Trong phút chốc, tất cả mọi người ở đâu đều hung hăng trừng mắt nhìn về phía
Khâu Bằng.
Nếu không phải tiểu tử ngươi chen ngang bắt buộc phải thử thì đâu có phát sinh
loại sự tình chó má như thế này?
Sau ngày hôm nay, thanh danh của Khâu Bằng ở Phiêu Miểu Huyễn Phủ chắc chắn sẽ
mất hết, trực tiếp biến thành chuột chạy qua đường. Còn tên tuổi mọi việc về
hắn nhất định người người đều biết. Hơn nữa tiểu tử này còn được mọi người
tặng thêm một danh hiệu mới: Tên đần độn đen đủi!
Ý tứ của nó dĩ nhiên là, bất luận tiểu tử này đi tới chỗ nào cũng sẽ mang sự
đen đủi cho người khác…
Tên gọi xuất xắc này nhất định làm cho Khâu Bằng ngay lập tức trở thành một
người cô đơn …
Thực sự là quá mức rồi!
Miêu Tiểu Miêu biến sắc, nhìn Quân Mạc Tà nhưng không nói một lời. Sau đó nàng
liền xoay người đi thẳng ra ngoài.
Người thiếu nữ kiên cường này lựa chọn giải pháp lá tự mình đối mặt, không làm
liên lụy tới người khác.
Mọi người cũng không nói gì. Bởi vì tại thời điểm này, vô luận là ai nói cũng
sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tâm cảnh của Miêu Tiểu Miêu! Do đó sẽ dẫn đến độ
kiếp thất bại!
Thậm chí bọn họ cũng không một ai bước ra ngoài. Bởi vì một khi tiếp xúc quá
gần phạm vi của thiên kiếp, thì thiên kiếp tự nhiên sẽ cho rằng có người muốn
can dự vào đó. Vậy thì sẽ mang đến cho Miêu Tiểu Miêu những phiền toái không
đáng có, càng phản tác dụng mà thôi. Cho dù mọi người có lo lắng như thế nào
thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Miêu Tiểu Miêu dứt khoát bay ra
ngoài.
Theo thân ảnh Miêu Tiểu Miêu bay ra ngoài, thì thiên kiếp cũng tùy theo đó mà
thay đổi vị trí.
Trên mặt các cường giả có mặt tại đây đều lộ vẻ ngậm ngùi. Hiển nhiên ai cũng
cho rằng lần này Miêu Tiểu Miêu độ kiếp nhất định sẽ có biến. Thân hình Miêu
phu nhân lung lay hai cái, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Nhờ Miêu Hoàn Vũ đang ở
bên cạnh đỡ lấy thì mới miễn cưỡng đứng lên được, nhưng nước mắt lại không tự
chủ được chảy xuống.
Đứa con gái mà nàng thương nhất, hiện tại mới tìm được hạnh phúc của chính
mình. Chẳng lẽ sẽ lại lập tức phải chết đi sao? Ông trời! Tại sao? Tại sao lại
tàn nhẫn như thế? Như vậy thật là không công bằng đối với nó!
– Để ta đi xem một chút xem sao!
Mạc Tà ngẩn người. Sau đó ngay lập tức chạy ra ngoài, vội vàng đi tới phương
hướng Miêu Tiểu Miêu vừa rời đi.
“Không nên đi!”
Ý nghĩ ban đầu của Miêu Hoàn Vũ chính là. Lấy thực lực của “Mặc đại thiên tài”
hiện giờ căn bản sẽ không giúp được gì ngược lại sẽ chỉ là tăng thêm gánh nặng
mà thôi.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị Miêu Kinh Vân ngăn lại. Miêu Kinh Vân hít một
hơi thật sâu nói:
– Với thực lực hiện giờ của hắn, nếu tới đó cũng không đến mức làm tăng thêm
gánh nặng của Miêu Tiểu Miêu. Cứ để cho hắn đi đi. Hiếm thấy người nào có tâm
ý như vậy. Hiếm, quả thực là rất hiếm … Kẻ này khi đối mặt với sự sống chết mà
lại có thể đưa ra quyết định như thế thực làm cho lão phu vui mừng.
Miêu Hoàn Vũ gật đầu, khàn giọng nói:
– Tiểu Miêu thực sự là không có nhìn nhầm người!
Miêu phu nhân vốn đang buồn bã trên khuân mặt lộ ra một chút ý cười, nói:
– Cùng sinh tử, Mặc Quân Dạ … Cho đến giờ phút này ta mới chính thức nhận hắn
là con rể. Hắn vì Tiểu Miêu mà không ngại sinh tử .. Tiểu Miêu đi theo hắn vô
luận là chân trời góc bể cũng thật không uổng công. Người làm mẹ như ta đây
cũng coi như có thể yên tâm.
Sắc mặt mỗi một người trong đại sảnh đều trầm xuống. Hơn nữa những người trẻ
tuổi này trên mặt ít nhiều đều mang vẻ xấu hổ. Miệng vừa mới kêu Tiêu Miêu
muội muội. Há miệng là nói lời hay ý đẹp cho người khác vừa lòng, ngậm miệng
nhìn người khác hi sinh. Chân chính đến thời khắc quan trọng này, đồng sinh
cộng tử với Miêu Tiểu Miêu cũng chỉ có một người đó chính là Mặc Quân Dạ!
Mà thế hệ cao thủ đỉnh cấp lại cảm thấy trong lòng gợn sóng. Hành động này của
Mặc Quân Dạ không thể nói là đồng cam cộng tử mà chân chính chính là đi chịu
chết!
Phải biết rằng trong phạm vi thiên kiếp, lực lượng thiên kiếp trải đều lên số
người có trong đó, thế nên cẩn thận tính toán lại một lần thì cho dù Mặc Quân
Dạ có Không Linh Thể Chất đi chăng nữa nhưng tu vi hiện giờ của hắn chỉ mới
đến bậc Kim Huyền, và cũng vì thế khi hắn gia nhập thiên khiếp uy lực của nó
có tăng cũng chỉ là tăng một chút ít, nhưng khi nó chia đều ra cho hai người
thì áp lực của Miêu Tiểu Miêu đương nhiên sẽ giảm bớt, còn nguy hiểm có lẽ là
Mặc Quân Dạ phải chịu nhiều hơn. Chín phần chết một phần sống. Lần này Mặc đại
thiếu gia dùng một mạng đổi lấy một đường sinh cơ cho Miêu Tiểu Miêu. Chân
tình bực này quả khiến cho người ta rung động!
Khâu gia gia chủ, Khâu Thừa Vân Khâu lão gia tử run rẩy chỉ tay vào đứa cháu
của mình, sắc mặt lão vì tức giận mà trắng bệch:
– Ngươi xem! Tên súc sinh này! Nhìn xem ngươi đã gây ra tai họa gì? Thật
không biết phải xử trí ngươi ra sao nữa. Lần này trở về lập tức bế quan cho
lão phu! Không có mệnh lệnh của lão phu, không cho phép tên súc sinh ngươi đi
ra ngoài.
Lúc này, tiếng sấm ầm ầm từ phía xa vang lên. Từng đạo tia chớp đánh xuống …
Tuy rằng nơi độ kiếp cách xa đây, nhưng âm thanh vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Từ đó có thể đoán được. Địa phương Miêu Tiểu Miêu lựa chọn độ kiếp chính là
một vùng hẻo lánh, không có ảnh hưởng đến một nhà nào của Huyễn Phủ.
Lý Tinh Nguyệt sắc mặt âm trầm như nước, huyệt Thái Dương nhảy lên thình
thịch. Hiển nhiên lửa giận trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm, lạnh lùng mở
miệng nói:
– Khâu huynh, không phải ngươi luôn tự xưng là yêu thích Tiểu Miêu muội muội
sao? Hiện giờ Tiểu Miêu muội muội gặp phải thiên kiếp, Mặc huynh cho dù tu vi
chỉ là Kim Huyền nhưng cũng không ngại cùng Tiểu Miêu muội muội kề vai sát
cánh vượt qua thiên kiếp! Ngươi luôn tự xưng là đối với Tiểu Miêu muội muội
tình sâu như biển, cớ sao còn không qua đó?
Khâu Bằng nhìn thoáng qua những tia chớp lập lòe bên ngoài, sắc mặt không khỏi
trắng bệch. Hắn giật nảy mình một cái, môi run run nói:
– Cái này … Đây là thiên kiếp của nàng … liên quan gì đến ta? Ta … Ta.. … Ta
không muốn đi … Muốn tìm người khác chết thay sao? Ngươi đi đi.
Lý Tinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói:
– Nếu không phải vừa rồi ngươi chen vào đòi thử đan dược thì làm sao xảy ra
sự tình này? Hết thảy bởi vì lòng ganh tỵ của ngươi gây ra. Hiện tại ngươi lại
cư nhiên không biết xấu hổ nói ra những lời này! Cái loại người như ngươi có
biết xấu hổ hay không?
Khâu Bằng cố chấp, miễn cưỡng đáp:
– Vừa rồi ta hỏi là hỏi cho mọi người. Ta thắc mắc mà thấy mọi người không có
ai đứng ra hỏi nên ta mở miệng thôi. Chuyện này thì có can hệ gì đến ta? Miêu
Tiểu Miêu hiện tại đã là vị hôn thê của Mặc Quân Dạ. Hắn chạy đi thì đó cũng
là chuyện đương nhiên. Ta vì sao lại phải đi? Nếu hôm nay người đính hôm cùng
Tiểu Miêu cô nương là ta thì tự nhiên là ta sớm đã đi rồi…
Khâu Bằng vừa nói xong những lời này không khỏi nhận được một trận hừ lạnh của
mọi người.
Nhìn cái thái độ sợ tới mức sắp tè ra quần này của hắn, bất cứ ai ở đây cũng
không tin là hắn sẽ đi. Vì chối bỏ mối quan hệ, ngay đến câu cửa miệng là
“Tiểu Miêu muội muội” cũng đã trở thành “Miêu cô nương”!
Miêu phu nhân khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. Thầm nghĩ may mắn mình không
có nghe theo ý của gia tộc chọn lựa chọn con rể là một trong những đệ tử của
thế gia ở Huyễn Phủ. Nhìn vào hắn kìa, rõ ràng là một kẻ ham sống sợ chết. Vậy
mà vẫn còn ngụy biện, càng nhìn càng thấy không có chỗ nào xứng với con gái
của mình.
Miêu Tiểu Miêu bay xung quanh, đừng xem vẻ trấn định bên ngoài của nàng mà
nghĩ rằng nàng bình tĩnh. Thực sự trong lòng nàng lại càng rối ren hơn bao giờ
hết. Hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Rốt cục mình
cùng hắn đã trao tín vật, mình rút cục cũng đã trở thành người của hắn!
Đây chính là kết quả mà chính mình khao khát bao năm.
Nhưng hôm nay thiên kiếp của mình cũng tới rồi. Nếu vạn nhất mình độ kiếp
không thành. Như vậy kết cục là hôi yên phi diệt, tan thành tro bụi.
“Quân Dạ … Mạng của muội vì sao lại khổ như vậy? Muội thật sự muốn ở cùng
chàng trọn đời. Sinh con dưỡng cái cho chàng. Sống cùng chàng đến đầu bạc,
cùng chàng đầu ấp tay kề, sống hạnh phúc mãi mãi.”
Nhưng không biết, liệu ông trời có chịu cho ta một cơ hội hay không?
Mây đen nhanh chóng hội tụ lại một chỗ. Sấm sét như ngày càng mãnh liệt. Nàng
rút cục cũng đã đi tới một nơi hoang vắng.
Mà ở trên trời đang mưa to hiện tại rút cục cũng ngừng lại.
Thiên địa trong phút chốc đều là một mảnh sương mù.
Mây tụ tập trên bầu trời càng ngày càng nhiều, nhưng cũng càng di chuyển chậm
lại. Mắt thấy dường như đạo lôi kiếp thứ nhất có vẻ đã sắp hạ xuống …
Đúng lúc này, tiếng bước chân xa xa truyền tới.
Trong khi đang độ kiếp, kẻ nào lại còn dám tới đây?
– Ai đấy?
Miêu Tiểu Miêu ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong màn sương mù, một
nhân ảnh màu trắng đang bay đến với tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt đã đi
tới trước mặt nàng. Hiện ra một khuân mặt bình thường đến cực điểm, hai mắt
đang chân thành nhìn nàng cười cười. Người mới tới đích xác là Mặc Quân Dạ.
Chính là vị hôn phu của mình …
Giây lát sau, sự choáng váng trong nháy mắt của Miêu Tiểu Miêu rút cục cũng
lắng xuống, thay vào đó là một cỗ cảm xúc hạnh phúc cùng lo lắng trong nháy
mắt xâm nhập vào hàng phòng tuyến trong lòng nàng.
– Chàng, sao chàng lại tới đây? Chàng tới đây làm gì? Mau về đi. Không cần
tới đây, không cần đâu a!
Miêu Tiểu Miêu hoảng hốt kêu lên.
Từ nãy đến giờ nàng chưa từng lo lắng cho tính mạng của mình. Nhưng hiện tại,
khi vị thiếu niên bình thường này xuất hiện trước mắt nàng thì mọi chuyện thật
khác, nàng không thể kiềm chế được nữa. Bởi vì ở đây, quá nguy hiểm!
Ta ở chỗ này độ kiếp, tuy rằng nguy hiểm nhưng chung quy còn có chút hi vọng.
Còn hắn, với tu vi hiện giờ, đến đây chỉ có chết.
– Nàng đã quên rồi sao, hiện giờ chúng ta đã đính hôn. Nàng đã chính thức trở
thành vợ của ta, là nữ nhân của ta.
Mạc Tà khẽ cười nói:
– Hiện giờ vợ của ta ở nơi này, ta dĩ nhiên là cũng sẽ phải ở nơi đây. Vợ
chống vốn chính là một thể. Gặp chuyện ta nào có thể để cho vợ ta một mình
gánh chịu được? Như vậy chính là làm tổn thương tự tôn của nam nhân chúng ta
a. Chẳng lẽ nàng cho rằng ta là một người ham sống sợ chết để cho vợ mình một
mình chịu đựng sao? Mặc kệ người khác lựa chọn như thế nào, nhưng ta nhất định
không làm như thế. Ta sẽ cùng vợ ta đồng sinh cộng tử.
– Ngươi …
Miêu Tiểu Miêu chỉ kịp nói ra một chữ. Nước mắt liền theo đó mà ồ ạt chảy
xuống.
Người chồng chưa cưới của mình.
Người chồng chưa cưới của mình thực sự là một người tốt.
Ở vào chính thời khắc sinh tử này, cùng mình đồng sinh cộng tử. Biết rõ lần
này đi đến đây cũng chính là đi vào chổ chết! Nhưng hắn vẫn như cũ không hề do
dự mà tiến đến, không bỏ mặc ta …
Giờ khắc này, trong lòng Miêu Tiểu Miêu tràn ngập cảm giác hạnh phúc cùng cảm
động. Tuy rằng những lời thiếu niên trước mắt này nói thật thô tục nhưng nàng
lại biết rằng là hắn cố ý nói như vậy. Làm như vậy cũng chính là giảm bớt tâm
lý cùng áp lực của chính mình mà thôi.
Miêu Tiểu Miêu si ngốc nhìn Quân Mạc Tà. Giờ khắc này, nàng hoàn toàn quên mất
hững kiếp vân trên bầu trời kia. Quên cả việc vận tập hợp huyền lực của tạo
thành trận địa sẵn sàng đón địch! Quên chính bản thân mình đang đứng bên bờ
vực sinh tử bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành tro bụi. Nàng nhìn hắn không
nháy mắt, tựa hồ muốn nhìn thật kĩ khuôn mặt này, từng nét khắc vào sâu trong
lòng nàng. Đời đời kiếp kiếp nàng sẽ mãi nhớ kĩ khuôn mặt hắn …
“Quân Dạ, phu quân của ta!”
Bỗng nhiên, trong lòng Miêu Tiểu Miêu, những sợ hãi, đau đớn, lo lắng, bất an
dường như đều biến mất. Thứ duy nhất còn lại trong lòng nàng chính là ý chí
kiên cường! Cùng lòng tự tin vô hạn!
“Hôm nay, nhất định ta phải độ kiếp thành công!”
“Vì hắn nhất định ta không thể chết được! Nhất quyết không thể chết được!”
Miêu Tiểu Miêu dịu dàng nhìn Quân Mạc Tà, ôn nhu cười nói:
– Quân Dạ … Tâm ý của huynh muội đã hiểu. Nhưng cho dù huynh có can dự vào
thì cũng không giúp được gì cho muội. Trước tiên huynh nên trốn sang một bên
đi thôi. Chờ muội vượt qua được cửa ải này, thiếp nhất định sẽ trở thành nữ
nhân của chàng. Chàng cứ chờ thiếp! Nhất định phải chờ thiếp. Thiếp nhất định
sẽ độ kiếp thành công.