Thông Thiên Chi Lộ

Chương 459: Tất cả cùng chú ý

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tằng lão quái và Thiên La chân nhân đã có khí thế và uy áp thập phần kinh
nhân, người này vừa xuất hiện là cả hai bị ép xuống ngay.

Thân hình người này không cao lớn lắm nhưng tạo cảm giác cao hơn hẳn mọi tu sĩ
tại trường.

Rõ ràng là chủ nhân Cực Lạc cung, Cực Lạc chân nhân.

“Cung hỉ Cực Lạc chân nhân.” Quá nửa Kim đan tu sĩ trong điện đều thận trọng,
không nói năng gì, gần nửa còn lại lên tiếng chúc mừng, nịnh nọt.

Ngụy Tác bình tĩnh như thường quan sát Cực Lạc chân nhân.

Qua linh khí hóa hình của Cực Lạc chân nhân thì biết công pháp tu luyện không
phải thiên cấp thì ít nhất cũng là địa cấp cao giai. Rõ ràng ông ta có tế ngộ
kinh nhân chứ không phải vì tu luyện công pháp cấp thấp mà đạt tới Kim đan đệ
tứ trọng. Công pháp cỡ đó mà đạt Kim đan tứ trọng thì kim đan uy năng khẳng
định cực kỳ đáng sợ.

“Ngần này đạo hữu đến Cực Lạc cung thật khiến bản cung vinh hạnh lây.” Cực Lạc
chân nhân uể oải nhìn quanh, không chú ý đến Ngụy Tác mà đứng giữa các nữ tu
diễm lệ bưng đủ loại đủ đồ chúc mừng, như ngàn sao nâng vầng trăng, đến ngồi
trên bảo tọa lớn kinh nhân giữa điện.

“Kỳ đạo hữu, Thanh Bình đạo hữu, trước đây tại hạ định đưa tin dến cho hai vị,
giờ lưỡng vị đạo hữu có mặt thì tại hạ cần thương lượng.” Ngồi xuống thuần kim
bảo tọa, Cực Lạc chân nhân đột nhiên nhìn hai tu sĩ, nói.

Hai tu sĩ đó là kim đan phu phụ có xích mích với Hắc Lang chân: Kỳ Long Sơn và
Thanh Bình.

“Cực Lạc chân nhân, xin cứ nói.” Không chỉ Kỳ Long Sơn và Thanh Bình, ngay cả
Kim đan tu sĩ khác trong điện cũng hơi biến sắc, biết sắp có việc xảy ra.

“Có tu sĩ họ Lục đắc tội với hai vị, nhưng có chút quan hệ với tại hạ, y không
biết tu sĩ bị y giết có quan hệ với hai vị, biết thì đời nào y dám. Y đến gặp
nhờ tại hạ xin hộ, không biết lưỡng vị đạo hữu có nể mặt tại hạ mà bỏ qua cho
y?” Cực Lạc chân nhân hỏi Kỳ Long Sơn và Thanh Bình.

Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đều sầm mặt, hiển nhiên tu sĩ bị tu sĩ họ Lục giết
chết có quan hệ khá sâu với họ.

Mắt ánh lên một lúc, Kỳ Long Sơn nghiến răng, gật đầu, “Cực Lạc chân nhân đã
lên tiếng xin hộ, bọn lão phu sẽ tha cho y.”

“Tại hạ xin đa tạ.” Cực Lạc chân nhân mỉm cười.

Tuy nói năng thập phần khách khí nhưng chỉ một câu là xóa được mối thù giết
người cướp của, đối phương lại không phải Kim đan tu sĩ tầm thường, rõ ràng uy
thế đang phơi bày.

“Được rồi, xong việc nhỏ khiến các vị không vui, tiếp theo là việc tại hạ nạp
thiếp. Từ nay nàng ta là thị thiếp của tại hạ, sau này nếu thị chư vị đạo gặp
mà có xung đột thì xin hạ thủ lưu tình.” Không rườm lời, rời ánh mắt khỏi Kỳ
Long Sơn và Thanh Bình, Cực Lạc chân nhân nói luôn.

Cực Lạc chân nhân nói thế, Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng, tiếng đàn lại vang
lên.

Lại một hàng nữ tu từ ngoài quảng trường thong thả đi vào, một nữ tử che mặt
bằng sa đỏ, đội mũ phượng, mặc áo cũng màu đỏ đi giữa.

“À!”

Liếc ngang nữ tu diễm lệ đó, Ngụy Tác rúng động.

N nữ tu diễm lệ này tuy thập phần yểu điệu, tạo cho người ta cảm giác quốc sắc
thiên hương nhưng nhỏ thó, không phải Nam Cung Vũ Tinh.

Nhưng một thị nữ cầm một đóa bách hợp hồng ngọc đứng cạnh, eo lại đeo truyền
tấn ngọc phù hình con cá!

Nữ tu này rất gầy, không phải Nam Cung Vũ Tinh.

Lần này mà Cực Lạc chân nhân định nạp Nam Cung Vũ Tinh làm thiếp thì gã tất
không tỏ ra thần sắc có gì dao động, nhưng giờ gã vốn vì Nam Cung Vũ Tinh mà
đến lại tỏ vẻ kinh nghi bất định.

“Quý đạo hữu, xin hãy khắc chế.” Ngụy Tác phản ứng như vậy lại khiến Hắc Lang
chân nhân cho rằng thị thiếp này là Nam Cung Vũ Tinh, sợ gã gây loạn nên
truyền âm nhắc nhở.

Ngụy Tác không nói gì, mặt mũi lạnh tanh nhìn các nữ tu khác nhưng không thấy
thân ảnh quen thuộc.

“Nữ tu này tên Thuần Vu Uất, chư vị đạo hữu xin làm chứng, tại hạ nạp làm thị
thiếp.”

Không có nghi lễ gì phiền hà, nữ tu mặc áo đỏ được dẫn đến chỗ Cực Lạc chân
nhân, ông ta chỉ cởi lớp sa đỏ xuống.

Nữ tu đó mặt trái xoan, tuy không diễm lệ kinh nhân như Cơ Nhã song da tựa mỡ
đông, trắng nõn nà, ôn nhu nhã nhặn, nhan sắc đẹp một kiểu khác.

Mời tu sĩ tại trường cùng uống chén rượu xong, Cực Lạc chân nhân cực kỳ bá khí
kéo nữ tu ngồi xuống cạnh mình.

Nghi thức nạp thiếp diễ ra giản đan cực độ.

Bốn mươi tu sĩ Kim đan kỳ có mặt, không ít người cũng như Ngụy Tác, đều tỏ vẻ
lạ lùng, không ít người từng chứng kiến Cực Lạc chân nhân nạp thiếp, biết chỉ
giản đan như thế nên không hề bất ngờ.

“Lần này chư vị nể mặt mà đến đây đông đảo. Bất quá vì thế càng có nhiều thứ
tốt, tại hạ không lãng phí thời gian của chư vị đạo hữu nữa. Nếu chư vị đạo
không có ý kiến gì thì bây giờ giao dịch hội bắt đầu?” Cực Lạc chân nhân uể
oải nói.

“Cực Lạc chân nhân quá khách khí, bất quá tại hạ nóng lòng rồi, thôi để tại hạ
bắt đầu được chăng?” Một giọng nói cực nặng âm mũi vang lên.

Tu sĩ lên tiếng là tử bào tu sĩ trong ba người thu hút chú ý của Ngụy Tác lúc
trước.

Tử bào tu sĩ này tu vi Kim đan lưỡng trọng, tử sắc linh khí trên đầu hình
thành hình côn bằng khổng lồ. Ngụy Tác đã được Hắc Lang chân nhân và Lữ Kỳ chi
biết, y là một tán tu ở Thiên Huyền đại lục đông bộ, ngoại hiệu Thôn Hà chân
nhân, khá nổi tiếng trong các tu sĩ Kim đan kỳ trung.

“Tại hạ chỉ là chủ nhà lên tiếng mời, còn lại chư vị cứ theo quy củ giao dịch
hội.” Cực Lạc chân nhân tuy có vẻ cao cấp hơn mọi tu sĩ một bậc nhưng lại tỏ
ra không khó tính lắm, gật đầu bảo.

“Cực Lạc chân nhân nói vậy, tại hạ không rườm lời nữa.” Thôn Hà chân nhân mặt
mũi thập phần uy nghiêm không hề khách khí, đứng dậy, vỗ nhẹ lên nạp bảo nang.

Hoàng sắc quang hoa lóe lên, trong tay có thêm một tinh thạch đan bình trong
suốt.

Trong tinh thạch đan bình lớn cỡ bình hoa thông thường có một dải thúy lục sắc
quang hoa lập lòe, nhìn kỹ thì là một cọng rễ trông như hải mã, hình như vẫn
còn sống, tung tăng trong đan bình.

“Tráng dương chi!” Mấy Kim đan tu sĩ hơi biến sắc, nói ra tên vật đó.

“Đúng thế, là Tráng dương chi, chắc phải một nghìn năm trăm năm trở lên.” Nghe
Kim đan tu sĩ nói tên vật đó, Thôn Hà chân nhân đắc ý gật đầu, nhìn quanh,
“Công hiệu vật này thì không cần tại hạ nói ra, tại hạ muốn đổi một viên thất
cấp cao giai phong hệ yêu đan.”

“Thôn Hà chân nhân, tại hạ có một viên yêu đan như thế, không biết có hợp
không?” Nhìn thấy thứ trong tinh thạch đan bình, Ngụy Tác mắt lóe lên, nhưng
lập tức một lam y tu sĩ mặt mũi âm trầm búng tay, một đạo thanh quang bay đến
chỗ Thôn Hà chân nhân.

“Hả?” Thôn Hà chân nhân hoan hỉ đón lấy thanh quang rồi gật đầu.”Thánh cổ
thanh cầu yêu đan này rất được.” Đoạn ném tinh thạch đan bình cho lam y tu sĩ.

Ngụy Tác liếc lam y tu sĩ, phát hiện Thiên La chân nhân tu vi Kim đan tam
trọng ngồi cạnh đó.

Không phát hiện tung tích Nam Cung Vũ Tinh, Ngụy Tác trầm tĩnh lại, truyền âm
hỏi Hắc Lang chân nhân: “Chân nhân, giao dịch hội này mà muốn mua tranh thì có
quy củ gì không?”

“Để tránh tranh đoạt vô vị, muốn trả giá thì theo quy củ giao dịch hội cứ dùng
cùng loại nhưng cao cấp hơn, ví như Thôn Hà chân nhân cần thất cấp cao giai
phong hệ yêu đan thì chỉ có thể dùng phong hệ yêu thú nội đan bát cấp đê giai
trở lên trao đổi, không thể dùng bảo vật khác.” Hắc Lang chân nhân truyền âm:
“Giao dịch hội kiểu này, trừ phi quyết tâm lấy vật gì đó thì không nên tranh
giá, bằng không tu sĩ bị tranh mua không vui, chưa biết chừng về sau sẽ phiền
hà.”

“Vị đạo hữu này lạ mặt lắm, không biết tu hành ở đâu, đến giao dịch hội định
đổi thứ gì?” Thôn Hà chân nhân và lam y tu sĩ hoàn thành giao dịch thuận lợi,
một giọng nói đột nhiên vang lên.

Người lên tiếng là Cực Lạc chân nhân.

Mục quang y đầy thâm ý nhìn vào Ngụy Tác cạnh Hắc Lang chân nhân.

Nhất thời, mọi Kim đan tu sĩ đều dồn ánh mắt vào gã.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận