Khi đi mọi người không biết thế giới lữ giả ở chốn nào, là tồn tại như thế
nào.
Bọn họ chia tay Bắc Đẩu đoàn, nhiều người cần về nhà. Mấy người Độc Cô gia,
Thủy Tinh cùng về Bắc Đẩu hành tỉnh, dù bọn họ là thánh binh sư nhưng không có
gì đáng khoe khoang trong Độc Cô gia.
Thủy Tinh hỏi:
– Vong Linh huynh muốn đi cùng chúng ta đến Bắc Đẩu?
Vong Linh huynh trả lời:
– Đúng vậy! Vu huynh đã bảo nếu ta không có chỗ dung thân thì đi Bắc Đẩu, ta
chưa từng có chôn dung thân.
Vong Linh huynh thành Ma Đạo Sư thánh giai, trong một tháng qua gã tập trung
nghiên cứu sức mạnh hắc chú, có chút tiến bộ. Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác vẫn giữ
hình dạng vong linh, tuy đã báo thù xong nhưng bọn họ không muốn tan biến.
Thế giới muôn màu thế này trước khi nhìn đã mắt làm sao nỡ tan biến?
Vong Linh huynh cùng mọi người quay về Bắc Đẩu hành tỉnh.
Lại qua mấy ngày. Các thiên tài bùng nổ khiến nhân loại, trăm tộc dậy sóng
hăng hái, khắp nơi có thiên tài khiêu chiến với Cổ Duệ chi dân, tham gia chiến
đấu ở tiền tuyến. Cũng vì những kích tình này khiến chiến tranh bình lặng đã
lâu sắp bắt đầu, may mắn đám thiên tài kia vừa vào thánh giai, ảnh hưởng có
hạn, chỉ đánh trận nhỏ.
Không biết sao có cảm giác bão tố sắp đến, thiên tài đang tích lũy cho đại
chiến sau này.
Nhưng rất nhanh kích tình thiên tài trẻ bị tin đồn khác che giấu. Độc Cô gia
chủ bỗng nổi khùng, nghe nói gã đấu với sáu cao thủ thần giai, trong đó có hai
người là Ma Đạo Sư thần giai của Ma Pháp đế quốc. Độc Cô gia chủ giết tới cửa
nhà cao thủ thần giai, chỉ vài nhát kiếm đánh thần giai lún xuống đất. Sáu
trận thắng cả sáu, không có trận nào khiến Độc Cô gia chủ thấy vất vả.
– Không cần ta nói nhiều các ngươi nên biết tại sao mình bị đánh. Hừ, không
phải ta sợ lực lượng thần giai của các ngươi nên không dám giết, ta để mạng
các ngươi lại cho Vu Nhai lấy!
Độc Cô gia chủ đi đến đâu cũng chỉ đánh tay chân, vài nhát kiếm chém cao thủ
thần giai mình đầy vết thương, để lại mấy vết kiếm sâu trên địa bàn của họ,
không nói không rằng rời đi. Sau khi thắng cả sáu trận, Độc Cô gia chủ để lại
một câu như thế. Lời nói hoặc thủ đoạn của Độc Cô gia chủ đều gây sóng to gió
lớn, quan trọng là thực lực Độc Cô gia.
Sau này có người Độc Cô gia nói:
– Độc Cô gia ta yên lặng quá lâu nên cho rằng chúng ta dễ ăn hiếp? Chúng ta
cũng không phải không nói lý, nếu người Độc Cô gia ta có lỗi thì chết không
dáng tiếc, nhưng cái kiểu ăn hiếp đến trên đầu chúng ta, ha ha, chuẩn bị chịu
chết đi.
Mọi người suy đoán có chuyện gì, khi ấy nhiều người nhiều miệng nhưng có quá
nhiều phiên bản tin đồn. May mắn có một chi tiết giống nhau là đệ tử của các
trưởng lão thần giai vây giết Vu Nhai, bị hắn giết ngược lại. Nghe nói một
mình Vu Nhai cuồng giết mấy chục thiên tài cùng đẳng cấp, cực kỳ khủng bố,
tiếc rằng hắn đã bị buộc đến một tuyệt địa nào đó. Bởi vậy Độc Cô gia chủ mới
tức giận xách kiếm tới cửa nhà người ta phá.
Thế hệ trẻ khủng bố, thế hệ trước cũng kinh khủng, Độc Cô gia quá bá đạo. Ngọn
núi lớn này đến bao giờ mới ngã đây? Điều an ủi duy nhất là Vu Nhai vẫn họ Vu,
nhiều kẻ ác ý mỉa mai.
Tóm lại tạm thời Thần Huyền đại lục bình tĩnh, không có thiên hạ đại loạn.
