Dị Thế Tà Quân

Chương 981: Hiện tượng quỷ dị.!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Quân Mạc Tà đương nhiên biết con mèo thân hổ này sau khi nhận tử khí Hồng Mông
của mình, đối với lời nói của mình nó hoàn toàn có thể nghe hiểu, đây cũng là
vì tử khí thần dị mà sinh ra tâm linh tương thông . Nhưng những người ở đây
nhìn thấy một màn vô cùng huyền huyễn này, đều kinh ngạc đến không nói nên
lời……

Chẳng lẽ “Không linh thể chất” trên người vị Mặc Quân Dạ này, là vô cùng vô
tận sao? Hay là thần may mắn không lúc nào không chú ý hắn, chẳng lẽ ván này
đã biết trước là thắng cũng bị hắn lật ngược lại sao?

Giờ phút này trong mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu xuất hiện một tia sáng kỳ dị
chớp liên tục, đúng là trong lòng đã có vài phần say mê. Lúc trước nàng đồng ý
giúp vị Mặc Quân Dạ này, đầu tiên là vì để vị“Không linh thể chất” này không
bị Chiến gia khống chế, sau này sẽ trở thành một thế lực khó đối phó, thứ hai,
trong lòng cũng có chút ý thương người tài.

Nhưng lúc này đây, trong lòng nàng đã ra một quyết định, chỉ cảm thấy mỗi cử
động mỗi lời ăn tiếng nói của vị Mặc Quân Dạ này đều rất thuận mắt mình.

-“Lựa chọn của ta, tuyệt đối không có sai lầm! Tuyệt đối không sai!” Miêu Tiểu Miêu ở trong lòng tự nói với bản thân, khuôn mặt sau bức khăn che mặt càng hiện lên nét kiên định.

-“Tiểu Tử, cuộc so tài này, ta toàn nhờ cậy ngươi đấy, ngươi trăm ngàn lần đừng để ta mất mặt nha. Ngươi hiểu không?” Quân Mạc Tà nói với Tiểu Tử, Tiểu Tử dựng cái đuôi lên, dùng sức vẫy vẫy hai cái, đôi mắt to tràn ngập sự thông minh nhếch lên nhìn Chiến Thanh Phong, vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu kêu vài tiếng, lộ ra một bộ dáng rất khinh người.

Nếu Quân Mạc Tà nghe hiểu, sẽ biết Tiểu Tử là đang nói:

– ‘’Bổn miêu bây giờ đã là vua của loài mèo thân hổ rồi, sao có thể cùng loại
người yếu ớt này đánh nhau chứ, thật sự là có chút tổn hại danh giá của ta mà
! Thôi vậy, vì báo đáp cậu, ta sẽ đem cái tên bên kia hành hạ một trận,…
Đành chịu vậy, xác thật đúng là hạ thấp giá trị của ta mà. »

Lúc này, đứng đối diện Chiến Thanh Phong cũng đã huấn luyện xong con mèo thân
hổ ra chiến đấu của mình, trên khuôn mặt tuấn tú đã đầy mồ hôi, cả người mệt
mỏi nhưng trong mắt cũng hiện lên sự vui sướng kỳ lạ, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà
cũng trở nên vô cùng tàn khốc.

Lúc này, thật sự rất thuận lợi! Lúc trước khi vận hành huyền thú bí quyết
chuyển hóa huyền lực rót vào thân thể huyền thú, cũng sẽ chịu một chút chống
cự, ít nhất không có khả năng dung hòa hoàn toàn, trong quá trình ít nhất cũng
phải lãng phí trên dưới một nửa năng lượng.

Nhưng bây giờ, con mèo thân hổ của mình cũng không biết xảy ra chuyện gì. Sau
khi đi vào bức vải đen không lâu, lúc đi ra ngoài liền trở nên vô cùng dịu
ngoan phối hợp chủ nhân, cho dù là trong quá trình chịu rất nhiều đau đớn, vậy
mà cũng không kêu một tiếng nào cả.

Sự phối hợp không thể tin khiến hắn bây giờ cảm thấy bí quyết huấn luyện huyền
thú trở nên vô cùng dễ dàng, mà hiệu quả lại rất kinh ngạc, ít nhất có chín
phần lực lượng hoàn mĩ thả vào bên trong cơ thể con mèo thân hổ đó……

Xác suất thành công này, cho dù xem hết toàn bộ lịch sử Chiến gia cũng rất ít
gặp!

Trước khi quyết chiến có thể gặp được một chuyện tốt đến vậy, Chiến Thanh
Phong tất nhiên là vô cùng mãn nguyện!

Đúng là ông trời cũng giúp ta mà.

Hắn lại không biết, con mèo thân hổ của mình sở dĩ nghe lời phối hợp, là bởi
vì con mèo thân hổ bên kia sau khi tiếp nhận tử khí Hồng Mông của Quân Mạc Tà,
trong phút chốc lộ ra phong thái vua chúa! Loại khí độc đáo này của huyền thú,
tuy nhân loại không phát hiện ra nhưng đồng loại lại có thể cảm nhận rất rõ
ràng. Cho nên trong phút giây đó nó bị loại khí đó áp đến muốn cử động cũng
không dám động, thậm chí kêu cũng không dám kêu, đúng là đã bị vây trong phút
giây sợ hãi nhất “Đời thú”.

Linh lực huấn luyện truyền đến bởi Chiến Thanh Phong cũng trở nên vô cùng
thoải mái dễ dàng. Chuyện như vậy trong phủ Phiêu Miểu Huyễn cũng chỉ diễn ra
có một lần, vì vậy Chiến Thanh Phong tự nhận phút giây này đã khắc sâu trong
lịch sử trăm ngàn năm của Chiến gia. Chỉ có con mèo thân hổ của hắn sau khi
hoàn thành huấn luyện, giờ phút này cảm giác phiền đến chết đi được.

Nguyên nhân rất đơn giản!

« Trời ạ, cái con bên kia đúng là vị vua vừa mới sinh ra, vậy mà lại là đối
thủ mà ta phải giết lúc này. Trời ơi, đất hỡi, để ta chết đi cho rồi…… Đám
người Chiến gia thật không có nhân tính mà, chọn ai không chọn vì sao cố tình
chọn trúng ta chứ. Để cho một con mèo thân hổ bình thường như ta đi đấu với
vua của mình…… đây chẳng khác nào kêu một người dân bình thường trong
huyễn phủ đi khiêu chiến với phủ chủ của mình? Còn đường sống nào cơ chứ……
Đây căn bản không thuộc cùng một cấp chiến đấu a, đại ca, cầu ngài tha ta
đi….. Từ xưa đến nay không có kiểu đùa mèo như thế này đâu… »

-“Mặc huynh, nhìn bộ dạng thong dong của huynh, chắc là chuẩn bị tốt rồi phải không!?”

Chiến Thanh Phong hả hê nhìn Quân Mạc Tà, khóe miệng giương lên một nụ cười đã
thực hiện được âm mưu.

-“Chuẩn bị tốt? Còn…… còn cần chuẩn bị gì nữa?”

Quân Mạc Tà ngạc nhiên nói:

-“Không phải một người chuẩn bị một con mèo, để tụi nó đánh nhau à? Còn muốn chuẩn bị gì nữa?”

-“Ha ha ha……”

Chiến Thanh Phong rốt cuộc nhịn không được phát ra một trận cười điên cuồng,
dùng ánh mắt giống như mèo vờn chuột nhìn người có “Không linh thể chất” đối
diện, cư nhiên có chút giống như đùa giỡn một tên hề vậy:

-“Đã như vậy, chúng ta bây giờ bắt đầu được chưa?”

