.” Ngụy Tác không giấu, bảo bọn Hạ Ngữ Băng.
“Ngụy Tác… Bá Khí chân nhân Ngụy Tác? Người bị Chân Võ thiếu chủ…” Hạ Ngữ
Băng dừng lời, tỏ ra không dám tin.
“Xem ra các vị đã nghe đồn. Chuyện mỗ bị Hứa Thiên Ảo bắt là lời đồn y loan ra
để đối phó mỗ.” Ngụy Tác mỉm cười.
“Quý… Ngụy tiền bối… Tiền…” Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ ngẩn ra,
há miệng không biết nên nói gì.
“Lúc trước mỗ thương thế trầm trọng, thần thông chưa khôi phục, có thù oán với
Huyền Phong môn, Chân Võ nên không dám lộ thân phận, xin chư vị đạo hữu bỏ
quá. Cũng xin đa tạ chư vị đạo hữu cứu mệnh, không thì tại hạ đã mất mạng.”
Ngụy Tác khiêm hòa nhìn bọn Tiền chưởng quỹ: “Các vị đừng đa lễ, cứ gọi mỗ là
đạo hữu, coi như Quý đạo hữu lúc trước là được.”
“Chuyện đó…” Cả toán sững ra, Tiền chưởng quỹ cười khổ, “Ngụy đạo hữu, từ
một Chu thiên cảnh tu sĩ, trực tiếp biến thành Kim đơn đại tu sĩ, nhất thời
không ai thích ứng kịp.”
“Có một việc, nếu nói ra chắc chư vị còn choáng váng nữa.” Ngụy Tác lắc đầu:
“Cả Thiên Huyền đại lục bắc bộ, e rằng đã là địa bàn của yêu thú.”
“Cái gì!” Bọn Tiền chưởng quỹ run lên nín thở.
“Ngụy đạo hữu tin lời họ là thật?” Hạ Ngữ Băng hít sâu một hơi: “U Minh cung U
đế và thần huyền đại năng của Bắc Minh tông đều chết, thật khó mà tin được.
Trước đó không có tin đồn, hà huống thần huyền đại năng thần thông kinh nhân,
ai giết được?”
“Có phải không thì đến Đông Hoang tông là biết.” Ngụy Tác nhìn Hạ Ngữ Băng gật
đầu.
“Tiền bối định đến Đông Hoang tông…” Hạ Ngữ Băng nín thở, “Tiền bối đến Đông
Hoang tông, rất có thể có tu sĩ Huyền Phong môn.”
“Tu sĩ Huyền Phong môn… Lâm Thái Hư, ta cũng muốn gặp y.” Ngụy Tác hơi nheo
mắt, nhìn về ngoài xa lắc Chân Minh thành.
-o0o-