Cùng lúc đó, một đoàn ánh sáng chậm rãi bay xuống, là thiên phú chi nguyên
khác với quy tắc chi nguyên, thuộc tính thổ và mộc. Đây là thiên phú chi
nguyên trong cơ thể quái thú khủng long, dồ tốt rơi từ người boss cuối cùng
trong hiệp cốc.
Đoàn sáng rơi vào tay Vu Nhai.
Ánh mắt mọi người di chuyển theo đoàn sáng nhìn hướng Vu Nhai.
Vu Nhai cười khẽ, giao đoàn sáng vào tay Thủy Tinh, bao gồm hai chiếc không
gian giới chỉ.
– Mọi người yên tâm, hai không gian giới chỉ của Nhiếp Võ Tĩnh, nam nhân
trung niên có không ít thiên phú chi nguyên, khi đó ai ra sức sẽ có phần. Thủy
Tinh, nàng hãy kiểm kê xem bên trong có thứ gì quan trọng hoặc chứng cứ không?
Đặc biệt là chứng cứ của kẻ âm mưu sau lưng.
Tuy nói hung thủ là Bạch Trọc, đã dùng đạo cụ ma pháp ghi chép ghi lại nhưng
không có chứng cứ chắc chắn chỉ chứng vào gã. Vu Nhai không biết khi hắn đến
quảng trường thì chứng cứ đã là đồ thừa.
Thủy Tinh dịu dàng quan tâm:
– Ừm! Ngươi hãy mau dùng thuốc trị thương đi.
Vu Nhai cười khờ, nói với Vong Linh huynh:
– Vong Linh huynh xem thử có thể triệu linh hồn của nam nhân trung niên được
không? Khi đó sẽ biết nhiều hơn, ngươi có rất nhiều cách buộc hắn phải khai
ra.
Nghe lời của Vu Nhai, mắt mọi người sáng rực. Đúng, chỉ cần có linh hồn nam
nhân trung niên thì mọi chuyện rõ ràng.
Vu Nhai nhẹ nhàng sắp xếp:
– Tiếp theo chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ. A, đã có người dòm ngó chúng ta, chắc
là trong chiến đấu thứ che chắn bia lữ hành bị phá hư, giải trừ. Ta nghĩ rất
nhanh sẽ có người đến đón chúng ta trở về.
Mới rồi Vu Nhai cảm nhận bị rình rập từ nơi nào đó, cảm giác giống như hai lần
trước. Tin tưởng công hội lữ giả đã chú ý đến tình huống nơi này, có lẽ là bởi
vì Nguyệt Lâm Sa bỗng nhiên tăng tốc? Hai nội ứng trong Ủng Hộ Công Chúa đoàn
bị Nguyệt Lâm Sa bắt giữ, không biết bọn họ có cách đặc biệt gì báo cho hung
thủ, tức là Bạch Trọc biết trước không?
Mặc kệ nó, điều nên làm thì Vu Nhai đã làm, bây giờ chỉ chờ phản ứng của công
hội lữ giả.
Nói đến hai nội ứng, bên Bắc Đẩu đoàn ngay từ khi chiến đấu bắt đầu đã không
thấy bọn họ đâu, hình như chạy ra phù văn trận trước. Vu Nhai nhìn xung quanh,
thấy hai nội ứng run lập cập trong một cái hố Vu Nhai kéo hai nội ứng trở về
nhốt chung với hai nội ứng bên Nguyệt Lâm Sa.
Tuy bọn họ không biết nhiều nhưng có thể khai ra nhiều người. Hừ, Vu Nhai sẽ
không buông tha cho ai tham gia kế hoạch này. Không chỉ vì bản thân Vu Nhai,
hắn đã hứa với Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác, đặc biệt chiêu đãi Uông Thịnh xem như
báo mối thù máu cho hai người.
Tiếp theo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Thủy Tinh sửa sang ra mấy chục phần
thiên phú chi nguyên. Toàn bộ thành viên Bắc Đẩu đoàn mỗi người được một phần,
còn lại mười mấy phần thì giao cho Nguyệt Lâm Sa phân phối.
Nếu không có Nguyệt Lâm Sa sợ là chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Nếu Lâm
Mộc Phong đến, thiên phú chi nguyên của nam nhân trung niên sẽ không thuộc về
Bắc Đẩu đoàn.
Thiên phú chi nguyên vô dụng với Vu Nhai nên hắn không lấy phần nào.
– Ba phần này đưa cho các ngươi.
Đám người nhìn Vu Nhai, cảm thấy hắn còn thánh khiết, cao nhã hơn cả hoa sen
tuyết. Vu Nhai thật là đại công vô tư. Lời nam nhân trung niên nói trước khi
tự bạo khiến mọi người tin tưởng một mình Vu Nhai giết hết hạch tâm đoàn đội.
Rất nhanh bọn họ thấy Vu Nhai lấy ba phần thiên phú chi nguyên ra khỏi không
gian giới chỉ đưa cho Vu Nhai, Vu Tiểu Dạ, Nguyệt Lâm Sa.
Thánh khiết, đại công vô tư cái con khỉ! Không chừng Vu Nhai đã dung hợp bao
nhiêu phần, lén giấu bao nhiêu thiên phú chi nguyên.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của mọi người sẽ la lên: Oan quá!
Tạm thời không nói Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ thấy Vu Nhai tặng thiên phú chi
nguyên cho Nguyệt Lâm Sa trong lòng khó chịu như thế nào.
Giải quyết xong mọi việc bây giờ chỉ chờ đợi, nghỉ ngơi lấy sức. Mỗi mình Vong
Linh huynh bận rộn. Dường như lúc còn sống thực lực của nam nhân trung niên
quá mạnh nên Vong Linh huynh ngưng kết linh hồn không quá thuận lợi.
Vu Nhai không đi tìm những huyền binh bản mệnh chiến lợi phẩm.
Một là vô dụng với Vu Nhai, dù sao đa số chỉ là thánh binh. Hai là các đại
nhân vật quảng trường đang nhìn, Vu Nhai không cần vì những thứ dệt hao trên
gấm gây thêm rắc rối.
Trong khi đám người Vu Nhai nghỉ ngơi, trong quảng trường thế giới lữ giả, hội
trưởng Lữ Giả ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trên bia lữ hành. Mặt hội
trưởng Lữ Giả trắng bệch, giọng trầm thấp vang vọng thật xa.
– Đây rốt cuộc là chuyện gì? Có ai nói cho ta biết?
Không biết là lần thứ mấy hội trưởng Lữ Giả đặt câu hỏi.
Thật ra trên quảng trường trừ kẻ có âm mưu ra những người khác đầu óc mờ mịt.
Vu Nhai đã đoán sai, người trên quảng trường không phải thấy Nguyệt Lâm Sa
tăng tốc mới nổi lên nghi ngờ mà Lâm Mộc Phong từ bên trong truyền ra tiếng
nói:
– Xảy ra chuyện lớn, lập tức tỏa định Vu Nhai, mau!
Lâm Mộc Phong nói xong biến mất, mọi người trên quảng trường không hiểu ra
sao. Tuy nhiên Lâm Mộc Phong sẽ không bỗng dưng động kinh, mọi người cắt hình
ảnh sang Vu Nhai, bất chấp tiêu hao ma tinh. Khi hình ảnh chiếu vào người Vu
Nhai, bọn họ ngơ ngác nhìn Thanh Mộc Á Long hiệp cốc hoàn toàn thay đổi.
Có người thầm khó hiểu. Thanh Mộc Á Long hiệp cốc vì địa hình kỳ lạ, không thể
bị ghi hình nhưng tại sao bây giờ nhìn được? Bọn họ mới nổi lên nghi ngờ thì
thấy nam nhân trung niên bị Bắc Đẩu đoàn, Ủng Hộ Công Chúa đoàn bao vây chính
giữa tự bạo. Bọn họ không thấy nam nhân trung niên tự bạo, không nghe được di
ngôn cuối cùng của gã.
Bởi vậy nên người trên quảng trường tạm thời không biết Vu Nhai giết hết
nguyên hạch tâm đoàn đội. Xác ba người Nhiếp Võ Tĩnh bị tự bạo nổ tan xác
không thành hình, bởi vậy trưởng lão thần giai chưa nổi điên.
Trời biết khi trưởng lão thần giai thấy xác chết các đồ đệ có xúc động lao vào
thế giới lữ giả, giết Vu Nhai trước rồi mọi chuyện tính sau không? Các trưởng
lão thần giai không rõ ràng bố cục của Bạch Trọc, bọn họ rất tin tưởng vào đồ
đệ của mình. Chỉ cần không đi ra khu vực vòng ngoài thì hạch tâm đoàn đội sẽ
không bị gì, trưởng lão thần giai chưa từng nghĩ đến toàn đội bị tiêu diệt.
Một người diệt nguyên hạch tâm đoàn đội càng là chuyện không thể.
Trưởng lão thần giai hoàn toàn không suy nghĩ đến điều này, bây giờ điều bọn
họ suy đoán được là có lẽ kế hoạch có thay đổi.
Sau đó trưởng lão thần giai thấy Vu Nhai dàn xếp sau cuộc chiến, bọn họ vẫn
không hiểu gì hết. Mọi người thấy Vu Nhai phân phát mấy chục phần thiên phú
chi nguyên, đám người bị đào thải mắt xanh biếc nhìn chằm chằm.
Mọi người đều khó hiểu hỏi:
– Hoàn toàn không biết là tình huống gì, tại sao Chu Điệp có mặt ở chỗ kia?
Còn bị Bắc Đẩu đoàn, Ủng Hộ Công Chúa đoàn vây công, tự bạo? Bốn thiên tài bị
trói là sao? Rốt cuộc là chuyện gì?
Thì ra nam nhân trung niên tên là Chu Điệp, dù gì gã thuộc một trong những
người phụ trách Bắc Đẩu đoàn, nhiều người biết mặt.
Chỉ có Bạch Trọc đứng chết trân, há hốc mồm. Bạch Trọc không dám tin điều mình
nhìn thấy.