Mọi người đều trợn mắt, vừa bất ngờ vừa nghi vấn, thực sự là một khối đá tầm
thường?
Nguyên bản nghe hắn nói lấy ra một khối đá miễn cưỡng có thể tính là vật trân
quý, mọi người còn tưởng rằng, vật này có thể là một viên đá quý được hình
thành tự nhiên, như vậy tuy rằng có chút khó coi nhưng miễn cưỡng cũng có thể
xem là một kiện lễ vật…?
Ai dè tiểu tử này thực sự lấy ra một khối đá chỉ sợ là đặt ở ven đường cũng
chẳng ma nào ngó tới… Hơn nữa thể tích còn nhỏ như vậy, đủ để làm gì? Ặc, mà
cho dù có lớn thì lại càng chiếm diện tích, càng vô dụng!
Phải chăng là tên tiểu từ này cố ý quấy rối ở đây? Vài người trong tâm có chút
vui sướng khi người gặp họa.
– Lại có thể. . . Thật là. . . khối đá. . . Ha ha ha? . . .
Khâu Bằng cũng sững sờ trong chốc lát, lập tức ôm bụng cười ha hả, cười đến
gập người nước mắt nước mũi giàn giụa:
– Mặc Quân Dạ… Ha ha ha, ngươi… cái tên nhà quê này thật đúng là điên rồi,
trong lễ mừng thọ của phủ chúa đại nhân lại có thể lấy ra một khối đá làm quà
mừng, ngươi quả thực là không biết xấu hổ đó…Ta…ta thực bộ phục cái dũng khí
của ngươi, cái này thì tính gì là lễ vật, vật này thì chúng ta ai mà chả lấy
ra được….?
– Huynh nhặt được ở nơi nào thế, muội thực sự rất thích khối đá này, đây là
một khối đá rất tốt a!
Miêu Tiểu Miêu chậm rãi bước ra, nhìn một cái không chớp mắt về phía Quân Mạc
Tà. Trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ yêu thích:
– Đẹp quá. Quân Dạ, ta thực sự có thể sờ nó sao?
Trong lòng Miêu Tiểu Miêu đã có quyết định rồi. Chỉ cần một khi Mặc Quân Dạ
đưa cho mình, một khi mình nắm trong tay thì liền cất nó vào trong ngực. Sau
đó liền tuyên bố tảng đá kia là lễ vật mình ưng ý nhất ….
Dù cho ai có ý phản đối cũng không thể lấy tảng đá trong ngực của mình được.
Hơn nữa, chính mình cũng không tính là nói dối. Lễ vật Mặc Quân Dạ đưa tới
đương nhiên phải là vật tốt nhất…
– Miêu cô nương! Tiểu Miêu muội muội! Muội làm sao có thể xuyên tạc sự thật
trắng trợn như vậy được?
Khâu Bằng tức giận thở hổn hển kêu lớn.
Bọn hắn cũng không phát hiện ra, tại thời điểm Mặc Quân Da lấy khối đá kia ra
thì tất cả cao thủ Thánh Hoàng, thậm chí là vài cao thủ Thánh Tôn cũng không
có giống bọn hắn nghi vấn cùng nhạo báng. Tất cả bọn họ đều đứng hết lên,
trong mắt bọn họ không hẹn mà gặp đều sáng như sao.
Tất cả cao thủ đỉnh cấp ở đây đều không nhịn được đưa mắt chăm chú nhìn khối
đá kia.
Loại ánh mắt này cũng không phải bình thường mà là ánh mặt ngập tràn tham lam
này, quả thực hận là không thể đem tảng đá kia một hơi nuốt xuống bụng.
Đúng vậy, tất cả các cao thủ đỉnh cấp hiện giờ đều là có chung một ý nghĩ này:
“Đem tảng đá này một hơi nuốt vào!”
Ngay cả Miêu Kinh Vân cũng quên cả việc lên tiếng nói chuyện, cái miệng khẽ mở
rộng. Hai mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá kia không chớp mắt. Thật lâu sau hắn
mới ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Tà.
-Miêu lão đại nhân! Không biết vãn bối lấy tảng đá kia làm lễ vật mừng thọ có hợp ý của lão đại nhân hay không?
Mạc Tà thản nhiên cười một tiếng, sau đó tiện tay ném tảng đá kia ra ngoài.
Nhưng hướng bay của nó lại hướng tới cái bàn đang chất đầy lễ vật mừng thọ ở
trong đại sảnh.
– Không được ném nó như thế! Coi chừng!
– Cẩn thận! Coi Chừng!
Nhất thời ngay lúc Quân Mạc Tà ném khối đá đấy đi thì có hơn một trăm người
đồng thanh mở miệng hét lên kinh hãi. Tất cả các cao thủ bao gồm cả cao thủ
bậc Thánh Tôn sắc mặt đều không hẹn mà cùng biến sắc.
Tức thì trong đại sảnh xuất hiện một trận hỗn loạn. Trong đại sảnh hiện giờ
chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, bóng trắng bay toán loạn. Ở giữa những bóng
trắng còn điểm lên một bóng người màu hồng bắt mắt. Hiển nhiên đó chính là
nhân vật chính ngày hôm nay Miêu Kinh Vân, Miêu lão gia tử!
Tất cả các cao thủ đỉnh cấp ở đây đều không hẹn mà gặp cùng triển khai thân
pháp cực nhanh của mình, đồng loạt nhào tới hướng phía tảng đá đang rơi xuống
kia.
Trong đó có một vị Thánh Tôn đứng ở gần vị trí của Khâu Bằng thấy hắn vướng
bận liền một cước trực tiếp đá hắn văng ra ngoài.
Một vị khác đứng ở gần bàn lễ vậy, ngay phía sau vị cường giả Thánh Tôn đó
liên vung tay lên, rầm một tiếng, những lễ vật ban nãy chất đầy trên bàn đều
bị quét xuống đất. Không ít thứ đều bị dập nát, kể cả cây “Phúc thọ ngàn năm”
kia cũng bị đứt thành mấy đoạn… Lá thông bay tứ tán!
Mà vị Thánh Tôn kia một điểm ý tứ cũng không có, xoát một tiếng liền bay ra
ngoài. Nghênh ngang bay về phía tảng đá kia.
Toàn bộ cường giả đỉnh cấp ở đây trong một khắc này trong mắt bọn họ chỉ có
cái tảng đá nho nhỏ ấy mà thôi.
Trong mắt bọn họ không còn thứ gì khác nữa.
Bóng người bay toán loạn rốt cục cũng đã trở lại bình thường.
Tảng đá lúc này đang nằm trong tay một vị Thánh Tôn tứ cấp. Vị này tay cầm
khối đá mà giống như là đang nâng niu một kiện bảo vật vô giá.
Mà hiện tại xung quanh hắn bốn phương tám hướng đều có cường giả Thánh Tôn,
Thánh Hoàng đứng đầy ở đó. Một đám người như hổ đói rình mồi. Tất cả bọn họ
đều nhìn vào tảng đá trong lòng bàn tay vị Thánh Tôn tứ cấp kia. Phỏng chừng
cũng là kiêng kị thực lực cường hãn của lão, lại vừa sợ hắn không cẩn thận
trấn vỡ tảng đá, nếu không tất cả bọn hắn đã sớm nhào lên cướp đoạt.
Còn vị Thánh Tôn tứ cấp đoạt được tảng đá kia hai mắt đang nhìn chằm chặp vào
lòng bàn tay của mình. Trong miệng khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Đáp lại tiếng
nuốt nước bọt của hắn là một loạt những tiếng nuốt nước bọt từ phía chung
quanh truyền ra. Mà tất cả những tiếng nuốt nước bọt ấy lại chính là tiếng của
toàn bộ cường giả đỉnh cấp có mặt tại đây.
Một hồi lâu sau, vị Thánh Tôn tứ cấp này mới run rẩy ngẩng đầu. Sau đó lại
tiếp tục cúi đầu lưu luyến nhìn chằm chằm vào tảng đá nằm trong lòng bàn tay
mình. Vẻ mặt gượng gạo, giọng nói buồn bã:
– Cái này, hiển nhiên là … chính là lễ vật mừng thọ … Có lẽ vẫn nên thỉnh Phủ
chủ đại nhân… nhận lấy nó.
Khi hắn nói chuyện, đôi môi run run, thân mình run rẩy. Nhìn ý tứ của hắn
chính là cái vẻ thương tâm đến chết. Bộ dáng tựa hồ bất cứ lúc nào cũng đều có
thể khóc lên.
