Thông Thiên Chi Lộ

Chương 453: Hắc Lang chân nhân

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đây là?”

Đạo độn quang này màu vàng kim chói lòa, lao vút ra khiến nửa trên màn thác
ngừng chảy rồi mới bay ra, thanh thế kinh nhân cực độ. Đột nhiên xuất hiện
tình cảnh đó, đừng nói Phong Tri Du và Trương Châu Dự lạnh buốt trong lòng mà
cả Sư Phi Thanh tỏ vẻ lãnh khốc cũng giật mình.

Độn quang kinh nhân cực độ đó là một dãy kim sắc lâu các bảy tầng, kim quang
chói lòa khiến người ta không thể nhìn thẳng, bên trong châu quang bảo khí,
đèn đuốc sáng trưng, cả tiếng nhạc du dương vọng ra, như lâu các thật sự bay
trên không trung.

Nhưng lâu các lại toát ra uy áp kinh nhân, tốc độ cực kỳ kinh nhân, chi sau
tích tắc, mấy người còn chưa kịp nhìn kỹ thì phi độn pháp khí đó đã tan biến
khỏi thị tuyến.

Ngụy Tác biến sắc.

Thần thức quét vào lại không thấu, rõ ràng phi độn pháp bảo khí thế cực kỳ
kinh nhân này có cấm chế. Phi độn pháp bảo lớn như thế mà có độn tốc hơn hẳn
Ly Hỏa phảng của gã!

Ly Hỏa phảng tại mấy chục thành trì quanh Hải Tiên thành là phi độn pháp bả có
tốc độ hàng đầu, ít nhất dù ở Vân Linh đại lục hay Thiên Huyền đại lục thì
chưa từng thấy phi độn pháp bảo nào có tốc độ cao hơn. Nhưng giờ phi độn pháp
bảo này lại có độn tốc còn hơn Ly Hỏa phảng, thật gã chưa từng nghe thấy.

Gã biến hẳn sắc mặt vì phi độn pháp bảo hình kim sắc lâu các tan biến không
lâu thì truyền tấn ngọc trên eo cũng tắt dần.

Nếu kích phát truyền tấn ngọc phù là Nam Cung Vũ Tinh thì không phải lúc này
nàng dừng kích phát mà đã theo phi độn pháp bảo hình kim sắc lâu các đi xa
rồi.

Nhìn theo hướng kim hoàng sắc độn quang kinh nhân tan biến, gã liên tục thay
đổi sắc mặt dồn một đạo chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù.

Ngụy Tác dồn chân nguyên, truyền tấn ngọc phù không thay đổi gì.

“Thế nào, Xích tinh tử không có vấn đề gì chứ.” Hắc sam tu sĩ cũng bị kim
hoàng sắc độn quang kinh nhân chấn nhiếp, thấy bọn Phong Tri Du chưa ném Thông
linh địa mẫu giác cho mình thì nóng nảy.

“Vị đạo hữu này.” Phong Tri Du gật đầu, định ném Thông linh địa mẫu giác cho
hắc sam tu sĩ, nhưng Ngụy Tác lại giữ nói, vòng tay lãnh tĩnh hỏi tu sĩ không
lấy gì làm thân thiện đó, “Không biết vị đạo hữu này có biết trong độn quang
ban nãy là vị tiền bối nào. Là sư tôn Hắc Lang chân nhân của đạo hữu?”

“Các ngươi đến giao dịch hay nghe ngóng tin tức?” Hắc sam tu sĩ cười lạnh,
nhìn Ngụy Tác một cách đầy thâm ý và khúc Thông linh địa mẫu giác rồi chắp
tay, không nói gì nữa.

Rõ ràng, tu sĩ này có ý, các ngươi nên biết thân biết phận, bỏ Thông linh địa
mẫu giác ra mà hỏi.

“Người ban nãy có quan hệ quan trọng với tại hạ, không hiểu có thể giúp đỡ,
cho biết lai lịch người đó chăng?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường hỏi hắc sam
tu sĩ.

“Định ép ta hả?” Ngụy Tác nói vậy, hắc sam tu sĩ sầm mặt, lạnh lùng nhìn gã,
“Có phải ta không cho biết, ngươi không đưa Thông linh địa mẫu giác?”

Hắc sam tu sĩ nói vậy, Phong Tri Du lạnh mặt lại, định lên tiếng nhưng Trương
Châu Dự ngầm kéo pháp y. Trương Châu Dự đã nhận ra đạo độn quang có quan hệ
quan trọng đối với Ngụy Tác.

“Tại hạ chỉ muốn nhờ đạo hữu cho biết lai lịch người đó, đối với đạo hữu có
khó gì đâu?” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh, “Nếu đạo hữu giúp đượ, tại hạ sẽ hậu
tạ, còn không muốn giúp thì phiền vào thông báo cho sư tôn rằng tại hạ muốn
cầu kiến, không cần chụp mũ cho tại hạ là ép hay không ép.”

“Nói năng hay lắm, bất quá mỗ không thừa lời.” Hắc sam tu sĩ hừ lạnh: “Cho
ngươi biết, mau giao Thông linh địa mẫu giác cho ta, còn không dù giết hết các
ngươi, người ta cũng chỉ cho là các ngươi tham lam Xích tinh tử. Còn lớn lối
muốn gặp sư tôn, Ngươi tưởng mình là ai? Kim đan đại tu sĩ hả?”

“Nếu mỗ là Kim đan đại tu sĩ thì sao?” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh hỏi hắc sam
tu sĩ.

“Ngươi…” Hắc sam tu sĩ định nói, đột nhiên biến hẳn sắc mặt, cùng lúc uy áp
hùng hậu từ Ngụy Tác phát ra khiến y rúng động, không thở nổi.

“Ngươi… Tiền bối… Tiền bối che giấu tu vi? Tại hạ ban nãy thất lễ, xin
tiền bối đừng trách.” Hắc sam tu sĩ ngẩn ra rồi nhăn nhó định thần, xưng hô
cũng thay đổi.

“Người đi ban nãy là sư tôn Hắc Lang chân nhân của các hạ?” Ngụy Tác hỏi hắc
sam tu sĩ.

“Tiền bối đó không phải sư tôn, chỉ ngang qua thì ghé vào.” Hắc sam tu sĩ
không dám chần chừ, Ngụy Tác vừa vận chân nguyên và thần thức uy áp là y biết
gã lợi hại hơn sư tôn Hắc Lang chân nhân, lại không biết gì về gã, Kim đan kỳ
đại tu sĩ hành sự không hề cố kỵ, chọc giận gã thì dù gã không động thủ đối mà
lấy cả Xích tinh tử lẫn Thông linh địa mẫu giác đi thì y không biết ăn nói thế
nào với Hắc Lang chân nhân, sẽ bị trừng phạt. Nói đoạn, y run thầm bổ sung:
“Lai lịch tiền bối đó thế nào thì tại hạ cũng không biết.”

“Vậy có thể vào thông báo là mỗ cầu kiến sư tôn các hạ không.” Hắc sam tu sĩ
thập phần phối hợp, Ngụy Tác mềm bớt khẩu khí. Gã biết không thể đuổi kịp đạo
độn quang ban nãy, nên đành hỏi thăm Hắc Lang chân nhân. Tu vi của Nam Cung Vũ
Tinh tất nhiên không phải chủ nhân đạo độn quang đó.

“Xin tiền bối đợi một chút, vãn bối vào thông báo cho sư tôn.” Hắc sam tu sĩ
không dám chậm chễ, quay mình đi vào thác nước.

“Huynh đệ, thật ra là việc gì?” Hắc sam tu sĩ vừa vào, Trương Châu Dự không
nén được hỏi Ngụy Tác.

“Lúc tại hạ ở Linh Nhạc thành có một vị hảo hữu cũng từng trải sinh tử như với
huynh đệ, vẫn dùng truyền tấn ngọc phù này liên lạc. Từ mấy năm trước bặt tin,
nhưng ban nãy truyền tấn ngọc phù lại sáng lên.” Ngụy Tác không giấu, đưa
truyền tấn ngọc phù cho Trương Châu Dự xem, “Nếu không nhầm thì vị đó ở trong
phi độn pháp bảo ban nãy.”

“Hảo hữu cái gì, không phải hồng nhan tri kỷ hả, trước mặt bọn mỗ đừng giả
đò.” Trương Châu Dự nghư Ngụy Tác nói vậy, cười hắc hắc đầy ám muội.

“Sao đạo hữu biết?” Ngụy Tác tròn mắt.

“Nam nhân với nhau không bao giờ như thế, nam nhân có giao tìnhđến đâu cũng
đều thấy đối phương có khoảng trời riêng, chưa biết chừng lúc nào cũng thoải
mái, việc gì phải đem theo vật như thế.” Trương Châu Dự cười hắc hắc, “Bất quá
hồng nhan tri kỷ này tình thâm ý trọng lắm đây, không thì vô sự sao lại kích
phát truyền tấn ngọc phù, mỗi lần như thế là nhớ đến huynh đệ. Chắc chắn nàng
ta không thể biết huynh đệ có mặt gần đây.”

“Chuyện đó…” Ngụy Tác chợt thấy tim đập nhanh, không nói thành lời.

“Đạo độn quang này bất phàm, lao đi với khí thế lăng nhân, tựa hồ hoàn toàn
không e dè Hắc Lang chân nhân, thân phận chắc không kém Hắc Lang chân nhân.”
Phong Tri Du tỏ vẻ ngưng trọng.

“Không biết đạo hữu phương nào đến bái phỏng tại hạ?” Cùng lúc, tiêng cười
sang sảng vang lên trong thác.

Thác nước chợt được vén lên như rèm cửa, đích xác có bố trí thủy hệ pháp trận.

Cùng tiếng nói vang vang, một trung niên tu sĩ cũng mặc hắc sắc pháp y, thân
hình trung bình, chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt hơi vàng vọt hiện rõ thân ảnh,
vòng tay với bọn Ngụy Tác, choi như chào hỏi.

Quanh mình hắc sam tu sĩ cuồn cuộn hắc sắc linh khí, hình thành hình con sói
đen, có nhiều con khác nhỏ hơn vây quanh, rõ ràng Hắc Lang chân nhân.

“Tại hạ Quý Lý, là tán tu tu hành ở bên ngoài Thiên khung. Lần này muốn cùng
đạo hữu giao dịch, chỉ vì có việc không hiểu nên mong đạo hữu giúp.” Ngụy Tác
vòng tay, đưa Thông linh địa mẫu giác đến cho Hắc Lang chân nhân.

“Đa tạ đạo hữu mang đồ tốt đến.” Hắc Lang chân nhân mặt mũi hiền hòa, thu
Thông linh địa mẫu giác, mỉm cười: “Tại hạ nghe tiểu đồ nói, Quý đạo muốn tìm
hiểu về đạo độn quang vừa nãy, thứ cho tại hạ lắm mồm, không hiểu đạo hữu có
dụng ý gì?”

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận