Tề Vạn Kiếp nhìn nửa ngày, nhưng vẫn có chút không hiểu. Những vị
trí quân cờ này so với hiểu biết của hắn thật sự là 1 trời 1 vực.
Nhưng thủy chung hắn vẫn là 1 thế hệ cờ vương, dù gì thì cũng có nghề
trong tay. Tuy rằng giờ phút này cũng không rõ dụng ý chân thực của
đối phương, nhưng vẫn nhìn ra được hai quân cờ xa xa phía trên của đối
thủ ẩn ẩn khả năng thành công. Cao thủ so chiêu, sai một ly, đi một
ngàn dặm. Tề Vạn Kiếp không dám chậm trễ, lập tức thăm dò vị trí
trung tâm của hai quân cờ kia. Ý muốn uy hiếp song phương, ít nhất có
thể liên tiếp chặt đứt được đối thủ.
Sau đó lại xem Quân Mạc Tà bước tiếp theo như thế nào đối phó. Không
ngờ đối phương lại hoàn toàn bỏ qua, vẫn ở vị trí góc phải phía
dưới bàn cờ đặt thêm 1 quân nữa. Tề Vạn Kiếp càng cảm thấy do dự
hơn, thủ pháp bắt đầu của đối phương cổ quái dị thường nhưng bên
trong lại ẩn hàm chí lý. Quả nhiên không hổ là cao thủ kỳ đạo có thể
cùng Cờ Thánh Hoa Vô Thác giao thủ, nên hắn lại cảm thấy cảnh giác thêm
vài phần.
Do nghênh chiến cẩn thận, cứ như thế 2 bên người tới ta đi, trong nháy
mắt bàn cờ đã rơi xuống mấy chục quân, hắc bạch giao nhau, chằng
chịt hấp dẫn. Song phương lực lượng đại khái là ngang nhau. Quân Mạc
Tà ra cờ cực nhanh như đang chơi khúc Liên Hoa Lạc. Mỗi khi đánh xuống 1
quân cờ, tựa như có gió táp mưa sa, khí thế như sấm sét vang dội
làm cho Tề Vạn Kiếp ở đối diện có cảm giác nhìn không kịp một
cách kỳ lạ. Giống như tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh,
phảng phất ý nghĩ và tất cả ý đồ của mình đều đã bị đối phương
tính toán trong kế hoạch, vậy nên mới có thể đánh mà không cần nghĩ
ngợi như vậy.
Vì Quân đại thiếu cường thế kéo nhanh tốc độ, Tề Vạn Kiếp không cam
lòng tụt lại phía sau nên tốc độ cũng nhanh hơn một ít. Quân Mạc Tà
trong lòng thở dài một tiếng : đối phương tuy tâm hồn lơ lửng trên
mây, nhưng kiến thức cơ bản vẫn không có mất đi mà đánh cờ gần như dựa
vào phản xạ của bản năng. Hơn nữa hắn còn hoàn toàn không quen lối
đánh cờ hiện đại của ta vậy mà còn có thể làm cho cục diện hai bên
không sai biệt nhiều lắm, thậm chí còn bao hàm ẩn ẩn lực phản kích
cực hùng hậu, cực ương ngạnh.
Bất quá để chính thức phân cao thấp thì còn chưa tới.
Trong những chiêu nội cục này, cơ bản đã phát huy cực hạn khả năng
của chính mình rồi, khó có thể tiến triển thêm nữa. Hiện tại
chính thức có thể tạo được tính quyết định lại là ngoại cục chi
chiêu, hơn nữa nhắm đến phía trước, những chiêu bên ngoài này có thể
phát ra hiệu quả cực kì lý tưởng!
Tề Vạn Kiếp sức cờ cao minh, nhưng nhược điểm của hắn lại nằm trong
lòng bàn tay ta.
Theo “cộp cộp” tiếng vang không ngừng, mọi người xem cờ tại đây cũng
có vẻ ngày càng khẩn trương. Xem biểu hiện hai người này đánh cờ,
so với dự đoán trước đó của mọi người thật đúng là khác nhau rất
lớn. Vốn là bọn họ cho rằng ván cờ này Mặc Quân Dạ thua là điều
chắc chắn không thể nghi ngờ. Nhưng hiện tại tràng diện lại…..
Vị đại thiên tài có được Không Linh Thể Chất kia vẫn giống như trận
đấu trước, lại lần nữa chiếm lấy chủ động tuyệt đối, mỗi một
chiêu đánh xuống đều như lôi đình vạn quân, mà kỳ chiêu lại tầng
tầng lớp lớp, hoàn toàn ra khỏi phạm trù các thế cờ nhân gian vốn
có, lại vô cùng tinh diệu. Trái lại thiếu niên kỳ vương Huyễn Phủ,
lại như trong lòng đang nơm nớp lo sợ, cẩn thận vô cùng, một mặt ứng
phó một cách bị động. Tuy bề ngoài cỏ vẻ thế cục vẫn đang cân sức
ngang tài, nhưng dù sao cũng làm cho mọi người đều xem nhẹ Tề Vạn
Kiếp đi vài phần. Đối với cái cục diện rất là ngoài ý muốn này,
thật đúng là làm cho mọi người mở rộng tầm mắt!
Chẳng lẽ trên đời này lại thật sự có loại thiên tài mọi thứ đều
tinh thông? Chẳng lẽ Không Linh Thể Chất đúng là có thể biến thái
tới trình độ này?
Ở trong hoàn cảnh tương đối xấu, Tề Vạn Kiếp mắt nhìn thế cờ, rốt
cục cũng đã xem trọng. Một mặt phải theo sau ứng phó, lại không thể
dùng nước cờ nào để tiến công, thật đúng là làm cho hắn thật sự
nghẹn khuất chết đi được! Cũng chính là như vậy làm cho hắn đột
nhiên tỉnh ngộ, nhìn đối phương đại thế đem thành, Tề Vạn Kiếp trầm
ngâm một hồi lâu, lại dứt khoác không dây dưa ở góc trái nữa, đột
ngột ra một quân cờ nhảy vào bên trong khoảng trống bên phải của đối
phương!
Một chiêu này lại như thiên ngoại phi lai, vừa thấy như là một chiêu
vô lý, nhưng suy ngẫm lại, chính là tấn công buộc địch phải cứu!
Chính mình tuy rằng toàn bộ bỏ qua góc trái, nhưng đối phương vẫn
thiếu tam thủ vây giết, mới có thể hoàn toàn khống chế thế cục.
Nhưng nếu bị mình dùng hai quân cờ tại trong khoảng trống này, vốn
là cục diện hình thức tốt sẽ hoàn toàn bị mình triệt để phá
hỏng. Vô luận là lấy hay bỏ, đều rất là khó lựa chọn.
Quân cờ vừa hạ, hình thức liền tức thời biến đối. Những người biết
đánh cờ xung quanh cũng phát ra một hồi thở dài tán tưởng tự đáy
lòng…
Quân Mạc Tà trong lòng cười lạnh một tiếng: “rốt cục đã tỉnh ngộ
lại rồi sao? Bất quá bây giờ mới tỉnh ngộ đúng là có chút chậm”
Quân cờ đen vẫn bay như hí khúc Liên Hoa Lạc, đã không để ý đến ba
bước vây giết ở góc trái cũng không thèm ứng phó với quân cờ ở
giữa khoảng trống, ngược lại thiết nhập vào điểm đại long trong quân
cờ trắng của đối phương, phóng ra cường thế.
Tề Vạn Kiếp nếu như tiếp tục công kích vào khoảng không bên phải
của đối phương, thì căn cơ đại long của hắn có nguy cơ toàn quân bị
diệt. Còn nếu như là buông bỏ, quay về cứu viện cho căn cơ đại long,
như vậy đối phương chỉ cần vỏn vẹn một quân cờ đã có thể dây dưa
đại long của mình ít nhất năm sáu con đường sống. Hơn nữa, chỉ cần
một khi buông lỏng vậy thì hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
Dù sao thì đối phương đi trước hí khúc Liên Hoa Lạc, đã chiếm được
thời cơ mấu chốt.
Tề Vạn Kiếp thân thể run lên, quân cờ đã giơ lên nhưng thật lâu cũng
không thể nào hạ xuống. Hiện tại thế cờ đã tới hồi trung cuộc,
mỗi một quân cờ đều có quan hệ trọng đại, bất luận một chiêu gì,
cho dù chỉ tính toán hơi sai lầm một chút thì phải rơi vào tình
thế vạn kiếp bất phục!
Giờ phút này Tề Vạn Kiếp có thể nói là rất thống khổ! Hắn hoàn
toàn không nghĩ tới cuộc chiến hôm nay lại gặp phải một đối thủ
quấn chặt lấy mình mà đánh! Nói rõ ra chính là: ta thà rằng hi
sinh, cũng phải cắn của người một miếng thịt. Người đánh mắt ta, ta
tựu sẽ bóp chết yết hầu nhà ngươi. Ngươi công kích hai chân ta, ta
liền chạy tới giết trái tim của ngươi!
Muốn chết như thế nào thì sẽ như thế đó, không quản là có lý hay
vô lý!
Bưu hãn!
Tất cả chiêu thức của Tề Vạn Kiếp đều trở nên vô ích, bởi ngay từ
đầu đã bị đối phương chiếm cứ chủ động tuyệt đối. Hắn hiện ở vào
trong giai đoạn bị động, vô luận thử như thế nào đối phương đều là
đối chọi gay gắt hoặc bỏ mặc. Ngươi ra tay độc ác thì ta đây cũng
xuất sát chiêu.
Trực tiếp chính là tú tài gặp phải binh, có lý không nói được!
Tề Vạn Kiếp trong mắt nổi lên một cổ ý quyết tuyệt, ánh mắt dần
dần rậm rạp tơ máu. Vì kế này, trước tiên chỉ có thể đem thắng
bại ném ra ngoài tay, sau đó làm cho cục diện trở nên hỗn loạn,
tiếp theo dựa vào khả năng tinh tế tỉ mỉ cường hãn của mình mà
tính toán thay đổi cục diện. Không mạo hiểm như thế thì không thể
thủ thắng được!
Nghĩ đến đây, không hề chần chờ nữa, tay cầm quân cờ hạ xuống.
“Pặc” một tiếng, mọi người đồng thời đều dại ra.
Một quân cờ này của Tề Vạn Kiếp, cũng chính là đánh vào điểm đại
long mà Quân Mạc Tà hạ lạc.
Hai bên trước mắt không ngờ lại giống như dân cờ bạc thua đỏ mắt. Về
sau không có bạc lại dùng đao kiếm trong tay tàn sát lẫn nhau. Ngươi
chém ta một đao ta không đề phòng, nhưng ta cũng sẽ đồng dạng muốn
đâm ngươi một kiếm!
Như vậy xem ai có thể chống đỡ đến cùng!
Quân Mạc Tà nhíu mày, ngẩng mặt lên thở dài một hơi. Hắn nãy giờ
đều là chăm chú vào bàn cờ, không để ý xung quanh, hiện tại đột
nhiên ngẩng đầu. Tề Vạn Kiếp không khỏi cũng là ngẩng đầu nhìn
lại. Thấy Quân Mạc Tà vẻ mặt như tràn đầy hồi ức, trong lòng không
khỏi chấn động: lúc này không phải là hắn nên chú ý thế cờ sao
chứ? Vậy rốt cục hắn đang nghĩ cái gì? Trước mắt có chuyện gì có
thể quan trọng hơn thắng bại ván cờ này?
Đang chần chờ suy đoán, lại nghe thấy Quân Mạc Tà thở dài nói :
– “Chuyện đời đúng là huyền bí, hai ván cờ lại có thể y như nhau. Ngày
đó kết quả ta cũng đánh như vậy, Vô Thác huynh đánh cờ như đường
đường chi sư, đánh đâu chắc đó, không thấy cấp bách chút nào, tuyệt
không mạo hiểm mà cầu may mắn, cuối cùng lại đem tất cả thế công
của ta đều hóa thành hư ảo. Hôm nay thay đổi đối thủ, cũng là sát
phạt đầy trời, nhưng phần này tâm tình lại không giống với lúc
trước, cuối cùng ta cũng không phải gặp cái thế cục mà mình cực kỳ ghét kia,
tốt, chưa biết hươu chết về tay ai.”
Tề Vạn Kiếp trong lòng run rẩy :
– “Xem ra ta quả nhiên không bằng Hoa Vô Thác, hắn có thể bình tĩnh
đối mặt, ta lại muốn ẩu đả sống chết như thế, cũng chỉ là phần
này tâm tính, đã rơi xuống tầm thường”
Lại nghe đối diện thanh âm Mặc Quân Dạ thở dài, trầm thấp nói :
– “thiên chỉ bàn cờ tinh chỉ tử. Ai có thể hạ? Lấy trời làm bàn
cờ, sao làm quân cờ, chi chít như sao trên trời, như thế nào có thể
hạ được? Vế đối thật hay, quả nhiên là một vế rất hay, ai có thể đối
được? Nếu có thì thành tựu này của y chắc không kém hơn cờ thánh Hoa Vô
Thác! Nhưng vế đối tuyệt như thế, lại có ai có thể đối được đâu?”