-“Được, có thể, lúc nào cũng được.”

Quân Mạc Tà đần độn gật gật đầu.

-“Vậy, con mèo thân hổ của huynh đâu…… Ách?”

Chiến Thanh Phong lúc này mới phát hiện, dưới chân của Quân Mạc Tà có một con
vật nhỏ lông có những vết đốm đốm, đang lăn qua lộn lại đùa giỡn, khi thì vô
cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ chân đối phương, khi thì thầm thì kêu hai
tiếng.

Trong chớp mắt, tròng mắt Chiến Thanh Phong như muốn trực tiếp bắn ra khỏi hốc
mắt. Con vật nhỏ đang chơi đùa vui vẻ bên kia quả thực rất giống một con mèo
nhà đáng yêu dịu ngoan, nào có một chút dáng vẻ của một con mèo thân hổ hiếu
chiến thành tính, đối loài người chưa bao giờ cho chút cảm tình chứ?

« Mặc Quân Dạ rốt cuộc đã làm như thế nào? Hắn rốt cuộc đã làm gì? Chuyện gì
đang xảy ra vậy? »

Chiến Thanh Phong còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, vì Quân Mạc Tà đứng đối diện
đã nói:

-“Tiểu Tử, ngươi xem bên kia kìa? Đối diện người kia là người muốn so tài với ta, đối thủ của ngươi là con mèo thân hổ hắn đã chọn kia, ngươi phải cố gắng lên đấy, đừng thua người ta nha…..”

Theo lời của Mặc đại thiếu gia, Tiểu Tử ngạo mạn quay đầu lại, mí mắt rũ xuống
nhìn nhìn Chiến Thanh Phong, bỗng nhiên chạy đến trước mặt Chiến Thanh Phong,
sau đó quay người lại, nâng mông lên, dùng một chút sức, ‘Phốc’ một tiếng, từ
phía sau phun ra một màn khí màu vàng nhạt……

Cư nhiên dám đem toàn lực thả một cái rắm……

Sau đó Tiểu Tử vô cùng khoái hoạt gầm lên hai tiếng, nhanh như chớp chạy về
bên chân Quân Mạc Tà, nó xoay xoay hai ba vòng, bộ dạng đắc ý vui sướng giống
như đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn chờ chủ nhân khen thưởng.

-“Hừ, con mèo nhỏ nhà ngươi cách ta xa một chút! Ngươi thật không có văn hóa mà? Cư nhiên trước mặt bao người thả rắm? Nhìn ngươi đem Chiến đại công tử xông thành bộ dạng gì kìa, ngươi còn làm vẻ mặt dương dương tự đắc à?”

Quân Mạc Tà bịt mũi trách mắng:

-“Tuy rằng nói rắm đã ở trong bụng chẳng lẽ không thể phóng thích sao? Nhưng ngươi cũng không nghe hai câu sau sao? « Người phóng rắm vẻ mặt vui vẻ, người nghe rắm ủ rũ không vui »…… Đi đi đi, đã thả rắm thì đừng cọ đi cọ lại dưới chân ta…… miễn cho mùi của ngươi lây bệnh ta, ngươi còn cọ.”

Tiểu Tử gầm hai tiếng, giơ một chân lên quơ tay múa chân, sau đó ủ rũ kêu hai
tiếng, tiếp đó quay đầu lại nhìn Chiến Thanh Phong, lại cong cong cái mông có
chút oan ức ‘Ngao’ một tiếng. Nó tựa hồ như muốn nói: « Tên kia là đối thủ của
cậu, ta trêu cợt hắn là đang giúp cậu đó… Cậu lại trách ta? Người như cậu đúng
là không phân rõ phải trái mà? »

Người xung quanh đầu tiên là đờ người ra, sau đó cười lớn. Ngay cả Miêu Tiểu
Miêu cũng lấy bàn tay nhỏ nhắn che miệng cười, đôi mắt to cười đến biến thành
vầng trăng non.

Còn Chiến đại công tử lúc này vẻ mặt muốn cười cũng không cười nổi. Chiến
Thanh Phong mở miệng, giương mắt lên, đầu óc trực tiếp tạm dừng trong giây
lát.

Ai có thể đoán được một con mèo thân hổ có thể làm một hành động nhân tính hóa
đến vậy, như thế nào có thể làm một hành động lại đến vậy? Không, điều này quả
thật so với người còn nhân tính hóa hơn… Nó vẫn là một con mèo thân hổ à?
Hơn nữa, cái chỗ nho nhỏ gì đó, phóng ra thứ gì đó….. cũng thúi ư?

Chiến đại công tử mở rộng miệng ngơ ngác nửa ngày, cơ hồ là theo bản năng đem
mùi hôi kia đều hít sâu vào bụng, lúc này mới tỉnh người lại, cảm thấy mùi
hương thật khó ngửi, ngũ tạng lục phủ gần như bị mùi hôi lấn át hết.

“Phi phi phi….. phi phi… nôn…….” Chiến đại công tử ói nửa ngày, chỉ
cảm thấy trong bụng khó chịu cực kì, giống như là đang đào núi lấp biển vậy.
Nó đến tột cùng là một con mèo thân hồ hay là một con chồn vậy? Thứ này cũng
quá hôi rồi?

Lần đầu tiên, Chiến Thanh Phong đối với huyền thú có điềm xấu. Những chuyện kì
lạ xảy ra trên người đối phương, thật sự là quá mức tưởng tượng, hoàn toàn
vượt qua tầm thừa nhận của những người ở đây……….

-“Có thể bắt đầu chưa? Chiến đại công tử?”

Quân Mạc Tà ung dung chớp chớp mắt nhìn.

-“Bắt đầu!”

Chiến Thanh Phong cắn răng, có chút kiêng dè nhìn cái con thú đối diện. Rốt
cuộc đã đưa ra lệnh bắt đầu, lập tức có người đưa tới một cây bút, Quân Mạc Tà
vẽ một vòng tròn lên đầu Tiểu Tử, um, màu đen.

Bên kia Chiến Thanh Phong cũng vẽ một vòng tròn lên đầu con mèo thân hổ của
mình, màu trắng. Nhưng, trong mắt Quân Mạc Tà, trên đầu của con mèo thân hổ
bên kia nhìn thế nào cũng giống như cắm một cây cờ trắng…….

Quân Mạc Tà còn chưa kịp ra mệnh lệnh gì, chỉ thấy vật nhỏ dưới chân nhanh như
chớp chạy ra ngoài, đi vào giữa sân. Diễu võ dương oai ‘Ngao ô’ một tiếng
trong trẻo rõ to.

Sau đó không nhanh không chậm dùng “Miêu bộ” chính thống, gióng trống khua
chiêng đi vòng quanh sân, giống như là một vị vua, đang tuần tra lãnh địa của
mình vậy……

Ngược lại con mèo thân hổ được Chiến Thanh Phong tâm huyết truyền hết linh khí
hắn sở hữu, được Chiến Thanh Phong nhận định là con vật thành công nhất từ
trước đến nay của Chiến gia, dáng vẻ khí thế nhìn thế nào cũng không tự nhiên.

Không chỉ rụt rè sợ hãi, bước đi run rẩy, còn tiến lên một bước, lại lùi hai
bước, không ngừng quay đầu nhìn Chiến Thanh Phong.

“Cô ~ cô cô” kêu không ngừng, bộ dáng kia phải nói là cực kì đáng thương.

Cầu ngài tha ta đi, đừng để ta lên đấu a…… Ta lên cũng chỉ bị hành
hạ…… Người kia quá mạnh, mà ta và vị kia cũng không cùng một cấp, ngài
đừng đùa nữa được không?

-o0o-

———-oOo———-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận