– Tại sao cứ phải ở đây tranh cãi, chỉ cần sau này không làm trái
lời thề, sợ gì lời thề ác độc! Còn nữa, điều kiện của ta thật
sự hà khắc sao? Ta đã nói ra điều kiện của mình rồi, mà điều kiện
của các ngươi, đến lúc các ngươi cần mới nói ra, và ta lại không
được phép cự tuyệt! Vậy hỏi thử xem, mọi người ở đây đều là người
sáng suốt, suy nghĩ một chút là biết điều kiện của ai mới hà
khắc! Vừa rồi Nhị đệ ngươi nói cái gì, hắn không phải lấy danh dự
của Chiến gia ra thề, nếu ta không đồng ý cuộc chiến này, từ đó về
sau những người Phiêu Miểu Huyễn Phủ tuyệt đối sẽ không cho ta có
ngày tháng yên ổn sao! Nói đến bá đạo, ai mới là người ba đạo hơn?
Quân Mạc Tà tiếp tục công kích.
– Ta, lời vừa rồi của ta không phải có ý đó, ta vừa rồi chỉ sợ
Mặc huynh không chịu nghênh chiến, mà nhất thời nói sai, Chiến gia ta
trên có trưởng bối, dưới có huynh trưởng, Chiến Ngọc Thụ ta có tư
cách gì mà đại biểu cho Chiến gia, tuyệt đối không có ý tứ áp bức
Mặc huynh. Nhưng mà, chiến cuộc hôm nay có liên quan đến cả gia tộc
Chiến gia ta, và cũng có quan hệ đến tương lai của các nhân tài
Huyễn Phủ, nếu huynh không có ý tránh né cuộc chiến này thì không
cần phải nói lời tiểu nhân như thế!
Chiến Ngọc Thụ cũng coi như nhạy bén, nháy mắt đã thay đổi chủ đề.
– Tiểu nhân? Ai là tiểu nhân, tin chắc rằng các vị ở đây cũng đã
sớm rõ ràng! Ta cũng chỉ nói lại một lần nữa, chỉ cần các ngươi đáp
ứng điều kiện ta vừa đưa ra, lần tỷ thí này lập tức có thể bắt
đầu, vẫn là câu nói đó, quyền quyết định vẫn trên tay huynh đệ các
ngươi, ta cũng hiểu các ngươi chậm tỏ thái độ, chỉ vì các ngươi tự
biết bản thân mình không đủ trọng lượng, cũng tự hiểu mình không có
khả năng này…
Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng:
– Ta nói hai ngươi ở Chiến gia cũng chỉ là những tên tiểu tốt mà
thôi, các người lại không chịu thừa nhận; lại còn nói ở Chiến gia
thế này thế nọ… Bây giờ lại đứng ở đây la ó, ta chỉ yêu cầu tư
cách tiến vào dược viên, vậy mà hai vị công tử đây lại không dám
lập tức đáp ứng… Các ngươi còn đứng ở đây khoác lác làm gì! Ta
thật sự hoài nghi những lời lúc nãy các ngươi hứa hẹn liệu có bao
nhiêu thứ có thể thực hiện! Ta thật sự là … hứ…
Giờ phút này Quân đại thiếu làm sao có thể buông tha, dùng một loại
ánh mắt khinh bỉ đến cực điểm nhìn hai người này, giống như là thấy
được mấy thằng lưu manh khố rách áo ôm lăn lóc giữa đường:
– Hai huynh đệ các ngươi còn muốn nói điều kiện với ta sao? Các
ngươi xứng à? Các ngươi hướng tới một ngươi có Không Linh Thể Chất
hiếm có này mà ra điều kiện à, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy
nhục nhã sao? Các ngươi vọng tưởng dễ dàng chiếm được tiện nghi trên
người một đại thiên tài sao? Quả thật chính là cóc ghẻ mà đòi ăn
thịt thiên nga! Ta thật sự nhìn lầm các ngươi rồi! Ta khinh haha ta
khinh haha ta khinh…
Tức thì vang lên một trận xôn xao, hai huynh đệ Chiến gia mặt đỏ tía
tai, thúc thủ vô sách, không biết nói gì nữa.
Chuyện bây giờ cũng đã rất rõ ràng, bọn hắn đưa ra điều kiện chính
là làm khó dễ người ta, nhưng người ta cuối cùng cũng đã đáp ứng
rồi! Vậy mà ngược lại điều kiện của đối phương bọn hắn lại không
dám đáp ứng, cũng có thể là không có tư cách để đáp ứng… Vậy các
ngươi vẫn còn muốn tỷ thí với người ta, còn muốn tăng thêm điều
kiện hà khắc, đây không phải là chuyện cười thì còn là gì nữa,
quả là đúng với câu “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”…
(NBV: Đến cao trào rồi đây )
– – – — – – – — —
Trên lầu tửu lâu đối diện, có hai lão giả đang lẳng lặng ngồi trong
phòng đối mặt nhau, một lò trầm hương đang chầm chậm thiêu đốt, khói
nhẹ nhàng lượn lờ bay thẳng lên trên, sơ với phía bên kia đang ồn ào,
nơi đây hoàn toàn là một bầu không khí tĩnh lặng!
– Tên tiểu tử có Không Linh Thể Chất kia, quả nhiên không phải một
nhân vật bình thường. Bây giờ chuyện đã đến mức này, chỉ sợ Ngọc
Thụ cùng Thanh Phong có chiếm được chỗ tốt gì ở trong tay hắn không
đây…
Một trong hai lão giả khẽ liếc mắt, nhẹ nói.
– Mấy năm nay quả thật huynh đệ bọn hắn làm việc gì cũng hết sức
thuận lợi, tự nhiên không thể tránh có lúc kiêu ngạo, đây cũng là cơ
hội tốt để tôi luyện bọn chúng.
Lão giả còn lại khoanh chân ngồi ngay ngắn, mí mắt cũng không mở lên,
chậm rãi đáp.
– Nhưng với điều kiện này, theo ý người thế nào? Rốt cuộc đáp ứng
hay không đáp ứng?
Lão giả ngưng mắt nhìn sang phía đối diện, người kia vẫn tiếp tục
ở trước mặt hai vị huynh đệ Chiến gia tiếp tục lớn tiếng chửi bới,
cái gì khó nghe đều tuôn ra cả, còn hai người kia sắc mặt cũng hết
sức khó coi nhưng lại không thể phát tác…
– Điều kiện này, kỳ thật có đáp ứng cũng không sao.
Lão giả kia vẫn tiếp tục khoanh chân ngồi đó, mắt vẫn nhắm lại:
– Hai huynh đệ kia sở dĩ không dám đáp ứng bởi vì việc lần này
liên lụy quá lớn, cho nên không thể tùy tiện đáp ứng. Phải biết
rằng vấn đề này, chỉ có một người có thể quyết định.
– Nhưng nếu xét theo phương diện khác, điều kiện này có đáp ứng
cũng chẳng sao cả, chỉ cần chúng ta chiến thắng thì cái lời thề
đấy có ảnh hưởng gì, với lại tên tiểu tử này tuyệt đối không có hi
vọng thắng chúng ta!
Lão giả thản nhiên nói:
– Cho nên giờ phút này coi như phải phát thệ, thì có làm sao? Chờ
một lúc nữa thắng bại đã xác định, sẽ còn ai nhớ rõ chuyện này?
Cho dù có người nhớ, chỉ cần hai huynh đệ Ngọc Thụ Thanh Phong thật
sự là người có đảm lược, điều kiện như thế này cũng dám đáp ứng!
Đây đối với bọn hắn, ngược lại mới là có lợi.
– Nhưng nếu vạn nhất thua thì làm sao đây?
Lão giả đầu tiên lo âu nói:
– Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra a.
– Tuyệt đối không có khả năng thất bại!
Lão giả khoanh chân kia rốt cuộc cũng có biểu cảm, khóe miệng của
hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười chết nhạo:
– “Hơn nữa, cho dù có thua, cũng chỉ phải để hắn tiến vào dược
viên một lần mà thôi, Chiến gia chúng ta lẽ nào không kiếm được 1 suất sao?
Thậm chí nếu hắn may mắn tìm chiếm được sự ủng hộ của thánh thụ,
thì tính ra Miêu gia sẽ bị mất thế độc quyền, coi như cũng là chuyện tốt.
Bởi vậy Miêu gia cũng có thể sẽ trở mặt với tên tiểu tử đó!
– Cho dù tương lai có phải trở mặt, nhưng hiện tại ít nhất trong
vòng 300 -500 năm, thực lực hắn vẫn chưa đủ để áp đảo chúng ta! Cho
nên một khi phát hiện điểm không thích hợp, Chiến gia chúng ta muốn
loại bỏ hắn không phải là chuyện quá dễ dàng sao?
– Mục tiêu trước mắt của chúng ta là Huyễn Phủ, cũng không phải là
Không Linh Thể Chất! Điểm này, cũng phải nói cho rõ ràng. Nếu ngay
cả điểm ấy cũng không nhận ra, làm sao có thể làm chuyện đại sự!”
– Đúng! Ngài nói rất đúng!
Hai lão giả này trông có vẻ tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng thái
độ của một lão già lại cung kính dị thường với lão kia.
Trông giống như bộ dạng cung kính của một tiểu bối trước mặt trưởng
bối của mình…
– Bất quá vị này tuy có Không Linh Thể Chất, nhưng tuyệt đối không
phải tu luyện giống như một vị thiên tài bình thường! Phái tăngcường
sự không chế đối với hắn.
Lão giả kia nói xong những lời này, liền nhắm hai mắt lại.
Lão giả bên cạnh suy nghĩ một lúc liền khẽ nhúc nhích môi, truyền
âm sang cho Chiến Thanh Phong.
—————————
– Được! Điều kiện này, chúng ta đáp ứng!
Chiến Thanh Phong ở bên phía đối diện liền lập tức làm ra bộ dạng
tức giận, đứng phắt dậy, quát:
– Ngươi còn lại hai điều kiện, dứt khoát nói hết ra đi! Kéo dài
thời gian làm gì, ta xem ngươi định giở trò gì nữa!
Trong lòng hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai lão tổ tông
hôm nay cũng đến đây… Như vậy, xem như hôm nay mọi việc chắc chắn như
núi Thái Sơn rồi. Bất quá trong lòng cũng có chút buồn chán: biểu
hiện vừa rồi của ta, lão tổ tông cũng đã trông thấy hết rồi, không
biết lão nhân gia có vì thế mà cảm thấy thấy vọng với ta không?
– Quyết đoán lắm!
Quân Mạc Tà vỗ tay nói:
– Kỳ thật điều kiện thứ hai lại càng đơn giản hơn. Chính là, nếu
ta thắng, huynh đệ các ngươi chỉ cần hướng về ta khấu đầu mười cái,
gọi ta mười lần ông nội, đơn giản thôi mà!
– Ngươi!
Chiến Ngọc Thụ tức giận đến mức lập tức gào to lên:
– Cái này mà gọi là điều kiện à? Cho dù tu vi hiện tại của ngươi
không cao, nhưng dựa vào việc bản thân ngươi có Không Linh Thể Chất ,
hiện tại ở Huyễn Phủ có thể gọi là một nhân vật có chút tiếng
tăm! Tại sao lại đưa ra một điều kiện bỉ ổi như vậy!
Chiến Thanh Phong cắt ngang lời Chiến Ngọc Thụ, hai mắt chằm chằm
nhìn Quân Mạc Tà, hung hăng nói:
– Chỉ cần ngươi có thể thắng là được, điều kiện này tuy rằng làm
khó ta nhưng tại sao ta lại không dám đáp ứng!
– Thống khoái! Điều kiện thứ ba cũng đơn giản lắm, ta cũng sẽ
giống các ngươi, nếu ta thắng liền có thể hướng Chiến gia tùy ý đưa
ra một yêu cầu, bất kể là yêu cầu gì các ngươi đều phải đáp ứng!
Nhất định phải làm! Hơn nữa yêu cầu này cũng không có ước định
ngày giờ, khi nào ta muốn thì ta nói! Nếu không muốn thì các ngươi có
lạy lục cỡ nào ta cũng không nói!.
Quân Mạc Tà hành văn lưu loát, liên tục nói ra ba điều kiện có thể
nói là cực kỳ hà khắc nhưng miệng vẫn luôn bảo đơn giản, cực kỳ
đơn giản.
– Điều kiện này không được, hiện tại ngươi chỉ có một mình, còn
bên phía Chiến gia chúng ta nếu có chuyện gì sẽ liên lụy đến vô số
người, nếu ngươi muốn tất cả những người trong Chiến gia ta đồng
loạt tự sát, chẳng lẽ chúng ta cũng phải nghe theo?
Chiến Ngọc Thụ chớp mắt, lập tức kêu lên.
– Coi các ngươi sợ chết như vậy, cho dù ta đưa ra yêu cầu đó cũng không
hữu dụng a.
Quân Mạc Tà lắc đầu nói:
– Ngươi thấy ta giống loại người ngu xuẩn vậy không?
“Không phải giống, mà ngươi chính là người như thế!” – Huynh đệ hai
người trong lòng đồng thời mắng to!
Điều kiện cũng đã bàn xong, kế tiếp chính là tìm người làm chứng,
mà người làm chứng cũng có sẵn rồi. Huyễn Phủ có 8 đại thế gia,
hậu nhân của 6 gia cũng ở chổ này, hơn nữa còn có Miêu Tiểu Miêu,
bảy vị nhân chứng như vậy được chưa!
Bảy người này, bất cứ người nào tu vi cũng không thấp, hầu hết đều
là Chí Tôn hoặc là trên cấp Chí Tôn, tuy rằng tu vi này trong mắt
cường giả chân chính không đáng là gì, nhưng với độ tuổi này của
bọn hắn, cũng có thể nói là đáng quý!
Hơn nữa sau lưng bọn họ còn có các thế lực hết sức khổng lồ, nhưng
người này ra làm nhân chứng, không có chút nào quá đáng!
Để tỏ vẻ hoàn toàn công bằng, Miêu Tiểu Miêu đặc biệt truyền lệnh
lập tức mời các vị lão đại trong các nghành các nghề đến đây chứng
kiến, để tránh việc sau này những nhân chứng ở đây bị cho là đã bị
Chiến gia mua chuộc, Miêu Tiểu Miêu nhanh chóng mời thêm mười người
nữa!
Làm cho trận chiến này lập tức trở nên long trọng, trông cứ như là
trận chiến giữa những tên quần là áo lụa… Có đến mười bảy nhân
chứng! Hơn nữa tùy tiện một người cũng không thể bỏ qua…
– Hừm hừ…
Chiến Ngọc Thụ nhìn Quân Mạc Tà, đắc ý ngâm nga vài tiếng.
– Hắc hắc hắc…
Quân Mạc Tà nhìn thấy huynh đệ Chiến gia cười cười, cũng âm thầm cười
hai tiếng.
Song phương đều tự tin thắng lợi này nằm chắc trong tay, tất nhiên là
đều âm thầm đắc ý.
Mọi người trong đại sảnh đều hồi hộp chờ đợi: vở kịch hay, rốt
cục cũng đã bắt đầu!
(NBV: Độc giả cũng bớt sốt ruột rồi ha )
Tiếp theo, liền có người mang giấy bút văn phòng tứ bảo đến, điều
kiện ban nãy hai bên bàn bạc đều được Miêu Tiểu Miêu ghi lại trên
giấy, Chiến Ngọc Thụ và Chiến Thanh Phong có thể nói là hết sức
gấp gáp, ngay lặp tức lăn dấu tay vào.
Sau khi vị Mặc đại công tử Không Linh Thể Chất điểm chỉ vào bức
huyết thư, nhất thời không khí trở nên âm trầm, lập tức trở thành
tình huống gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.