Tề Vạn Kiếp trong lòng chấn động nặng nề, giống như có người cầm
đại chùy hung hằng mà nện trong lòng mình, chỉ vừa mới hồi phục
thần trí lại trở nên hỗn độn!
Cái vế trên kia ta còn không đối ra được, hiện tại sức cờ của ta xa
xa vẫn là không bằng Hoa Vô Thác. Mặc Quân Dạ rõ ràng chính là nói
ta không bằng Hoa Vô Thác, ý khinh thị bên trong khẩu khí rõ rành
rành, đúng là nói ta không bằng hắn, nhưng sức cờ của hắn rõ ràng
cũng không cao lắm, nhưng vì cái gì trong quá trình ta cùng hắn giao
thủ, lâu như vậy vẫn ở thế hạ phong. Chẳng lẽ ta từ bước đầu tiên
đã rơi vào bố cục hắn tính toán, ký thực hắn chỉ muốn xem ta đến
tột cùng sẽ đánh như thế nào, mới cùng ta đấu đến tận đây?
Chẳng lẽ người này đúng thật là cao minh như thế?
Chẳng lẽ ta thật sự không bằng hắn?
(NNN: dĩ nhiên r` cưng, sao cưng bằng Mạc Tà ca ca đc
NBV: Đúng đó muội, tên nhóc kia chưa đánh đã bị vô tròng rồi mà
[IMG]file:///C:/DOCUME~1/WINDOW~1/LOCALS~1/Temp/msohtml1/01/clip_image001.gif[/IMG])
Ý niệm bất chợt này một khi bắt đầu xuất hiện , không ngờ lại
không thể áp chế xuống.
Tề Vạn Kiếp bất lực nhìn bàn cờ, trong lòng cảm thấy phần thắng
như vô vọng, trải qua một thời gian dài kiêu ngạo, trong nháy mắt lại
bị đả kích. Đúng lúc này, một thanh âm vang lên “Pặc”, Quân Mạc Tà
đánh ra một quân nữa, vẫn là công kích như cũ, còn là công kích
cướp đại long, tiểu tiêm!
Tế Vạn Kiếp nghe thấy âm thanh giòn vang này, nhưng hiện tại tâm tư
hắn đang hốt hoảng, lại nghe như bên ngoài vạn dặm, hơn nữa còn như
trăm ngàn năm trước, có cảm giác như thời gian, không gian hoàn toàn
sai lệch, rất mãnh liệt không chân thực.
-“Ngươi rốt cục là đang suy nghĩ cái gì? Có thể nhanh một chút không? Là thắng hay thua người thật ra rất rõ a, luôn kéo dài thời gian như vậy có ý tứ sao? Chỉ là đánh cờ, lại không phải nữ nhân sanh con, giống như đàn bà lề mà lề mề vậy đúng là làm ta không thể chịu đựng được. Danh hiệu kỳ vương này người rốt cục làm sao mà có được vậy?”
Đối diện Quân Mạc Tà không lưu tình chút nào quát lớn.
Tề Vạn Kiếp trong lòng lập tức chấn động, giống như người trong
mộng đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Quân Mạc Tà,
trong ánh mắt đã mơ hồ, còn có sợ hãi. Hiện tại nhìn lại thế cục
bàn cờ, chỉ cảm thấy tình cảnh của mình đã như hiểm cảnh chồng
trứng sắp đổ, chỉ cần đối phương tùy tiện nhanh một chút, chính
mình sẽ hoàn toàn không có bất kỳ đường sống nào..
Tưởng tượng như vậy, ngược lại lại thấy đối phương khoan hồng độ
lượng, không có đối với mình đuổi tận giết tuyệt, cho mình giữ lại
một cơ hội “hết thảy đều là do chính mình không cảm thấy được mà
lại kéo dài thời gian thôi…”
Tâm cảnh của hắn bây giờ, đã triệt để rối loạn….
(NHH: Dịch cái chương này đúng là tốn quá nhiều chất xám…phù…
NBV: Anh hiểu, chương này có nhiều từ ngữ của môn cờ vây, anh để nguyên cho
độc giả dễ nhận biết)