Hùng Khai Sơn cũng không vì thế mà dừng lại, chân tiếp tục sải bước. Đại đao
trong tay hắn lần thứ hai lại tiếp tục quét qua.
Kết quả cũng không khác biệt lắm!
Hiện tại, Hùng vương căn bản không cần chiêu thức gì, chỉ đơn giản là trái
phải một đao, lặp lại một cách tuần hoàn. Từng cái đầu người, giống như là một
cái nồi bị ném ra bên ngoài khỏi bếp lò đỏ rực, bị đánh mà bật ra bên ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc vang lên!
Phía sau hắn, sáu nghìn chiến sĩ Thiên Phạt mỗi một người đều dùng một thanh
trường đao Phệ Huyết Hùng Binh. Tuy rằng không có khoa trương như Hùng Khai
Sơn, nhưng so với binh khí bình thường thì dài gấp đôi, nặng gấp ba! Tất cả
bọn chúng đồng dạng đều dùng hình thức xung phong liều chết, mỗi một nơi bọn
chúng đi qua đều là máu chảy thành sông, đầu người tung ra không ngớt, những
cánh tay, chân bị cụt vương vãi khắp bầu trời!
Trước mắt bao người, thân thể to lớn của Hùng Khai Sơn đột nhiên bay lên trời.
Một đao mạnh mẽ thu lại, sau đó thân hình xoay tròn giữa không trung, một đao
khủng bố đã muốn chém xuống!
– Các huynh đệ! Trận chiến hôm nay các ngươi có đã nghiền không?
Tiếng cười của Hùng Khai Sơn ồm ồm, chấn động thiên địa.
– Đã nghiền! Cực kỳ đã nghiền!
Sáu nghìn chiến sĩ sôi nổi cười to, cùng với máu tươi giàn giụa trên khuôn mặt
là vẻ mặt không đổi sắc, phấn chấn của bọn họ.
– Các ngươi giết đã đủ chưa?
Lại là hai đao như sét đánh ngang tai được chém ra ở cuối chân trời!
– Chưa có đủ! Còn xa mới đủ!
Một trận rống to đáp lại thanh âm của hắn.
– Có muốn tiếp tục đã nghiền hay không?
Hùng Khai Sơn ngửa mặt lên trời cười lớn, đao phong lóng lánh trước người hắn
tỏa ra không ngừng, máu chảy tung tóe ở không trung, đầu người bay loạn xạ.
– Muốn!
– Muốn đã nghiền thì hãy tiếp tục giết sạch đám cẩu tạp chủng ngoại bang này!
Xem xem giết toàn bộ bọn chúng có đủ đã nghiền hay không?
Hùng Khai Sơn rống to một tiếng, giờ phút này Hùng Vương đã hoàn toàn tiến vào
trạng thái hưng phấn.
Hiện tại trong lòng Hùng vương ngoại trừ ý niệm giết chóc thì không còn suy
nghĩ nào khác!
– Giết sạch đám cẩu tạp chủng ngoại bang này! Giết sạch đám cẩu tạp chủng
ngoại bang này! Rống! Rống! Rống!
Chiến ý trong lòng sáu nghìn chiến sĩ lại tăng thêm một bước, một đám sải bước
dài, liều mạng vọt lên phía trước!
Mấy ngàn đại đao nối liền với nhau tạo thành một mảnh sáng chói, liên tiếp
chém ra, tạo ra một hồi gió tanh mưa máu trên bầu trời. Đám dị tộc đồng thời
cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ hồ tại sự giao phong vừa rồi có mấy ngàn
dị tộc chết thảm dưới đao của sáu nghìn chiến sĩ Thiên Phạt!
Nhưng những tên quái vật này giống như là mất đi thần trí! Hai mắt đỏ hồng
cũng không gào khóc, biết rõ là không địch lại cũng hung hãn không sợ chết
xông lên. Triển khai chiến thuật biển người lấy đông đánh ít!
Hùng Khai Sơn xung phong tiến lên đầu tiên. Thân thể cường tráng cao ba
trượng, rắn chắc như một pho tượng của hắn ở bên trong đám người dị tộc tấn
công mãnh liệt. Những tên dị tộc có tu vi thấp kém hơn những tên khác liền bị
hắn một cước đạp xuống dưới đất vang lên một tiếng “Ba” vang dội, giống như là
hắn đang dẫm đạp lên một con cóc, một đạp dẫm cho bọn chúng thành thịt nát
vậy!