Trân bảo hiếm thấy bực này. Không! Chính xác là tiên phẩm tiên bảo cho dù tìm
tòi suốt trăm triệu năm cũng khó có được. Thế nên cho dù tay dâng bảo vật
nhưng trong lòng vị Thánh Tôn này khổ sở muốn chết, quả thực là như là muốn
lấy đi cái mạng của hắn…
Miêu Kinh Vân thở dài nhẹ nhõm. Cười to một tiếng, hai tay trịnh trọng vươn
tới, cười nói:
– A? … Lời nói này thực là có đạo lý. Tiểu tử này có thể mang đến lễ vật mừng
thọ lão phu đến bực này, lão phu … Hắc hắc… Liền mặt dày nhận vậy … Ha ha
Hắn một bên nói chuyện, một bên nhanh như chớp vươn tay ra chộp tảng đá kia
đem bỏ vào trong lòng. Giống như là sợ có người động thủ cướp đi của hắn.
Mà cùng lúc đó, khuôn mặt lão vì vui mừng kích động mà đỏ ửng cả lên…
– Phủ chủ đại nhân… Vật này … Cái này …
Vị Thánh Tôn tứ cấp vừa mới giao ra tảng đá kia liền làm một động tác khiến
cho toàn bộ những người trẻ tuổi ở đây đều cảm thấy không nhịn được bĩu môi
khinh thường. Nhưng trong mắt các vị cường giả ở đây lại là một việc làm mà ai
ai đều mong muốn. Hắn lại có thể thản nhiên trước mặt mọi người ở đây đưa hai
tay lên lè lưỡi liếm qua một lần, mà lại còn liếm hết sức cẩn thận, vừa liếm
vừa thở hồng hộc.
Động tác này, so với động tác hút bạch phiến trên địa cầu thực không khác gì
nhau … Hơn nữa thần thái như đang phiêu diêu cõi thần tiên quả thực là giống
nhau như đúc.
Sau đó hắn mới mở miệng cà lăm nói:
– Phủ chủ đại nhân … Khụ khụ… Lão hủ đã lâm vào bình cảnh hơn bốn trăm năm
nay. Không biết … Không biết … Khụ khụ … Ngài có thể hay không … Ban thưởng
cho ta một chút bột phấn … Khụ khụ.
Hắn vừa mới nói câu này xong, tức thời toàn bộ cường giả Thánh Tôn đều trợn
mắt nhìn hắn.
Quả thực là không biết xấu hổ. Ngươi nhiều nhất cũng chỉ lâm vào bình cảnh mới
bốn trăm năm. Mà mỗi người ở đây tùy tiện nhặt một người cũng đã lâm vào bình
cảnh hơn mấy trăm năm. Thậm chí hơn một ngàn năm cũng có. Ngươi mới bốn trăm
năm thì tính là cái quái gì? Một chút bột phấn? Ngươi, con mẹ nó quả thực nói
thật là dễ nghe. Một tảng đá bé như vậy thì tổng cộng có bao nhiêu bột phấn cơ
chứ? Ngươi đây không phải là ăn cướp hay sao?
– Ân … Vật này mặc dù là quà mừng do tiểu tử Mặc Quân Dạ hiếu kính với lão
phu. Bất quá nếu đã hiện thế ở Huyễn Phủ, tự nhiên là sẽ xử lý công bằng… Khụ
khụ. Việc này, đợi cho qua hôm nay. Sau đó ta sẽ tức khắc triệu tập các nguyên
lão dự họp. Mọi người bàn bạc cụ thể một chút xem nên xử trí nó như thế nào …
Miêu Kinh Vân run rẩy nói, vẻ mặt đau đớn như làm như thế chính là cắt một
miếng thịt của hắn vậy.
Nhìn thấy những ánh mắt trông mong của mọi người. Trong lòng Miêu Kinh Vân quả
thực cảm thấy không thoải mái. Dựa vào cái gì mà những người này muốn tham gia
chia phần. Vật này rõ ràng là người ta tặng cho lão nhân gia ta làm lễ vật
mừng thọ. Là chỉ thuộc về một mình ta, để chính ta sử dụng … Hiện giờ cư nhiên
lại biến thành vật phẩm công cộng cho người người sử dụng. Mặc tiểu tử cũng
thật là. Đồ tốt như vậy sao lại có thể đem ra trước mặt công chúng cơ chứ. Nếu
như bí mật mang ra tặng lão phu, cũng có thể giảm bớt được bao nhiêu phiền
toái a.
Một màn trước mắt này làm cho những người còn chưa hiểu ra sao ở trong đại
sảnh đều đưa mắt nhìn nhau.
Đây rút cục là vì sao? Sao lại như thế này? Chẳng lẽ toàn bộ cao tầng Huyễn
Phủ đều điên hết rồi sao?
Nhất là cái vị không hiểu đầu cua tai nheo làm sao mà bị một cước đá văng ra
ngoài rồi giờ đang khập khiễng đi trở về, Khâu Bằng, Khâu đại công tử. Hắn
trợn mắt há mồm nhìn một hí kịch ban nãy. Đây .. rốt cục là đã xảy ra chuyện
gì?
Vẻ mặt đám người Lý Tinh Nguyệt cũng là không thể tưởng tượng nổi.
Việc này cũng là quá thái quá rồi đi. Có đến nỗi phải như vậy không? Đây không
phải là làm mối cho Tiểu Miêu muội muội cùng Mặc Quân Dạ sao? Lại có thể khiến
cho nhiều lão Đại cùng nhau diễn trò như vậy! Cùng nhau cướp đoạt một tảng đá
không có một chút gì gọi là đặc biệt cả. Việc này quả thực là cũng quá đáng a.
– Phủ chủ đại nhân … Cái này… Tảng đá kia … Bất quá cũng chỉ là một tảng đá
bình thường mà thôi! Tiểu Miêu muội muội xuyên tạc sự thật thì đã đành, có thể
lý giải là do người khác lừa gạt nàng. Mà các ngài đều là những người đại danh
đỉnh đỉnh sao lại có thể trợn mắt bịa đặt chuyện như vậy? Vãn bối hiện tại
không phục!
Khâu Bằng oan uổng kêu lên. Mắt thấy có thể tận hưởng cảm giác chiến thắng mà
còn có thế thỏa tâm nguyện ôm mỹ nhân về nhà. Hắn có như thế nào cũng không
nghĩ ra mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng như thế này. Khâu Bằng đầu óc
hỗn loạn, liều lĩnh kêu lên.
– Câm miệng!
Hơn trăm người đồng thời cùng gầm lên. Trong nháy mắt, một cơn bão tức giận
bùng nổ, nhắm thẳng về Khâu Bằng, Khâu công tử mà quét tới.
Tổng cộng hơn trăm vị Thánh Hoàng, Thánh Tôn đồng thời giận dữ không kiềm chế
được mắng mỏ hắn. Cỗ lực lượng khổng lồ này tập trung lại với nhau. Oanh một
tiếng, Khâu Bằng giống như là một cái nệm bay thẳng lên trời rồi văng ra
ngoài… Một lúc lâu sau mới truyền đến một tiếng bịch.
Gia chủ Khâu gia, Khâu Thừa Vân chẳng những không quan tâm đến cháu mình ngược
lại vẻ mặt còn là bừng bửng nổi giận. Vừa rồi người đầu tiên thét lên tiếng
“Câm miệng” chính là vị gia chủ Khâu gia này.
Đồng thời, cũng có vô số ánh mắt trào phúng từ bốn phương tám hướng tập trung
lại trên người Khâu Thừa Vân, Khâu lão gia tử. Khâu lão gia tử vẻ mặt xấu hổ,
cúi đầu xuống thật sâu. Thực sự là bị bẽ mặt mà …
Không có tri thức cũng phải biết thưởng thức, không biết thưởng thức cũng phải
có kiến thức.. Coi như là cái gì cũng không có, thì ngươi cứ câm miệng đứng
đấy, yên lặng như những người khác không được sao? Sao phải ra mặt gào thét,
la ó như vậy? Hiện giờ thể diện Khâu gia bị ngươi một cước dẫm nát hết rồi,
một chút cũng không còn sót lại.
Miêu Tiểu Miêu cũng bị một màn trước mắt này dọa cho khiếp sợ. Cái miệng nhỏ
nhắn khẽ mở to ra, cũng nói lên lời. Mãi thật lâu sau, rất nhiều ánh mắt khiếp
sợ mới quay lại nhìn vào thân ảnh của Quân Mạc Tà, trên mặt tràn đầy vẻ nghi
hoặc.