Vu Nhai không biết nhiều chuyện đó, mọi người cho rằng hắn chết chắc trong
vòng bảy ngày nhưng bây giờ hắn vẫn sống khỏe mạnh. Đã qua hơn một tháng, Vu
Nhai chỉ hơi chật vật. Lúc này Vu Nhai đi cùng Tiểu Hắc, trên người mặc chiến
giáp tả tơi. Nếu Vu Thuấn sống lại cũng không nhận ra đây la chiến giáp gã
từng dùng.
Đúng vậy, đây không phải Thí Thần binh giáp bình thường mà là chiến giáp cường
đại Vu Thuấn từng mặc, thế nhưng giờ đây nó không thành hình.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Hết cách, khu vực vòng ngoài khủng bố đương nhiên phải mặc kín kẻ. Nhờ chiến
giáp này giúp Vu Nhai né mấy lần bị thương trí mạng. Còn một điều Vu Thuấn
không nhận ra đó là Vu Nhai mặc chiến giáp của gã mà hành động thì thập thò,
không chút hình tượng vương giả.
Tiểu Hắc càng tệ, mắt nó hấp háy xấu xa hơn cả Vu Nhai, nói chính xác hơn là
tham lam.
Mắt Vu Nhai chớp lóe nói:
– Tiểu Hắc, quy tắc cũ, ta hấp dẫn con to xác kia chú ý, ngươi thừa dịp cướp
đồ trong hang của nó, không chừng lần này có thần chi nguyên.
Trước mặt Vu Nhai và Tiểu Hắc là một con Quy Tê Thú to lớn, bộ dạng cồng kềnh.
Vu Nhai ở trong khu vực vòng ngoài hơn một tháng, hắn biết rõ quái thú nơi đây
không hề vụng về.
Không, phải nói quái thú trong thế giới lữ giả không vụng về chút nào, bởi vì
chúng nó là thánh giai, cồng kềnh cách mấy vẫn hơn thiên binh sư tứ đoạn. Vu
Nhai mới vào khu vực vòng ngoài đã bị áp chế thực lực xuống còn cảnh giới ‘mới
vào thiên binh sư’. Bây giờ Vu Nhai được thiên binh sư tứ đoạn là nhờ điên
cuồng tu luyện lại, đây là kết quả trong hơn một tháng.
Tuy nói là quái thú khu vực vòng ngoài có thực lực không mạnh hơn vòng giữa
bao nhiêu, nhưng người bị áp chế đến mới vào thiên binh sư đối diện quái thú
thánh giai thì làm sao đánh? Không cách nào đánh, dù bây giờ Vu Nhai đến thiên
binh sư tứ đoạn cũng đành bó tay.
Đến bây giờ Vu Nhai chưa ngay mặt đánh nhau với bất cứ con quái thú nào.
Vu Nhai lấy làm lạ là không hiểu sao sau khi bị áp chế thực lực có thể tu
luyện lại, vậy khi hắn không bị áp chế sẽ là bộ dạng gì? Vọt lên thánh binh sư
sao? Lúc này Vu Nhai bất chấp nghĩ nhiều, nếu không nâng cao thực lực, càng đi
sâu vào khu vực vòng ngoài sẽ càng khó khăn hơn. Khi đó không chừng bị đè
xuống địa binh sư thì Vu Nhai sống thế nào?
Không đỉnh thiên binh sư nào bước vào khu vực vòng ngoài, hoặc nên nói từng có
nhưng nhanh chóng bị làm thịt.
Bởi vậy không ai giải thích cho Vu Nhai, hắn chỉ có thể dựa vào mình đi thử
nghiệm, tìm hiểu. Trong quá trình tìm hiểu Vu Nhai cần có thuốc bổ, ví dụ như
thần chi nguyên. Trong khu vực vòng ngoài không thiếu thốn thần chi nguyên, ít
nhất hơn một tháng qua Vu Nhai lấy được bốn phần. Trước mắt Vu Nhai không biết
có thần chi nguyên thứ năm không, hắn và Tiểu Hắc đều rất mong chờ.
Dù không có thần chi nguyên, quái thú cất chứa toàn là đồ tốt.
Nếu trưởng lão thần giai nào trông thấy chuyện Vu Nhai, Tiểu Hắc sắp làm sẽ
hoảng hốt rớt cằm. Trộm báu vật của quái thú? Hành động này có thể làm tùy
tiện sao? Đại năng thần giai đến khu vực vòng ngoài bị áp chế xuống thánh
giai, có vài nơi áp chế bọn họ mới vào thánh giai, cộng với hoàn cảnh chỗ này,
các thần giai không dám xuống tay vơi quái thú, sẽ dễ tiêu đời.
Đến thực lực như thần giai sẽ không mong chết dễ dàng, lá gan nhỏ hơn Vu Nhai.
Vu Nhai và Tiểu Hắc lén lút núp trong thiên nhiên không bị Quy Tê Thú thấy.
Vu Nhai nhìn trời, con ngươi co rút, nói nhỏ với Tiểu Hắc:
– Tiểu Hắc, đã đến lúc, chuẩn bị!
Tiểu Hắc kêu lên:
– Chít chít!
Bắt đầu hành động.