Ầm một tiếng, thân thể Hùng Khai Sơn khẽ chấn động, ngẩng đầu lên nhìn về phía
xa, chỉ thấy một thân ảnh trước mặt hắn đang lảo đảo lùi về phía sau.
Đức Khố Bộ Thưởng!
Đây chính là trở ngại duy nhất từ lúc Hùng Khai Sơn bắt đầu điên cuồng lao vào
địch nhân chém giết tới giờ! Cũng là người duy nhất có thể chính diện ngăn cản
bước chân thần tốc giết dị tộc của Hùng vương hắn!
– Tên hỗn đản, mau báo danh!
Hùng Khai Sơn hét lớn một tiếng, không khí tựa hồ cũng vì một tiếng hét của
hắn mà khẽ run lên một cái. Máu tươi trên không trung tạo thành một cột máu
cũng vì tiếng hét của hắn mà tuôn ra rồi rơi xuống đất.
– Con súc sinh chết tiệt Hắc Hùng! Bổn tọa chính là Đức Khố Bộ Thưởng!!
Đức Khổ Bức Thưởng toàn lực ra tay cùng Hùng Khai Sơn liều mạng đánh một
chưởng. Trường đao trong tay Hùng vương vì giao thủ với Đức Khổ mà bị cắt
thành bảy tám đoạn, hai tay của hắn đầm đìa máu tươi. Ngay cả khóe miệng hắn
hiện giờ cũng có máu tươi đang chảy xuống!
Thực lực của hắn tuy rằng không kém nhưng lại dùng đan dược để tăng lên thực
lực cho nên lúc chiến đấu sẽ phát sinh ra nhiều vấn đề, chênh lệch lực lượng
thực sự quá lớn!
– Hỏng quần sẽ không thượng? Con bà nó chứ? Đây là cái tên chó má gì vậy?
Nguyên bản ban đầu ta cứ tưởng rằng con người các ngươi đã biến thái như vậy,
không ngờ đến cái tên cũng biến thái nốt!
Hùng Khai Sơn trừng mắt nói:
– Ta kháo! Chẳng lẽ mỗi ngày các ngươi đều phải cởi quần xem mông sao? Hai
người các ngươi cùng sống chung trên một cái thân còn dùng chung cái dưới,
thực sự là ghê tởm! Nhìn thấy Hùng gia gia ta còn không mau đi thắt cổ tự vẫn
đi? Còn chờ cái gì nữa? Còn muốn để Hùng gia gia ngươi động thủ sao?
Đức Khố Bộ Thưởng bị Hùng vương nói nhảm tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, tựa
hồ như bao nhiêu máu đều dồn hết lên mắt. Có vẻ như là muốn hộc máu ra ngoài.
Hắn tức giận hét lớn một tiếng:
– Phách cáp!
– Cây cỏ? Loại người như ngươi đối với Hùng gia gia cũng không có tác dụng,
cho dù ngươi có đem bà ngoại ngươi đến cũng không có tác dụng.
Hùng Khai Sơn liếc mắt khinh bỉ, mắt đỏ rực lên:
– Đến đây đi, để ta chặt cái đầu chó của ngươi, tiễn ngươi một đoạn đường!
Trường đao trong tay hắn ngay lập tức vung mạnh ra kèm theo tiếng xé gió rền
vang!
Một khắc này, trường đao chém xuống mang theo kình phong mạnh mẽ, lấn áp cả
tiếng gào thét của gió Đông Bắc.
Đức Khố Bộ Thưởng chỉ cảm thấy thiên địa trong lúc đó bỗng nhiên tối sầm lại,
hết thảy mọi sự vật trong thiên địa đều biến mất chỉ còn một đao đoạt mệnh
này!
Trong lòng hắn thầm kêu không xong, biết mình đang phải đối mặt với một địch
nhân dũng mãnh. Tuy rằng huyền công của mình so với hắn cũng không kém là bao,
nhưng giờ phút này hắn cũng đã bị khí thế của đối phương chấn nhiếp!
Cao thủ so chiến với nhau, không giữ được tâm tình tốt chẳng khác nào đã bại
một nửa!
Đức Khố Bộ Thưởng nào còn dám lơ là. Hắn quát to một tiếng, tức thì một mảng
sương mù nồng đậm ầm ầm tuôn ra, bao phủ mấy chục trượng trong không gian. Hắn
hung hăng nói:
– Hùng Vương! Ngươi là vương giả Thiên Phạt, có dám đơn đả độc đấu với ta
không?
Ẩn sát thuật!
Hùng Khai Sơn trong lòng hiện tại đang nhớ lại lời nhắc nhở của Ưng Vương lúc
trước: Ẩn sát thuật không thích hợp hỗn chiến!
Hắn không khỏi cười lớn một tiếng:
– Tốt! Chẳng nhẽ bổn vương lại sợ loài dị tộc ngoại lai như ngươi sao?
Đức Khố Bộ Thưởng mặt mày rạng rỡ, nhanh chóng thay một thanh đao khác, nhe
răng cười nói:
– Hùng vương quả nhiên là người gan dạ! Nếu là đàn ông thì hãy đi theo ta!
Nói xong hắn dẫn đầu bay lên trên bầu trời. Vì dẫn Hùng vương hắn đặc biệt còn
hạ một luồng khói đen ở đằng sau cho Hùng Vương biết chỗ mình đi qua. Ý muốn
nói, ta đã đi qua nơi này rồi, ngươi mau tới đây đi. Chúng ta đơn đả độc đấu,
xem ta lấy yếu thắng mạnh, chém cái đầu gấu của ngươi xuống xem như thế nào!
Ẩn sát thuật quả thực là không thích hợp hỗn chiến. Hơn nữa quy mô chiến
trường trước mắt lại lớn như vậy, cho nên Đức Khố Bộ Thưởng sau khi đạt được
hiệp nghị với Hùng vương liền lập tức bay lên không rời khỏi trận chiến. Trong
nháy mắt đã bay ra ngoài hơn bốn năm mươi trượng!
Hắn hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần một khi Hùng vương đuổi theo hắn, hắn tự tin
có thể dựa vào ẩn sát thuật để đàu giỡn giết chết đối phương!
Hùng vương khinh thường liếc hắn một cái. Trong hai mắt hiện lên vẻ giảo hoạt,
đột nhiên hét lớn một tiếng:
– Ta tới đây!
Trong long Đức Khố Bộ Thưởng mừng rỡ không thôi!
Hùng Khai Sơn sau khi rống lên một tiếng, thân hình khẽ gập lại một cái, hương
về phía dị tộc đông như kiến kia vọt tới. Cùng lúc đó đại đao cũng vung ra,
đao quang sáng trắng lướt qua, ít nhất cũng có vài trăm tên dị tộc kêu thảm,
đầu lìa khỏi cổ!
Ngay sau đó, thân thể Hùng vương giống như Lôi Thần giáng xuống trần gian, lao
vào vị trí có dị tộc đông nhất. Thân hình khẽ co lại, đại đao được thu về bên
mình. Sau đó thân thể hắn giống như một con quay trên mặt đất, lấy mặt đất làm
trụ xoay tròn tiến về phía trước. Đại đao trong tay hắn hợp cùng với thân thể
tạo thành một vòng sáng, mỗi một lần di chuyển mang theo máu tươi chảy xuống
cuồn cuộn không ngừng!
Máu chảy vô tận!
Phốc Phốc Phốc Phốc …
Vô số phần còn lại của chân tay đã bị cụt nương theo đao quang, theo đó là
tiếng kêu thảm thiết, liên miên không ngớt hết đợt này đến đợt khác vút lên
trời cao!
Đức Khố Bộ Thưởng bay ra ngoài hơn trăm trượng mới phát giác ra có chút không
thích hợp. Quay đầu lại, nhìn thấy cảnh trước mặt hắn cơ hồ tức giận tới mức
mắt tối sầm lại. Cơ hồ muốn ngã từ trên trời rơi xuống đất!
– Hùng vương! Ngươi vô sỉ! Đê tiện! Ngươi … Ngươi … Ngươi đã đồng ý với lão
tử đơn đả độc đấu, mà hiện tại ngươi đang làm cái gì đó? Ngươi có phải là đàn
ông không?
Đức Khố Bộ Thưởng tức giận tới mức hộc máu, thân hình khẽ run run.
Nếu như hắn còn đang ở chỗ cũ ngăn cản Hùng Khai Sơn thì tộc nhân của hắn
trong nháy mắt đâu bị con gấu này giết mấy trăm người.
Tên khốn này! Nói không giữ lời. Tinh thần võ sĩ của hắn không biết vứt ở xó
xỉnh nào!
Hùng Khai Sơn nhắm mắt bịt tai làm ngơ, không thèm đáp lời hắn, ra sức vung
đại đao trong tay, miệng chỉ nói một tiếng:
– Giết!
Chỉ một tiếng, sau đó hắn xoay người lại, rống to một tiếng:
– Giết.
Lại là một mảng chân tay cụt bay lên bầu trời, máu tuôn ra không ngừng.
Giết trong miệng hắn phát ra có vẻ như là thích thú, là thú vui của hắn!
Đức Khố Bộ Thưởng tức giận đến mức môi run run, vút một tiếng bay trở về, chỉ
vào Hùng Khai Sơn mắng to:
– Hùng vương! Ngươi còn có phong độ của vương giả hay không? Đồ khốn! Đê
tiện, vô sỉ! Ngươi có xứng đáng là một nam nhân hay không?
Hiện tại, hắn còn đang ở trong trạng thái ẩn thân, cho nên ở giữa không trung
chỉ nghe thấy tiếng của hắn, nhưng Hùng Khai Sơn lại không nhìn thấy hắn!
Nhưng hắn thực sự không nên nói lý lẽ với con gấu trước mặt này!
Hùng Khai Sơn khẽ liếc mắt qua, không nói hai lời, cấp cho hắn câu trả lời
thuyết phục nhất là một đao bổ xuống!
Đức Khố Bộ Thưởng kêu một tiếng, suýt nữa bị Hùng vương chém chúng, hắn tức
giận mắng:
– Hùng vương ngươi đê tiện! A …..
Hắn mới nói tới đây đột nhiên kêu to. Bởi vì ngay thời khắc hắn chuẩn bị nói
câu thứ hai thì trường đao trong tay Hùng Khai Sơn giống như là quạt gió, hóa
ra một núi lưỡi đao, sau đó lại nghe hắn quát to một tiếng:
– Vài người lại đây, giúp lão tử chém nát phiến không gian này!
Hắn vừa nói xong, mấy chiến sĩ hùng tộc cả người đầy máu đang giết địch ở gần
ngay lập tức chạy vội trở về. Người còn chưa tới, nhưng ánh đao đã đem Hùng
vương cùng vài trục trượng xung quanh bao phủ, không gian lần thứ hai hoàn
toàn bị phong tỏa!
– A a a a…
Đức Khổ Bố Thưởng kêu lên một tiếng bi thảm, bầu trời sáng trong không hiểu
sao tự nhiên tuôn ra một dòng máu đỏ tươi!
– Ta kháo nãi nãi của ngươi! Hiện tại chiến sự nguy cấp, ai còn có tâm tư mà
đi đơn đả độc đấu với ngươi! Mẹ nó, bên trong Thiên Phạt sâm lâm bọn hắn đều
nói lão tử không có óc, chỉ có cơ bắp! Bây giờ ngay cả đám cẩu tặc chủng này
cũng nghĩ ta là đồ đần! Phi! Ta nhổ vào! Lão tử có phải đàn ông hay không,
ngươi không có tư cách biết! Chỉ có hậu cung của lão tử mới có tư cách biết
lão tử có phải là đàn ông hay không, “khỏe mạnh” đến mức nào a!
Hùng Khai Sơn dương dương tự đắc mắng to một tiếng!
Trên lưỡi đao của hắn rõ ràng là một người: Đức Khổ Bộ Thưởng!
Vị Đức Khổ Bộ Thưởng đứng đầu một gia tộc của dị tộc nhân này không ngờ lại bị
hắn đâm một đao, giống như là một miếng vải rách giữa không trung. Ngực bị
thủng một lỗ lớn, vài tên chiến sĩ Hùng Tộc liên thủ bày binh bố trận thiên la
địa võng, tên Đức Khổ Bộ Thưởng này đang ẩn thân trong không khí cuối cùng
cũng không thoát khỏi lưỡi đao của Hùng Khai Sơn!
Giờ phút này, bốn con mắt của Đức Khổ Bộ Thưởng đều bốc lửa, căm phẫn. Hắn
nhìn Hùng Khai Sơn hung hăng nói:
– Ngươi… Ngươi… vì sao ngươi lại không giữ lời?
– Ta kháo! Đến bây giờ mà ngươi còn hỏi vấn đề này! Xem ra so với lão tử
ngươi còn ngu ngốc hơn trăm vạn lần a!
Hùng Khai Sơn kinh ngạc quát to một tiếng.
Nguồn: